Edit: Lạc Lạc
Môi lưỡi Đông Mễ Lộ đều bị Tưởng Trì Hoài cắn đến phát đau, khi hơi thở vướng víu của họ tách ra, Đông Mễ Lộ cảm thấy bên trong miệng tràn ngập mùi máu, anh đã cắn rách môi cô.
Tưởng Trì Hoài mơn trớn ngón tay lên cánh môi đã sưng tấy của cô, “Cắn em đau không.”
Đông Mễ Lộ lắc đầu: “Không đau.”
Anh hỏi cô: “Định khi nào thì đi Melbourne, anh sẽ dành thời gian để đi chơi với em.”
Đông Mễ Lộ nhìn anh đầy ngạc nhiên, đây là điều mà cô chưa bao giờ dám mong đợi, “Không phải anh rất bận à? Không cần, em tự mình đi là được rồi.”
Tưởng Trì Hoài dừng lại vài giây: “Mễ Lộ, khi nào thì em mới có thể xem mình là bạn gái của anh? Anh là người đàn ông của em, em phải học cách dựa dẫm vào anh, làm nũng với anh, mà không phải giống như bây giờ, khách sáo như người xa lạ.”
Đông Mễ Lộ chớp chớp hai mắt, hỏi bằng tâm trạng khao khát nhưng lại sợ hãi, mâu thuẫn và phức tạp: “Em làm nũng và dính lấy anh, anh không chê em phiền à?”
Tưởng Trì Hoài suy nghĩ một lúc: “Có thể lúc bận thì anh sẽ phiền, không chừng có khi còn sẽ cãi nhau và chiến tranh lạnh với em, nhưng đây không phải là trạng thái bình thường nhất giữa một đôi tình nhân và một cặp vợ chồng sao?”
Đông Mễ Lộ vòng hai tay lên cổ anh, “Sau khi cãi nhau anh sẽ chia tay với em à?”
Tưởng Trì Hoài cười bất lực: “Ở trong mắt em anh là một thằng đàn ông lòng dạ hẹp hòi thế sao?”
Đông Mễ Lộ nhìn anh, ngẫm nghĩ: “Cái này khó mà nói.”
Tưởng Trì Hoài: “...” Đưa tay bóp má cô, “Sau này dù cãi nhau hay là chiến tranh lạnh, em cũng không cần phải chủ động đến tìm anh, tựa như lần này, đợi anh đến tìm em.”
Đông Mễ Lộ thở dài, khẽ nói: “Nhưng lần này hơn hai tháng anh mới đến tìm em, nếu sau này chúng ta cãi nhau, hai ngày anh không đến tìm em, không chừng em sẽ đi tìm anh mất.”
Tưởng Trì Hoài ôm cô vào lòng, “Sau này sẽ không vượt quá 24 giờ nữa.”
Đông Mễ Lộ: "Em sẽ không được gặp anh trong 24 giờ.”
Tưởng Trì Hoài lại siết chặt cô trong vòng tay của mình, “Vậy sáu giờ.”
Đông Mễ Lộ: “...” Ngẫm nghĩ, cô ngước lên nhìn anh, “Em sẽ không cãi nhau với anh, dù có cãi nhau, em cũng sẽ không rời khỏi nhà.”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn này rất nhẹ, anh phác họa môi cô bằng đầu lưỡi của mình, như có một chiếc lông vũ mềm mại vừa lướt vừa.
Đông Mễ Lộ động tình nhưng lại lo lắng nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng mà anh dành cho.
Nụ hôn của cả hai đã bị chặn lại bởi tiếng chuông điện thoại của Tưởng Trì Hoài, Tưởng Trì Hoài lấy điện thoại ra, là cuộc gọi từ trợ lý, anh ngập ngừng nửa giây mới trả lời.
Trợ lý nhắc nhở anh: “Tưởng tổng, có một cuộc họp vào hai giờ chiều nay.”
Tưởng Trì Hoài nói đã biết, sau đó bấm tắt cuộc gọi, anh xem thời gian, đã 1 giờ rưỡi.
Đông Mễ Lộ giục anh: “Trở lại công ty nhanh lên.”
Cô đứng dậy: “Em tiễn anh xuống.”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô: “Tối nay bận xong anh sẽ đến đón em.”
Anh nắm tay cô đi xuống lầu, khi anh nhìn thấy bức tranh ở tầng dưới, anh không thể không dừng lại, có rất nhiều chi tiết nhỏ anh đã quên đi từ lâu, vậy mà cô vẫn nhớ rõ như thế.
Tưởng Trì Hoài nghiêng đầu hỏi Đông Mễ Lộ: “Bức tranh này được vẽ khi nào?”
Đông Mễ Lộ nhìn bức tranh, “Khi anh đi coi mắt với người khác, cái năm mà em rời đi.”
Lúc đó cô đã đến Châu Phi, dù cách xa anh hàng ngàn dặm, nhưng mỗi một phút giây cô đều nhớ đến anh, những hình ảnh tái hiện trong tâm trí cô đều có liên quan đến anh, mọi thứ có liên quan đến anh trong mấy năm nay, lớn lớn bé bé, thế nhưng cô lại nhớ hết tất cả.
Một buổi chiều, cả đêm không ngủ, và khi thức dậy vào buổi sáng, cô ngồi trước bảng vẽ, một bức tranh có thể hoàn thành một cách liền mạch và lưu loát.
Không có bất cứ bản nháp nào, mà chỉ dựa vào cảm giác, dựa vào ký ức trong trái tim.
Sau khi vẽ xong, chính cô cũng cảm thấy như đang tái hiện lại quá khứ.
Bức tranh này không có bất cứ giá trị thương mại nào, nó đơn giản, thậm chí là nhàm chán, nhưng đối với cô, nó có giá trị liên thành, là tác phẩm mà cô tự hào và hài lòng nhất.
Tưởng Trì Hoài nhìn bức tranh vẽ phòng đọc của thư viện trường học, một bàn đọc có sáu chỗ ngồi, năm người đang ngồi đó, chỉ có một chỗ còn trống, nhưng trên mặt bàn lại đang bày rất nhiều thứ.
Bên tay phải là một cái bình giữ ấm, bên tay trái bày một chồng sách, quyển trên cùng là Đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, những con chữ to được viết với cảm giác hả hê và nghịch ngợm, bên cạnh còn có giáo trình đã được đóng dấu, một cây bút máy được đặt nghiêng trên giáo trình.
Ở giữa là một quyển tạp chí ô tô, trên trang được mở ra, Đông Mễ Lộ vẽ một chiếc xe việt dã, chiếc xe việt dã đó trông rất oai.
Một bức tranh sống động như thật, giống như bức ảnh chụp trong thư viện trong kỳ thi đại học cuối cùng vào năm đó, năm người ngồi ở những chỗ khác đều được vẽ giống như đúc, chỉ có một mình anh là không xuất hiện trong bức tranh.
Tưởng Trì Hoài quay đầu lại hỏi Đông Mễ Lộ: “Sao không vẽ anh vào?”
Đông Mễ Lộ: “Anh em nói anh ấy đã chụp ảnh khi anh đang đi vệ sinh.”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Lúc đó cô đã năn nỉ Đông Dần Sơ chụp ảnh Tưởng Trì Hoài cho cô, kết quả là anh đã chụp một bức ảnh mà không có Tưởng Trì Hoài trong đó.
Cô nhìn qua bức ảnh đó một lần, tất cả những chi tiết đã lập tức tồn tại trong đầu.
Sau đó, cô cố tình không đưa anh vào trong tranh khi vẽ, anh ở trong tim cô là đủ rồi.
Tưởng Trì Hoài nhìn biển số xe oai phong đó: “Em nhớ biển số xe của anh luôn sao?” Chiếc xe việt dã đó là do Tưởng Bách Xuyên tặng cho anh sau khi anh thi đậu đại học, anh nói trong trường đại học không thể lái xe quá phô trương, nên Tưởng Bách Xuyên đã tặng anh một chiếc thật oai.
Đông Mễ Lộ gật đầu: “Nhớ, lúc đó anh đã lái chiếc xe này đến đón em tan học.” Sợ anh không nhớ, cô lại vội vàng nói: “Hôm đó ba mẹ em đi công tác, dường như anh trai em phải giúp giáo sư của các anh, có lẽ là ba của Lộ Dao, anh trai em vẫn luôn gọi là giáo sư Lộ, anh ấy phải giúp giáo sư Lộ thực hiện một dự án, không có thời gian đến đón em, nên anh phải đến đón em về nhà.”
Tưởng Trì Hoài nói: “Anh nhớ.” Dừng lại một lúc, anh nhìn cô và nói: “Một hai bắt anh phải mua đồ uống lạnh cho em uống đúng không?” Thế nhưng cô lại muốn uống đồ uống lạnh vào ngày mùa đông.
Lúc đó cô mới học lớp mười, một cô gái nhỏ vừa tùy hứng vừa ngang ngược vừa độc đoán, nhưng kể từ lúc đó, cô tựa như thay đổi thành một người khác, thục nữ đến mức khiến anh mở mang tầm mắt.
Trong lòng Đông Mễ Lộ dâng trào một cơn sóng nhiệt, hóa ra anh cũng không xem cô như là không khí, cô vươn tay vòng qua eo anh, “Lúc đó mỗi ngày em đều mong anh trai em bận, như thế anh sẽ có thời gian đến đón em.”
Tưởng Trì Hoài sờ đầu cô: “Anh đến đón em được mấy lần rồi?” Anh không nhớ, nhưng chắc chắn là anh đã đón cô nhiều hơn một lần.
Trong những ngày cô thi đại học đều là do anh đưa đón, mấy ngày đó rõ ràng Đông Dần Sơ không bận, nhưng Đông Dần Sơ lại nói có việc còn phải lo lắng hơn khi thi đại học, bảo anh đến đón, lúc đó ở trường cũng không có khóa học nào, nên anh liền đi.
Sau đó anh tốt nghiệp đại học và ra nước ngoài, vì vậy cũng không còn liên lạc với cô nữa.
Sau đó nữa cô đã đi theo anh khắp nơi trên thế giới, anh đã từng chán nản, đã từng nhẫn tâm từ chối, đã từng lo lắng, một cô gái nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì giữa nơi đất khách quê người, chắc chắn anh sẽ sống trong cảm giác tội lỗi cả đời này.
Đông Mễ Lộ ngẩng đầu nhìn anh: “Ngoài lúc thi đại học, anh đón em được mười lăm lần.”
Lúc này, trợ lý gọi điện thoại đến lần nữa.
Tưởng Trì Hoài không nghe máy, lúc này rời đi sẽ còn chưa đến mười lăm phút, anh vỗ đầu cô: “Anh về công ty trước, tối lại đến đón em.”
Đông Mễ Lộ hôn lên má anh, đe dọa anh bằng giọng điệu đùa cợt: “Nếu anh mà quên, em sẽ ồn ào với anh.”
Tưởng Trì Hoài mỉm cười: “Anh chắc chắn sẽ quên.”
Đông Mễ Lộ: “...” Làm nũng bĩu môi.
Sau khi Tưởng Trì Hoài rời đi, Đông Mễ Lộ vỗ nhẹ lên hai má, dường như vẫn còn đang nằm mơ, mọi thứ đều không chân thật, giấc mơ trở thành sự thật rồi nhưng lại không chân thật chút nào.
Cô trở lại trên lầu và gọi cho Đông Dần Sơ, “Anh, muốn nói với anh chuyện này.”
Đông Dần Sơ: “Quay lại với Tưởng Trì Hoài rồi?”
Đông Mễ Lộ sững người, “Anh, Tưởng Trì Hoài nói với anh à?”
Đông Dần Sơ nhẹ giọng: “Còn cần cậu ta nói với anh à? Nghe giọng của em là biết rồi.” Mấy năm nay, chỉ khi nhắc đến Tưởng Trì Hoài, ở cô mới có thể toát lên niềm vui phát ra từ tận trái tim như thế, giọng điệu vui sướng chỉ có khi đang nói về Tưởng Trì Hoài.
Đông Mễ Lộ ngẩng đầu hứng lấy ánh nắng chiều ấm áp, ánh nắng chói lòa, hai mắt cô khẽ nheo lại, “Anh, hôm nay trời nắng đấy.”
Đông Dần Sơ: “... Nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy!”
“Đừng cúp!” Đông Mễ Lộ thu mắt lại, sau đó nhìn vào phòng vẽ tranh, trước mắt tối sầm, không thể nhìn thấy gì, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng rực rỡ của cô.
“Anh, việc em quay lại với Tưởng Trì Hoài, có phải anh thấy em không có khí chất đúng không?”
Đông Dần Sơ châm một điếu thuốc, cười hỏi: “Một thứ xa xỉ như khí chất, em có à?”
Đông Mễ Lộ: “... Anh à! Anh nói chuyện kiểu gì đấy!”
Đông Dần Sơ quay trở lại chuyện chính: “Miễn là em thấy hạnh phúc, nếu không ở cạnh cậu ta, có lẽ cả đời này ở cạnh ai em cũng sẽ không hạnh phúc, kết cục vẫn là ly hôn, nếu vậy, hãy cứ ở lại bên cạnh Tưởng Trì Hoài, sau này đừng động một tí là nói chia tay, chia tay sẽ không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, vấn đề giữa em và Tưởng Trì Hoài không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được hết, nếu cậu ta chịu để tâm đến, chắc kết quả cũng sẽ không quá tệ.”
Đông Mễ Lộ nắm chặt điện thoại: “Cảm ơn anh.”
Đông Dần Sơ thở dài: “Nếu em không hạnh phúc, anh cũng cảm thấy có lỗi.” Nếu không phải lúc đó anh chỉ lo yêu đương với bạn gái, giao nhiệm vụ đón cô cho Tưởng Trì Hoài, có lẽ sẽ không có thứ tình cảm cắt không đứt như ngày hôm nay.
Lúc đó anh nói phải giúp giáo sư Lộ thực hiện dự án, thật ra chỉ là lấy cớ mà thôi...
Sau cuộc họp Tưởng Trì Hoài lại phải đi gặp một khách hàng, bận rộn xong cũng đã bảy giờ rưỡi.
Lúc này anh mới nhớ gọi điện thoại cho Đông Mễ Lộ, “Đang ở phòng vẽ tranh à?”
Đông Mễ Lộ đang ăn trái cây: “Phải, em định sẽ gọi điện ồn ào với anh sau khi em ăn xong quả táo này.”
Tưởng Trì Hoài cười, hỏi cô: “Định ồn ào với anh thế nào?”
Đông Mễ Lộ: “Gọi điện hỏi anh sao vẫn chưa đến đón em.”
Tưởng Trì Hoài: “Chỉ thế thôi à?”
Đông Mễ Lộ: “Đúng vậy, sợ ồn ào quá sẽ tổn thương đến tình cảm.” Đoạn tình cảm này vốn chỉ có một mét, nếu lại tổn thương, sẽ còn lại được bao nhiêu?
Tưởng Trì Hoài nói: “Chưa đến ba phút nữa anh sẽ đến chỗ em, tối nay chúng ta về nhà ăn.”
Trong lòng Đông Mễ Lộ cảm động không thôi: “Anh nấu cho em ăn à?”
Tưởng Trì Hoài: “Ừm, anh nấu cho em ăn.”
Giờ đây trên từng sợi tóc của Đông Mễ Lộ đều ngập tràn hạnh phúc, cô khẽ hỏi: “Nấu gì cho em ăn thế?”
Tưởng Trì Hoài nói: “Em muốn ăn gì anh sẽ nấu cái đó.”
Đông Mễ Lộ không ngờ anh còn có kỹ năng bếp núc, nhưng thật ra đây không phải là điều mà cô mong đợi, cô hỏi anh: “Cái gì anh cũng nấu được?”
Tưởng Trì Hoài rất thẳng thắn và chân thành: “Anh không biết nấu cái gì cả, nhưng anh có thể lên mạng tìm xem nấu như thế nào.”
Đông Mễ Lộ: “...” Anh ấy còn nghĩ đó là một cỗ máy học tập nữa cơ, mẹ tôi sẽ không bao giờ phải lo lắng về kỹ năng bếp núc của tôi nữa...
- -------------------
Chỉ còn một chương nữa thôi là hoàn truyện rồi mọi người đoán xem chương sau có thịt hongg (´⊙ω⊙")
Môi lưỡi Đông Mễ Lộ đều bị Tưởng Trì Hoài cắn đến phát đau, khi hơi thở vướng víu của họ tách ra, Đông Mễ Lộ cảm thấy bên trong miệng tràn ngập mùi máu, anh đã cắn rách môi cô.
Tưởng Trì Hoài mơn trớn ngón tay lên cánh môi đã sưng tấy của cô, “Cắn em đau không.”
Đông Mễ Lộ lắc đầu: “Không đau.”
Anh hỏi cô: “Định khi nào thì đi Melbourne, anh sẽ dành thời gian để đi chơi với em.”
Đông Mễ Lộ nhìn anh đầy ngạc nhiên, đây là điều mà cô chưa bao giờ dám mong đợi, “Không phải anh rất bận à? Không cần, em tự mình đi là được rồi.”
Tưởng Trì Hoài dừng lại vài giây: “Mễ Lộ, khi nào thì em mới có thể xem mình là bạn gái của anh? Anh là người đàn ông của em, em phải học cách dựa dẫm vào anh, làm nũng với anh, mà không phải giống như bây giờ, khách sáo như người xa lạ.”
Đông Mễ Lộ chớp chớp hai mắt, hỏi bằng tâm trạng khao khát nhưng lại sợ hãi, mâu thuẫn và phức tạp: “Em làm nũng và dính lấy anh, anh không chê em phiền à?”
Tưởng Trì Hoài suy nghĩ một lúc: “Có thể lúc bận thì anh sẽ phiền, không chừng có khi còn sẽ cãi nhau và chiến tranh lạnh với em, nhưng đây không phải là trạng thái bình thường nhất giữa một đôi tình nhân và một cặp vợ chồng sao?”
Đông Mễ Lộ vòng hai tay lên cổ anh, “Sau khi cãi nhau anh sẽ chia tay với em à?”
Tưởng Trì Hoài cười bất lực: “Ở trong mắt em anh là một thằng đàn ông lòng dạ hẹp hòi thế sao?”
Đông Mễ Lộ nhìn anh, ngẫm nghĩ: “Cái này khó mà nói.”
Tưởng Trì Hoài: “...” Đưa tay bóp má cô, “Sau này dù cãi nhau hay là chiến tranh lạnh, em cũng không cần phải chủ động đến tìm anh, tựa như lần này, đợi anh đến tìm em.”
Đông Mễ Lộ thở dài, khẽ nói: “Nhưng lần này hơn hai tháng anh mới đến tìm em, nếu sau này chúng ta cãi nhau, hai ngày anh không đến tìm em, không chừng em sẽ đi tìm anh mất.”
Tưởng Trì Hoài ôm cô vào lòng, “Sau này sẽ không vượt quá 24 giờ nữa.”
Đông Mễ Lộ: "Em sẽ không được gặp anh trong 24 giờ.”
Tưởng Trì Hoài lại siết chặt cô trong vòng tay của mình, “Vậy sáu giờ.”
Đông Mễ Lộ: “...” Ngẫm nghĩ, cô ngước lên nhìn anh, “Em sẽ không cãi nhau với anh, dù có cãi nhau, em cũng sẽ không rời khỏi nhà.”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn này rất nhẹ, anh phác họa môi cô bằng đầu lưỡi của mình, như có một chiếc lông vũ mềm mại vừa lướt vừa.
Đông Mễ Lộ động tình nhưng lại lo lắng nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng mà anh dành cho.
Nụ hôn của cả hai đã bị chặn lại bởi tiếng chuông điện thoại của Tưởng Trì Hoài, Tưởng Trì Hoài lấy điện thoại ra, là cuộc gọi từ trợ lý, anh ngập ngừng nửa giây mới trả lời.
Trợ lý nhắc nhở anh: “Tưởng tổng, có một cuộc họp vào hai giờ chiều nay.”
Tưởng Trì Hoài nói đã biết, sau đó bấm tắt cuộc gọi, anh xem thời gian, đã 1 giờ rưỡi.
Đông Mễ Lộ giục anh: “Trở lại công ty nhanh lên.”
Cô đứng dậy: “Em tiễn anh xuống.”
Tưởng Trì Hoài nhìn cô: “Tối nay bận xong anh sẽ đến đón em.”
Anh nắm tay cô đi xuống lầu, khi anh nhìn thấy bức tranh ở tầng dưới, anh không thể không dừng lại, có rất nhiều chi tiết nhỏ anh đã quên đi từ lâu, vậy mà cô vẫn nhớ rõ như thế.
Tưởng Trì Hoài nghiêng đầu hỏi Đông Mễ Lộ: “Bức tranh này được vẽ khi nào?”
Đông Mễ Lộ nhìn bức tranh, “Khi anh đi coi mắt với người khác, cái năm mà em rời đi.”
Lúc đó cô đã đến Châu Phi, dù cách xa anh hàng ngàn dặm, nhưng mỗi một phút giây cô đều nhớ đến anh, những hình ảnh tái hiện trong tâm trí cô đều có liên quan đến anh, mọi thứ có liên quan đến anh trong mấy năm nay, lớn lớn bé bé, thế nhưng cô lại nhớ hết tất cả.
Một buổi chiều, cả đêm không ngủ, và khi thức dậy vào buổi sáng, cô ngồi trước bảng vẽ, một bức tranh có thể hoàn thành một cách liền mạch và lưu loát.
Không có bất cứ bản nháp nào, mà chỉ dựa vào cảm giác, dựa vào ký ức trong trái tim.
Sau khi vẽ xong, chính cô cũng cảm thấy như đang tái hiện lại quá khứ.
Bức tranh này không có bất cứ giá trị thương mại nào, nó đơn giản, thậm chí là nhàm chán, nhưng đối với cô, nó có giá trị liên thành, là tác phẩm mà cô tự hào và hài lòng nhất.
Tưởng Trì Hoài nhìn bức tranh vẽ phòng đọc của thư viện trường học, một bàn đọc có sáu chỗ ngồi, năm người đang ngồi đó, chỉ có một chỗ còn trống, nhưng trên mặt bàn lại đang bày rất nhiều thứ.
Bên tay phải là một cái bình giữ ấm, bên tay trái bày một chồng sách, quyển trên cùng là Đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, những con chữ to được viết với cảm giác hả hê và nghịch ngợm, bên cạnh còn có giáo trình đã được đóng dấu, một cây bút máy được đặt nghiêng trên giáo trình.
Ở giữa là một quyển tạp chí ô tô, trên trang được mở ra, Đông Mễ Lộ vẽ một chiếc xe việt dã, chiếc xe việt dã đó trông rất oai.
Một bức tranh sống động như thật, giống như bức ảnh chụp trong thư viện trong kỳ thi đại học cuối cùng vào năm đó, năm người ngồi ở những chỗ khác đều được vẽ giống như đúc, chỉ có một mình anh là không xuất hiện trong bức tranh.
Tưởng Trì Hoài quay đầu lại hỏi Đông Mễ Lộ: “Sao không vẽ anh vào?”
Đông Mễ Lộ: “Anh em nói anh ấy đã chụp ảnh khi anh đang đi vệ sinh.”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Lúc đó cô đã năn nỉ Đông Dần Sơ chụp ảnh Tưởng Trì Hoài cho cô, kết quả là anh đã chụp một bức ảnh mà không có Tưởng Trì Hoài trong đó.
Cô nhìn qua bức ảnh đó một lần, tất cả những chi tiết đã lập tức tồn tại trong đầu.
Sau đó, cô cố tình không đưa anh vào trong tranh khi vẽ, anh ở trong tim cô là đủ rồi.
Tưởng Trì Hoài nhìn biển số xe oai phong đó: “Em nhớ biển số xe của anh luôn sao?” Chiếc xe việt dã đó là do Tưởng Bách Xuyên tặng cho anh sau khi anh thi đậu đại học, anh nói trong trường đại học không thể lái xe quá phô trương, nên Tưởng Bách Xuyên đã tặng anh một chiếc thật oai.
Đông Mễ Lộ gật đầu: “Nhớ, lúc đó anh đã lái chiếc xe này đến đón em tan học.” Sợ anh không nhớ, cô lại vội vàng nói: “Hôm đó ba mẹ em đi công tác, dường như anh trai em phải giúp giáo sư của các anh, có lẽ là ba của Lộ Dao, anh trai em vẫn luôn gọi là giáo sư Lộ, anh ấy phải giúp giáo sư Lộ thực hiện một dự án, không có thời gian đến đón em, nên anh phải đến đón em về nhà.”
Tưởng Trì Hoài nói: “Anh nhớ.” Dừng lại một lúc, anh nhìn cô và nói: “Một hai bắt anh phải mua đồ uống lạnh cho em uống đúng không?” Thế nhưng cô lại muốn uống đồ uống lạnh vào ngày mùa đông.
Lúc đó cô mới học lớp mười, một cô gái nhỏ vừa tùy hứng vừa ngang ngược vừa độc đoán, nhưng kể từ lúc đó, cô tựa như thay đổi thành một người khác, thục nữ đến mức khiến anh mở mang tầm mắt.
Trong lòng Đông Mễ Lộ dâng trào một cơn sóng nhiệt, hóa ra anh cũng không xem cô như là không khí, cô vươn tay vòng qua eo anh, “Lúc đó mỗi ngày em đều mong anh trai em bận, như thế anh sẽ có thời gian đến đón em.”
Tưởng Trì Hoài sờ đầu cô: “Anh đến đón em được mấy lần rồi?” Anh không nhớ, nhưng chắc chắn là anh đã đón cô nhiều hơn một lần.
Trong những ngày cô thi đại học đều là do anh đưa đón, mấy ngày đó rõ ràng Đông Dần Sơ không bận, nhưng Đông Dần Sơ lại nói có việc còn phải lo lắng hơn khi thi đại học, bảo anh đến đón, lúc đó ở trường cũng không có khóa học nào, nên anh liền đi.
Sau đó anh tốt nghiệp đại học và ra nước ngoài, vì vậy cũng không còn liên lạc với cô nữa.
Sau đó nữa cô đã đi theo anh khắp nơi trên thế giới, anh đã từng chán nản, đã từng nhẫn tâm từ chối, đã từng lo lắng, một cô gái nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì giữa nơi đất khách quê người, chắc chắn anh sẽ sống trong cảm giác tội lỗi cả đời này.
Đông Mễ Lộ ngẩng đầu nhìn anh: “Ngoài lúc thi đại học, anh đón em được mười lăm lần.”
Lúc này, trợ lý gọi điện thoại đến lần nữa.
Tưởng Trì Hoài không nghe máy, lúc này rời đi sẽ còn chưa đến mười lăm phút, anh vỗ đầu cô: “Anh về công ty trước, tối lại đến đón em.”
Đông Mễ Lộ hôn lên má anh, đe dọa anh bằng giọng điệu đùa cợt: “Nếu anh mà quên, em sẽ ồn ào với anh.”
Tưởng Trì Hoài mỉm cười: “Anh chắc chắn sẽ quên.”
Đông Mễ Lộ: “...” Làm nũng bĩu môi.
Sau khi Tưởng Trì Hoài rời đi, Đông Mễ Lộ vỗ nhẹ lên hai má, dường như vẫn còn đang nằm mơ, mọi thứ đều không chân thật, giấc mơ trở thành sự thật rồi nhưng lại không chân thật chút nào.
Cô trở lại trên lầu và gọi cho Đông Dần Sơ, “Anh, muốn nói với anh chuyện này.”
Đông Dần Sơ: “Quay lại với Tưởng Trì Hoài rồi?”
Đông Mễ Lộ sững người, “Anh, Tưởng Trì Hoài nói với anh à?”
Đông Dần Sơ nhẹ giọng: “Còn cần cậu ta nói với anh à? Nghe giọng của em là biết rồi.” Mấy năm nay, chỉ khi nhắc đến Tưởng Trì Hoài, ở cô mới có thể toát lên niềm vui phát ra từ tận trái tim như thế, giọng điệu vui sướng chỉ có khi đang nói về Tưởng Trì Hoài.
Đông Mễ Lộ ngẩng đầu hứng lấy ánh nắng chiều ấm áp, ánh nắng chói lòa, hai mắt cô khẽ nheo lại, “Anh, hôm nay trời nắng đấy.”
Đông Dần Sơ: “... Nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy!”
“Đừng cúp!” Đông Mễ Lộ thu mắt lại, sau đó nhìn vào phòng vẽ tranh, trước mắt tối sầm, không thể nhìn thấy gì, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng rực rỡ của cô.
“Anh, việc em quay lại với Tưởng Trì Hoài, có phải anh thấy em không có khí chất đúng không?”
Đông Dần Sơ châm một điếu thuốc, cười hỏi: “Một thứ xa xỉ như khí chất, em có à?”
Đông Mễ Lộ: “... Anh à! Anh nói chuyện kiểu gì đấy!”
Đông Dần Sơ quay trở lại chuyện chính: “Miễn là em thấy hạnh phúc, nếu không ở cạnh cậu ta, có lẽ cả đời này ở cạnh ai em cũng sẽ không hạnh phúc, kết cục vẫn là ly hôn, nếu vậy, hãy cứ ở lại bên cạnh Tưởng Trì Hoài, sau này đừng động một tí là nói chia tay, chia tay sẽ không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, vấn đề giữa em và Tưởng Trì Hoài không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được hết, nếu cậu ta chịu để tâm đến, chắc kết quả cũng sẽ không quá tệ.”
Đông Mễ Lộ nắm chặt điện thoại: “Cảm ơn anh.”
Đông Dần Sơ thở dài: “Nếu em không hạnh phúc, anh cũng cảm thấy có lỗi.” Nếu không phải lúc đó anh chỉ lo yêu đương với bạn gái, giao nhiệm vụ đón cô cho Tưởng Trì Hoài, có lẽ sẽ không có thứ tình cảm cắt không đứt như ngày hôm nay.
Lúc đó anh nói phải giúp giáo sư Lộ thực hiện dự án, thật ra chỉ là lấy cớ mà thôi...
Sau cuộc họp Tưởng Trì Hoài lại phải đi gặp một khách hàng, bận rộn xong cũng đã bảy giờ rưỡi.
Lúc này anh mới nhớ gọi điện thoại cho Đông Mễ Lộ, “Đang ở phòng vẽ tranh à?”
Đông Mễ Lộ đang ăn trái cây: “Phải, em định sẽ gọi điện ồn ào với anh sau khi em ăn xong quả táo này.”
Tưởng Trì Hoài cười, hỏi cô: “Định ồn ào với anh thế nào?”
Đông Mễ Lộ: “Gọi điện hỏi anh sao vẫn chưa đến đón em.”
Tưởng Trì Hoài: “Chỉ thế thôi à?”
Đông Mễ Lộ: “Đúng vậy, sợ ồn ào quá sẽ tổn thương đến tình cảm.” Đoạn tình cảm này vốn chỉ có một mét, nếu lại tổn thương, sẽ còn lại được bao nhiêu?
Tưởng Trì Hoài nói: “Chưa đến ba phút nữa anh sẽ đến chỗ em, tối nay chúng ta về nhà ăn.”
Trong lòng Đông Mễ Lộ cảm động không thôi: “Anh nấu cho em ăn à?”
Tưởng Trì Hoài: “Ừm, anh nấu cho em ăn.”
Giờ đây trên từng sợi tóc của Đông Mễ Lộ đều ngập tràn hạnh phúc, cô khẽ hỏi: “Nấu gì cho em ăn thế?”
Tưởng Trì Hoài nói: “Em muốn ăn gì anh sẽ nấu cái đó.”
Đông Mễ Lộ không ngờ anh còn có kỹ năng bếp núc, nhưng thật ra đây không phải là điều mà cô mong đợi, cô hỏi anh: “Cái gì anh cũng nấu được?”
Tưởng Trì Hoài rất thẳng thắn và chân thành: “Anh không biết nấu cái gì cả, nhưng anh có thể lên mạng tìm xem nấu như thế nào.”
Đông Mễ Lộ: “...” Anh ấy còn nghĩ đó là một cỗ máy học tập nữa cơ, mẹ tôi sẽ không bao giờ phải lo lắng về kỹ năng bếp núc của tôi nữa...
- -------------------
Chỉ còn một chương nữa thôi là hoàn truyện rồi mọi người đoán xem chương sau có thịt hongg (´⊙ω⊙")
/75
|