Lâm Sơ Cửu thu dọn xong phòng mổ, phân phó Tào quản gia an bài người rửa sạch, khử trùng, sau đó nàng quay lại sân của mình, ngâm người tắm nước ấm, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tinh thần tốt, gợi lên cảm giác thèm ăn, nhưng Lâm Sơ Cửu không dám ăn nhiều, sợ ăn no quá sẽ cảm thấy buồn ngủ. Lâm Sơ Cửu miễn cưỡng ăn sáu miếng liền buông bát đũa xuống.
Không phải nàng có kỷ luật, mà là nàng phải có trách nhiệm với người bệnh của mình. Có đôi khi, đó chỉ là một sơ suất nhỏ của bác sĩ, nhưng có thể khiến người bệnh tử vong.
Sau khi ăn xong, Lâm Sơ Cửu không lập tức di chuyển, mà là nghỉ ngơi một lát, nhắn nhủ Phỉ Thuý một khắc sau (15ph) hãy đánh thức nàng dậy.
Ngô đại phu vốn tưởng rằng, đưa Tiêu Thiên Diệu hôn mê bất tỉnh trở về phòng, là chuyện rất đơn giản, nhưng không ngờ......
"Vương... Vương gia, ngài.... ngài tỉnh?" Nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tiêu Thiên Diệu, Ngô đại phu lập tức hiểu được.
Hôn mê bất tỉnh cái gì, tất cả đều là gạt người được không. Vương gia thật sự rất tỉnh táo.
Đúng là xui xẻo.
"Bổn vương không nên tỉnh hay sao?" Đối mặt với Ngô đại phu, Tiêu Thiên Diệu không kiên nhẫn lắm, giọng nói lạnh băng, ánh mắt sắc bén, Ngô đại phu sợ tới mức run rẩy, liên tục rùng mình, "Không.... không phải......"
"Thu hồi bộ dạng của ngươi, bổn vương có chuyện muốn hỏi." Chỉ bằng một nữ nhân như Lâm Sơ Cửu, thật sự là không đủ can đảm.
"Vâng... vâng." Ngô đại phu lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, cúi người đứng ở mép giường, bộ dáng sẽ quỳ xuống thỉnh tội bất cứ lúc nào.
Không còn lựa chọn nào khác, tưởng tượng đến người cắt quần Vương gia, cạo lông chân Vương gia là mình, ông cảm thấy bất an trong lòng.
Tiêu Thiên Diệu nheo mắt liếc nhìn Ngô đại phu, thấy Ngô đại phu đã bình tĩnh lại, lúc này mới nói: "Ngươi hãy nói hết mọi chuyện nhìn thấy hôm nay cho bổn vương biết, không được giấu giếm."
"A, không phải Vương gia luôn tỉnh táo hay sao?" Ngô đại phu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trí vẫn chưa ổn định, nếu không sẽ không nói ra như vậy.
Tiêu Thiên Diệu sao có thể sẽ trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy của ông, lạnh mặt nói: "Nói đi."
"Vâng, vâng." Ngô đại phu không biết Tiêu Thiên Diệu tỉnh lại từ lúc nào, không dám lừa gạt, nói hết mọi chuyện xảy ra sau khi ông tiến vào cho Tiêu Thiên Diệu nghe. Đối với chuyện cắt quần và cạo lông chân, cần phải nhắc tới tên Vương phi, ông chỉ là người chấp hành.
Đương nhiên, Ngô đại phu rất có lương tâm, không quên ở nói tốt cho Lâm Sơ Cửu ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu: "Vương gia, ngài ngàn vạn đừng trách Vương phi nương nương, Vương phi nương nương cũng vì muốn tốt cho ngài. Vì trị liệu chân cho ngài, Vương phi nương nương đã đứng suốt bốn canh giờ, không hề ngừng nghỉ. Mãi đến khi khâu xong mũi kim cuối cùng, tiểu nhân nhìn thấy tay Vương phi nương nương cũng đều run rẩy. Bởi vì Vương phi vẫn còn trẻ tuổi, nếu đổi lại là tiểu nhân, cầm dao bốn canh giờ, tay đã sớm không vững, đâu có thể kiên trì đến cuối."
"Câm miệng, không cần ngươi nhiều lời." Hắn có mắt, có thể nhìn thấy Lâm Sơ Cửu mệt mỏi thế nào, cần phải lặp lại lần nữa khiến hắn áy náy hay sao?
"Vâng, vâng, tiểu nhân không nói nữa, tiểu nhân không nói nữa." Ngô đại phu lén dùng khóe mắt nhìn lướt qua, phát hiện mặc dù giọng điệu Tiêu Thiên Diệu ác liệt, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, trong lòng mừng thầm.
Quả nhiên, đưa Vương phi nương nương ra là có thể việc lớn biến thành nhỏ, việc nhỏ biến thành không. Sau này, bố cục trong phủ chỉ sợ sẽ có thay đổi, ông phải ôm chặt đùi Vương phi mới được.
Tinh thần tốt, gợi lên cảm giác thèm ăn, nhưng Lâm Sơ Cửu không dám ăn nhiều, sợ ăn no quá sẽ cảm thấy buồn ngủ. Lâm Sơ Cửu miễn cưỡng ăn sáu miếng liền buông bát đũa xuống.
Không phải nàng có kỷ luật, mà là nàng phải có trách nhiệm với người bệnh của mình. Có đôi khi, đó chỉ là một sơ suất nhỏ của bác sĩ, nhưng có thể khiến người bệnh tử vong.
Sau khi ăn xong, Lâm Sơ Cửu không lập tức di chuyển, mà là nghỉ ngơi một lát, nhắn nhủ Phỉ Thuý một khắc sau (15ph) hãy đánh thức nàng dậy.
Ngô đại phu vốn tưởng rằng, đưa Tiêu Thiên Diệu hôn mê bất tỉnh trở về phòng, là chuyện rất đơn giản, nhưng không ngờ......
"Vương... Vương gia, ngài.... ngài tỉnh?" Nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tiêu Thiên Diệu, Ngô đại phu lập tức hiểu được.
Hôn mê bất tỉnh cái gì, tất cả đều là gạt người được không. Vương gia thật sự rất tỉnh táo.
Đúng là xui xẻo.
"Bổn vương không nên tỉnh hay sao?" Đối mặt với Ngô đại phu, Tiêu Thiên Diệu không kiên nhẫn lắm, giọng nói lạnh băng, ánh mắt sắc bén, Ngô đại phu sợ tới mức run rẩy, liên tục rùng mình, "Không.... không phải......"
"Thu hồi bộ dạng của ngươi, bổn vương có chuyện muốn hỏi." Chỉ bằng một nữ nhân như Lâm Sơ Cửu, thật sự là không đủ can đảm.
"Vâng... vâng." Ngô đại phu lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, cúi người đứng ở mép giường, bộ dáng sẽ quỳ xuống thỉnh tội bất cứ lúc nào.
Không còn lựa chọn nào khác, tưởng tượng đến người cắt quần Vương gia, cạo lông chân Vương gia là mình, ông cảm thấy bất an trong lòng.
Tiêu Thiên Diệu nheo mắt liếc nhìn Ngô đại phu, thấy Ngô đại phu đã bình tĩnh lại, lúc này mới nói: "Ngươi hãy nói hết mọi chuyện nhìn thấy hôm nay cho bổn vương biết, không được giấu giếm."
"A, không phải Vương gia luôn tỉnh táo hay sao?" Ngô đại phu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trí vẫn chưa ổn định, nếu không sẽ không nói ra như vậy.
Tiêu Thiên Diệu sao có thể sẽ trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy của ông, lạnh mặt nói: "Nói đi."
"Vâng, vâng." Ngô đại phu không biết Tiêu Thiên Diệu tỉnh lại từ lúc nào, không dám lừa gạt, nói hết mọi chuyện xảy ra sau khi ông tiến vào cho Tiêu Thiên Diệu nghe. Đối với chuyện cắt quần và cạo lông chân, cần phải nhắc tới tên Vương phi, ông chỉ là người chấp hành.
Đương nhiên, Ngô đại phu rất có lương tâm, không quên ở nói tốt cho Lâm Sơ Cửu ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu: "Vương gia, ngài ngàn vạn đừng trách Vương phi nương nương, Vương phi nương nương cũng vì muốn tốt cho ngài. Vì trị liệu chân cho ngài, Vương phi nương nương đã đứng suốt bốn canh giờ, không hề ngừng nghỉ. Mãi đến khi khâu xong mũi kim cuối cùng, tiểu nhân nhìn thấy tay Vương phi nương nương cũng đều run rẩy. Bởi vì Vương phi vẫn còn trẻ tuổi, nếu đổi lại là tiểu nhân, cầm dao bốn canh giờ, tay đã sớm không vững, đâu có thể kiên trì đến cuối."
"Câm miệng, không cần ngươi nhiều lời." Hắn có mắt, có thể nhìn thấy Lâm Sơ Cửu mệt mỏi thế nào, cần phải lặp lại lần nữa khiến hắn áy náy hay sao?
"Vâng, vâng, tiểu nhân không nói nữa, tiểu nhân không nói nữa." Ngô đại phu lén dùng khóe mắt nhìn lướt qua, phát hiện mặc dù giọng điệu Tiêu Thiên Diệu ác liệt, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, trong lòng mừng thầm.
Quả nhiên, đưa Vương phi nương nương ra là có thể việc lớn biến thành nhỏ, việc nhỏ biến thành không. Sau này, bố cục trong phủ chỉ sợ sẽ có thay đổi, ông phải ôm chặt đùi Vương phi mới được.