Phần 1
Tiếng ting ting keng keng loảng xoảng sôi nổi trên sân khấu, vở đang diễn chính là Long Phượng cầu tốt lành, Phúc Thọ đi đôi;
Còn dưới sân khấu thì đang phơi bày tất cả những thứ đen tối ra ánh sáng, nhìn rõ từng kẻ bợ đỡ nịnh nọt, theo dòng thịnh suy thất thường.
Nhà họ Tiết vốn đã suy tàn, Tiết Tứ công tử đi biền biệt mấy năm nay trở về lại thành khách quý của Phó Thủ tướng.
Có thể ra vào nơi đây, nào có phải là kẻ không biết nhìn tình thế.
Vở kịch trên đài còn chưa xướng hết, phía dưới đã bắt đầu tụ tập thành từng nhóm người, hoặc là ôn chuyện cũ, hoặc kết thân với những người mới… Chuyện thần kì nhất đó là dì Ba nhà họ Phó, nghe nói lão phu nhân thưởng vòng tay cho Kỳ tiểu thư, lại biết Tứ thiếu cùng nhà mẹ đẻ lão phu nhân có mối quan hệ thân thiết, nên ngay sau đó đã ân cần sai người đưa một đĩa mơ ngâm đường phèn cho Huệ Thù.
Hồ Mộng Điệp thấy Huệ Thù chỉ biết nói cảm ơn, thì thay mặt cô nói với cô a hoàn kia, là Thất tiểu thư đã uống hai cốc, sau đó kính rượu đưa trở lại, rồi sẽ đích thân vào cảm ơn dì Ba.
Huệ Thù kêu khổ trong lòng, đợi a hoàn vừa đi thì trầm mặt xuống nhìn Tứ thiếu, “Đừng để cho mấy bà dì này quấn lấy em nữa, ai cũng là người tinh khôn, em đối phó không nổi.” Tứ thiếu nhìn về phía Hồ Mộng Điệp, cười khẽ nói, “Vừa rồi em tự vơ lấy, thì người này đành nhờ em đi một chuyến rồi.”
Hồ Mộng Điệp liếc anh, rồi ghé vào tai anh nói nhỏ, “Dì Ba này là người Phó Thủ tướng yêu nhất, cũng là người thổi gió bên gối* lợi hại nhất, nhưng lão phu nhân nhất quyết không thích bà ta, vì ngại xuất thân là đào kép của bà ta, lúc này anh ở đây nên mới cho người đến, chứ bình thường dì Ba này khá là kiêu ngạo.”
(*thổi gió bên gối: ý chỉ người vợ hoặc tình nhân nói lời xúi giục - ý xấu, hoặc khuyên nhủ - ý tốt, với người đàn ông trên giường để thực hiện mục đích của mình hoặc can thiệp vào công việc của ng đàn ông.)
Tứ thiếu nở nụ cười, đuôi mắt hơi cong lên, “Nhân gia em kiêu kỳ, thì không cho nhà anh được kiêu kỳ à?”
Mắt hạnh Hồ Mộng Điệp trợn tròn lên, “Ô, anh nói có quá mức không thế?”
Tứ thiếu cùng Từ Quý Lân đồng thanh cười rộ lên, Từ Quý Lân chỉ vào Tứ thiếu, “Em cũng biết Tấn Minh luôn thích bao che khuyết điểm mà.”
Trong tai Huệ Thù chỉ quanh quẩn một tiếng “Nhà anh”, có lẽ là anh vô tâm mà nói vậy, nhưng cũng khiến lòng cô đầy rung động.
Thế nhưng Hồ Mộng Điệp bỗng “A” bên tai một tiếng, “Kia không phải là Phó phu nhân sao, bà ta vội vàng đi đâu vậy?”
Huệ Thù nghe vậy thì đưa mắt nhìn theo, thấy Phó Đại phu nhân rời khỏi chỗ lão phu nhân, dẫn theo tôi tớ vội vã đi ra sảnh trước.
Lão phu nhân và khách khứa vẫn ở đó, mà đương gia chủ mẫu lại tự mình rời khỏi bữa tiệc, như vậy không đúng mực lắm.
Chỉ một lúc sau, đã thấy Phó Thủ tướng cũng đứng dậy tách khỏi bữa tiệc, đi về phía lão phu nhân.
Không chỉ có Hồ Mộng Điệp là nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh sau đó tiếng nói chuyện ồn ào dần khe khẽ lại, khiến bầu không khí cực kỳ quái.
Chỗ lão phu nhân ngồi có bình phong che xung quanh, nên không ai nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì.
Có người nhiều chuyện thầm thì nói, chẳng lẽ quý thể của lão phu nhân không ổn…Lúc này trên sân khấu vừa xướng xong vở “Phượng hoàn sào”, hôm nay đều diễn những vở lão phu nhân yêu thích. Tiếp theo là vở “Quý phi túy tửu” diễn đẹp không sao tả xiết, nhưng đáng tiếc những người ở đây chẳng còn lòng mà nghe.
Ngoại trừ Tiết Tứ công tử.
Tiết Tấn Minh bưng một chén trà, đầu ngón tay gõ lên nắp chén trà, gõ theo làn điệu trầm bổng trên sân khấu, cứ chốc chốc lại gạt lá trà nổi trên mặt nước trà. Hơi trà dày đặc vấn vít, bay lên che phủ ánh mắt anh, như đang say mê lại như đang xa cách khỏi khung cảnh xung quanh.
Trên sân khấu đang xướng đến đoạn:
Mặt trăng trên hải đảo vút cao,
Để gặp Thỏ Ngọc kia, nhưng Thỏ Ngọc đã sớm bay về phía Đông.
Mặt trăng kia rời khỏi hải đảo,
Trời đất bỗng sáng tỏ.
Trăng sáng nhô lên giữa trời cao,
Tựa như khi Hằng Nga bay khỏi Cung Trăng.
…
Lời hát kia giống như đã câu mất sáu phách ba hồn của anh, ngoài giai nhân hóa trang vẻ mặt say rượu tay áo mềm mại như nước trên sân khấu kia, thì chẳng còn muốn bận tâm đến chuyện thế gian nữa.
Sắc trời vào đông âm u, mới qua trưa mà mây chiều đã buông xuống, như đang ép bầu trời sụp thấp xuống. Gánh hát đã sớm treo lên những chiếc đèn lồng Phúc Thọ làm bầu không khí vui vẻ hơn, sắc màu ấm áp rạng ngời đó khiến cho mọi vật đều trở nên mềm mại, tựa như mang đến niềm vui cho ánh trăng đang mờ mịt buồn rầu.
Quý phi trên sân khấu che tay áo nâng chén uống, giận dữ quát một tiếng Lý Tam Lang, rồi vung tay áo, chạy một vòng.
Mọi người dưới sân khấu liếc mắt nhìn, bỗng nín lặng.
Không phải nín lặng vì vẻ kinh diễm của Dương phi, mà là phía hành lang ngoài cửa kia, cô a hoàn nhà họ Phó vừa vén tấm mành lên, Phó phu nhân tiếp một người con gái mỹ lệ khoác áo choàng gấm cao cổ màu tím có viền lông chồn trắng, đang chầm chậm đi vào.
Huệ Thù hy vọng có thể thấy rõ dung mạo của cô ấy, chỉ cảm thấy vẻ đẹp kia như gần trong gang tấc, lại vừa như xa tận chân trời.
Chưa kịp nhìn cẩn thận, Phó phu nhân đã nghiêng người đưa cô ấy vào phòng.
Bóng người mảnh mai duyên dáng khuất sau tấm rèm châu, đảo mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chỉ một cái liếc nhìn nhanh, phảng phất như thấy một đôi mắt có thần khí bình tĩnh, trong veo như làn thu thủy.
Theo sau là bốn người mặc quân trang nối gót bước vào cửa.
Tiếng giày nặng nề đó giống như gió tuyết lạnh lẽo ùa vào nhà, hoàn toàn không hợp với khung cảnh ca hát ăn mừng lúc này.
Vài nữ quyến của nhà họ Phó cũng theo sau hai vị kia đi vào gian nhà chính, còn bốn vị quân nhân theo sau thì đứng trang nghiêm tại hai bên cửa, ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn lồng của gánh hát bỗng chốc bị bốn người này làm cho ảm đạm đi, khiến tiệc vui ăn mừng bị át bởi không khí xác xơ tiêu điều.
Tiệc mừng thọ vẫn y nguyên, song lại lặng im, tiếng xôn xao xung quang cũng im bặt.
Chỉ còn mỗi tiếng hát của Quý phi vẫn bi thương vang lên như cũ, không hề vì người nào đó vừa xuất hiện mà thay đổi.
Huệ Thù chưa từng quay đầu nhìn Tứ thiếu, không đành lòng mà nhìn, cũng không muốn nhìn, đã không còn cần phải nhìn vẻ mặt anh để tìm kiếm đáp án nữa.
Phong nhã tài hoa như thế, vị thế như thế, không thể là ai khác.
Phách gõ nhịp, đàn sáo lảnh lót.
Dương phi lại xướng:
Chẳng ngờ đi tới Đình Bách Hoa.
Nâng bình rượu, say đến hết đêm,
Cao Bùi hai vị ân cần kính nhau.
Đời người chỉ như ảo mộng mà thôi,
Vậy nên cứ sảng khoái uống vài chén.
Tay áo bỗng bị kéo, Huệ Thù hạ mắt nhìn, ống tay áo bị Hồ Mộng Điệp nhẹ nhàng kéo kéo, hình như ra hiệu bảo cô nói chuyện với Tứ thiếu.
Huệ Thù không đáp, khuôn mặt hờ hững quay đi.
Hồ Mộng Điệp nhíu mày, muốn hỏi Tấn Minh có đúng là người kia không, nhưng không dám mở miệng. Người có thể khiến Phó phu nhân đích thân ra tiếp đón, còn dám mang theo quân nhân ra vào nhà Thủ tướng, cộng thêm dung nhan xinh đẹp đến kinh ngạc như thế… Ngoại trừ người kia, thì còn có thể là ai.
Lại nhìn Tứ thiếu, anh vẫn bưng chén trà như cũ, tư thế ngón tay gõ nhè nhẹ lên nắp trà không hề thay đổi, tầm mắt chăm chú dõi lên sân khấu, cả người như đang đắm chìm trong vở kịch, từ đầu đến cuối chưa từng đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Ngoài tấm bình phong có giọng cười nói tỉnh Giang Tô truyền vào, là dì Ba áo quần sang trọng dẫn theo a hoàn nhẹ nhàng vén mành vào, “Tôi đưa trà giã rượu đến, nhỡ đâu Thất tiểu thư không uống được rượu.”
Huệ Thù vội đứng dậy cảm ơn, nhưng dì Ba lại quá niềm nở nên đành phải uống hai ngụm trà vừa nồng vừa đắng.
Thấy Tứ thiếu nghe hí kịch đến nhập thần, thì dì Ba che miệng cười, “Tiết Tứ công tử bị Quý phi nương nương câu mất hồn phách rồi, ngay cả người đẹp bên người cũng quên mất.” Hồ Mộng Điệp cùng bà ta cười vài tiếng, nhưng Huệ Thù lại không hề biểu cảm. Chính lúc đang xấu hổ thì Tứ thiếu quay đầu nhìn về phía dì Ba, “Phu nhân là người Giang Tô?”
Giọng nói của dì Ba tuy uyển chuyển trầm bổng nhưng vẫn lẫn chút khẩu âm Giang Tô, thế nên luôn cảm thấy xấu hổ vì giọng quê của mình, nghe Tứ thiếu nói vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Song Tứ thiếu lại nói, “Hoắc phu nhân cũng là người Giang Tô.”
“Thật ư?” Dì Ba hớn hở ra mặt, “Tôi đang định đi gặp cô ấy, hóa ra là đồng hương, cô ấy thật sự là một đại mỹ nhân!” Hồ Mộng Điệp nhíu mày, nhìn vẻ mặt bà ta không giống như đang châm biếm, lại ngẫm thấy bà ta đến Bắc Bình không lâu đã lọt vào mắt Phó Thủ tướng, mà khi đó Tấn Minh đã đi về phía Nam xa xôi rồi, nên không thể biết trước được chuyện của bà ta. Quả nhiên bà ta nói tiếp, “Hóa ra Tiết Tứ công tử cũng quen Hoắc phu nhân, thật là khéo, không bằng Kỳ tiểu thư qua đấy cùng tôi, bà cụ rất thích đông vui, có khi đang nghĩ đến Kỳ tiểu thư cũng nên.”
“Tôi…” Huệ Thù hơi hoang mang, nhưng lại không thể nghĩ ra lời để chối từ.
Anh đáp thay cô, “Cũng tốt.”
Huệ Thù kinh ngạc quay đầu trừng mắt nhìn anh, nói không ra lời.
Anh hơi nghiêng mặt, cũng chẳng buồn nhấc mắt lên, khóe môi nhếch lên ý cười, “Đi nhìn xem sao.”
Anh cứ được một tấc lại tiến một thước như thế, biết rõ là cô không tình nguyện, vậy mà không hề để ý đến cảm xúc của cô.
—— Em sớm muộn gì rồi cũng hối hận, anh từng nói vậy.
Huệ Thù cắn môi đứng lên, lòng vừa buồn bực vừa tủi thân, không nói một câu đi theo dì Ba.
Phần 2
Dì Ba đi vội vàng, chỉ sợ bỏ lỡ mất cơ hội xuất hiện trước mặt Thống đốc phu nhân.
Huệ Thù lại đi lúc nhanh lúc chậm, đi nhanh thì sợ phải gặp người đó, đi chậm lại sợ bị bỏ lại.
Cô sẽ được gặp Hoắc phu nhân Hoắc Thẩm Niệm Khanh, người con gái yêu hoa Bạch Trà đã gần trong gang tấc.
Một tiếng “Xin phu nhân dừng bước”, đã ngăn hai người họ trước tấm mành.
Trưởng quản gia nhà họ Phó cúi người, tươi cười nói với dì Ba, “Lão gia đang tiếp khách quý, căn dặn không để bất cứ ai vào trong.”
Dì Ba đờ mặt, lạnh lùng hỏi vặn lại, “Bất cứ ai? Vậy còn Đại phu nhân và Lục tiểu thư kia thì sao?”
Trưởng quản gia cười nói, “Là Lão phu nhân gọi tới.”
Cho dù dì Ba có cáu giận thế nào, trưởng quản gia cũng chẳng để vào mắt, vẫn từ chối như cũ. Dì Ba giận tới mức vò khăn tay đứng khóc thút thít, “Kỳ tiểu thư, cô nhìn mà xem, một phủ Thủ tướng to như vậy mà không cho phép tôi…”
Huệ Thù xấu hổ vô cùng, trưởng quản gia thấy dì Ba lớn tiếng khóc lóc ở đây thì cũng luống cuống, tìm mọi cách khuyên nhủ cũng không nghe, lại không dám mạnh tay kéo bà ta đi.
Bỗng tấm mành được vén lên, một cô a hoàn đi ra, ‘chao ôi’ một tiếng với trưởng quản gia, “Lão phu nhân hỏi, bên ngoài đang hát vở gì vậy?”*
(Lão phu nhân nói móc dì Ba.)
Dì Ba cùng quản gia đều không dám lên tiếng.
Cô a hoàn cũng chẳng thèm liếc dì Ba lấy một cái, thấp giọng nói với trưởng quản gia, “Mau chuẩn bị đi, lát nữa khách phải đi.”
Trưởng quản gia ngạc nhiên, “Sao lại đi, không ăn cơm sao? Mới ngồi chưa đầy một chén trà mà!”
“Biết sao được, Lão phu nhân hết lần này đến lần khác mời ở lại, nhưng khách nói còn có việc phải đi.” Cô a hoàn cười thần bí, đè thấp giọng nói, “Nhưng mà sau này đều là người một nhà, còn sợ không có cơ hội dùng cơm cùng nhau sao.”
Trưởng quản gia vui vẻ nói, “Nói vậy là thành rồi sao?”
Dì Ba lập tức xen miệng vào, “Chuyện gì thành?”
“Ôi tôi lắm mồm rồi, lát nữa bị Đại phu nhân phạt cũng nên.” Cô a hoàn che miệng cười, nét mặt rất biểu cảm, dường như cố ý nói cho bà ta nghe. Cũng không đợi dì Ba nói câu nào mà tự ý buông mành xuống quay người đi vào.
“Cô Sáu*…” Dì Ba quay đầu nhìn trưởng quản, nụ cười trên mặt cứng nhắc, “Sắp có việc mừng thật ư?”
(*cũng là gọi Lục tiểu thư con bà Cả)
Trưởng quản cười khà khà không đáp.
“Cùng Hoắc gia?” Dì Ba hơi lớn tiếng hỏi.
Trưởng quản vội ra hiệu đừng có to tiếng, nhưng vẻ tươi cười không hề giảm, “Ngài hãy trở về đi, Hoắc phu nhân sắp ra rồi, chẳng lẽ ngài muốn đứng tại đây để chính miệng hỏi cô ấy.”
Dì Ba không nói lời nào, xoay người đi vội hai bước, suýt thì đâm vào người Huệ Thù.
Huệ Thù đưa tay đỡ bà ta, nhưng lại bị bà ta nắm chặt cổ tay, dường như đang rất giận dữ.
“Đại hỉ, đúng là đại hỉ.” Dì Ba nghiến răng cười, tiếng nói rít từ kẽ răng, “Hoắc công tử, Hoắc thiếu đẹp trai… Đại phu nhân cuối cùng cũng tìm được con rể tốt. Lần này cô Sáu gả đi, đúng là làm đẹp mặt Lão gia!”
“Có thật không?” Từ Quý Lân đang cầm tách trà chợt khựng lại, suýt thì trào nước ra ngoài, “Phó Hoắc làm thông gia, Hoắc phu nhân vì chuyện này mà tới?”
Huệ Thù cúi đầu nhấp trà, “Người không được gặp, chỉ nghe a hoàn bên người Lão phu nhân nói, dì Ba hình như cũng nói vậy.”
“Vậy chắc không sai.” Hồ Mộng Điệp bình tĩnh gật đầu, “Tin đồn cũng lan ra rồi, chắc chuyện đã được quyết định.”
Từ Quý Lân chà xát hai tay, cau mày, “Vậy…”
“Đây là chuyện tốt, hai nhà mà kết thông gia, thì Hoắc Thống đốc và Phó Thủ tướng sẽ hợp tác, từ Bắc Bình đến Hoa Bắc, còn không phải là thiên hạ của bọn họ hay sao! Anh đi theo Phó Thủ tướng, đúng là theo đúng người rồi!” Hồ Mộng Điệp vui mừng ra mặt, nhưng khi nhìn sang Tiết Tấn Minh lại chợt hiểu ra vì sao Từ Quý Lân nhíu mày, lập tức cười ha ha nói, “Người ta là nhân vật nổi tiếng, ai lại tính toán chuyện cũ ngày xưa nữa.”
Tứ thiếu cũng cười.
Hồ Mộng Điệp nói ra câu đấy nghĩ lại thấy có phần xấu hổ, nên đứng dậy rót trà cho hai người, rồi lại chuyển hướng câu chuyện sang vở hí kịch hôm nay. Khen vở “Quý phi túy tửu” hát rất hay, không hổ danh Giác Nhi*, vở “Kim Ngọc duyên” cũng hay vô cùng…
(*Giác Nhi: Giác chỉ đào kép, Nhi: trẻ con. Theo mình thì đây là chỉ giọng hát thanh (hoặc nheo nhéo) giống trẻ con của người hát kịch hí.)
“Đều là những vở kịch hay.” Tứ thiếu tiếp chuyện nhưng lại mang ý khác, dường như có chút suy nghĩ rồi cười, “Vở hay nhất, có lẽ là “Tương tương hòa.”
“Có vở đó sao?” Hồ Mộng Điệp thuận miệng hỏi, “Hình như Hí đơn* không diễn vở này.”
(*Hí đơn: kịch một người diễn.)
“Đã xướng xong rồi.” Tứ thiếu đứng dậy, phủi tay áo rồi lại phủi vạt áo, nói như nói với chính mình, “Kịch cũng nghe rồi, chúng ta cũng nên về.”
Nhưng Huệ Thù vẫn ngồi bất động.
“Tiểu Thất?” Tứ thiếu khẽ nhíu mày.
Huệ Thù ngồi một cách đoan trang, không kiêng nể mà nói lại anh, “Em muốn nghe nốt.”
Lúc tiệc ở Phó phủ tàn, khách khứa nối đuôi nhau cáo từ ra về, thì trời đã tối om.
Vợ chồng Từ thị sống trong thành phố, cách biệt thự của hai người Tiết Kỳ khá xa, nên chia tay tại phủ họ Phó ra về.
Người tài xế ngồi phía trước im lặng lái xe, Huệ Thù và Tứ thiếu ngồi phía sau cũng không nói câu nào.
“Cô ấy về, nên anh cũng muốn về để gặp cô ấy phải không.” Huệ Thù phá vỡ không khí trầm tĩnh.
Tứ thiếu không nói.
“Em lại không chịu về, rất không biết điều đúng không.” Huệ Thù cười.
Anh yên lặng nhìn phía trước, từ từ nói, “Nếu tôi muốn gặp cô ấy, ai cũng không ngăn được.”
Huệ Thù nghẹn lời.
“Xin lỗi…” Cô cắn môi, nghiêng mặt về phía cửa xe, “Hôm ấy Bối Nhi nói rất đúng, em quá ngây thơ, nghĩ quá đơn giản… Công việc thư ký như vậy, em không làm nổi.”
“Được.” Tứ thiếu rốt cuộc nói, “Ba ngày sau, tôi sẽ đi khỏi Bắc Bình, còn em về nhà đi.”
Giọng anh bình lặng không hề gợn sóng, cũng không có ý muốn hỏi người ta, “Quý Lân sẽ phái người chuyên trách đưa em về, nếu muốn tìm Bối Nhi, cũng có thể xin anh ấy sắp xếp cho.”
“Cảm ơn.” Huệ Thù ngồi thẳng tắp, lòng khổ sở khó chịu vô cùng, không thể nói thêm lời nào khác.
“Việc ở Bắc Bình đã hoàn thành, em làm rất khá, rất xứng đáng với vị trí thư ký.” Sườn mặt anh lãnh đạm, lúc này nhìn lại thật giống một pho tượng lạnh giá, sự dịu dàng trước kia đều là giả tạo, đây mới đích thực là anh.
“Ngày khởi hành, Quý Lân sẽ chuyển tiền lương cho em.”
A, thì ra còn có tiền lương.
Huệ Thù lẳng lặng cười, ngay từ đầu đã cô quên hỏi anh về tiền lương, cũng quên mất mình là người làm thuê, còn tưởng rằng mình thực sự là hồng nhan tri kỷ của anh. Hóa ra từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn là một thương nhân, thực sự chỉ là thương nhân.
Thuê cô đến Bắc Bình, đi theo anh chỉ để cùng anh ăn nhậu chơi bời, và cũng chỉ để đứng cùng anh trông ngóng người tình cũ từ phía xa.
Xe dừng trước biệt thự.
Tài xế kéo cánh cửa ra, anh xuống xe, vươn tay ra định đỡ cô.
Huệ Thù đẩy mạnh anh, chạy lên bậc tam cấp, chạy thẳng về phía cửa chính.
Cánh cửa đóng kín, bên trong đèn vẫn thắp sáng, nhưng không có người hầu ra tiếp.
Một chút ánh sáng yếu ớt màu vàng quất rọi qua kẽ hở trên cửa chính soi xuống bậc thềm trước cửa, chiếu sáng con đường tiễn khách trở về nhà.
Đúng vậy, cô chỉ là một người khách, nơi đây không phải là nhà.
Mắt Huệ Thù nhòe đi, nước mắt làm cho ánh sáng trở nên mông lung, bên tai nghe thấy tiếng anh gọi, hình như bảo cô đứng lại.
Nhưng bước chân cô càng mau hơn, vươn tay đẩy cửa ra.
Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, có người đang vội vàng chạy tới, thình lình ôm lấy eo cô, kéo sang cạnh cửa.
Tiếng lách cách trong kim loại vang lên, đó là tiếng lên nòng trong khẩu súng đen sì trên tay anh, nhắm ngay phía cửa.
Huệ Thù bất chợt tỉnh lại, kinh hãi nhớ ra trước kia mỗi lần xe dừng trước cửa, đều có người hầu ra đón tiếp… Nhưng hôm nay lại không thấy bóng người, chỉ có ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn, cả khu vườn yên tĩnh đến khác thường, ngay cả tiếng chó sủa trong hoa viên cũng không có.
Anh che trước người cô, tập trung đề phòng, quai hàm căng cứng lại.
Bên trong vắng vẻ không tiếng động.
Anh dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô né sang một bên, lấy họng súng đẩy nhẹ cánh cửa mở ra một chút, rồi xoay mạnh người, nhấc chân đá văng cửa phòng ——
Một thanh âm mềm mại từ bên trong truyền ra.
“Tấn Minh, đã lâu không gặp.”
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm thủy tinh làm cả phòng khách bừng sáng chói lọi, trên chiếc ghế sô-pha nhung màu lam đậm đặt ở chính giữa, là một người con gái xinh đẹp ngồi ngay ngắn tại đó.
Đôi bông tai dài mảnh bị gió nhẹ lùa qua vang lên tiếng ‘tinh linh’ trong trẻo, kéo theo từng quầng sáng li ti chập chờn trên người cô ấy.
Huệ Thù thấy hơi lóa mắt, đứng trong hoàn cảnh này, ngay cả hô hấp cũng trở nên dư thừa.
Bên cạnh không hề có tiếng động, tựa như anh cũng đang nín thở, lẳng lặng nhìn cô ấy.
Cả thế giới này, tại giờ phút này, như chỉ là của anh và cô.
Đêm đông ở Bắc Bình, bầu không khí vừa khô vừa lạnh, chỉ hít một hơi cũng cảm thấy cổ họng đau buốt.
Cuối cùng, anh cũng mở lời trước, “Hoắc phu nhân.”
Giọng nói đó khô lạnh, chẳng hề giống thanh âm của anh.
Hoắc phu nhân từ từ đứng lên, đứng dưới những vầng sáng chập chờn, tư thế độc lập, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Cất súng đi.” Miệng cô hơi mở ra, thái độ mềm mỏng khéo léo, nhưng lời nói lại kiên quyết.
Tứ thiếu cười không ra tiếng, tay giơ lên làm tư thế xin hàng, nhưng vẫn chưa buông súng xuống.
Trên lầu hai, bốn người áo đen không tiếng động xuất hiện, tầm mắt sắt nhọn, bàn tay giấu dưới áo bành-tô.
Sắc mặt Huệ Thù bỗng biến đổi.
Tứ thiếu coi như không nhìn thấy mà bước từng bước đến gần cô ấy.
Hoắc phu nhân nhíu mày, không chớp mắt nhìn anh tới gần.
Anh cười giơ cao hai tay, tựa như súng trong tay chỉ là một món đồ chơi, “Cần gì phải như thế, tôi là tù binh của em từ lâu rồi.”
Nói rồi, anh buông lỏng tay, để khẩu súng dưới chân cô.
Nhìn nụ cười đùa cợt trên mặt anh, khóe môi Hoắc phu nhân hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt vẫn trầm tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, dừng lại trong chớp mắt.
Ánh mắt cô bỗng lướt qua, nhìn về phía sau anh, thản nhiên gật đầu với Huệ Thù, “Kỳ tiểu thư, rất xin lỗi, mời lên lầu nghỉ ngơi.”
Huệ Thù hiểu đây là muốn bảo cô tránh đi, song bả vai lại bị Tứ thiếu vững vàng níu lại.
“Khỏi phải khách khí, Tiểu Thất là người của tôi.” Anh mỉm cười.
Huệ Thù giống như bị lửa thiêu bỏng, trong tai dậy lên cuồng sóng.
Hoắc phu nhân chẳng biểu cảm chút gì, chỉ nghiêng mặt lạnh lùng gọi, “Hứa sĩ quan.”
Đằng sau cây cột ngoài hành lang xuất hiện một người đàn ông mặc áo bành tô màu đen, khuôn mặt anh tuấn tinh hãn, đứng trang nghiêm kiểu quân nhân về phía cô.
“Tôi có lời muốn trao đổi với Tiết Tứ công tử, anh đưa tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi.” Hoắc phu nhân không hề nhìn Tứ thiếu, giọng nói cứng rắn không cho phép từ chối.
“Vâng.” Hứa Tranh giậm giày xuống, ánh mắt sắc bén chuyển về phía Huệ Thù, “Kỳ tiểu thư, mời!”
Huệ Thù cảm nhận được bàn tay đang níu trên vai cô rất căng thẳng.
Hoắc phu nhân bình tĩnh nhìn anh, giống như đang cố đè nén mọi vui giận, giọng nói bình thản, “Đừng cố đối chọi với tôi, chúng ta không phải là địch, chưa bao giờ.”
“Thật không.” Giọng anh cũng thờ ơ, “Là địch hay bạn, hoàn toàn do em quyết định.”
“Tấn Minh.” Hoắc phu nhân thở dài, sâu trong đôi mắt kia có chút buồn thương, “Tôi cứ nghĩ rằng, anh sẽ tin tôi.”
Tiếng ting ting keng keng loảng xoảng sôi nổi trên sân khấu, vở đang diễn chính là Long Phượng cầu tốt lành, Phúc Thọ đi đôi;
Còn dưới sân khấu thì đang phơi bày tất cả những thứ đen tối ra ánh sáng, nhìn rõ từng kẻ bợ đỡ nịnh nọt, theo dòng thịnh suy thất thường.
Nhà họ Tiết vốn đã suy tàn, Tiết Tứ công tử đi biền biệt mấy năm nay trở về lại thành khách quý của Phó Thủ tướng.
Có thể ra vào nơi đây, nào có phải là kẻ không biết nhìn tình thế.
Vở kịch trên đài còn chưa xướng hết, phía dưới đã bắt đầu tụ tập thành từng nhóm người, hoặc là ôn chuyện cũ, hoặc kết thân với những người mới… Chuyện thần kì nhất đó là dì Ba nhà họ Phó, nghe nói lão phu nhân thưởng vòng tay cho Kỳ tiểu thư, lại biết Tứ thiếu cùng nhà mẹ đẻ lão phu nhân có mối quan hệ thân thiết, nên ngay sau đó đã ân cần sai người đưa một đĩa mơ ngâm đường phèn cho Huệ Thù.
Hồ Mộng Điệp thấy Huệ Thù chỉ biết nói cảm ơn, thì thay mặt cô nói với cô a hoàn kia, là Thất tiểu thư đã uống hai cốc, sau đó kính rượu đưa trở lại, rồi sẽ đích thân vào cảm ơn dì Ba.
Huệ Thù kêu khổ trong lòng, đợi a hoàn vừa đi thì trầm mặt xuống nhìn Tứ thiếu, “Đừng để cho mấy bà dì này quấn lấy em nữa, ai cũng là người tinh khôn, em đối phó không nổi.” Tứ thiếu nhìn về phía Hồ Mộng Điệp, cười khẽ nói, “Vừa rồi em tự vơ lấy, thì người này đành nhờ em đi một chuyến rồi.”
Hồ Mộng Điệp liếc anh, rồi ghé vào tai anh nói nhỏ, “Dì Ba này là người Phó Thủ tướng yêu nhất, cũng là người thổi gió bên gối* lợi hại nhất, nhưng lão phu nhân nhất quyết không thích bà ta, vì ngại xuất thân là đào kép của bà ta, lúc này anh ở đây nên mới cho người đến, chứ bình thường dì Ba này khá là kiêu ngạo.”
(*thổi gió bên gối: ý chỉ người vợ hoặc tình nhân nói lời xúi giục - ý xấu, hoặc khuyên nhủ - ý tốt, với người đàn ông trên giường để thực hiện mục đích của mình hoặc can thiệp vào công việc của ng đàn ông.)
Tứ thiếu nở nụ cười, đuôi mắt hơi cong lên, “Nhân gia em kiêu kỳ, thì không cho nhà anh được kiêu kỳ à?”
Mắt hạnh Hồ Mộng Điệp trợn tròn lên, “Ô, anh nói có quá mức không thế?”
Tứ thiếu cùng Từ Quý Lân đồng thanh cười rộ lên, Từ Quý Lân chỉ vào Tứ thiếu, “Em cũng biết Tấn Minh luôn thích bao che khuyết điểm mà.”
Trong tai Huệ Thù chỉ quanh quẩn một tiếng “Nhà anh”, có lẽ là anh vô tâm mà nói vậy, nhưng cũng khiến lòng cô đầy rung động.
Thế nhưng Hồ Mộng Điệp bỗng “A” bên tai một tiếng, “Kia không phải là Phó phu nhân sao, bà ta vội vàng đi đâu vậy?”
Huệ Thù nghe vậy thì đưa mắt nhìn theo, thấy Phó Đại phu nhân rời khỏi chỗ lão phu nhân, dẫn theo tôi tớ vội vã đi ra sảnh trước.
Lão phu nhân và khách khứa vẫn ở đó, mà đương gia chủ mẫu lại tự mình rời khỏi bữa tiệc, như vậy không đúng mực lắm.
Chỉ một lúc sau, đã thấy Phó Thủ tướng cũng đứng dậy tách khỏi bữa tiệc, đi về phía lão phu nhân.
Không chỉ có Hồ Mộng Điệp là nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh sau đó tiếng nói chuyện ồn ào dần khe khẽ lại, khiến bầu không khí cực kỳ quái.
Chỗ lão phu nhân ngồi có bình phong che xung quanh, nên không ai nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì.
Có người nhiều chuyện thầm thì nói, chẳng lẽ quý thể của lão phu nhân không ổn…Lúc này trên sân khấu vừa xướng xong vở “Phượng hoàn sào”, hôm nay đều diễn những vở lão phu nhân yêu thích. Tiếp theo là vở “Quý phi túy tửu” diễn đẹp không sao tả xiết, nhưng đáng tiếc những người ở đây chẳng còn lòng mà nghe.
Ngoại trừ Tiết Tứ công tử.
Tiết Tấn Minh bưng một chén trà, đầu ngón tay gõ lên nắp chén trà, gõ theo làn điệu trầm bổng trên sân khấu, cứ chốc chốc lại gạt lá trà nổi trên mặt nước trà. Hơi trà dày đặc vấn vít, bay lên che phủ ánh mắt anh, như đang say mê lại như đang xa cách khỏi khung cảnh xung quanh.
Trên sân khấu đang xướng đến đoạn:
Mặt trăng trên hải đảo vút cao,
Để gặp Thỏ Ngọc kia, nhưng Thỏ Ngọc đã sớm bay về phía Đông.
Mặt trăng kia rời khỏi hải đảo,
Trời đất bỗng sáng tỏ.
Trăng sáng nhô lên giữa trời cao,
Tựa như khi Hằng Nga bay khỏi Cung Trăng.
…
Lời hát kia giống như đã câu mất sáu phách ba hồn của anh, ngoài giai nhân hóa trang vẻ mặt say rượu tay áo mềm mại như nước trên sân khấu kia, thì chẳng còn muốn bận tâm đến chuyện thế gian nữa.
Sắc trời vào đông âm u, mới qua trưa mà mây chiều đã buông xuống, như đang ép bầu trời sụp thấp xuống. Gánh hát đã sớm treo lên những chiếc đèn lồng Phúc Thọ làm bầu không khí vui vẻ hơn, sắc màu ấm áp rạng ngời đó khiến cho mọi vật đều trở nên mềm mại, tựa như mang đến niềm vui cho ánh trăng đang mờ mịt buồn rầu.
Quý phi trên sân khấu che tay áo nâng chén uống, giận dữ quát một tiếng Lý Tam Lang, rồi vung tay áo, chạy một vòng.
Mọi người dưới sân khấu liếc mắt nhìn, bỗng nín lặng.
Không phải nín lặng vì vẻ kinh diễm của Dương phi, mà là phía hành lang ngoài cửa kia, cô a hoàn nhà họ Phó vừa vén tấm mành lên, Phó phu nhân tiếp một người con gái mỹ lệ khoác áo choàng gấm cao cổ màu tím có viền lông chồn trắng, đang chầm chậm đi vào.
Huệ Thù hy vọng có thể thấy rõ dung mạo của cô ấy, chỉ cảm thấy vẻ đẹp kia như gần trong gang tấc, lại vừa như xa tận chân trời.
Chưa kịp nhìn cẩn thận, Phó phu nhân đã nghiêng người đưa cô ấy vào phòng.
Bóng người mảnh mai duyên dáng khuất sau tấm rèm châu, đảo mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chỉ một cái liếc nhìn nhanh, phảng phất như thấy một đôi mắt có thần khí bình tĩnh, trong veo như làn thu thủy.
Theo sau là bốn người mặc quân trang nối gót bước vào cửa.
Tiếng giày nặng nề đó giống như gió tuyết lạnh lẽo ùa vào nhà, hoàn toàn không hợp với khung cảnh ca hát ăn mừng lúc này.
Vài nữ quyến của nhà họ Phó cũng theo sau hai vị kia đi vào gian nhà chính, còn bốn vị quân nhân theo sau thì đứng trang nghiêm tại hai bên cửa, ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn lồng của gánh hát bỗng chốc bị bốn người này làm cho ảm đạm đi, khiến tiệc vui ăn mừng bị át bởi không khí xác xơ tiêu điều.
Tiệc mừng thọ vẫn y nguyên, song lại lặng im, tiếng xôn xao xung quang cũng im bặt.
Chỉ còn mỗi tiếng hát của Quý phi vẫn bi thương vang lên như cũ, không hề vì người nào đó vừa xuất hiện mà thay đổi.
Huệ Thù chưa từng quay đầu nhìn Tứ thiếu, không đành lòng mà nhìn, cũng không muốn nhìn, đã không còn cần phải nhìn vẻ mặt anh để tìm kiếm đáp án nữa.
Phong nhã tài hoa như thế, vị thế như thế, không thể là ai khác.
Phách gõ nhịp, đàn sáo lảnh lót.
Dương phi lại xướng:
Chẳng ngờ đi tới Đình Bách Hoa.
Nâng bình rượu, say đến hết đêm,
Cao Bùi hai vị ân cần kính nhau.
Đời người chỉ như ảo mộng mà thôi,
Vậy nên cứ sảng khoái uống vài chén.
Tay áo bỗng bị kéo, Huệ Thù hạ mắt nhìn, ống tay áo bị Hồ Mộng Điệp nhẹ nhàng kéo kéo, hình như ra hiệu bảo cô nói chuyện với Tứ thiếu.
Huệ Thù không đáp, khuôn mặt hờ hững quay đi.
Hồ Mộng Điệp nhíu mày, muốn hỏi Tấn Minh có đúng là người kia không, nhưng không dám mở miệng. Người có thể khiến Phó phu nhân đích thân ra tiếp đón, còn dám mang theo quân nhân ra vào nhà Thủ tướng, cộng thêm dung nhan xinh đẹp đến kinh ngạc như thế… Ngoại trừ người kia, thì còn có thể là ai.
Lại nhìn Tứ thiếu, anh vẫn bưng chén trà như cũ, tư thế ngón tay gõ nhè nhẹ lên nắp trà không hề thay đổi, tầm mắt chăm chú dõi lên sân khấu, cả người như đang đắm chìm trong vở kịch, từ đầu đến cuối chưa từng đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Ngoài tấm bình phong có giọng cười nói tỉnh Giang Tô truyền vào, là dì Ba áo quần sang trọng dẫn theo a hoàn nhẹ nhàng vén mành vào, “Tôi đưa trà giã rượu đến, nhỡ đâu Thất tiểu thư không uống được rượu.”
Huệ Thù vội đứng dậy cảm ơn, nhưng dì Ba lại quá niềm nở nên đành phải uống hai ngụm trà vừa nồng vừa đắng.
Thấy Tứ thiếu nghe hí kịch đến nhập thần, thì dì Ba che miệng cười, “Tiết Tứ công tử bị Quý phi nương nương câu mất hồn phách rồi, ngay cả người đẹp bên người cũng quên mất.” Hồ Mộng Điệp cùng bà ta cười vài tiếng, nhưng Huệ Thù lại không hề biểu cảm. Chính lúc đang xấu hổ thì Tứ thiếu quay đầu nhìn về phía dì Ba, “Phu nhân là người Giang Tô?”
Giọng nói của dì Ba tuy uyển chuyển trầm bổng nhưng vẫn lẫn chút khẩu âm Giang Tô, thế nên luôn cảm thấy xấu hổ vì giọng quê của mình, nghe Tứ thiếu nói vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
Song Tứ thiếu lại nói, “Hoắc phu nhân cũng là người Giang Tô.”
“Thật ư?” Dì Ba hớn hở ra mặt, “Tôi đang định đi gặp cô ấy, hóa ra là đồng hương, cô ấy thật sự là một đại mỹ nhân!” Hồ Mộng Điệp nhíu mày, nhìn vẻ mặt bà ta không giống như đang châm biếm, lại ngẫm thấy bà ta đến Bắc Bình không lâu đã lọt vào mắt Phó Thủ tướng, mà khi đó Tấn Minh đã đi về phía Nam xa xôi rồi, nên không thể biết trước được chuyện của bà ta. Quả nhiên bà ta nói tiếp, “Hóa ra Tiết Tứ công tử cũng quen Hoắc phu nhân, thật là khéo, không bằng Kỳ tiểu thư qua đấy cùng tôi, bà cụ rất thích đông vui, có khi đang nghĩ đến Kỳ tiểu thư cũng nên.”
“Tôi…” Huệ Thù hơi hoang mang, nhưng lại không thể nghĩ ra lời để chối từ.
Anh đáp thay cô, “Cũng tốt.”
Huệ Thù kinh ngạc quay đầu trừng mắt nhìn anh, nói không ra lời.
Anh hơi nghiêng mặt, cũng chẳng buồn nhấc mắt lên, khóe môi nhếch lên ý cười, “Đi nhìn xem sao.”
Anh cứ được một tấc lại tiến một thước như thế, biết rõ là cô không tình nguyện, vậy mà không hề để ý đến cảm xúc của cô.
—— Em sớm muộn gì rồi cũng hối hận, anh từng nói vậy.
Huệ Thù cắn môi đứng lên, lòng vừa buồn bực vừa tủi thân, không nói một câu đi theo dì Ba.
Phần 2
Dì Ba đi vội vàng, chỉ sợ bỏ lỡ mất cơ hội xuất hiện trước mặt Thống đốc phu nhân.
Huệ Thù lại đi lúc nhanh lúc chậm, đi nhanh thì sợ phải gặp người đó, đi chậm lại sợ bị bỏ lại.
Cô sẽ được gặp Hoắc phu nhân Hoắc Thẩm Niệm Khanh, người con gái yêu hoa Bạch Trà đã gần trong gang tấc.
Một tiếng “Xin phu nhân dừng bước”, đã ngăn hai người họ trước tấm mành.
Trưởng quản gia nhà họ Phó cúi người, tươi cười nói với dì Ba, “Lão gia đang tiếp khách quý, căn dặn không để bất cứ ai vào trong.”
Dì Ba đờ mặt, lạnh lùng hỏi vặn lại, “Bất cứ ai? Vậy còn Đại phu nhân và Lục tiểu thư kia thì sao?”
Trưởng quản gia cười nói, “Là Lão phu nhân gọi tới.”
Cho dù dì Ba có cáu giận thế nào, trưởng quản gia cũng chẳng để vào mắt, vẫn từ chối như cũ. Dì Ba giận tới mức vò khăn tay đứng khóc thút thít, “Kỳ tiểu thư, cô nhìn mà xem, một phủ Thủ tướng to như vậy mà không cho phép tôi…”
Huệ Thù xấu hổ vô cùng, trưởng quản gia thấy dì Ba lớn tiếng khóc lóc ở đây thì cũng luống cuống, tìm mọi cách khuyên nhủ cũng không nghe, lại không dám mạnh tay kéo bà ta đi.
Bỗng tấm mành được vén lên, một cô a hoàn đi ra, ‘chao ôi’ một tiếng với trưởng quản gia, “Lão phu nhân hỏi, bên ngoài đang hát vở gì vậy?”*
(Lão phu nhân nói móc dì Ba.)
Dì Ba cùng quản gia đều không dám lên tiếng.
Cô a hoàn cũng chẳng thèm liếc dì Ba lấy một cái, thấp giọng nói với trưởng quản gia, “Mau chuẩn bị đi, lát nữa khách phải đi.”
Trưởng quản gia ngạc nhiên, “Sao lại đi, không ăn cơm sao? Mới ngồi chưa đầy một chén trà mà!”
“Biết sao được, Lão phu nhân hết lần này đến lần khác mời ở lại, nhưng khách nói còn có việc phải đi.” Cô a hoàn cười thần bí, đè thấp giọng nói, “Nhưng mà sau này đều là người một nhà, còn sợ không có cơ hội dùng cơm cùng nhau sao.”
Trưởng quản gia vui vẻ nói, “Nói vậy là thành rồi sao?”
Dì Ba lập tức xen miệng vào, “Chuyện gì thành?”
“Ôi tôi lắm mồm rồi, lát nữa bị Đại phu nhân phạt cũng nên.” Cô a hoàn che miệng cười, nét mặt rất biểu cảm, dường như cố ý nói cho bà ta nghe. Cũng không đợi dì Ba nói câu nào mà tự ý buông mành xuống quay người đi vào.
“Cô Sáu*…” Dì Ba quay đầu nhìn trưởng quản, nụ cười trên mặt cứng nhắc, “Sắp có việc mừng thật ư?”
(*cũng là gọi Lục tiểu thư con bà Cả)
Trưởng quản cười khà khà không đáp.
“Cùng Hoắc gia?” Dì Ba hơi lớn tiếng hỏi.
Trưởng quản vội ra hiệu đừng có to tiếng, nhưng vẻ tươi cười không hề giảm, “Ngài hãy trở về đi, Hoắc phu nhân sắp ra rồi, chẳng lẽ ngài muốn đứng tại đây để chính miệng hỏi cô ấy.”
Dì Ba không nói lời nào, xoay người đi vội hai bước, suýt thì đâm vào người Huệ Thù.
Huệ Thù đưa tay đỡ bà ta, nhưng lại bị bà ta nắm chặt cổ tay, dường như đang rất giận dữ.
“Đại hỉ, đúng là đại hỉ.” Dì Ba nghiến răng cười, tiếng nói rít từ kẽ răng, “Hoắc công tử, Hoắc thiếu đẹp trai… Đại phu nhân cuối cùng cũng tìm được con rể tốt. Lần này cô Sáu gả đi, đúng là làm đẹp mặt Lão gia!”
“Có thật không?” Từ Quý Lân đang cầm tách trà chợt khựng lại, suýt thì trào nước ra ngoài, “Phó Hoắc làm thông gia, Hoắc phu nhân vì chuyện này mà tới?”
Huệ Thù cúi đầu nhấp trà, “Người không được gặp, chỉ nghe a hoàn bên người Lão phu nhân nói, dì Ba hình như cũng nói vậy.”
“Vậy chắc không sai.” Hồ Mộng Điệp bình tĩnh gật đầu, “Tin đồn cũng lan ra rồi, chắc chuyện đã được quyết định.”
Từ Quý Lân chà xát hai tay, cau mày, “Vậy…”
“Đây là chuyện tốt, hai nhà mà kết thông gia, thì Hoắc Thống đốc và Phó Thủ tướng sẽ hợp tác, từ Bắc Bình đến Hoa Bắc, còn không phải là thiên hạ của bọn họ hay sao! Anh đi theo Phó Thủ tướng, đúng là theo đúng người rồi!” Hồ Mộng Điệp vui mừng ra mặt, nhưng khi nhìn sang Tiết Tấn Minh lại chợt hiểu ra vì sao Từ Quý Lân nhíu mày, lập tức cười ha ha nói, “Người ta là nhân vật nổi tiếng, ai lại tính toán chuyện cũ ngày xưa nữa.”
Tứ thiếu cũng cười.
Hồ Mộng Điệp nói ra câu đấy nghĩ lại thấy có phần xấu hổ, nên đứng dậy rót trà cho hai người, rồi lại chuyển hướng câu chuyện sang vở hí kịch hôm nay. Khen vở “Quý phi túy tửu” hát rất hay, không hổ danh Giác Nhi*, vở “Kim Ngọc duyên” cũng hay vô cùng…
(*Giác Nhi: Giác chỉ đào kép, Nhi: trẻ con. Theo mình thì đây là chỉ giọng hát thanh (hoặc nheo nhéo) giống trẻ con của người hát kịch hí.)
“Đều là những vở kịch hay.” Tứ thiếu tiếp chuyện nhưng lại mang ý khác, dường như có chút suy nghĩ rồi cười, “Vở hay nhất, có lẽ là “Tương tương hòa.”
“Có vở đó sao?” Hồ Mộng Điệp thuận miệng hỏi, “Hình như Hí đơn* không diễn vở này.”
(*Hí đơn: kịch một người diễn.)
“Đã xướng xong rồi.” Tứ thiếu đứng dậy, phủi tay áo rồi lại phủi vạt áo, nói như nói với chính mình, “Kịch cũng nghe rồi, chúng ta cũng nên về.”
Nhưng Huệ Thù vẫn ngồi bất động.
“Tiểu Thất?” Tứ thiếu khẽ nhíu mày.
Huệ Thù ngồi một cách đoan trang, không kiêng nể mà nói lại anh, “Em muốn nghe nốt.”
Lúc tiệc ở Phó phủ tàn, khách khứa nối đuôi nhau cáo từ ra về, thì trời đã tối om.
Vợ chồng Từ thị sống trong thành phố, cách biệt thự của hai người Tiết Kỳ khá xa, nên chia tay tại phủ họ Phó ra về.
Người tài xế ngồi phía trước im lặng lái xe, Huệ Thù và Tứ thiếu ngồi phía sau cũng không nói câu nào.
“Cô ấy về, nên anh cũng muốn về để gặp cô ấy phải không.” Huệ Thù phá vỡ không khí trầm tĩnh.
Tứ thiếu không nói.
“Em lại không chịu về, rất không biết điều đúng không.” Huệ Thù cười.
Anh yên lặng nhìn phía trước, từ từ nói, “Nếu tôi muốn gặp cô ấy, ai cũng không ngăn được.”
Huệ Thù nghẹn lời.
“Xin lỗi…” Cô cắn môi, nghiêng mặt về phía cửa xe, “Hôm ấy Bối Nhi nói rất đúng, em quá ngây thơ, nghĩ quá đơn giản… Công việc thư ký như vậy, em không làm nổi.”
“Được.” Tứ thiếu rốt cuộc nói, “Ba ngày sau, tôi sẽ đi khỏi Bắc Bình, còn em về nhà đi.”
Giọng anh bình lặng không hề gợn sóng, cũng không có ý muốn hỏi người ta, “Quý Lân sẽ phái người chuyên trách đưa em về, nếu muốn tìm Bối Nhi, cũng có thể xin anh ấy sắp xếp cho.”
“Cảm ơn.” Huệ Thù ngồi thẳng tắp, lòng khổ sở khó chịu vô cùng, không thể nói thêm lời nào khác.
“Việc ở Bắc Bình đã hoàn thành, em làm rất khá, rất xứng đáng với vị trí thư ký.” Sườn mặt anh lãnh đạm, lúc này nhìn lại thật giống một pho tượng lạnh giá, sự dịu dàng trước kia đều là giả tạo, đây mới đích thực là anh.
“Ngày khởi hành, Quý Lân sẽ chuyển tiền lương cho em.”
A, thì ra còn có tiền lương.
Huệ Thù lẳng lặng cười, ngay từ đầu đã cô quên hỏi anh về tiền lương, cũng quên mất mình là người làm thuê, còn tưởng rằng mình thực sự là hồng nhan tri kỷ của anh. Hóa ra từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn là một thương nhân, thực sự chỉ là thương nhân.
Thuê cô đến Bắc Bình, đi theo anh chỉ để cùng anh ăn nhậu chơi bời, và cũng chỉ để đứng cùng anh trông ngóng người tình cũ từ phía xa.
Xe dừng trước biệt thự.
Tài xế kéo cánh cửa ra, anh xuống xe, vươn tay ra định đỡ cô.
Huệ Thù đẩy mạnh anh, chạy lên bậc tam cấp, chạy thẳng về phía cửa chính.
Cánh cửa đóng kín, bên trong đèn vẫn thắp sáng, nhưng không có người hầu ra tiếp.
Một chút ánh sáng yếu ớt màu vàng quất rọi qua kẽ hở trên cửa chính soi xuống bậc thềm trước cửa, chiếu sáng con đường tiễn khách trở về nhà.
Đúng vậy, cô chỉ là một người khách, nơi đây không phải là nhà.
Mắt Huệ Thù nhòe đi, nước mắt làm cho ánh sáng trở nên mông lung, bên tai nghe thấy tiếng anh gọi, hình như bảo cô đứng lại.
Nhưng bước chân cô càng mau hơn, vươn tay đẩy cửa ra.
Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, có người đang vội vàng chạy tới, thình lình ôm lấy eo cô, kéo sang cạnh cửa.
Tiếng lách cách trong kim loại vang lên, đó là tiếng lên nòng trong khẩu súng đen sì trên tay anh, nhắm ngay phía cửa.
Huệ Thù bất chợt tỉnh lại, kinh hãi nhớ ra trước kia mỗi lần xe dừng trước cửa, đều có người hầu ra đón tiếp… Nhưng hôm nay lại không thấy bóng người, chỉ có ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn, cả khu vườn yên tĩnh đến khác thường, ngay cả tiếng chó sủa trong hoa viên cũng không có.
Anh che trước người cô, tập trung đề phòng, quai hàm căng cứng lại.
Bên trong vắng vẻ không tiếng động.
Anh dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô né sang một bên, lấy họng súng đẩy nhẹ cánh cửa mở ra một chút, rồi xoay mạnh người, nhấc chân đá văng cửa phòng ——
Một thanh âm mềm mại từ bên trong truyền ra.
“Tấn Minh, đã lâu không gặp.”
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm thủy tinh làm cả phòng khách bừng sáng chói lọi, trên chiếc ghế sô-pha nhung màu lam đậm đặt ở chính giữa, là một người con gái xinh đẹp ngồi ngay ngắn tại đó.
Đôi bông tai dài mảnh bị gió nhẹ lùa qua vang lên tiếng ‘tinh linh’ trong trẻo, kéo theo từng quầng sáng li ti chập chờn trên người cô ấy.
Huệ Thù thấy hơi lóa mắt, đứng trong hoàn cảnh này, ngay cả hô hấp cũng trở nên dư thừa.
Bên cạnh không hề có tiếng động, tựa như anh cũng đang nín thở, lẳng lặng nhìn cô ấy.
Cả thế giới này, tại giờ phút này, như chỉ là của anh và cô.
Đêm đông ở Bắc Bình, bầu không khí vừa khô vừa lạnh, chỉ hít một hơi cũng cảm thấy cổ họng đau buốt.
Cuối cùng, anh cũng mở lời trước, “Hoắc phu nhân.”
Giọng nói đó khô lạnh, chẳng hề giống thanh âm của anh.
Hoắc phu nhân từ từ đứng lên, đứng dưới những vầng sáng chập chờn, tư thế độc lập, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Cất súng đi.” Miệng cô hơi mở ra, thái độ mềm mỏng khéo léo, nhưng lời nói lại kiên quyết.
Tứ thiếu cười không ra tiếng, tay giơ lên làm tư thế xin hàng, nhưng vẫn chưa buông súng xuống.
Trên lầu hai, bốn người áo đen không tiếng động xuất hiện, tầm mắt sắt nhọn, bàn tay giấu dưới áo bành-tô.
Sắc mặt Huệ Thù bỗng biến đổi.
Tứ thiếu coi như không nhìn thấy mà bước từng bước đến gần cô ấy.
Hoắc phu nhân nhíu mày, không chớp mắt nhìn anh tới gần.
Anh cười giơ cao hai tay, tựa như súng trong tay chỉ là một món đồ chơi, “Cần gì phải như thế, tôi là tù binh của em từ lâu rồi.”
Nói rồi, anh buông lỏng tay, để khẩu súng dưới chân cô.
Nhìn nụ cười đùa cợt trên mặt anh, khóe môi Hoắc phu nhân hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt vẫn trầm tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, dừng lại trong chớp mắt.
Ánh mắt cô bỗng lướt qua, nhìn về phía sau anh, thản nhiên gật đầu với Huệ Thù, “Kỳ tiểu thư, rất xin lỗi, mời lên lầu nghỉ ngơi.”
Huệ Thù hiểu đây là muốn bảo cô tránh đi, song bả vai lại bị Tứ thiếu vững vàng níu lại.
“Khỏi phải khách khí, Tiểu Thất là người của tôi.” Anh mỉm cười.
Huệ Thù giống như bị lửa thiêu bỏng, trong tai dậy lên cuồng sóng.
Hoắc phu nhân chẳng biểu cảm chút gì, chỉ nghiêng mặt lạnh lùng gọi, “Hứa sĩ quan.”
Đằng sau cây cột ngoài hành lang xuất hiện một người đàn ông mặc áo bành tô màu đen, khuôn mặt anh tuấn tinh hãn, đứng trang nghiêm kiểu quân nhân về phía cô.
“Tôi có lời muốn trao đổi với Tiết Tứ công tử, anh đưa tiểu thư lên lầu nghỉ ngơi.” Hoắc phu nhân không hề nhìn Tứ thiếu, giọng nói cứng rắn không cho phép từ chối.
“Vâng.” Hứa Tranh giậm giày xuống, ánh mắt sắc bén chuyển về phía Huệ Thù, “Kỳ tiểu thư, mời!”
Huệ Thù cảm nhận được bàn tay đang níu trên vai cô rất căng thẳng.
Hoắc phu nhân bình tĩnh nhìn anh, giống như đang cố đè nén mọi vui giận, giọng nói bình thản, “Đừng cố đối chọi với tôi, chúng ta không phải là địch, chưa bao giờ.”
“Thật không.” Giọng anh cũng thờ ơ, “Là địch hay bạn, hoàn toàn do em quyết định.”
“Tấn Minh.” Hoắc phu nhân thở dài, sâu trong đôi mắt kia có chút buồn thương, “Tôi cứ nghĩ rằng, anh sẽ tin tôi.”
/52
|