Trương Thúy Sơn nói:
- Chúng tôi bắn mù mắt tiền bối, quả thật muôn phần bất đắc dĩ, nhưng sự đã như thế, muôn ngàn lời cũng không có ích gì. Bây giờ ý trời đã cho mình sống chung với nhau trên đảo hoang này, xem ra cũng không chắc có dịp quay về Trung Thổ, vậy hai chúng tôi sẽ liệu điều phụng dưỡng tiền bối tử tế.
Tạ Tốn gật đầu, thở dài:
- Thì cũng đành như vậy thôi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Vợ chồng chúng tôi tình sâu nghĩa nặng, quyết sống chết với nhau, tiền bối nếu như bệnh điên tái phát, hại một người nào trong hai vợ chồng tôi, người kia quyết không sống một mình.
Tạ Tốn đáp:
- Có phải ngươi muốn nói với ta rằng, nếu các ngươi chết đi, ta mù mắt, ở trên hòn đảo hoang này cũng không sống được chứ gì.
Trương Thúy Sơn đáp:
- Đúng thế.
Tạ Tốn đáp:
- Nếu đã như thế, sao tai bên trái các ngươi còn nhét giẻ làm chi?
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố nhìn nhau cười, lấy giẻ trong tai ra, trong lòng đều sợ thầm: "Người này mắt tuy mù, tai lại rất thính, ắt có thể dùng tai thay mắt không chừng. Y lại thật thông minh cơ trí, liệu sự như thần, nếu không phải ở trên hòn đảo nơi cực bắc, chưa chắc đã cần đến mình nuôi dưỡng".
Trương Thúy Sơn xin Tạ Tốn đặt tên cho hòn đảo này. Tạ Tốn nói:
- Nếu đảo này có băng khối vạn năm, lại có ngọn núi lửa muôn đời không tắt, thì gọi nó là Băng Hỏa đảo.
Từ đó ba người sống trên Băng Hỏa đảo, mọi sự không có gì xảy ra. Cách hang gấu chừng nửa dặm cũng có một cái sơn động nho nhỏ. Trương Ân hai người sắp xếp thành một nơi ở, đưa Tạ Tốn đến đó. Hai vợ chồng bắt cá săn thú xong còn dư thì giờ, nung đồ sứ thành chén bát, đắp đất thành lò, các loại đồ dùng tuy thô sơ nhưng cũng đầy đủ.
Tạ Tốn cũng không nói chuyện với hai người, chỉ ngồi ôm thanh đao Đồ Long, cúi đầu suy nghĩ. Trương Ân thấy y đáng thương, khuyên đừng suy nghĩ bí mật trong thanh đao nữa làm gì, Tạ Tốn đáp:
- Sao ta lại không biết là dù có tìm ra bí mật trong thanh đao này, thì ở trên hoang đảo cũng có làm được gì? Thế nhưng không có việc gì làm, sao cho hết ngày giờ đây?
Hai người thấy y nói có lý, nên không khuyên can nữa.
Thấm thoát đã được vài tháng, một hôm hai vợ chồng dắt tay nhau du ngoạn lên mạn bắc của hòn đảo. Hóa ra hòn đảo này chu vi cực lớn, trải dài ra tận phía bắc không biết đến đâu, đi đến hơn hai mươi dặm, thấy một khu rừng rậm, cây cao vút, che phủ hết mặt trời. Trương Thúy Sơn định đi vào rừng thám hiểm, nhưng Ân Tố Tố lại sợ, nói:
- Thôi lỡ trong rừng có cái gì cổ quái, mình đi về là hơn.
Trương Thúy Sơn hơi lấy làm lạ, nghĩ thầm: "Tố Tố trước nay hiếu sự, sao độ này có vẻ uể oải, nói chuyện gì cũng cứ gạt đi là sao?".
Nghĩ như thế, chàng hơi lo, hỏi lại:
- Nàng có sao không? Có gì không được khỏe thì phải?
Ân Tố Tố đột nhiên mặt đỏ bừng, nói nhỏ:
- Đâu có sao.
Trương Thúy Sơn thấy nàng có điều khác lạ, gặng hỏi mãi. Ân Tố Tố cười nửa miệng đáp:
- Ông trời thấy mình tịch mịch quá, nên sai một người xuống, để cho mình được vui đấy mà.
Trương Thúy Sơn sững người, vui mừng quá, kêu lên:
- Nàng có con phải không?
Ân Tố Tố chặn lại:
- Nói khẽ thôi. Người ta nghe thấy bây giờ.
Nói đến đây, nàng bỗng bật cười khanh khách. Chốn hoang sơn này làm gì còn người thứ ba nào.
Thời tiết biến đổi, ngày một ngắn lại, đêm dài dần ra. Đến sau, mỗi ngày chỉ còn độ hai tiếng, khí hậu cũng ngày thêm lạnh lẽo. Ân Tố Tố từ khi có mang cũng lười biếng hơn, nhưng vẫn cố gắng nấu nướng, may vá và làm các việc nhà.
Hôm đó, mười tháng mang thai đã gần mãn, trong hang gấu đốt lửa lên, hai vợ chồng tựa vào nhau nói chuyện. Ân Tố Tố nói:
- Chàng nghĩ xem mình sẽ sinh con trai hay con gái?
Trương Thúy Sơn đáp:
- Con gái thì giống nàng, con trai thì giống ta, trai gái gì cũng tốt cả.
Ân Tố Tố đáp:
- Không, thiếp thích mình có đứa con trai. Chàng lựa cho con mình một cái tên đi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Ừ.
Một hồi lâu, không nói năng gì. Ân Tố Tố nói:
- Mấy hôm nay chàng có điều gì lo lắng? Thiếp thấy chàng dường như cứ nghĩ đâu đâu ấy.
Trương Thúy Sơn đáp:
- Có gì đâu. Có lẽ sắp lên làm bố, sung sướng quá nên đâm ra hồ đồ đấy mà.
Câu nói đó không phải chàng nói đùa mà đầu mày khóe mắt, ẩn ẩn nét ưu tư. Ân Tố Tố dịu dàng nói:
- Ngũ ca, chàng nói dối thiếp, chỉ làm cho thiếp thêm lo. Chàng thấy có cái gì không ổn phải không?
Trương Thúy Sơn thở dài, nói:
- Chỉ mong là ta quá đa nghi thôi. Ta thấy Tạ tiền bối mấy hôm nay thần sắc có vẻ không được bình thường.
Ân Tố Tố "A" lên một tiếng, nói:
- Thiếp cũng đã thấy rồi. Mặt mày ông ta càng ngày càng hung dữ, dường như lại muốn phát điên.
Trương Thúy Sơn gật đầu nói:
- Có lẽ vì ông ta suy nghĩ về bí mật trong thanh đao Đồ Long không ra, do đó trong lòng buồn bực mà nên.
Ân Tố Tố nước mắt rưng rưng, nói:
- Hai đứa mình vốn dĩ muốn cùng với y chết một lượt, cái đó cũng không sao. Có điều… có điều…
Trương Thúy Sơn cầm vai nàng, an ủi:
- Nnagf nói không sai, bây giờ mình có con, không thể cùng chết chung với y được. Y tử tế thì thôi, nếu hành hung tác ác, mình chỉ còn cách giết y đi. Y dẫu sao cũng đã mù hai mắt, không làm gì mình được đâu.
Ân Tố Tố từ khi mang thai, không hiểu sao, đột nhiên trở nên nhân từ. Trước đây khi còn con gái, một lần giết cả chục người nàng cũng không coi vào đâu, giờ đây giết một con thú nàng cũng cảm thấy không nỡ. Có lần Trương Thúy Sơn bắt được một con hươu mẹ, con hươu con đi theo đến tận động, Ân Tố Tố liền đem con mẹ thả ra, khiến mọi người phải ăn trái cây dại hết hai ngày. Bây giờ nghe Trương Thúy Sơn định giết Tạ Tốn, nàng không khỏi run lên.
Nàng đang tựa vào lòng Trương Thúy Sơn, nên khi run, chàng nhận thấy ngay. Trương Thúy Sơn nhìn thần sắc ôn nhu của nàng, nói:
- Chỉ mong y đừng phát điên. Mình tuy không có bụng hại người, nhưng phải có bụng phòng người.
Ân Tố Tố nói:
- Đúng thế, nếu như y lại phát điên, thì mình có cách nào chế ngự không? Hay là khi mình cho y ăn, mình bỏ thuốc độc vào… không, không chưa chắc y đã phát điên đâu, có thể chỉ vì mình quá đa nghi đấy thôi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Ta có một cách. Từ ngày mai trở đi, mình dời vào sâu trong động, bên ngoài đào một cái rãnh sâu, trên mặt trải da và đất mềm.
Ân Tố Tố đáp:
- Kế đó hay tuyệt, nhưng ngày ngày chàng phải đi ra ngoài săn bắt, nếu y hành hung…
Trương Thúy Sơn nói:
- Ta một mình dễ dàng chạy trốn, chỉ thấy tình hình không ổn, là chạy lên trên những bờ vách đá. Y mù hai mắt, làm sao đuổi kịp ta được?
Hôm sau sáng sớm, Trương Thúy Sơn đã ra đào trước hang một cái rãnh sâu. Có điều vì không có cuốc xẻng, chỉ có cách đi tìm cây gỗ nào dùng tạm như cái mai, thực là làm nhiều mà chẳng được bao nhiêu. Cũng may chàng nội lực thâm hậu, cực nhọc bảy ngày liền, cũng đào được cái hố sâu ba trượng.
Trước mắt thấy Tạ Tốn ngày càng có vẻ bất thường, thỉnh thoảng lại lấy đao Đồ Long múa may như điên. Trương Thúy Sơn càng ra sức đào hố, định sẽ đào sâu khoảng năm trượng, dưới đáy cắm chông gỗ. Hố đó dưới nhỏ trên rộng, nếu y không tiến vào thì thôi, nếu bước vào hang, không thể không rơi xuống. Bên cạnh hố chàng cũng chất nhiều đá lớn, để khi y sa bẫy chàng sẽ dùng đá đó ném xuống.
Xế trưa hôm đó, Tạ Tốn ở bên ngoài động chừng vài trượng đi qua đi lại. Trương Thúy Sơn không dám tiếp tục đào, e y nghe thấy tiếng, đâm ra nghi ngờ. Chàng cũng không dám ra ngoài săn thú, chỉ thủ bên cạnh động, xem động tĩnh thế nào. Chỉ nghe Tạ Tốn luôn mồm chửi bới, từ Trời đổ xuống, kế đến Tây Phương Phật tổ, Đông Hải Quan Âm, Ngọc Hoàng trên trời, Diêm Vương dưới đất. Sau đó y lại chửi đến Tam Hoàng, Ngũ Đế, Nghiêu Thuấn Vũ Thang, Tần Hoàng, Đường Tông, văn thì cả Khổng Mạnh, võ thì đến Quan Nhạc bất kể thánh hiền anh hùng nào cũng đều bị y chửi không còn sót một ai. Tạ Tốn cũng là một người tương đối có học, cho nên khi y chửi bới, Trương Thúy Sơn nghe cũng có chiều văn vẻ.
Đột nhiên, Tạ Tốn chửi tới các nhân vật võ lâm, bắt đầu từ Hoa Đà sáng tạo Ngũ Cầm Hí, tới Đạt Ma tổ sư của phái Thiếu Lâm, Nhạc Võ Mục thần quyền tán thủ, đều bị y coi không ra gì. Có điều không phải y chỉ chửi xuông, mà mỗi nhà mỗi phái y đều vạch những khuyết điểm, chỗ nào sai sót, đâu ra đấy. Y đi từ đời Đường xuống đời Tống rồi chửi tới những người đời cuối Nam Tống như Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông, rồi tới Quách Tĩnh, Hoàng Dung, Dương Quá, Tiểu Long Nữ rồi sau cùng tới tổ sư phái Võ Đang Trương Tam Phong.
Y nhục mạ người khác thì không sao, bây giờ lại chửi đến cả ân sư, Trương Thúy Sơn nhịn làm sao nổi? Chàng đang toan mở miệng đáp lại, đột nhiên Tạ Tốn rống lên:
- Trương Tam Phong đã chẳng ra quái gì, thì đệ tử của y là Trương Thúy Sơn cũng đâu có vào đâu, vợ nó làm mù mắt ta, để ta bóp cổ vợ nó xem nó làm gì ta.
Y tung mình nhảy tới, vượt qua bên cạnh Trương Thúy Sơn, chạy vào trong động. Trương Thúy Sơn đuổi theo, nghe ầm một tiếng, Tạ Tốn đã rơi xuống hố. Thế nhưng đáy hố chưa để chông, y tuy ngã xuống nhưng không bị thương, chỉ vì bất ngờ nên cũng kinh hoảng. Trương Thúy Sơn thuận tay cầm ngay cành cây chàng dùng để đào hố, thấy Tạ Tốn từ dưới hố toan nhảy lên, nên quay đầu đánh mạnh xuống đầu y. Tạ Tốn nghe được hơi gió, tay trái quơ lên, đã chộp được cành cây giật lấy. Trương Thúy Sơn cầm không chắc, cành cây tuột khỏi tay. Cái giật đó kình lực thật mạnh khiến hổ khẩu Trương Thúy Sơn rách ra, lòng bàn tay cũng bị sước, máu chảy ròng ròng. Tạ Tốn bị sức lôi cũng ngã phịch trở xuống đáy hố.
Lúc đó Ân Tố Tố đang trở dạ, đau bụng đã nửa ngày rồi. Lúc đầu nàng thấy Tạ Tốn đi lại trước động không rời, không dám nói cho chồng biết, e ngại Tạ Tốn nghe thấy sẽ bớt đi một phần úy kỵ, làm khó vợ chồng nàng sớm hơn. Bây giờ thấy tình thế nguy cấp, mặc dù bụng đau như xé, nàng vẫn gượng cầm thanh trường kiếm bên cạnh ném cho Trương Thúy Sơn.
Trương Thúy Sơn chụp được thanh kiếm, nghĩ thầm: "Người này võ công cao hơn ta nhiều quá, nếu y nhảy lên, ta dùng kiếm chém xuống, thể nào kiếm cũng bị y đoạt mất". Trong cơn nguy cấp, đột nhiên nghĩ ra: "Hai mắt y đã mù, sở dĩ y đoạt được binh khí toàn là do tiếng gió từ binh khí mà nhận ra hướng của chiêu thế".
Thấy Tạ Tốn lại tung mình nhảy lên, Trương Thúy Sơn nhắm chính xác đường đi của y, để mũi kiếm đúng ngay nơi đầu não, giữ nguyên không động đậy. Tạ Tốn vừa phóng mình lên, thế nhảy thật mạnh, lao đầu vào đúng ngay mũi kiếm ở trên. Vì trường kiếm không di chuyển nên võ công y dù cao cũng không sao biết được. Chỉ nghe soẹt một tiếng, Tạ Tốn kêu rống lên thật to, trường kiếm đã đâm vào trán y, vào sâu cả tấc. Tuy nhiên y ứng biến thật nhanh, kiếm vừa đâm vào đầu, lập tức ngả đầu ra phía sau, đồng thời sử dụng công phu Thiên Cân Trụy rơi trở lại xuống hố. Nếu y biến chiêu chậm một tí, mũi kiếm sẽ đâm thẳng vào óc, chết ngay lập tức. Tuy thế, đầu y cũng bị thương nặng, máu chảy ra đầy mặt, trường kiếm cắm trên trán, không ngừng lay động.
Tạ Tốn giật thanh kiếm ra, xé vạt áo để buộc vết thương, y thấy đầu váng mắt hoa, biết mình bị thương không nhẹ, bệnh điên nổi lên, rút từ lưng ra thanh đao Đồ Long múa lên vù vù, bảo vệ đỉnh đầu, lại nhảy lên lần thứ ba. Trương Thúy Sơn vác những tảng đá, liên tiếp nhắm y ném xuống, nhưng đều bị thanh đao gạt ra. Chỉ thấy thanh đao quay tròn như tuyết rơi, hàn quang lấp lánh, Tạ Tốn đã nhảy được lên bờ, tiến thẳng vào động. Trương Thúy Sơn từng bước, từng bước lùi lại, lòng đau như cắt, nghĩ đến hôm nay cùng Ân Tố Tố hai người táng mạng, không được nhìn thấy đứa con chưa kịp chào đời.
Tạ Tốn sợ Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố có thể len lén đi ngang mình chui ra khỏi hang, ra đến ngoài thì không sao đuổi được, nên tay phải cầm đao, tay trái cầm kiếm, sử động những chiêu số bao trùm một vùng thật rộng, bao quát đến hơn hai trượng vuông, tin chắc hai người không thể nào trốn ra được.
Bỗng nhiên từ trong động một tiếng "Oa" truyền ra tiếng khóc của hài nhi. Tạ Tốn giật mình kinh hãi, lập tức dừng lại, lắng nghe đứa bé khóc vang không dứt.
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố biết đây là lúc đại nạn lâm đầu, nhưng không nhìn Tạ Tốn làm gì, hai người chỉ chú mục vào đứa con mới sinh. Đó là một đứa bé trai, tay chân vùng vẫy, kêu khóc inh ỏi. Trương Ân biết rằng Tạ Tốn chỉ cần một đao chém xuống, cả hai vợ chồng lẫn đứa con sơ sinh đều chết tươi. Hai người không nói một câu, mắt cũng không không liếc sang, trong lòng thầm cảm ơn trời đất, đã cho mình được có dịp nhìn thấy đứa con.
Hai vợ chồng lúc này đã thỏa nguyện, không còn nghĩ đến số mệnh của mình, nếu giữ được cho con khỏi chết thì tốt nhất, nhưng biết không có khả năng, nên vì thế ngay cả một ý nghĩ cũng không màng đến.
Đứa trẻ vẫn tiếp tục khóc oa oa. Đột nhiên Tạ Tốn lương tri nổi dậy, bệnh điên biến mất, đầu óc trở lại sáng suốt bình thường. Y nghĩ đến khi toàn gia bị người ta giết hại, đứa con còn chưa tròn ba tuổi, hoạt bát đáng yêu nhưng cũng không thoát khỏi độc thủ của địch. Mấy tiếng khóc oa oa đã đưa y trở lại biết bao chuyện cũ: từ tình nồng mặn của vợ chồng, cha con đang lúc không muốn xa rời, sự hung tàn của kẻ địch, đứa trẻ thơ vô tội bị quật chết thành một đống máu thịt bầy nhầy, bản thân mình cô khổ lênh đênh, kiệt tận toàn lực nhưng không tìm ra cách báo thù, nay tuy đã được thanh đao Đồ Long, nhưng bí mật trong thanh đao vẫn chưa tìm thấy…
Y đứng ngẩn ngơ xuất thần, trên mặt lúc thì ôn hòa cười nụ, khi lại nghiến răng trợn mắt. Chỉ trong chớp mắt, ba người đang trong cảnh sống chết, nhưng từ tiếng khóc đầu tiên của hài nhi, cả ba người cùng toàn thần chú tâm vào đứa trẻ.
Tạ Tốn đột nhiên hỏi:
- Con trai hay con gái?
Trương Thúy Sơn đáp:
- Con trai.
Tạ Tốn nói:
- Tốt lắm. Thế đã cắt rốn chưa?
Trương Thúy Sơn nói:
- Phải cắt rốn ư? A, đúng rồi, đúng rồi, tôi quên khuấy đi mất.
Tạ Tốn quay ngược trường kiếm, đưa cán kiếm tới. Trương Thúy Sơn cầm lấy, cắt đứt cuống rốn đứa trẻ, bấy giờ mới nghĩ ra, Tạ Tốn đang ở ngay bên cạnh, nhưng y tuyệt nhiên không động thủ, trong lòng thấy lạ lùng, quay lại nhìn y, thấy trên mặt Tạ Tốn đầy vẻ quan hoài, tưởng như muốn giúp một tay không chừng.
Ân Tố Tố nói giọng yếu ớt:
- Cho thiếp bế một tí.
Trương Thúy Sơn bế con lên, để vào lòng vợ. Tạ Tốn lại nói:
- Ngươi… đã nấu nước để tắm cho nó chưa?
Trương Thúy Sơn bật cười, nói:
- Tôi thật là hồ đồ, chẳng chuẩn bị gì cả, thằng bố này thật là vô dụng.
Nói xong chàng định đi ra ngoài đun nước, nhưng chỉ mới dợm bước, thấy thân hình to lớn của Tạ Tốn chắn trước mặt đứa bé, trong lòng lại sợ run. Tạ Tốn nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Thôi ngươi ở lại giúp cho phu nhân và cháu bé, ta đi nấu nước cho.
Y cắm thanh đao Đồ Long vào thắt lưng, rồi hối hả đi ra ngoài, đến chỗ cái hố nhẹ nhàng nhảy vọt qua.
Một lát sau, quả nhiên Tạ Tốn đã đem một chậu nước nóng vào, Trương Thúy Sơn liền tắm cho đứa trẻ. Tạ Tốn thấy hài nhi tiếng khóc vang vọng, hỏi:
- Thằng bé giống bố hay giống mẹ?
Trương Thúy Sơn mỉm cười:
- Xem chừng giống mẹ nhiều hơn, không lớn lắm, mặt trái xoan.
Tạ Tốn thở dài, hạ giọng nói:
- Cũng mong sau này y lớn khôn, đa phúc đa thọ, đừng phải chịu khổ nhiều.
- Chúng tôi bắn mù mắt tiền bối, quả thật muôn phần bất đắc dĩ, nhưng sự đã như thế, muôn ngàn lời cũng không có ích gì. Bây giờ ý trời đã cho mình sống chung với nhau trên đảo hoang này, xem ra cũng không chắc có dịp quay về Trung Thổ, vậy hai chúng tôi sẽ liệu điều phụng dưỡng tiền bối tử tế.
Tạ Tốn gật đầu, thở dài:
- Thì cũng đành như vậy thôi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Vợ chồng chúng tôi tình sâu nghĩa nặng, quyết sống chết với nhau, tiền bối nếu như bệnh điên tái phát, hại một người nào trong hai vợ chồng tôi, người kia quyết không sống một mình.
Tạ Tốn đáp:
- Có phải ngươi muốn nói với ta rằng, nếu các ngươi chết đi, ta mù mắt, ở trên hòn đảo hoang này cũng không sống được chứ gì.
Trương Thúy Sơn đáp:
- Đúng thế.
Tạ Tốn đáp:
- Nếu đã như thế, sao tai bên trái các ngươi còn nhét giẻ làm chi?
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố nhìn nhau cười, lấy giẻ trong tai ra, trong lòng đều sợ thầm: "Người này mắt tuy mù, tai lại rất thính, ắt có thể dùng tai thay mắt không chừng. Y lại thật thông minh cơ trí, liệu sự như thần, nếu không phải ở trên hòn đảo nơi cực bắc, chưa chắc đã cần đến mình nuôi dưỡng".
Trương Thúy Sơn xin Tạ Tốn đặt tên cho hòn đảo này. Tạ Tốn nói:
- Nếu đảo này có băng khối vạn năm, lại có ngọn núi lửa muôn đời không tắt, thì gọi nó là Băng Hỏa đảo.
Từ đó ba người sống trên Băng Hỏa đảo, mọi sự không có gì xảy ra. Cách hang gấu chừng nửa dặm cũng có một cái sơn động nho nhỏ. Trương Ân hai người sắp xếp thành một nơi ở, đưa Tạ Tốn đến đó. Hai vợ chồng bắt cá săn thú xong còn dư thì giờ, nung đồ sứ thành chén bát, đắp đất thành lò, các loại đồ dùng tuy thô sơ nhưng cũng đầy đủ.
Tạ Tốn cũng không nói chuyện với hai người, chỉ ngồi ôm thanh đao Đồ Long, cúi đầu suy nghĩ. Trương Ân thấy y đáng thương, khuyên đừng suy nghĩ bí mật trong thanh đao nữa làm gì, Tạ Tốn đáp:
- Sao ta lại không biết là dù có tìm ra bí mật trong thanh đao này, thì ở trên hoang đảo cũng có làm được gì? Thế nhưng không có việc gì làm, sao cho hết ngày giờ đây?
Hai người thấy y nói có lý, nên không khuyên can nữa.
Thấm thoát đã được vài tháng, một hôm hai vợ chồng dắt tay nhau du ngoạn lên mạn bắc của hòn đảo. Hóa ra hòn đảo này chu vi cực lớn, trải dài ra tận phía bắc không biết đến đâu, đi đến hơn hai mươi dặm, thấy một khu rừng rậm, cây cao vút, che phủ hết mặt trời. Trương Thúy Sơn định đi vào rừng thám hiểm, nhưng Ân Tố Tố lại sợ, nói:
- Thôi lỡ trong rừng có cái gì cổ quái, mình đi về là hơn.
Trương Thúy Sơn hơi lấy làm lạ, nghĩ thầm: "Tố Tố trước nay hiếu sự, sao độ này có vẻ uể oải, nói chuyện gì cũng cứ gạt đi là sao?".
Nghĩ như thế, chàng hơi lo, hỏi lại:
- Nàng có sao không? Có gì không được khỏe thì phải?
Ân Tố Tố đột nhiên mặt đỏ bừng, nói nhỏ:
- Đâu có sao.
Trương Thúy Sơn thấy nàng có điều khác lạ, gặng hỏi mãi. Ân Tố Tố cười nửa miệng đáp:
- Ông trời thấy mình tịch mịch quá, nên sai một người xuống, để cho mình được vui đấy mà.
Trương Thúy Sơn sững người, vui mừng quá, kêu lên:
- Nàng có con phải không?
Ân Tố Tố chặn lại:
- Nói khẽ thôi. Người ta nghe thấy bây giờ.
Nói đến đây, nàng bỗng bật cười khanh khách. Chốn hoang sơn này làm gì còn người thứ ba nào.
Thời tiết biến đổi, ngày một ngắn lại, đêm dài dần ra. Đến sau, mỗi ngày chỉ còn độ hai tiếng, khí hậu cũng ngày thêm lạnh lẽo. Ân Tố Tố từ khi có mang cũng lười biếng hơn, nhưng vẫn cố gắng nấu nướng, may vá và làm các việc nhà.
Hôm đó, mười tháng mang thai đã gần mãn, trong hang gấu đốt lửa lên, hai vợ chồng tựa vào nhau nói chuyện. Ân Tố Tố nói:
- Chàng nghĩ xem mình sẽ sinh con trai hay con gái?
Trương Thúy Sơn đáp:
- Con gái thì giống nàng, con trai thì giống ta, trai gái gì cũng tốt cả.
Ân Tố Tố đáp:
- Không, thiếp thích mình có đứa con trai. Chàng lựa cho con mình một cái tên đi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Ừ.
Một hồi lâu, không nói năng gì. Ân Tố Tố nói:
- Mấy hôm nay chàng có điều gì lo lắng? Thiếp thấy chàng dường như cứ nghĩ đâu đâu ấy.
Trương Thúy Sơn đáp:
- Có gì đâu. Có lẽ sắp lên làm bố, sung sướng quá nên đâm ra hồ đồ đấy mà.
Câu nói đó không phải chàng nói đùa mà đầu mày khóe mắt, ẩn ẩn nét ưu tư. Ân Tố Tố dịu dàng nói:
- Ngũ ca, chàng nói dối thiếp, chỉ làm cho thiếp thêm lo. Chàng thấy có cái gì không ổn phải không?
Trương Thúy Sơn thở dài, nói:
- Chỉ mong là ta quá đa nghi thôi. Ta thấy Tạ tiền bối mấy hôm nay thần sắc có vẻ không được bình thường.
Ân Tố Tố "A" lên một tiếng, nói:
- Thiếp cũng đã thấy rồi. Mặt mày ông ta càng ngày càng hung dữ, dường như lại muốn phát điên.
Trương Thúy Sơn gật đầu nói:
- Có lẽ vì ông ta suy nghĩ về bí mật trong thanh đao Đồ Long không ra, do đó trong lòng buồn bực mà nên.
Ân Tố Tố nước mắt rưng rưng, nói:
- Hai đứa mình vốn dĩ muốn cùng với y chết một lượt, cái đó cũng không sao. Có điều… có điều…
Trương Thúy Sơn cầm vai nàng, an ủi:
- Nnagf nói không sai, bây giờ mình có con, không thể cùng chết chung với y được. Y tử tế thì thôi, nếu hành hung tác ác, mình chỉ còn cách giết y đi. Y dẫu sao cũng đã mù hai mắt, không làm gì mình được đâu.
Ân Tố Tố từ khi mang thai, không hiểu sao, đột nhiên trở nên nhân từ. Trước đây khi còn con gái, một lần giết cả chục người nàng cũng không coi vào đâu, giờ đây giết một con thú nàng cũng cảm thấy không nỡ. Có lần Trương Thúy Sơn bắt được một con hươu mẹ, con hươu con đi theo đến tận động, Ân Tố Tố liền đem con mẹ thả ra, khiến mọi người phải ăn trái cây dại hết hai ngày. Bây giờ nghe Trương Thúy Sơn định giết Tạ Tốn, nàng không khỏi run lên.
Nàng đang tựa vào lòng Trương Thúy Sơn, nên khi run, chàng nhận thấy ngay. Trương Thúy Sơn nhìn thần sắc ôn nhu của nàng, nói:
- Chỉ mong y đừng phát điên. Mình tuy không có bụng hại người, nhưng phải có bụng phòng người.
Ân Tố Tố nói:
- Đúng thế, nếu như y lại phát điên, thì mình có cách nào chế ngự không? Hay là khi mình cho y ăn, mình bỏ thuốc độc vào… không, không chưa chắc y đã phát điên đâu, có thể chỉ vì mình quá đa nghi đấy thôi.
Trương Thúy Sơn nói:
- Ta có một cách. Từ ngày mai trở đi, mình dời vào sâu trong động, bên ngoài đào một cái rãnh sâu, trên mặt trải da và đất mềm.
Ân Tố Tố đáp:
- Kế đó hay tuyệt, nhưng ngày ngày chàng phải đi ra ngoài săn bắt, nếu y hành hung…
Trương Thúy Sơn nói:
- Ta một mình dễ dàng chạy trốn, chỉ thấy tình hình không ổn, là chạy lên trên những bờ vách đá. Y mù hai mắt, làm sao đuổi kịp ta được?
Hôm sau sáng sớm, Trương Thúy Sơn đã ra đào trước hang một cái rãnh sâu. Có điều vì không có cuốc xẻng, chỉ có cách đi tìm cây gỗ nào dùng tạm như cái mai, thực là làm nhiều mà chẳng được bao nhiêu. Cũng may chàng nội lực thâm hậu, cực nhọc bảy ngày liền, cũng đào được cái hố sâu ba trượng.
Trước mắt thấy Tạ Tốn ngày càng có vẻ bất thường, thỉnh thoảng lại lấy đao Đồ Long múa may như điên. Trương Thúy Sơn càng ra sức đào hố, định sẽ đào sâu khoảng năm trượng, dưới đáy cắm chông gỗ. Hố đó dưới nhỏ trên rộng, nếu y không tiến vào thì thôi, nếu bước vào hang, không thể không rơi xuống. Bên cạnh hố chàng cũng chất nhiều đá lớn, để khi y sa bẫy chàng sẽ dùng đá đó ném xuống.
Xế trưa hôm đó, Tạ Tốn ở bên ngoài động chừng vài trượng đi qua đi lại. Trương Thúy Sơn không dám tiếp tục đào, e y nghe thấy tiếng, đâm ra nghi ngờ. Chàng cũng không dám ra ngoài săn thú, chỉ thủ bên cạnh động, xem động tĩnh thế nào. Chỉ nghe Tạ Tốn luôn mồm chửi bới, từ Trời đổ xuống, kế đến Tây Phương Phật tổ, Đông Hải Quan Âm, Ngọc Hoàng trên trời, Diêm Vương dưới đất. Sau đó y lại chửi đến Tam Hoàng, Ngũ Đế, Nghiêu Thuấn Vũ Thang, Tần Hoàng, Đường Tông, văn thì cả Khổng Mạnh, võ thì đến Quan Nhạc bất kể thánh hiền anh hùng nào cũng đều bị y chửi không còn sót một ai. Tạ Tốn cũng là một người tương đối có học, cho nên khi y chửi bới, Trương Thúy Sơn nghe cũng có chiều văn vẻ.
Đột nhiên, Tạ Tốn chửi tới các nhân vật võ lâm, bắt đầu từ Hoa Đà sáng tạo Ngũ Cầm Hí, tới Đạt Ma tổ sư của phái Thiếu Lâm, Nhạc Võ Mục thần quyền tán thủ, đều bị y coi không ra gì. Có điều không phải y chỉ chửi xuông, mà mỗi nhà mỗi phái y đều vạch những khuyết điểm, chỗ nào sai sót, đâu ra đấy. Y đi từ đời Đường xuống đời Tống rồi chửi tới những người đời cuối Nam Tống như Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông, rồi tới Quách Tĩnh, Hoàng Dung, Dương Quá, Tiểu Long Nữ rồi sau cùng tới tổ sư phái Võ Đang Trương Tam Phong.
Y nhục mạ người khác thì không sao, bây giờ lại chửi đến cả ân sư, Trương Thúy Sơn nhịn làm sao nổi? Chàng đang toan mở miệng đáp lại, đột nhiên Tạ Tốn rống lên:
- Trương Tam Phong đã chẳng ra quái gì, thì đệ tử của y là Trương Thúy Sơn cũng đâu có vào đâu, vợ nó làm mù mắt ta, để ta bóp cổ vợ nó xem nó làm gì ta.
Y tung mình nhảy tới, vượt qua bên cạnh Trương Thúy Sơn, chạy vào trong động. Trương Thúy Sơn đuổi theo, nghe ầm một tiếng, Tạ Tốn đã rơi xuống hố. Thế nhưng đáy hố chưa để chông, y tuy ngã xuống nhưng không bị thương, chỉ vì bất ngờ nên cũng kinh hoảng. Trương Thúy Sơn thuận tay cầm ngay cành cây chàng dùng để đào hố, thấy Tạ Tốn từ dưới hố toan nhảy lên, nên quay đầu đánh mạnh xuống đầu y. Tạ Tốn nghe được hơi gió, tay trái quơ lên, đã chộp được cành cây giật lấy. Trương Thúy Sơn cầm không chắc, cành cây tuột khỏi tay. Cái giật đó kình lực thật mạnh khiến hổ khẩu Trương Thúy Sơn rách ra, lòng bàn tay cũng bị sước, máu chảy ròng ròng. Tạ Tốn bị sức lôi cũng ngã phịch trở xuống đáy hố.
Lúc đó Ân Tố Tố đang trở dạ, đau bụng đã nửa ngày rồi. Lúc đầu nàng thấy Tạ Tốn đi lại trước động không rời, không dám nói cho chồng biết, e ngại Tạ Tốn nghe thấy sẽ bớt đi một phần úy kỵ, làm khó vợ chồng nàng sớm hơn. Bây giờ thấy tình thế nguy cấp, mặc dù bụng đau như xé, nàng vẫn gượng cầm thanh trường kiếm bên cạnh ném cho Trương Thúy Sơn.
Trương Thúy Sơn chụp được thanh kiếm, nghĩ thầm: "Người này võ công cao hơn ta nhiều quá, nếu y nhảy lên, ta dùng kiếm chém xuống, thể nào kiếm cũng bị y đoạt mất". Trong cơn nguy cấp, đột nhiên nghĩ ra: "Hai mắt y đã mù, sở dĩ y đoạt được binh khí toàn là do tiếng gió từ binh khí mà nhận ra hướng của chiêu thế".
Thấy Tạ Tốn lại tung mình nhảy lên, Trương Thúy Sơn nhắm chính xác đường đi của y, để mũi kiếm đúng ngay nơi đầu não, giữ nguyên không động đậy. Tạ Tốn vừa phóng mình lên, thế nhảy thật mạnh, lao đầu vào đúng ngay mũi kiếm ở trên. Vì trường kiếm không di chuyển nên võ công y dù cao cũng không sao biết được. Chỉ nghe soẹt một tiếng, Tạ Tốn kêu rống lên thật to, trường kiếm đã đâm vào trán y, vào sâu cả tấc. Tuy nhiên y ứng biến thật nhanh, kiếm vừa đâm vào đầu, lập tức ngả đầu ra phía sau, đồng thời sử dụng công phu Thiên Cân Trụy rơi trở lại xuống hố. Nếu y biến chiêu chậm một tí, mũi kiếm sẽ đâm thẳng vào óc, chết ngay lập tức. Tuy thế, đầu y cũng bị thương nặng, máu chảy ra đầy mặt, trường kiếm cắm trên trán, không ngừng lay động.
Tạ Tốn giật thanh kiếm ra, xé vạt áo để buộc vết thương, y thấy đầu váng mắt hoa, biết mình bị thương không nhẹ, bệnh điên nổi lên, rút từ lưng ra thanh đao Đồ Long múa lên vù vù, bảo vệ đỉnh đầu, lại nhảy lên lần thứ ba. Trương Thúy Sơn vác những tảng đá, liên tiếp nhắm y ném xuống, nhưng đều bị thanh đao gạt ra. Chỉ thấy thanh đao quay tròn như tuyết rơi, hàn quang lấp lánh, Tạ Tốn đã nhảy được lên bờ, tiến thẳng vào động. Trương Thúy Sơn từng bước, từng bước lùi lại, lòng đau như cắt, nghĩ đến hôm nay cùng Ân Tố Tố hai người táng mạng, không được nhìn thấy đứa con chưa kịp chào đời.
Tạ Tốn sợ Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố có thể len lén đi ngang mình chui ra khỏi hang, ra đến ngoài thì không sao đuổi được, nên tay phải cầm đao, tay trái cầm kiếm, sử động những chiêu số bao trùm một vùng thật rộng, bao quát đến hơn hai trượng vuông, tin chắc hai người không thể nào trốn ra được.
Bỗng nhiên từ trong động một tiếng "Oa" truyền ra tiếng khóc của hài nhi. Tạ Tốn giật mình kinh hãi, lập tức dừng lại, lắng nghe đứa bé khóc vang không dứt.
Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố biết đây là lúc đại nạn lâm đầu, nhưng không nhìn Tạ Tốn làm gì, hai người chỉ chú mục vào đứa con mới sinh. Đó là một đứa bé trai, tay chân vùng vẫy, kêu khóc inh ỏi. Trương Ân biết rằng Tạ Tốn chỉ cần một đao chém xuống, cả hai vợ chồng lẫn đứa con sơ sinh đều chết tươi. Hai người không nói một câu, mắt cũng không không liếc sang, trong lòng thầm cảm ơn trời đất, đã cho mình được có dịp nhìn thấy đứa con.
Hai vợ chồng lúc này đã thỏa nguyện, không còn nghĩ đến số mệnh của mình, nếu giữ được cho con khỏi chết thì tốt nhất, nhưng biết không có khả năng, nên vì thế ngay cả một ý nghĩ cũng không màng đến.
Đứa trẻ vẫn tiếp tục khóc oa oa. Đột nhiên Tạ Tốn lương tri nổi dậy, bệnh điên biến mất, đầu óc trở lại sáng suốt bình thường. Y nghĩ đến khi toàn gia bị người ta giết hại, đứa con còn chưa tròn ba tuổi, hoạt bát đáng yêu nhưng cũng không thoát khỏi độc thủ của địch. Mấy tiếng khóc oa oa đã đưa y trở lại biết bao chuyện cũ: từ tình nồng mặn của vợ chồng, cha con đang lúc không muốn xa rời, sự hung tàn của kẻ địch, đứa trẻ thơ vô tội bị quật chết thành một đống máu thịt bầy nhầy, bản thân mình cô khổ lênh đênh, kiệt tận toàn lực nhưng không tìm ra cách báo thù, nay tuy đã được thanh đao Đồ Long, nhưng bí mật trong thanh đao vẫn chưa tìm thấy…
Y đứng ngẩn ngơ xuất thần, trên mặt lúc thì ôn hòa cười nụ, khi lại nghiến răng trợn mắt. Chỉ trong chớp mắt, ba người đang trong cảnh sống chết, nhưng từ tiếng khóc đầu tiên của hài nhi, cả ba người cùng toàn thần chú tâm vào đứa trẻ.
Tạ Tốn đột nhiên hỏi:
- Con trai hay con gái?
Trương Thúy Sơn đáp:
- Con trai.
Tạ Tốn nói:
- Tốt lắm. Thế đã cắt rốn chưa?
Trương Thúy Sơn nói:
- Phải cắt rốn ư? A, đúng rồi, đúng rồi, tôi quên khuấy đi mất.
Tạ Tốn quay ngược trường kiếm, đưa cán kiếm tới. Trương Thúy Sơn cầm lấy, cắt đứt cuống rốn đứa trẻ, bấy giờ mới nghĩ ra, Tạ Tốn đang ở ngay bên cạnh, nhưng y tuyệt nhiên không động thủ, trong lòng thấy lạ lùng, quay lại nhìn y, thấy trên mặt Tạ Tốn đầy vẻ quan hoài, tưởng như muốn giúp một tay không chừng.
Ân Tố Tố nói giọng yếu ớt:
- Cho thiếp bế một tí.
Trương Thúy Sơn bế con lên, để vào lòng vợ. Tạ Tốn lại nói:
- Ngươi… đã nấu nước để tắm cho nó chưa?
Trương Thúy Sơn bật cười, nói:
- Tôi thật là hồ đồ, chẳng chuẩn bị gì cả, thằng bố này thật là vô dụng.
Nói xong chàng định đi ra ngoài đun nước, nhưng chỉ mới dợm bước, thấy thân hình to lớn của Tạ Tốn chắn trước mặt đứa bé, trong lòng lại sợ run. Tạ Tốn nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Thôi ngươi ở lại giúp cho phu nhân và cháu bé, ta đi nấu nước cho.
Y cắm thanh đao Đồ Long vào thắt lưng, rồi hối hả đi ra ngoài, đến chỗ cái hố nhẹ nhàng nhảy vọt qua.
Một lát sau, quả nhiên Tạ Tốn đã đem một chậu nước nóng vào, Trương Thúy Sơn liền tắm cho đứa trẻ. Tạ Tốn thấy hài nhi tiếng khóc vang vọng, hỏi:
- Thằng bé giống bố hay giống mẹ?
Trương Thúy Sơn mỉm cười:
- Xem chừng giống mẹ nhiều hơn, không lớn lắm, mặt trái xoan.
Tạ Tốn thở dài, hạ giọng nói:
- Cũng mong sau này y lớn khôn, đa phúc đa thọ, đừng phải chịu khổ nhiều.
/257
|