Dương Dạ làm ra vẻ nhịn đau, cười miễn cưỡng một cái, cau mày làm ra bộ dạng dễ thương cười với Tiểu Niếp : "Không ... không sao cả, tôi nói rồi, tôi nguyện ý vì người, tôi nguyện ý ... hy sinh vì người, thành toàn cho người, đây là ... đây là cái giá của tình yêu .."
Tiểu Niếp sửng sốt một chút, mở to con mắt đầy nước mắt của mình, ngơ ngác nhìn Dương Dạ : "Ngươi ... ngươi nói cái gì?"
Dương Dạ lại giả bộ giống như là vô tình nói lở mồm ra, vội vàng che miệng nói : "Không ... không có gì, chủ nhân, khoáng thạch đều đã lấy xong, chúng ta ... chúng ta đi mau!"
Tiểu Niếp cúi đầu, mặt trở nên hồng hồng, len lén đưa mắt lên nhìn Dương Dạ, lại thấy trên mặt Dương Dạ không ngừng duy trì biểu tình đau đớn, không khỏi nhăn mi lại, lặng lẽ đi theo Dương Dạ ra khỏi phòng, trên đường rời khỏi cái kho hàng này.
Không biết là người tổng phụ trách cảnh vệ thông báo thời gian sai, hay là có người quên, mà ngay khi Dương Dạ và Tiểu Niếp vừa đi ra khỏi kho hàng, thì từ phía con đường đối diện, tự nhiên có hai người cảnh vệ đi tới, vừa nói vừa cười, một người còn đang mồi thuốc cho người kia.
"Lý Phôi! Có người!" Không biết là do giật mình hoảng sợ hay là do thật sự ngu ngốc, mà đột nhiên Tiểu Niếp lại hô to lên một tiếng, không chỉ làm cho Dương Dạ hoảng sợ, mà ngay cả hai người cảnh vệ đối diện cũng hoảng sợ, một người thì sợ đến mức tay run lên, người kia thì sợ đến nổi môi run lên, thuốc và bật lửa đều đồng thời rơi xuống đất.
Dương Dạ lập tức nổi giận! Xảy ra chuyện gì vậy nhĩ! Không phải là đã dặn tổng phụ trách rằng không được có cảnh vệ trong khu vực này rồi sao! Tự nhiên lại có cảnh vệ tiến vào? Dương Dạ tức giận đi đến trước mặt Tiểu Niếp, giang hai tay ra che Tiểu Niếp lại, nói :"Chủ nhân, không phải sợ! Tôi bảo vệ người!" Nói xong liền hô với hai tên cảnh vệ kia : "Hai tên ngu ngốc cái ngươi! Cho các ngươi nếm thử tuyệt thế vô địch trấn áp quần hùng bốn phương tám hương Hàng Long Phục Hổ Toàn Phi Thái Cực Cửu Âm Long Phượng Trình Tường Đại Từ Đại Bi và Cuồng Bạo Liệt Quyền đánh chết những kẻ xem truyện lậu!" (Tên võ dài vãi cả luyện! )
Hai người cảnh vệ nhìn thấy trước mắt rõ ràng là Dương đại thiếu gia, hoàn toàn trợn tròn mắt ra, liếc nhìn lẫn nhau, chợt nhớ đến lệnh phối hợp hành động với đại thiếu gia mà tổng phụ trách giao cho ngày hôm nay, không được xuất hiện gần đây. Hai người này liền đổ mồ hôi lạnh ra, biết lần này chết chắc rồi.
Một người trong đó lập tức run môi giải thích : "Chúng tôi không phải cố ý, đại ..."
"Đại cái gì mà đại!" Dương Dạ hung hăng trừng mắt nhìn tên cảnh vệ này, nhanh chóng cắt lời nói của hắn, nhắc nhở một cách rất rõ ràng : "Nhìn rõ đây! Chúng ta là kẻ trộm đến lấy trộm khoáng thạch! Xem quyền!"
Tên cảnh vệ kia bị ánh mắt của Dương Dạ làm cho tỉnh lại, liền lập tức hiểu được tình huống trước mắt. Vì vậy khi Dương Dạ vừa hô dứt chữ "Xem quyền" thì hắn ta lập tức lui về sau một bước, đau đớn kêu thảm thiết lên, ôm lấy ngực lăn lộn ngã xuống đất.
Dương Dạ càng tức giận hơn, thầm nghĩ cái tên ngu ngốc tự cho là thông minh này! Mình còn chưa đánh tới nữa mà! Lúc này tên cảnh vệ nằm trên mặt đất phỏng chừng cũng nhận ra được sự ngu ngốc của mình, cho nên lập tức rên rỉ thành tiếng : "Tốt ... nội lực thật mạnh ..." Nói xong liền nhắm mắt ngất đi, đánh chết cũng không chịu mở mắt ra.
Tên cảnh vệ còn lại thấy anh bạn của mình tự nhiên lăn đùng ra đất và còn lảm nhảm như bệnh tâm thần, trong lòng cũng rõ ràng là chuyện gì rồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt hung hăn độc ác của Dương Dạ, sợ hãi, mở to mắt không biết làm sao, trong lúc "tang gia bối rối", bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên, hai tay ôm chặt lấy bụng, nhăn mặt nhíu mày cúi người xuống, chỉ vào bên Dương Dạ nói : "Kẻ trộm to gan, đừng chạy! Ta ... đau bụng quá ... ai da, đau muốn chết! Các ngươi đừng chạy! Để ta đi xả xong, sẽ trở lại bắt các ngươi! Không được chạy đấy!" Nói xong, liền cúi người ôm bụng chạy nhanh ra khỏi đường đi, trốn mất dạng luôn.
Dương Dạ buồn bực muốn chết, đây là cái hành động ngu si đần độn gì thế này, không phải là lý do từ trong cái khó ló ra chứ? Một cái lý do ngu ngốc như vậy, chỉ có thằng đần nó mới tin thôi!
Phía sau chợt truyền đến tiếng nói thở phào của Tiểu Niếp : "Đúng là may mắn! May là tên cảnh vệ ấy bị tiêu chảy! Chúng ta đi nhanh thôi!"
Lúc này Dương Dạ hoàn toàn có tâm tư đập đầu vào khối đậu hủ để chết cho rồi, hoàn toàn quên mất là sau lưng mình còn có một người tuyệt đối ngu ngốc nữa ...
...........................
Tiểu Niếp sửng sốt một chút, mở to con mắt đầy nước mắt của mình, ngơ ngác nhìn Dương Dạ : "Ngươi ... ngươi nói cái gì?"
Dương Dạ lại giả bộ giống như là vô tình nói lở mồm ra, vội vàng che miệng nói : "Không ... không có gì, chủ nhân, khoáng thạch đều đã lấy xong, chúng ta ... chúng ta đi mau!"
Tiểu Niếp cúi đầu, mặt trở nên hồng hồng, len lén đưa mắt lên nhìn Dương Dạ, lại thấy trên mặt Dương Dạ không ngừng duy trì biểu tình đau đớn, không khỏi nhăn mi lại, lặng lẽ đi theo Dương Dạ ra khỏi phòng, trên đường rời khỏi cái kho hàng này.
Không biết là người tổng phụ trách cảnh vệ thông báo thời gian sai, hay là có người quên, mà ngay khi Dương Dạ và Tiểu Niếp vừa đi ra khỏi kho hàng, thì từ phía con đường đối diện, tự nhiên có hai người cảnh vệ đi tới, vừa nói vừa cười, một người còn đang mồi thuốc cho người kia.
"Lý Phôi! Có người!" Không biết là do giật mình hoảng sợ hay là do thật sự ngu ngốc, mà đột nhiên Tiểu Niếp lại hô to lên một tiếng, không chỉ làm cho Dương Dạ hoảng sợ, mà ngay cả hai người cảnh vệ đối diện cũng hoảng sợ, một người thì sợ đến mức tay run lên, người kia thì sợ đến nổi môi run lên, thuốc và bật lửa đều đồng thời rơi xuống đất.
Dương Dạ lập tức nổi giận! Xảy ra chuyện gì vậy nhĩ! Không phải là đã dặn tổng phụ trách rằng không được có cảnh vệ trong khu vực này rồi sao! Tự nhiên lại có cảnh vệ tiến vào? Dương Dạ tức giận đi đến trước mặt Tiểu Niếp, giang hai tay ra che Tiểu Niếp lại, nói :"Chủ nhân, không phải sợ! Tôi bảo vệ người!" Nói xong liền hô với hai tên cảnh vệ kia : "Hai tên ngu ngốc cái ngươi! Cho các ngươi nếm thử tuyệt thế vô địch trấn áp quần hùng bốn phương tám hương Hàng Long Phục Hổ Toàn Phi Thái Cực Cửu Âm Long Phượng Trình Tường Đại Từ Đại Bi và Cuồng Bạo Liệt Quyền đánh chết những kẻ xem truyện lậu!" (Tên võ dài vãi cả luyện! )
Hai người cảnh vệ nhìn thấy trước mắt rõ ràng là Dương đại thiếu gia, hoàn toàn trợn tròn mắt ra, liếc nhìn lẫn nhau, chợt nhớ đến lệnh phối hợp hành động với đại thiếu gia mà tổng phụ trách giao cho ngày hôm nay, không được xuất hiện gần đây. Hai người này liền đổ mồ hôi lạnh ra, biết lần này chết chắc rồi.
Một người trong đó lập tức run môi giải thích : "Chúng tôi không phải cố ý, đại ..."
"Đại cái gì mà đại!" Dương Dạ hung hăng trừng mắt nhìn tên cảnh vệ này, nhanh chóng cắt lời nói của hắn, nhắc nhở một cách rất rõ ràng : "Nhìn rõ đây! Chúng ta là kẻ trộm đến lấy trộm khoáng thạch! Xem quyền!"
Tên cảnh vệ kia bị ánh mắt của Dương Dạ làm cho tỉnh lại, liền lập tức hiểu được tình huống trước mắt. Vì vậy khi Dương Dạ vừa hô dứt chữ "Xem quyền" thì hắn ta lập tức lui về sau một bước, đau đớn kêu thảm thiết lên, ôm lấy ngực lăn lộn ngã xuống đất.
Dương Dạ càng tức giận hơn, thầm nghĩ cái tên ngu ngốc tự cho là thông minh này! Mình còn chưa đánh tới nữa mà! Lúc này tên cảnh vệ nằm trên mặt đất phỏng chừng cũng nhận ra được sự ngu ngốc của mình, cho nên lập tức rên rỉ thành tiếng : "Tốt ... nội lực thật mạnh ..." Nói xong liền nhắm mắt ngất đi, đánh chết cũng không chịu mở mắt ra.
Tên cảnh vệ còn lại thấy anh bạn của mình tự nhiên lăn đùng ra đất và còn lảm nhảm như bệnh tâm thần, trong lòng cũng rõ ràng là chuyện gì rồi, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt hung hăn độc ác của Dương Dạ, sợ hãi, mở to mắt không biết làm sao, trong lúc "tang gia bối rối", bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên, hai tay ôm chặt lấy bụng, nhăn mặt nhíu mày cúi người xuống, chỉ vào bên Dương Dạ nói : "Kẻ trộm to gan, đừng chạy! Ta ... đau bụng quá ... ai da, đau muốn chết! Các ngươi đừng chạy! Để ta đi xả xong, sẽ trở lại bắt các ngươi! Không được chạy đấy!" Nói xong, liền cúi người ôm bụng chạy nhanh ra khỏi đường đi, trốn mất dạng luôn.
Dương Dạ buồn bực muốn chết, đây là cái hành động ngu si đần độn gì thế này, không phải là lý do từ trong cái khó ló ra chứ? Một cái lý do ngu ngốc như vậy, chỉ có thằng đần nó mới tin thôi!
Phía sau chợt truyền đến tiếng nói thở phào của Tiểu Niếp : "Đúng là may mắn! May là tên cảnh vệ ấy bị tiêu chảy! Chúng ta đi nhanh thôi!"
Lúc này Dương Dạ hoàn toàn có tâm tư đập đầu vào khối đậu hủ để chết cho rồi, hoàn toàn quên mất là sau lưng mình còn có một người tuyệt đối ngu ngốc nữa ...
...........................
/133
|