Sử Vạn Hào bỗng nhiên tức giận, đám đệ tử còn lại lập tức câm như hến, ngưng đàm luận, đưa mắt nhìn Ninh Ngọc Trân.
Ninh Ngọc Trân đón ánh mắt của mọi người, đột nhiên trở nên kiên định , nói:
- Tôi là thê tử của A Sách, tôi biết suy nghĩ của hắn! Tôi đã nói rồi, chuyện này đến đây tạm dừng, tôi không muốn truy cứu cái gì nữa. Hiện tại, tôi chỉ muốn trị lành bệnh cho nhi tử. Tôi nghĩ, đây là việc A Sách muốn tôi làm.
- Ngươi nói gì vậy!
Sử Vạn Hào lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ta đây làm sư phụ muốn báo thù cho đồ đệ lại là sai lầm? Chẳng lẽ các sư huynh đệ của Hồng Sách tới thăm các ngươi cũng sai lầm?
Ninh Ngọc Trân bình tĩnh nói:
- Hảo ý của các người ta xin nhận. Nhưng sư huynh đệ các người không ngại ngẫm lại xem, lúc A Sách chạy vạy khắp nơi, vay tiền cho hài tử chữa bệnh, các người có đưa tay giúp đỡ hay không? Khi ông chủ than đá tỉnh Sán Tây mang người đến đòi tiền của A Sách, các người có đứng ra nói thay một câu hay không?
Những lời này, Ninh Ngọc Trân đã kìm nén trong lòng đã mấy ngày, hôm nay bởi vì ăn Cố nguyên hoàn, tinh thần cũng lên cao, cho nên gan dạ sáng suốt, rốt cục phun ra những lời này trước mặt Sử Vạn Hào.
Thanh âm của Ninh Ngọc Trân không cao, nhưng tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng. Nghe lời nói của Ninh Ngọc Trân ..., không ít người cúi đầu, trong chuyện này, bọn hắn thật sự có hổ thẹn, không dám đối mặt với chỉ trích của Ninh Ngọc Trân.
Sử Vạn Hào là ngoại lệ duy nhất.
Gừng càng già càng cay. Người càng già, da mặt cũng càng dày.
Sử Vạn Hào trầm giọng nói:
- Hồng Sách không là trượng phu của ngươi, còn là đệ tử của Lục Hợp thông Tí môn chúng ta, là đồ đệ của ta. Ngươi làm vợ, không báo thù cho trượng phu, nhưng Lục Hợp Thông Tí môn chúng ta há có thể để mất mặt. Cho nên, bất luận ngươi có nguyện ý hay không, mối thù này, ta nhất định phải báo!
- Đó là chuyện của các người.
Ninh Ngọc Trân không khách khí nói, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Những người này luôn mồm nói muốn báo thù cho trượng phu, trên thực tế thì sao? Chính là muốn lợi dụng cái chết của trượng phu tìm nguyên nhân lên đài, tranh thủ một chút danh tiếng cho cái gọi là môn phái của bọn họ mà thôi. Ngay cả người chết cũng muốn lợi dụng, thật sự là người tốt sao?
Ninh Ngọc Trân hiện tại coi như đã hiểu, con người sở dĩ có đầu óc, chính là phải có chủ kiến của mình, không thể bảo sao làm vậy. Sau khi trượng phu qua đời, Ninh Ngọc Trân đã xem Tùy Qua là cừu nhân bất cộng đái thiên, xem đám người Sử Vạn Hào là bằng hữu, song sự thật thì thế nào? Người xem là " Cừu nhân" lại không ngại hiềm khích lúc trước trợ giúp mẹ con nàng, người gọi là "Bằng hữu", lại muốn lợi dụng nàng và trượng phu đã chết kiếm lời.
Sau khi nói xong, Ninh Ngọc Trân dứt khoát nghiêng đầu, đây là hạ lệnh trục khách, tỏ vẻ nàng không muốn nghe Sử Vạn Hào nói bất kỳ lời nào nữa.
- Quả nhiên ác độc nhất chính là lòng dạ đàn bà....!
Sử Vạn Hào thở dài, nói với đám đồ đệ:
- Kẻ nào trong các ngươi chưa lấy vợ , lấy đó mà làm gương, tuyệt đối đừng cưới loại nữ nhân này! Đi! Cô ta không báo thù, ta cũng sẽ thay đồ đệ của ta báo thù!
Nhìn đám người Sử Vạn Hào rời đi, lúc này Ninh Ngọc Trân mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo cửa phòng, nói với mẫu thân:
- Mẹ, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời đi thôi!
Mẫu thân của Ninh Ngọc Trân không hiểu hỏi:
- Tại sao?
- Mẹ, đừng hỏi nữa, tóm lại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Ninh Ngọc Trân nói:
- Tới thành phố Minh Phủ tìm một bệnh viện tốt, để Ninh Ninh thăm khám trị liệu trước, sau đó con sẽ nhờ người liên lạc với bệnh viện tốt hơn ở Bắc Kinh hoặc nước ngoài....mau thu dọn đồ đạc đi!
- Ngọc Trân, con u mê sao? Trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy.
Mẫu thân của Ninh Ngọc Trân nói.
- Một người hảo tâm đã cho con một khoản tiền chữa bệnh cho Ninh Ninh, sau này con sẽ từ từ kể với mẹ.
Ninh Ngọc Trân thúc giục, vẻ mặt lộ ra vẻ gấp gáp, không biết vì sao, nàng cảm thấy không yên lòng với nhóm người Sử Vạn Hào.
Hai người vội vàng hành động, sau nửa giờ, đã thu dọn nhẹ nhàng rời đi.
Ninh Ngọc Trân mang theo mẫu thân và nhi tử vừa tới cửa tiểu khu, lúc này một xe tải dừng ở trước mặt, từ bên trên nhảy xuống hai tráng hán, không nói gì, trực tiếp nhét ba người vào trong xe tải. Bởi vì hai tráng hán này cũng luyện qua công phu, ba người Ninh Ngọc Trân thậm chí không có cơ hội phản kháng.
Chiếc xe rời khỏi nội thành thành phố Thanh Cương, dừng lại ở một công trường đang thi công ở ngoại ô.
Một tráng hán động thủ xé toang băng dính trên miệng Ninh Ngọc Trân, chỉ đẩy một mình nàng xuống, giữ nhi tử và mẫu thân ở lại trên xe. Dụng ý đã rất rõ ràng, mẫu thân và nhi tử của nàng đã thành con tin.
Bị bắt cóc sao?
Ninh Ngọc Trân nghĩ thầm, chẳng lẽ có người biết trong thẻ ngân hàng trên người nàng có mấy trăm vạn? Nhưng chuyện này không thể nào, nàng căn bản không đề cập tới chuyện này với bất cứ người nào.
Khi đang vô cùng nghi ngờ, Ninh Ngọc Trân thấy cách đó không xa, một bóng lưng quen thuộc đứng chắp tay trên bãi đất trống.
Sử Vạn Hào!
Ninh Ngọc Trân đã nhận ra bóng lưng này.
Nàng không ngờ, đường đường là người đứng đầu một phái, sư phụ của chồng nàng lại kêu người bắt cóc nàng.
Lúc này, Sử Vạn Hào xoay người, hỏi Ninh Ngọc Trân:
- Biết nguyên nhân tôi kêu người nhà các người đến đây không?
Ninh Ngọc Trân lắc đầu.
- Tại sao cô muốn từ bỏ báo thù cho trượng phu mình?
Sử Vạn Hào hỏi.
- Tôi nói rồi, đây là chuyện đã qua, hiện tại tôi chỉ muốn chữa bệnh cho nhi tử của mình!
Ninh Ngọc Trân nói.
- Tiểu tử kia cho cô cái gì?
Sử Vạn Hào hừ lạnh nói:
- Đừng giấu diếm ta. Nếu không nghe lời, ngươi đừng nghĩ đến chuyện gặp lại nhi tử và mẹ mình nữa.
Cả người Ninh Ngọc Trân run rẩy, nhi tử Ninh Ninh, đây chính là yếu điểm trong lòng nàng.
- Van xin ngài chớ làm tổn thương Ninh Ninh...Tiểu tử đó, hắn cho tôi một tấm thẻ chi phiếu, nói là tiền khám bệnh cho Ninh Ninh. Nếu ngài muốn..., tôi lập tức đưa cho ngài!
Ninh Ngọc Trân vội vàng nói. Làm một mẫu thân, nhi tử vĩnh viễn quý trọng hơn bất cứ thứ gì.
- Ta không cần chút tiền của ngươi!
Sử Vạn Hào hừ lạnh nói, cũng không quan tâm đến tờ chi phiếu Ninh Ngọc Trân dùng hai tay run rẩy đưa tới.
Không thể không nói, lần này Sử Vạn Hào thật sự có chút tính toán sai lầm. Theo hắn nghĩ, nếu tấm chi phiếu này là của Tùy Qua, như vậy nhiều lắm chỉ có mấy vạn, cho nên hắn mới ra vẻ hào phóng, không cầm lấy tấm thẻ chi phiếu này. Nếu như, hắn biết trong tấm thẻ ngân hàng này có hơn ba trăm vạn..., chỉ sợ hắn sẽ hối hận đến xanh cả mặt.
Ninh Ngọc Trân không ngờ Sử Vạn Hào lại không cầm tấm thẻ chi phiếu này, nhưng nàng chợt hiểu, Sử Vạn Hào đại khái không coi trọng "chút tiền" này. Cho nên, Ninh Ngọc Trân cầm tấm chi phiếu về, hỏi:
- Vậy. . . ông muốn cái gì ?
- Trừ tiền, tiểu tử còn đưa cho ngươi thứ gì?
Sử Vạn Hào hỏi tới.
Ninh Ngọc Trân đón ánh mắt của mọi người, đột nhiên trở nên kiên định , nói:
- Tôi là thê tử của A Sách, tôi biết suy nghĩ của hắn! Tôi đã nói rồi, chuyện này đến đây tạm dừng, tôi không muốn truy cứu cái gì nữa. Hiện tại, tôi chỉ muốn trị lành bệnh cho nhi tử. Tôi nghĩ, đây là việc A Sách muốn tôi làm.
- Ngươi nói gì vậy!
Sử Vạn Hào lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ta đây làm sư phụ muốn báo thù cho đồ đệ lại là sai lầm? Chẳng lẽ các sư huynh đệ của Hồng Sách tới thăm các ngươi cũng sai lầm?
Ninh Ngọc Trân bình tĩnh nói:
- Hảo ý của các người ta xin nhận. Nhưng sư huynh đệ các người không ngại ngẫm lại xem, lúc A Sách chạy vạy khắp nơi, vay tiền cho hài tử chữa bệnh, các người có đưa tay giúp đỡ hay không? Khi ông chủ than đá tỉnh Sán Tây mang người đến đòi tiền của A Sách, các người có đứng ra nói thay một câu hay không?
Những lời này, Ninh Ngọc Trân đã kìm nén trong lòng đã mấy ngày, hôm nay bởi vì ăn Cố nguyên hoàn, tinh thần cũng lên cao, cho nên gan dạ sáng suốt, rốt cục phun ra những lời này trước mặt Sử Vạn Hào.
Thanh âm của Ninh Ngọc Trân không cao, nhưng tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng. Nghe lời nói của Ninh Ngọc Trân ..., không ít người cúi đầu, trong chuyện này, bọn hắn thật sự có hổ thẹn, không dám đối mặt với chỉ trích của Ninh Ngọc Trân.
Sử Vạn Hào là ngoại lệ duy nhất.
Gừng càng già càng cay. Người càng già, da mặt cũng càng dày.
Sử Vạn Hào trầm giọng nói:
- Hồng Sách không là trượng phu của ngươi, còn là đệ tử của Lục Hợp thông Tí môn chúng ta, là đồ đệ của ta. Ngươi làm vợ, không báo thù cho trượng phu, nhưng Lục Hợp Thông Tí môn chúng ta há có thể để mất mặt. Cho nên, bất luận ngươi có nguyện ý hay không, mối thù này, ta nhất định phải báo!
- Đó là chuyện của các người.
Ninh Ngọc Trân không khách khí nói, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Những người này luôn mồm nói muốn báo thù cho trượng phu, trên thực tế thì sao? Chính là muốn lợi dụng cái chết của trượng phu tìm nguyên nhân lên đài, tranh thủ một chút danh tiếng cho cái gọi là môn phái của bọn họ mà thôi. Ngay cả người chết cũng muốn lợi dụng, thật sự là người tốt sao?
Ninh Ngọc Trân hiện tại coi như đã hiểu, con người sở dĩ có đầu óc, chính là phải có chủ kiến của mình, không thể bảo sao làm vậy. Sau khi trượng phu qua đời, Ninh Ngọc Trân đã xem Tùy Qua là cừu nhân bất cộng đái thiên, xem đám người Sử Vạn Hào là bằng hữu, song sự thật thì thế nào? Người xem là " Cừu nhân" lại không ngại hiềm khích lúc trước trợ giúp mẹ con nàng, người gọi là "Bằng hữu", lại muốn lợi dụng nàng và trượng phu đã chết kiếm lời.
Sau khi nói xong, Ninh Ngọc Trân dứt khoát nghiêng đầu, đây là hạ lệnh trục khách, tỏ vẻ nàng không muốn nghe Sử Vạn Hào nói bất kỳ lời nào nữa.
- Quả nhiên ác độc nhất chính là lòng dạ đàn bà....!
Sử Vạn Hào thở dài, nói với đám đồ đệ:
- Kẻ nào trong các ngươi chưa lấy vợ , lấy đó mà làm gương, tuyệt đối đừng cưới loại nữ nhân này! Đi! Cô ta không báo thù, ta cũng sẽ thay đồ đệ của ta báo thù!
Nhìn đám người Sử Vạn Hào rời đi, lúc này Ninh Ngọc Trân mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo cửa phòng, nói với mẫu thân:
- Mẹ, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời đi thôi!
Mẫu thân của Ninh Ngọc Trân không hiểu hỏi:
- Tại sao?
- Mẹ, đừng hỏi nữa, tóm lại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Ninh Ngọc Trân nói:
- Tới thành phố Minh Phủ tìm một bệnh viện tốt, để Ninh Ninh thăm khám trị liệu trước, sau đó con sẽ nhờ người liên lạc với bệnh viện tốt hơn ở Bắc Kinh hoặc nước ngoài....mau thu dọn đồ đạc đi!
- Ngọc Trân, con u mê sao? Trong nhà làm gì có nhiều tiền như vậy.
Mẫu thân của Ninh Ngọc Trân nói.
- Một người hảo tâm đã cho con một khoản tiền chữa bệnh cho Ninh Ninh, sau này con sẽ từ từ kể với mẹ.
Ninh Ngọc Trân thúc giục, vẻ mặt lộ ra vẻ gấp gáp, không biết vì sao, nàng cảm thấy không yên lòng với nhóm người Sử Vạn Hào.
Hai người vội vàng hành động, sau nửa giờ, đã thu dọn nhẹ nhàng rời đi.
Ninh Ngọc Trân mang theo mẫu thân và nhi tử vừa tới cửa tiểu khu, lúc này một xe tải dừng ở trước mặt, từ bên trên nhảy xuống hai tráng hán, không nói gì, trực tiếp nhét ba người vào trong xe tải. Bởi vì hai tráng hán này cũng luyện qua công phu, ba người Ninh Ngọc Trân thậm chí không có cơ hội phản kháng.
Chiếc xe rời khỏi nội thành thành phố Thanh Cương, dừng lại ở một công trường đang thi công ở ngoại ô.
Một tráng hán động thủ xé toang băng dính trên miệng Ninh Ngọc Trân, chỉ đẩy một mình nàng xuống, giữ nhi tử và mẫu thân ở lại trên xe. Dụng ý đã rất rõ ràng, mẫu thân và nhi tử của nàng đã thành con tin.
Bị bắt cóc sao?
Ninh Ngọc Trân nghĩ thầm, chẳng lẽ có người biết trong thẻ ngân hàng trên người nàng có mấy trăm vạn? Nhưng chuyện này không thể nào, nàng căn bản không đề cập tới chuyện này với bất cứ người nào.
Khi đang vô cùng nghi ngờ, Ninh Ngọc Trân thấy cách đó không xa, một bóng lưng quen thuộc đứng chắp tay trên bãi đất trống.
Sử Vạn Hào!
Ninh Ngọc Trân đã nhận ra bóng lưng này.
Nàng không ngờ, đường đường là người đứng đầu một phái, sư phụ của chồng nàng lại kêu người bắt cóc nàng.
Lúc này, Sử Vạn Hào xoay người, hỏi Ninh Ngọc Trân:
- Biết nguyên nhân tôi kêu người nhà các người đến đây không?
Ninh Ngọc Trân lắc đầu.
- Tại sao cô muốn từ bỏ báo thù cho trượng phu mình?
Sử Vạn Hào hỏi.
- Tôi nói rồi, đây là chuyện đã qua, hiện tại tôi chỉ muốn chữa bệnh cho nhi tử của mình!
Ninh Ngọc Trân nói.
- Tiểu tử kia cho cô cái gì?
Sử Vạn Hào hừ lạnh nói:
- Đừng giấu diếm ta. Nếu không nghe lời, ngươi đừng nghĩ đến chuyện gặp lại nhi tử và mẹ mình nữa.
Cả người Ninh Ngọc Trân run rẩy, nhi tử Ninh Ninh, đây chính là yếu điểm trong lòng nàng.
- Van xin ngài chớ làm tổn thương Ninh Ninh...Tiểu tử đó, hắn cho tôi một tấm thẻ chi phiếu, nói là tiền khám bệnh cho Ninh Ninh. Nếu ngài muốn..., tôi lập tức đưa cho ngài!
Ninh Ngọc Trân vội vàng nói. Làm một mẫu thân, nhi tử vĩnh viễn quý trọng hơn bất cứ thứ gì.
- Ta không cần chút tiền của ngươi!
Sử Vạn Hào hừ lạnh nói, cũng không quan tâm đến tờ chi phiếu Ninh Ngọc Trân dùng hai tay run rẩy đưa tới.
Không thể không nói, lần này Sử Vạn Hào thật sự có chút tính toán sai lầm. Theo hắn nghĩ, nếu tấm chi phiếu này là của Tùy Qua, như vậy nhiều lắm chỉ có mấy vạn, cho nên hắn mới ra vẻ hào phóng, không cầm lấy tấm thẻ chi phiếu này. Nếu như, hắn biết trong tấm thẻ ngân hàng này có hơn ba trăm vạn..., chỉ sợ hắn sẽ hối hận đến xanh cả mặt.
Ninh Ngọc Trân không ngờ Sử Vạn Hào lại không cầm tấm thẻ chi phiếu này, nhưng nàng chợt hiểu, Sử Vạn Hào đại khái không coi trọng "chút tiền" này. Cho nên, Ninh Ngọc Trân cầm tấm chi phiếu về, hỏi:
- Vậy. . . ông muốn cái gì ?
- Trừ tiền, tiểu tử còn đưa cho ngươi thứ gì?
Sử Vạn Hào hỏi tới.
/1780
|