Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt

Chương 32: Nắm chặt tay nhau

/52


Khi yến hội vừa bắt đầu, tất cả mọi người đều bận bịu hàn huyên thân mật với nhau bởi vậy chẳng ai có thời gian để nghỉ ngơi. Niệm Khanh lặng lẽ đi vào hậu trường, cầm lấy hộp thuốc lá trên khay bạc, rút ra một điếu thuốc nhưng lại phát hiện hộp diêm trống không. Tâm trạng cô vốn hỗn loạn nay càng thấy bất an hơn, ba chữ “giam trọng phạm” cứ quanh quẩn trong đầu, tựa như đang khoác một chiếc áo bị ẩm ướt khiến cô lạnh đến rùng mình. Đó là nơi giam giữ tử tù, cứ mỗi lần nghĩ tới là lại như nghe thấy tiếng chuột kêu quanh quẩn trong ngục tù tối tăm âm u, khiến người ta vô cùng kinh hãi…Chính mẹ cô đã chết ở đó, bị nhiễm thương hàn, sau được an táng ở nghĩa trang nào cô cũng không biết.

Cô không thể tưởng tượng ra bộ dạng của Tiết Tấn Minh trong ngục tù như thế nào, và cũng không dám nghĩ tới. Một người như anh, mà phải đặt mình trong nơi nước bẩn lênh láng đầy đất, chuột chạy loạn tứ phía, thì sao có thể chịu được? Dù sao anh cũng chưa bao giờ hại cô, mà ngược lại từ đầu tới cuối anh luôn yêu thương cô. Niệm Khanh đứng sau cửa sổ, nhìn vườn hoa bên ngoài đến xuất thần, có lẽ lúc này Hoắc Trọng Hanh đang bận xã giao, sẽ không bận tâm đi tìm cô.

Cướp tù, rốt cuộc là do ai làm, chẳng lẽ bọn họ không biết làm như vậy là hại anh sao. Tiết Tấn minh vốn không phạm trọng tội, nếu lại vin vào vụ cướp tù mà tăng thêm tội danh cho anh, chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng. Nhớ đến từng lời nói nụ cười của người đó, cô chỉ cảm thấy vô cùng bối rối, cũng không còn tâm trạng mà giả vờ tươi cười nữa. Màn đêm ngoài cửa sổ tĩnh lặng tuyệt đẹp, thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh đèn thấp thoáng trong thành phố ở phía xa xa, Niệm Khanh đang ngắm nghía điếu thuốc lá trên tay, thì nghe thấy có người cười nói phía sau, “Thật khéo.”

Cố Thanh Y không biết đã bước vào từ lúc nào, lười biếng đứng khoanh tay cười tủm tỉm, cô mặc một bộ sườn xám mộc mạc, môi thoa màu son hồng mai khá độc đáo, tôn lên làn da trắng nõn, dung mạo thanh thoát, tạo nên một loại vẻ đẹp thanh tịnh. Đằng sau cô ta là một người đàn ông, trẻ tuổi cao gầy và có màu da hơi đậm, trông dáng vẻ hiền lành, không giống loại người chời bời. Hai người nhìn nhau, Niệm Khanh thoáng xoay điếu thuốc trên tay, thản nhiên cười nói, “Sao có thể khéo như vậy.”

Người đàn ông kia tiến lên châm điếu thuốc cho cô, thái độ lịch sự mà thỏa đáng có chừng mực. Khói thuốc cuộn lên, ánh mắt Niệm Khanh đảo qua hai tay của hắn, rồi lại nâng mắt lên cười. Cố Thanh Y tựa vào ghế sô pha nhung màu tím, cũng châm một điếu thuốc, rồi cười giới thiệu người đàn ông đó là thương nhân ở Nam Dương, họ Nghiêm, có tên nước ngoài là Danna Yan.

Hai quý cô muốn nghỉ ngơi ở đây, nên Nghiêm tiên sinh liền thức thời mà cáo lui ra ngoài. Cố Thanh Y vươn tay về phía hắn, hắn cúi người hôn tay cô theo kiểu cổ điển, rồi lập tức xoay người ra ngoài. Nhìn thấy ánh mắt hứng thú của Niệm Khanh, Cố Thanh Y nhún vai cười, “Cậu ấm Nam Dương, quá thích hợp làm kim chủ.” Niệm Khanh gật đầu cười, “Nhất là kim chủ cầm súng.”

“Thí dụ như Hoắc Thống đốc.” Cố Thanh Y nửa cười nửa không mà nhướn mày, ánh mắt cũng thêm phần sắc nhọn.

“Như nhau thôi.” Niệm Khanh chẳng yếu thế mà bóc trần sự thật, cười mỉm nhìn biến chuyển trên khuôn mặt Cố Thanh Y. Nhưng sự chấn động trên gương mặt của Cố Thanh Y chỉ thoáng hiện lên, rồi theo sau đó là sự thất vọng chán chường. Cố Thanh Y rầu rĩ dập tắt điếu thuốc, khóe môi khẽ nhếch lên ý cười, “Thật không thú vị, tôi ghét nhất đàn bà quá thông minh.” Niệm Khanh tỏ ra hết sức vô tội, mà nâng bàn tay phải lên cho cô ta xem, “Cậu ấm Nam Dương có một vết chai quá lớn do cầm súng, có muốn vờ như không nhìn thấy cũng không được.”

Trên thực tế, đêm nay khi vừa nhìn thấy Cố Thanh Y, Niệm Khanh đã cảm thấy cực kỳ quái lạ rồi. Trong trường hợp này, dù người khác không biết nội tình, nhưng chắc chắn Hoắc Trọng Hanh cũng không muốn để Niệm Khanh trông thấy cô ta. Cho dù bây giờ cô ta có là bạn gái của một vị phú thương quan trọng nào đấy, thì trong danh sách khách mời cũng sẽ loại bỏ ...Trừ khi, cô ta đóng một vai trò đặc biệt trong bữa tiệc đêm nay. Việc này thật đáng nghi, mãi cho đến khi gặp gỡ bạn trai của cô ta, thì sự việc mới sáng tỏ. Khi Nghiêm tiên sinh đó châm thuốc cho cô, vết chai dày cứng trên tay bị cô nhìn thấy rõ ràng là vết tích do cầm súng nhiều năm mang lại.

Nếu nói về kiến thức để đối phó với những việc xảy ra bất ngờ thì Niệm Khanh hơn hẳn người bình thường, chỉ cần nắm được một mấu chốt là có thể giải ra trăm nghi vấn —— bởi cô chính là Dạ oanh Trung Hoa là miếng mồi nhử xinh đẹp, cậu ấm Nam Dương kia kì thực là quân nhân, vậy vì sao mỹ nhân phong lưu Cố Thanh Y lại muốn che giấu điều này.

Khuôn mặt Cố Thanh Y ẩn sau làn khói vấn vít, nhìn không rõ ràng, càng lộ ra vẻ thần bí. Vân Y cùng Cố Thanh Y, hai cái tên vang danh một thời, giờ như loài hoa u diễm nở trong đêm đen, và cũng như nhành mai lục ngạc hiếm thấy. Đến hôm nay rốt cuộc hai người cũng gặp nhau, thế nhưng “Vân Y” đã không còn tồn tại trên đời, nên từ nay hai cái tên khuynh thành này sẽ không còn có cơ hội để giao tranh nữa.

Chiến tranh của phụ nữ thường rất im lặng mà tinh tế xảo diệu vô cùng, có khi chưa gặp nhau nhưng mạch nước ngầm đã bắt đầu hoạt động; hoặc có khi dòng nước chảy xiết đang cuộn trào mãnh liệt, đến khi lặng xuống lại giả vờ khen tặng nhau. Nhìn hai người phụ nữ này cũng vậy, tâm tư đều linh hoạt tinh anh như nhau, ngay cả nụ cười cũng kín đáo, ẩn giấu nhiều tâm cơ, ai cũng muốn nhìn thấu suy nghĩ của đối phương. Tình huống bây giờ, có thể nói là Niệm Khanh đang chiếm lợi thế, nhưng Cố Thanh Y lại nắm trước tiên cơ. Dù có là hiệp lộ tương phùng (kẻ thù gặp nhau nơi ngõ hẻm) hay ngẫu nhiên gặp gỡ, thì sự trùng hợp này rõ ràng là có chuẩn bị mà tới. Ít nhất cô biết một người phụ nữ như Cố Thanh Y sẽ không phí thời gian đi ghen tuông tranh giành tình nhân.

Tuy nói vậy, nhưng phụ nữ vẫn là phụ nữ, Cố Thanh Y nghiêm mặt mở miệng, câu thứ nhất lại là, “Thực ra tôi vẫn rất tò mò, nếu ngày đó tôi nhanh chân hơn một bước gặp hắn trước cô, thì người thua bây giờ có khi là cô hay không.” —— thì ra ngay từ đầu hai người đều dùng thủ đoạn giống nhau, đều sử dụng chiêu mỹ nhân kế, nhưng lại không hề biết chính mình bị rơi vào toan tính của anh hùng. Niệm Khanh nghiêm túc suy nghĩ, “Tôi cũng không biết.”

“Tự dưng lại để cho tên đàn ông kia được lợi.” Cố Thanh Y cười tự giễu, rồi lại châm một điếu thuốc. Ngay cả cái cách cô ta bĩu môi cũng rất đặc biệt, trong sự chua ngoa lại lộ ra sắc đẹp quyến rũ, hiếm có tên đàn ông nào có thể chống cự lại sự lôi cuốn này. Niệm Khanh chợt nhận ra mình đã bắt đầu quý mến vị Cố tiểu thư này, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị cô ấy giành nói trước, “Cô dễ gần hơn lời đồn bên ngoài, tôi bắt đầu mến cô rồi đấy.” Niệm Khanh mỉm cười, “Chúng ta là đồng loại, đương nhiên phải tương thân tương ái phải không?” Cố Thanh Y bật cười giòn giã, ngón tay xinh đẹp chỉ chỉ Niệm Khanh, “Tôi thực thích cô đó, người thông minh nói chuyện với nhau vừa không tốn sức vừa không mất thời gian.” Niệm Khanh càng cười vui vẻ hơn, từ từ phun ra một làn khói, yên lặng chờ đợi câu tiếp theo của cô ta.

Ngày đó khi Phương Kế Nghiêu liên kết với các thành viên Nội các của phái Thân Nhật, âm thầm chặt đứt con đường điều động quân đội của Hoắc Trọng Hanh. Thế mà chỉ sau một đêm, quân đội hùng dũng giống như từ trên trời giáng xuống, một đòn chí mạng đó làm đổ vỡ toàn bộ kế hoạch của Phương Kế Nghiêu, từ đó khắp thành phố đều nằm dưới sự khống chế của Hoắc Trọng Hanh, khiến Bắc Bình không kịp trở tay.

Tuy thần cơ diệu toán, nhưng một mình Hoắc Trọng Hanh cũng không thể thực hiện thành công được thủ đoạn này ——

Khi đó Nội các Bắc Bình lấy ngoại giao ra làm sức ép để buộc Hoắc Trọng Hanh phải phóng thích những thương nhân người Nhật, thậm chí còn yêu cầu anh phải công khai nhận lỗi. Sau khi liên tục nhận được ba bức mật điện thì Hoắc Trọng Hanh cũng nổi giận, anh chỉ trả lời bức mật điện đó bằng một câu: “Chính phủ như vậy, làm sao có thể đại diện cho nguyện vọng của toàn dân.”

Và ngay lúc này, miền Nam cũng phái đặc sứ đến, dùng tên giả là thương nhân giàu có họ Nghiêm đến từ Nam Dương bí mật gặp Hoắc Trọng Hanh, chọn lấy thời điểm thích hợp rồi chuyển cành ô liu* cho anh, thuyết phục anh góp sức cho miền Nam. Và người làm cầu nối ở giữa chính là con cờ bí mật Cố Thanh Y được miền Nam thiết lập tại đây. Lần này miền Nam thành tâm đến khác thường, chỉ yêu cầu hai điều kiện, thứ nhất là cho mượn đường biển cùng hạm đội, trợ giúp Hoắc Trọng Hanh bí mật điều động quân đội, giành chiến thắng một cách nhanh chóng. Sau binh biến, Chính Phủ miền Nam lập tức công khai tuyên bố, ủng hộ Hoắc Trọng Hanh giải quyết nghiêm khắc vụ việc thương nhân Nhật Bản, chấp nhận để anh tạm thời giữ chức Chủ tịch tỉnh.

(cành ô liu: đại diện cho hòa bình)

“Điều kiện thứ hai là gì?” Niệm Khanh bình tĩnh hỏi, đối với những việc mà Cố Thanh Y vừa kể cũng đoán ra được ít nhiều, lần trước cũng nghe Trọng Hanh đề cập qua về mối quan hệ với miền Nam, chỉ là không biết rốt cuộc anh đã ký kết điều kiện gì với miền Nam.

“Điều kiện thứ hai càng ưu đãi hơn.” Cố Thanh Y thở dài, “Thủ Tướng ngay cả giấy ủy nhiệm cũng chuẩn bị xong, chỉ đợi hắn gật đầu đồng ý đảm nhiệm chức Tổng tư lệnh bộ binh, thống lĩnh quân sự Bắc Phạt. Mai sau khi hoàn thành đại nghiệp thống nhất đất nước, ai là người nắm quyền lực quân sự lớn nhất không nói cũng hiểu…Chuyện tốt như vậy, lại có người không biết phân biệt tốt xấu.”

“Vì vậy nên cô mới đến tìm tôi?” Niệm Khanh khẽ chớp chớp làn mi dày, vẻ mặt kinh ngạc như vừa được nghe một câu chuyện tiếu lâm kỳ quặc nhất. Cố Thanh Y ngờ vực cô chưa nghe rõ ràng, đang định nhắc thêm về chuyện Tổng tư lệnh một lần nữa thì Niệm Khanh bỗng cười khanh khách.

“Lúc đầu còn nghĩ anh ấy đúng là con nhà võ, ai dè cũng biết đầu cơ kiếm lợi.” Niệm Khanh khôi hài dập tắt điếu thuốc, rồi đứng dậy nhìn Cố Thanh Y, “Nếu cô muốn tôi đi khuyên Trọng Hanh, thì xin lỗi, cô đánh giá tôi quá cao rồi, và cũng đánh giá anh ấy quá thấp.” Niệm Khanh cười áy náy vì nửa cuộc đối thoại không mấy vui vẻ, rồi xoay người đi ra ngoài, Cố Thanh Y phía sau vẫn cất giọng nói không nhanh không chậm, “Cô cam chịu như vậy sao?”

Suy cho cùng cũng là đồng loại, hoặc có lẽ phải nói là xót thương cho đồng loại, vậy nên một tiếng “Cam chịu” đã thực sự ngăn cản được bước chân của Niệm Khanh.

Cố Thanh Y thấy Niệm Khanh xoay người lại, cô ta thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn Niệm Khanh đang đứng yên nhìn mình, đôi mắt vốn linh động nay lại trống rỗng nguội lạnh. Nhìn thần sắc của cô, Cố Thanh Y chẳng hề ngạc nhiên, bởi vì mỗi lần nhìn vào gương cô cũng nhìn thấy hình ảnh đó. Dù đứng dưới hoàn cảnh khác nhau nhưng hai cô đều có cùng một sự yếu đuối giống nhau. Bởi vậy Cố Thanh Y nở nụ cười, “Cô cũng biết hành động của Bắc Bình phải không? Bọn người đó chỉ biết dựa vào tiền bạc để mua chức quan, vừa bị uy hiếp một chút đã sợ chết khiếp, làm sao dám trở mặt thật sự với Hoắc Trọng Hanh. Bên phía Nội các đó cũng từng đề nghị dâng tặng một mảnh đất, thêm nữa còn mời ngài Thống đốc gia nhập Nội các…Thành thật mà nói, bảng giá đó không hề thua kém chúng tôi. Thế nhưng miền Nam trời cao biển rộng, cái gì cũng mới mẻ, tùy ý để người ta khai phá; nếu hắn quay về Bắc Bình tham gia Nội các, thì Hoắc Thống đốc sẽ không còn là Hoắc Thống đốc hiện tại. Gia tộc họ Hoắc rất có uy danh tại Bắc Bình, người vợ đầu đã mất, nhưng vẫn còn con trai cùng gia quyến. Thẩm tiểu thư, dám hỏi cô một câu, tiểu thư định quay về Bắc Bình chịu thiệt làm vợ lẽ, hay vẫn muốn tiếp tục làm người tình bí mật của hắn?”

Nếu có người hỏi, khi bị dao rạch một nhát rồi sát muối vào thì có cảm giác gì, vậy thì đó chính là cảm giác lúc này.

Niệm Khanh cúi đầu cười, không ngờ đến lúc này cô vẫn có thể bật cười được. Nhưng Cố Thanh Y vẫn mở miệng nói tựa như lưỡi dao tẩm độc, cứ từ từ mà tùng xẻo người ta, “Liên Khanh bạc mệnh cam chịu số thê thiếp, bây giờ ngay cả Thẩm Niệm Khanh cũng muốn đi theo số mệnh này sao?”

Nên trả lời cô ta như thế nào đây? Giả vờ cứng cỏi, lạnh lùng phản kích lại nói, “Trời đất rộng lớn, tôi tự có chỗ để đi”; hay là nói, “Cái gọi là danh phận, chẳng qua chỉ để cho người ngoài nhìn”…Những lời này cứ quanh quẩn bên môi, trong lòng nghĩ vậy, nhưng không tài nào bật ra khỏi miệng. Đứng trước người giống mình, có lẽ cô ta cũng đã nhìn thấu đáy lòng của cô, Niệm Khanh chẳng thể nói ra những lời đường hoàng đó.

Làm sao có thể tự lừa gạt bản thân mình, nếu nói không muốn ở bên anh, thì là nói dối; dù có bao nhiêu tự do, trời đất bao la bát ngát ra sao, thì cũng chẳng là gì nếu thiếu anh; nếu nói không để ý, cũng là giả dối…Sau khi trải qua phong ba bão tố, nếu giống như những vở kịch, thì anh hùng mỹ nhân sẽ làm đôi chim uyên ương ở bên nhau trọn đời, không màng đến hồng trần, chỉ để lại một giai thoại phong lưu cho nhân gian. Nhưng còn cô, từ một con chim dạ oanh bị trói trong bóng tối nay lại được treo cao dưới ánh nắng mặt trời, đến khi xướng xong, khúc ca cũng kết thúc, thì nó sẽ chọn quay về chiếc lồng vàng, hay sẽ tung cánh bay lên trời cao?

Sống chết không cách nhau bao xa, nhân gian khói lửa lại càng khó vượt qua hơn, yêu nhau là chuyện của hai người, nhưng bên nhau lại là một chuyện khác.

“Mai kia khi cô già đi, cô vẫn giữ lấy suy nghĩ này sao?” Cố Thanh Y mềm mỏng hơn một chút, giọng nói quyến rũ, lại thêm ánh mắt sâu hút hồn càng như có sức mạnh mê hoặc lòng người, khiến Niệm Khanh nhất thời ngẩn ngơ, mơ màng như đang diễn trong một vở kịch.

Thế nhưng vở kịch của cô đã kết thúc từ lâu. Vân Y đã tạm biệt vũ đài, từ nay về sau chỉ còn Thẩm Niệm Khanh trên cõi đời này, mà muốn sống trên thế gian này thì phải biết tiến lùi được mất, làm một người con gái bình thường.

“Tôi không có dự định.” Niệm Khanh cười nhạt nhẽo, nhưng gương mặt lại như đang tỏa ra ánh hào quang, dung nhan tươi tắn như hoa, “Cố tiểu thư là người có chí hướng, tôi rất bội phục, cám ơn cô đã suy nghĩ cho tôi. Niệm Khanh cô độc một mình, vốn chẳng có gì đáng nhắc đến, nhưng nếu sau này có cơ duyên, tôi mong chúng ta có thể trở thành bạn bè.” Cố Thanh Y nhìn chằm chằm Niệm Khanh, giọng nói biểu lộ vẻ xót thương, “Tôi cứ nghĩ rằng cô là người thông minh.”

Niệm Khanh nhướn mày cười, “Tôi vốn không phải là người thông minh.”

Sau một quãng thời gian nghỉ ngơi, mọi người vẫn bận bịu nói chuyện chưa muốn ra khỏi sàn nhảy, quay ra thì nhìn thấy Cố Thanh Y và Thẩm Niệm Khanh cùng nhau bước vào, hai người con gái vừa mềm mại đáng yêu vừa thanh lệ xinh đẹp giống như hoa như nguyệt, khiến cả sảnh nhà hoa lệ mất hết màu sắc.

Đúng là họ rất rực rỡ, nhưng chỉ có một người nước ngoài cùng vài tiểu thư du học từ nước ngoài về theo phong cách tân thời quay ra chào hỏi nói cười với hai cô. Những người con gái phong trần dù có kết thân với người có địa vị cao đến đâu thì vẫn là gái phong trần, cho nên những vị phu nhân quan chức tuyệt đối coi khinh việc giao thiệp với các cô. Ở đây các khách nam đều là những người có vai vế trong thành phố, nên càng không dám thân thiết với những người có địa vị thấp hèn. Chỉ có người bạn trai của Cố Thanh Y là đi cạnh hai người, luôn tỏ thái độ ân cần, rất có phong thái quý ông, lại thường xuyên nói những lời hài hước để lấy lòng người đẹp.

Hết thời gian tạm nghỉ, vũ khúc vừa vang lên thì cậu công tử họ Nghiêm nhanh nhẹn cúi thấp người trước Niệm Khanh, mỉm cười mời cô khiêu vũ cùng anh. Niệm Khanh cũng mỉm cười đưa tay ra, nhưng không ngờ lại bị một người đứng đằng sau nắm lấy. Hoắc Trọng Hanh không biết đã thoát khỏi vòng vây của đám người kia từ lúc nào, đi tới sau lưng Niệm Khanh, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên nét cười mờ nhạt. Gương mặt của anh lúc này trong mắt người khác đúng là rất hiền hòa, nhưng chỉ có Niệm Khanh là âm thầm than khổ…Hoắc Trọng Hanh lại mỉm cười nói một tiếng xin lỗi với công tử Nghiêm, rồi nắm chặt lấy bàn tay Niệm Khanh, không hề do dự kéo cô bước vào sàn nhảy.

Vũ khúc du dương bay lượn, Niệm Khanh cẩn thận bước theo từng bước nhảy của anh, cúi đầu chờ bị anh chất vấn. Nhưng đợi một lúc lâu mà không thấy động tĩnh gì, anh chỉ nhẹ nhàng ôm vai cô, im lặng chuyên tâm vào từng bước nhảy. Cô gặp Cố Thanh Y, anh nhìn qua là hiểu rõ. Thế nhưng anh chỉ cười mà không hề hỏi câu nào, giống như chỉ coi hai cô là hai tiểu thư khuê các tán gẫu với nhau. Như vậy cũng đủ thấy là anh thực sự tin tưởng cô…Lòng Niệm Khanh rung lên vì xúc động, lặng lẽ nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng dựa sát vào khuỷu tay anh, cứ như tay chân xương cốt đều đang mềm nhũn hết.

“Anh nói thì không tin, phải tận mắt nhìn mới tin à.” Hoắc Trọng Hanh tuy cười nhưng lời nói lại không để lại chút mặt mũi cho người ta, “Cái mắt thấy mới là thực, yên tâm rồi chứ?” Chuyện về Cố Thanh Y, ngay từ đầu đã chẳng có ai để ý, nhưng lại bị anh đem ra chế nhạo như thế thật khiến Niệm Khanh dở khóc dở cười.

“Vừa rồi Cố tiểu thư có hỏi một câu, khiến em không trả lời được.” Niệm Khanh ngước đôi mắt lấp lánh lên nhìn Hoắc Trọng Hanh, thấy anh nhướn mày yên lặng chờ cô nói tiếp, rồi mới bắt chiếc giọng điệu của Cố Thanh Y nói, “Nếu khi đó cô ấy là người gặp anh trước, thì không biết bây giờ sẽ như thế nào.” Hoắc Trọng Hanh ngẩn ra, rồi bỗng cười ầm lên, “Đúng là trẻ con, chuyện này mà cũng đem ra phân xử, lại còn chú ý đến trước sau nữa.” Niệm Khanh cúi đầu cười mà không nói, một lúc sau lại thở dài nói, “Đến quá sớm là sai, mà đến quá muộn cũng là sai lầm, là đang mê muội trong U Minh hay đây thực sự là ý trời.” Hoắc Trọng Hanh nhướn mày, nghe xong cảm thấy không đúng lắm, cái gì gọi là quá sớm cũng là sai lầm kia chứ! Vòng tay lập tức siết chặt lại, giam cô vào trong ngực, lạnh lùng nói, “Đừng có ngồi cả ngày nghĩ ngợi vớ vẩn mà bỏ lỡ mất nhiều thứ!” Niệm Khanh nhìn thấy anh tức giận thì cười thầm không ngớt, càng muốn trêu chọc anh thêm, nhưng chưa nói được câu nào thì mặt anh đã xụ xuống, buồn bực nói, “Đừng làm loạn nữa!”

Niệm Khanh vội thu lại nụ cười, bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho giật mình.

Dưới ánh đèn lờ mờ đầy màu sắc, cô ngẩng mặt nhìn anh không chớp mắt, giống như bị giọng nói của anh hù dọa, con ngươi dưới làn mi dày lộ ra một chút khẩn trương. Hoắc Trọng Hanh thấy vẻ mặt cô như thế thì càng thấp thỏm hơn, âm thầm mắng Hứa Tranh trong lòng —— Tên tiểu tử thối này, nếu làm theo lời hắn mà hỏng chuyện, thì phải đá hắn vào chuồng ngựa, bắt cọ chuồng ngựa một tháng mới được!

Đang êm đẹp thì bắt học theo điệu bộ của người nước ngoài, cái gì mà cầm với nắm, mắt to lườm mắt nhỏ hỏi một lần, còn có cái gì mà ý với kiến. Người Trung Quốc nói hàm súc hơn nhiều, chỉ cần đứng dưới ánh trắng lấy hoa làm chứng nguyện hứa bên nhau trọn đời, vừa nghệ thuật vừa hay biết bao. Thế mà Hứa Tranh cứ khăng khăng nói Thẩm tiểu thư là người tân thời, phải chuẩn bị như vậy mới lãng mạn…Lãng mạn quái quỷ! Hoắc Trọng Hanh nghiêm mặt, mở lời như đinh đóng cột, “Niệm Khanh, anh có món quà tặng em!”

Có người nào tặng quà người ta mà như gặp kẻ thù thế này, Niệm Khanh đang kinh ngạc thì lại nghe thấy anh hỏi, “Ngày ấy em từng đứng ở đây tặng hai món quà cho anh, còn nhớ không?” Đương nhiên, cô đương nhiên còn nhớ rõ, món quà thứ nhất là bản nhạc mà cô đàn cho anh, còn món quà kia chính là cô. Hoắc Trọng Hanh nắm chặt bàn tay trái của Niệm Khanh, “Đây là quà đáp lễ của anh!”

Một món đồ cưng cứng lành lạnh được đeo vào ngón tay áp út của cô, Niệm Khanh hoảng hốt cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn bạc sáng rực rỡ với một viên đá lộng lẫy tỏa ra ánh sáng lấp lánh ở trên ngón tay cô. Ngón tay áp út, anh đeo nhẫn lên ngón tay áp út của cô…Bên tai bỗng ù đi, ngay cả tiếng nhạc cũng như vừa lặng xuống. Sao anh lại đeo ở chỗ này, vậy chẳng khác nào làm trò cười…Niệm Khanh định tháo nhẫn ra thì bị Hoắc Trọng Hanh nắm lấy. Nét mặt anh nghiêm lại nói một câu gì đó, nhưng Niệm Khanh không nghe rõ, nhất thời chỉ cảm thấy hoảng hốt xấu hổ. Hoắc Trọng Hanh thấy cô vẫn cúi thấp đầu muốn tháo chiếc nhẫn ra, thì cuối cùng cũng cáu tiết, “Đeo vào cho anh, không được tháo ra!”

Và ngay lúc ấy, bốn bề thật yên tĩnh. =))

Tất cả mọi người bị một tiếng quát phẫn nộ của Hoắc Trọng Hanh làm cho kinh sợ, nhóm nhạc công không dám đàn tấu nữa, mọi người đưa mắt nhìn nhau, xung quanh lặng ngắt như tờ. Cuối cùng hồn phách của Niệm Khanh cũng bay về chỗ cũ, còn chưa kịp thở ra một hơi đã bị Hoắc Trọng Hanh túm lấy tay, xoải bước giẫm lên bậc thềm trước đại sảnh.

“Các vị, tối nay tôi muốn tuyên bố hai chuyện.” Hoắc Trọng Hanh đi thẳng vào vấn đề, nửa câu cũng không thừa, “Thứ nhất, hủy bỏ lệnh giới nghiêm, khôi phục giao thông giữa hai miền Nam Bắc, chấm dứt toàn bộ chiến sự trên bốn tỉnh. Bất luận thế nào thì Nam Bắc đều là lãnh thổ của Trung Hoa, đã là tay chân thì không nên tổn thương lẫn nhau, tôi chân thành hy vọng chấm dứt nội chiến, lập lại đàm phán hòa bình Nam Bắc một lần nữa!”

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường đang im phăng phắc bỗng vỗ tay như sấm.

Chỉ có nhân dân ghét chiến tranh, chứ không có tên quân phiệt nào ghét chiến tranh. Có chiến tranh mới có thể cướp lấy đất đai, có tiền có của để vơ vét. Ai ai cũng nghĩ Hoắc Trọng Hanh sẽ giúp miền Bắc đánh miền Nam, hoặc sẽ giúp miền Nam đánh miền Bắc, cho dù là giúp bên nào thì anh cũng đều được lợi.

Thế nhưng Hoắc Trọng Hanh lại nói, không đánh, bên nào cũng không đánh.

Hơn nữa ngay cả thành phố này, và bốn tỉnh đều đã rơi vào tay Hoắc Trọng Hanh. Bây giờ mà chấm dứt chiến sự ở cả bốn tỉnh thì không khác nào cắt đứt chiến tranh trên toàn quốc, quyết định này sẽ gây ra nhiều tranh cãi, đến lúc ấy hoặc là sẽ giằng co, hoặc là sẽ ngồi xuống đàm phán hòa bình.

Chắc chắn sẽ có người không vui, nhưng nhất định là sẽ có càng nhiều người ủng hộ ——thí dụ như vẻ mặt của những người đang đứng trước mặt đây, hoặc chấn động hoặc sôi nổi hoặc thất vọng, nhưng tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngớt. Suy cho cùng, mong đợi chiến tranh ngừng lại, Nam Bắc thống nhất mới là nguyện vọng của quốc dân.

Niệm Khanh nhất thời cũng quên mất những rung động trong lòng, không nén nổi lòng mà vỗ tay ủng hộ anh.

Hoắc Trọng Hanh quay đầu nhìn cô, rồi mỉm cười, bỗng cầm lấy tay cô dắt lên. Niệm Khanh cứng người lại, chỉ thấy anh cất cao giọng nói với mọi người, “Thứ hai, tôi tuyên bố một việc riêng —— tôi tuyên bố tôi cùng Thẩm Niệm Khanh tiểu thư chính thức đính hôn.”


/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status