Đường Vũ Khê gật đầu, nàng cũng biết, hiện tại mình không giúp được Tùy Qua, hơn nữa một khi bệnh nặng hơn, sẽ càng làm Tùy Qua lo lắng. Cho nên, nàng đột nhiên trở lại bình tĩnh, sau khi nhìn bốn cảnh sát đưa Tùy Qua đi, nàng mới lấy điện thoại di động ra, gọi điện.
- Anh, em là Vũ Khê. "Bác sĩ chữa trị" của em bị cảnh sát bắt đi rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, anh xem làm sao đi.
Đường Vũ Khê yếu ớt nói trong điện thoại.
Lúc này, Tùy Qua đồng học bị "áp giải" đến cục công an.
Bởi vì "cỏ dại" trên lồng ngực Hoàng đội vẫn còn chưa diệt trừ, cho nên bọn họ cũng rất khách khí với Tùy Qua, thậm chí còn không còng tay.
Còn Tùy Qua, cũng không tính toán chạy trốn.
Nói cho cùng, hắn căn bản không làm chuyện cưỡng gian, nếu như chạy trốn, vậy không phải thành tội phạm bỏ trốn sao? Huống chi, Tùy Qua cũng muốn biết, rút cuộc là người nào đang hại hắn. Đám người Hoàng đội hiển nhiên chỉ là tay sai mà thôi, người giật dây thật sự, còn chưa hiện thân.
Sau khi đến cục cảnh sát, Hoàng đội tỏ vẻ khiêm tốn, nói với Tùy Qua:
- Tùy tiên sinh, ngài cũng biết, đây là tôi giải quyết việc chung, cũng không phải cố ý nhằm vào ngài. Nếu như ngài cảm thấy mình trong sạch, nên nghĩ cách chứng minh, chứ không nên làm khó tôi.
Hoàng đội nói như thế, đương nhiên là hi vọng Tùy Qua có thể diệt trừ "cỏ dại" trên lồng ngực hắn, sau đó nghĩ cách từ từ chỉnh đốn Tùy Qua.
Đối với tính toán của Hoàng đội trưởng, Tùy Qua nắm trong lòng bàn tay. Nhưng Hoàng đội trưởng chỉ là một nhân vật nhỏ, Tùy Qua cũng không phải thật sự muốn giết chết hắn, hơn nữa, Tùy Qua cũng muốn biết người giật dây rút cuộc là người nào, cho nên hắn rút Cửu diệp huyền châm tùng ghim trên thân cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, sau đó đâm liên tiếp mấy cái lên cành lá của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.
Ất Mộc Thần Châm là châm pháp đặc biệt nhằm vào cỏ cây, đương nhiên lập tức hiệu quả.
Gốc cây trước ngực Hoàng đội trưởng nhanh chóng khô héo, sau đó cành lá rơi rụng xuống mặt đất, chỉ còn lại một vết sẹo cổ quái trước ngực hắn.
Nhìn thấy quái thảo bị diệt trừ, trong mắt Hoàng đội trưởng hiện lên một tia xảo trá, nghĩ thầm:
- Tiểu tử này dù sao còn trẻ tuổi, chỉ cần mấy câu nói đã lừa gạt được hắn. Hiện tại lão tử đã không còn cố kỵ, đợi lát nữa có thể từ từ thu thập ngươi, sau đó tranh công với Trần phó cục trưởng.
Tùy Qua lại có suy nghĩ khác, cảm thấy Hoàng đội trưởng chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, sống chết của hắn cũng không có gì trọng yếu. Huống chi, hiện tại "Nhổ cỏ", đợi lát nữa lại có thể "trồng cỏ" , muốn giày xéo nhân vật nhỏ như vậy, thật sự quá dễ dàng.
Dù sao, Hoàng đội trưởng không phải nội gia cao thủ, Tùy Qua muốn trồng hạt giống trên người hắn, thật dễ như trở bàn tay.
Sau khi Hoàng đội trưởng xác thực mình không có chuyện gì, quả nhiên trở nên "uy vũ", nói với hai vị cảnh sát khác:
- Trần cục trưởng vẫn chờ thẩm vấn đúng không, còn không nhanh đưa nghi phạm đi tra hỏi!
Hoàng đội trưởng quả nhiên gian xảo, lần này cũng không tự mình tiến hành thẩm vấn đối với Tùy Qua, chỉ ở bên ngoài phòng thẩm vấn, thông qua dụng cụ giám thị xem xét nhất cử nhất động của Tùy Qua.
Hai tay Tùy Qua bị còng, mang vào phòng thẩm vấn.
- Khai đi!
Trong phòng thẩm vấn, một cảnh sát lạnh lùng quát Tùy Qua.
- Khai cái gì?
Tùy Qua kinh ngạc, không hiểu nói.
- Hừ! Đến lúc này, cậu còn dám không thành thật!
Cảnh sát tra hỏi ném một tờ giấy đến trước mặt Tùy Qua:
- Cậu cưỡng gian phụ nữ, còn không bằng heo chó! Bây giờ bị cảnh sát bắt được, còn không biết thật thà khai báo, hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
Tùy Qua nhìn tờ giấy, quả nhiên là một vụ án cưỡng hiếp phát sinh ở thành phố Đông Giang , phía trên phân tích rất nhiều tình tiết vụ án, sau đó mũi nhọn nhắm thẳng vào Tùy Qua, vì vậy hắn trở thành nghi can số một trong mắt cảnh sát.
Tùy Qua đương nhiên không đi làm loại chuyện phát rồ này, nhưng đọc tờ giấy này, hiềm nghi của hắn đúng là rất lớn. Bởi vì ở hiện trường của vụ án, phát hiện y phục của Tùy Qua, phía trên còn có vết máu của người bị hại, ngoài ra còn có vật chứng là tóc của Tùy Qua.
Cho nên, chỉ đơn giản nhìn từ tài liệu này, Tùy Qua có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Cái gọi là thành thật còn được hưởng khoan hồng, đại khái chính là muốn để Tùy Qua "nhận tội".
Không thể không nói, tài liệu này xử lý rất "chuyên nghiệp", theo người ngoài thấy, tựa hồ vô cùng chặt chẽ. Nếu muốn hãm hại một người bình thường, như vậy hoàn toàn đủ rồi, nhưng muốn hãm hại Tùy Qua, căn bản không được.
- Tôi chưa bao giờ đi qua công viên Tử Sơn, hôm qua tôi vẫn ở trong phòng.
Tùy Qua bắt đầu "khai báo".
- Thúi lắm!
Một cảnh sát mắng:
- Lão tử thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu!
- Lão Vương, bình tỉnh!
Một cảnh sát khác nói:
- Hiện tại đề xướng văn minh tra hỏi, không thể tùy tiện xâm hại quyền lợi nhân thân của nghi phạm. Dĩ nhiên, trừ phi là phần tử ác liệt nằm ngoài vòng luật pháp, chúng ta mới có thể chọn lựa phương thức tra hỏi "cực đoan" như vậy. Tiểu tử, cậu cũng đừng nói xạo, nếu như cậu không đi qua hiện trường vụ án, tại sao y phục của cậu lại xuất hiện ở đây, tại sao phát hiện ra mẫu tóc của cậu ở hiện trường.
- Mấy hôm trước, phòng tôi bị mất trộm, quần áo của tôi cũng bị trộm lấy đi.
Tùy Qua nói:
- Người cùng phòng với tôi có thể làm chứng.
- Vậy sao?
Cảnh sát tiếp tục tra hỏi:
- Chúng tôi đã điều tra chuyện phòng cậu bị mất trộm, chỉ có đồ của cậu bị mất, cậu nói thử xem nguyên nhân là gì? Huống hồ, kẻ trộm không ăn trộm những thứ khác, tại sao chỉ trộm y phục của cậu? Cậu không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ sao? Còn nữa, lúc ấy trong phòng ngủ có ba người, tại sao không phát hiện ra tên trộm, có phải tên trộm chính là cậu hay không?
- Liên tưởng phong phú!
Tùy Qua đồng học bội phục nói:
- Cảnh quan, ngài đúng là thám tử lừng danh Conan.
- Cậu nói chuyện nghiêm túc!
Tên cảnh sát phẫn nộ quát:
- Tôi nói với cậu, nói dối chỉ vô dụng. Hiện tại bằng chứng như núi, chỉ cần giao cậu cho tòa án, tội cưỡng gian nhất định sẽ thành lập. Thay vì nói bây giờ chúng tôi thẩm vấn cậu, chi bằng nói cho cậu một cơ hội thành thật để hưởng khoan hồng, vậy mà cậu còn không biết quý trọng.
- Nếu như tôi thật sự có tội, có ngồi tù xử chết cũng không sao. Nhưng, tôi vô tội, cho nên không có gì phải thành thật.
Tùy Qua nói với tên cảnh sát tra hỏi, giọng nói có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Lão Vương, xem ra đành phải giao hắn cho cậu tra hỏi rồi.
Tên cảnh sát này thở dài nói:
- Tôi vốn định cho hắn một cơ hội , ai ngờ hắn không biết quý trọng, vẫn ngoan cố đến cùng.
- Tôi đã sớm nói rồi, những thứ bại hoại xã hội này không nên khách khí với bọn họ.
Tên cảnh sát tên lão Vương hừ lạnh một tiếng, lấy từ bên hông ra một chùm chìa khóa:
- Đợi tôi nhốt hắn vào trong phòng tối, hắn mới đàng hoàng được.
Tên cảnh sát tra hỏi lúc trước nhắc nhở lão Vương:
- Đừng đánh vào mặt hắn, tránh cho truyền thông kiếm chuyện!
- Anh, em là Vũ Khê. "Bác sĩ chữa trị" của em bị cảnh sát bắt đi rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, anh xem làm sao đi.
Đường Vũ Khê yếu ớt nói trong điện thoại.
Lúc này, Tùy Qua đồng học bị "áp giải" đến cục công an.
Bởi vì "cỏ dại" trên lồng ngực Hoàng đội vẫn còn chưa diệt trừ, cho nên bọn họ cũng rất khách khí với Tùy Qua, thậm chí còn không còng tay.
Còn Tùy Qua, cũng không tính toán chạy trốn.
Nói cho cùng, hắn căn bản không làm chuyện cưỡng gian, nếu như chạy trốn, vậy không phải thành tội phạm bỏ trốn sao? Huống chi, Tùy Qua cũng muốn biết, rút cuộc là người nào đang hại hắn. Đám người Hoàng đội hiển nhiên chỉ là tay sai mà thôi, người giật dây thật sự, còn chưa hiện thân.
Sau khi đến cục cảnh sát, Hoàng đội tỏ vẻ khiêm tốn, nói với Tùy Qua:
- Tùy tiên sinh, ngài cũng biết, đây là tôi giải quyết việc chung, cũng không phải cố ý nhằm vào ngài. Nếu như ngài cảm thấy mình trong sạch, nên nghĩ cách chứng minh, chứ không nên làm khó tôi.
Hoàng đội nói như thế, đương nhiên là hi vọng Tùy Qua có thể diệt trừ "cỏ dại" trên lồng ngực hắn, sau đó nghĩ cách từ từ chỉnh đốn Tùy Qua.
Đối với tính toán của Hoàng đội trưởng, Tùy Qua nắm trong lòng bàn tay. Nhưng Hoàng đội trưởng chỉ là một nhân vật nhỏ, Tùy Qua cũng không phải thật sự muốn giết chết hắn, hơn nữa, Tùy Qua cũng muốn biết người giật dây rút cuộc là người nào, cho nên hắn rút Cửu diệp huyền châm tùng ghim trên thân cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, sau đó đâm liên tiếp mấy cái lên cành lá của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.
Ất Mộc Thần Châm là châm pháp đặc biệt nhằm vào cỏ cây, đương nhiên lập tức hiệu quả.
Gốc cây trước ngực Hoàng đội trưởng nhanh chóng khô héo, sau đó cành lá rơi rụng xuống mặt đất, chỉ còn lại một vết sẹo cổ quái trước ngực hắn.
Nhìn thấy quái thảo bị diệt trừ, trong mắt Hoàng đội trưởng hiện lên một tia xảo trá, nghĩ thầm:
- Tiểu tử này dù sao còn trẻ tuổi, chỉ cần mấy câu nói đã lừa gạt được hắn. Hiện tại lão tử đã không còn cố kỵ, đợi lát nữa có thể từ từ thu thập ngươi, sau đó tranh công với Trần phó cục trưởng.
Tùy Qua lại có suy nghĩ khác, cảm thấy Hoàng đội trưởng chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, sống chết của hắn cũng không có gì trọng yếu. Huống chi, hiện tại "Nhổ cỏ", đợi lát nữa lại có thể "trồng cỏ" , muốn giày xéo nhân vật nhỏ như vậy, thật sự quá dễ dàng.
Dù sao, Hoàng đội trưởng không phải nội gia cao thủ, Tùy Qua muốn trồng hạt giống trên người hắn, thật dễ như trở bàn tay.
Sau khi Hoàng đội trưởng xác thực mình không có chuyện gì, quả nhiên trở nên "uy vũ", nói với hai vị cảnh sát khác:
- Trần cục trưởng vẫn chờ thẩm vấn đúng không, còn không nhanh đưa nghi phạm đi tra hỏi!
Hoàng đội trưởng quả nhiên gian xảo, lần này cũng không tự mình tiến hành thẩm vấn đối với Tùy Qua, chỉ ở bên ngoài phòng thẩm vấn, thông qua dụng cụ giám thị xem xét nhất cử nhất động của Tùy Qua.
Hai tay Tùy Qua bị còng, mang vào phòng thẩm vấn.
- Khai đi!
Trong phòng thẩm vấn, một cảnh sát lạnh lùng quát Tùy Qua.
- Khai cái gì?
Tùy Qua kinh ngạc, không hiểu nói.
- Hừ! Đến lúc này, cậu còn dám không thành thật!
Cảnh sát tra hỏi ném một tờ giấy đến trước mặt Tùy Qua:
- Cậu cưỡng gian phụ nữ, còn không bằng heo chó! Bây giờ bị cảnh sát bắt được, còn không biết thật thà khai báo, hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
Tùy Qua nhìn tờ giấy, quả nhiên là một vụ án cưỡng hiếp phát sinh ở thành phố Đông Giang , phía trên phân tích rất nhiều tình tiết vụ án, sau đó mũi nhọn nhắm thẳng vào Tùy Qua, vì vậy hắn trở thành nghi can số một trong mắt cảnh sát.
Tùy Qua đương nhiên không đi làm loại chuyện phát rồ này, nhưng đọc tờ giấy này, hiềm nghi của hắn đúng là rất lớn. Bởi vì ở hiện trường của vụ án, phát hiện y phục của Tùy Qua, phía trên còn có vết máu của người bị hại, ngoài ra còn có vật chứng là tóc của Tùy Qua.
Cho nên, chỉ đơn giản nhìn từ tài liệu này, Tùy Qua có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Cái gọi là thành thật còn được hưởng khoan hồng, đại khái chính là muốn để Tùy Qua "nhận tội".
Không thể không nói, tài liệu này xử lý rất "chuyên nghiệp", theo người ngoài thấy, tựa hồ vô cùng chặt chẽ. Nếu muốn hãm hại một người bình thường, như vậy hoàn toàn đủ rồi, nhưng muốn hãm hại Tùy Qua, căn bản không được.
- Tôi chưa bao giờ đi qua công viên Tử Sơn, hôm qua tôi vẫn ở trong phòng.
Tùy Qua bắt đầu "khai báo".
- Thúi lắm!
Một cảnh sát mắng:
- Lão tử thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu!
- Lão Vương, bình tỉnh!
Một cảnh sát khác nói:
- Hiện tại đề xướng văn minh tra hỏi, không thể tùy tiện xâm hại quyền lợi nhân thân của nghi phạm. Dĩ nhiên, trừ phi là phần tử ác liệt nằm ngoài vòng luật pháp, chúng ta mới có thể chọn lựa phương thức tra hỏi "cực đoan" như vậy. Tiểu tử, cậu cũng đừng nói xạo, nếu như cậu không đi qua hiện trường vụ án, tại sao y phục của cậu lại xuất hiện ở đây, tại sao phát hiện ra mẫu tóc của cậu ở hiện trường.
- Mấy hôm trước, phòng tôi bị mất trộm, quần áo của tôi cũng bị trộm lấy đi.
Tùy Qua nói:
- Người cùng phòng với tôi có thể làm chứng.
- Vậy sao?
Cảnh sát tiếp tục tra hỏi:
- Chúng tôi đã điều tra chuyện phòng cậu bị mất trộm, chỉ có đồ của cậu bị mất, cậu nói thử xem nguyên nhân là gì? Huống hồ, kẻ trộm không ăn trộm những thứ khác, tại sao chỉ trộm y phục của cậu? Cậu không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ sao? Còn nữa, lúc ấy trong phòng ngủ có ba người, tại sao không phát hiện ra tên trộm, có phải tên trộm chính là cậu hay không?
- Liên tưởng phong phú!
Tùy Qua đồng học bội phục nói:
- Cảnh quan, ngài đúng là thám tử lừng danh Conan.
- Cậu nói chuyện nghiêm túc!
Tên cảnh sát phẫn nộ quát:
- Tôi nói với cậu, nói dối chỉ vô dụng. Hiện tại bằng chứng như núi, chỉ cần giao cậu cho tòa án, tội cưỡng gian nhất định sẽ thành lập. Thay vì nói bây giờ chúng tôi thẩm vấn cậu, chi bằng nói cho cậu một cơ hội thành thật để hưởng khoan hồng, vậy mà cậu còn không biết quý trọng.
- Nếu như tôi thật sự có tội, có ngồi tù xử chết cũng không sao. Nhưng, tôi vô tội, cho nên không có gì phải thành thật.
Tùy Qua nói với tên cảnh sát tra hỏi, giọng nói có vẻ bắt đầu mất kiên nhẫn.
- Lão Vương, xem ra đành phải giao hắn cho cậu tra hỏi rồi.
Tên cảnh sát này thở dài nói:
- Tôi vốn định cho hắn một cơ hội , ai ngờ hắn không biết quý trọng, vẫn ngoan cố đến cùng.
- Tôi đã sớm nói rồi, những thứ bại hoại xã hội này không nên khách khí với bọn họ.
Tên cảnh sát tên lão Vương hừ lạnh một tiếng, lấy từ bên hông ra một chùm chìa khóa:
- Đợi tôi nhốt hắn vào trong phòng tối, hắn mới đàng hoàng được.
Tên cảnh sát tra hỏi lúc trước nhắc nhở lão Vương:
- Đừng đánh vào mặt hắn, tránh cho truyền thông kiếm chuyện!
/1780
|