Lưu Bạch biết tính tình của Tiêu Thiên Diệu, rõ ràng hắn rất ghét bị người uy hiếp, nhưng hiện tại......
Bọn họ đúng thật rất cần Mặc Thần Y, nếu không có Mặc Thần Y ra tay, chân Tiêu Thiên Diệu sẽ không thể cứu.
Thiên Diệu, hiện tại không phải thời điểm hành động theo cảm tình. Lưu Bạch lên tiếng khuyên bảo: Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, ngươi từng nói với ta những việc bản thân có thể nhẫn mà người thường không thể nhẫn, mới có thể bao trùm phía trên mọi người. Hiện tại không phải là lúc chính bản thân ngươi nên làm điều đó hay sao?
Lưu Bạch, ngươi sai rồi, bổn vương có thể nhẫn những việc người thường không thể nhẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà làm trái với lương tâm mình. Tiêu Thiên Diệu đè hai tay trên tay vịn, hơi ngả người ra sau, Lâm Sơ Cửu là Tiêu Vương phi do Hoàng thượng ban hôn, bổn vương cưới nàng, nàng chính là thê tử của bổn vương. Bổn vương là người duy nhất có thể giết thê tử của mình, người khác không có khả năng.
Vậy ngươi không muốn cưới Mặc cô nương? Lưu Bạch hiểu, Tiêu Thiên Diệu nói nhiều như thế thật ra là có ý như vậy.
Không muốn, cũng sẽ không cưới. Tiêu Thiên Diệu nói rất chắc chắn, cưới Lâm Sơ Cửu là bất đắc dĩ, lúc trước hắn không thể cự tuyệt. Khi hắn có thể cự tuyệt, hắn tuyệt đối sẽ không cưới thêm một nữ nhân khác chướng mắt mình.
Mặc cô nương có gì không tốt? Mặc dù nàng ấy không thể giúp ngươi trong chuyện triều chính, nhưng với thanh danh của Mặc Thần Y, ngươi chắc chắn nhận được trợ lực không nhỏ. Lưu Bạch cũng không biết mình đang bị làm sao, Thiên Diệu không cưới Mặc cô nương thì hắn nên vui, nhưng tưởng tượng đến Thiên Diệu cảm thấy chướng mắt Mặc cô nương, trong lòng hắn lại cảm thấy không thoải mái.
Cho dù Mặc cô nương không tốt, cũng còn tốt hơn Lâm Sơ Cửu.
Nàng ấy tốt thì như thế nào, bổn vương xem thường nữ nhân tự mình đưa tới cửa. Tiêu Thiên Diệu khinh miệt nói, thấy ánh mắt Lưu Bạch hiện lên bất mãn, hắn liền đưa ra một câu: Lưu Bạch, ngươi là huynh đệ nên ta báo cho ngươi một câu, nữ nhân như Mặc Ngọc Nhi không xứng với ngươi. Đừng vì một nữ nhân, mà thương tổn tình nghĩa huynh đệ bọn họ.
Thiên Diệu...... Lưu Bạch ngẩn ra, hắn cho rằng chính mình che dấu rất tốt, nhưng không nghĩ rằng Tiêu Thiên Diệu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Biểu hiện của ngươi quá rõ ràng, bổn vương tin rằng không chỉ có bổn vương có thể nhìn ra, Mặc Ngọc Nhi cũng đã nhìn ra. Tiêu Thiên Diệu lại bồi thêm một câu, sắc mặt Lưu Bạch trắng nhợt, lảo đảo lui về phía sau, Thật sự rõ ràng như vậy?
Ừ. Tiêu Thiên Diệu lên tiếng, Vì thế, bổn vương càng không thể cưới Mặc Ngọc Nhi.
Bởi vì ta sao? Lưu Bạch thay đổi giọng điệu, hơi thở ổn định hơn nhiều.
Không, bổn vương ghét nữ nhân tâm cơ thâm trầm, đặc biệt là dùng tâm cơ này ở trên người bổn vương. Nữ nhân của hắn có thể thông minh, nhưng không thể chơi trò thông minh vặt ở trước mặt hắn.
Lưu Bạch há mồm nói: Mặc cô nương không phải người như vậy, Lâm Sơ Cửu mới là nữ nhân tâm cơ thâm trầm. Nếu không phải tâm cơ thâm trầm, nàng sao lại trong ngoài đều khác nhau như thế!
Mặc Ngọc Nhi như thế nào không liên quan tới bổn vương, đối với Lâm Sơ Cửu? Bổn vương cũng không thích nàng. Tiêu Thiên Diệu không hề suy nghĩ nói, nhưng đổi lấy là phản ứng không tin của Lưu Bạch: Thật vậy sao?
Đương nhiên. Bàn tay nắm trên tay vịn của Tiêu Thiên Diệu hơi dùng sức, hắn rõ ràng không muốn nói tới đề tài này, ngược lại nói tới sự tình Chu Tứ, Sự tình treo giải thưởng đuổi giết Chu Tứ đã làm tốt chứ?
Lưu Bạch không có ý tiếp tục làm phiền, nếu Tiêu Thiên Diệu không nói hắn sẽ không hỏi, vì vậy hắn chỉ gật đầu nói: Đã làm tốt, Tô Trà đưa ra mười vạn lượng tiền thưởng, có rất nhiều sát thủ động tâm.
Rất tốt, Tiêu Thiên Diệu vừa lòng gật đầu, Đi tìm Kinh Trì, nói với hắn, nếu giết được Chu Tứ, bổn vương sẽ cho hắn hai mươi vạn lượng.
Kinh Trì? Sát thủ được xếp hạng đệ nhất nhân trong giới sát thủ, kể từ khi hắn ta xuất đạo tới nay, chỉ cần là nhiệm vụ hắn ta tiếp nhận, chưa từng thất thủ. Hắn ta một tay phi đao, không trật một phát nào.
Tiêu Thiên Diệu đây là muốn bức cho Chu Tứ chết.
Không sợ Chu Tứ chó cùng rứt giậu hay sao? Lưu Bạch lo lắng chính là điểm này.
Ngươi đặt bổn vương ở đâu! Người nào dám muốn lấy mạng bổn vương, sẽ không có kết cục tốt. Tiêu Thiên Diệu bình tĩnh nói, không có một chút cảm xúc, vô cớ khiến nhân tâm kinh hãi.
Lưu Bạch đột nhiên nghĩ tới Mặc Ngọc Nhi lạnh lùng cao ngạo, trong lòng liền hiểu vì sao Tiêu Thiên Diệu thấy nàng ấy chướng mắt. Nếu Mặc Ngọc Nhi thật sự là nữ tử lạnh lùng cao ngạo, vì sao sẽ trăm phương ngàn kế, thậm chí giết chết Lâm Sơ Cửu cũng muốn gả cho Thiên Diệu?
Trong lòng Lưu Bạch giống như bị mất mát thứ gì đó, vừa tan vỡ vừa đau đớn, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng, đau dài không bằng đau ngắn.
Sau khi báo cáo hết tình huống mình điều tra được cho Tiêu Thiên Diệu, Lưu Bạch phớt lờ đau đớn trong trái tim mình, ra khỏi Tiêu Vương phủ để đi tìm Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi, nói với bọn họ về quyết định của Tiêu Thiên Diệu.
Mặc Thần Y đầy đầu tóc bạc, râu bạc trắng dài nửa thước, đôi mắt vẫn rất minh mẫn, tinh thần phấn chấn, không hiện lên vẻ già nua, nhìn qua giống như lão thần tiên ẩn náu chốn nhân gian.
Nghe những lời Lưu Bạch nói, Mặc Thần Y không hề tức giận, chỉ vuốt chòm râu nói: Tiêu Vương gia trọng tình trọng nghĩa, lão phu bội phục.
Vương gia khi đối địch lãnh khốc vô tình, nhưng đối người một nhà thật sự rất tốt. Lưu Bạch không hiểu Mặc Thần Y rốt cuộc có ý gì, chỉ có thể nói nói theo hắn, tận lực nói tốt về Tiêu Thiên Diệu. Rốt cuộc, hiện tại bọn họ vẫn cần Mạc Thần Y chữa chân cho Tiêu Thiên Diệu.
Lão phu rất coi trọng Tiêu Vương gia trọng tình trọng nghĩa, Mặc Thần Y tâng bỗc một câu, nói với nữ tử lạnh lùng cao ngạo mặc một thân bạch y đứng ở phía sau: Ngọc Nhi, lấy bình dược bạch ngọc ở đầu giường của ta, mang tới đây.
Vâng. Bạch y nữ tử Mặc Ngọc Nhi có khuôn mặt tinh xảo, nhưng lạnh như sương, nàng vừa nghe thấy Tiêu Thiên Diệu cự tuyệt cưới nàng, cũng không biểu lộ một chút cảm xúc, thật sự thờ ơ giống như không có tình cảm gì.
Trong lòng Lưu Bạch hiểu rõ, hắn và Mặc Ngọc Nhi không có khả năng, nhưng lại không khống chế được trái tim mình, hai mắt không tự chủ được truy đuổi thân ảnh Mặc Ngọc Nhi, trong lòng mơ hồ có chút dao động.
Mặc cô nương thật sự sẽ không từ thủ đoạn cũng phải gả cho Thiên Diệu hay sao?
Nàng muốn gả cho Thiên Diệu như vậy, thật sự là vì thích Thiên Diệu hay sao?
Rất nhanh, Mặc Thần Y đã cho Lưu Bạch đáp án.
Thật sự không dám dấu diếm, lão phu không còn sống lâu nữa, nhưng không yên lòng về Ngọc Nhi, vì vậy nên mới muốn phó thác cho Tiêu Vương gia. Mặc Thần Y nhìn phương hướng Mặc Ngọc Nhi rời đi, thở dài một hơi, Thời trẻ ta hành sự bừa bãi, đắc tội với không ít người. Ta có một nghiệt đồ, thời trẻ đã trục xuất hắn khỏi sư môn, và nghiệp chướng kia ghi hận trong lòng, một lòng muốn trả thù ta. Nếu ta vẫn sống trên đời cũng không sợ hắn, nhưng nếu ta chết đi, ta sợ nghiệp chướng kia sẽ trả thù Ngọc Nhi, vì thế mới muốn tìm một chỗ để Ngọc Nhi an thân.
Thì ra là như thế. Lưu Bạch mang vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng đau đớn nháy mắt biến mất, thay vào đó chính là sự đau lòng.
Mặc Thần Y nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ già nua, Nữ nhi này của ta trời sinh cô độc, không hiểu chuyện trần tục, điều duy nhất ta không yên tâm là nàng, vì vậy muốn tìm một người đáng tin cậy để phó thác nàng cho hắn.
Tiêu Vương trọng tình trọng nghĩa, lão phu thật sự bội phục, thỉnh Lưu Bạch thiếu hiệp hãy chuyển lời với Tiêu Vương, việc lúc trước lão phu đề xuất bất quá chỉ là lão phu muốn thử. Lão phu tuyệt đối không có tâm tư giết Vương phi, lão phu chỉ sợ một ngày nào đó chỉ vì hám lợi, Tiêu Vương sẽ đẩy Ngọc Nhi ra ngoài. Hiện tại lão phu đã biết Tiêu Vương không phải người tiểu nhân, trong lòng đã cảm thấy thoải mái.
Ngọc Nhi trời sinh cô độc, không biết giao tiếp với mọi người, xuất thân giang hồ cũng khó đảm đương chức vị Vương phi. Hôm nay lão phu mặt dày thỉnh cầu, thỉnh Tiêu Vương nạp Ngọc Nhi làm trắc phi. Lão phu không ý đồ gì, chỉ cầu Tiêu Vương bảo đảm Ngọc Nhi cả đời an khang.
Mặc Thần Y nói giọng có chút nặng nề, đôi mắt đẫm lệ, dường như rất miễn cưỡng khi phải nói ra những lời như vậy. Lưu Bạch sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng, không chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu: Thỉnh Mặc Thần Y yên tâm, ta sẽ cố gắng giúp ngươi việc này.
Không có âm mưu tính kế, Thiên Diệu chắc hẳn sẽ không tức giận, đúng không?
Bọn họ đúng thật rất cần Mặc Thần Y, nếu không có Mặc Thần Y ra tay, chân Tiêu Thiên Diệu sẽ không thể cứu.
Thiên Diệu, hiện tại không phải thời điểm hành động theo cảm tình. Lưu Bạch lên tiếng khuyên bảo: Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được, ngươi từng nói với ta những việc bản thân có thể nhẫn mà người thường không thể nhẫn, mới có thể bao trùm phía trên mọi người. Hiện tại không phải là lúc chính bản thân ngươi nên làm điều đó hay sao?
Lưu Bạch, ngươi sai rồi, bổn vương có thể nhẫn những việc người thường không thể nhẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà làm trái với lương tâm mình. Tiêu Thiên Diệu đè hai tay trên tay vịn, hơi ngả người ra sau, Lâm Sơ Cửu là Tiêu Vương phi do Hoàng thượng ban hôn, bổn vương cưới nàng, nàng chính là thê tử của bổn vương. Bổn vương là người duy nhất có thể giết thê tử của mình, người khác không có khả năng.
Vậy ngươi không muốn cưới Mặc cô nương? Lưu Bạch hiểu, Tiêu Thiên Diệu nói nhiều như thế thật ra là có ý như vậy.
Không muốn, cũng sẽ không cưới. Tiêu Thiên Diệu nói rất chắc chắn, cưới Lâm Sơ Cửu là bất đắc dĩ, lúc trước hắn không thể cự tuyệt. Khi hắn có thể cự tuyệt, hắn tuyệt đối sẽ không cưới thêm một nữ nhân khác chướng mắt mình.
Mặc cô nương có gì không tốt? Mặc dù nàng ấy không thể giúp ngươi trong chuyện triều chính, nhưng với thanh danh của Mặc Thần Y, ngươi chắc chắn nhận được trợ lực không nhỏ. Lưu Bạch cũng không biết mình đang bị làm sao, Thiên Diệu không cưới Mặc cô nương thì hắn nên vui, nhưng tưởng tượng đến Thiên Diệu cảm thấy chướng mắt Mặc cô nương, trong lòng hắn lại cảm thấy không thoải mái.
Cho dù Mặc cô nương không tốt, cũng còn tốt hơn Lâm Sơ Cửu.
Nàng ấy tốt thì như thế nào, bổn vương xem thường nữ nhân tự mình đưa tới cửa. Tiêu Thiên Diệu khinh miệt nói, thấy ánh mắt Lưu Bạch hiện lên bất mãn, hắn liền đưa ra một câu: Lưu Bạch, ngươi là huynh đệ nên ta báo cho ngươi một câu, nữ nhân như Mặc Ngọc Nhi không xứng với ngươi. Đừng vì một nữ nhân, mà thương tổn tình nghĩa huynh đệ bọn họ.
Thiên Diệu...... Lưu Bạch ngẩn ra, hắn cho rằng chính mình che dấu rất tốt, nhưng không nghĩ rằng Tiêu Thiên Diệu có thể nhìn thấy rõ ràng.
Biểu hiện của ngươi quá rõ ràng, bổn vương tin rằng không chỉ có bổn vương có thể nhìn ra, Mặc Ngọc Nhi cũng đã nhìn ra. Tiêu Thiên Diệu lại bồi thêm một câu, sắc mặt Lưu Bạch trắng nhợt, lảo đảo lui về phía sau, Thật sự rõ ràng như vậy?
Ừ. Tiêu Thiên Diệu lên tiếng, Vì thế, bổn vương càng không thể cưới Mặc Ngọc Nhi.
Bởi vì ta sao? Lưu Bạch thay đổi giọng điệu, hơi thở ổn định hơn nhiều.
Không, bổn vương ghét nữ nhân tâm cơ thâm trầm, đặc biệt là dùng tâm cơ này ở trên người bổn vương. Nữ nhân của hắn có thể thông minh, nhưng không thể chơi trò thông minh vặt ở trước mặt hắn.
Lưu Bạch há mồm nói: Mặc cô nương không phải người như vậy, Lâm Sơ Cửu mới là nữ nhân tâm cơ thâm trầm. Nếu không phải tâm cơ thâm trầm, nàng sao lại trong ngoài đều khác nhau như thế!
Mặc Ngọc Nhi như thế nào không liên quan tới bổn vương, đối với Lâm Sơ Cửu? Bổn vương cũng không thích nàng. Tiêu Thiên Diệu không hề suy nghĩ nói, nhưng đổi lấy là phản ứng không tin của Lưu Bạch: Thật vậy sao?
Đương nhiên. Bàn tay nắm trên tay vịn của Tiêu Thiên Diệu hơi dùng sức, hắn rõ ràng không muốn nói tới đề tài này, ngược lại nói tới sự tình Chu Tứ, Sự tình treo giải thưởng đuổi giết Chu Tứ đã làm tốt chứ?
Lưu Bạch không có ý tiếp tục làm phiền, nếu Tiêu Thiên Diệu không nói hắn sẽ không hỏi, vì vậy hắn chỉ gật đầu nói: Đã làm tốt, Tô Trà đưa ra mười vạn lượng tiền thưởng, có rất nhiều sát thủ động tâm.
Rất tốt, Tiêu Thiên Diệu vừa lòng gật đầu, Đi tìm Kinh Trì, nói với hắn, nếu giết được Chu Tứ, bổn vương sẽ cho hắn hai mươi vạn lượng.
Kinh Trì? Sát thủ được xếp hạng đệ nhất nhân trong giới sát thủ, kể từ khi hắn ta xuất đạo tới nay, chỉ cần là nhiệm vụ hắn ta tiếp nhận, chưa từng thất thủ. Hắn ta một tay phi đao, không trật một phát nào.
Tiêu Thiên Diệu đây là muốn bức cho Chu Tứ chết.
Không sợ Chu Tứ chó cùng rứt giậu hay sao? Lưu Bạch lo lắng chính là điểm này.
Ngươi đặt bổn vương ở đâu! Người nào dám muốn lấy mạng bổn vương, sẽ không có kết cục tốt. Tiêu Thiên Diệu bình tĩnh nói, không có một chút cảm xúc, vô cớ khiến nhân tâm kinh hãi.
Lưu Bạch đột nhiên nghĩ tới Mặc Ngọc Nhi lạnh lùng cao ngạo, trong lòng liền hiểu vì sao Tiêu Thiên Diệu thấy nàng ấy chướng mắt. Nếu Mặc Ngọc Nhi thật sự là nữ tử lạnh lùng cao ngạo, vì sao sẽ trăm phương ngàn kế, thậm chí giết chết Lâm Sơ Cửu cũng muốn gả cho Thiên Diệu?
Trong lòng Lưu Bạch giống như bị mất mát thứ gì đó, vừa tan vỡ vừa đau đớn, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng, đau dài không bằng đau ngắn.
Sau khi báo cáo hết tình huống mình điều tra được cho Tiêu Thiên Diệu, Lưu Bạch phớt lờ đau đớn trong trái tim mình, ra khỏi Tiêu Vương phủ để đi tìm Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi, nói với bọn họ về quyết định của Tiêu Thiên Diệu.
Mặc Thần Y đầy đầu tóc bạc, râu bạc trắng dài nửa thước, đôi mắt vẫn rất minh mẫn, tinh thần phấn chấn, không hiện lên vẻ già nua, nhìn qua giống như lão thần tiên ẩn náu chốn nhân gian.
Nghe những lời Lưu Bạch nói, Mặc Thần Y không hề tức giận, chỉ vuốt chòm râu nói: Tiêu Vương gia trọng tình trọng nghĩa, lão phu bội phục.
Vương gia khi đối địch lãnh khốc vô tình, nhưng đối người một nhà thật sự rất tốt. Lưu Bạch không hiểu Mặc Thần Y rốt cuộc có ý gì, chỉ có thể nói nói theo hắn, tận lực nói tốt về Tiêu Thiên Diệu. Rốt cuộc, hiện tại bọn họ vẫn cần Mạc Thần Y chữa chân cho Tiêu Thiên Diệu.
Lão phu rất coi trọng Tiêu Vương gia trọng tình trọng nghĩa, Mặc Thần Y tâng bỗc một câu, nói với nữ tử lạnh lùng cao ngạo mặc một thân bạch y đứng ở phía sau: Ngọc Nhi, lấy bình dược bạch ngọc ở đầu giường của ta, mang tới đây.
Vâng. Bạch y nữ tử Mặc Ngọc Nhi có khuôn mặt tinh xảo, nhưng lạnh như sương, nàng vừa nghe thấy Tiêu Thiên Diệu cự tuyệt cưới nàng, cũng không biểu lộ một chút cảm xúc, thật sự thờ ơ giống như không có tình cảm gì.
Trong lòng Lưu Bạch hiểu rõ, hắn và Mặc Ngọc Nhi không có khả năng, nhưng lại không khống chế được trái tim mình, hai mắt không tự chủ được truy đuổi thân ảnh Mặc Ngọc Nhi, trong lòng mơ hồ có chút dao động.
Mặc cô nương thật sự sẽ không từ thủ đoạn cũng phải gả cho Thiên Diệu hay sao?
Nàng muốn gả cho Thiên Diệu như vậy, thật sự là vì thích Thiên Diệu hay sao?
Rất nhanh, Mặc Thần Y đã cho Lưu Bạch đáp án.
Thật sự không dám dấu diếm, lão phu không còn sống lâu nữa, nhưng không yên lòng về Ngọc Nhi, vì vậy nên mới muốn phó thác cho Tiêu Vương gia. Mặc Thần Y nhìn phương hướng Mặc Ngọc Nhi rời đi, thở dài một hơi, Thời trẻ ta hành sự bừa bãi, đắc tội với không ít người. Ta có một nghiệt đồ, thời trẻ đã trục xuất hắn khỏi sư môn, và nghiệp chướng kia ghi hận trong lòng, một lòng muốn trả thù ta. Nếu ta vẫn sống trên đời cũng không sợ hắn, nhưng nếu ta chết đi, ta sợ nghiệp chướng kia sẽ trả thù Ngọc Nhi, vì thế mới muốn tìm một chỗ để Ngọc Nhi an thân.
Thì ra là như thế. Lưu Bạch mang vẻ mặt khiếp sợ, trong lòng đau đớn nháy mắt biến mất, thay vào đó chính là sự đau lòng.
Mặc Thần Y nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ già nua, Nữ nhi này của ta trời sinh cô độc, không hiểu chuyện trần tục, điều duy nhất ta không yên tâm là nàng, vì vậy muốn tìm một người đáng tin cậy để phó thác nàng cho hắn.
Tiêu Vương trọng tình trọng nghĩa, lão phu thật sự bội phục, thỉnh Lưu Bạch thiếu hiệp hãy chuyển lời với Tiêu Vương, việc lúc trước lão phu đề xuất bất quá chỉ là lão phu muốn thử. Lão phu tuyệt đối không có tâm tư giết Vương phi, lão phu chỉ sợ một ngày nào đó chỉ vì hám lợi, Tiêu Vương sẽ đẩy Ngọc Nhi ra ngoài. Hiện tại lão phu đã biết Tiêu Vương không phải người tiểu nhân, trong lòng đã cảm thấy thoải mái.
Ngọc Nhi trời sinh cô độc, không biết giao tiếp với mọi người, xuất thân giang hồ cũng khó đảm đương chức vị Vương phi. Hôm nay lão phu mặt dày thỉnh cầu, thỉnh Tiêu Vương nạp Ngọc Nhi làm trắc phi. Lão phu không ý đồ gì, chỉ cầu Tiêu Vương bảo đảm Ngọc Nhi cả đời an khang.
Mặc Thần Y nói giọng có chút nặng nề, đôi mắt đẫm lệ, dường như rất miễn cưỡng khi phải nói ra những lời như vậy. Lưu Bạch sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng, không chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu: Thỉnh Mặc Thần Y yên tâm, ta sẽ cố gắng giúp ngươi việc này.
Không có âm mưu tính kế, Thiên Diệu chắc hẳn sẽ không tức giận, đúng không?
/161
|