- Tôi. . . Tiền thuốc thang cậu đưa tôi không đủ, cho nên. . . Tôi muốn hỏi mượn cậu một chút.
Ninh Ngọc Trân ấp úng nói, sau đó nháy mắt với Tùy Qua.
Tiền thuốc thang không đủ, lý do này là Sử Vạn Hào nghĩ thay cho Ninh Ngọc Trân. vốn cũng không có gì không thỏa đáng. Nhưng, Sử Vạn Hào tuyệt đối không nghĩ đến, tiền thuốc thang Tùy Qua cho Ninh Ngọc Trân có hơn ba trăm vạn, cho dù không đủ, cũng không thể mới cầm đã kêu thiếu. Cho nên, lý do này vốn có chút tức cười, hơn nữa Ninh Ngọc Trân vừa rồi còn nháy mắt, khiến Tùy Qua càng thêm tin chắc, chuyện này có vấn đề!
- Vay tiền?
Tùy Qua tỏ vẻ không vui nói:
- Hừ, lúc trước không phải đã cho tiền rồi sao? Làm sao còn muốn đòi tiền nữa, chẳng lẽ tỷ thật sự muốn đổ chuyện của trượng phu tỷ lên đầu tôi hay sao? Tôi cho tỷ biết, tuyệt đối không được!
- Tùy tiên sinh, cậu. . . nếu cậu không đồng ý, tôi có thể dùng gia bảo để đổi.
Ninh Ngọc Trân vội vàng nói, móc từ trong lồng ngực ra một khối cổ ngọc màu vàng nhạt:
- Cậu xem, vật này của tôi có đáng ít tiền không?
- Ừ, thoạt nhìn cũng không tệ.
Tùy Qua gật đầu, miếng ngọc thạch này thoạt nhìn đúng là rất mê người:
- Tôi đã làm người tốt thì sẽ làm đến cùng, cho tỷ mượn mười vạn. Nhưng, sau này miếng ngọc thạch này sẽ thuộc về tôi.
- Tôi biết, tôi biết.
Ninh Ngọc Trân nói, đưa miếng ngọc thạch trong tay cho Tùy Qua.
Tùy Qua đưa tay cầm lấy miếng ngọc thạch, cảm giác nguy hiểm càng phát ra nồng đậm, hắn vừa cẩn thận đề phòng, vừa làm ra động tác muốn lấy ngọc thạch.
Chỉ có như thế, đối thủ đang nấp trong góc tối mới có thể hiện thân.
Khi ngón tay Tùy Qua sắp va chạm vào miếng ngọc thạch kia, sau lưng Ninh Ngọc Trân đột nhiên toát ra mội đại thủ, linh hoạt giống như khỉ, nhanh như tia chớp nhắm vào mạch môn của Tùy Qua.
Tàn nhẫn, chính xác, lại vô thanh vô tức. Thân thủ này, so với Hồng Sách, thậm chí so với Trình Thiên Du còn cao hơn một bậc. Cộng thêm bị đánh lén ở khoảng cách gần như vậy, quả thực là khó lòng phòng bị.
May là Tùy Qua sớm có phòng bị, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ cong tay bắn về phía lòng bàn tay của đại thủ kia, chính là thủ pháp ban đầu dùng để đối phó Trình Thiên Du.
Ba ! Ba ! Ba ! Ba ! Ba !
Thanh âm giống như phóng điện vang lên.
Chỉ chưởng đụng nhau, chân khí va chạm, uy lực vô cùng cường đại.
Đối phương cố nhiên là vận sức chờ phát động, nhưng Tùy Qua cũng ngưng thần mà đối đãi, vốn tưởng rằng có thể bắn văng bàn tay của của đối phương, sau đó lấy Thiên Biến Tróc Trùng Thủ thừa thế truy kích, ai ngờ chân khí của đối phương lại liên miên như nước, mơ hồ sinh ra một luồng lực hút, hút lấy năm đầu ngón tay của hắn, nhất thời không thể nào thoát ra được.
Sau đó, cái tay còn lại của đối phương cũng từ chỗ eo của Ninh Ngọc Trân xông ra, như một cây roi thép, trực tiếp đâm vào hông Tùy Qua.
Một tay chí nhu, một tay chí cương.
Đối thủ đã luyện thủy hệ chân khí đến cảnh giới trong nhu có cương, đạt đến đỉnh cao của Luyện Khí hậu kỳ, đã là nội gia quyền pháp tông sư. Phần nội lực tu vi này, Tùy Qua tự nhận còn xa mới kịp.
Chỉ có điều, đường đường là một quyền pháp đại tông sư, lại dùng phương thức đánh lén này, lại có nhân phẩm thấp kém như vậy.
Mặc dù nội lực tu vi của Tùy Qua không bằng đối phương, nhưng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ thần diệu cỡ nào, cộng thêm linh giác mở ra, đại thủ giống như mọc thêm đôi mắt, đâm chưởng thành đao, chém về phía huyệt thái uyên ở cổ tay đối phương.
Đối phương "A" một tiếng, cánh tay vốn như roi thép, nhất thời giống như rắn độc, giương đầu quấn vào cổ tay Tùy Qua. Vừa cương vừa nhu chuyển đổi, lại hoàn toàn không có vẻ đình trệ, đủ thấy nội lực tu vi và quyền pháp bên trong đã vô cùng tinh thuần, hiển nhiên đã trải qua mấy chục năm ma luyện mà thành.
Nhưng, đối phương hóa Thông Tí quyền thành xà quyền, mặc dù chiêu thức biến hóa tinh diệu, nhưng vừa vặn bị Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua khắc chế.
Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, bất luận quyền pháp của đối phương biến thành hình dạng con khỉ, con hổ, hay con rắn, bất luận chiêu thức biến hóa tinh diệu thế nào, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ cũng có thể biến hóa theo quyền pháp của đối phương, khắc chế quyền thế của đối phương. Nhất là sau khi Tùy Qua mở ra linh giác, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ giống như có "linh hồn", càng trở nên có linh tính, gắt gao khắc chế quyền thế của đối phương.
Ba ! Ba ! Ba ! Ba ! Ba ! Ba !
Lại thêm một trận quyền chưởng dày đặc như mưa rơi, trong khoảnh khắc, cũng không biết hai người đã đối chọi bao nhiêu lần.
Mặc dù Tùy Qua sớm có đề phòng, nhưng cũng không ngờ đối thủ lại khó dây dưa như vậy, nếu như không phải có Thiên Biến Tróc Trùng Thủ khắc chế quyền thế của đối phương, chỉ sợ sớm đã bị đối thủ đánh bại.
Ầm!
Hai tay hai người lại liều mạng giao thủ, thân thể lắc lư, đồng thời lui ra sau.
Tùy Qua chế trụ chân khí sôi trào cuồn cuộn trong cơ thể, nói với đối phương:
- Ngươi là ai?
- Chưởng môn nhân hiện tại của Lục Hợp Thông Tí quyền, Sử Vạn Hào!
Sử Vạn Hào cuồng ngạo nói:
- Sư phụ của Hồng Sách!
Chưởng môn của Lục Hợp Thông Tí quyền, khó trách chân khí, quyền pháp lại lợi hại như thế, còn là quyền pháp đại tông sư.
Chẳng qua là, nhân phẩm của hắn thật sự không đáng được khen tặng.
Hắn rõ ràng đưa thư khiêu chiến cho Tùy Qua, ước định ngày mai quyết chiến, nhưng hôm nay lại giở trò đánh lén Tùy Qua, hơn nữa còn uy hiếp thê tử của đồ đệ mình. Phẩm tính như thế, có thể nói là bại hoại trong võ lâm nhân sĩ.
Già mà không kính, chính là hạng người này!
Vì vậy, trong giọng nói của Tùy Qua cũng không lưu chút tình cảm, hừ lạnh nói:
- Thì ra là lão già nhà ngươi!
Sử Vạn Hào nghe thấy Tùy Qua gọi hắn là "lão già", nhất thời sát khí bừng bừng, nhưng vừa rồi đánh lén không đắc thủ, Sử Vạn Hào cũng kiểm tra được tu vi của Tùy Qua, biết đánh bại tiểu tử này tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Mà nơi này, hiển nhiên cũng không thích hợp cho một cuộc đại chiến.
Lúc trước, Sử Vạn Hào ẩn thân phía sau đại thụ, nín thở, thậm chí ngay cả tiếng tim đập cũng khống chế cực kỳ chậm chạp, trầm thấp, vốn tưởng rằng có thể giấu diếm được tai mắt của Tùy Qua, sau đó xông ra đánh bất ngờ, hẳn là chuyện mười phần chắc chắn. Ai ngờ, Tùy Qua giống như sớm có dự cảm, cũng không vì Sử Vạn Hào đánh bất ngờ mà xuất hiện vẻ bối rối, hoàn toàn không có thời cơ cho Sử Vạn Hào lợi dụng.
Nhưng, Sử Vạn Hào còn chưa xuất hết thực lực, lạnh lùng nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử thúi, lại dám nhục mạ lão phu! Lần sau lão phu nhất định bầm thây ngươi thành vạn đoạn, nghiền xương thành tro! Nhưng, hôm nay ta đã nắm được Ninh Ngọc Trân trong tay, chỉ cần chưởng lực của ta vừa phun, có thể lấy mạng của cô ta! Cho nên, ngươi nên thức thời..., nhanh chóng giao cách điều chế thánh dược của ngươi cho ta.
Ninh Ngọc Trân ấp úng nói, sau đó nháy mắt với Tùy Qua.
Tiền thuốc thang không đủ, lý do này là Sử Vạn Hào nghĩ thay cho Ninh Ngọc Trân. vốn cũng không có gì không thỏa đáng. Nhưng, Sử Vạn Hào tuyệt đối không nghĩ đến, tiền thuốc thang Tùy Qua cho Ninh Ngọc Trân có hơn ba trăm vạn, cho dù không đủ, cũng không thể mới cầm đã kêu thiếu. Cho nên, lý do này vốn có chút tức cười, hơn nữa Ninh Ngọc Trân vừa rồi còn nháy mắt, khiến Tùy Qua càng thêm tin chắc, chuyện này có vấn đề!
- Vay tiền?
Tùy Qua tỏ vẻ không vui nói:
- Hừ, lúc trước không phải đã cho tiền rồi sao? Làm sao còn muốn đòi tiền nữa, chẳng lẽ tỷ thật sự muốn đổ chuyện của trượng phu tỷ lên đầu tôi hay sao? Tôi cho tỷ biết, tuyệt đối không được!
- Tùy tiên sinh, cậu. . . nếu cậu không đồng ý, tôi có thể dùng gia bảo để đổi.
Ninh Ngọc Trân vội vàng nói, móc từ trong lồng ngực ra một khối cổ ngọc màu vàng nhạt:
- Cậu xem, vật này của tôi có đáng ít tiền không?
- Ừ, thoạt nhìn cũng không tệ.
Tùy Qua gật đầu, miếng ngọc thạch này thoạt nhìn đúng là rất mê người:
- Tôi đã làm người tốt thì sẽ làm đến cùng, cho tỷ mượn mười vạn. Nhưng, sau này miếng ngọc thạch này sẽ thuộc về tôi.
- Tôi biết, tôi biết.
Ninh Ngọc Trân nói, đưa miếng ngọc thạch trong tay cho Tùy Qua.
Tùy Qua đưa tay cầm lấy miếng ngọc thạch, cảm giác nguy hiểm càng phát ra nồng đậm, hắn vừa cẩn thận đề phòng, vừa làm ra động tác muốn lấy ngọc thạch.
Chỉ có như thế, đối thủ đang nấp trong góc tối mới có thể hiện thân.
Khi ngón tay Tùy Qua sắp va chạm vào miếng ngọc thạch kia, sau lưng Ninh Ngọc Trân đột nhiên toát ra mội đại thủ, linh hoạt giống như khỉ, nhanh như tia chớp nhắm vào mạch môn của Tùy Qua.
Tàn nhẫn, chính xác, lại vô thanh vô tức. Thân thủ này, so với Hồng Sách, thậm chí so với Trình Thiên Du còn cao hơn một bậc. Cộng thêm bị đánh lén ở khoảng cách gần như vậy, quả thực là khó lòng phòng bị.
May là Tùy Qua sớm có phòng bị, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ cong tay bắn về phía lòng bàn tay của đại thủ kia, chính là thủ pháp ban đầu dùng để đối phó Trình Thiên Du.
Ba ! Ba ! Ba ! Ba ! Ba !
Thanh âm giống như phóng điện vang lên.
Chỉ chưởng đụng nhau, chân khí va chạm, uy lực vô cùng cường đại.
Đối phương cố nhiên là vận sức chờ phát động, nhưng Tùy Qua cũng ngưng thần mà đối đãi, vốn tưởng rằng có thể bắn văng bàn tay của của đối phương, sau đó lấy Thiên Biến Tróc Trùng Thủ thừa thế truy kích, ai ngờ chân khí của đối phương lại liên miên như nước, mơ hồ sinh ra một luồng lực hút, hút lấy năm đầu ngón tay của hắn, nhất thời không thể nào thoát ra được.
Sau đó, cái tay còn lại của đối phương cũng từ chỗ eo của Ninh Ngọc Trân xông ra, như một cây roi thép, trực tiếp đâm vào hông Tùy Qua.
Một tay chí nhu, một tay chí cương.
Đối thủ đã luyện thủy hệ chân khí đến cảnh giới trong nhu có cương, đạt đến đỉnh cao của Luyện Khí hậu kỳ, đã là nội gia quyền pháp tông sư. Phần nội lực tu vi này, Tùy Qua tự nhận còn xa mới kịp.
Chỉ có điều, đường đường là một quyền pháp đại tông sư, lại dùng phương thức đánh lén này, lại có nhân phẩm thấp kém như vậy.
Mặc dù nội lực tu vi của Tùy Qua không bằng đối phương, nhưng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ thần diệu cỡ nào, cộng thêm linh giác mở ra, đại thủ giống như mọc thêm đôi mắt, đâm chưởng thành đao, chém về phía huyệt thái uyên ở cổ tay đối phương.
Đối phương "A" một tiếng, cánh tay vốn như roi thép, nhất thời giống như rắn độc, giương đầu quấn vào cổ tay Tùy Qua. Vừa cương vừa nhu chuyển đổi, lại hoàn toàn không có vẻ đình trệ, đủ thấy nội lực tu vi và quyền pháp bên trong đã vô cùng tinh thuần, hiển nhiên đã trải qua mấy chục năm ma luyện mà thành.
Nhưng, đối phương hóa Thông Tí quyền thành xà quyền, mặc dù chiêu thức biến hóa tinh diệu, nhưng vừa vặn bị Thiên Biến Tróc Trùng Thủ của Tùy Qua khắc chế.
Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, bất luận quyền pháp của đối phương biến thành hình dạng con khỉ, con hổ, hay con rắn, bất luận chiêu thức biến hóa tinh diệu thế nào, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ cũng có thể biến hóa theo quyền pháp của đối phương, khắc chế quyền thế của đối phương. Nhất là sau khi Tùy Qua mở ra linh giác, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ giống như có "linh hồn", càng trở nên có linh tính, gắt gao khắc chế quyền thế của đối phương.
Ba ! Ba ! Ba ! Ba ! Ba ! Ba !
Lại thêm một trận quyền chưởng dày đặc như mưa rơi, trong khoảnh khắc, cũng không biết hai người đã đối chọi bao nhiêu lần.
Mặc dù Tùy Qua sớm có đề phòng, nhưng cũng không ngờ đối thủ lại khó dây dưa như vậy, nếu như không phải có Thiên Biến Tróc Trùng Thủ khắc chế quyền thế của đối phương, chỉ sợ sớm đã bị đối thủ đánh bại.
Ầm!
Hai tay hai người lại liều mạng giao thủ, thân thể lắc lư, đồng thời lui ra sau.
Tùy Qua chế trụ chân khí sôi trào cuồn cuộn trong cơ thể, nói với đối phương:
- Ngươi là ai?
- Chưởng môn nhân hiện tại của Lục Hợp Thông Tí quyền, Sử Vạn Hào!
Sử Vạn Hào cuồng ngạo nói:
- Sư phụ của Hồng Sách!
Chưởng môn của Lục Hợp Thông Tí quyền, khó trách chân khí, quyền pháp lại lợi hại như thế, còn là quyền pháp đại tông sư.
Chẳng qua là, nhân phẩm của hắn thật sự không đáng được khen tặng.
Hắn rõ ràng đưa thư khiêu chiến cho Tùy Qua, ước định ngày mai quyết chiến, nhưng hôm nay lại giở trò đánh lén Tùy Qua, hơn nữa còn uy hiếp thê tử của đồ đệ mình. Phẩm tính như thế, có thể nói là bại hoại trong võ lâm nhân sĩ.
Già mà không kính, chính là hạng người này!
Vì vậy, trong giọng nói của Tùy Qua cũng không lưu chút tình cảm, hừ lạnh nói:
- Thì ra là lão già nhà ngươi!
Sử Vạn Hào nghe thấy Tùy Qua gọi hắn là "lão già", nhất thời sát khí bừng bừng, nhưng vừa rồi đánh lén không đắc thủ, Sử Vạn Hào cũng kiểm tra được tu vi của Tùy Qua, biết đánh bại tiểu tử này tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Mà nơi này, hiển nhiên cũng không thích hợp cho một cuộc đại chiến.
Lúc trước, Sử Vạn Hào ẩn thân phía sau đại thụ, nín thở, thậm chí ngay cả tiếng tim đập cũng khống chế cực kỳ chậm chạp, trầm thấp, vốn tưởng rằng có thể giấu diếm được tai mắt của Tùy Qua, sau đó xông ra đánh bất ngờ, hẳn là chuyện mười phần chắc chắn. Ai ngờ, Tùy Qua giống như sớm có dự cảm, cũng không vì Sử Vạn Hào đánh bất ngờ mà xuất hiện vẻ bối rối, hoàn toàn không có thời cơ cho Sử Vạn Hào lợi dụng.
Nhưng, Sử Vạn Hào còn chưa xuất hết thực lực, lạnh lùng nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử thúi, lại dám nhục mạ lão phu! Lần sau lão phu nhất định bầm thây ngươi thành vạn đoạn, nghiền xương thành tro! Nhưng, hôm nay ta đã nắm được Ninh Ngọc Trân trong tay, chỉ cần chưởng lực của ta vừa phun, có thể lấy mạng của cô ta! Cho nên, ngươi nên thức thời..., nhanh chóng giao cách điều chế thánh dược của ngươi cho ta.
/1780
|