Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt

Chương 21: Đối chọi không khoan nhượng

/52


“Rầm”, một tiếng vang lớn phát ra từ trong thư phòng, vật gì đó bị ném mạnh vào cửa, rồi đập bình bịch lăn xuống đất. Chị Bình đang bưng thuốc định gõ cửa, thì bị âm thanh đó làm cho sợ đến nhảy lùi hai bước. “Để tôi.” Từ phía sau truyền đến giọng nói của Vân Y, chị Bình nhìn lại thấy Vân Y mặc một bộ sườn xám thuần trắng vội vàng đi đến, mỉm cười nhận lấy cái khay trong tay chị Bình, khẽ nói, “Chị đi làm việc khác đi.” Chị Bình như trút được gánh nặng đáp lời rồi lui xuống, cũng thấy dưới vẻ tươi cười của Vân Y khó giấu được sắc mặt tiều tụy, giống như một đêm không được ngủ ngon.

“Trọng Hanh, là em, tới giờ uống thuốc rồi.” Vân Y gõ cửa, đợi một lúc không thấy phản ứng, đang định gõ cửa thêm lần nữa, thì thấy Hoắc Trọng Hanh tới mở cửa. Vân Y chăm chú nhìn vẻ mặt của anh vẫn thấy bình tĩnh, không hề khác thường, nhưng lại nhìn ra sau lưng anh, trên mặt đất là chiếc điện thoại bị đập vỡ tứ tung. “Làm gì vậy?” Vân Y nhíu mày liếc anh một cái, đặt bát thuốc lên bàn, cúi người nhặt từng mảnh vỡ trên mặt đất. Hoắc Trọng Hanh dùng một tay nhấc cô dậy, cười khổ nói, “Nhặt làm gì, vỡ hết rồi còn đâu, hỏng rồi thì thôi.”

Vân Y ngạc nhiên, lại thấy Hoắc Trọng Hanh chậm chạp ngồi lên ghế, mệt mỏi xoa xoa ấn đường. “Anh tốn bao nhiêu sức để hòa giải, lúc đầu việc trấn an đã có hiệu quả, nhưng cái đám ngu ngốc kia làm đảo ngược tất cả lại đổ thêm dầu vào lửa, thành ra việc này thành công thì ít thất bại thì có thừa…Tương lai mà dựa vào đám vô tích sự này, chỉ sợ đất nước không còn ra đất nước nữa!” Vân Y nghe những lo lắng của anh, vội hỏi có chuyện gì. Hoắc Trọng Hanh thở dài nói, “Phương Kế Nghiêu hạ lệnh đóng cửa tất cả trường học, giáo viên học sinh đều nghỉ hết, không được tự ý tụ tập.” Vân Y bất ngờ, vẻ mặt hoảng sợ, “Như vậy không phải khiến học sinh càng có ý định tạo phản hơn sao!”

Hoắc Trọng Hanh nhọc lòng dẹp yên cục diện xuống, nhưng lại bị Chủ tịch tỉnh Phương Kế Nghiêu hạ một cái lệnh cấm, thành ra uổng công hết. Cho dù là vì cái cớ gì, thì việc đóng cửa tất cả trường học là đi ngược lại với chế độ độc tài chuyên chế, chỉ biết rằng càng khiến cho mâu thuẫn vốn đã gay gắt nay càng bùng nổ ác liệt hơn. “Lệnh cấm học” vừa tuyên bố, thì các cuộc xung đột đổ máu giữa nhóm học sinh bạo phát và cảnh sát diễn ra liên tục. Ngay cả một số giáo viên cũng căm phẫn mà gia nhập vào hàng ngũ chống bạo lức của học sinh, quyết không rời bục giảng, đồng tâm chống lại đội cảnh sát niêm phong trường học. Phía nhà trường phải chịu áp lực từ hai bên, nhất thời không thể ứng phó được, nên một loạt các trường học đều rơi vào cục diện không thể khống chế. Càng ngày càng nhiều học sinh chống phá lại cảnh sát, sau đó lại một lần nữa tràn lên phố phường, phát động một cuộc biểu tình kháng nghị quy mô lớn…

Hoắc Trọng Hanh nhận được tin, vì quá tức giận mà lỡ tay đập nát điện thoại. Vân Y bây giờ mới hiểu được sở dĩ anh nói “Hỏng rồi thì thôi”, là vì trong lòng đang cực kỳ thất vọng…Anh tuy là quân phiệt, nhưng thực chất trong thâm tâm vẫn mang nặng tư tưởng nho tướng, nếu không vì bất đắc dĩ, thì sẽ không động vào vũ khí. Còn nếu muốn đập tan một cái gì đấy, chỉ sợ không chỉ là một chiếc điện thoại, mà còn có thể là Phương Kế Nghiêu, thậm chí cả tia hy vọng cuối cùng của Chính phủ Bắc Bình.

Song lúc này, Vân Y càng cố suy đoán tâm tư của Hoắc Trọng Hanh, thì trong lòng cô càng thêm lo lắng.

Một cái lệnh cấm học, tất nhiên sẽ khiến tất cả các trường học đều bị rối loạn, Niệm Kiều bị nhốt trong trường vốn có thể khiến cô yên tâm hơn, chắc tin tức của Trình Dĩ Triết chưa thể truyền tới tai con bé được, cho dù có biết cũng không thể làm gì được. Nhưng bây giờ trường học đang loạn thế này, một khi mất đi sự quản chế, với tính cách quyết liệt dễ bị kích động của Niệm Kiều không biết sẽ gây ra tai họa như thế nào nữa! Nhất thời tâm tư Vân Y rối loạn như ma, nhưng đứng trước mặt Hoắc Trọng Hanh lại không dám biểu lộ ra nửa phần. Bà Trần cho tới hôm nay vẫn không có tin tức gì, đã làm hỏng hết những dự tính trong đầu Vân Y. Giả sử như bà Trần gặp bất trắc, vậy thì đầu dây liên hệ với Tần gia sẽ bị chặt đứt.

Nếu là ngày trước, chỉ ước mong sao có cơ hội thoát khỏi Tần gia và bà Trần, nhưng hôm nay nó lại là sợi dây vừa nối liền với sự an nguy của Niệm Kiều, vừa buộc chặt lấy bí mật của chính cô, nếu quả thực không dự báo trước mà bị chặt đứt, chỉ sợ so với lúc bản thân bị kiềm chế thì càng gay go hơn. Huống hồ, Vân Y lúc này vừa có thêm một nỗi sầu lo nặng nề khác ——

Kẻ ám sát Hoắc Trọng Hanh tạm thời còn chưa tra ra thân phận thực sự, nhưng tối qua khi Hoắc Trọng Hanh nói đến quá trình bị ám sát thì việc khiến Vân Y kinh sợ không ngừng, không phải là lúc phát sinh cuộc đấu súng mà là lúc tên ám sát ăn Hỏa giáp hoàn tự sát! Khi nghe đến đó trong tai Vân Y lập tức ầm lên một tiếng, chỉ cảm thấy huyết mạch như bị căng phồng hết lên, mồ hôi lạnh túa ra…Hỏa giáp, chính là một danh từ chết chóc khiến cô sợ hãi nhất.

Bùi Ngũ từng đích thân dạy cô cách giấu thuốc độc, dạy cô lúc nào thì chọn thời cơ để uống thuốc độc, những cảnh đó vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt!

Trên tay bất thình lình được bàn tay rộng lớn ấm áp của anh nắm lấy, Vân Y giật mình, Hoắc Trong Hanh dịu dàng nói, “Sắc mặt em hai ngày này không tốt chút nào, đừng nên nghĩ nhiều về những chuyện lung tung lộn xộn bên ngoài, em không cần phải quan tâm…Tất cả đã có anh.”

Tất cả đã có anh, kể cả thanh âm của anh khi nói ra bốn chữ này, cùng ánh mắt, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, tất cả đều quy tụ thành một dòng nước ấm, cuộn trào mãnh liệt trong trái tim cô, tựa như cơn hồng thủy phá đê, đến quá bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị thời gian để thoát ra.

Khi Vân Y tỉnh lại vẫn còn nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, nghe thấy chính bản thân mình nói, “Trọng Hanh, cứu em…” Đột nhiên trên cửa có tiếng gõ cốc cốc, khiến Vân Y giật mình kinh hãi, hoảng hốt quay đầu nhìn, nhưng lại chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của Hoắc Trọng Hanh. Tiếng gõ cửa ngắn gọn mạnh mẽ này hiển nhiên là của Hứa Tranh, mà thông thường Hứa Tranh sẽ không lỗ mãng mà lên thẳng lầu hai gõ cửa.

“Báo cáo Thống đốc, Cục trưởng Từ đến nhà xin gặp.” Ngoài cửa Hứa Tranh dừng một chút rồi trầm giọng nói, “Đi theo còn có một vị đại diện cho Đoàn Thương nghiệp Nhật Bản, và tiên sinh Yamada.”

Trong phòng tiếp khách rộng rãi được trang trí nội thất cao cấp sáng sủa, bốn bức tường treo những bức thư pháp vô cùng giá trị, ngoài ra còn treo một tấm bản đồ khổng lồ. Hứa Tranh đưa nhóm ba người Từ Huệ Phủ đến chỗ ngồi, thông báo cho Thống đốc sau đó liền quay lại. Thái độ của Từ Huệ Phủ khiếm tốn nhã nhặn, bỏ đi dáng vẻ kiêu ngạo vốn phải có của một cục trưởng, tự mình giới thiệu hai vị khách Nhật Bản với Hứa Tranh. Ngoài dự đoán là vẻ mặt Hứa Tranh vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không nói cười tùy tiện, khiến Từ Huệ Phủ xấu hổ không thôi. Còn hai vị khách Nhật Bản áo quần sang trọng kia thì lại vô cùng thản nhiên, chỉ chăm chú quan sát xung quanh, thờ ơ không để chuyện này vào mắt.

Đi đầu là Ichiro Yamda có vóc người thấp béo, vẻ mặt ôn hòa, nhìn giống một doanh nhân hiền lành khiêm tốn. Phía sau hắn là một người gầy nhom trầm tĩnh, chỏm râu ở môi trên được cắt sửa rất gọn gàng chỉnh chu, tay chống một cái ba toong, dáng người thẳng tắp. Tư thế đứng này chính là tư thế đứng chuẩn của quân nhân nên khiến cho Hứa Tranh phải chú ý, ánh mắt hai người chạm nhau, giống y như hai lưỡi đao phóng đến…Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hứa Tranh giậm một gót giày xuống, đứng nghiêm hành lễ, ba người vừa ngồi cũng vội đứng lên, Từ Huệ Phủ bước lên một bước, vẻ mặt tươi cười nghênh tiếp Hoắc Trọng Hanh.

Hai người Nhật Bản cùng bỏ mũ xuống, nho nhã cúi người chào. Từ Huệ Phủ liếc nhìn Hoắc Trọng Hanh, âm thầm thán phục, ngày thường quen nhìn thấy anh mặc quân phục dáng vẻ uy nghiêm, còn hôm nay anh lại mặc áo vạt dài ( trường sam ) màu tía, vạt áo bồng bềnh đi tới, phong thái ung dung phi phàm. Hoắc Trọng Hanh nhìn về phía hai người Nhật Bản hơi gật đầu, mỉm cười ngồi vào chỗ, vẻ mặt có phần ngạo mạn thờ ơ.

Từ Huệ Phủ vội giới thiệu với anh, Ichiro Yamada là đại diện chủ chốt của đoàn Thương nghiệp Nhật Bản, từng kinh doanh tại Trung Quốc nhiều năm, cũng góp nhiều sức thúc đẩy thương mại hai nước Trung Nhật. Ichiro Yamda liên tục nói lời khiêm tốn, tự nói rằng đã ngưỡng mộ uy danh của Hoắc Thống đốc từ lâu. Hoắc Trọng Hanh mỉm cười lắng nghe, ánh mắt không nhìn Ichiro Yamada mà dời sang người đàn ông gầy nhom bên cạnh hắn. Người nọ đưa mắt, vừa chạm nhanh qua ánh mắt của Hoắc Trọng Hanh, thì lập tức hạ mí mắt.

“Đây là cố vấn tại Đoàn Thương nghiệp của tôi, tiến sĩ Hasegawa của Đại học Đế quốc Tokyo.” Yamada rất biết quan sát sắc mặt, lập tức khom lưng giới thiệu. Hoắc Trọng Hanh “À” một tiếng, rất có vẻ hứng thú mà cười cười, “Tôi rất khâm phục những người có học vấn.” Hasegawa khiêm tốn cười nói, “Không dám nhận, người mang lại nhiều lợi ích cho quốc gia mới thực sự là người có học vấn sâu rộng.” Hasegawa nói tiếng Trung Quốc vô cùng lưu loát, láng máng giọng Bắc Bình, Hoắc Trọng Hanh càng hứng thú, hỏi hắn có phải đã từng đến Bắc Bình. Hasegawa cười nói đã từng sống ở Bắc Bình mấy năm, nói chuyện xưa về Bắc Bình thì thuộc như lòng bàn tay, từng ngồi ở quán Chính Dương nghe đủ các loại chuyện phiếm đường ngang ngõ hẹp, cũng không khác Nhật Bản là mấy. Từ Huệ Phủ cũng Yamada không ngừng phụ họa theo, nhất thời bốn người chuyện trò vui vẻ vô cùng ăn ý.

Thái độ thân thiết của Hoắc Trọng Hanh, quả thực ngoài dự liệu của Từ Huệ Phủ, cũng khiến cho Yamada bất ngờ. Thấy câu chuyện đang dần dần trở nên nóng hơn, thời cơ cũng sắp đến, Hasegawa nâng chén trà lên nhấp một ngụm, gõ nhè nhẹ lên cái chén sứ. Yamada thấp giọng ho một tiếng, nghiêm chỉnh đứng lên, khom người cúi đầu thật sâu về phía Hoắc Trọng Hanh, “Thưa ngài Thống đốc, dạo gần đây Đoàn Thương nghiệp của bỉ quốc* liên tiếp bị những kẻ xấu quấy rối gây bất lợi, thanh danh bị vu oan, may mắn là nhận được sự bảo vệ từ quân đội cảnh sát của quý quốc, kẻ hèn này xin thay mặt Đoàn thương nghiệp Nhật Bản bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới Chính phủ quý quốc.” Từ Huệ Phủ và Hasegawa đều tập trung tinh thần chờ đợi phản ứng của Hoắc Trọng Hanh, song dường như Hoắc Trọng Hanh không hề có ý đáp lại, chỉ nhàn nhã tựa lưng vào ghế, đợi Ichiro Yamada nói hết câu. Thấy tình hình ấy, Yamada có chút băn khoăn, đành phải nói tiếp, “Chính phủ quý quốc pháp chế nghiêm minh, tin tưởng rằng đối với những tranh chấp gần đây đã có cách xử lí thỏa đáng, Đoàn Thương nghiệp của bỉ quốc luôn luôn tôn trọng pháp luật kỷ cương, đã toàn lực phối hợp để quý quốc điều tra. Bây giờ tình hình đã sáng tỏ, Cục trưởng Tiết trẻ tuổi đầy triển vọng, đã truy bắt đúng kẻ gây chuyện, đối việc này kẻ hèn vô cùng biết ơn. Song cũng hy vọng vụ án mau chóng kết thúc, để đồng bào nước tôi sớm được phóng thích.” Yamada nói xong, Hasegawa cũng chậm rãi đứng lên, lẫn thứ hai khom lưng cúi đầu trước Hoắc Trọng Hanh.

(*bỉ quốc: cách nói khiêm tốn về quốc gia mình.)

Hoắc Trọng Hanh ý cười càng sâu, Từ Huệ Phủ nhìn mà cảm giác lạnh sống lưng càng lúc càng tăng.

“Tôi còn chưa tra rõ vụ án, mà Yamada tiên đã đã chắc chắn như vậy sao.” Hoắc Trọng Hanh cười nhạt hai tiếng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tươi cười đến cứng đờ của Từ Huệ Phủ, “Không phải nói vụ án cướp phạm nhân đang đợi điều tra hay sao?” Từ Huệ Phủ gật đầu, “Đúng đúng, Cục trưởng Tiết đang dốc toàn lực truy bắt kẻ bắt cóc phạm nhân, chắc là vài hôm nữa sẽ có kết quả…” Hoắc Trọng Hanh nghe vậy không nói gì, bầu không khí nhất thời lạnh xuống.

Những kẻ gây rối đánh chết cảnh sát Trung Quốc đến nay vẫn đang bị giam giữ trong ngục, Tổng lãnh sự quán Nhật Bản vài lần ba phiên yêu cầu chuyển giao phạm nhân, để người Nhật Bản tự mình xử lý, Chính phủ Bắc Bình đã ngầm đồng ý, Phương Kế Nghiêu cũng lập tức thỏa hiệp, lại không ngờ bị Hoắc Trọng Hanh cản trở. Anh không chịu thả người, Phương Kế Nghiêu cũng không có dũng khí đối chọi với báng súng. Việc này dẫn đến sự chú ý của toàn quốc, Chính phủ Bắc Bình chịu áp lực từ phía dư luận, không dám ngang nhiên hạ lệnh, lén lút thi hành thì lại bị Hoắc Trọng Hanh đánh ngược trở về. Bên Nhật Bản thẹn quá hóa giận, ra sức bức bách nội các* Thân Nhật, bất luận như thế nào cũng phải dẹp yên vụ này trước khi Anh Mỹ nhúng tay vào. Nội các đành phải gây sức ép xuống phía dưới, từ Lý Mạnh Nguyên đến Tiết Tấn Minh, rồi đến Phương Kế Nghiêu, sau cùng còn phải áp dụng với khối đá ngang bướng là Hoắc Trọng Hanh này. Cuối cùng người Nhật Bản không kiềm chế được nữa, phái đại diện của Đoàn Thương nghiệp Nhật Bản đích thân đến gặp Hoắc Trọng Hanh, và phần trách nhiệm tiến cử cực khổ này lại không may rơi xuống đầu Từ Huệ Phủ.

(*nội các: Cơ quan gồm các thành viên cấp cao của Chính phủ)

Từ Huệ Phủ cuống quít đưa mắt ra hiệu cho Yamada, nhưng đối phương lại làm như không thấy, khiến hắn buộc lòng phải nói, “Thống đốc, bây giờ thương mại mậu dịch giữa hai nước gắn bó vô cùng mật thiết, mối bất hòa với quần chúng nhân dân chỉ là chuyện nhỏ, còn làm ảnh hưởng đến mậu dịch của hai nước mới là chuyện lớn…Trước đây Yamada tiên sinh đã từng gặp Chủ tịch tỉnh Phương, Chủ tịch tỉnh cũng cho rằng mối bất hòa với nhân dân và ngoại giao…” Hoắc Trọng Hanh đang cầm chén trà trong tay thì khựng lại, cái nắp đậy chén cũng bị giật theo, rơi vỡ vụn. Yamada thất kinh, Từ Huệ Phủ cũng bị dọa cho ngừng bặt, chỉ có Hasegawa là thản nhiên nhìn về phía Hoắc Trọng Hanh.

“Đây là cái loại trà gì vậy, mang đi ngay cho tôi!” Mới vừa rồi Hoắc Trọng Hanh vẫn còn tươi cười ấm áp, đảo mắt một cái đã đổi thành khuôn mặt nghiêm nghị lạnh buốt, vì một chén trà mà nổi giận. Hứa Tranh vẫn đứng im lặng đằng sau anh ngay lập tức bưng chén trà ra ngoài, vẻ mặt giận dữ của Hoắc Trọng Hanh vẫn chưa nguôi, đứng dậy đi tới tấm bản đồ cực lớn treo trên tường, khoanh tay mà đứng. Còn ba người kia thì cứ đưa mắt nhìn nhau, không biết hành động đột ngột đó của anh có thâm ý gì. Trong giây phút căng thẳng đó, Hoắc Trọng Hanh xoay người lại, khóe môi ẩn hiện ý cười, “Gần đây rất hay nổi cáu, suy cho cùng thì cũng do tuổi tác lớn, dù chỉ hơi không vừa mắt thứ gì đó thì cũng không muốn nhìn.”

Anh hình như cố ý nhấn mạnh thêm từ “thứ gì đó”, khiến cho khuôn mặt Từ Huệ Phủ sung huyết thành màu gan heo. Hoắc Trọng Hanh thở dài, “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ...” Nhìn vào chỗ ngón tay anh chỉ, chính là trên tấm bản đồ thế giới khổng lồ. Anh vươn hai bàn tay, đặt lên bản đồ lãnh thổ Trung Quốc rộng lớn bao la, giọng nói ẩn chứa tâm tình phức tạp, “Người Trung Quốc chúng tôi cho rằng, một phòng không quét, làm sao quét được cả thiên hạ. Nếu bây giờ vợ tôi ỷ thế hoành hành hại nước hại dân, người nhà của tôi, chỉ một chút tranh cãi nho nhỏ cũng không giải quyết được, hỏi tôi làm sao có thể nhàn rỗi cùng láng giềng chơi bời lêu lổng?”

Giọng nói của Hoắc Trọng Hanh vô cùng mạnh mẽ.

Còn sắc mặt ba người kia đều vô cùng đặc sắc, hoặc trắng bệch hoặc đỏ lên, hoặc âm u căng thẳng. Ngay lúc đấy, trên cửa truyền đến hai tiếng gõ nhe nhẹ, theo đó là tiếng mở cửa. Ichiro Yamada quay đầu nhìn, bỗng nhiên trước mắt lóe lên một thứ ánh sáng rực rỡ. Nhưng nhìn lại thì thấy một người con gái đang bưng khay trà thướt tha đi đến, xinh đẹp như đóa u lan trong rừng sâu, mặc áo sườn xám màu ngà giản dị thanh lịch, trên mái tóc cài trâm ngọc hình hoa lan, nhiều hạt ngọc nhỏ xinh màu hồng nhạt được xâu chuỗi kết thành nhụy hoa, lay động theo từng bước chân giống như hàng lông mi cong dài của cô.

Vậy đó chính là người đẹp nổi tiếng...Tâm Yamada đang rung động, thì lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô, “Trọng Hanh, trà của anh.” Thanh âm mềm mại tận xương, khi nói chuyện cô cũng không để ý đến người bên cạnh mà bước tới bên người anh, ngẩng mặt cười tươi, chẳng những khiến Yamada khó khăn thu hồi lại tầm mắt, ngay cả Từ Huệ Phủ cũng bị thất thần một lúc.

“Từ khi nào em lại thích tranh việc của chị Bình vậy?” Hoắc Trọng Hanh tuy cau mày, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng, cũng không kiêng dè trước mặt người khác. Hai người bọn họ mỉm cười với nhau, tựa như đôi bích nhân xinh đẹp dưới ánh trăng. Vân Y xoay người, áy náy cười với ba người kia vì đã cắt ngang cuộc trò chuyện, ánh mắt lơ đãng lướt qua, bỗng nhiên dừng lại trên mặt Hasegawa.

“Hasegawa tiên sinh?” Vân Y nhướn mi mỉm cười, đôi mắt lóe sáng bức người.

“Vô cùng vinh hạnh, lại được gặp tiểu thư.” Hasegawa ngẩng mặt, khóe môi lộ ra một nếp nhăn thật sâu khi cười, chỏm râu dưới chiếc mũi diều hâu hơi rung rung, “Tên thật của tôi là Kenji Hasegawa.” Cái điệu cười quen thuộc này khiến cho đáy mắt Vân Y hơi hơi đau đớn, tựa như một cây kim châm vào đáy lòng đang căng như dây đàn...Ban đêm ở Medusa ngập trong ánh vàng son kia, cuồng loạn lúng túng với Trình Dĩ Triết, Tiết Tấn Minh lịch lãm, điệu cười âm u của Hasegawa, gộp lại thành đủ các loại biến cố mà đến...Đó chính là một loạt các gặt hái của “Dạ oanh Trung Hoa” trong lần cuối cùng xuất hiện trước công chúng. Ánh mắt Vân Y biến ảo không ngừng, nụ cười càng lạnh hơn, mà mỗi một chút biến đổi trên khuôn mặt cô đều thu hết vào tầm mắt của Hoắc Trọng Hanh. “Nếu đúng là bạn cũ, vậy cùng ngồi xuống nói chuyện.” Hoắc Trọng Hanh cất cao giọng cười, ra hiệu cho Vân Y ngồi xuống. Hasegawa kéo ghế cho Vân Y, quay sang ra hiệu với Yamada, cười nhìn về phía Vân Y, “Lần gặp mặt trước quá vội vã, Vân tiểu thư tài năng xuất chúng, khiến tôi khâm phục không thôi. Lần này mạo muội ghé thăm, có chuẩn bị một phần lễ vật nho nhỏ, coi như là quà gặp mặt. Thống đốc sẽ không trách cứ chứ?” Yamada vội vàng lấy từ trong chiếc vali mang bên mình ra một chiếc hộp gấm xinh xắn. Hoắc Trọng Hanh nhìn Vân Y một cái, gật đầu mỉm cười, “Lòng người ai cũng thích cái đẹp.”

Nghe anh nói vậy, Vân Y càng cười mập mờ hơn, biếng nhác chống má nói, “Ông bà ta thường nói đồ của người Tây là đặc biệt tinh xảo lạ kỳ, còn của báu của người Nhật Bản thì tôi chưa từng được xem, chắc cũng rất kỳ thú đây.” Lời này là tỏ ý khen nhưng thực chất là châm biếm, khiến Yamada quá xấu hổ, còn Hasegawa thì mặt không đổi sắc, mỉm cười mở hộp gấm ra, đưa đến trước mặt Vân Y, “Hy vọng Vân tiểu thư sẽ thích.”

Vân Y đưa mắt nhìn, ý cười mập mờ cứng lại bên môi.

Bên trong chiếc hộp gấm kia, không phải là thứ tinh xảo lạ kỳ gì, chỉ là một chiếc nhẫn rồng bằng ngọc ngày xưa.

Nhưng Hoắc Trọng Hanh lại vô cùng kinh ngạc, mặc dù chiếc nhẫn trông đơn giản không tinh xảo, nhưng đó chính là trân bảo của hoàng thất có niên đại rất lâu đời. Có trong tay một vật vô giá như vậy lại đem làm quà tặng, thế nhưng đem một vật dung tục như vậy để tặng Vân Y, trông cậy vào tiền bạc để đả động đến cô ấy, thì quá mức ngu xuẩn. Nhìn Hasegawa có vẻ là người có tâm cơ thâm sâu, sao lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc như vậy. Hoắc Trọng Hanh nghĩ rồi quay sang nhìn Vân Y, thấy làn mi dày của cô rũ xuống, sóng mắt thâm sâu, đưa tay đóng lại nắp hộp, chậm rãi nở nụ cười, “Đẹp lắm, tôi rất thích.”


/52

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status