Chỉ có điều, tại sao Tiểu Vũ lại biết Phùng Thiên Minh?
- Tiểu Vũ, cô làm sao vậy?
Tùy Qua hỏi.
- Tên bại hoại trên tờ báo chí, tôi biết hắn!
Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tùy Qua đưa cho bà chủ sạp báo một đồng.
Bà chủ đắc ý hừ một tiếng, nghĩ thầm tiểu tử ngươi đúng là vẫn phải mua báo của ta.
Tùy Qua đưa tờ báo đến trước mặt Tiểu Vũ, thấp giọng hỏi:
- Tên Phùng Thiên Minh này rút cuộc đã làm gì xấu?
- Tên hắn không phải là Phùng Thiên Minh!
Tiểu Vũ căm hận nói:
- Hắn ten là Phùng Hưng Dương. Ba năm trước, hắn là Tổng giám đốc nhà máy thuốc Thanh Liên, chính vì loại thuốc men thấp kém của bọn họ, làm hại mẹ tôi tê liệt trên giường. Cho dù tôi hóa thành tro, cũng vẫn nhận ra hắn!
- Phùng Thiên Minh? Phùng Hưng Dương?
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm tên Phùng Thiên Minh quả nhiên có chút thủ đoạn, làm ra chuyện lớn như vậy, lại còn đổi tên, lại còn làm tổng giám đốc.
Suy nghĩ một chút, Tùy Qua nói với Lâm Tiểu Vũ:
- Tiểu Vũ, chuyện này cô không cần lo, cũng không cần lộ ra. Nếu cô tin tôi, cứ giao cho tôi giải quyết, được không?
Tiểu Vũ rưng rưng gật đầu, đối với Tùy Qua, nàng đương nhiên là tin tưởng .
Mặc dù tâm tình còn chưa bình phục, Tùy Qua vẫn gọi điện cho Lam Lan:
- Lam tỷ, không phải cô đang điều tra lai lịch của hãng dược Watson sao? Phùng Thiên Minh rất có thể là một người khác, thật ra tên thật của hắn là Phùng Hưng Dương. . . Đúng, cô điều tra ghi chép truyền thông trước kia, có rất nhiều đầu mối.
Một lát sau, Lam Lan có đáp lại, nói:
- Cậu nói đúng! Phùng Thiên Minh quả nhiên là Tổng giám đốc nhà máy thuốc Thanh Liên, từng dính vào một sự cố thuốc men có tính chất cực kỳ ác liệt, không ngờ tên bại hoại này lại thoát khỏi chế tài luật pháp! Nhưng, lần này tôi nhất định phải đưa tên súc sinh này vào tù!
Sau đó, Lam Lan lại nói:
- Lời nói của em họ tôi sáng nay..., cậu đừng để ý.
- Ha ha ~ không đâu.
Tùy Qua ra vẻ tiêu sái cười cười, sau đó cúp điện thoại.
Đừng để ý?
Cho dù đừng để ý thì thế nào.
Tùy Qua biết rất rõ, quan hệ giữa hắn và Lam Lan đã lâm vào cục diện bế tắc, không thể nào tiến thêm một bước.
Nhưng, hiện tại cũng không phải lúc ảo não.
Tùy Qua hiện tại chỉ muốn làm một việc, chính là thu thập tên súc sinh Phùng Thiên Minh này.
Tùy Qua làm một người thầy thuốc, lại càng thống hận loại thương nhân chế dược không có lương tâm và đức hạnh này.
Nếu luật pháp không chế tài hắn, như vậy vẫn để bạo lực chế tài hắn.
Tùy Qua thông qua điều tra số điện thoại tìm được số điện thoại của hãng dược Watson, sau đó tìm hiểu nguồn gốc liên lạc với Phùng Thiên Minh.
- Phùng lão bản, tôi nghĩ thông suốt rồi. Ông cầm tám trăm vạn, tôi sẽ đưa phương thuốc cao dán cho ông.
Tùy Qua nói trong điện thoại.
- Ha ha ~ người thức thời luôn là tuấn kiệt.
Phùng Thiên Minh cười to mấy tiếng, sau đó nói:
- Ba giờ chiều, chúng ta hẹn nhau Phong Khê sơn trang, cách phía đông Phát Phong trấn mười dặm.
- Được!
Tùy Qua lập tức đồng ý.
Sau đó, Tùy Qua lại gọi điện cho Sơn Hùng, trầm giọng nói:
- Hùng ca, Cuồng Hùng bang các anh có cơ hội tẩy trắng rồi!
Ba giờ chiều.
Phong Khê sơn trang, dựa mình vào núi, có suối chảy qua, cảnh đẹp ưu mỹ.
Đây là một làng du lịch kiểu Trung Quốc nổi tiếng gần Hoa Phong trấn, bất luận là chủ nhật hay ngày thường, đều có rất nhiều người tới đây tiêu khiển, nhưng hôm nay nơi này lại có vẻ yên tĩnh, ngay cả tiểu thư xinh đẹp thường đứng ở cửa sơn trang cũng lặng lẽ biến mất.
Trước cửa sơn trang treo một tấm bảng, viết "Tạm dừng buôn bán".
Không có tiểu thư tiếp khách, chỉ có hai đại hán vạm vỡ đứng ở cửa.
- Ngài là Tùy tiên sinh?
Khi Tùy Qua nhích tới gần sơn trang, một trong đại hán dò hỏi.
Tùy Qua gật đầu.
- Mời vào, ông chủ đang chờ ngài bên trong.
Đại hán nói.
Tùy Qua vượt qua cánh cửa, đi vào trong sơn trang.
Tùy Qua trực tiếp đi tới sảnh chính, chỉ thấy ngay phía trên phòng khách, Phùng Thiên Minh mặc y phục màu đen, ngồi ngay ngắn trên ghế bát tiên, vẻ mặt xấc láo hút xì gà. Sau lưng hắn, có hai người, một người có hình thể tròn mập như heo, đầu sạch bóng; một người khác, cao ít nhất 1m8, cơ bắp, lộ ra vẻ khôi ngô dị thường, vừa nhìn cũng biết là người luyện võ.
- Tùy tiên sinh, mời ngồi.
Phùng Thiên Minh nói với Tùy Qua.
Tùy Qua cũng không khách khí, lấy một cái ghế ngồi xuống, sau đó nói:
- Phùng lão bản, tiền đâu?
Phùng Thiên Minh phất phất tay, bên cạnh lập tức có một người cầm vali lớn đi tới, đứng trước mặt Tùy Qua, mở ra, lộ ra bên trong xếp đầy tiền mặt.
- Làm sao không phải là chi phiếu?
Tùy Qua khẽ cau mày nói.
- Cậu cũng không nói nhất định phải là chi phiếu tiền mặt.
Phùng Thiên Minh cười nói:
- Bản thân tôi từ trước đến giờ đều cho rằng, tiền mặt có giá trị hơn chi phiếu. Tiền đã chuẩn bị xong, phương thuốc đâu?
- Tôi đưa phương thuốc cho ngài, có thể mang tiền rời đi sao?
Tùy Qua hỏi.
- Cậu nghĩ thế nào?
Phùng Thiên Minh bình thản nói.
Từ khi bắt đầu đến hiện tại, Phùng Thiên Minh căn bản không có ý định cho Tùy Qua một đồng nào. Cũng không phải Phùng Thiên Minh không có tiền, mà là hắn cảm thấy Tùy Qua nghèo như vậy, căn bản không có tư cách cầm tiền của hắn.
Nếu không, Phùng Thiên Minh cần gì hẹn Tùy Qua đến đây ký kết hợp đồng.
Phong Khê sơn trang này vốn thuộc về một người bạn của Phùng Thiên Minh. Hiện tại, người ở sơn trang đều là người của Phùng Thiên Minh, nếu hôm nay Tùy Qua không giao phương thuốc ra, đừng nghĩ có thể rời khỏi đây. Nguyên tắc làm ăn của Phùng Thiên Minh, chính là đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào.
- Xem ra Phùng lão bản cho tôi xem tiền, chỉ là muốn để tôi mau giao phương thuốc ra.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Bại hoại cuối cùng vẫn là bại hoại, xem ra ngươi không có cơ hội làm người tốt-- Phùng Hưng Dương!
Phùng Thiên Minh nghe thấy ba chữ Phùng Hưng Dương, trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh dị, trong ánh mắt bắn ra sát cơ tán loạn, lạnh lùng nói:
- Vốn tính toán lưu cho ngươi một mạng, nhưng xem ra ngươi biết quá nhiều.
- Ngươi quả nhiên là Phùng Hưng Dương!
Tùy Qua vẫn bình thản, hoàn toàn không thèm để ý đến uy hiếp của Phùng Thiên Minh.
- Đúng thì thế nào?
Phùng Thiên Minh cười lạnh nói:
- Thân phận hiện tại của ta là Phùng Thiên Minh, giấy căn cước, hộ khẩu không có chỗ nào sơ hở, cho dù ta có hình dạng giống Phùng Hưng Dương thì thế nào, chế tài luật pháp không làm gì được ta!
- Ta biết chế tài luật pháp không làm gì được ngươi.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, ta định dùng bạo lực tới chế tài ngươi!
- Ha ha! ~
Phùng Thiên Minh đột nhiên cười như điên:
- Tiểu tử, ngươi đang nói mớ hay sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, xung quanh sơn trang này đều là người của Phùng Thiên Minh này sao! Chỉ cần ta động đầu ngón tay, cái mạng nhỏ của ngươi lập tức sẽ mất. Bớt sàm ngôn đi, giao phương thuốc sao, nếu không ta cho ngươi không chết tử tế!
- Vậy ngươi động đầu ngón tay thử xem!
Tùy Qua cười nhạt một tiếng nói.
- Tiểu Vũ, cô làm sao vậy?
Tùy Qua hỏi.
- Tên bại hoại trên tờ báo chí, tôi biết hắn!
Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tùy Qua đưa cho bà chủ sạp báo một đồng.
Bà chủ đắc ý hừ một tiếng, nghĩ thầm tiểu tử ngươi đúng là vẫn phải mua báo của ta.
Tùy Qua đưa tờ báo đến trước mặt Tiểu Vũ, thấp giọng hỏi:
- Tên Phùng Thiên Minh này rút cuộc đã làm gì xấu?
- Tên hắn không phải là Phùng Thiên Minh!
Tiểu Vũ căm hận nói:
- Hắn ten là Phùng Hưng Dương. Ba năm trước, hắn là Tổng giám đốc nhà máy thuốc Thanh Liên, chính vì loại thuốc men thấp kém của bọn họ, làm hại mẹ tôi tê liệt trên giường. Cho dù tôi hóa thành tro, cũng vẫn nhận ra hắn!
- Phùng Thiên Minh? Phùng Hưng Dương?
Tùy Qua cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm tên Phùng Thiên Minh quả nhiên có chút thủ đoạn, làm ra chuyện lớn như vậy, lại còn đổi tên, lại còn làm tổng giám đốc.
Suy nghĩ một chút, Tùy Qua nói với Lâm Tiểu Vũ:
- Tiểu Vũ, chuyện này cô không cần lo, cũng không cần lộ ra. Nếu cô tin tôi, cứ giao cho tôi giải quyết, được không?
Tiểu Vũ rưng rưng gật đầu, đối với Tùy Qua, nàng đương nhiên là tin tưởng .
Mặc dù tâm tình còn chưa bình phục, Tùy Qua vẫn gọi điện cho Lam Lan:
- Lam tỷ, không phải cô đang điều tra lai lịch của hãng dược Watson sao? Phùng Thiên Minh rất có thể là một người khác, thật ra tên thật của hắn là Phùng Hưng Dương. . . Đúng, cô điều tra ghi chép truyền thông trước kia, có rất nhiều đầu mối.
Một lát sau, Lam Lan có đáp lại, nói:
- Cậu nói đúng! Phùng Thiên Minh quả nhiên là Tổng giám đốc nhà máy thuốc Thanh Liên, từng dính vào một sự cố thuốc men có tính chất cực kỳ ác liệt, không ngờ tên bại hoại này lại thoát khỏi chế tài luật pháp! Nhưng, lần này tôi nhất định phải đưa tên súc sinh này vào tù!
Sau đó, Lam Lan lại nói:
- Lời nói của em họ tôi sáng nay..., cậu đừng để ý.
- Ha ha ~ không đâu.
Tùy Qua ra vẻ tiêu sái cười cười, sau đó cúp điện thoại.
Đừng để ý?
Cho dù đừng để ý thì thế nào.
Tùy Qua biết rất rõ, quan hệ giữa hắn và Lam Lan đã lâm vào cục diện bế tắc, không thể nào tiến thêm một bước.
Nhưng, hiện tại cũng không phải lúc ảo não.
Tùy Qua hiện tại chỉ muốn làm một việc, chính là thu thập tên súc sinh Phùng Thiên Minh này.
Tùy Qua làm một người thầy thuốc, lại càng thống hận loại thương nhân chế dược không có lương tâm và đức hạnh này.
Nếu luật pháp không chế tài hắn, như vậy vẫn để bạo lực chế tài hắn.
Tùy Qua thông qua điều tra số điện thoại tìm được số điện thoại của hãng dược Watson, sau đó tìm hiểu nguồn gốc liên lạc với Phùng Thiên Minh.
- Phùng lão bản, tôi nghĩ thông suốt rồi. Ông cầm tám trăm vạn, tôi sẽ đưa phương thuốc cao dán cho ông.
Tùy Qua nói trong điện thoại.
- Ha ha ~ người thức thời luôn là tuấn kiệt.
Phùng Thiên Minh cười to mấy tiếng, sau đó nói:
- Ba giờ chiều, chúng ta hẹn nhau Phong Khê sơn trang, cách phía đông Phát Phong trấn mười dặm.
- Được!
Tùy Qua lập tức đồng ý.
Sau đó, Tùy Qua lại gọi điện cho Sơn Hùng, trầm giọng nói:
- Hùng ca, Cuồng Hùng bang các anh có cơ hội tẩy trắng rồi!
Ba giờ chiều.
Phong Khê sơn trang, dựa mình vào núi, có suối chảy qua, cảnh đẹp ưu mỹ.
Đây là một làng du lịch kiểu Trung Quốc nổi tiếng gần Hoa Phong trấn, bất luận là chủ nhật hay ngày thường, đều có rất nhiều người tới đây tiêu khiển, nhưng hôm nay nơi này lại có vẻ yên tĩnh, ngay cả tiểu thư xinh đẹp thường đứng ở cửa sơn trang cũng lặng lẽ biến mất.
Trước cửa sơn trang treo một tấm bảng, viết "Tạm dừng buôn bán".
Không có tiểu thư tiếp khách, chỉ có hai đại hán vạm vỡ đứng ở cửa.
- Ngài là Tùy tiên sinh?
Khi Tùy Qua nhích tới gần sơn trang, một trong đại hán dò hỏi.
Tùy Qua gật đầu.
- Mời vào, ông chủ đang chờ ngài bên trong.
Đại hán nói.
Tùy Qua vượt qua cánh cửa, đi vào trong sơn trang.
Tùy Qua trực tiếp đi tới sảnh chính, chỉ thấy ngay phía trên phòng khách, Phùng Thiên Minh mặc y phục màu đen, ngồi ngay ngắn trên ghế bát tiên, vẻ mặt xấc láo hút xì gà. Sau lưng hắn, có hai người, một người có hình thể tròn mập như heo, đầu sạch bóng; một người khác, cao ít nhất 1m8, cơ bắp, lộ ra vẻ khôi ngô dị thường, vừa nhìn cũng biết là người luyện võ.
- Tùy tiên sinh, mời ngồi.
Phùng Thiên Minh nói với Tùy Qua.
Tùy Qua cũng không khách khí, lấy một cái ghế ngồi xuống, sau đó nói:
- Phùng lão bản, tiền đâu?
Phùng Thiên Minh phất phất tay, bên cạnh lập tức có một người cầm vali lớn đi tới, đứng trước mặt Tùy Qua, mở ra, lộ ra bên trong xếp đầy tiền mặt.
- Làm sao không phải là chi phiếu?
Tùy Qua khẽ cau mày nói.
- Cậu cũng không nói nhất định phải là chi phiếu tiền mặt.
Phùng Thiên Minh cười nói:
- Bản thân tôi từ trước đến giờ đều cho rằng, tiền mặt có giá trị hơn chi phiếu. Tiền đã chuẩn bị xong, phương thuốc đâu?
- Tôi đưa phương thuốc cho ngài, có thể mang tiền rời đi sao?
Tùy Qua hỏi.
- Cậu nghĩ thế nào?
Phùng Thiên Minh bình thản nói.
Từ khi bắt đầu đến hiện tại, Phùng Thiên Minh căn bản không có ý định cho Tùy Qua một đồng nào. Cũng không phải Phùng Thiên Minh không có tiền, mà là hắn cảm thấy Tùy Qua nghèo như vậy, căn bản không có tư cách cầm tiền của hắn.
Nếu không, Phùng Thiên Minh cần gì hẹn Tùy Qua đến đây ký kết hợp đồng.
Phong Khê sơn trang này vốn thuộc về một người bạn của Phùng Thiên Minh. Hiện tại, người ở sơn trang đều là người của Phùng Thiên Minh, nếu hôm nay Tùy Qua không giao phương thuốc ra, đừng nghĩ có thể rời khỏi đây. Nguyên tắc làm ăn của Phùng Thiên Minh, chính là đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào.
- Xem ra Phùng lão bản cho tôi xem tiền, chỉ là muốn để tôi mau giao phương thuốc ra.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Bại hoại cuối cùng vẫn là bại hoại, xem ra ngươi không có cơ hội làm người tốt-- Phùng Hưng Dương!
Phùng Thiên Minh nghe thấy ba chữ Phùng Hưng Dương, trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh dị, trong ánh mắt bắn ra sát cơ tán loạn, lạnh lùng nói:
- Vốn tính toán lưu cho ngươi một mạng, nhưng xem ra ngươi biết quá nhiều.
- Ngươi quả nhiên là Phùng Hưng Dương!
Tùy Qua vẫn bình thản, hoàn toàn không thèm để ý đến uy hiếp của Phùng Thiên Minh.
- Đúng thì thế nào?
Phùng Thiên Minh cười lạnh nói:
- Thân phận hiện tại của ta là Phùng Thiên Minh, giấy căn cước, hộ khẩu không có chỗ nào sơ hở, cho dù ta có hình dạng giống Phùng Hưng Dương thì thế nào, chế tài luật pháp không làm gì được ta!
- Ta biết chế tài luật pháp không làm gì được ngươi.
Tùy Qua nói:
- Cho nên, ta định dùng bạo lực tới chế tài ngươi!
- Ha ha! ~
Phùng Thiên Minh đột nhiên cười như điên:
- Tiểu tử, ngươi đang nói mớ hay sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, xung quanh sơn trang này đều là người của Phùng Thiên Minh này sao! Chỉ cần ta động đầu ngón tay, cái mạng nhỏ của ngươi lập tức sẽ mất. Bớt sàm ngôn đi, giao phương thuốc sao, nếu không ta cho ngươi không chết tử tế!
- Vậy ngươi động đầu ngón tay thử xem!
Tùy Qua cười nhạt một tiếng nói.
/1780
|