Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 240

/257


Du Liên Châu nghiêng đầu toan tránh, ngờ đâu bên hông trúng cước rồi huyệt đạo bị đóng, đầu cổ cứng đơ, không sao chuyển động được nhưng tay trái vẫn vận kình chộp tới, chiêu này không muốn lấy tính mạng nàng cũng không được.

Ngay trong giờ phút nghìn cân treo trên sợi tóc ấy, một bóng người từ bên cạnh vụt tới, tay phải gạt Hổ Trảo Tuyệt Hộ Thủ của Du Liên Châu ra, tay trái đỡ bật năm ngón tay của Chu Chỉ Nhược đang cắm xuống đầu Du Liên Châu, chính là Trương Vô Kỵ ra tay cứu cả hai người.

Chu Chỉ Nhược tuy biết Trương Vô Kỵ cứu mình, song chưởng vẫn nhắm ngay ngực Trương Vô Kỵ đánh tới. Nếu chàng né tránh chưởng lực của Chu Chỉ Nhược sẽ trúng ngay mặt Du Liên Châu, thành thử chàng liền dùng tay trái gạt ra.

Hai người ba bàn tay đụng nhau, Trương Vô Kỵ thấy song chưởng của Chu Chỉ Nhược hoàn toàn không có một chút kình lực nào, trong lòng hãi sợ: "Chao ôi! Không xong! Nàng khổ đấu với lục thúc hơn hai trăm hiệp, đã đến mức đèn khô dầu kiệt. Luồng kình lực của ta nếu tống ra ắt sẽ đánh nàng chết ngay tại chỗ". Chàng lập tức giữa đường thu thủ kình lại.

Ban đầu tả chưởng của chàng đánh ra, những tưởng Chu Chỉ Nhược là một đại cường địch võ công so với mình không hơn kém bao nhiêu, huống chi lấy một tay chống lại hai tay nên không dám coi thường chút nào, chưởng đó chàng sử dụng đủ mười thành lực. Kình lực vừa tung ra rồi, chàng mới phát giác đối phương không còn chút hơi sức nào cả, vội gượng thu về dẫu biết đây là đại kỵ trong võ học, có khác gì dùng đủ mười thành lực tự đánh vào mình, huống chi trong một trời gian sợi tóc không lọt đó đột nhiên thu về, dụng lực ắt phải cực kỳ mãnh liệt. Thế nhưng chàng đã đến mức nội kình thu phát do tâm, luồng kình lực đó có đánh trúng, cùng lắm cũng chỉ ngộp thở chứ không đến nỗi nào. Ngờ đâu chàng vừa thu kình về, bỗng thấy chưởng lực đối phương chẳng khác nào hồng thủy tràn ra khỏi bờ, thế mãnh liệt không cách gì đương cự nổi.

Trương Vô Kỵ kinh hãi không đâu kể xiết, biết là mình đã bị ám toán, trên ngực nghe bình một tiếng, đã bị song chưởng của Chu Chỉ Nhược đánh trúng rồi. Đó là chính chưởng lực của chàng cộng thêm song chưởng của địch thủ, khác nào hai đại cao thủ cùng hợp kích, hộ thể Cửu Dương thần công tuy hồn hậu thật nhưng cũng chịu không nổi. Huống chi chưởng lực của Chu Chỉ Nhược lại luồn theo kẽ hở mà vào, chính lúc chàng đang dùng hết sức cũ rồi mà lực mới chưa sinh ra. Công phu đó là đích truyền của phái Nga Mi, năm xưa Diệt Tuyệt sư thái đã dùng đánh chàng hộc máu ngã lăn ra. Có điều năm xưa chàng hoàn toàn không biết cách đề ngự, lúc này thì chỉ vì thương người nên bị lừa mà trúng kế. Chàng không còn tự chủ nổi ngã vật về sau, mắt tối sầm, hộc ra một ngụm máu tươi.

Chu Chỉ Nhược đánh lén thành công, tay trái liền vươn ra, năm ngón tay chộp vào ngực chàng. Trương Vô Kỵ bị trọng thương nhưng tâm thần chưa loạn, thấy trảo đó chộp tới ngực ắt vỡ tung, vội cố gượng lùi về sau mấy tấc, nghe xoẹt một tiếng, năm ngón tay của Chu Chỉ Nhược đã xé rách áo chàng, để lộ da thịt trên ngực.

Lúc này Du Liên Châu bị nàng đá trúng ngay huyệt đạo ngã ra, không cử động được, Ân Lê Đình vội xông lên cứu viện nhưng không kịp nữa rồi, thấy Trương Vô Kỵ ắt không sao qua khỏi kiếp nạn. Chu Chỉ Nhược vừa toan phóng tiếp năm ngón tay phải, trong một chớp mắt, bỗng nhìn thấy trên ngực chàng một vết sẹo dài, chính là vết sẹo mình dùng kiếm Ỷ Thiên đâm chàng trên Quang Minh Đỉnh. Năm ngón tay nàng chỉ còn cách ngực Trương Vô Kỵ chưa đầy nửa thước, nhu tình trong lòng chợt dấy lên, mắt nhòa lệ, không sao chộp xuống được nữa.

Nàng còn đang bàng hoàng thì Vi Nhất Tiếu, Dương Tiêu, Ân Lê Đình, Phạm Dao bốn người đã cùng xông tới. Vi Nhất Tiếu phi thân chặn ngay trước mặt giáo chủ, Dương Phạm hai người chia ra đánh vào hai bên tả hữu Chu Chỉ Nhược, còn Ân Lê Đình ôm Trương Vô Kỵ chạy ra.

Việc xảy ra khiến đấu trường trở thành đại loạn, quần đệ tử phái Nga Mi và sư sãi chùa Thiếu Lâm quát tháo rầm rĩ, tay cầm binh khí xông vào. Dương Phạm cùng Chu Chỉ Nhược trao đổi mấy chiêu rồi ngừng tay không dám đánh lâu còn Vi Nhất Tiếu đỡ Du Liên Châu dậy cùng đi về lều. Phái Nga Mi và Thiếu Lâm thấy hai bên đã thôi, cũng lui xuống.

Triệu Mẫn vốn cũng xông lên cứu viện nhưng thân pháp không nhanh bằng Vi Nhất Tiếu và Dương Tiêu đến nửa chừng thấy Trương Vô Kỵ mồm đầy máu, sợ đến mặt trắng bệch như tờ giấy. Trương Vô Kỵ gượng cười:

- Không sao đâu, chỉ vận khí một hồi là khỏe ngay.

Mọi người đỡ chàng ngồi xuống đất nơi lều tranh, Trương Vô Kỵ liền chầm chậm vận chuyển Cửu Dương thần công để điều trị nội thương. Chu Chỉ Nhược nói:

- Còn vị anh hùng nào muốn lên chỉ giáo nữa chăng?

Phạm Dao xốc lại thắt lưng, hùng dũng tiến ra. Trương Vô Kỵ vội gọi:

- Phạm hữu sứ, ta hạ lệnh không được xuất chiến. Chúng ta… chúng ta chịu thua…

Nói chưa hết câu đã hộc máu ra hai lần nữa. Lệnh của giáo chủ Phạm Dao không thể không tuân theo, nếu cứ nhất định ra đấu sẽ khiến cho vết thương của Trương Vô Kỵ càng thêm nguy kịch, huống chi xuất chiến dẫu tận tâm kiệt lực chết chỉ uổng mạng, không được việc gì cho bản giáo.

Chu Chỉ Nhược đứng giữa quảng trường gọi thêm hai lần nữa. Vừa rồi Trương Vô Kỵ thu lực lại tự mình đánh vào mình, chỉ có chàng và Chu Chỉ Nhược hai người là biết chuyện đó mà thôi, người ngoài lại tưởng chưởng lực của nàng quái dị nên Trương Vô Kỵ không địch nổi, còn Chu Chỉ Nhược ngừng tay tha mạng cho chàng thì ai ai cũng thấy rõ ràng. Nàng chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi, liên tiếp đánh bại Ân Lê Đình, Du Liên Châu, Trương Vô Kỵ ba cao thủ hạng nhất, võ công kỳ lạ thực không ai tin nổi. Trong đại hội hôm nay tuy không hiếm người thân mang tuyệt học, nhưng cũng biết tài mình không thể bằng được Ân, Du, Trương ba người nên chẳng ai dại gì lên nạp mạng.

Chu Chỉ Nhược đợi thêm một lát vẫn không thấy ai tiến lên, vị lão tăng Đạt Ma Đường liền bước ra, chắp tay nói:

- Tống phu nhân chưởng môn phái Nga Mi kỹ quán quần hùng, võ công đứng đầu thiên hạ. Có vị anh hùng nào không phục chăng?

Chu Điên kêu lên:

- Ta Chu Điên không phục.

Vị lão tăng liền nói:

- Vậy xin mời Chu anh hùng hạ trường so tài.

Chu Điên đáp:

- Ta đánh không lại cô ta thì so tài cái gì?

Nhà sư bèn nói:

- Nếu Chu anh hùng tự biết mình không địch lại, thì là phục rồi còn gì?

Chu Điên đáp:

- Ta tự biết không địch lại nhưng vẫn không phục thì đã sao?

Nhà sư già không muốn cùng y dây dưa thêm nữa hỏi tiếp:

- Trừ vị Chu anh hùng này ra, có vị nào không phục nữa?

Ông ta hỏi liên tiếp ba lần, Chu Điên hừ ba tiếng nhưng không còn ai trả lời không phục. Vị lão tăng bèn nói:

- Nếu không còn ai hạ trường tỉ thí, chúng ta cứ theo đúng như đã bàn định, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn giao cho chưởng môn phái Nga Mi Tống phu nhân xử trí. Đồ Long đao nay ở trong tay ai thì cũng xin người đó giao lại cho Tống phu nhân giữ. Đó là quyết định chung của mọi người, không ai được dị nghị.

Trương Vô Kỵ lúc ấy đang điều quân nội tức, vận dụng Cửu Dương chân khí trị liệu vết thương, dần dần đi vào cảng giới phản hư minh không, bỗng nghe nhà sư kia nói "Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn giao cho chưởng môn phái Nga Mi Tống phu nhân xử trí", trong lòng chấn động, lại hộc ra thêm một ngụm máu nữa.

Triệu Mẫn ngồi ở bên cạnh, hết tâm hết sức săn sóc, thấy chàng đột nhiên run rẩy, mặt mày biến sắc, biết ngay tâm sự chàng, nhỏ nhẹ nói:

- Vô Kỵ ca ca, nghĩa phụ do Chu tỉ tỉ xử trí thì hay lắm rồi. Lúc nãy tỉ ấy không nỡ ra tay hại chàng, đủ biết tình ý vẫn còn sâu đậm, quyết không hại nghĩa phụ đâu, chàng cứ yên tâm mà dưỡng thương.

Trương Vô Kỵ nghĩ quả như vậy, thấy an tâm hơn.

Lúc này mặt trời đang xuống sau núi, bãi đất tối dần. Vị lão tăng kia nói tiếp:

- Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn bị giam ở một nơi đằng sau núi. Hôm nay trời đã tối rồi, các vị chắc cũng đã đói. Sáng sớm ngày mai, chúng ta lại tụ tập nơi đây, lão nạp sẽ dẫn Tống phu nhân đến nơi mở cửa thả tù ra. Lúc đó chúng ta sẽ lại được chiêm ngưỡng võ công vô địch của Tống phu nhân một lần nữa.

Dương Tiêu, Phạm Dao đưa mắt nhìn Triệu Mẫn, trong bụng đều nghĩ: "Quả nhiên cô ta liệu sự không sai. Phái Thiếu Lâm quả có âm mưu, Chu Chỉ Nhược võ công dẫu cao cường, cũng không thể nào đánh bại được nhóm ba lão tăng Độ Ách, e rằng nàng sẽ bỏ mạng nơi đỉnh núi kia để rồi phái Thiếu Lâm vẫn xưng hùng xưng bá".

Lúc đó Chu Chỉ Nhược cũng đã quay về lều cỏ, hôm nay phái Nga Mi uy nhiếp quần hùng. Các đệ tử thấy chưởng môn nhân trở về, không ai không cảm thấy kính phục. Quần hùng tuy thấy Chu Chỉ Nhược đã đoạt được cái danh hiệu "võ công đệ nhất thiên hạ" nhưng việc chưa kết liễu, trong bụng ai cũng có tính toán riêng nên chưa ai chịu xuống núi. Vị lão tăng lại nói:

- Các vị anh hùng đến thăm bản tự, đều là khách quý của chùa Thiếu Lâm, nếu ai có ân oán dây dưa, cũng xin nể mặt bản tự, tạm thời nhịn một chút, đừng giải quyết ngay tại núi Thiếu Thất này, nếu không là coi thường phái Thiếu Lâm lắm vậy. Các vị dùng bữa tối xong, các nơi mặt trước núi cứ việc du lãm tùy ý, sau núi là nơi tệ phái giữ kinh và dạy dỗ môn đệ, xin các vị tự trọng giữ bước cho.

Phạm Dao sau đó bế Trương Vô Kỵ đem về nơi những lều cỏ do chính người trong Minh Giáo dựng nên. Trương Vô Kỵ tuy bị thương nặng, nhưng sau khi uống chính viên linh đan chàng đã chế từ trước, dùng Cửu Dương chân khí thúc đẩy dược lực, đến đêm khuya lúc canh hai, thổ ra ba ngụm máu bầm, nội thương hoàn toàn khỏi hẳn.

Dương Tiêu, Phạm Dao, Du Liên Châu, Ân Lê Đình các người vừa mừng vừa sợ, tấm tắc khen công phu nội lực của chàng thật khó ai sánh kịp, người thường bị thương như thế, dẫu có cao nhân điều trị, ít ra cũng phải dưỡng thương một hai tháng mới hết ứ trệ chân khí lưu chuyển bình thường, chàng chỉ mất có vài giờ đồng hồ đã khỏi nếu không chính mắt trông thấy thì chẳng ai dám tin.

Trương Vô Kỵ ăn hai bát cơm, nghỉ ngơi một lát rồi đứng lên nói:

- Ta đi ra ngoài một lát.

Ân Lê Đình nói:

- Cháu trọng thương mới khỏi, nên hết sức cẩn thận.

Trương Vô Kỵ đáp lời:

- Vâng

Thấy Triệu Mẫn vẻ mặt hết sức lo lắng nên mỉm cười với nàng ý muốn nói: "Nàng cứ yên tâm!".

Chàng ra khỏi lều cỏ, ngẩng đầu lên thấy trăng sáng vằng vặc, thêm mấy chòm sao, hít một hơi dài, chân khí trong người lưu chuyển, tinh thần phấn chấn đi đến ngoài chùa Thiếu Lâm, nói với tri khách tăng:

- Tại hạ có việc muốn gặp người chưởng môn phái Nga Mi, làm ơn dẫn đường cho.

Nhà sư kia thấy đó là giáo chủ Minh giáo, trong bụng sợ hãi lắm vội vàng cung kính nói:

- Vâng, vâng! Tiểu tăng xin dẫn đường, mời Trương giáo chủ đi qua bên này.

Ông ta bèn dẫn chàng qua phía tây, đi độ chừng một dặm đến mấy gian nhà nhỏ. Vị tri khách tăng nói:

- Phái Nga Mi đều ở tại nơi đó, tăng ni phân biệt, đêm khuya tiểu tăng không tiện đến gần.

Y sợ Trương Vô Kỵ lại đến giao đấu với Chu Chỉ Nhược, nếu hai cao thủ đương thế ra tay, mình vô duyên vô cố có khi bị vạ lây. Trương Vô Kỵ cười nói:

- Nếu sư phụ đi về nói chuyện này ra e rằng kinh động đến người khác, chi bằng tôi điểm huyệt đại sư để ngồi đây chờ, nên chăng?

Vị tri khách tăng vội nói:

- Tiểu tăng quyết không dám nói, giáo chủ cứ yên tâm.

Y vội vàng lật đật quay mình tháo lui. Trương Vô Kỵ chậm rãi đi đến trước căn nhà nhỏ, còn cách chừng mươi trượng đã thấy hai ni cô phi thân nhảy ra, giơ kiếm chặn lại, quát hỏi:

- Ai đó?

Trương Vô Kỵ vòng tay nói:

- Minh giáo Trương Vô Kỵ cầu kiến chưởng môn Tống phu nhân của quý phái.

Hai nữ ni kinh hoàng thất sắc, một người tuổi trung niên ấp úng:

- Trương… Trương giáo chủ… xin ngài đợi, tôi… để tôi vào bẩm báo.

Bà ta tuy cố gắng trấn tĩnh nhưng tiếng nói run run, quay mình đi chưa được mấy bước đã lấy còi tre ra thổi báo động.

Phái Nga Mi hôm nay nở mày nở mặt trước mặt anh hùng thiên hạ, người chưởng môn đánh bại liên tiếp ba cao thủ khiến cho tất cả bọn mày râu không còn ai dám đứng ra khiêu chiến, từ khi khai mở môn phái đến nay quả thực chưa bao giờ vinh dự đến thế. Thế nhưng phái Nga Mi hôm nay giết hai trưởng lão Cái Bang, đánh bại Võ Đang nhị hiệp, đả thương giáo chủ Minh Giáo, gây chuyện với người khác không phải ít. Huống chi Chu Chỉ Nhược được cái danh võ công đệ nhất thiên hạ, không biết có bao nhiêu người ghen tị bực tức, thân nơi hiểm địa sợ cường địch đêm nay tới quấy rối thành thử phòng bị cực kỳ nghiêm mật. Ni cô đó thổi mấy tiếng còi, chung quanh liền chạy ra đến hai chục người, kiếm quang lấp loáng, chia ra trấn giữ các nơi. Trương Vô Kỵ làm như không thấy, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh đứng chờ.

Nữ ni tiến vào trong căn nhà nhỏ bẩm báo, một lát sau quay ra nói:

- Chưởng môn tệ phái nói rằng: Nam nữ hữu biệt, buổi tối không tiện tiếp khách. Xin mời Trương giáo chủ lui bước.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Tại hạ hơi biết y lý, muốn được trị thương cho Tống Thanh Thư thiếu hiệp chứ không có ý gì khác.

Ni cô kia ngạc nhiên, lại tiến vào bẩm lại lần nữa, qua một hồi lâu mới quay trở ra nói:

- Chưởng môn nhân xin mời vào.

Trương Vô Kỵ xốc xốc lưng áo chứng tỏ mình không đem binh khí theo, rồi theo ni cô nọ vào trong nhà. Chỉ thấy Chu Chỉ Nhược ngồi ở một bên, tay chống cằm, ngơ ngẩn xuất thần, nghe tiếng chàng đi vào cũng không quay lại. Nữ ni kia rót một chén trà để lên bàn rồi lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng không còn ai khác. Một cây nến trắng khi tỏ khi mờ, chiếu lên trên bộ quần áo xanh nhạt của Chu Chỉ Nhược, tình cảnh thật là thê lương.

Trương Vô Kỵ trong lòng chua xót, hỏi nhỏ: Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

- Thương thế Tống sư ca ra sao, để ta xem một chút được không?

Chu Chỉ Nhược không quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Xương đầu của y bị chấn vỡ, thương thế cực kỳ trầm trọng, khó mà sống nổi. Không biết có qua khỏi đêm nay hay không?

Trương Vô Kỵ nói:

- Cô biết ta y thuật không phải kém, mong tận lực chữa trị một phen.

Chu Chỉ Nhược hỏi lại:

- Sao huynh lại muốn cứu y?

Trương Vô Kỵ sững sờ, nói:

- Ta lầm lỗi đối với cô, trong lòng thật là hổ thẹn, huống chi hôm nay cô lại nương tay tha mạng cho ta. Tống sư ca thụ thương ta thể nào cũng hết sức.

Chu Chỉ Nhược đáp:

- Huynh nương tay cho ta trước, không lẽ ta không biết hay sao? Nếu huynh cứu được Tống đại ca thì muốn ta báo đáp cái gì?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Một mạng đổi một mạng, mong cô nới tay cho nghĩa phụ ta.

Chu Chỉ Nhược nói:

- Chuyện đó ư, không có chuyện khác chứ?

Trương Vô Kỵ ngập ngừng nói:

- Chuyện khác ta không dám nói…

Chu Chỉ Nhược chỉ vào nội đường, thản nhiên nói:

- Y ở trong đó.

Trương Vô Kỵ đi tới cửa phòng, thấy bên trong tối đen như mực, không đèn lửa gì vội cầm cây nến đi vào bên trong. Chu Chỉ Nhược vẫn chống tay lên má ngồi ở cạnh bàn không đi theo. Trương Vô Kỵ vén chiếc màn lên, thấy Tống Thanh Thư hơi thở yếu ớt, hai mắt lồi ra, ngũ quan méo mó, mặt mũi thật là ghê rợn, đã sớm hôn mê không biết gì. Chàng cầm cổ tay y thấy mạch chạy hỗn loạn, lúc nhanh lúc chậm, da dẻ lạnh ngắt, không cứu chữa ngay thì quả khó mà qua khỏi đêm nay.

Chàng lại mò xương đầu của y, thấy trước trán và sau ót có bốn chỗ bị vỡ, nghĩ thầm song quyền của Du nhị bá lợi hại biết là chừng nào, chiêu Song Phong Quán Nhĩ này sử dụng đủ mười thành nội kình, hẳn là nhớ tới Tống sư bá nên mới thủ ha lưu tình.

Chàng thả màn xuống, để chân nến lên trên bàn, ngồi trên chiếc ghế tre trầm tư tìm cách cứu chữa. Tống Thanh Thư bị trọng thương trí mạng, thật không thể nắm chắc. "Nếu như ta không cứu được y, cho dù y chết cũng không ai trách ta được. Chỉ Nhược thành quả phụ, có tái hợp tiền duyên với ta không?", nghĩ đến đây không khỏi tim đập thình thịch.

Chàng ngồi khoảng chừng thời gian một bữa ăn, rồi đi ra ngoài nói:

- Tống phu nhân, có cứu được mạng Tống sư ca hay không, ta thực không dám chắc, cô có để cho ta thử một phen chăng?


/257

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status