Người đàn ông cao gầy thanh tú xông thẳng đến chỗ ngồi của các vị thượng khách khiến cho bồi bàn xung quanh không kịp phòng ngự.
Các vị khách ngồi ở đó đều là các chính khách quyền quý, vừa thấy tình hình bất thường vài tên bảo vệ lập tức đi ra. Không đợi Trình Dĩ Triết tới gần, hai tên bảo vệ cao to lặng lẽ xuất hiện, hai người ép sát hai bên bắt lấy cánh tay của anh. Trình Dĩ Triết bỗng vươn nắm đấm về phía một tên bảo vệ, hắn nghiêng người né được, quay khửu tay thụi vào xương sườn anh, khiến cả người bị văng ra ngoài.
Mấy người đàn bà nước ngoài ngồi dãy đầu kêu lên the thé, một màn vừa rồi quá gây chú ý khiến cho Vân Y và Tiết tứ công tử cũng nhìn về phía bên này.
Bạch Mộ Hoa gấp gáp chạy lên la to, “Dĩ Triết, đừng quấy rối nữa!”
Trình Dĩ Triết đứng lên, lại bị bảo vệ bắt lấy, ra sức giãy dụa rồi đột nhiên kêu to lên, “Niệm Khanh, theo tôi đi!”
Thanh âm vừa dứt, dãy bàn giữa ồ lên kinh ngạc, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô gái đang đứng tựa vào lan can cầu thang —— ánh đèn tối mờ chiếu xuống khuôn mặt cô, Vân Y khẽ nhếch môi, nhướn mày, vẻ mặt không vui không giận, nhàn nhã cười nói, “Ngài gọi tôi sao?”
Âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai, vô cùng dịu dàng, nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng. Trình Dĩ Triết lòng quặn lại, như bị hất một xô nước đá, ngơ ngác nhìn dung nhan vừa quen lại vừa xa lạ kia, không nói được lời nào…Bạch Mộ Hoa chạy đến nơi, túm lấy Trình Dĩ Triết, luôn miệng nói, “Cậu ấy uống rượu say, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi!”
Sóng mắt Vân Y lướt ngang qua, âm thanh nồng đậm vẻ quyến rũ biếng nhác, “Nếu ngài vì Vân Y mà đến, thì cũng nên cầm hoa mà đến chứ.”
“Niệm Khanh, em có phải là Niệm Khanh không?” Trình Dĩ Triết si ngốc nhìn cô, cô cười mà không đáp, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển trên người anh, chỉ dùng ánh mắt thôi cũng đã cắn nát hết hy vọng cuối cùng của anh. Tất cả đều im lặng, dàn nhạc cũng ngừng lại không biết có nên tấu nhạc tiếp hay không, bốn cô gái dẫn đầu lúc nãy cũng khẩn trương nhìn Vân Y… Người đàn ông Nhật Bản chen ngang giành người, Tiết tứ công tử khoanh tay trước ngực theo một tư thế cực mỹ, rồi nửa đường còn sinh ra người đàn ông thanh tú văn nhược này. Đúng là không còn tiết mục nào đặc sắc hơn, người nào người nấy đều mong ngóng chờ đợi, chỉ muốn biết cái trò hề chơi bời trăng hoa này kết cục ra sao.
Vân Y bước xuống cầu thanh, dừng chân trước bàn của Tiết tứ công tử và gã người Nhật Bản cười, “Hasegawa tiên sinh, xin cám ơn sự ái mộ của ngài, chỉ tiếc, ngài vẫn còn thiếu một bông hoa hồng.” Trước mắt bao người, Vân Y đưa tay lấy bông hoa hồng đen gài trên búi tóc xuống, đưa lên chóp mũi ngửi, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó vươn tay vứt bông hồng xuống chân Trình Dĩ Triết. Tiết Tấn Minh giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, bật thốt lên, “Vân Y!”
“Dĩ thiếu bác chúng*, tôi chọn vị tiên sinh dũng cảm liều lĩnh này.” Vân Y cười xoay người, ra hiệu về phía dàn nhạc… Giai điệu của bài “Điệu Valse vũ hội mặt nạ” vang lên, đèn trên sàn nhảy chuyển sắc màu mờ ảo, bốn cô gái xinh đẹp nâng váy hơi khom người về phía bạn nhảy, dẫn bạn nhảy đi lên sàn nhảy. Vân Y nhanh chóng đi tới trước mặt Trình Dĩ Triết, giơ cánh tay lên, vải lụa bị ma sát phát ra âm thanh “soàn soạt” nghe rất vui tai. Anh hoảng hốt nắm lấy tay cô, cách một lớp găng tay tơ tằm màu đen, chạm được vào đầu ngón tay lạnh lẽo của cô.
(*bác chúng : ý chỉ học rộng biết nhiều ^^)
Hai người nhẹ nhàng đi vào giữa sàn nhảy, cùng với bốn đôi nam nữ khác bắt đầu khiêu vũ. Chẳng mấy chốc ánh đèn rực rỡ nhấp nháy xoay tròn lên sàn nhảy, bao phủ lên các đôi nam nữ đang khiêu vũ, khiến cho bầu không khí căng thẳng lúc nãy biến mất như chưa hề tồn tại. Tiết tứ công tử vẫn khoanh tay đứng như cũ, ánh đèn rực rỡ nhiều màu chuyển động trên người anh, ánh mắt anh sâu xa xẹt qua một tia sát khí âm lãnh.
Trình Dĩ Triết lần đầu tiên được chạm vào cô, được gần bên cô như thế này, ôm lấy eo của cô, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô; cô cũng lần đầu tiên thản nhiên đối mặt với anh, không có kính đen che chắn, không lấy mái tóc dài mà dày để che giấu, đem một Niệm Khanh đã thay đổi da thịt xuất hiện trước mặt anh như hiện tại.
Niệm Khanh ảm đạm trầm lặng, Vân Y xinh đẹp phong lưu, người nào mới thật sự là cô.
“Thật đáng ngạc nhiên, Trình tiên sinh rất hài lòng sao?” Cô hơi nghiêng khuôn mặt, đuôi mày đáy mắt đều thể hiện ý cười lẳng lơ, cũng có một chút mỉa mai sắc bén, như mũi nhọn đâm vào lòng Trình Dĩ Triết khiến anh đau nhức, một lúc lâu sau mới ngập ngừng mở miệng, “Vì sao phải tự hạ thấp bản thân mình như vậy?”
“Một cô gái nhà lành lưu lạc phong trần, chỉ chờ chàng công tử si tình lao đến cứu vớt.” Cô nhếch khóe môi, âm thanh trầm bổng, tựa như đang đọc một lời kịch của nhân vật.
Trình Dĩ Triết chợt nắm chặt bàn tay cô, mồ hôi thấm ra lòng bàn tay, bật ra tiếng nói, “Được, tôi lấy em!”
Vân Y dừng bước nhảy, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mi dày rũ xuống che đậy đi cảm xúc nơi đáy mắt.
“Làm vợ tôi, suốt đời này tôi chỉ yêu mình em, không bao giờ để em bị tổn thương!” Anh ôm chặt cô, ánh mắt nóng rực, đôi môi run rẩy nói với cô. Hai người vẫn hòa vào điệu nhảy, ánh đèn rực rỡ sau lưng anh hóa thành ánh sáng lung linh bay múa quanh hai người, tiếng nhạc hoa lệ cũng bị át đi chỉ còn lời hẹn thề khe khẽ của anh bên tai cô. Vân Y nhắm mắt lại, hoảng hốt nhớ tới một chuyện cũ từ rất lâu rồi… Giữa biển hoa tháng Năm từng có người thiếu niên quỳ một bên gối xuống, nói với cô rằng, hãy lấy anh, anh sẽ đem đến hạnh phúc cho em, không bao giờ để em và mẹ phải chịu khổ nữa.
“A!” Vân Y mở mắt, cười tươi tắn nói, “Cứ xuất thân hơn người một chút, là có thể biến mình thành chúa cứu thế sao?’
Anh giành tình cảm quan tâm săn sóc cô và cô cũng từng sinh lòng biết ơn với anh, nhưng hành động tối nay, gộp cả lời cầu hôn đường đột kia, lại khiến cô không thấy cảm kích…Khuôn mặt đẹp trai này, ở trong mắt cô lại thành yếu đuối buồn cười biết bao.
“Nếu châm biếm tôi có thể khiến em vui vẻ, thì tôi cũng cam tâm tình nguyện để em lăng trì.” Trình Dĩ Triết cười gượng, cam chịu chìm đắm trong bể tình.
Vân Y mỉm cười, dẫn anh ra khỏi sàn nhảy đi vào chỗ khuất, mỗi chữ mỗi câu như lăng trì anh, “Không cần phải diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, muốn làm ân khách* của tôi, ngài còn chưa đủ bản lĩnh đâu.”
( *ân khách: giống như khách quen)
Trình Dĩ Triết cứng đờ, chân như mất hết sức lực, giẫm lên váy của cô, khiến hai người loạng choạng ngã dựa vào nhau, từ xa nhìn vào giống như đang thân thiết ôm ấp nhau.
Tầm mắt Tiết Tấn Minh xuyên qua sàn nhảy, chưa giây nào rời mắt khỏi bóng dáng hai người, vì vậy bị một màn vừa rồi đập vào mắt.
“Thật là một đôi tài tử giai nhân!” Ichiro Hasegawa thản nhiên mở miệng nói, dùng giọng Bắc Kinh nói lưu loát tiếng Trung, nhấc ly Champagne cùng Tiết tứ công tử nhìn nhau cười. Tiết Tấn Minh nhợt nhạt uống một ngụm rượu, ngón tay thon dài như ngọc khẽ miết lên miệng ly, nhẫn ngọc trên ngón tay ánh lên óng ánh sáng loáng.
Lúc này một cô gái Nga mặc sườn xám đỏ rực đi đến rót rượu cho Ichiro Hasegawa, lúc cúi người còn cố ý để lộ ra bộ ngực, bộ ngực to tròn kia suýt chút nữa đè lên vai Ichiro Hasegawa. Tiết Tấn Minh đưa mắt liếc cô ta một cái, rồi nghiêng đầu nhìn một người dáng cao gầy mặc áo vạt dài màu than đang ẩn mình phía sau hành lang, người đó khom mình về phía anh. Cô người Nga thuận thế dựa sát vào người Ichiro Hasegawa ôm ấp, bắp đùi thon dài dán chặt bên hông hắn, rồi lại ngoái đầu liếc nhanh Tiết tứ công tử một cái. Tiết Tấn Minh cười hiểu ý, lại dựa ra đằng sau ngoắc ngón tay, một gã tùy tùng lập tức tiến đến cúi người nghe anh sai bảo.
Vân Y vừa kéo váy, vừa tránh khỏi lồng ngực của Trình Dĩ Triết.
Trình Dĩ Triết lùi từng bước, bi thương nhìn cô, “Niệm Khanh, tôi nhìm nhầm cô rồi.”
Một người dáng cao gầy từ phía sau hành lang đi ra, đi đến phía sau Trình Dĩ Triết, vỗ lên bả vai anh, “Trình công tử quá chén rồi.”
Vẻ mặt Vân Y hơi biến đổi, Trình Dĩ Triết quay người hất cánh tay của hắn, lửa giận bùng lên vung tay định đấm người này. Nhưng người này như một cái bóng, năm ngón tay gầy guộc lần nữa lại đè lên vai anh, khiến cho nửa người anh lập tức tê dại.
“Trình tiên sinh nên đi theo tôi, anh ngài đang đợi ngài trên xe rồi.” Người nọ cười cười, tuổi tác không còn trẻ, nhưng da mặt lại bảo dưỡng tốt đến một nếp nhăn cũng không có, tóc vuốt gọn bên thái dương, thanh âm chói tai đến kỳ dị.
“Ngũ gia đến thật đúng lúc.” Vân Y tiến lên một bước, mỉm cười nhìn thẳng người nọ, “Trình thiếu uống hơi nhiều, chỉ sợ phải làm phiền Ngũ gia đích thân đưa về một chuyến, nhất định phải giúp Trình thiếu bình yên về đến nhà.” Trình Dĩ Triết nghe ra cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “bình yên”, trong lòng vừa xấu hổ vừa ấm áp, lại lần nữa bất chấp tất cả, ra sức đẩy người kia ra, túm lấy Vân Y, “Theo tôi…”
Còn chưa dứt câu, Bùi Ngũ gia đã xoay bàn tay cứng như sắt bổ sau gáy anh, rồi duỗi cánh tay đỡ được thân thể xụi lơ của anh.
“Một công tử bột như thế này mà đòi đắc tội với Tứ thiếu?” Bùi Ngũ gia bĩu môi quay ra cười với Vân Y, rồi lại lắc đầu, “Thảo nào nghe Tần gia nói, Vân tiểu thư dạo gần đây càng ngày càng thiếu thông minh.” Vân Y lạnh lùng nhìn hắn, “Ngũ gia nghĩ nhiều rồi, Vân Y làm việc ra sao, không nhọc ông lo lắng. Ông chỉ cần thay tôi đưa Trình tiên sinh an toàn về nhà, Tứ thiếu còn ở đây tôi tự biết chừng mực.”
Ánh mắt Bùi Ngũ gia thâm trầm, rốt cuộc hừ lạnh một tiếng, “Tốt thôi, coi như đổi cho cô chút thể diện.”
Nghe ông ta nói vậy, tảng đá trong lòng Vân Y rơi xuống, muốn dặn dò thêm lần nữa, lại nghe thấy có người cung kính nói, “Vân tiểu thư, Tứ thiếu có lời mời.”
Vân Y sợ run lên, âm thầm trấn tĩnh, khi xoay người lại đã khôi phục được vẻ quyến rũ biếng nhác.
Lúc này điệu nhảy đầu tiên đã kết thúc, đèn bật sáng hơn một chút, Vân Y đi ngang qua sàn nhảy, kiêu ngạo dừng bước chân. Tiết Tân Minh mỉm cười đứng dậy, thay cô kéo ghế ra. Vân Y cũng không nhìn, tự mình kéo ghế trống bên cạnh một người nước ngoài mà ngồi. Tiết Tân Minh cười nhạt, nhưng cũng không tức giận, mà ôn tồn giới thiệu mấy vị khách đang ngồi cùng bàn với cô, Vân Y thản nhiên gật đầu cười. Đến lượt Ichiro Hasegawa, Tiết Tấn Minh ngừng lại một chút, không đề cập dài dòng về thân phận quan chức của hắn, chỉ nói, “Vị này là tiến sĩ Ichiro Hasegawa của Đại học Tokyo.”
Ichiro Hasegawa nho nhã lễ độ gửi lời hỏi thăm về phía Vân Y, tựa hồ như hoàn toàn phớt lờ sự lạnh nhạt phải chịu trước đó, ra sức khen ngợi giọng hát của Vân Y như âm thanh của thiên nhiên, đưa một tác phẩm kinh điển thành một bài hát làm rung động lòng người. Vân Y mỉm cười cám ơn.
Ichiro Hasegawa lại vòng vo chuyển sang đề tài khác, cười xỏ xiên nói, “Nhưng mà, tôi cho rằng ngài Puccini đặt tên vở kịch là ‘Hồ Điệp phu nhân’ không hay lắm, ông ấy không hiểu rằng phụ nữ nước tôi vô cùng kiên trinh, chứ không giống như Cio-Cio nói năng tùy tiện nhu nhược hèn nhát, dựa vào sắc đẹp để lấy lòng đàn ông ngoại quốc đâu.”
Vân Y nhếch khóe môi, ánh mắt xẹt qua mỹ nhân người Nga bên cạnh hắn, “Thật vậy sao, phụ nữ quý quốc nếu kiên trinh như vậy, có lẽ đàn ông nước ngài chắc chắn càng giữ mình trong sạch hơn, sẽ không giống như người sỹ quan trong vở kịch, tùy tiện mê đắm phụ nữ ngoại quốc.”
Một câu đáp lễ vô cùng trôi chảy, những vị khách nước ngoài đều hiểu được tiếng Trung, nghe vậy không nhịn được cười phá lên, vẻ mặt Ichiro Hasegawa biến đổi, nhất thời không thể phát cáu được, đành lãnh đạm cười lạnh nói, “Vân Y tiểu thư quả thực vô cùng thông minh.”
“Puccini mặc dù không am hiểu về nét đẹp chân chính của phụ nữ, nhưng cũng đã khéo léo miêu tả được sự si tình của Cio-Cio khiến cho mọi người phải cảm thương sâu sắc.” Tiết Tân Minh nhàn nhã cười, nhẹ nhàng phá vỡ tình thế bế tắc, mở một lối thoát cho Ichiro Hasegawa.
Vân Y nghiêng mặt liếc anh một cái, “Tứ thiếu du học bên Nhật Bản, có từng tình cờ gặp được nàng Cio-Cio của ngài không?”
Tiết tứ công tử nhìn chằm chằm Vân Y, cười dịu dàng nói, “Yêu đương bên nước ngoài đương nhiên có nét đặc biệt, nhưng tôi chỉ yêu người đẹp trước mặt đây thôi.”
Lúc này vũ khúc lại bắt đầu, ánh đèn chuyển tối mờ, dàn nhạc lại tấu lên giai điệu du dương hoa lệ, làm xao động lòng người.
“That’s my turn now!” Tiết tứ công tử nhanh nhẹn đứng dậy, mỉm cười gật đầu về phía mọi người, ôm Vân Y tiến vào sàn nhảy.
Mặt Vân Y lạnh lùng, không nói câu nào. Tiết Tấn Minh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn cô, cánh tay ôm bên hông cô dần dần siết chặt, ép cô kề sát vào người anh. Ánh đèn mờ ảo, rọi xuống cần cổ trắng thon dài như ngọc của cô, còn có vài sợi tóc rủ xuống, nhàn nhã mơn trớn, tựa như đang trêu chọc lòng người. Tiết Tấn Minh kề sát vào tóc mai của cô, nhắm mắt hít sâu vào, mơ hồ ngửi thấy hương thơm của phụ nữ, hòa trộn với mùi thuốc lá cùng mùi nước hoa trên người anh, lượn lờ ve vãn đến mê người.
“Người đó là ai?” Anh nỉ non bên tai cô.
“Ngài là ai?” Vân Y lạnh lùng đáp.
“Lời này của em thật khiến tôi đau lòng.” Tiết Tấn Minh nắm lấy tay Vân Y đặt lên ngực, như cười như không nhìn cô.
Vân Y rút tay ra, cười yếu ớt, “Hóa ra Tứ thiếu cũng có tâm.”
Tiết Tấn Minh yêu nhất thần sắc lúc cô lạnh lùng mà quyến rũ, nhất thời mềm lòng không nỡ trách móc, cười đùa nói, “Em mới là người không có lương tâm,” Vân Y lại giận dữ, thoát khỏi lòng anh, lạnh lùng nói, “Tôi cùng khách khiêu vũ là không có lương tâm sao? Vậy ngài đem tôi tặng cho gã Nhật Bản đó thì gọi là gì?” Trên sàn nhảy các cặp đôi đan xen vào nhau, có người nghe tiếng quay ra nhìn, Tiết Tấn Minh vội vàng ôm lấy cô, dở khóc dở cười nói, “Em lại ác nhân cáo trạng trước rồi, được được, gọi tôi là lòng dạ hẹp hòi.”
Vân Y giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của anh, xoay người bước ra khỏi sàn nhảy, nhằm thẳng hướng hậu trường mà đi. Tiết Tấn Minh đuổi kịp, kéo cô lại, ép người cô vào sau cái cột ở hành lang, rồi kề sát vào mặt cô than thở, “Em cố tình giày vò tôi sao!”
“Tiết tứ thiếu gia bằng lòng hạ mình trước một ca sỹ hèn mạt, đã là phần thưởng quý giá nhất cho Vân Y rồi, dù cho có bị đuổi khỏi đây, tôi cũng không dám nói nửa điều có lỗi với ngài.” Vân Y ngẩng khuôn mặt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên giọng mỉa mai nói, “Nhưng, mượn sắc đẹp của một người đàn bà để lấy lòng người Nhật Bản… Tứ thiếu, thứ cho tôi nói tôi không quen ngài!”
Vẻ mặt của Tiết Tấn Minh kịch biến, cảm giác được ánh mắt rét lạnh của cô, trên mặt bỏng rát như vừa trúng một bạt tai.
Trong mắt Vân Y cũng dâng lên một tầng nước mắt, bình tĩnh nhìn anh, trông cực kỳ thê lương bi thảm.
Anh đưa tay định vuốt lên mặt cô, nhưng cô lại đẩy mạnh anh ra, cắn môi quay đầu chạy đi.
“Vân Y!” Tiết Tấn Minh đuổi đến cửa hậu trường, đã thấy Bùi Ngũ vẻ mặt khiêm nhường xuất hiện chặn anh lại.
Khi đi vào trong hậu trường, có chiếc màn che chắn tầm nhìn bên ngoài, ánh lệ trong mắt Vân Y tức khắc thu lại, vẻ mặc ai oán cũng biến mất không dấu tích, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng tái nhợt.
Cô đi thẳng vào, tiện thể rút găng tay ném cho bà vú già lẽo đẽo đi đằng sau, một mạch đi tới phòng trang điểm. Vân Y đẩy cửa vào, đã thấy một người đang đợi cô phía trước tấm rèm nhung màu đỏ tươi.
Người nọ ngồi trên xe lăn, quay lưng về hướng cửa, thản nhiên lấy một điếu xì-ga ra châm.
“Tần gia.” Vân Y đưa tay ra phía sau khép cửa lại, chống người lên cánh cửa, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Tần gia đẩy bánh xe, xoay người lại, trên người mặc trang phục tơ lụa màu đen dệt hoa văn chữ “Phúc” tròn, cùng với khuôn mặt phúc hậu nhưng tầm thường, nhìn chỉ như một thương nhân bình thường, không hề có chỗ nào nổi bật, duy chỉ có đôi mắt là lóe tinh quang áp đảo người.
“Đêm nay chơi đùa như thế có hài lòng không?” Tần gia cười híp mắt quan sát cô, ánh mắt tựa như mũi dùi, làm cho cổ họng Vân Y như bị thít chặt.
“Tần gia, ngài chỉ nói làm xong chuyện của Tiết tứ công tử, nhưng lại chưa nói còn có gã Nhật Bản kia.” Vân Y dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt quật cường , “Ngài lúc đầu đã hứa hẹn điều gì, Vân Y đều nhớ rất rõ ràng.”
“Cô bé, lời nói là vật chết, người mới là vật sống. Ta tuy nói chuyện Tiết tứ công tử đã xong, nhưng chưa từng nói, từ nay cô được phép làm mất lòng hắn.” Tần gia cười ha hả, tinh quang trong mắt lại lóe lên, “Làm gì cũng có luật có lệ, một ngày ăn cơm ở chốn trăng gió, là một ngày phải bày ra khuôn mặt tười cười, đừng nói đến đắc tội Tiết Tấn Minh, ngay cả ân khách cũng không được phép đắc tội.”
Vân Y rũ mắt xuống không nói, nhưng trong lòng lại quẩn quanh ba chữ “cơm trăng gió”, giống như bị quất roi vào lưng.
“Tôi tưởng rằng, giá của mỗi bát cơm trăng gió luôn luôn khác biệt.” Vân Y lạnh lùng ngẩng đầu nói, “Lúc trước muốn làm lung lạc Tiết Tấn Minh, nên tôi không thể làm hài lòng các ân khách khác, bây giờ lại đổi sang Hoắc Trọng Hanh, tôi sẽ toàn tâm toàn ý tiếp cận Hoắc Thống đốc! Vậy còn Tiết công tử, chỉ sợ không thể quan tâm chu đáo đến hắn được!”
“Ôi cô bé này, quả thực không phải là ăn cơm thường mà!” Tần gia cười đến hiền hòa, cũng không phật lòng trước thái độ ngỗ ngược của cô, “Cũng được, Tần Cửu ta đã nhận làm chuyện gì, tất sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay. Đợi xong việc Hoắc Trọng Hanh, cô có thể cao chạy xa bay, đến lúc đó ta sẽ chia phần cho cô không ít.”
“Cám ơn Tần gia!” Trên mặt Vân Y dần có chút huyết sắc, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Tần gia khóe môi cong lên, thâm trầm nói, “Cô cảm ơn quá sớm rồi, ta cũng nói trước, Hoắc Thống đốc tuy có tiếng phong lưu thương hoa tiếc ngọc, nhưng tuyệt đối không bằng Tiết công tử đa tình được. Người này bụng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn ác, có lẽ cô cũng nghe qua rồi…Nếu cô chần chừ không quyết đoán, bại trong tay hắn, cũng đừng trách Tần gia bất lực.”
Vân Y tựa vào cửa, thản nhiên nở nụ cười, đôi mắt hững hờ quyện cùng ý cười biếng nhác, “Nghe qua có vẻ thú vị.”
Tần gia cũng cười, “Khá là thú vị!”
Các vị khách ngồi ở đó đều là các chính khách quyền quý, vừa thấy tình hình bất thường vài tên bảo vệ lập tức đi ra. Không đợi Trình Dĩ Triết tới gần, hai tên bảo vệ cao to lặng lẽ xuất hiện, hai người ép sát hai bên bắt lấy cánh tay của anh. Trình Dĩ Triết bỗng vươn nắm đấm về phía một tên bảo vệ, hắn nghiêng người né được, quay khửu tay thụi vào xương sườn anh, khiến cả người bị văng ra ngoài.
Mấy người đàn bà nước ngoài ngồi dãy đầu kêu lên the thé, một màn vừa rồi quá gây chú ý khiến cho Vân Y và Tiết tứ công tử cũng nhìn về phía bên này.
Bạch Mộ Hoa gấp gáp chạy lên la to, “Dĩ Triết, đừng quấy rối nữa!”
Trình Dĩ Triết đứng lên, lại bị bảo vệ bắt lấy, ra sức giãy dụa rồi đột nhiên kêu to lên, “Niệm Khanh, theo tôi đi!”
Thanh âm vừa dứt, dãy bàn giữa ồ lên kinh ngạc, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô gái đang đứng tựa vào lan can cầu thang —— ánh đèn tối mờ chiếu xuống khuôn mặt cô, Vân Y khẽ nhếch môi, nhướn mày, vẻ mặt không vui không giận, nhàn nhã cười nói, “Ngài gọi tôi sao?”
Âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai, vô cùng dịu dàng, nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng. Trình Dĩ Triết lòng quặn lại, như bị hất một xô nước đá, ngơ ngác nhìn dung nhan vừa quen lại vừa xa lạ kia, không nói được lời nào…Bạch Mộ Hoa chạy đến nơi, túm lấy Trình Dĩ Triết, luôn miệng nói, “Cậu ấy uống rượu say, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi!”
Sóng mắt Vân Y lướt ngang qua, âm thanh nồng đậm vẻ quyến rũ biếng nhác, “Nếu ngài vì Vân Y mà đến, thì cũng nên cầm hoa mà đến chứ.”
“Niệm Khanh, em có phải là Niệm Khanh không?” Trình Dĩ Triết si ngốc nhìn cô, cô cười mà không đáp, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển trên người anh, chỉ dùng ánh mắt thôi cũng đã cắn nát hết hy vọng cuối cùng của anh. Tất cả đều im lặng, dàn nhạc cũng ngừng lại không biết có nên tấu nhạc tiếp hay không, bốn cô gái dẫn đầu lúc nãy cũng khẩn trương nhìn Vân Y… Người đàn ông Nhật Bản chen ngang giành người, Tiết tứ công tử khoanh tay trước ngực theo một tư thế cực mỹ, rồi nửa đường còn sinh ra người đàn ông thanh tú văn nhược này. Đúng là không còn tiết mục nào đặc sắc hơn, người nào người nấy đều mong ngóng chờ đợi, chỉ muốn biết cái trò hề chơi bời trăng hoa này kết cục ra sao.
Vân Y bước xuống cầu thanh, dừng chân trước bàn của Tiết tứ công tử và gã người Nhật Bản cười, “Hasegawa tiên sinh, xin cám ơn sự ái mộ của ngài, chỉ tiếc, ngài vẫn còn thiếu một bông hoa hồng.” Trước mắt bao người, Vân Y đưa tay lấy bông hoa hồng đen gài trên búi tóc xuống, đưa lên chóp mũi ngửi, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó vươn tay vứt bông hồng xuống chân Trình Dĩ Triết. Tiết Tấn Minh giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, bật thốt lên, “Vân Y!”
“Dĩ thiếu bác chúng*, tôi chọn vị tiên sinh dũng cảm liều lĩnh này.” Vân Y cười xoay người, ra hiệu về phía dàn nhạc… Giai điệu của bài “Điệu Valse vũ hội mặt nạ” vang lên, đèn trên sàn nhảy chuyển sắc màu mờ ảo, bốn cô gái xinh đẹp nâng váy hơi khom người về phía bạn nhảy, dẫn bạn nhảy đi lên sàn nhảy. Vân Y nhanh chóng đi tới trước mặt Trình Dĩ Triết, giơ cánh tay lên, vải lụa bị ma sát phát ra âm thanh “soàn soạt” nghe rất vui tai. Anh hoảng hốt nắm lấy tay cô, cách một lớp găng tay tơ tằm màu đen, chạm được vào đầu ngón tay lạnh lẽo của cô.
(*bác chúng : ý chỉ học rộng biết nhiều ^^)
Hai người nhẹ nhàng đi vào giữa sàn nhảy, cùng với bốn đôi nam nữ khác bắt đầu khiêu vũ. Chẳng mấy chốc ánh đèn rực rỡ nhấp nháy xoay tròn lên sàn nhảy, bao phủ lên các đôi nam nữ đang khiêu vũ, khiến cho bầu không khí căng thẳng lúc nãy biến mất như chưa hề tồn tại. Tiết tứ công tử vẫn khoanh tay đứng như cũ, ánh đèn rực rỡ nhiều màu chuyển động trên người anh, ánh mắt anh sâu xa xẹt qua một tia sát khí âm lãnh.
Trình Dĩ Triết lần đầu tiên được chạm vào cô, được gần bên cô như thế này, ôm lấy eo của cô, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô; cô cũng lần đầu tiên thản nhiên đối mặt với anh, không có kính đen che chắn, không lấy mái tóc dài mà dày để che giấu, đem một Niệm Khanh đã thay đổi da thịt xuất hiện trước mặt anh như hiện tại.
Niệm Khanh ảm đạm trầm lặng, Vân Y xinh đẹp phong lưu, người nào mới thật sự là cô.
“Thật đáng ngạc nhiên, Trình tiên sinh rất hài lòng sao?” Cô hơi nghiêng khuôn mặt, đuôi mày đáy mắt đều thể hiện ý cười lẳng lơ, cũng có một chút mỉa mai sắc bén, như mũi nhọn đâm vào lòng Trình Dĩ Triết khiến anh đau nhức, một lúc lâu sau mới ngập ngừng mở miệng, “Vì sao phải tự hạ thấp bản thân mình như vậy?”
“Một cô gái nhà lành lưu lạc phong trần, chỉ chờ chàng công tử si tình lao đến cứu vớt.” Cô nhếch khóe môi, âm thanh trầm bổng, tựa như đang đọc một lời kịch của nhân vật.
Trình Dĩ Triết chợt nắm chặt bàn tay cô, mồ hôi thấm ra lòng bàn tay, bật ra tiếng nói, “Được, tôi lấy em!”
Vân Y dừng bước nhảy, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mi dày rũ xuống che đậy đi cảm xúc nơi đáy mắt.
“Làm vợ tôi, suốt đời này tôi chỉ yêu mình em, không bao giờ để em bị tổn thương!” Anh ôm chặt cô, ánh mắt nóng rực, đôi môi run rẩy nói với cô. Hai người vẫn hòa vào điệu nhảy, ánh đèn rực rỡ sau lưng anh hóa thành ánh sáng lung linh bay múa quanh hai người, tiếng nhạc hoa lệ cũng bị át đi chỉ còn lời hẹn thề khe khẽ của anh bên tai cô. Vân Y nhắm mắt lại, hoảng hốt nhớ tới một chuyện cũ từ rất lâu rồi… Giữa biển hoa tháng Năm từng có người thiếu niên quỳ một bên gối xuống, nói với cô rằng, hãy lấy anh, anh sẽ đem đến hạnh phúc cho em, không bao giờ để em và mẹ phải chịu khổ nữa.
“A!” Vân Y mở mắt, cười tươi tắn nói, “Cứ xuất thân hơn người một chút, là có thể biến mình thành chúa cứu thế sao?’
Anh giành tình cảm quan tâm săn sóc cô và cô cũng từng sinh lòng biết ơn với anh, nhưng hành động tối nay, gộp cả lời cầu hôn đường đột kia, lại khiến cô không thấy cảm kích…Khuôn mặt đẹp trai này, ở trong mắt cô lại thành yếu đuối buồn cười biết bao.
“Nếu châm biếm tôi có thể khiến em vui vẻ, thì tôi cũng cam tâm tình nguyện để em lăng trì.” Trình Dĩ Triết cười gượng, cam chịu chìm đắm trong bể tình.
Vân Y mỉm cười, dẫn anh ra khỏi sàn nhảy đi vào chỗ khuất, mỗi chữ mỗi câu như lăng trì anh, “Không cần phải diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, muốn làm ân khách* của tôi, ngài còn chưa đủ bản lĩnh đâu.”
( *ân khách: giống như khách quen)
Trình Dĩ Triết cứng đờ, chân như mất hết sức lực, giẫm lên váy của cô, khiến hai người loạng choạng ngã dựa vào nhau, từ xa nhìn vào giống như đang thân thiết ôm ấp nhau.
Tầm mắt Tiết Tấn Minh xuyên qua sàn nhảy, chưa giây nào rời mắt khỏi bóng dáng hai người, vì vậy bị một màn vừa rồi đập vào mắt.
“Thật là một đôi tài tử giai nhân!” Ichiro Hasegawa thản nhiên mở miệng nói, dùng giọng Bắc Kinh nói lưu loát tiếng Trung, nhấc ly Champagne cùng Tiết tứ công tử nhìn nhau cười. Tiết Tấn Minh nhợt nhạt uống một ngụm rượu, ngón tay thon dài như ngọc khẽ miết lên miệng ly, nhẫn ngọc trên ngón tay ánh lên óng ánh sáng loáng.
Lúc này một cô gái Nga mặc sườn xám đỏ rực đi đến rót rượu cho Ichiro Hasegawa, lúc cúi người còn cố ý để lộ ra bộ ngực, bộ ngực to tròn kia suýt chút nữa đè lên vai Ichiro Hasegawa. Tiết Tấn Minh đưa mắt liếc cô ta một cái, rồi nghiêng đầu nhìn một người dáng cao gầy mặc áo vạt dài màu than đang ẩn mình phía sau hành lang, người đó khom mình về phía anh. Cô người Nga thuận thế dựa sát vào người Ichiro Hasegawa ôm ấp, bắp đùi thon dài dán chặt bên hông hắn, rồi lại ngoái đầu liếc nhanh Tiết tứ công tử một cái. Tiết Tấn Minh cười hiểu ý, lại dựa ra đằng sau ngoắc ngón tay, một gã tùy tùng lập tức tiến đến cúi người nghe anh sai bảo.
Vân Y vừa kéo váy, vừa tránh khỏi lồng ngực của Trình Dĩ Triết.
Trình Dĩ Triết lùi từng bước, bi thương nhìn cô, “Niệm Khanh, tôi nhìm nhầm cô rồi.”
Một người dáng cao gầy từ phía sau hành lang đi ra, đi đến phía sau Trình Dĩ Triết, vỗ lên bả vai anh, “Trình công tử quá chén rồi.”
Vẻ mặt Vân Y hơi biến đổi, Trình Dĩ Triết quay người hất cánh tay của hắn, lửa giận bùng lên vung tay định đấm người này. Nhưng người này như một cái bóng, năm ngón tay gầy guộc lần nữa lại đè lên vai anh, khiến cho nửa người anh lập tức tê dại.
“Trình tiên sinh nên đi theo tôi, anh ngài đang đợi ngài trên xe rồi.” Người nọ cười cười, tuổi tác không còn trẻ, nhưng da mặt lại bảo dưỡng tốt đến một nếp nhăn cũng không có, tóc vuốt gọn bên thái dương, thanh âm chói tai đến kỳ dị.
“Ngũ gia đến thật đúng lúc.” Vân Y tiến lên một bước, mỉm cười nhìn thẳng người nọ, “Trình thiếu uống hơi nhiều, chỉ sợ phải làm phiền Ngũ gia đích thân đưa về một chuyến, nhất định phải giúp Trình thiếu bình yên về đến nhà.” Trình Dĩ Triết nghe ra cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “bình yên”, trong lòng vừa xấu hổ vừa ấm áp, lại lần nữa bất chấp tất cả, ra sức đẩy người kia ra, túm lấy Vân Y, “Theo tôi…”
Còn chưa dứt câu, Bùi Ngũ gia đã xoay bàn tay cứng như sắt bổ sau gáy anh, rồi duỗi cánh tay đỡ được thân thể xụi lơ của anh.
“Một công tử bột như thế này mà đòi đắc tội với Tứ thiếu?” Bùi Ngũ gia bĩu môi quay ra cười với Vân Y, rồi lại lắc đầu, “Thảo nào nghe Tần gia nói, Vân tiểu thư dạo gần đây càng ngày càng thiếu thông minh.” Vân Y lạnh lùng nhìn hắn, “Ngũ gia nghĩ nhiều rồi, Vân Y làm việc ra sao, không nhọc ông lo lắng. Ông chỉ cần thay tôi đưa Trình tiên sinh an toàn về nhà, Tứ thiếu còn ở đây tôi tự biết chừng mực.”
Ánh mắt Bùi Ngũ gia thâm trầm, rốt cuộc hừ lạnh một tiếng, “Tốt thôi, coi như đổi cho cô chút thể diện.”
Nghe ông ta nói vậy, tảng đá trong lòng Vân Y rơi xuống, muốn dặn dò thêm lần nữa, lại nghe thấy có người cung kính nói, “Vân tiểu thư, Tứ thiếu có lời mời.”
Vân Y sợ run lên, âm thầm trấn tĩnh, khi xoay người lại đã khôi phục được vẻ quyến rũ biếng nhác.
Lúc này điệu nhảy đầu tiên đã kết thúc, đèn bật sáng hơn một chút, Vân Y đi ngang qua sàn nhảy, kiêu ngạo dừng bước chân. Tiết Tân Minh mỉm cười đứng dậy, thay cô kéo ghế ra. Vân Y cũng không nhìn, tự mình kéo ghế trống bên cạnh một người nước ngoài mà ngồi. Tiết Tân Minh cười nhạt, nhưng cũng không tức giận, mà ôn tồn giới thiệu mấy vị khách đang ngồi cùng bàn với cô, Vân Y thản nhiên gật đầu cười. Đến lượt Ichiro Hasegawa, Tiết Tấn Minh ngừng lại một chút, không đề cập dài dòng về thân phận quan chức của hắn, chỉ nói, “Vị này là tiến sĩ Ichiro Hasegawa của Đại học Tokyo.”
Ichiro Hasegawa nho nhã lễ độ gửi lời hỏi thăm về phía Vân Y, tựa hồ như hoàn toàn phớt lờ sự lạnh nhạt phải chịu trước đó, ra sức khen ngợi giọng hát của Vân Y như âm thanh của thiên nhiên, đưa một tác phẩm kinh điển thành một bài hát làm rung động lòng người. Vân Y mỉm cười cám ơn.
Ichiro Hasegawa lại vòng vo chuyển sang đề tài khác, cười xỏ xiên nói, “Nhưng mà, tôi cho rằng ngài Puccini đặt tên vở kịch là ‘Hồ Điệp phu nhân’ không hay lắm, ông ấy không hiểu rằng phụ nữ nước tôi vô cùng kiên trinh, chứ không giống như Cio-Cio nói năng tùy tiện nhu nhược hèn nhát, dựa vào sắc đẹp để lấy lòng đàn ông ngoại quốc đâu.”
Vân Y nhếch khóe môi, ánh mắt xẹt qua mỹ nhân người Nga bên cạnh hắn, “Thật vậy sao, phụ nữ quý quốc nếu kiên trinh như vậy, có lẽ đàn ông nước ngài chắc chắn càng giữ mình trong sạch hơn, sẽ không giống như người sỹ quan trong vở kịch, tùy tiện mê đắm phụ nữ ngoại quốc.”
Một câu đáp lễ vô cùng trôi chảy, những vị khách nước ngoài đều hiểu được tiếng Trung, nghe vậy không nhịn được cười phá lên, vẻ mặt Ichiro Hasegawa biến đổi, nhất thời không thể phát cáu được, đành lãnh đạm cười lạnh nói, “Vân Y tiểu thư quả thực vô cùng thông minh.”
“Puccini mặc dù không am hiểu về nét đẹp chân chính của phụ nữ, nhưng cũng đã khéo léo miêu tả được sự si tình của Cio-Cio khiến cho mọi người phải cảm thương sâu sắc.” Tiết Tân Minh nhàn nhã cười, nhẹ nhàng phá vỡ tình thế bế tắc, mở một lối thoát cho Ichiro Hasegawa.
Vân Y nghiêng mặt liếc anh một cái, “Tứ thiếu du học bên Nhật Bản, có từng tình cờ gặp được nàng Cio-Cio của ngài không?”
Tiết tứ công tử nhìn chằm chằm Vân Y, cười dịu dàng nói, “Yêu đương bên nước ngoài đương nhiên có nét đặc biệt, nhưng tôi chỉ yêu người đẹp trước mặt đây thôi.”
Lúc này vũ khúc lại bắt đầu, ánh đèn chuyển tối mờ, dàn nhạc lại tấu lên giai điệu du dương hoa lệ, làm xao động lòng người.
“That’s my turn now!” Tiết tứ công tử nhanh nhẹn đứng dậy, mỉm cười gật đầu về phía mọi người, ôm Vân Y tiến vào sàn nhảy.
Mặt Vân Y lạnh lùng, không nói câu nào. Tiết Tấn Minh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn cô, cánh tay ôm bên hông cô dần dần siết chặt, ép cô kề sát vào người anh. Ánh đèn mờ ảo, rọi xuống cần cổ trắng thon dài như ngọc của cô, còn có vài sợi tóc rủ xuống, nhàn nhã mơn trớn, tựa như đang trêu chọc lòng người. Tiết Tấn Minh kề sát vào tóc mai của cô, nhắm mắt hít sâu vào, mơ hồ ngửi thấy hương thơm của phụ nữ, hòa trộn với mùi thuốc lá cùng mùi nước hoa trên người anh, lượn lờ ve vãn đến mê người.
“Người đó là ai?” Anh nỉ non bên tai cô.
“Ngài là ai?” Vân Y lạnh lùng đáp.
“Lời này của em thật khiến tôi đau lòng.” Tiết Tấn Minh nắm lấy tay Vân Y đặt lên ngực, như cười như không nhìn cô.
Vân Y rút tay ra, cười yếu ớt, “Hóa ra Tứ thiếu cũng có tâm.”
Tiết Tấn Minh yêu nhất thần sắc lúc cô lạnh lùng mà quyến rũ, nhất thời mềm lòng không nỡ trách móc, cười đùa nói, “Em mới là người không có lương tâm,” Vân Y lại giận dữ, thoát khỏi lòng anh, lạnh lùng nói, “Tôi cùng khách khiêu vũ là không có lương tâm sao? Vậy ngài đem tôi tặng cho gã Nhật Bản đó thì gọi là gì?” Trên sàn nhảy các cặp đôi đan xen vào nhau, có người nghe tiếng quay ra nhìn, Tiết Tấn Minh vội vàng ôm lấy cô, dở khóc dở cười nói, “Em lại ác nhân cáo trạng trước rồi, được được, gọi tôi là lòng dạ hẹp hòi.”
Vân Y giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của anh, xoay người bước ra khỏi sàn nhảy, nhằm thẳng hướng hậu trường mà đi. Tiết Tấn Minh đuổi kịp, kéo cô lại, ép người cô vào sau cái cột ở hành lang, rồi kề sát vào mặt cô than thở, “Em cố tình giày vò tôi sao!”
“Tiết tứ thiếu gia bằng lòng hạ mình trước một ca sỹ hèn mạt, đã là phần thưởng quý giá nhất cho Vân Y rồi, dù cho có bị đuổi khỏi đây, tôi cũng không dám nói nửa điều có lỗi với ngài.” Vân Y ngẩng khuôn mặt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên giọng mỉa mai nói, “Nhưng, mượn sắc đẹp của một người đàn bà để lấy lòng người Nhật Bản… Tứ thiếu, thứ cho tôi nói tôi không quen ngài!”
Vẻ mặt của Tiết Tấn Minh kịch biến, cảm giác được ánh mắt rét lạnh của cô, trên mặt bỏng rát như vừa trúng một bạt tai.
Trong mắt Vân Y cũng dâng lên một tầng nước mắt, bình tĩnh nhìn anh, trông cực kỳ thê lương bi thảm.
Anh đưa tay định vuốt lên mặt cô, nhưng cô lại đẩy mạnh anh ra, cắn môi quay đầu chạy đi.
“Vân Y!” Tiết Tấn Minh đuổi đến cửa hậu trường, đã thấy Bùi Ngũ vẻ mặt khiêm nhường xuất hiện chặn anh lại.
Khi đi vào trong hậu trường, có chiếc màn che chắn tầm nhìn bên ngoài, ánh lệ trong mắt Vân Y tức khắc thu lại, vẻ mặc ai oán cũng biến mất không dấu tích, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng tái nhợt.
Cô đi thẳng vào, tiện thể rút găng tay ném cho bà vú già lẽo đẽo đi đằng sau, một mạch đi tới phòng trang điểm. Vân Y đẩy cửa vào, đã thấy một người đang đợi cô phía trước tấm rèm nhung màu đỏ tươi.
Người nọ ngồi trên xe lăn, quay lưng về hướng cửa, thản nhiên lấy một điếu xì-ga ra châm.
“Tần gia.” Vân Y đưa tay ra phía sau khép cửa lại, chống người lên cánh cửa, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Tần gia đẩy bánh xe, xoay người lại, trên người mặc trang phục tơ lụa màu đen dệt hoa văn chữ “Phúc” tròn, cùng với khuôn mặt phúc hậu nhưng tầm thường, nhìn chỉ như một thương nhân bình thường, không hề có chỗ nào nổi bật, duy chỉ có đôi mắt là lóe tinh quang áp đảo người.
“Đêm nay chơi đùa như thế có hài lòng không?” Tần gia cười híp mắt quan sát cô, ánh mắt tựa như mũi dùi, làm cho cổ họng Vân Y như bị thít chặt.
“Tần gia, ngài chỉ nói làm xong chuyện của Tiết tứ công tử, nhưng lại chưa nói còn có gã Nhật Bản kia.” Vân Y dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt quật cường , “Ngài lúc đầu đã hứa hẹn điều gì, Vân Y đều nhớ rất rõ ràng.”
“Cô bé, lời nói là vật chết, người mới là vật sống. Ta tuy nói chuyện Tiết tứ công tử đã xong, nhưng chưa từng nói, từ nay cô được phép làm mất lòng hắn.” Tần gia cười ha hả, tinh quang trong mắt lại lóe lên, “Làm gì cũng có luật có lệ, một ngày ăn cơm ở chốn trăng gió, là một ngày phải bày ra khuôn mặt tười cười, đừng nói đến đắc tội Tiết Tấn Minh, ngay cả ân khách cũng không được phép đắc tội.”
Vân Y rũ mắt xuống không nói, nhưng trong lòng lại quẩn quanh ba chữ “cơm trăng gió”, giống như bị quất roi vào lưng.
“Tôi tưởng rằng, giá của mỗi bát cơm trăng gió luôn luôn khác biệt.” Vân Y lạnh lùng ngẩng đầu nói, “Lúc trước muốn làm lung lạc Tiết Tấn Minh, nên tôi không thể làm hài lòng các ân khách khác, bây giờ lại đổi sang Hoắc Trọng Hanh, tôi sẽ toàn tâm toàn ý tiếp cận Hoắc Thống đốc! Vậy còn Tiết công tử, chỉ sợ không thể quan tâm chu đáo đến hắn được!”
“Ôi cô bé này, quả thực không phải là ăn cơm thường mà!” Tần gia cười đến hiền hòa, cũng không phật lòng trước thái độ ngỗ ngược của cô, “Cũng được, Tần Cửu ta đã nhận làm chuyện gì, tất sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay. Đợi xong việc Hoắc Trọng Hanh, cô có thể cao chạy xa bay, đến lúc đó ta sẽ chia phần cho cô không ít.”
“Cám ơn Tần gia!” Trên mặt Vân Y dần có chút huyết sắc, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Tần gia khóe môi cong lên, thâm trầm nói, “Cô cảm ơn quá sớm rồi, ta cũng nói trước, Hoắc Thống đốc tuy có tiếng phong lưu thương hoa tiếc ngọc, nhưng tuyệt đối không bằng Tiết công tử đa tình được. Người này bụng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn ác, có lẽ cô cũng nghe qua rồi…Nếu cô chần chừ không quyết đoán, bại trong tay hắn, cũng đừng trách Tần gia bất lực.”
Vân Y tựa vào cửa, thản nhiên nở nụ cười, đôi mắt hững hờ quyện cùng ý cười biếng nhác, “Nghe qua có vẻ thú vị.”
Tần gia cũng cười, “Khá là thú vị!”
/52
|