Sùng Văn Hầu gương mặt cười cười ngồi bên dưới, thái tử Huyền Diên lại ngồi ghế trên, đang cầm một tiểu đao tinh mỹ, đang lướt trên ngón tay, tay của hắn dài mà có lực, màu sắc trắng bệch, mắt của hắn đã khôi phục bình tĩnh, vừa mới phát tiết sự điên cuồng một trận làm cho hắn thật tận hứng và thỏa mãn.
" Tiện nhân kia đâu?" Thanh âm của Huyền Diên lãnh khốc như băng ngưng kết.
Sùng Văn Hầu Chu Dực bồi cười nói: " Chỉ sợ đã chết!"
" Ba!" Huyền Diên vỗ mạnh lên bàn một cái, bình trà nhảy dựng lên, rơi xuống mặt đất, vỡ vụn ra, nội tâm Chu Dực không tự chủ được run rẩy, ánh mắt nhìn xuống đất.
" Đem cô ta tới đây!" Tiếng rít trong hàm răng nghiến chặt của Huyền Diên vang ra.
Chu Dực thấp giọng nói: " Điện hạ, chúng ta hay là rời đi thôi..."
Huyền Diên căm tức nhìn Chu Dực, trong đôi mắt màu lam âm u tràn ngập vẻ phẫn nộ điên cuồng, câu nói phía sau của Chu Dực bị dọa nuốt ngược trở vào.
Đỗ Toa Toa từ ngoài cửa đi vào, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Huyền Diên, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại thiêu đốt ngọn lửa cừu hận.
" Ngươi là lão bản của nơi này?" Huyền Diên nheo hai mắt, đem tiểu đao cầm trong tay gấp lại.
Đỗ Toa Toa chậm rãi gật đầu: " Thảo dân Đỗ Toa Toa khấu kiến thái tử điện hạ!" Nàng quỳ rạp xuống trước mặt Huyền Diên.
Huyền Diên không khỏi nao nao, không nghĩ tới Đỗ Toa Toa chỉ liếc mắt đã phá được thân phận của hắn, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua Chu Dực, tưởng Chu Dực tiết lộ thân phận của hắn.
Sùng Văn Hầu Chu Dực cũng dị thường kỳ quái, lạnh lùng hỏi: " Làm sao ngươi biết hắn là thái tử điện hạ?" Câu hỏi của hắn thật xảo diệu, vừa đưa ra nghi vấn của mình, vừa uyển chuyển hướng Huyền Diên biểu lộ mình không có tiết lộ thân phận của hắn.
Đỗ Toa Toa đưa tay đem Kim Long Bài tới trước mặt Huyền Diên, Huyền Diên đưa tay tiếp nhận, mới biết mình vô ý đánh rơi Long Bài nên tiết lộ thân phận.
Đỗ Toa Toa nói: " Hai vị yên tâm, chuyện này ta tuyệt sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Huyền Diên hài lòng gật đầu, trong lòng vẫn đang nghĩ tới nữ tử bị hắn đâm bị thương: " Tiện nhân kia đâu?"
Đỗ Toa Toa hận không thể lập tức xông tới tát cho hắn hai bạt tai thật mạnh, nhưng lý trí bảo nàng phải khống chế hành động của mình, cung kính nói: " Đã đưa đi cứu trị!"
Huyền Diên cười lạnh nói: " Hôm nay ta buông tha cho cô ta!" Đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Sùng Văn Hầu Chu Dực đi phía sau, thấp giọng cảnh cáo Đỗ Toa Toa: " Tính tình Đỗ lão bản khôn khéo, có một số việc nên làm thế nào, không cần ta dặn ngươi phải không?"
" Hầu gia yên tâm, thảo dân biết."
Lúc này Sùng Văn Hầu Chu Dực mới rời đi.
Vững tin đám người Huyền Diên đã rời khỏi Hoa Nguyệt Phường, Đỗ Toa Toa mới về phòng mình, Phúc Long Hải như đứng trong đống lửa đợi hồi lâu, nhìn thấy Đỗ Toa Toa hấp tấp vọt tới, nắm lấy tay áo nàng khẩn trương hỏi: " Ra sao? Kết quả ra sao?"
Đỗ Toa Toa giận tới cực điểm một quyền đánh vào bình phong ngọc lưu ly bên cạnh, đánh cho bình phong bể tan thành bốn năm mảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: " Tên vô liêm sỉ biến thái này, không thể ngờ...lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này ngược đãi đàn bà!"
Phúc Long Hải thấp giọng nói: " Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Đỗ Toa Toa nói: " Ta để cho Uyển Hoa giám thị động tĩnh của Ỷ Hồng Các, Huyền Diên căn bản là một tên cầm thú, hắn làm gì hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc, bắt đầu là dùng nến thiêu Lệ Kỳ, Lệ Kỳ chỉ là một cô gái còn ngây thơ chưa biết gì, làm sao chịu đựng được sự làm nhục của hắn, chẳng biết làm sao chọc giận hắn, Huyền Diên đã lấy đao ra, cắt đứt mặt của nàng, sau đó còn đâm một đao vào bụng dưới nàng."
Phúc Long Hải hít sâu một hơi rét lạnh, hắn cũng không ngờ thái tử Huyền Diên lại tàn bạo như thế.
Đỗ Toa Toa cả giận nói: " Hết thảy chuyện này là do tên mập đáng chết ngươi rước lấy đó!"
Phúc Long Hải cười khổ nói: " Chuyện này có quan hệ gì tới ta?"
" Nếu không phải ngươi muốn lấy lòng Sùng Văn Hầu Chu Dực dẫn hắn tới nơi này, hắn làm sao nghĩ tới việc mang thái tử đến?"
Phúc Long Hải thở dài nói: " Giờ này nói gì cũng vô ích, chuyện này ngàn vạn lần không thể lộ ra ngoài, nếu không từ nay về sau Hoa Nguyệt Phường không còn được sống yên ổn trong đế đô nữa đâu."
Đỗ Toa Toa tâm phiền ý loạn khoát tay áo: " Ta không muốn nghe ngươi dài dòng, không biết Lệ Kỳ đã ra sao?"
Kim đao đâm từ phía trước bụng dưới của Lệ Kỳ đến tận màng bụng sau lưng nàng, mũi đao lướt sát qua thận, cũng không làm bị thương tì tạng và thận, coi như là sự may mắn trong bất hạnh.
Đường Liệp đem bộ phận ruột bị tổn thương nghiêm trọng cắt bỏ, dùng vật hấp dẫn tự chế đem máu trong ổ bụng hấp ra, Lệ Kỳ mất rất nhiều máu, huyết áp và nhiệt độ cơ thể đều bị hạ rất thấp, đây là lần đầu tiên làm cho Đường Liệp cảm thấy cần thiết một bộ hệ thống truyền máu, lần này nếu có điều kiện cứu sống Lệ Kỳ, hắn lập tức đi tìm Kinh Mâu tham thảo một chút chuyện chế tác ra một hệ thống truyền máu.
Rửa sạch khâu lại vết thương thì dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng Đường Liệp từ miệng vết thương trên mặt Lệ Kỳ mà nhìn ra, người xuống tay trời sinh có tính hung tàn, miệng vết thương có hình uốn éo như con rắn, muốn chữa lại thì vô cùng khó khăn.
Bách Lệ Ti ở một bên hiệp trợ Đường Liệp, nhìn thấy thảm trạng của Lệ Kỳ, không ngừng rơi nước mắt, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, sợ hãi sẽ quấy nhiều sự chữa trị của Đường Liệp.
Suy nghĩ chuyện sau này cho Lệ Kỳ, Đường Liệp dùng loại kim rất nhỏ khâu lại vết thương trên mặt cho nàng, mỗi một kim đều yêu cầu chuẩn xác, càng phải tốt hơn, nhưng miệng vết thương bị cắt ra quá mức vặn vẹo, có chút bộ phận phải cắt bỏ lớp da cho đối xứng. Chỉ khâu lại khuôn mặt đã dùng hết ba giờ thời gian của Đường Liệp, vết thương quanh co khúc khuỷu này tổng cộng phải khâu tới sáu mươi lăm kim.
Băng bó xong cho Lệ Kỳ, ngoài cửa sổ đã len vào một tia nắng sớm, Đường Liệp mỏi mệt kéo khẩu trang xuống, kiểm tra lại cơ thể Lệ Kỳ, xem ra sinh mệnh lực của cô gái này thật ương ngạnh, huyết áp và nhịp tim đều ở xu thế vững vàng.
Bách Lệ Ti bưng một chén trà nóng cho Đường Liệp, Đường Liệp uống cạn một hơi, thoáng nghỉ ngơi một chút, tiếp tục xử lý vết thương khác trên người Lệ Kỳ, mấy chỗ bỏng trên thân thể không nghiêm trọng lắm. Kỳ quái chính là hạ thể của nàng cũng không có dấu tích bị bạo lực xâm phạm.
Bách Lệ Ti nhìn thấy Đường Liệp kiểm tra tình hình thân thể của Lệ Kỳ, không khỏi đỏ mặt, trong đầu hiện ra tình cảnh triền miên với hắn tối đêm qua.
Đường Liệp đột nhiên ngạc nhiên đứng dậy: " Nàng vẫn còn là xử nữ!"
Bách Lệ Ti nhẹ gật đầu nói: " Có gì kỳ quái? Ngày hôm qua là ngày đầu tiên Lệ Kỳ chính thức tiếp khách, Sùng Văn Hầu cho Đỗ lão bản hai ngàn kim tệ, tỷ muội chúng ta đều cao hứng cho nàng, tưởng rằng gặp được một vị khách quý, không nghĩ tới...dĩ nhiên là một tên cầm thú..." Nói đến chỗ bi thương, nước mắt Bách Lệ Ti chảy xuống.
Trong lòng Đường Liệp kỳ quái tới cực điểm, không biết giết hại Lệ Kỳ rốt cuộc là ai, tại sao hắn chỉ ngược đãi và đâm Lệ Kỳ bị thương, cũng không có chính thức xâm phạm tới nàng? Chẳng lẽ nói hắn là một tên biến thái không có năng lực?
Vững tin những vết thương trên người Lệ Kỳ đã được trị liệu toàn bộ, không có bất luận sơ hở gì, Đường Liệp đem việc phía sau giao cho Bách Lệ Ti: " Ngươi canh giữ cho nàng, ta ra đi xem."
Đỗ Toa Toa đã chờ đợi suốt một đêm ngoài sân phòng khám bệnh, nhìn thấy Đường Liệp thần tình mỏi mệt đi ra, hấp tấp nghênh đón: " Đường tiên sinh, bây giờ Lệ Kỳ ra sao?"
Đường Liệp mở hai tay ra, duỗi lưng mệt mỏi nói: " Tính mạng hẳn là không gì trở ngại, nhưng lại bị hủy dung, phải xem ý chí và tình trạng khôi phục của chính nàng sau này nữa." Hắn đối với vị tú bà kỹ viện này cũng không có nhiều hảo cảm, nếu không phải nàng bức bách Lệ Kỳ bán dâm, trận thảm kịch này sẽ không phát sinh.
Đỗ Toa Toa suy nghĩ còn nhiều hơn Đường Liệp, nàng đi tới lui hai bước, nhẹ giọng nói: " Ta nghĩ phải đưa Lệ Kỳ tới chỗ khác dưỡng thương."
Đường Liệp quả quyết phản đối: " Tình huống của cô ấy hiện tại còn chưa hoàn toàn ổn định, không thích hợp di động, ngươi có phải muốn hại chết nàng không?"
Đỗ Toa Toa lạnh lùng nói: " Tiền chữa bệnh ngươi không cần lo lắng, ta nhất định phải mang Lệ Kỳ đi."
Đường Liệp bị cử động lạnh lùng của nàng chọc giận: " Ngươi có nhân tính hay không, chẳng những bức bách nữ hài tử này mại dâm, bây giờ xảy ra sự tình này, lại mặc kệ chết sống của nàng, thật sự là lòng dạ rắn rết! Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng mang nàng đi từ trong phòng khám bệnh của ta."
Đỗ Toa Toa thở dài một hơi, mặc dù Đường Liệp mắng nàng, nhưng hắn không rõ nội tình chuyện này, nàng thấp giọng giải thích: " Người giết hại Lệ Kỳ có thân phận tôn quý, nếu để Lệ Kỳ ở lại đây, chỉ sợ hắn sẽ trở lại giết nàng, với lại còn có thể liên lụy tới Đường tiên sinh."
Lúc này Đường Liệp mới hiểu chuyện nghiêm trọng, người mà cả Đỗ Toa Toa cũng không dám đắc tội thì nhất định có địa vị rất lớn, nhưng bây giờ mà đem Lệ Kỳ mang đi, đối với nàng đích xác là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Đường Liệp suy nghĩ một chút nói: " Như vậy đi, ta mang nàng lặng lẽ đưa tới khách sạn cách vách ẩn núp, cho dù người nọ tới tìm kiếm, dám chắc cũng sẽ tay không mà về."
Đỗ Toa Toa vẫn băn khoăn: " Nhưng mà..."
" Nhưng mà cái gì? Ngươi hại nàng tới tình trạng này, chẳng lẽ còn muốn bắt nàng trở về kiếm tiền sao?" Đường Liệp lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc khiển trách.
Đỗ Toa Toa lặng lẽ quyết tâm, nói: " Cũng được, chuyện này chúng ta nhất định phải giữ bí mật, vô luận là ai hỏi, chỉ nói Lệ Kỳ đã chết, đợi khi nàng lành lại, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa nàng rời khỏi đế đô."
" Cuối cùng ngươi còn có chút lương tâm!" Đường Liệp trào phúng nói.
Đỗ Toa Toa lấy ra một túi tiền nhét vào trong tay Đường Liệp: " Hai ngàn kim tệ này là ta trả tiền chữa bệnh cho ngươi, nếu không đủ, ngươi cứ tới Hoa Nguyệt Phường tìm ta!" Nàng đối với Lệ Kỳ cảm thấy áy náy sâu sắc, nên bèn quyết tâm, chỉ cần có thể cứu lại tính mạng của Lệ Kỳ, nàng sẽ không tiếc rẻ tiền bạc.
Thừa dịp sắc trời chưa sáng, Đỗ Toa Toa gọi xe ngựa đưa Bách Lệ Ti rời đi, cố ý vòng vo mấy vòng quanh phòng khám bệnh của Đường Liệp, vì phòng ngừa người khác theo dõi bọn họ.
Đường Liệp lặng yên bế Lệ Kỳ ra cửa sau, đem nàng vào phòng của Đắc Nguyệt Lâu dưỡng thương, Lý lão bản của Đắc Nguyệt Lâu vốn xem Đường Liệp là đại ân nhân, đối với chuyện Đường Liệp giao cho không cần suy nghĩ liền đáp ứng, đem Lệ Kỳ bố trí ổn thỏa trong nhà hắn, lại giao chìa khóa cửa sau cho Đường Liệp, để thuận tiện cho Đường Liệp mỗi ngày đi qua chiếu cố cho bệnh tình của Lệ Kỳ.
Liên tiếp vài ngày gió yên sóng lặng, Đỗ Toa Toa vì tránh hiềm nghi, cũng không có trở lại phòng khám bệnh. Lệ Kỳ cũng đã tỉnh lại, biểu hiện của cô gái này thập phần kiên cường, sau khi hiểu được tình cảnh nguy hiểm của mình, vậy mà không một tiếng khóc, có lẽ do bị sợ hãi quá độ, từ sau khi nàng tỉnh lại thủy chung không nói một lời, Đường Liệp biết thể xác và tinh thần của nàng đã bị thương rất nặng không thể lành lại trong một thời gian ngắn, cho nên cũng không bức bách nàng, lưu cho nàng một khoảng không gian yên tĩnh để tự lành vết thương.
Song có một số việc chung quy đã ụp xuống đầu, lúc Đường Liệp tưởng rằng chuyện này đã sóng êm gió lặng, thì Sùng Văn Hầu Chu Dực chủ động tìm đến cửa.
Nhìn thấy Chu Dực, Đường Liệp không khỏi có chút ngạc nhiên, ngày đó bên trong Hoa Nguyệt Phường hắn không có chạm mặt Chu Dực, cho nên cũng không biết chuyện của Lệ Kỳ có quan hệ với Chu Dực, còn tưởng rằng hắn chỉ đến đây xem bệnh, mỉm cười nói: " Hầu gia có gì không thoải mái?"
Ánh mắt đầu tiên Chu Dực đã nhận thức ra Đường Liệp, hắn thật không ngờ vị thầy thuốc thanh danh chấn động gần đây lại chính là nô lệ trước kia đã chống đối hắn tại Tuần Hoàn tập thị. Hắn không khỏi phát ra một trận cười lạnh âm trầm: " Ta đã sớm nghe có vị thần y trị mắt cho Hắc Thiếp Nhĩ đại soái, nhưng lại không thể tưởng được người nọ lại là ngươi."
Trong lòng Đường Liệp thầm kêu không hay, xem ra hôm nay Chu Dực tìm tới là tính sổ với mình, hắn đi vào thế giới này đã một thời gian, tính tình cũng không dễ xúc động như lúc đầu, cho dù trong lòng đối với Chu Dực dị thường phản cảm, nhưng vẫn biểu hiện ra sự khiêm tốn hữu lễ, mỉm cười nói: " Tật mắt của Hắc Thiếp Nhĩ đại soái cũng không nặng lắm, mà tổ tiên ta vừa lúc truyền được phương pháp trị bệnh này, nên mới lớn mật trị bệnh cho đại soái."
Chu Dực cười lạnh nói: " Xem ra vận khí của Hắc Thiếp Nhĩ đại soái thật không tệ." Ánh mắt hắn âm tình bất định nhìn thẳng Đường Liệp: " Nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi ra tay cứu một nữ ca kỹ của Hoa Nguyệt Phường?"
Trong lòng Đường Liệp rung mạnh, hắn nhạy cảm nhận ra mục đích thực sự lần này Chu Dực đến đây là vì chuyện này, hắn giả ra hình dáng vô cùng tiếc hận thở dài một hơi nói: " Đích xác có chuyện này, chỉ tiếc thương thế của nàng quá nặng, hơn nữa mất rất nhiều máu, đến nơi đây không bao lâu thì đã chết!"
" Thật sự là đáng tiếc!" Chu Dực cũng thở dài một hơi, may là hắn không tiếp tục hỏi tới, mỉm cười nói: " Ta có một vị biểu đệ, thuở nhỏ đã bị một mao bệnh kỳ quái, nghe nói y thuật của Đường tiên sinh cao siêu, nên đến đây cầu y."
Đường Liệp mỉm cười nói: " Chẳng biết vị biểu đệ đó của Hầu gia đang ở nơi nào?"
" Đang ở ngoài cửa."
Chu Dực đi ra ngoài cửa, không bao lâu liền mang theo một nam tử mặc áo choàng màu đen đi đến. Sau khi bọn họ đi vào cửa phòng khám bệnh, hai gã võ sĩ liền đóng cửa lại, sáu gã võ sĩ ở bên ngoài bảo vệ, hào khí có vẻ dị thường khẩn trương.
Chu Dực đưa tên nam tử thần bí kia vào phòng, sau đó hướng Đường Liệp cười nói: " Ta không ở lại quấy rầy nữa." Xoay người đi ra cửa, trở tay đóng cửa lại.
Tên nam tử thần bí kia hơn nửa mặt đã giấu trong áo choàng, chỉ có một đôi mắt màu lam âm u lộ ra ngoài, ánh mắt âm sâm rét lạnh, ánh mắt Đường Liệp gặp ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt của người này có vài phần quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời nhớ không ra gặp qua ở nơi nào.
" Công tử nơi nào không thoải mái?" Đường Liệp mỉm cười hỏi.
Nam tử kia chậm rãi đứng dậy, cởi quần dài, lộ ra hạ thể.
Đường Liệp đưa ngọn đèn nhìn kỹ, chỉ thấy hạ thể hắn thập phần kỳ quái, lớp da bao bọc thật dài, nhưng lại héo rút, đem cả hạ thể kéo cong lại, ở dưới gốc lại nhìn thấy một dấu vết cắt, nói ra trước đây thật lâu từng bị thương, lớp da có chút sưng đỏ, hết thảy trước mắt chỉ dùng một chữ " xấu" để miêu tả.
Đường Liệp quan sát bên trên, kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện trên háng hắn cùng với hạ thể có mấy dấu móng tay cào qua, thấp giọng nói: " Gần đây ngươi bị thương qua?"
" Ngươi chỉ cần trị bệnh cho ta, chuyện khác không quan hệ với ngươi!" Thanh âm của nam tử thần bí lạnh như băng mà khô ráo, có vẻ chói tai dị thường.
Đường Liệp mơ hồ đoán ra thân phận của người này nhất định không tầm thường, dám chắc không chỉ đơn giản là biểu đệ của Chu Dực, nhớ tới chuyện đã xảy ra trong quân doanh của Hắc Thiếp Nhĩ ngày đó, hắn đột nhiên cả kinh, khó trách cảm thấy ánh mắt của nam tử này quen thuộc như thế, ánh mắt này và ánh mắt của tên Kim Giáp võ sĩ kia giống nhau như đúc, hắn chính là thái tử Huyền Diên. Phát hiện kinh người này làm cho Đường Liệp như lâm vào vực sâu, trong nội tâm thấp thỏm, Huyền Diên mà bị loại bệnh kín này, nếu hắn sợ mình biết được chuyện riêng tư của hắn, chẳng phải sẽ giết mình diệt khẩu.
Đường Liệp trở lại ngồi xuống ghế, kiệt lực giúp chính mình bình tĩnh trở lại, hắn là thái tử thì thế nào? Đã vận mệnh khiến cho hắn đi tới trước cửa của mình, chính mình chỉ có tiếp nhận, hắn thấp giọng nói: " Ngày thường công tử và nữ tính hoan hảo có bình thường không?"
Huyền Diên cười lạnh nói: " Nếu bình thường ta cần gì tới tìm ngươi?" Trong lòng đối với danh y trước mắt đã sinh ra sự xem thường, xem ra thần y gần đây danh mãn đế đô cũng là người tầm thường chỉ có hư danh.
Đường Liệp mỉm cười nói: " Công tử có thể cương cứng bình thường không?"
Trong hai mắt Huyền Diên đột nhiên phun ra một tầng sát khí, nhìn thấy làm nội tâm Đường Liệp run lên, một câu nói trắng trợn này sẽ không để cho hắn phải sinh ra sát tâm đó chứ?
Qua hồi lâu Huyền Diên mới chậm rãi gật đầu, đây là chỗ thống khổ chính thức của hắn, nam nhân có phản ứng bình thường nhưng không cách nào hoan hảo với nữ nhân, mọi người chỉ nhìn thấy vẻ tôn nghiêm và ngăn nắp bề ngoài của hắn, có ai hiểu rõ được sự thống khổ trong nội tâm của hắn?
Đường Liệp đối với bệnh tình của Huyền Diên đã hoàn toàn hiểu rõ, bệnh của hắn cũng không thập phần nghiêm trọng, ít nhất công năng nam tính của hắn vẫn bình thường, chỉ cần cắt bỏ lớp da cho hắn, chỉnh hình hạ thể, thì có thể cho hắn làm một nam nhân bình thường trở lại.
Huyền Diên nhìn thấy Đường Liệp không nói gì thật lâu, không nhịn được nói: " Rốt cuộc ngươi có trị được hay không?"
Đường Liệp đã tính trước nên gật đầu nói: " Bệnh của công tử, ta hoàn toàn nắm chắc có thể trị liệu, nhưng trước khi ta trị bệnh cho ngươi, ngươi phải hoàn toàn bỏ hẳn nữ sắc." Hắn giải thích: " Trong vòng bảy ngày, ngươi chẳng những không thể tiếp xúc với đàn bà, thậm chí trong đầu cũng không thể nghĩ đến đàn bà." Muốn giải phẫu cho Huyền Diên, trước hết phải tiêu trừ chứng viêm dưới hạ thể hắn, cho nên Đường Liệp mới đề nghị như vậy.
Mặc dù Huyền Diên đối với y thuật của Đường Liệp nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy Đường Liệp nói với vẻ nắm chắc, trong lòng cũng không khỏi hy vọng, gật đầu nói: " Sau bảy ngày, ta tới tìm ngươi." Tiện tay ném túi tiền lên bàn: " Đây là tiền trị bệnh của ta đưa trước, có chuyện ngươi phải nhớ kỹ cho ta, việc ta tới tìm ngươi xem bệnh, vô luận là ai cũng không thể tiết lộ, nếu không tính mạng của ngươi khó bảo toàn!"
Đường Liệp mỉm cười nói: " Công tử yên tâm, thân là một thầy thuốc, tuyệt sẽ không đem tình huống của người bệnh tiết lộ ra ngoài, chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, Đường Liệp cũng sẽ không nói cho người khác."
Sau khi đưa Huyền Diên đi, Đường Liệp nhớ tới việc còn phải thay thuốc cho Lệ Kỳ, lặng lẽ khóa cửa phòng khám bệnh, vững tin không người nào theo dõi, lặng lẽ từ cửa sau đi tới Đắc Nguyệt Lâu.
Hắn gõ nhẹ cửa phòng, đẩy cửa đi vào.
Lệ Kỳ đang đứng dựa cửa sổ ngơ ngác xuất thần, nghe tiếng bước chân của Đường Liệp, đôi mắt đẹp vẫn lặng như nước không dao động, giống như đã quên đi hết thảy trong cuộc sống này.
Đường Liệp đặt hòm thuốc xuống, nhẹ giọng nói: " Đến thay thuốc đây!" Hắn đã quen sự trầm mặc của Lệ Kỳ, đưa tay muốn gỡ băng gạc cho nàng.
Lệ Kỳ rút lui sang bên: " Tại sao không cho ta chết..." Trong đôi mắt đẹp màu đen lóng lánh lệ quang thê mỹ.
Đường Liệp lộ ra một nụ cười ấm áp: " Còn sống vĩnh viễn so với chết đi vẫn vui sướng hơn." Hắn nhẹ nhàng nắm được phần đuôi băng gạc: " Tính mạng của ngươi cũng không còn thuộc về chính ngươi, ta cứu sống ngươi, cũng không cho ngươi dễ dàng chết đi." Nhẹ nhàng cởi đi băng gạc trên mặt Lệ Kỳ.
Lệ Kỳ chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Khi gương mặt của Lệ Kỳ hoàn toàn bày ra trước mặt Đường Liệp thì nội tâm của hắn nhịn không được co quắp một chút, gương mặt này từng xinh đẹp như thế nào, chỉ tiếc bị một vết thẹo vặn vẹo hoàn toàn phá hủy dung mạo, ngoài tiếc hận, Đường Liệp lại phát hiện tốc độ khép lại của miệng vết thương vượt qua sự tưởng tượng của hắn, vẻn vẹn chỉ ba ngày, miệng vết thương đã khép lại, sau khi Đường Liệp cẩn thận kiểm tra, lập tức đã cắt đi mối chỉ trên mặt nàng, xem ra thể chất của Lệ Kỳ hoàn toàn bất đồng với loài người.
Vết thương nơi bụng mặc dù không khép lại nhanh chóng như gương mặt, nhưng căn cứ tình huống trước mắt tính toán, ngày mai có thể cắt bỏ mối chỉ nơi bụng nàng.
Đáng tiếc chính là miệng vết thương trên mặt nàng xuất hiện một vết sẹo màu tím hồng, nếu cứ để cho nó tùy ý sinh trưởng, dung mạo của Lệ Kỳ hoàn toàn bị hủy.
Đường Liệp nâng cằm của Lệ Kỳ lên, cẩn thận quan sát mặt của nàng, một ý nghĩ mạo hiểm đầy can đảm hình thành trong lòng hắn, hắn sẽ không để cho vết sẹo này hành hạ Lệ Kỳ cả đời, hắn phải trợ giúp nàng xóa đi vết sẹo, chữa trị lại tướng mạo của nàng.
Lệ Kỳ vẫn nhắm nghiền hai mắt, thời gian trầm mặc thật lâu của Đường Liệp rốt cuộc làm nàng nhịn không được mở miệng: " Hình dáng bây giờ của ta, có phải là rất đáng sợ?"
Đường Liệp lắc đầu: " Trong mắt của ta, thiện lương càng trọng yếu hơn dung mạo."
Phút chốc nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt của Lệ Kỳ chậm rãi chảy xuôi xuống: " Ta cũng không thiện lương..."
Đường Liệp cầm hai vai của nàng nói: " Lệ Kỳ, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi vĩnh viễn ở trong hình dạng này, ta sẽ cố gắng hết sức khôi phục dung mạo của ngươi."
Lệ Kỳ lạnh nhạt cười, nụ cười làm cho gương mặt của nàng có chút vặn vẹo: " Cảm ơn ngươi, dung mạo với ta mà nói đã sớm không còn là chuyện quan trọng nữa."
Có lẽ dòng nước mắt của Lệ Kỳ đả động nội tâm của Đường Liệp, hắn quyết định nên vì Lệ Kỳ cải tạo lại hoàn toàn bộ mặt cho nàng, chỉ có như vậy mới giúp cho Lệ Kỳ làm lại một nữ nhân rạng rỡ, một lần nữa tìm về tự tin, tìm được dũng khí để sống sót. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Nghĩ lại trong hoàn cảnh bây giờ khai triển ra một màn giải phẫu thẩm mỹ, thì sự tốn hao rất lớn, nhưng đối với Đường Liệp thì sự tốn hao tài chính thì không có vấn đề gì, có quả núi vàng của thái tử Huyền Diên, nếu không thể lợi dụng khai giá thật cao với hắn chẳng phải là một tên ngu nhất trên đời hay sao.
Huyền Diên y theo sự phân phó của Đường Liệp, sau bảy ngày kiêng nữ sắc thì đi tới phòng khám bệnh của Đường Liệp.
Bệnh của hắn cũng không nghiêm trọng lắm, Đường Liệp chẳng qua muốn mượn cơ hội cho hắn nếm khổ sở mà thôi.
Mặc dù đã tìm được Trúc Thảo, Mộc La Diệp những loại có tác dụng gây tê, nhưng Đường Liệp lại cố ý không sử dụng cho hắn, trước đó nhắc nhở Huyền Diên: " Ta chữa bệnh cho công tử có lẽ rất đau, công tử phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Huyền Diên bị ốm đau của hạ thể hành hạ suốt nhiều năm, sớm đã thống khổ không thể tả, nếu không làm đủ chuẩn bị tâm lý, hắn cũng sẽ không tới phòng khám bệnh của Đường Liệp mà chữa trị, chậm rãi gật đầu nói: " Ngươi buông tay mà trị liệu, ta chịu được!"
Có những lời này của hắn, Đường Liệp tự nhiên dám xuống tay, trước tiên dùng dao cạo sạch lông mao hạ thể của Huyền Diên, đao phong sắc bén du động trên thân thể của Huyền Diên, mặc dù lá gan hắn có lớn, bây giờ không khỏi kinh hoàng trong nội tâm, nếu Đường Liệp có lòng gia hại hắn, một đao đi xuống, chẳng phải bản thân mình biến thành một thái giám hàng thật giá thật sao?
Đường Liệp cẩn thận tiêu độc cho hắn xong thì nói: " Công tử, chịu được khổ trong khổ mới là quân tử, muốn thể hội tư vị ôn nhu, chút đau đớn lúc này ngài nhất định phải chịu đựng."
Trán Huyền Diên toát ra mồ hôi lạnh, nhìn thấy Đường Liệp lấy ra một cây kéo sáng loáng, hoảng sợ nói: " Ngươi...ngươi muốn làm gì?"
Đường Liệp nói: " Nếu công tử cứ quấy nhiễu công tác của ta như vậy, có lẽ ta không thể chữa bệnh cho ngươi!"
Trong nội tâm Huyền Diên dao động, lường trước Đường Liệp không dám lấy tính mạng mình ra nói giỡn, hai mắt gắt gao nhắm chặt: " Đến đây đi!"
Khóe môi Đường Liệp nổi lên một tia mỉm cười đắc ý, thái tử thì thế nào? Bây giờ nằm trên ghế phẫu thuật, cũng là một người bệnh của mình, cũng do chính mình bày bố?
Theo một tiếng hét thảm của Huyền Diên bắt đầu, Đường Liệp chính thức giải phẫu cắt bao bì cho thái tử, một màn giải phẫu vô cùng đơn giản, nhưng Đường Liệp lại làm tới hai giờ, dưới điều kiện không có bất luận dược liệu thuốc tê nào, Huyền Diên đã cắn răng chịu đựng suốt hai giờ đau đớn, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả đệm chăn trên ghế, máu tươi chảy hơn nửa bồn. Đường Liệp cũng không khỏi ngấm ngầm bội phục, lực nhẫn nại của vị thái tử này quả nhiên không tầm thường, đổi lại là người bệnh khác chỉ e đã sớm ngất đi.
Đường Liệp cũng không rõ tại sao mình hận Huyền Diên như vậy, kỳ thật hắn với Huyền Diên cũng không có quan hệ ân oán gì, dù sao chỉ nhìn thấy cặp mắt âm lãnh ác độc của Huyền Diên, là làm cho cả người hắn không được tự nhiên.
Hành hạ là hành hạ, nhưng chữa bệnh cũng không dám hàm hồ, nếu không đạt tới sự hài lòng của Huyền Diên, có lẽ mạng nhỏ này cũng đi đứt.
Huyền Diên nhìn thân dưới một chút, nhìn thuận mắt hơn xưa rất nhiều, đau đớn cũng không kịch liệt như lúc ban đầu.
Đường Liệp đưa cho hắn một cái khăn mặt nói: " Ngày mốt tới thay thuốc, ta thuận tiện giúp ngươi kiểm tra miệng vết thương một chút, bảy ngày sau sẽ khôi phục như thường."
Huyền Diên gật đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch, Đường Liệp dìu hắn đứng xuống, nhìn thấy tư thế bước đi của Huyền Diên trong nội tâm không khỏi cười thầm, không nghĩ ra hỗn đản này đi đúng tiêu chuẩn như chân bị vòng kiềng.
Huyền Diên vẫn không quên dặn dò Đường Liệp: " Chuyện ngươi trị liệu cho ta ngàn vạn lần không được..."
Đường Liệp cười nói: " Công tử cứ việc yên tâm, chuyện này ngay cả biểu huynh của ngươi ta cũng không nói."
Huyền Diên hâm mộ vỗ đầu vai Đường Liệp: " Nếu lần này ta có thể khôi phục, ngày sau tuyệt đối sẽ không quên ngươi."
Đường Liệp thầm nghĩ trong lòng: " Ngươi không giết ta diệt khẩu, ta đã cảm ơn trời đất rồi." Nhưng trong miệng lại nói: " Trị bệnh cứu người chính là bổn phận của thầy thuốc, công tử không cần ghi nhớ ở trong lòng."
Lúc Đường Liệp chuẩn bị đủ mọi thứ để giải phẫu thẩm mỹ cho Lệ Kỳ thì nàng lại đột nhiên mất tích, hết thảy đều không có dấu hiệu gì, thậm chí ngay cả Lý lão bản của Đắc Nguyệt Lâu cũng không biết nàng rời đi lúc nào.
Lúc Đường Liệp nghe tin chạy tới, thì phòng đã sớm trống không. Lý lão bản chỉ lên bàn, Đường Liệp đi vào nhìn lại, thấy bên trên viết: " Còn sống vĩnh viễn so với chết đi vui sướng hơn..." Đường Liệp vui mừng thở phào nhẹ nhõm, từ những lời này có thể tính ra là Lệ Kỳ hẳn sẽ không tự sát.
Trên chăn nệm trắng tinh còn để lại một cây lông chim trắng nõn lẳng lặng nằm nơi đó, có lẽ là do Lệ Kỳ lưu lại, Đường Liệp cẩn thận cầm lấy lông chim bỏ vào lòng, hắn muốn giữ lại một kỷ niệm vĩnh cửu.
/129
|