Quân Hinh tiểu thư? Trong đầu của Dương Dạ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, à đúng rồi! Thành bá có nhắc đến! Hiểu Hiểu cũng có nhắc đến! Nhưng mà, thấy Hiểu Hiểu như bây giờ, hình như Quân Hinh tiểu thư này tám chín phần là mẹ kế của mình rồi, khẳng định là vậy! Có người mẹ nào nhìn thấy con trai của mình hư hỏng như vậy mà không tức giận?
Dương Dạ sau khi khẳng định trong lòng xong, cũng đưa mắt nhìn vị Quân Hinh tiểu thư kia, trong lòng tức giận, vất vả lắm mới có một ông cha, nhưng lại không phải là người đứng đắn gì, già đầu như vậy rồi mà còn cưới một cô gái trẻ tuổi như vậy về làm vợ! Hưởng thụ được sao?
Giờ phút này, tim của Quân Hinh như muốn nổ tung ra, vốn nàng không thích vị hôn phu tương lai do cha mẹ lựa chọn này, không chỉ là một tên thiếu gia phong lưu thành tính, mà còn đầy tật xấu, ngoài ra một năm trước còn mê thuốc kích thích nữa, trở thành một tên nghiện luôn! Bản thân Quân Hinh cũng là một tiểu thư nhà giàu, gặp chuyện mà còn phải nhân nhượng cho đại thiếu gia Dương Dạ này, sự căm tức trong lòng đương nhiên là miễn bàn rồi.
Gần đây Dương Dạ bỏ nhà trốn đi ra ngoài, làm cho Quân Hinh nhắm mắt bơ ra, không ngờ rằng sáng nay lái xe đi ra ngoài đường mà lại tự nhiên gặp Dương Dạ, ăn mặc giống như một tên ăn xin, còn đi xe đạp, không biết đang làm cái trò gì, Quân Hinh tức giận không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhưng mà, tối hôm nay khi Quân Hinh đến đây, thì Khâu tổng quản và Thành bá đã chạy lại báo, nói là đã tìm được đại thiếu gia rồi, còn ném thuốc đi nữa, rồi còn cùng lão gia ăn cơm, vừa nói vừa cười, còn gắp đồ ăn cho lão gia nữa, dường như đã thay đổi thành người khác vậy.
Quân Hinh nghe mấy cái này, cũng bắt đầu tò mò, vì thế trực tiếp đi đến phòng ngủ của Dương Dạ, muốn nhìn xem đại thiếu gia của Dương gia thay đổi như thế nào, nhưng không ngờ rằng vừa mở cửa ra lại thấy cái cảnh này!
Cũng không trách Quân Hinh lại tức giận như vậy, bởi vì Dương Dạ và Hiểu Hiểu đang ở trong này mà ... nói sao nhĩ, Dương Dạ thì trần truồng, còn Hiểu Hiểu thì quỳ gối trước mặt Dương Dạ, đưa mặt về chổ ấy của Dương Dạ, hơn nữa trên tay và mặt của Hiểu Hiểu còn dính cái thứ đó của Dương Dạ, Hiểu Hiểu còn đang lau cho hắn... nếu đổi lại là người khác thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi, cái này hoàn toàn là một cảnh tượng dâm loạn điển hình, thì ra Dương Dạ thật sự là một tên dâm đãng thành tính rồi.
Quân Hinh tức đến nổi muốn mắng người, thầm nghĩ, đại thiếu gia thay đổi rồi sao? Thay cái đíu gì mà thay! Cái này vẫn không phải như cũ sao! Vẫn là một tên háo sắc!
Khi Dương Dạ và Hiểu Hiểu còn đang sửng sờ, thì Quân Hinh đã trừng to mắt, thở phì phò bước nhanh đến trước mặt của hai người, hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu một cái, sau đó chỉ vài Hiểu Hiểu, hỏi Dương Dạ : "Cô ta là ai?"
"Nàng ta... nàng ta là nữ hầu thiếp thân của tôi, Hiểu Hiểu" Dương Dạ bị vẻ tức giận của Quân Hinh làm cho giật mình, vội vàng dùng khăn tắm quấn quanh người, nghĩ thầm, hèn chi trước đây mình không thích nàng là phải rồi, cái loại mẹ kế hung dữ như vậy, xem ra còn chưa lớn tuổi hơn mình nữa, mà thật sự muốn quản mình sao?
"Nữ hầu thiếp thân? Vớ vẫn!" Quân Hinh cười lạnh nói : " Đúng là thiếp thân, thiếp thật chặt nha!" ( Thiếp ở ngay nghĩa là dán, kề, sát, khít đó mà, ý con bé này đang nói móc đấy)
Hiểu Hiểu lo sợ đứng dậy, cúi đầu khom lưng, không dám ngước mắt lên nhìn, nhẹ giọng nói : "Quân Hinh tiểu thư, cô... cô hiểu lầm rồi... đại thiếu gia vừa mới tắm xong, em chỉ lau người cho đại thiếu gia..."
"Cô câm miệng lại cho tôi! AI cho cô nói chuyện?" Quân Hinh quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, làm cho Hiểu Hiểu sợ đến mức lui về sau, đầu cúi còn thấp hơn nữa, thân thể nhỏ nhắn cũng run lên liên tục.
Quân Hinh đang muốn quay sang hỏi Dương Dạ vài câu, thì bỗng nhiên nhìn thấy cái khăn màu xanh trong tay của Hiểu Hiểu, tức giận bước đến trước mặt Hiểu Hiểu, giơ tay chỉ vào cái khăn màu xanh, hô lớn : "Cô làm cái gì vậy? Ai cho cô dùng khăn tắm của tôi? Cô mới đúng đúng không? Không biết cái khăn này tôi hay dùng sao? Cô còn dùng nó... dùng nó để lau cái kia! Quá đáng thật!"
Hiểu Hiểu sợ đến mức run lên, nước mắt chảy ra ngoài, miệng run run nhưng lại không biết nên nói sao cho phải.
Dương Dạ nhìn như vậy, trong lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, chỉ là một con hồ ly tinh mê hoặc lão già háo sắc, khẳng định là nhắm về tài sản của cha, có tư cách gì đứng ở đây láo nháo?
Tuy rằng tức giận, nhưng mà dù sao từ nhỏ đến giờ hắn đã được Dương lão thái thái giáo dục rất tốt, ít nhất là cũng biết lễ phép. Hắn không biết trước đây mình ở chung với mẹ kế thế nào, nhưng mà bây giờ hắn tương đối có lý trí.
Dương Dạ túm lấy cái khăn che lấy cơ thể của mình, bước lên, do dự nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói : "Cái này... mẹ, cô hiểu lầm rồi, tôi và Hiểu Hiểu chưa có làm gì cả"
Dương Dạ nói ra câu này, đừng nói là Quân Hinh, ngay cả Hiểu Hiểu cũng ngẩng đầu lên nhin Dương Dạ, Quân Hinh thì trừng to mắt ra, chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào mặt của mình hỏi : "Anh... anh vừa gọi là gì?"
Dương Dạ nghe thấy câu này liền cảm thấy buồn bực, cau mày trả lời : "Cô không phải là mẹ của tôi sao?"
Không thể tin được, lời này vừa nói ra, làm cho Hiểu Hiểu bật cười một tiếng, sợ đến mức đưa tay lên che miệng, rồi lại cúi đầu, sợ bị ăn chửi.
Quân Hinh làm gì còn tâm trạng để ý đến Hiểu Hiểu, hoàn toàn bị vị hôn phu này làm cho tức đến nổ phổi rồi, cái tên tiểu tử này gọi mình là gì, mình già lắm sao? Cái này không phải là muốn gây chiến với mình à? Còn nói là hắn thông minh! Rõ ràng là không uống thuốc, hoặc là đã uống nhầm thuốc rồi!
Dương Dạ thấy Quân Hinh trừng to mắt, tức giận đến nổi mặt trắng bệch, hai mắt bốc lửa, càng không biết nên làm sao, chẳng lẽ gọi mẹ là sai? Vậy Dương thị gia tộc này có quy định gì nữa? Chẳng lẽ gọi là lão phật gia?
"Được, được! Họ Dương kia, anh nhớ kỹ cho tôi! Sau này tôi là mẹ anh! Anh nhìn thấy tôi phải gọi là mẹ!" Quân Hinh tức giận kêu to lên, thật muốn giơ tay tát cho hắn một cái, hắn khi dễ người quá đáng rồi!
.................................................. .....
Trong đầu Dương Dạ hoảng hốt, hắn không hiểu bản thân rốt cục đã sai chổ nào, nhưng mà lại không dám nói lung tung, chỉ có thể nhìn “mẹ kế” Quân Hinh này tức giận trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, sau đó dậm chân đi đùng đùng ra ngoài cửa, đóng cửa cái rầm lại.
" Hiểu Hiểu, cô ta không phải là mẹ của anh sao?" Nhìn Quân Hinh đi ra ngoài, Dương Dạ tò mò nhìn Hiểu Hiểu đang che miệng cố gắng nín cười.
Hiểu Hiểu nhìn thấy biểu tình chăm chú của đại thiếu gia, cũng kỳ quái, thuận miệng nói một câu : "Đại thiếu gia, cậu sao thế, không phải là còn tác dụng của thuốc chứ?"
Nói xong những lời này, Hiểu Hiểu liền sợ hãi, thầm nghĩ tiêu rồi, sao có thể phạm thượng như vậy chứ, ăn nói như vậy với đại thiếu gia! Lần này thì mình chết chắc rồi!
Dương Dạ thật ra thì không có để ý đến chuyện này, tiếp tục hỏi : "Anh không có dùng thuốc, nhưng mà, em nói rõ cho anh biết đi, cô ta rốt cục có phải là mẹ của anh hay không?"
Hiểu Hiểu lúc này mới nhận định rằng đại thiếu gia khẳng định là đã dùng thuốc, nhưng mà đại thiếu gia đã hỏi, thì không thể không trả lời, vì thế nàng ta thành thật đáp : "Đại thiếu gia, Quân Hinh tiểu thư, chính là vị hôn thê của cậu"
"A? Vị hôn thê của anh?" Dương Dạ giật mình, hắn bây giờ đã hiểu tại sao mỹ nữ kia lại tức giận với mình như vậy, hèn chi khăn tắm của nàng ta lại ở trong phòng ngủ của mình.
Trong nháy mắt, hắn liền cười, thầm nghĩ giấc mộng của mình không bạc đãi mình, tự nhiên tìm một tuyệt thế mỹ nữ như vậy làm vị hôn thê của mình, xem ra những ấm ức bị đè nén trong cuộc sống, toàn bộ đều được bù đắp trong mơ.
"Đúng vậy, Quân Hinh tiểu thư đã đính hôn với cậu rồi, sang năm không phải sẽ thành hôn sao?" Hiểu Hiểu thấy đại thiếu gia giật mình như vậy, bỗng nhiên lại cười một cách kỳ quái, liền thấy sợ.
"Sang năm thành hôn?" Dương Dạ lại cười.
Hiểu Hiểu liền cho rằng mấy cái thuốc kích thích đã có tác dụng rồi, cái gì cũng không còn biết nữ,vội vàng cúi đầu nói : "Hiểu Hiểu cũng chỉ vừa mới đến, cũng chỉ nghe người chung quanh nói như vậy"
Dương Dạ gật đầu, nhìn nhìn mình, lại nhìn Hiểu Hiểu, thầm nghĩ : Đây rốt cục là giấc mộng gì vậy? Không phải là sẽ nằm mơ đến sang năm rồi cưới cô Quân Hinh kia chứ? Ngàn vạn lần đừng có như vậy, tiêu chuẩn lấy vợ trong mắt của mình là phải hiền lành ngoan ngoãn ôn nhu nghe lời, còn Quân Hinh tiểu thư này thì chênh lệch quá lớn, không phải làm cho giấc mộng đẹp này trở thành ác mộng sao?
Hiểu Hiểu đứng một bên quan sát thấy biểu tình của Dương Dạ trở nên chán nản, liền hiểu lầm, nhẹ giọng nói : "Đại thiếu gia, nếu như hôm nay cậu mệt mỏi, thì Hiểu Hiểu đi ra trước"
Dương Dạ còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hiểu Hiểu cúi đầu chào Dương Dạ một cái, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng ngủ, thuận tiện đóng cửa lại luôn.
Trong lúc nàng đóng cửa lại, thì nghe trong phòng truyền ra giọng nói của đại thiếu gia : "Đi thong thả, nghỉ gơi sớm nha"
Cái này làm cho Hiểu Hiểu sợ hãi, sau khi đóng cửa xong, liền chạy nhanh về phòng ngủ của mình nằm cùng tầng với phòng của đại thiếu gia, đóng cửa lại, sợ hãi thở hổn hển, nàng ta không thể không sợ được, bởi vì biểu hiện của đại thiếu gia rất không bình thường, làm gì có người chủ nào lại khách khí với người hầu như vậy?
Hiểu Hiểu vuốt ngực, thầm than may mắn, may là mình chạy nhanh, nếu không thì chờ thêm một chút nữa, thuốc phát tác toàn bộ ra, thì đại thiếu gia chắc chắn sẽ làm ra hành động kỳ quái.
Dương Dạ sau khi khẳng định trong lòng xong, cũng đưa mắt nhìn vị Quân Hinh tiểu thư kia, trong lòng tức giận, vất vả lắm mới có một ông cha, nhưng lại không phải là người đứng đắn gì, già đầu như vậy rồi mà còn cưới một cô gái trẻ tuổi như vậy về làm vợ! Hưởng thụ được sao?
Giờ phút này, tim của Quân Hinh như muốn nổ tung ra, vốn nàng không thích vị hôn phu tương lai do cha mẹ lựa chọn này, không chỉ là một tên thiếu gia phong lưu thành tính, mà còn đầy tật xấu, ngoài ra một năm trước còn mê thuốc kích thích nữa, trở thành một tên nghiện luôn! Bản thân Quân Hinh cũng là một tiểu thư nhà giàu, gặp chuyện mà còn phải nhân nhượng cho đại thiếu gia Dương Dạ này, sự căm tức trong lòng đương nhiên là miễn bàn rồi.
Gần đây Dương Dạ bỏ nhà trốn đi ra ngoài, làm cho Quân Hinh nhắm mắt bơ ra, không ngờ rằng sáng nay lái xe đi ra ngoài đường mà lại tự nhiên gặp Dương Dạ, ăn mặc giống như một tên ăn xin, còn đi xe đạp, không biết đang làm cái trò gì, Quân Hinh tức giận không thèm để ý đến hắn nữa.
Nhưng mà, tối hôm nay khi Quân Hinh đến đây, thì Khâu tổng quản và Thành bá đã chạy lại báo, nói là đã tìm được đại thiếu gia rồi, còn ném thuốc đi nữa, rồi còn cùng lão gia ăn cơm, vừa nói vừa cười, còn gắp đồ ăn cho lão gia nữa, dường như đã thay đổi thành người khác vậy.
Quân Hinh nghe mấy cái này, cũng bắt đầu tò mò, vì thế trực tiếp đi đến phòng ngủ của Dương Dạ, muốn nhìn xem đại thiếu gia của Dương gia thay đổi như thế nào, nhưng không ngờ rằng vừa mở cửa ra lại thấy cái cảnh này!
Cũng không trách Quân Hinh lại tức giận như vậy, bởi vì Dương Dạ và Hiểu Hiểu đang ở trong này mà ... nói sao nhĩ, Dương Dạ thì trần truồng, còn Hiểu Hiểu thì quỳ gối trước mặt Dương Dạ, đưa mặt về chổ ấy của Dương Dạ, hơn nữa trên tay và mặt của Hiểu Hiểu còn dính cái thứ đó của Dương Dạ, Hiểu Hiểu còn đang lau cho hắn... nếu đổi lại là người khác thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi, cái này hoàn toàn là một cảnh tượng dâm loạn điển hình, thì ra Dương Dạ thật sự là một tên dâm đãng thành tính rồi.
Quân Hinh tức đến nổi muốn mắng người, thầm nghĩ, đại thiếu gia thay đổi rồi sao? Thay cái đíu gì mà thay! Cái này vẫn không phải như cũ sao! Vẫn là một tên háo sắc!
Khi Dương Dạ và Hiểu Hiểu còn đang sửng sờ, thì Quân Hinh đã trừng to mắt, thở phì phò bước nhanh đến trước mặt của hai người, hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu một cái, sau đó chỉ vài Hiểu Hiểu, hỏi Dương Dạ : "Cô ta là ai?"
"Nàng ta... nàng ta là nữ hầu thiếp thân của tôi, Hiểu Hiểu" Dương Dạ bị vẻ tức giận của Quân Hinh làm cho giật mình, vội vàng dùng khăn tắm quấn quanh người, nghĩ thầm, hèn chi trước đây mình không thích nàng là phải rồi, cái loại mẹ kế hung dữ như vậy, xem ra còn chưa lớn tuổi hơn mình nữa, mà thật sự muốn quản mình sao?
"Nữ hầu thiếp thân? Vớ vẫn!" Quân Hinh cười lạnh nói : " Đúng là thiếp thân, thiếp thật chặt nha!" ( Thiếp ở ngay nghĩa là dán, kề, sát, khít đó mà, ý con bé này đang nói móc đấy)
Hiểu Hiểu lo sợ đứng dậy, cúi đầu khom lưng, không dám ngước mắt lên nhìn, nhẹ giọng nói : "Quân Hinh tiểu thư, cô... cô hiểu lầm rồi... đại thiếu gia vừa mới tắm xong, em chỉ lau người cho đại thiếu gia..."
"Cô câm miệng lại cho tôi! AI cho cô nói chuyện?" Quân Hinh quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, làm cho Hiểu Hiểu sợ đến mức lui về sau, đầu cúi còn thấp hơn nữa, thân thể nhỏ nhắn cũng run lên liên tục.
Quân Hinh đang muốn quay sang hỏi Dương Dạ vài câu, thì bỗng nhiên nhìn thấy cái khăn màu xanh trong tay của Hiểu Hiểu, tức giận bước đến trước mặt Hiểu Hiểu, giơ tay chỉ vào cái khăn màu xanh, hô lớn : "Cô làm cái gì vậy? Ai cho cô dùng khăn tắm của tôi? Cô mới đúng đúng không? Không biết cái khăn này tôi hay dùng sao? Cô còn dùng nó... dùng nó để lau cái kia! Quá đáng thật!"
Hiểu Hiểu sợ đến mức run lên, nước mắt chảy ra ngoài, miệng run run nhưng lại không biết nên nói sao cho phải.
Dương Dạ nhìn như vậy, trong lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, chỉ là một con hồ ly tinh mê hoặc lão già háo sắc, khẳng định là nhắm về tài sản của cha, có tư cách gì đứng ở đây láo nháo?
Tuy rằng tức giận, nhưng mà dù sao từ nhỏ đến giờ hắn đã được Dương lão thái thái giáo dục rất tốt, ít nhất là cũng biết lễ phép. Hắn không biết trước đây mình ở chung với mẹ kế thế nào, nhưng mà bây giờ hắn tương đối có lý trí.
Dương Dạ túm lấy cái khăn che lấy cơ thể của mình, bước lên, do dự nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói : "Cái này... mẹ, cô hiểu lầm rồi, tôi và Hiểu Hiểu chưa có làm gì cả"
Dương Dạ nói ra câu này, đừng nói là Quân Hinh, ngay cả Hiểu Hiểu cũng ngẩng đầu lên nhin Dương Dạ, Quân Hinh thì trừng to mắt ra, chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào mặt của mình hỏi : "Anh... anh vừa gọi là gì?"
Dương Dạ nghe thấy câu này liền cảm thấy buồn bực, cau mày trả lời : "Cô không phải là mẹ của tôi sao?"
Không thể tin được, lời này vừa nói ra, làm cho Hiểu Hiểu bật cười một tiếng, sợ đến mức đưa tay lên che miệng, rồi lại cúi đầu, sợ bị ăn chửi.
Quân Hinh làm gì còn tâm trạng để ý đến Hiểu Hiểu, hoàn toàn bị vị hôn phu này làm cho tức đến nổ phổi rồi, cái tên tiểu tử này gọi mình là gì, mình già lắm sao? Cái này không phải là muốn gây chiến với mình à? Còn nói là hắn thông minh! Rõ ràng là không uống thuốc, hoặc là đã uống nhầm thuốc rồi!
Dương Dạ thấy Quân Hinh trừng to mắt, tức giận đến nổi mặt trắng bệch, hai mắt bốc lửa, càng không biết nên làm sao, chẳng lẽ gọi mẹ là sai? Vậy Dương thị gia tộc này có quy định gì nữa? Chẳng lẽ gọi là lão phật gia?
"Được, được! Họ Dương kia, anh nhớ kỹ cho tôi! Sau này tôi là mẹ anh! Anh nhìn thấy tôi phải gọi là mẹ!" Quân Hinh tức giận kêu to lên, thật muốn giơ tay tát cho hắn một cái, hắn khi dễ người quá đáng rồi!
.................................................. .....
Trong đầu Dương Dạ hoảng hốt, hắn không hiểu bản thân rốt cục đã sai chổ nào, nhưng mà lại không dám nói lung tung, chỉ có thể nhìn “mẹ kế” Quân Hinh này tức giận trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, sau đó dậm chân đi đùng đùng ra ngoài cửa, đóng cửa cái rầm lại.
" Hiểu Hiểu, cô ta không phải là mẹ của anh sao?" Nhìn Quân Hinh đi ra ngoài, Dương Dạ tò mò nhìn Hiểu Hiểu đang che miệng cố gắng nín cười.
Hiểu Hiểu nhìn thấy biểu tình chăm chú của đại thiếu gia, cũng kỳ quái, thuận miệng nói một câu : "Đại thiếu gia, cậu sao thế, không phải là còn tác dụng của thuốc chứ?"
Nói xong những lời này, Hiểu Hiểu liền sợ hãi, thầm nghĩ tiêu rồi, sao có thể phạm thượng như vậy chứ, ăn nói như vậy với đại thiếu gia! Lần này thì mình chết chắc rồi!
Dương Dạ thật ra thì không có để ý đến chuyện này, tiếp tục hỏi : "Anh không có dùng thuốc, nhưng mà, em nói rõ cho anh biết đi, cô ta rốt cục có phải là mẹ của anh hay không?"
Hiểu Hiểu lúc này mới nhận định rằng đại thiếu gia khẳng định là đã dùng thuốc, nhưng mà đại thiếu gia đã hỏi, thì không thể không trả lời, vì thế nàng ta thành thật đáp : "Đại thiếu gia, Quân Hinh tiểu thư, chính là vị hôn thê của cậu"
"A? Vị hôn thê của anh?" Dương Dạ giật mình, hắn bây giờ đã hiểu tại sao mỹ nữ kia lại tức giận với mình như vậy, hèn chi khăn tắm của nàng ta lại ở trong phòng ngủ của mình.
Trong nháy mắt, hắn liền cười, thầm nghĩ giấc mộng của mình không bạc đãi mình, tự nhiên tìm một tuyệt thế mỹ nữ như vậy làm vị hôn thê của mình, xem ra những ấm ức bị đè nén trong cuộc sống, toàn bộ đều được bù đắp trong mơ.
"Đúng vậy, Quân Hinh tiểu thư đã đính hôn với cậu rồi, sang năm không phải sẽ thành hôn sao?" Hiểu Hiểu thấy đại thiếu gia giật mình như vậy, bỗng nhiên lại cười một cách kỳ quái, liền thấy sợ.
"Sang năm thành hôn?" Dương Dạ lại cười.
Hiểu Hiểu liền cho rằng mấy cái thuốc kích thích đã có tác dụng rồi, cái gì cũng không còn biết nữ,vội vàng cúi đầu nói : "Hiểu Hiểu cũng chỉ vừa mới đến, cũng chỉ nghe người chung quanh nói như vậy"
Dương Dạ gật đầu, nhìn nhìn mình, lại nhìn Hiểu Hiểu, thầm nghĩ : Đây rốt cục là giấc mộng gì vậy? Không phải là sẽ nằm mơ đến sang năm rồi cưới cô Quân Hinh kia chứ? Ngàn vạn lần đừng có như vậy, tiêu chuẩn lấy vợ trong mắt của mình là phải hiền lành ngoan ngoãn ôn nhu nghe lời, còn Quân Hinh tiểu thư này thì chênh lệch quá lớn, không phải làm cho giấc mộng đẹp này trở thành ác mộng sao?
Hiểu Hiểu đứng một bên quan sát thấy biểu tình của Dương Dạ trở nên chán nản, liền hiểu lầm, nhẹ giọng nói : "Đại thiếu gia, nếu như hôm nay cậu mệt mỏi, thì Hiểu Hiểu đi ra trước"
Dương Dạ còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hiểu Hiểu cúi đầu chào Dương Dạ một cái, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng ngủ, thuận tiện đóng cửa lại luôn.
Trong lúc nàng đóng cửa lại, thì nghe trong phòng truyền ra giọng nói của đại thiếu gia : "Đi thong thả, nghỉ gơi sớm nha"
Cái này làm cho Hiểu Hiểu sợ hãi, sau khi đóng cửa xong, liền chạy nhanh về phòng ngủ của mình nằm cùng tầng với phòng của đại thiếu gia, đóng cửa lại, sợ hãi thở hổn hển, nàng ta không thể không sợ được, bởi vì biểu hiện của đại thiếu gia rất không bình thường, làm gì có người chủ nào lại khách khí với người hầu như vậy?
Hiểu Hiểu vuốt ngực, thầm than may mắn, may là mình chạy nhanh, nếu không thì chờ thêm một chút nữa, thuốc phát tác toàn bộ ra, thì đại thiếu gia chắc chắn sẽ làm ra hành động kỳ quái.
/133
|