Đường Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy được làm cha hắn thật thất bại. Hắn luôn am hiểu an bài hết thảy cho con gái, nhưng không am hiểu lắng nghe tiếng lòng của con mình. Có lẽ lần này hắn nên buông tha ý của mình, chân chính thừa nhận lựa chọn của con gái.
Nghĩ đến đây, tâm tình nặng nề của Đường Hạo Thiên đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, sau đó mỉm cười nhìn con gái, nói:
- Ai, hôm nay anh mới phát hiện mình đã già, con gái trưởng thành. Tiểu Khê, lần này cha tôn trọng quyết định của con!
Đường Vân cùng Dương Sâm đều ngạc nhiên.
Dương Sâm vội vàng bật dậy, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Đường Hạo Thiên tin tưởng được một tên côn đồ, chỉ là một thầy lang. Nhưng rất nhanh Dương Sâm lại ngồi xuống, trên mặt hiện lên dáng tươi cười thắng lợi, bởi vì lúc này đang có người đến gần phòng khách.
- Tiểu Hạo, quyết định của lão gia hỏa như tôi không biết anh có tôn trọng hay không đây!
Thanh âm một lão nhân vang lên trong phòng khách.
Thanh âm kia hùng hồn, tràn ngập uy nghiêm cùng khí thế, làm cho người ta không thể sản sinh ra lòng phản bác.
(Thiếu Text, mong các độc giả thông cảm)
- Đúng vậy, chúng ta hẳn nên tôn trọng ý kiến của tiểu Khê.
Hứa Nhan Hâm thừa cơ nói, cuối cùng đem câu nói này nói ra, sau đó cảm kích nhìn Tùy Qua. Nếu không phải vừa rồi Tùy Qua xen vào một câu nói, chỉ sợ Hứa Nhan Hâm cũng không thể đem lời này lưu loát nói ra miệng.
Đường Thế Uyên nhíu mày, bởi vì hắn không nghĩ tới trước uy thế của mình, tiểu tử kia còn không biết chừng mực.
Nguyên bản Đường Thế Uyên khinh thường phản ứng “tiểu nhân vật” như Tùy Qua, nhưng lúc này bị Tùy Qua nhiều lần xen lời, rốt cục Đường Thế Uyên có chút giận dữ, nếu nơi này không phải nhà của Hứa Hành Sơn, chỉ sợ Đường Thế Uyên đã sớm cho người ném Tùy Qua ra ngoài.
- Dã tiểu tử từ chỗ nào tới, sao không có giáo dưỡng như thế!
Đường Thế Uyên hừ lạnh nói, ánh mắt như lưỡi lê ném hướng Tùy Qua:
- Đây là việc nhà của Đường gia, khi nào đến phiên người ngoài như cậu xen miệng vào?
Nếu là người thường lúc này đã sớm bị ánh mắt của Đường Thế Uyên làm sợ hãi đến run rẩy.
Hơn nữa Đường Thế Uyên làm khó dễ, còn là cố tình gây sự, nhưng lại dùng đạo lý.
Dùng chữ “việc nhà” là có thể trực tiếp đem Tùy Qua bài trừ bên ngoài.
Đáng tiếc một thân uy vũ của Đường Thế Uyên đối với Tùy Qua không có nửa điểm tác dụng uy hiếp. Người luyện võ có câu nói “trong vòng mười bước, diệt sạch kẻ địch”, huống chi Tùy Qua còn là người tu hành, tự nhiên sẽ không khuất phục dưới quyền vị của đối phương.
- Đó là việc nhà của ông.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Cháu chỉ phụ trách đối với bệnh nhân của cháu. Vũ Khê là bệnh nhân của cháu, làm bác sĩ, cháu có trách nhiệm quan tâm tâm tình của nàng, hiểu biết ý nghĩ của nàng. Nếu như nàng không muốn, bất luận kẻ nào cũng không thể bức bách nàng làm chuyện mà nàng không thích!
Va chạm!
Đây là va chạm trắng trợn!
Đã bao nhiêu năm, Đường Thế Uyên lần đầu tiên bị người trực tiếp va chạm như vậy, không lưu cho hắn mặt mũi.
- Xem ra bác sĩ như anh quản chuyện còn rất rộng đâu.
Đường Thế Uyên hừ lạnh một tiếng.
- Bất quá chỉ là một thầy lang.
Cao Bá Minh đứng sau lưng Đường Thế Uyên rốt cục tìm được cơ hội hạ thấp Tùy Qua.
- Vì chức trách.
Tùy Qua nói.
- Như vậy, từ giờ trở đi, anh cũng không phải bác sĩ của Vũ Khê.
Đường Thế Uyên dùng giọng điệu mệnh lệnh nói.
- Thực xin lỗi, ông không có quyền lợi này!
Biết khó mà lui không phải tác phong của Tùy Qua.
- Tôi không có quyền lợi này? Không có quyền lợi!
Ngữ khí Đường Thế Uyên đột nhiên trở nên bén nhọn, lớn tiếng nói:
- Ở Đường gia, lời của tôi chính là mệnh lệnh. Đường Vũ Khê là cháu gái của tôi, nàng đương nhiên phải nghe lời của tôi.
- Cháu biết ngài quyền cao chức trọng, cũng nghe qua công tích vĩ đại của ngài.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mấy thứ này cũng không đại biểu ngài có quyền lợi làm ra quyết định thay Vũ Khê. Nàng chỉ là cháu gái của ngài, không phải binh lính thủ hạ! Huống hồ ngài quyền cao chức trọng thì thế nào, công tích vĩ đại thì thế nào, ở trong lòng của cháu, ngài không thể so sánh với Hứa lão!
Theo sau, Tùy Qua đưa mắt nhìn Đường Vũ Khê, nhẹ nhàng nắm tay nàng nói:
- Vũ Khê, nơi này thật sự quá ồn, cùng anh rời đi.
Đường Vũ Khê vốn không có dũng khí gọi nhịp với Đường Thế Uyên, nhưng bởi vì câu nói của Tùy Qua, khiến nàng khởi dũng khí, dùng sức gật gật đầu, nhìn hắn nói:
- Được, em đi với anh!
Đường Hạo Thiên, Đường Vân, Dương Sâm đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ không ai nghĩ tới Đường Vũ Khê nhìn như nhu nhược thế nhưng có dũng khí lớn như thế.
Loại dũng khí này Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân đều chưa từng có.
Đường Thế Uyên rốt cục hoàn toàn nổi giận!
Một dã tiểu tử dám phản kháng hắn, kỳ thật Đường Thế Uyên cũng không thèm để ý, bởi vì trong mắt hắn Tùy Qua chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ bé. Nhưng Đường Vũ Khê cũng dám va chạm hắn, đây mới thật sự làm hắn cảm thấy phẫn nộ. Điều này ý vị như thế nào, ý nghĩa quyền uy gia chủ Đường gia bị nhận lấy khiêu khích, đây là chuyện chưa bao giờ có!
- Đường Vũ Khê, nếu cháu dám đi cùng hắn, sau này cháu đừng mang họ Đường!
Đường Thế Uyên quả quyết nói.
- Cha…
Đường Hạo Thiên kêu lên một tiếng, tựa hồ muốn khuyên gì đó, lại nghe Đường Thế Uyên nói:
- Như thế nào, nay cả anh cũng muốn phản đối quyết định của tôi sao!
- Tiểu Khê là con gái của con!
Đường Hạo Thiên thống khổ nói:
- Hiện tại nàng cần nhất chính là im lặng dưỡng bệnh.
- Con không nên thân là lỗi của cha mẹ.
Đường Thế Uyên hừ nói:
- Đây là con gái tốt mà anh dạy ra tới! Thân là con gái Đường gia, nên lo lắng cho lợi ích của gia tộc, có giác ngộ phân ưu cho trưởng bối! Nếu anh còn muốn nói hộ cho nó, anh cũng đừng nhận thức người cha như tôi!
- Cháu đã sớm không muốn mang họ Đường!
Đường Vũ Khê nhìn thẳng Đường Thế Uyên nói:
- Đường gia cho cháu cái gì? Danh dự? Của cải? Hay là địa vị xã hội hơn người? Nhưng cháu ngay cả tự do như người thường cũng không có. Đường Thế Uyên lão tiên sinh, cảm tạ ngài cho tôi rời khỏi gia đình thân tình mỏng này!
Khi Đường Vũ Khê nói ra lời này, ngữ khí tựa hồ thật bình thản, nhưng đồi ngực phập phồng thật nhanh, hiển nhiên tâm tình nàng không bình tĩnh như lời nàng đã nói. Tùy Qua đã sớm lặng yên truyền chân khí vào thân thể nàng, điều tức thân thể để nàng không bị cảm xúc ảnh hưởng.
Đường Thế Uyên rốt cục biến sắc. Hắn cảm thấy hắn hiểu biết Đường Vũ Khê, với tính cách ôn hòa của nàng, quả quyết sẽ không khả năng thoát ly Đường gia. Chính bởi vì như thế, Đường Thế Uyên mới nói ra lời cực đoan như vậy, vốn hắn muốn bức Đường Vũ Khê đi vào khuôn khổ, ai ngờ Đường Vũ Khê bị dã tiểu tử “giật dây”, thái độ chuyển biến khác thường, lại dám khiêu chiến quyền uy của hắn, cùng hắn chính diện tan vỡ!
Nhưng Đường Thế Uyên nào biết đâu rằng Đường Vũ Khê đã bồi hồi bên bờ sinh tử một lần. Có trải qua như vậy, nàng tự nhiên hiểu thật nhiều điều, cũng hiểu được rốt cục ai đối xử tốt với mình.
Nghĩ đến đây, tâm tình nặng nề của Đường Hạo Thiên đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, sau đó mỉm cười nhìn con gái, nói:
- Ai, hôm nay anh mới phát hiện mình đã già, con gái trưởng thành. Tiểu Khê, lần này cha tôn trọng quyết định của con!
Đường Vân cùng Dương Sâm đều ngạc nhiên.
Dương Sâm vội vàng bật dậy, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Đường Hạo Thiên tin tưởng được một tên côn đồ, chỉ là một thầy lang. Nhưng rất nhanh Dương Sâm lại ngồi xuống, trên mặt hiện lên dáng tươi cười thắng lợi, bởi vì lúc này đang có người đến gần phòng khách.
- Tiểu Hạo, quyết định của lão gia hỏa như tôi không biết anh có tôn trọng hay không đây!
Thanh âm một lão nhân vang lên trong phòng khách.
Thanh âm kia hùng hồn, tràn ngập uy nghiêm cùng khí thế, làm cho người ta không thể sản sinh ra lòng phản bác.
(Thiếu Text, mong các độc giả thông cảm)
- Đúng vậy, chúng ta hẳn nên tôn trọng ý kiến của tiểu Khê.
Hứa Nhan Hâm thừa cơ nói, cuối cùng đem câu nói này nói ra, sau đó cảm kích nhìn Tùy Qua. Nếu không phải vừa rồi Tùy Qua xen vào một câu nói, chỉ sợ Hứa Nhan Hâm cũng không thể đem lời này lưu loát nói ra miệng.
Đường Thế Uyên nhíu mày, bởi vì hắn không nghĩ tới trước uy thế của mình, tiểu tử kia còn không biết chừng mực.
Nguyên bản Đường Thế Uyên khinh thường phản ứng “tiểu nhân vật” như Tùy Qua, nhưng lúc này bị Tùy Qua nhiều lần xen lời, rốt cục Đường Thế Uyên có chút giận dữ, nếu nơi này không phải nhà của Hứa Hành Sơn, chỉ sợ Đường Thế Uyên đã sớm cho người ném Tùy Qua ra ngoài.
- Dã tiểu tử từ chỗ nào tới, sao không có giáo dưỡng như thế!
Đường Thế Uyên hừ lạnh nói, ánh mắt như lưỡi lê ném hướng Tùy Qua:
- Đây là việc nhà của Đường gia, khi nào đến phiên người ngoài như cậu xen miệng vào?
Nếu là người thường lúc này đã sớm bị ánh mắt của Đường Thế Uyên làm sợ hãi đến run rẩy.
Hơn nữa Đường Thế Uyên làm khó dễ, còn là cố tình gây sự, nhưng lại dùng đạo lý.
Dùng chữ “việc nhà” là có thể trực tiếp đem Tùy Qua bài trừ bên ngoài.
Đáng tiếc một thân uy vũ của Đường Thế Uyên đối với Tùy Qua không có nửa điểm tác dụng uy hiếp. Người luyện võ có câu nói “trong vòng mười bước, diệt sạch kẻ địch”, huống chi Tùy Qua còn là người tu hành, tự nhiên sẽ không khuất phục dưới quyền vị của đối phương.
- Đó là việc nhà của ông.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Cháu chỉ phụ trách đối với bệnh nhân của cháu. Vũ Khê là bệnh nhân của cháu, làm bác sĩ, cháu có trách nhiệm quan tâm tâm tình của nàng, hiểu biết ý nghĩ của nàng. Nếu như nàng không muốn, bất luận kẻ nào cũng không thể bức bách nàng làm chuyện mà nàng không thích!
Va chạm!
Đây là va chạm trắng trợn!
Đã bao nhiêu năm, Đường Thế Uyên lần đầu tiên bị người trực tiếp va chạm như vậy, không lưu cho hắn mặt mũi.
- Xem ra bác sĩ như anh quản chuyện còn rất rộng đâu.
Đường Thế Uyên hừ lạnh một tiếng.
- Bất quá chỉ là một thầy lang.
Cao Bá Minh đứng sau lưng Đường Thế Uyên rốt cục tìm được cơ hội hạ thấp Tùy Qua.
- Vì chức trách.
Tùy Qua nói.
- Như vậy, từ giờ trở đi, anh cũng không phải bác sĩ của Vũ Khê.
Đường Thế Uyên dùng giọng điệu mệnh lệnh nói.
- Thực xin lỗi, ông không có quyền lợi này!
Biết khó mà lui không phải tác phong của Tùy Qua.
- Tôi không có quyền lợi này? Không có quyền lợi!
Ngữ khí Đường Thế Uyên đột nhiên trở nên bén nhọn, lớn tiếng nói:
- Ở Đường gia, lời của tôi chính là mệnh lệnh. Đường Vũ Khê là cháu gái của tôi, nàng đương nhiên phải nghe lời của tôi.
- Cháu biết ngài quyền cao chức trọng, cũng nghe qua công tích vĩ đại của ngài.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mấy thứ này cũng không đại biểu ngài có quyền lợi làm ra quyết định thay Vũ Khê. Nàng chỉ là cháu gái của ngài, không phải binh lính thủ hạ! Huống hồ ngài quyền cao chức trọng thì thế nào, công tích vĩ đại thì thế nào, ở trong lòng của cháu, ngài không thể so sánh với Hứa lão!
Theo sau, Tùy Qua đưa mắt nhìn Đường Vũ Khê, nhẹ nhàng nắm tay nàng nói:
- Vũ Khê, nơi này thật sự quá ồn, cùng anh rời đi.
Đường Vũ Khê vốn không có dũng khí gọi nhịp với Đường Thế Uyên, nhưng bởi vì câu nói của Tùy Qua, khiến nàng khởi dũng khí, dùng sức gật gật đầu, nhìn hắn nói:
- Được, em đi với anh!
Đường Hạo Thiên, Đường Vân, Dương Sâm đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ không ai nghĩ tới Đường Vũ Khê nhìn như nhu nhược thế nhưng có dũng khí lớn như thế.
Loại dũng khí này Đường Hạo Thiên cùng Đường Vân đều chưa từng có.
Đường Thế Uyên rốt cục hoàn toàn nổi giận!
Một dã tiểu tử dám phản kháng hắn, kỳ thật Đường Thế Uyên cũng không thèm để ý, bởi vì trong mắt hắn Tùy Qua chỉ là một tiểu nhân vật nhỏ bé. Nhưng Đường Vũ Khê cũng dám va chạm hắn, đây mới thật sự làm hắn cảm thấy phẫn nộ. Điều này ý vị như thế nào, ý nghĩa quyền uy gia chủ Đường gia bị nhận lấy khiêu khích, đây là chuyện chưa bao giờ có!
- Đường Vũ Khê, nếu cháu dám đi cùng hắn, sau này cháu đừng mang họ Đường!
Đường Thế Uyên quả quyết nói.
- Cha…
Đường Hạo Thiên kêu lên một tiếng, tựa hồ muốn khuyên gì đó, lại nghe Đường Thế Uyên nói:
- Như thế nào, nay cả anh cũng muốn phản đối quyết định của tôi sao!
- Tiểu Khê là con gái của con!
Đường Hạo Thiên thống khổ nói:
- Hiện tại nàng cần nhất chính là im lặng dưỡng bệnh.
- Con không nên thân là lỗi của cha mẹ.
Đường Thế Uyên hừ nói:
- Đây là con gái tốt mà anh dạy ra tới! Thân là con gái Đường gia, nên lo lắng cho lợi ích của gia tộc, có giác ngộ phân ưu cho trưởng bối! Nếu anh còn muốn nói hộ cho nó, anh cũng đừng nhận thức người cha như tôi!
- Cháu đã sớm không muốn mang họ Đường!
Đường Vũ Khê nhìn thẳng Đường Thế Uyên nói:
- Đường gia cho cháu cái gì? Danh dự? Của cải? Hay là địa vị xã hội hơn người? Nhưng cháu ngay cả tự do như người thường cũng không có. Đường Thế Uyên lão tiên sinh, cảm tạ ngài cho tôi rời khỏi gia đình thân tình mỏng này!
Khi Đường Vũ Khê nói ra lời này, ngữ khí tựa hồ thật bình thản, nhưng đồi ngực phập phồng thật nhanh, hiển nhiên tâm tình nàng không bình tĩnh như lời nàng đã nói. Tùy Qua đã sớm lặng yên truyền chân khí vào thân thể nàng, điều tức thân thể để nàng không bị cảm xúc ảnh hưởng.
Đường Thế Uyên rốt cục biến sắc. Hắn cảm thấy hắn hiểu biết Đường Vũ Khê, với tính cách ôn hòa của nàng, quả quyết sẽ không khả năng thoát ly Đường gia. Chính bởi vì như thế, Đường Thế Uyên mới nói ra lời cực đoan như vậy, vốn hắn muốn bức Đường Vũ Khê đi vào khuôn khổ, ai ngờ Đường Vũ Khê bị dã tiểu tử “giật dây”, thái độ chuyển biến khác thường, lại dám khiêu chiến quyền uy của hắn, cùng hắn chính diện tan vỡ!
Nhưng Đường Thế Uyên nào biết đâu rằng Đường Vũ Khê đã bồi hồi bên bờ sinh tử một lần. Có trải qua như vậy, nàng tự nhiên hiểu thật nhiều điều, cũng hiểu được rốt cục ai đối xử tốt với mình.
/1780
|