Du Liên Châu thấy chàng mắt đỏ hoe, nói:
- Võ Đang thất hiệp trùng phùng gặp gỡ, quả thật là một chuyện hết sức vui mừng. Từ khi tam đệ bị thương, đệ lại mất tích, trên giang hồ đã đổi tên huynh đệ mình thành Võ Đang ngũ hiệp, ha ha, hôm nay thì thất hiệp lại trùng chấn thanh uy…
Chợt nghĩ lại Du Đại Nham chân tay tàn phế, tuy bảy người vẫn còn đủ, nhưng muốn tất cả huynh đệ cùng nhau hành hiệp giang hồ như xưa không còn được nữa, lòng chàng không khỏi quặn đau.
Thuyền đi tiếp về phương nam thêm mấy mươi ngày thì đến cửa sông Trường Giang, cả bọn đổi qua thuyền đi sông ngược dòng lên. Vợ chồng Trương Thúy Sơn thay đổi y phục, trông chẳng khác gì một đôi ngọc bích đặt trên dao đài, phong tư chẳng khác ngày xưa. Vô Kỵ cũng thay quần áo mới, tóc buộc dải lụa đỏ thành hai cái bím, trông thật tươi tắn dễ thương.
Du Liên Châu chuyên tâm vào việc học võ, không vợ con, đối với Vô Kỵ thương yêu bội phần, nhưng vì bẩm tính nghiêm trang, trầm mặc ít nói, mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng. Vô Kỵ biết rằng vị sư bá mặt lạnh như tiền này rất mực thương yêu mình nên mỗi lúc rảnh rang, lại sà vào hỏi sư bá chuyện này chuyện nọ. Thằng bé sinh ra nơi hoang đảo, trên lục địa chưa từng nhìn qua bao giờ nên cái gì cũng mới lạ. Du Liên Châu không lấy đó làm phiền, thường ngồi ôm thằng bé ở đầu thuyền, ngắm cảnh hai bên sông. Vô Kỵ hỏi chàng mười câu, tám câu, chàng mới vắn tắt đáp lại một câu.
Hôm ấy đến chân núi Đồng Quan, huyện Đồng Lăng, tỉnh An Huy, trời cũng đã xế chiều, chiếc thuyền đậu lại một tiểu thị trấn. Người lái đò lên bờ mua rượu thịt, Du Liên Châu với vợ chồng Trương Thúy Sơn ngồi trên thuyền pha trà nói chuyện.
Vô Kỵ đi loanh quanh ở đầu thuyền thấy trên bến có một người ăn mày già đang ngồi đùa chơi với rắn, trên cổ quấn một con rắn xanh, còn trong tay là một con rắn lớn màu đen có chấm trắng. Con rắng đen đó luồn qua lách lại, lúc thì vòng lên đầu, thoắt cái lại chui xuống lưng, thật là linh động. Vô Kỵ ở trên Băng Hỏa đảo chưa từng nhìn thấy rắn bao giờ, xem biểu diễn thật là thích thú. Người ăn mày thấy nó liền mỉm cười, vẫy tay một cái, con rắn đen liền nhảy lên, lộn một vòng, rơi xuống quấn luôn vào ngực y mấy vòng. Vô Kỵ thấy lạ, mắt chăm chăm nhìn. Người khất cái vẫy thằng bé, đưa tay ra hiệu, ý muốn nếu nó lên bờ chơi còn nhiều trò khác biểu diễn cho nó xem.
Vô Kỵ lập tức theo ván cầu đi lên, người ăn mày lấy trong lưng ra một cái bao vải, mở ra, cười nói:
- Trong này có mấy thứ hay lắm, lại đây mà xem.
Vô Kỵ hỏi:
- Cái gì thế?
Người ăn mày đáp:
- Cái này hay lắm, nhìn xem thì biết.
Vô Kỵ thò đầu vào trong bao nhìn, chỉ thấy tối mò không có gì cả. Cậu bé tiến đến gần hơn, định xem cho rõ, hai tay lão ăn mày đột nhiên lật một cái, chụp luôn cái bao lên đầu đứa trẻ. Vô Kỵ "A" lên một tiếng, mồm đã bị gã ăn mày bịt chặt, rồi thân hình lập tức bị nhấc bổng lên.
Tiếng kêu của thằng bé từ trong bao vọng ra, tuy rất khẽ, nhưng Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn đã nghe thấy. Hai người tuy ở trong thuyền, cách rất xa, nhưng cũng biết tiếng kêu có gì không ổn, nên cùng chạy ra đầu thuyền thấy Vô Kỵ đã bị lão ăn mày bắt cóc rồi.
Hai người vừa toan phi thân lên bờ, gã khất cái liền hung hăng quát lên:
- Muốn thằng bé sống thì đừng có động thủ.
Nói xong y xé rách áo trên lưng thằng bé, để ngay con rắn đen lên chỗ da thịt đứa trẻ. lúc đó Ân Tố Tố cũng đã chạy ra đến ngoài, thấy đứa con yêu bị bắt, vừa hốt hoảng vừa nóng ruột, toan phát xạ ngân châm. Du Liên Châu đưa tay ngăn lại, quát lên:
- Không được đâu.
Chàng nhận ra con rắn đen này tên là Tất Lý Tinh, là một độc xà nổi tiếng, thân càng đen, độc tính càng ghê gớm. Con rắn thân hình đen bóng, những đốm trắng lại lấp lánh, há to mồm nhe bốn chiếc răng nhọn, nhắm ngay chỗ thịt trắng mềm của Vô Kỵ trên lưng. Con rắn chỉ ngoặp một cái, khoảnh khắc là Vô Kỵ sẽ chết ngay, dẫu có đánh chết gã ăn mày lấy được thuốc giải, thì cũng không cứu kịp. Du Liên Châu không động thanh sắc, nói:
- Tôn giá tại sao lại gây chuyện cho đứa trẻ, chẳng hay có ý định gì?
Người ăn mày già đáp: nguồn t r u y ệ n y_y
- Nhị hiệp sai người kéo neo nhổ thuyền, đậu cách bờ năm sáu trượng, lúc đó tại hạ mới nói chuyện.
Du Liên Châu biết y sợ mình bất ngờ nhảy lên bờ, tuy rằng thuyền đã ra ngoài rồi việc cứu người càng khó khăn hơn, nhưng Vô Kỵ đang bị y hiếp chế, đành phải nghe lời rồi tính sau. Chàng cầm dây buộc neo giật nhẹ một cái, chiếc neo năm sáu chục cân theo tay mà từ dưới nước bay vọt lên.
Gã ăn mày thấy Du Liên Châu chỉ lắc nhẹ một cái, chiếc neo sắt đã nhảy lên, công lực tinh thuần trên đời ít thấy, mặt bỗng biến sắc. Trương Thúy Sơn cầm chiếc sào dài, chống lên bờ, chiếc thuyền từ từ đi ra giữa sông. Gã ăn mày kêu lên:
- Đi xa thêm chút nữa.
Trương Thúy Sơn bực mình hỏi lại:
- Thế này còn chưa đủ năm sáu trượng hay sao?
Gã ăn mày mỉm cười:
- Du nhị hiệp kéo chiếc neo lợi hại như thế, dù có năm sáu trượng, tại hạ vẫn chưa yên tâm.
Trương Thúy Sơn chỉ còn có nước đẩy thuyền đi xa thêm hơn một trượng nữa. Du Liên Châu ôm quyền hỏi:
- Thỉnh giáo tôn tính đại danh.
Tên ăn mày đáp:
- Tại hạ là kẻ vô danh tiểu tốt trong Cái Bang, không dám nói tiện danh ra để làm bẩn tai Du nhị hiệp.
Du Liên Châu thấy y đeo trên lưng sáu cái túi vải, nghĩ thầm đây là đệ tử sáu túi của Cái Bang, vai vế cũng không kém, nhưng sao lại ra tay ti tiện như thế? Huống chi Cái Bang xưa nay hành sự nhân nghĩa, bang chủ của họ là Sử Hỏa Long là một hán tử oai hùng, trên chốn giang hồ rất nổi danh, việc này quả là kỳ lạ.
Ân Tố Tố bỗng quát lên:
- Vu Sơn Bang ở Đông Xuyên đầu nhập Cái Bang rồi sao? Ta xem trong Cái Bang không có các hạ đâu.
Gã ăn mày chỉ hừ một tiếng nhưng không trả lời. Ân Tố Tố lại nói:
- Hạ Lão Tam, ngươi định làm trò quỷ gì? Nếu chỉ đụng đến một cái lông con ta, ta sẽ chặt Mai Thạch Kiên, Hạ Lão Tam nhà các ngươi ra thành mười bảy, mười tám miếng.
Người khất cái giật mình, nói:
- Ân cô nương quả nhiên mắt tinh thật, ngay cả Hạ Lão Tam vô danh tiểu tốt này cũng nhận ra được. Chính tại hạ nhận lệnh của Mai bang chủ đến đây nghênh đón công tử.
Ân Tố Tố giận dữ nói:
- Mau bỏ con rắn độc ra. Cái bang Vu Sơn nhỏ bé của ngươi thật là lớn mật, dám gây sự với Thiên Ưng giáo.
Hạ Lão Tam nói:
- Chỉ xin Ân cô nương nói một câu, Hạ Lão Tam này sẽ lập tức trả công tử về, Mai bang chủ sẽ đích thân đến tận cửa tạ tội.
Ân Tố Tố hỏi:
- Câu gì?
Hạ Lão Tam đáp:
- Công tử độc nhất của Mai bang chủ chết dưới tay Tạ Tốn, Ân cô nương chắc đã nghe rồi. Mai bang chủ cầu khẩn Trương ngũ hiệp và Ân cô nương… ấy chết, tiểu nhân lỡ lời, phải gọi là Trương phu nhân mới phải, cầu khẩn hai vị ra ân, cho biết tung tích của Tạ Tốn, toàn thể tệ bang từ trên xuống dưới, đều cảm cái đại đức đó.
Ân Tố Tố nhướng lông mày, nói:
- Bọn ta không biết.
Hạ Lão Tam nói:
- Vậy xin hai vị nghe ngóng dò hỏi dùm. Chúng tôi sẽ hầu hạ công tử chu đáo, đợi khi nào hai vị có tin của Tạ Tốn đến cho hay, Mai bang chủ sẽ đích thân đưa công tử về.
Ân Tố Tố thấy mấy chiếc răng con rắn bất quá chỉ cách da thịt con mình chừng vài tấc, trong lòng khích động, đã toan nói ra chuyện Băng Hỏa đảo, quay sang nhìn trượng phu, thấy mặt chồng đầy vẻ cương nghị. Nàng làm vợ Trương Thúy Sơn đã mười năm, biết chàng là người rất trọng nghĩa khí, nếu mình vì đứa con yêu mà tiết lộ nơi ở của Tạ Tốn, nhân đó nghĩa huynh chết ở tay người, e rằng tình nghĩa vợ chồng khó mà toàn vẹn, nên cố nhịn không dám nói.
Trương Thúy Sơn lớn tiếng nói:
- Được rồi, ngươi đem con ta đi đâu thì đem. Đại trượng phu lẽ nào bán rẻ bạn bè? Ngươi coi Võ Đang thất hiệp nhẹ thể quá.
Hạ Lão Tam ngạc nhiên, y vẫn nghĩ nếu bắt được Vô Kỵ, vợ chồng Trương Thúy Sơn không thể nào không thổ lộ tung tích Tạ Tốn, nào ngờ Trương Thúy Sơn đáp lại bằng những lời chém đinh chặt sắt, nhất thời chưa biết tính sao, nói:
- Du nhị hiệp, tội của tên ác tặc Tạ Tốn to bằng núi, phái Võ Đang chủ trì công đạo, người trong võ lâm ai nấy đều kính ngưỡng, xin nhị hiệp khuyên hai vị một lời.
Du Liên Châu đáp:
- Việc này xử trí thế nào, sư huynh đệ tại hạ định về núi Võ Đang, bẩm rõ cho ân sư biết, để xin lão nhân gia dạy bảo. Đại hội anh hùng ở Hoàng Hạc Lâu tại Võ Xương, xin mời quý bang Mai bang chủ và các hạ cùng đến dự, lúc đó trái phải ngay cong mọi người sẽ biết. Xin hãy thả thằng bé ra đi.
Chàng ở cách bờ sông phải đến sáu, bảy trượng, nói mấy câu đó tuyệt nhiên không đề khí, không cao giọng, nhưng Hạ Lão Tam nghe thấy từng câu, từng chữ đều rõ ràng, chẳng khác nào hai người đang ngồi bên nhau nói chuyện. Y trong lòng kính phục lắm, nghĩ thầm: "Võ Đang thất hiệp uy chấn thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền. Lần này bọn mình đành dốc túi đánh một chuyến, chứ bang Vu Sơn nhỏ bé làm sao chọi lại được với phái Võ Đang và Thiên Ưng giáo? Thế nhưng cái thù giết con của Mai bang chủ lẽ nào không báo?".
Bèn khom lưng nói:
- Nếu đã thế, tiểu nhân chỉ còn có nước đắc tội, đưa Trương công tử cùng về Đông Xuyên.
Bất thần, Ân Tố Tố đưa tay đánh mạnh vào lưng một thủy thủ đang ngồi trên mạn thuyền, tiếp theo giơ chân đá một tên thủy thủ khác. Hai thuyền phu kêu lên oai oái, chỉ nghe tũm tũm hai tiếng đều lộn cổ xuống sông, nước văng tung tóe. Ân Tố Tố lại kêu lên:
- Ối chao, ôi chao, ngũ ca, sao chàng đánh thiếp?
Nói rồi đứng giữa thuyền vừa kêu, vừa nhảy. Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn ngạc nhiên, không hiểu sao nàng lại làm như thế. Hạ Lão Tam trố mắt nhìn chuyện đột biến, ngẩn ngơ lạ lùng vô cùng. Du Liên Châu chỉ chớp mắt đã hiểu ngay, mắt thấy Hạ Lão Tam trợn mắt há mồm, lập tức rút trường kiếm, vận kình ném tới. Chỉ nghe soẹt một tiếng, thanh kiếm bay vụt ra, chém đứt đầu con độc xà Tất Lý Tinh, ngay cả bốn ngón tay của Hạ Lão Tam đang nắm con rắn cũng đứt lìa rơi xuống.
Ngay khi trường kiếm của Du Liên Châu rút ra khỏi vỏ, Trương Thúy Sơn đã chộp một sợi dây buộc buồm đang lơ lửng, hai chân đạp xuống thuyền một cái, người chàng bay vèo qua. Chàng chỉ chậm hơn thanh kiếm của Du Liên Châu một chút xíu, còn trên không chân chưa chạm đất đã phóng mình tới, tay phải ôm lấy Vô Kỵ, tay trái tung ra một chưởng, đánh Hạ Lão Tam lăn đi mấy vòng.
Hạ Lão Tam nằm dãy dụa trên mặt đất, miệng phun máu tươi, không đứng lên nổi. Hai tên thủy thủ cố bơi vào bờ, không hiểu sao Ân Tố Tố bỗng dưng nổi giận nên không dám trở về thuyền. Ân Tố Tố cười khanh khách nói:
- Xin mời hai vị đại ca lên thuyền đi, vừa rồi tôi đắc tội, xin tặng cho mỗi người hai lạng bạc để quý vị đi uống rượu.
Chiếc thuyền đi ngược dòng, lại thêm trái gió nên thật chậm. Trương Thúy Sơn xa cách sư phụ và các huynh đệ đồng môn đã mười năm, nóng lòng gặp lại, nên khi đến An Khánh chàng muốn bỏ thuyền đi ngựa. Du Liên Châu nói:
- Ngũ đệ, bọn mình ngồi thuyền tốt hơn, tuy có chậm vài ngày, nhưng ngồi trên thuyền, ít bị rắc rối. Hôm nay trên chốn giang hồ không biết bao nhiêu người muốn biết chỗ ở của nghĩa huynh hiền đệ.
Ân Tố Tố đáp:
- Chúng muội đi chung với nhị bá, không lẽ còn có người nào dám cản trở đại giá của Du nhị hiệp?
Du Liên Châu đáp:
- Cả bảy huynh đệ chúng ta liên thủ, hoặc giả không ai dám ngăn trở, chứ chỉ có ta và ngũ đệ hai người, làm sao địch lại bao nhiêu là cao thủ cùng kéo đến? Vả lại chuyện này mình chỉ mong được mọi người bãi chiến, đâu có mong gì kết thêm oán cừu.
Trương Thúy Sơn gật đầu đáp:
- Nhị ca nói đúng lắm.
Thuyền đi được mấy ngày qua Giang Hạ, Võ Xương, đi theo đường Tương Dương hướng tây. Tối hôm đó đến Quán Tử Than, người lái thuyền đậu lại, chuẩn bị nghỉ đêm. Du Liên Châu bỗng nghe thấy trên bờ có tiếng ngựa hí, ngó ra ngoài khoang, thấy hai con ngựa đang quay đầu, chạy về hướng thị trấn. Tuy chỉ thấy sau lưng người ngồi trên ngựa, nhưng thân pháp nhanh nhẹn, hiển nhiên là người biết võ nghệ.
Chàng quay lại nói với Trương Thúy Sơn:
- Ở nơi đây e rằng lại gặp chuyện thị phi, bọn mình đi suốt đêm là hơn.
Trương Thúy Sơn nói:
- Vâng.
Trong lòng chàng hết sức cảm kích. Võ Đang thất hiệp từ khi hạ sơn hành đạo đến nay, võ nghệ cao cường, hành sự ngay thẳng, chỉ có người ngoài nghe tiếng trốn tránh chứ chưa từng phải kiêng mặt ai bao giờ. Mấy năm gần đây uy danh Du Liên Châu thật là vang dội, đến như các chưởng môn danh môn chính phái như Côn Lôn, Không Động cũng không bằng, vậy mà lần này mới thấy bóng dáng sau lưng của hai kẻ vô danh tiểu tốt, đã không muốn ở lại Quán Tử Than, cũng chỉ vì lo lắng cho ba người của gia đình sư đệ mà thôi.
Du Liên Châu gọi người chủ thuyền, thưởng cho y bốn lạng bạc, ra lệnh cho y đi suốt đêm. Người lái đò tuy đã mỏi mệt, nhưng ba lạng bạc bằng tiền kiếm được trong mấy tháng, nên hết sức vui mừng, lập tức nhổ neo đi ngay.
Đêm hôm đó trăng thanh gió mát, Vô Kỵ đã đi ngủ rồi, Du Liên Châu cùng hai vơ chồng Trương Thúy Sơn ngồi ở đầu thuyền uống rượu thưởng trăng, nhìn ra mặt sông mênh mông, trong lòng thật khoan khoái.
Trương Thúy Sơn nói:
- Đại thọ trăm tuổi của ân sư thoáng cái đã đến nơi, tiểu đệ may mắn được về dự một thịnh sự hiếm có của võ lâm, quả thực ông trời đãi mình cũng không bạc.
Ân Tố Tố tiếp lời:
- Tiếc rằng mình vội quá, bọn mình không kịp đi tìm một lễ vật thật vừa ý để kính biếu lão nhân gia.
Du Liên Châu đáp:
- Đệ muội, muội có biết ân sư của ta yêu ai nhất trong bảy người học trò không?
- Võ Đang thất hiệp trùng phùng gặp gỡ, quả thật là một chuyện hết sức vui mừng. Từ khi tam đệ bị thương, đệ lại mất tích, trên giang hồ đã đổi tên huynh đệ mình thành Võ Đang ngũ hiệp, ha ha, hôm nay thì thất hiệp lại trùng chấn thanh uy…
Chợt nghĩ lại Du Đại Nham chân tay tàn phế, tuy bảy người vẫn còn đủ, nhưng muốn tất cả huynh đệ cùng nhau hành hiệp giang hồ như xưa không còn được nữa, lòng chàng không khỏi quặn đau.
Thuyền đi tiếp về phương nam thêm mấy mươi ngày thì đến cửa sông Trường Giang, cả bọn đổi qua thuyền đi sông ngược dòng lên. Vợ chồng Trương Thúy Sơn thay đổi y phục, trông chẳng khác gì một đôi ngọc bích đặt trên dao đài, phong tư chẳng khác ngày xưa. Vô Kỵ cũng thay quần áo mới, tóc buộc dải lụa đỏ thành hai cái bím, trông thật tươi tắn dễ thương.
Du Liên Châu chuyên tâm vào việc học võ, không vợ con, đối với Vô Kỵ thương yêu bội phần, nhưng vì bẩm tính nghiêm trang, trầm mặc ít nói, mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng. Vô Kỵ biết rằng vị sư bá mặt lạnh như tiền này rất mực thương yêu mình nên mỗi lúc rảnh rang, lại sà vào hỏi sư bá chuyện này chuyện nọ. Thằng bé sinh ra nơi hoang đảo, trên lục địa chưa từng nhìn qua bao giờ nên cái gì cũng mới lạ. Du Liên Châu không lấy đó làm phiền, thường ngồi ôm thằng bé ở đầu thuyền, ngắm cảnh hai bên sông. Vô Kỵ hỏi chàng mười câu, tám câu, chàng mới vắn tắt đáp lại một câu.
Hôm ấy đến chân núi Đồng Quan, huyện Đồng Lăng, tỉnh An Huy, trời cũng đã xế chiều, chiếc thuyền đậu lại một tiểu thị trấn. Người lái đò lên bờ mua rượu thịt, Du Liên Châu với vợ chồng Trương Thúy Sơn ngồi trên thuyền pha trà nói chuyện.
Vô Kỵ đi loanh quanh ở đầu thuyền thấy trên bến có một người ăn mày già đang ngồi đùa chơi với rắn, trên cổ quấn một con rắn xanh, còn trong tay là một con rắn lớn màu đen có chấm trắng. Con rắng đen đó luồn qua lách lại, lúc thì vòng lên đầu, thoắt cái lại chui xuống lưng, thật là linh động. Vô Kỵ ở trên Băng Hỏa đảo chưa từng nhìn thấy rắn bao giờ, xem biểu diễn thật là thích thú. Người ăn mày thấy nó liền mỉm cười, vẫy tay một cái, con rắn đen liền nhảy lên, lộn một vòng, rơi xuống quấn luôn vào ngực y mấy vòng. Vô Kỵ thấy lạ, mắt chăm chăm nhìn. Người khất cái vẫy thằng bé, đưa tay ra hiệu, ý muốn nếu nó lên bờ chơi còn nhiều trò khác biểu diễn cho nó xem.
Vô Kỵ lập tức theo ván cầu đi lên, người ăn mày lấy trong lưng ra một cái bao vải, mở ra, cười nói:
- Trong này có mấy thứ hay lắm, lại đây mà xem.
Vô Kỵ hỏi:
- Cái gì thế?
Người ăn mày đáp:
- Cái này hay lắm, nhìn xem thì biết.
Vô Kỵ thò đầu vào trong bao nhìn, chỉ thấy tối mò không có gì cả. Cậu bé tiến đến gần hơn, định xem cho rõ, hai tay lão ăn mày đột nhiên lật một cái, chụp luôn cái bao lên đầu đứa trẻ. Vô Kỵ "A" lên một tiếng, mồm đã bị gã ăn mày bịt chặt, rồi thân hình lập tức bị nhấc bổng lên.
Tiếng kêu của thằng bé từ trong bao vọng ra, tuy rất khẽ, nhưng Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn đã nghe thấy. Hai người tuy ở trong thuyền, cách rất xa, nhưng cũng biết tiếng kêu có gì không ổn, nên cùng chạy ra đầu thuyền thấy Vô Kỵ đã bị lão ăn mày bắt cóc rồi.
Hai người vừa toan phi thân lên bờ, gã khất cái liền hung hăng quát lên:
- Muốn thằng bé sống thì đừng có động thủ.
Nói xong y xé rách áo trên lưng thằng bé, để ngay con rắn đen lên chỗ da thịt đứa trẻ. lúc đó Ân Tố Tố cũng đã chạy ra đến ngoài, thấy đứa con yêu bị bắt, vừa hốt hoảng vừa nóng ruột, toan phát xạ ngân châm. Du Liên Châu đưa tay ngăn lại, quát lên:
- Không được đâu.
Chàng nhận ra con rắn đen này tên là Tất Lý Tinh, là một độc xà nổi tiếng, thân càng đen, độc tính càng ghê gớm. Con rắn thân hình đen bóng, những đốm trắng lại lấp lánh, há to mồm nhe bốn chiếc răng nhọn, nhắm ngay chỗ thịt trắng mềm của Vô Kỵ trên lưng. Con rắn chỉ ngoặp một cái, khoảnh khắc là Vô Kỵ sẽ chết ngay, dẫu có đánh chết gã ăn mày lấy được thuốc giải, thì cũng không cứu kịp. Du Liên Châu không động thanh sắc, nói:
- Tôn giá tại sao lại gây chuyện cho đứa trẻ, chẳng hay có ý định gì?
Người ăn mày già đáp: nguồn t r u y ệ n y_y
- Nhị hiệp sai người kéo neo nhổ thuyền, đậu cách bờ năm sáu trượng, lúc đó tại hạ mới nói chuyện.
Du Liên Châu biết y sợ mình bất ngờ nhảy lên bờ, tuy rằng thuyền đã ra ngoài rồi việc cứu người càng khó khăn hơn, nhưng Vô Kỵ đang bị y hiếp chế, đành phải nghe lời rồi tính sau. Chàng cầm dây buộc neo giật nhẹ một cái, chiếc neo năm sáu chục cân theo tay mà từ dưới nước bay vọt lên.
Gã ăn mày thấy Du Liên Châu chỉ lắc nhẹ một cái, chiếc neo sắt đã nhảy lên, công lực tinh thuần trên đời ít thấy, mặt bỗng biến sắc. Trương Thúy Sơn cầm chiếc sào dài, chống lên bờ, chiếc thuyền từ từ đi ra giữa sông. Gã ăn mày kêu lên:
- Đi xa thêm chút nữa.
Trương Thúy Sơn bực mình hỏi lại:
- Thế này còn chưa đủ năm sáu trượng hay sao?
Gã ăn mày mỉm cười:
- Du nhị hiệp kéo chiếc neo lợi hại như thế, dù có năm sáu trượng, tại hạ vẫn chưa yên tâm.
Trương Thúy Sơn chỉ còn có nước đẩy thuyền đi xa thêm hơn một trượng nữa. Du Liên Châu ôm quyền hỏi:
- Thỉnh giáo tôn tính đại danh.
Tên ăn mày đáp:
- Tại hạ là kẻ vô danh tiểu tốt trong Cái Bang, không dám nói tiện danh ra để làm bẩn tai Du nhị hiệp.
Du Liên Châu thấy y đeo trên lưng sáu cái túi vải, nghĩ thầm đây là đệ tử sáu túi của Cái Bang, vai vế cũng không kém, nhưng sao lại ra tay ti tiện như thế? Huống chi Cái Bang xưa nay hành sự nhân nghĩa, bang chủ của họ là Sử Hỏa Long là một hán tử oai hùng, trên chốn giang hồ rất nổi danh, việc này quả là kỳ lạ.
Ân Tố Tố bỗng quát lên:
- Vu Sơn Bang ở Đông Xuyên đầu nhập Cái Bang rồi sao? Ta xem trong Cái Bang không có các hạ đâu.
Gã ăn mày chỉ hừ một tiếng nhưng không trả lời. Ân Tố Tố lại nói:
- Hạ Lão Tam, ngươi định làm trò quỷ gì? Nếu chỉ đụng đến một cái lông con ta, ta sẽ chặt Mai Thạch Kiên, Hạ Lão Tam nhà các ngươi ra thành mười bảy, mười tám miếng.
Người khất cái giật mình, nói:
- Ân cô nương quả nhiên mắt tinh thật, ngay cả Hạ Lão Tam vô danh tiểu tốt này cũng nhận ra được. Chính tại hạ nhận lệnh của Mai bang chủ đến đây nghênh đón công tử.
Ân Tố Tố giận dữ nói:
- Mau bỏ con rắn độc ra. Cái bang Vu Sơn nhỏ bé của ngươi thật là lớn mật, dám gây sự với Thiên Ưng giáo.
Hạ Lão Tam nói:
- Chỉ xin Ân cô nương nói một câu, Hạ Lão Tam này sẽ lập tức trả công tử về, Mai bang chủ sẽ đích thân đến tận cửa tạ tội.
Ân Tố Tố hỏi:
- Câu gì?
Hạ Lão Tam đáp:
- Công tử độc nhất của Mai bang chủ chết dưới tay Tạ Tốn, Ân cô nương chắc đã nghe rồi. Mai bang chủ cầu khẩn Trương ngũ hiệp và Ân cô nương… ấy chết, tiểu nhân lỡ lời, phải gọi là Trương phu nhân mới phải, cầu khẩn hai vị ra ân, cho biết tung tích của Tạ Tốn, toàn thể tệ bang từ trên xuống dưới, đều cảm cái đại đức đó.
Ân Tố Tố nhướng lông mày, nói:
- Bọn ta không biết.
Hạ Lão Tam nói:
- Vậy xin hai vị nghe ngóng dò hỏi dùm. Chúng tôi sẽ hầu hạ công tử chu đáo, đợi khi nào hai vị có tin của Tạ Tốn đến cho hay, Mai bang chủ sẽ đích thân đưa công tử về.
Ân Tố Tố thấy mấy chiếc răng con rắn bất quá chỉ cách da thịt con mình chừng vài tấc, trong lòng khích động, đã toan nói ra chuyện Băng Hỏa đảo, quay sang nhìn trượng phu, thấy mặt chồng đầy vẻ cương nghị. Nàng làm vợ Trương Thúy Sơn đã mười năm, biết chàng là người rất trọng nghĩa khí, nếu mình vì đứa con yêu mà tiết lộ nơi ở của Tạ Tốn, nhân đó nghĩa huynh chết ở tay người, e rằng tình nghĩa vợ chồng khó mà toàn vẹn, nên cố nhịn không dám nói.
Trương Thúy Sơn lớn tiếng nói:
- Được rồi, ngươi đem con ta đi đâu thì đem. Đại trượng phu lẽ nào bán rẻ bạn bè? Ngươi coi Võ Đang thất hiệp nhẹ thể quá.
Hạ Lão Tam ngạc nhiên, y vẫn nghĩ nếu bắt được Vô Kỵ, vợ chồng Trương Thúy Sơn không thể nào không thổ lộ tung tích Tạ Tốn, nào ngờ Trương Thúy Sơn đáp lại bằng những lời chém đinh chặt sắt, nhất thời chưa biết tính sao, nói:
- Du nhị hiệp, tội của tên ác tặc Tạ Tốn to bằng núi, phái Võ Đang chủ trì công đạo, người trong võ lâm ai nấy đều kính ngưỡng, xin nhị hiệp khuyên hai vị một lời.
Du Liên Châu đáp:
- Việc này xử trí thế nào, sư huynh đệ tại hạ định về núi Võ Đang, bẩm rõ cho ân sư biết, để xin lão nhân gia dạy bảo. Đại hội anh hùng ở Hoàng Hạc Lâu tại Võ Xương, xin mời quý bang Mai bang chủ và các hạ cùng đến dự, lúc đó trái phải ngay cong mọi người sẽ biết. Xin hãy thả thằng bé ra đi.
Chàng ở cách bờ sông phải đến sáu, bảy trượng, nói mấy câu đó tuyệt nhiên không đề khí, không cao giọng, nhưng Hạ Lão Tam nghe thấy từng câu, từng chữ đều rõ ràng, chẳng khác nào hai người đang ngồi bên nhau nói chuyện. Y trong lòng kính phục lắm, nghĩ thầm: "Võ Đang thất hiệp uy chấn thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền. Lần này bọn mình đành dốc túi đánh một chuyến, chứ bang Vu Sơn nhỏ bé làm sao chọi lại được với phái Võ Đang và Thiên Ưng giáo? Thế nhưng cái thù giết con của Mai bang chủ lẽ nào không báo?".
Bèn khom lưng nói:
- Nếu đã thế, tiểu nhân chỉ còn có nước đắc tội, đưa Trương công tử cùng về Đông Xuyên.
Bất thần, Ân Tố Tố đưa tay đánh mạnh vào lưng một thủy thủ đang ngồi trên mạn thuyền, tiếp theo giơ chân đá một tên thủy thủ khác. Hai thuyền phu kêu lên oai oái, chỉ nghe tũm tũm hai tiếng đều lộn cổ xuống sông, nước văng tung tóe. Ân Tố Tố lại kêu lên:
- Ối chao, ôi chao, ngũ ca, sao chàng đánh thiếp?
Nói rồi đứng giữa thuyền vừa kêu, vừa nhảy. Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn ngạc nhiên, không hiểu sao nàng lại làm như thế. Hạ Lão Tam trố mắt nhìn chuyện đột biến, ngẩn ngơ lạ lùng vô cùng. Du Liên Châu chỉ chớp mắt đã hiểu ngay, mắt thấy Hạ Lão Tam trợn mắt há mồm, lập tức rút trường kiếm, vận kình ném tới. Chỉ nghe soẹt một tiếng, thanh kiếm bay vụt ra, chém đứt đầu con độc xà Tất Lý Tinh, ngay cả bốn ngón tay của Hạ Lão Tam đang nắm con rắn cũng đứt lìa rơi xuống.
Ngay khi trường kiếm của Du Liên Châu rút ra khỏi vỏ, Trương Thúy Sơn đã chộp một sợi dây buộc buồm đang lơ lửng, hai chân đạp xuống thuyền một cái, người chàng bay vèo qua. Chàng chỉ chậm hơn thanh kiếm của Du Liên Châu một chút xíu, còn trên không chân chưa chạm đất đã phóng mình tới, tay phải ôm lấy Vô Kỵ, tay trái tung ra một chưởng, đánh Hạ Lão Tam lăn đi mấy vòng.
Hạ Lão Tam nằm dãy dụa trên mặt đất, miệng phun máu tươi, không đứng lên nổi. Hai tên thủy thủ cố bơi vào bờ, không hiểu sao Ân Tố Tố bỗng dưng nổi giận nên không dám trở về thuyền. Ân Tố Tố cười khanh khách nói:
- Xin mời hai vị đại ca lên thuyền đi, vừa rồi tôi đắc tội, xin tặng cho mỗi người hai lạng bạc để quý vị đi uống rượu.
Chiếc thuyền đi ngược dòng, lại thêm trái gió nên thật chậm. Trương Thúy Sơn xa cách sư phụ và các huynh đệ đồng môn đã mười năm, nóng lòng gặp lại, nên khi đến An Khánh chàng muốn bỏ thuyền đi ngựa. Du Liên Châu nói:
- Ngũ đệ, bọn mình ngồi thuyền tốt hơn, tuy có chậm vài ngày, nhưng ngồi trên thuyền, ít bị rắc rối. Hôm nay trên chốn giang hồ không biết bao nhiêu người muốn biết chỗ ở của nghĩa huynh hiền đệ.
Ân Tố Tố đáp:
- Chúng muội đi chung với nhị bá, không lẽ còn có người nào dám cản trở đại giá của Du nhị hiệp?
Du Liên Châu đáp:
- Cả bảy huynh đệ chúng ta liên thủ, hoặc giả không ai dám ngăn trở, chứ chỉ có ta và ngũ đệ hai người, làm sao địch lại bao nhiêu là cao thủ cùng kéo đến? Vả lại chuyện này mình chỉ mong được mọi người bãi chiến, đâu có mong gì kết thêm oán cừu.
Trương Thúy Sơn gật đầu đáp:
- Nhị ca nói đúng lắm.
Thuyền đi được mấy ngày qua Giang Hạ, Võ Xương, đi theo đường Tương Dương hướng tây. Tối hôm đó đến Quán Tử Than, người lái thuyền đậu lại, chuẩn bị nghỉ đêm. Du Liên Châu bỗng nghe thấy trên bờ có tiếng ngựa hí, ngó ra ngoài khoang, thấy hai con ngựa đang quay đầu, chạy về hướng thị trấn. Tuy chỉ thấy sau lưng người ngồi trên ngựa, nhưng thân pháp nhanh nhẹn, hiển nhiên là người biết võ nghệ.
Chàng quay lại nói với Trương Thúy Sơn:
- Ở nơi đây e rằng lại gặp chuyện thị phi, bọn mình đi suốt đêm là hơn.
Trương Thúy Sơn nói:
- Vâng.
Trong lòng chàng hết sức cảm kích. Võ Đang thất hiệp từ khi hạ sơn hành đạo đến nay, võ nghệ cao cường, hành sự ngay thẳng, chỉ có người ngoài nghe tiếng trốn tránh chứ chưa từng phải kiêng mặt ai bao giờ. Mấy năm gần đây uy danh Du Liên Châu thật là vang dội, đến như các chưởng môn danh môn chính phái như Côn Lôn, Không Động cũng không bằng, vậy mà lần này mới thấy bóng dáng sau lưng của hai kẻ vô danh tiểu tốt, đã không muốn ở lại Quán Tử Than, cũng chỉ vì lo lắng cho ba người của gia đình sư đệ mà thôi.
Du Liên Châu gọi người chủ thuyền, thưởng cho y bốn lạng bạc, ra lệnh cho y đi suốt đêm. Người lái đò tuy đã mỏi mệt, nhưng ba lạng bạc bằng tiền kiếm được trong mấy tháng, nên hết sức vui mừng, lập tức nhổ neo đi ngay.
Đêm hôm đó trăng thanh gió mát, Vô Kỵ đã đi ngủ rồi, Du Liên Châu cùng hai vơ chồng Trương Thúy Sơn ngồi ở đầu thuyền uống rượu thưởng trăng, nhìn ra mặt sông mênh mông, trong lòng thật khoan khoái.
Trương Thúy Sơn nói:
- Đại thọ trăm tuổi của ân sư thoáng cái đã đến nơi, tiểu đệ may mắn được về dự một thịnh sự hiếm có của võ lâm, quả thực ông trời đãi mình cũng không bạc.
Ân Tố Tố tiếp lời:
- Tiếc rằng mình vội quá, bọn mình không kịp đi tìm một lễ vật thật vừa ý để kính biếu lão nhân gia.
Du Liên Châu đáp:
- Đệ muội, muội có biết ân sư của ta yêu ai nhất trong bảy người học trò không?
/257
|