- Xin chào, tôi là hướng dẫn du lịch Trung Lữ, tôi có vị khách nhân đi lạc với bạn của anh ấy, mất đi liên lạc, tôi mời anh giúp tôi thẩm tra một chút, bạn của anh ấy có ở lại khách sạn các vị hay không.
Dương Lỵ Lỵ tiến lên hỏi thăm tiếp tân.
Lần này lại thuận lợi vô cùng, Dương Lỵ Lỵ thậm chí không cần tặng “tiền lì xì” thì tiếp tân đã giúp nàng kiểm tra danh sách của khách.
- Di, thật có đâu!
Nhân viên tiếp tân thoáng kinh ngạc.
Tùy Qua vốn đã thất vọng, lúc này nghe câu nói của tiếp tân lập tức vọt tới, đang định hỏi thăm số phòng của Đường Vũ Khê, lại nghe tiếp tân nói:
- Thật sự là không khéo, sáng nay nàng đã trả phòng rồi.
Tùy Qua thật sự buồn bực muốn quát to.
Từ thành phố Đông Giang đến Dung thị, từ Dung thị đến nơi đây, ngàn dặm xa xôi, không nghĩ tới lại chỉ thoáng qua.
Đường Vũ Khê, rốt cục nàng lại đi tới đâu đây?
Còn đang cảm thấy buồn bực, lại nghe nhân viên tiếp tân nói:
- Bộ dạng của vị tiểu thư kia rất đẹp, khí chất cũng tốt, lại thật khẳng khái. Tôi nghe nàng nói nàng không thể lưu một chỗ quá lâu, nàng còn muốn đi nhiều địa phương hấp dẫn nhìn xem.
- Tại Thục Xuyên ở mùa này còn địa phương nào hấp dẫn?
Tùy Qua hỏi Dương Lỵ Lỵ.
- Vậy thì khỏi nói, nhất định là Cửu Trại.
Dương Lỵ Lỵ thành thạo đáp:
- Thời tiết hiện tại mặc dù có chút rét lạnh, nhưng đi Cửu Trại có thể thưởng thức lá đỏ, là thời điểm tốt nhất của Thải Lâm Hồ Quang. Cửu Trại ở mùa này tuyệt mỹ chẳng khác gì thiên đường.
- Xem ra tôi hẳn nên tin tưởng trực giác của cô. Vậy đi Cửu Trại Câu đi.
Tùy Qua nói.
- Uy, anh thật không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, đi chung với anh cả ngày rồi, tốt xấu cho tôi uống chút canh nóng, nghỉ chân một chút đi.
Dương Lỵ Lỵ kháng nghị:
- Huống hồ tôi còn phải gọi điện thoại đặt vé máy bay đâu. Vé máy bay đi Cửu Trại một năm bốn mùa đều hút hàng lắm.
Lúc này Tùy Qua mới ý thức được mình xem nhẹ Dương Lỵ Lỵ, dù sao nàng cũng là một cô gái, ở thời tiết mưa tuyết phải bồi mình leo núi tìm người, đích thật là không dễ dàng, nghĩ tới đây trong lòng không khỏi có chút áy náy, vì vậy nhanh chóng đi tới nhà hàng gọi người chuẩn bị một bữa cơm chiều phong phú.
Trong lúc dùng cơm, Dương Lỵ Lỵ gọi điện không ngừng, cuối cùng nhìn Tùy Qua nói:
- Thật sự là xui xẻo, vé máy bay đi Cửu Trại trong hai ngày này đã bị đặt hết rồi, sớm nhất phải chờ tới ngày kia mới có, làm sao đây?
- Vậy lái xe đi thôi, cô hẳn là quen thuộc đường đi chứ?
Tùy Qua hỏi.
- Ân, tôi quen thuộc đường đi. Nhưng nếu hiện tại khởi hành, chỉ sợ phải đi đường đêm.
Dương Lỵ Lỵ nói.
Ngụ ý của Dương Lỵ Lỵ chỉ sợ lái xe đêm thật mệt mỏi, phải đợi sáng mai rồi tính sau.
Nhưng Tùy Qua lo lắng cho Đường Vũ Khê, dù sao nàng là một bệnh nhân, hơn nữa trạng huống thân thể tùy thời sẽ chuyển biến xấu.
Vì thế Tùy Qua đem trạng huống thân thể của Đường Vũ Khê kể lại cho Dương Lỵ Lỵ nghe qua.
Dương Lỵ Lỵ nghe xong lời nói của Tùy Qua, liền thể hiện một mặt ngay thẳng của người Thục Xuyên, đứng dậy nói:
- Vậy chúng ta nhanh chóng lên đường đi.
- Cảm ơn cô.
Tùy Qua nói.
- Khách khí cái gì.
Dương Lỵ Lỵ cười đáp:
- Huống hồ tôi là hướng dẫn du lịch của anh, tự nhiên chỉ có thể nghe lời anh.
Hai người ngồi cáp treo quay lại Lôi Động Bình, sau đó lái xe xuống núi.
Đi tới chân núi, dừng lại đổ xăng, mua chút thực phẩm phương tiện mang theo, hai người lại hướng Cửu Trại xuất phát.
Đây là một đoạn lữ trình buồn chán, chạy hơn ba giờ trên đường, sắc trời đã tối đen, vẫn có mưa phùn, nhiệt độ không khí có chút lạnh, Dương Lỵ Lỵ phải mở điều hòa sau đó giảm bớt tốc độ xe.
Bởi vì Tùy Qua không có bằng lái nên không thể thay Dương Lỵ Lỵ lái xe, vì vậy nhiệm vụ chủ yếu của hắn là nói chuyện phiếm với nàng, miễn cho nàng mệt mỏi ngủ gục mà gây ra bi kịch tai nạn.
Mấy giờ nói chuyện phiếm, kéo từ trời nam đến biển bắc, tự nhiên cũng làm hai người hiểu biết sâu sắc về nhau.
Lúc này Tùy Qua mới biết Dương Lỵ Lỵ lớn hơn hắn một tuổi, bởi vì thành tích thi vào trường cao đẳng không lý tưởng nên chỉ có thể đi vào đại học Tam Bản, bởi vậy nàng cảm thấy không chút tiền đồ, vì thế nhờ người thi một chứng minh hướng dẫn du lịch, bắt đầu công tác hướng dẫn viên. Mặt khác lựa chọn làm hướng dẫn viên là do chính bản thân nàng yêu thích, bởi vì nàng thích đi du lịch, mà đối với nàng mà nói làm hướng dẫn viên vừa có thể du ngoạn vừa có thể kiếm tiền, thật sự là chuyện vẹn toàn đôi bên.
Dương Lỵ Lỵ cũng hỏi thăm chuyện của Tùy Qua, nhất là chuyện trong trường đại học.
Nghe được cuộc sống của nam sinh trong đại học chủ yếu là chơi game, phao mỹ nữ linh tinh, Dương Lỵ Lỵ không nhịn được nói:
- Nghe anh nói như thế, tôi xem đại học cũng không có vẻ gì thần bí, khó trách những tỷ muội trước kia của tôi đều không thích tiếp tục học tập đâu.
- Vốn chẳng có gì là thần bí.
Tùy Qua cười nói:
- Vô luận có lên đại học hay không, những nam nữ sinh đến tuổi như chúng ta không phải đều vội vàng yêu đương, vội vàng chơi đùa sao.
- Vậy cũng phải.
Dương Lỵ Lỵ nói:
- Còn trẻ nhiệt huyết, tuổi trẻ xúc động, tuổi trẻ điên cuồng thôi. Khi trẻ tuổi nếu không làm vài chuyện điên rồ, làm ra việc ngốc, thật sự là uổng phí tuổi thanh xuân.
- Chính là như thế.
Tùy Qua nói:
- Vậy cô có từng làm vài việc ngốc hay điên rồ hay không?
Dương Lỵ Lỵ khẽ thở dài:
- Còn chưa đâu, nhưng muốn tranh thủ sớm làm một vài việc điên rồ đi ra. Nhưng lần này làm hướng dẫn du lịch cho anh lại khiến cho tôi tận mắt nhìn thấy một việc ngốc, ân, hẳn không tính là việc ngốc đi. Ngàn dặm tìm mỹ nữ, hẳn phải xem là chuyện tốt lãng mạn mới đúng.
- Khi nào cô già đi, quay đầu lại nhìn những chuyện lãng mạn này, nhất định sẽ cảm thấy đều là việc ngốc, là điên rồ.
Tùy Qua cười nói.
- Có lẽ đi. Nhưng cũng ngốc thật đáng yêu, thuần chân dại dột.
Dương Lỵ Lỵ có vẻ cực kỳ hâm mộ nói:
- Nếu có nam sinh nào chịu vì tôi làm vài chuyện ngu xuẩn như vậy, nói không chừng tôi sẽ nhất thời xúc động lập tức gả cho hắn đâu.
- Có vẻ như…cô vẫn chưa tới tuổi hợp pháp kết hôn.
Tùy Qua trêu ghẹo nói.
- Hừ, lão nương lên xe trước mua vé sau có được không.
Dương Lỵ Lỵ dũng mãnh nói, xoay tay lái dọc theo đường núi rẽ sang phải.
Tùy Qua đang định trêu đùa vài câu, đột nhiên cả kinh kêu to:
- Mau phanh lại!
Đường phía trước bị lún!
Bởi vì trời tối đen lại mưa, tầm nhìn không cao, hơn nữa vừa rẽ phải, Dương Lỵ Lỵ hiển nhiên không kịp nhìn rõ phía trước. Nhưng thị lực của Tùy Qua hơn xa nàng rất nhiều, mặc dù là ban đêm nhưng ánh mắt của hắn chẳng khác gì lang sói, vì vậy lập tức thấy rõ tình huống con đường, vội vàng nhắc nhở Dương Lỵ Lỵ.
- Cái gì…
Dương Lỵ Lỵ cả kinh, lập tức dựa theo tiếng gọi của Tùy Qua phanh xe.
Dát chi…
Xe trượt trên đường một khoảng cách, rốt cục vững vàng dừng lại.
Dương Lỵ Lỵ tiến lên hỏi thăm tiếp tân.
Lần này lại thuận lợi vô cùng, Dương Lỵ Lỵ thậm chí không cần tặng “tiền lì xì” thì tiếp tân đã giúp nàng kiểm tra danh sách của khách.
- Di, thật có đâu!
Nhân viên tiếp tân thoáng kinh ngạc.
Tùy Qua vốn đã thất vọng, lúc này nghe câu nói của tiếp tân lập tức vọt tới, đang định hỏi thăm số phòng của Đường Vũ Khê, lại nghe tiếp tân nói:
- Thật sự là không khéo, sáng nay nàng đã trả phòng rồi.
Tùy Qua thật sự buồn bực muốn quát to.
Từ thành phố Đông Giang đến Dung thị, từ Dung thị đến nơi đây, ngàn dặm xa xôi, không nghĩ tới lại chỉ thoáng qua.
Đường Vũ Khê, rốt cục nàng lại đi tới đâu đây?
Còn đang cảm thấy buồn bực, lại nghe nhân viên tiếp tân nói:
- Bộ dạng của vị tiểu thư kia rất đẹp, khí chất cũng tốt, lại thật khẳng khái. Tôi nghe nàng nói nàng không thể lưu một chỗ quá lâu, nàng còn muốn đi nhiều địa phương hấp dẫn nhìn xem.
- Tại Thục Xuyên ở mùa này còn địa phương nào hấp dẫn?
Tùy Qua hỏi Dương Lỵ Lỵ.
- Vậy thì khỏi nói, nhất định là Cửu Trại.
Dương Lỵ Lỵ thành thạo đáp:
- Thời tiết hiện tại mặc dù có chút rét lạnh, nhưng đi Cửu Trại có thể thưởng thức lá đỏ, là thời điểm tốt nhất của Thải Lâm Hồ Quang. Cửu Trại ở mùa này tuyệt mỹ chẳng khác gì thiên đường.
- Xem ra tôi hẳn nên tin tưởng trực giác của cô. Vậy đi Cửu Trại Câu đi.
Tùy Qua nói.
- Uy, anh thật không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, đi chung với anh cả ngày rồi, tốt xấu cho tôi uống chút canh nóng, nghỉ chân một chút đi.
Dương Lỵ Lỵ kháng nghị:
- Huống hồ tôi còn phải gọi điện thoại đặt vé máy bay đâu. Vé máy bay đi Cửu Trại một năm bốn mùa đều hút hàng lắm.
Lúc này Tùy Qua mới ý thức được mình xem nhẹ Dương Lỵ Lỵ, dù sao nàng cũng là một cô gái, ở thời tiết mưa tuyết phải bồi mình leo núi tìm người, đích thật là không dễ dàng, nghĩ tới đây trong lòng không khỏi có chút áy náy, vì vậy nhanh chóng đi tới nhà hàng gọi người chuẩn bị một bữa cơm chiều phong phú.
Trong lúc dùng cơm, Dương Lỵ Lỵ gọi điện không ngừng, cuối cùng nhìn Tùy Qua nói:
- Thật sự là xui xẻo, vé máy bay đi Cửu Trại trong hai ngày này đã bị đặt hết rồi, sớm nhất phải chờ tới ngày kia mới có, làm sao đây?
- Vậy lái xe đi thôi, cô hẳn là quen thuộc đường đi chứ?
Tùy Qua hỏi.
- Ân, tôi quen thuộc đường đi. Nhưng nếu hiện tại khởi hành, chỉ sợ phải đi đường đêm.
Dương Lỵ Lỵ nói.
Ngụ ý của Dương Lỵ Lỵ chỉ sợ lái xe đêm thật mệt mỏi, phải đợi sáng mai rồi tính sau.
Nhưng Tùy Qua lo lắng cho Đường Vũ Khê, dù sao nàng là một bệnh nhân, hơn nữa trạng huống thân thể tùy thời sẽ chuyển biến xấu.
Vì thế Tùy Qua đem trạng huống thân thể của Đường Vũ Khê kể lại cho Dương Lỵ Lỵ nghe qua.
Dương Lỵ Lỵ nghe xong lời nói của Tùy Qua, liền thể hiện một mặt ngay thẳng của người Thục Xuyên, đứng dậy nói:
- Vậy chúng ta nhanh chóng lên đường đi.
- Cảm ơn cô.
Tùy Qua nói.
- Khách khí cái gì.
Dương Lỵ Lỵ cười đáp:
- Huống hồ tôi là hướng dẫn du lịch của anh, tự nhiên chỉ có thể nghe lời anh.
Hai người ngồi cáp treo quay lại Lôi Động Bình, sau đó lái xe xuống núi.
Đi tới chân núi, dừng lại đổ xăng, mua chút thực phẩm phương tiện mang theo, hai người lại hướng Cửu Trại xuất phát.
Đây là một đoạn lữ trình buồn chán, chạy hơn ba giờ trên đường, sắc trời đã tối đen, vẫn có mưa phùn, nhiệt độ không khí có chút lạnh, Dương Lỵ Lỵ phải mở điều hòa sau đó giảm bớt tốc độ xe.
Bởi vì Tùy Qua không có bằng lái nên không thể thay Dương Lỵ Lỵ lái xe, vì vậy nhiệm vụ chủ yếu của hắn là nói chuyện phiếm với nàng, miễn cho nàng mệt mỏi ngủ gục mà gây ra bi kịch tai nạn.
Mấy giờ nói chuyện phiếm, kéo từ trời nam đến biển bắc, tự nhiên cũng làm hai người hiểu biết sâu sắc về nhau.
Lúc này Tùy Qua mới biết Dương Lỵ Lỵ lớn hơn hắn một tuổi, bởi vì thành tích thi vào trường cao đẳng không lý tưởng nên chỉ có thể đi vào đại học Tam Bản, bởi vậy nàng cảm thấy không chút tiền đồ, vì thế nhờ người thi một chứng minh hướng dẫn du lịch, bắt đầu công tác hướng dẫn viên. Mặt khác lựa chọn làm hướng dẫn viên là do chính bản thân nàng yêu thích, bởi vì nàng thích đi du lịch, mà đối với nàng mà nói làm hướng dẫn viên vừa có thể du ngoạn vừa có thể kiếm tiền, thật sự là chuyện vẹn toàn đôi bên.
Dương Lỵ Lỵ cũng hỏi thăm chuyện của Tùy Qua, nhất là chuyện trong trường đại học.
Nghe được cuộc sống của nam sinh trong đại học chủ yếu là chơi game, phao mỹ nữ linh tinh, Dương Lỵ Lỵ không nhịn được nói:
- Nghe anh nói như thế, tôi xem đại học cũng không có vẻ gì thần bí, khó trách những tỷ muội trước kia của tôi đều không thích tiếp tục học tập đâu.
- Vốn chẳng có gì là thần bí.
Tùy Qua cười nói:
- Vô luận có lên đại học hay không, những nam nữ sinh đến tuổi như chúng ta không phải đều vội vàng yêu đương, vội vàng chơi đùa sao.
- Vậy cũng phải.
Dương Lỵ Lỵ nói:
- Còn trẻ nhiệt huyết, tuổi trẻ xúc động, tuổi trẻ điên cuồng thôi. Khi trẻ tuổi nếu không làm vài chuyện điên rồ, làm ra việc ngốc, thật sự là uổng phí tuổi thanh xuân.
- Chính là như thế.
Tùy Qua nói:
- Vậy cô có từng làm vài việc ngốc hay điên rồ hay không?
Dương Lỵ Lỵ khẽ thở dài:
- Còn chưa đâu, nhưng muốn tranh thủ sớm làm một vài việc điên rồ đi ra. Nhưng lần này làm hướng dẫn du lịch cho anh lại khiến cho tôi tận mắt nhìn thấy một việc ngốc, ân, hẳn không tính là việc ngốc đi. Ngàn dặm tìm mỹ nữ, hẳn phải xem là chuyện tốt lãng mạn mới đúng.
- Khi nào cô già đi, quay đầu lại nhìn những chuyện lãng mạn này, nhất định sẽ cảm thấy đều là việc ngốc, là điên rồ.
Tùy Qua cười nói.
- Có lẽ đi. Nhưng cũng ngốc thật đáng yêu, thuần chân dại dột.
Dương Lỵ Lỵ có vẻ cực kỳ hâm mộ nói:
- Nếu có nam sinh nào chịu vì tôi làm vài chuyện ngu xuẩn như vậy, nói không chừng tôi sẽ nhất thời xúc động lập tức gả cho hắn đâu.
- Có vẻ như…cô vẫn chưa tới tuổi hợp pháp kết hôn.
Tùy Qua trêu ghẹo nói.
- Hừ, lão nương lên xe trước mua vé sau có được không.
Dương Lỵ Lỵ dũng mãnh nói, xoay tay lái dọc theo đường núi rẽ sang phải.
Tùy Qua đang định trêu đùa vài câu, đột nhiên cả kinh kêu to:
- Mau phanh lại!
Đường phía trước bị lún!
Bởi vì trời tối đen lại mưa, tầm nhìn không cao, hơn nữa vừa rẽ phải, Dương Lỵ Lỵ hiển nhiên không kịp nhìn rõ phía trước. Nhưng thị lực của Tùy Qua hơn xa nàng rất nhiều, mặc dù là ban đêm nhưng ánh mắt của hắn chẳng khác gì lang sói, vì vậy lập tức thấy rõ tình huống con đường, vội vàng nhắc nhở Dương Lỵ Lỵ.
- Cái gì…
Dương Lỵ Lỵ cả kinh, lập tức dựa theo tiếng gọi của Tùy Qua phanh xe.
Dát chi…
Xe trượt trên đường một khoảng cách, rốt cục vững vàng dừng lại.
/1780
|