Quản giáo đích thân tiễn Vân Y, bà ta cũng không giữ vẻ mặt kiêu căng nữa. Nhìn bà ta tóc đen mắt xanh, có vẻ chưa đến bốn mươi, nghe nói là nửa huyết thống người Nga, bà Trần tỏ ý coi thường. Xe ra khỏi cổng trường, bà Trần mới tỉ mỉ kể chuyện hối lộ quản giáo, cùng việc trao đổi với hiệu trưởng có kết quả tốt mà cười lấy lòng Vân Y, “Vừa nhìn đã biết là loại đàn bà hỗn chủng, phụ nữ đứng đắn ai lại quấn lấy thằng Tây, sinh ra loài hỗn chủng thật là mất mặt mà!” Vân Y cười một cái rồi sắc mặt chuyển lạnh, bà Trần biết mình nói sai, đành lúng túng ngậm miệng.
Xe đột ngột phanh lại, thân thể hai người chợt nghiêng đi, bà Trần đang định mắng chửi tài xế, lại nghe thấy tiếng la hét đinh tai, pha trộn với tiếng còi ô tô inh ỏi vang lên, người cùng xe qua lại nhao nhao né tránh sang hai bên đường, trên phố trở nên hỗn loạn.
“Nghiêm trị kẻ giết người! Xét xử quan chức bán nước! Ủng hộ nhà báo chính nghĩa!” Đầu phố là đoàn người biểu tình đông nghịt, giơ cao biểu ngữ băng rôn kẻ chữ to màu đen , đi đầu là vài nam sinh cầm loa dọc đường hô lớn khẩu hiệu biểu tình, theo sau là đoàn nữ sinh vẫy cờ nhỏ, cầm tờ rơi phát cho người qua đường, khuyến khích nhiều người đi đường ra nhập vào hàng ngũ biểu tình…Từ xa nhìn thấy đội ngũ hơn trăm học sinh ngày càng nhân rộng, khiến cho đường xá chật chội ô tô không đi lại được, tờ rơi rải rác khắp nơi bay loạn trong không trung, tiếng hô gọi ầm ĩ càng lúc càng to hơn, làm tai người chấn động mạnh, tim như bị thít chặt lại. Bà Trần quá kinh sợ, vội vàng thúc tài xế đi mau đi mau. Nhưng xe nào có thể di chuyển dù chỉ là nửa phân, nhìn thấy đoàn người biểu tình ngày càng đến gần, chữ trên băng rôn biểu ngữ càng lúc càng rõ rệt, thậm chí có thể nhìn thấy những khuôn mặt bức xúc của đám nam sinh dẫn đầu…Bà Trần mắt tinh nhìn thấy trong hàng ngũ có người giơ cao vài bức tranh, mặt trước bức tranh vẽ cường điệu một số nhân vật, vài nét vẽ mà sinh động như thật, đi đầu là bức tranh đề “Công tử ác ôn”, tiếp theo là “Công chức Thương nghiệp quốc doanh gây tai họa”, “Quan lớn Hán gian”, “Quân phiệt hám tài hám sắc”, các bức tranh lần lượt ám chỉ bốn người Tiết Tấn Minh, Lý Mạnh Nguyên, Phương Kế Nghiêu và Hoắc Trọng Hanh.
Bà Trần khiếp vía, len lén nhìn Vân Y, thấy cô nhìn không chớp mắt đoàn biểu tình kia, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn thờ ơ, chỉ có sắc mặt là tái nhợt. Nếu như lũ người đó nhận ra chủ nhân chiếc xe này, nhận ra người phụ nữ trong xe…Bà Trần sợ hãi không dám tưởng tượng tiếp, vội đè Vân Y lại, kêu cô nằm sấp người xuống. Vân Y không nói một lời, bất ngờ tránh khỏi tay bà ta, đẩy cửa muốn xuống xe. Bà Trần kinh hoàng, sống chết tóm lấy cô, không biết cô lấy sức mạnh đâu ra, suýt thì không kéo lại được. Môi Vân Y run rẩy, lòng bàn tay ẩm ướt đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch lại ứng hồng lên vì phẫn nộ, trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, không nghĩ được gì khác, chỉ biết rằng bọn họ hiểu nhầm rồi, bọn họ trách lầm Trọng Hanh, sao bọn họ có thể sỉ nhục anh như vậy! Hai chữ “tài sắc” như kim châm vào mắt cô, như lưỡi dao đâm vào lưng cô, nhắc nhở rằng cô thực sự là mầm tai họa…Dù cho thế nhân đều hiểu nhầm anh, chỉ có mình cô hiểu, chỉ mình cô biết được con người chân thật của anh! Cô muốn hét lên, đem sự thật nói ra, Trọng Hanh không phải là “Quân phiệt hám tài hám sắc”, anh là một người đàn ông chính trực, là người mà cô kính trọng yêu thương!
Nhưng cô không đấu lại hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của bà Trần, mặc dù dùng hết sức lực cũng uổng công. Hai khớp xương tay thô to như gông cùm bủa vây lấy Vân Y, đem cô khóa chặt trên ghế. Bà Trần thở hổn hển la to lên, “Cô điên hay muốn tìm đường chết đây!”
Tôi điên rồi, chắc chắn là điên rồi…Vân Y tuyệt vọng mà cười lớn, sớm biết là sẽ uổng công thôi, dù có cho cô cơ hội phản kháng, dù cho cô có thể lao ra ngoài cũng sẽ không có ai chú ý tiếng nói của cô, sẽ không ai tin lời cô nói. Giống như chiếc xe đang chìm ngập giữa dòng người cuồn cuộn này, tựa như âm thanh của cô bị át đi bởi những khẩu hiệu đinh tai nhức óc này, tựa như Hoắc Trọng Hanh tay nắm quân đội hùng hậu đối mặt với những lời chỉ trích cũng chỉ có thể im lặng…Trong bể sóng loạn lạc kinh hoàng này, tất cả mọi thứ đều nhỏ bé đến đáng thương.
Ngoài cửa xe đoàn biểu tình trùng trùng điệp điệp đi qua, có vài tờ rơi được dán lên cửa kính đầu xe, những cánh tay phấn khởi vẫy vẫy thoáng qua cửa kính trước mặt Vân Y…Bà Trần cố ấn cổ cô xuống, bắt cô cúi đầu ép sát lưng vào ghế dựa, e sợ bị người khác nhận ra là người phụ nữ của tên quân phiệt Hoắc Trọng Hanh!
Hai má ép sát vào lưng ghế tựa cứng nhắc lạnh lẽo, cổ thì bị bàn tay như đanh thép của bà Trần kìm chặt, Vân Y không hề giãy dụa, cứ vậy mà nhắm mắt lại, cứ vậy mà duy trì tư thế khuất nhục thảm hại, nước mắt rơi không ngừng.
Đoàn biểu tình còn chưa đi qua hết, tiếng còi cảnh sát đã réo lên inh ỏi, Đoàn cảnh sát vừa tới đã chặn đường đàn áp đội biểu tình. Đoàn học sinh phẫn nộ, trong tay không tấc sắt, rất nhiều người vai kề vai xung phong tiến lên, dùng máu thịt mà nghênh đón côn gậy. Nhưng dũng khí cuối cùng cũng không địch được dũng lực, tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên, lực lượng cảnh sát vũ trang hạng nặng ùa vào đoàn biểu tình, chớp mắt tiếng khóc lóc kêu gào thảm thiết lần lượt vang lên không ngừng bên tai.
Tài xế nhìn thấy kẽ hở giữa đám người, lập tức đạp chân ga lao ra khỏi vòng vây, phi như bay…Vừa vượt qua một chỗ thì lại gặp thêm vài chỗ biểu tình quy mô nhỏ, mấy con phố thông nhau gần như đình trệ, các cửa tiệm đều nhao nhao đóng cửa ngừng hoạt động, tất cả đều hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ.
Cuối cùng chiếc xe đi vào đoạn đường vắng lặng râm mát, thoát ra khỏi đám đông hỗn loạn, không hề nghe thấy những tiếng hô khẩu hiệu. Bà Trần móc ra khăn tay lau đi mồ hôi, rồi liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vân Y, thấy gương mặt ngấn nước mắt của cô đã khô đi, hờ hững cúi đầu mà ngồi, vành mắt vẫn còn hơi hồng hồng. Bà Trần tuy không phải nhân vật gì, nhưng những chuyện tình yêu nam nữ thì ngược lại sành sỏi hơn ai hết, chỉ vừa nhìn dáng vẻ điên cuồng của Vân Y lúc này, là đã hiểu người con gái này rốt cuộc cũng động chân tình. Bà Trần từ xưa đến nay không thích Vân Y, thậm chí căm ghét sự tùy tiện của cô, nhưng lúc này lại nhịn không được mà nhỏ giọng nói, “Chữ tình là tối kỵ đối với một người, biết bao nhiêu hồng nhan đều bị hủy hoại vì chữ đó!”
Nói ra lời này, bà Trần có chút hối hận, nghĩ rằng Vân Y sẽ phản bác lại mình. Nhưng ngoài dự đoán của bà ta là Vân Y chỉ nghiêng đầu nhìn bà một cái, lộ ra chút ý cười ôn hòa, phảng phất có ý cảm ơn, khiến bà Trần thấy càng bất an. Đang lúc lúng túng tìm lời để nói, xe đã chầm chậm đì vào giao lộ, bà Trần thở ra nhẹ nhõm, “A di đà Phật, cuối cùng cũng bình an về nhà!”
Lời còn chưa dứt, thì một tiếng nổ bất thình lình vang lên, theo đó là tiếng rạn nứt của cửa kính xe ken két lan ra tứ phía, rồi vỡ vụn thành vô số mảnh bắn tung tóe, đổ ập xuống găm vào ba người trong xe. Bà Trần thét lên chói tai, cảm thấy gáy nóng rát rồi đau nhức, giống như bị vô số thanh đao nhỏ cắt qua!
“Nằm xuống!” Vân mở miệng, tiếng nói vẫn bình tĩnh như cũ, vừa kéo áo khoác lên che mặt, vừa ấn người bà Trần xuống. Tài xế hoảng sợ, xe đã hết bốc lửa, nhưng không biết từ bao giờ có hơn mười thanh niên cao to mặc quần áo học sinh lao ra từ bên đường, cầm gậy gộc vọt tới đây, trong đó có một người bê một cái thùng sắt, lửa bùng ra từ bên trong, hình như muốn ném về phía đầu xe!
Tài xế hoảng hốt, hấp tấp khởi động xe, nhưng đường đã bị những học sinh kia liên kết thành bức tường chặn lại, người lập tức tuôn ra mồ hôi lạnh! Lại nghe thấy Vân Y từ đằng sau quả quyết nói, “Tiến lên! Đừng dừng lại!” Chỉ mới chần chừ trong giây lát thì bị một tảng đá phóng đến đập nứt kính kêu răng rắc, tài xế cắn răng một cái, nhấn mạnh ga ——
Chiếc xe rền vang lao về phía trước, lúc sắp đâm vào tường người, thì có người hô to một tiếng, tường người lập tức chạy tán loạn, xe quệt qua một người húc người đó văng trên mặt đất, lăn mấy vòng liền.
“Con mẹ nó điếm thối!” Tiếng chửi rủa vừa vang lên thì có người quăng thùng lửa đến, ầm một tiếng đập vào thùng xe, để lại một vết lõm sâu, bên trong xe Vân Y cùng bà Trần cũng bị va đầu về phía ghế trước, chỉ thấy đằng sau xe là khói lửa dày đặc. Bà Trần hét lên tê tâm phế liệt, trên mặt đầy vết máu do thủy tinh vỡ cứa phải, trông thảm thương vô cùng. Tài xế nhấn mạnh ga, phi thẳng một đường, lao vào cổng biệt thự, khó khăn lắm mới phanh lại được.
Vân Y dìu bà Trần lảo đảo xuống xe, hoàn toàn chưa nhận ra bản thân mình tóc mai tán loạn, bên má chảy một vệt máu dài. Tài xế là người của Tần gia nên nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, vội gọi người khóa cổng sắt lại, lệnh cho tất cả đàn ông ra canh giữ ở cổng, không phép côn đồ xông vào.
Những cô hầu gái cuống quít chạy ra đỡ Vân Y cùng bà Trần vào phòng khách, vừa chạy đi lấy hòm thuốc, vừa đi lấy nước tẩy rửa giúp hai người. Bà Trần bị thương không nhẹ, mặt toàn là máu, cũng may là có bà ta thay Vân Y ngăn mảnh thủy tinh, nên Vân Y chỉ bị vài mảnh nhỏ cắt qua má với mu bàn tay. May mắn là vết cắt trên mặt không sâu, còn mu bàn tay thì lại bị cắt rất sâu, không biết là do mảnh thủy tinh hay do cọ xát ở đâu mà thành.
Đang lúc rối ren, thì nghe thấy bên ngoài rung mạnh một tiếng, cửa sắt bị đập phá loảng xoảng, ánh lửa dồn dập bùng lên, tiếng đánh chửi đập phá vang lên không ngừng.
Hầu gái hoảng sợ hét lên chói tai, bà Trần mặt tái mét, Vân Y bỏ khăn mặt xuống, bước nhanh ra sau cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thấy khói lửa dày đặc. Những người đó đã đuổi tới đây, vây quanh cổng sắt, không ngừng lấy đá và châm bình xăng quăng vào đây. Đám người hầu cuống quít vừa dập lửa, vừa tránh đá khỏi văng vào người, đã có người bị đá đập trúng chảy máu đầu.
Một cô bé che mặt chạy vội vào định nhấc điện thoại lên, lại nghe Vân Y lạnh lùng quát lên, “Quay về!”
“Không cần phải báo cho Hoắc Thống đốc.” Vân Y buông rèm cửa xuống, xoay người phất tay với người hầu, “Tất cả ra ngoài hỗ trợ đi, ở đây không có việc của các người.” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả bà Trần cũng sửng sốt, đợi đến khi Vân Y giận tái mặt, đến sắp bốc hỏa mới vội vội vàng vàng lui ra ngoài. Bà Trần the thé hỏi, “Cô bị hồ đồ sao, sắp mất mạng còn không báo cho Thống đốc! Tần gia sẽ có biện pháp, nhưng làm sao có thể đến đây được!”
Vân Y ung dung ngồi xuống, cầm lấy cái kéo cắt băng gạt ngắm nghía, trên nở nụ cười kì dị, “Có người tỉ mỉ sắp xếp trò hề này cho Hoắc Thống đốc xem, cần gì chúng ta phải đi thông báo.” Bà Trần trố mắt, “Có ý gì?”
“Bà nghĩ những người đó thực sự là học sinh ư?” Đáy mắt Vân Y lóe lên tia sáng, “Mặc quần áo học sinh mà từ đầu đến chân đều vô lại, thân thủ thì nhanh nhẹn, lũ trẻ con đó sao có thể sánh bằng? Lúc trước chỉ đập phá xe không làm bị thương người, ngang ngạnh mà xông lên, ngược lại bây giờ lại khách khí đứng trước cổng ném đá phóng hỏa, loại thủ đoạn này, bà nhìn mà không thấy hơi non nớt sao?”
Nghe cô nói vậy, bà Trần cũng hiểu ra một chút nhưng bị câu nói mỉa mai sau cùng của cô khiến cho tái mặt. Vân Y trầm tĩnh nhìn vẻ mặt của bà Trần, trong bụng càng thêm khẳng định, tin chắc rằng một màn này không phải do Tần gia làm —— vốn trong lòng Vân Y nghi ngờ Tần gia đầu tiên. Ngoại trừ ông ta ra thì không ai biết nhân tình của Hoắc Trọng Hanh ở chỗ này; mà Tần gia vẫn luôn trăm phương nghìn kế muốn khuấy trộn hồ nước, nếu có thể làm cho Hoắc Trọng Hanh tức giận, khiến anh gây khó dễ đám học sinh, tăng thêm lòng căm phẫn của dân chúng đối với chính phủ quân phiệt, hiển nhiên sẽ làm hài lòng Tần gia. Thế nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì lại thấy bất thường, mặc dù bên ngoài không hề biết Hoắc Trọng Hanh cùng chính phủ đang ở thế giằng co, nhưng Tần gia biết rõ nhất, lúc này nếu ép Hoắc Trọng Hanh cùng Chính phủ đứng chung một chiến tuyến, về lâu dài đối với kế hoạch của Tần gia chỉ có hại chứ không có lợi.
“Ý cô là, những người đó chỉ muốn hù dọa chúng ta, chứ sẽ không xông vào ư?” Bà Trần tư duy linh hoạt, có chút kinh nghiệm nên tức khắc nghĩ ra, “Đây là muốn giá họa cho đám học sinh, muốn Thống đốc gây khó khăn cho tụi nó! Kẻ nào có lá gan lớn vậy?”
Vân Y chưa kịp trả lời, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, bà Trần nhịn đau, tập tễnh đứng dậy nhận điện thoại, quả nhiên là điện thoại từ phủ Thống đốc gọi tới. Đầu dây bên kia là viên sỹ quan họ Hứa, ngữ điệu bình tĩnh thân thiết, chỉ nói rằng Thống đốc đã biết chuyện ở biệt thự, hỏi Vân tiểu thư có gì đáng ngại không.
Bà Trần quay đầu nhìn Vân Y, nhất thời tay run lên, đánh rơi cả ống nghe —— thấy Vân Y cầm kéo không chút do dự rạch lên mu bàn tay mình, vết thương lập tức trào máu, rạch một đường dài đến cổ tay, máu ồ ạt chảy ra, vết thương kéo dài gần như hết mu bàn tay!
“Này này?” Giọng nói lo lắng của sỹ quan Hứa truyền ra từ ống nghe vừa bị rơi xuống, bà Trần ngơ ngác nhìn thì bị ánh mắt Vân Y thúc giục, nhặt ống nghe lên run giọng đáp, “Vân tiểu thư bị thương…”
“Bị thương như thế nào?” Sỹ quan Hứa hỏi đến cùng.
“Chảy rất nhiều máu, vết thương, vết thương…” Bà Trần quá căng thẳng mà nói lắp, lập tức đầu dây bên kia bị ngắt, trước khi ngắt còn vội vàng nói một câu, “Tôi tới ngay!”
Bà Trần cúp máy, quay đầu nhìn một tay đầy máu của Vân Y, chỉ cảm thấy tay chân muốn nhũn ra. Máu vẫn không ngừng trào ra, từng giọt từ ngón tay nhỏ xuống đất, chớp mắt đã nhìn thấy một vũng đỏ tươi. Sắc mặt Vân Y tái nhợt, căn môi, nhưng lại buông mắt nhìn vết thương mà cười, giống như đó không phải là máu mình. “Bảo bọn họ không cần dập lửa, cháy đến đâu thì cháy, cứ để kệ cho nó cháy.” Vân Y sâu kín nhìn chằm chằm bà Trần, cái nhìn khiến bà ta lạnh sống lưng, trong lòng sinh ra cảm giác xấu.
Sau một lúc, có hai chiếc xe chạy đến, đỗ trước cổng, bọn du côn vừa nghe thấy liền chạy tán loạn, binh lính trên xe vác súng nhảy xuống đuổi theo, một chiếc xe khác đi thẳng vào trước cửa. Người tới không chỉ có sĩ quan Hứa mà còn có Hoắc Trọng Hanh.
Đập vào mắt Hoắc Trọng Hanh là một cảnh hỗn độn, quanh sân trước đầy lửa và khói dày đặc, cây cối bị thiêu trụi, cửa kính bị vỡ nát, mảnh thủy tinh văng đầy đất. Khi anh chạy qua đám khói cuồn cuộn, đá văng cửa chính, nhìn thấy Vân Y ngồi co rúm trên sô pha trong góc phòng khách, giống như con mèo nhỏ đang hoảng sợ, mái tóc dài rối loạn, gò má tái nhợt mang theo vết máu, hai tay đầy máu tươi, trên người cũng loang lổ máu.
Trong tai Hoắc Trọng Hanh chỉ thấy ầm một tiếng, tựa như có cái gì đó đánh mạnh vào ngực, đáy lòng như có ngàn vạn tiếng dùi đập truyền đến.
Anh không hề biết, lại có một loại đau đớn như vậy, dù da thịt không bị tổn thương, nhưng tâm như bị khoét sâu đau đớn dữ dội.
“Ngài đến rồi sao.” Vân Y ngỡ ngàng nhìn anh, thân thể co quắt cuộn càng chặt, rồi nở nụ cười.
Anh bình tĩnh nhìn cô, một chữ cũng không nói, mạnh mẽ bế cô lên, xoay người lao nhanh ra cửa.
Hoắc Trọng Hanh ôm Vân Y lên xe, ra lệnh cho viên sỹ quan lập tức đến bệnh viện.
Vân Y yếu ớt giãy dụa, đôi môi mềm mại vốn hồng nhuận bây giờ tái nhợt không chút máu, “Em không đi...người khác sẽ nhìn thấy mất…”
Hoắc Trọng Hanh cúi đầu nhìn cô, đến lúc này cô vẫn còn nhớ tới thân phận của mình không thể lộ diện ra ngoài, lòng càng đau như dao cắt, cảm thấy mình quá ác độc đối với cô. Người trong lòng yếu ớt mỏng manh, cảm giác như chỉ hơi mạnh tay chút là có thể bẻ gãy, cũng giống như chỉ cần vươn tay ra là có thể che chở được cho cô ấy. Song anh không làm gì hết, luôn vứt bỏ cô trong mưa gió lạnh lẽo, thờ ơ nhìn cô tự kết ra đóa hoa mỹ lệ, tặng cho cuộc đời trải gấm vóc của anh thêm màu tươi đẹp.
Hóa ra bản thân mình ác nghiệt đáng xấu hổ như vậy.
Hoắc Trọng Hanh ôm chặt lấy Vân Y, cúi người kề sát bên tai cô nói, “Cứ để bọn họ nhìn thấy, chúng ta không cần phải né tránh…”
Xe đột ngột phanh lại, thân thể hai người chợt nghiêng đi, bà Trần đang định mắng chửi tài xế, lại nghe thấy tiếng la hét đinh tai, pha trộn với tiếng còi ô tô inh ỏi vang lên, người cùng xe qua lại nhao nhao né tránh sang hai bên đường, trên phố trở nên hỗn loạn.
“Nghiêm trị kẻ giết người! Xét xử quan chức bán nước! Ủng hộ nhà báo chính nghĩa!” Đầu phố là đoàn người biểu tình đông nghịt, giơ cao biểu ngữ băng rôn kẻ chữ to màu đen , đi đầu là vài nam sinh cầm loa dọc đường hô lớn khẩu hiệu biểu tình, theo sau là đoàn nữ sinh vẫy cờ nhỏ, cầm tờ rơi phát cho người qua đường, khuyến khích nhiều người đi đường ra nhập vào hàng ngũ biểu tình…Từ xa nhìn thấy đội ngũ hơn trăm học sinh ngày càng nhân rộng, khiến cho đường xá chật chội ô tô không đi lại được, tờ rơi rải rác khắp nơi bay loạn trong không trung, tiếng hô gọi ầm ĩ càng lúc càng to hơn, làm tai người chấn động mạnh, tim như bị thít chặt lại. Bà Trần quá kinh sợ, vội vàng thúc tài xế đi mau đi mau. Nhưng xe nào có thể di chuyển dù chỉ là nửa phân, nhìn thấy đoàn người biểu tình ngày càng đến gần, chữ trên băng rôn biểu ngữ càng lúc càng rõ rệt, thậm chí có thể nhìn thấy những khuôn mặt bức xúc của đám nam sinh dẫn đầu…Bà Trần mắt tinh nhìn thấy trong hàng ngũ có người giơ cao vài bức tranh, mặt trước bức tranh vẽ cường điệu một số nhân vật, vài nét vẽ mà sinh động như thật, đi đầu là bức tranh đề “Công tử ác ôn”, tiếp theo là “Công chức Thương nghiệp quốc doanh gây tai họa”, “Quan lớn Hán gian”, “Quân phiệt hám tài hám sắc”, các bức tranh lần lượt ám chỉ bốn người Tiết Tấn Minh, Lý Mạnh Nguyên, Phương Kế Nghiêu và Hoắc Trọng Hanh.
Bà Trần khiếp vía, len lén nhìn Vân Y, thấy cô nhìn không chớp mắt đoàn biểu tình kia, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn thờ ơ, chỉ có sắc mặt là tái nhợt. Nếu như lũ người đó nhận ra chủ nhân chiếc xe này, nhận ra người phụ nữ trong xe…Bà Trần sợ hãi không dám tưởng tượng tiếp, vội đè Vân Y lại, kêu cô nằm sấp người xuống. Vân Y không nói một lời, bất ngờ tránh khỏi tay bà ta, đẩy cửa muốn xuống xe. Bà Trần kinh hoàng, sống chết tóm lấy cô, không biết cô lấy sức mạnh đâu ra, suýt thì không kéo lại được. Môi Vân Y run rẩy, lòng bàn tay ẩm ướt đầy mồ hôi, gương mặt trắng bệch lại ứng hồng lên vì phẫn nộ, trong đầu cô là một mảnh hỗn loạn, không nghĩ được gì khác, chỉ biết rằng bọn họ hiểu nhầm rồi, bọn họ trách lầm Trọng Hanh, sao bọn họ có thể sỉ nhục anh như vậy! Hai chữ “tài sắc” như kim châm vào mắt cô, như lưỡi dao đâm vào lưng cô, nhắc nhở rằng cô thực sự là mầm tai họa…Dù cho thế nhân đều hiểu nhầm anh, chỉ có mình cô hiểu, chỉ mình cô biết được con người chân thật của anh! Cô muốn hét lên, đem sự thật nói ra, Trọng Hanh không phải là “Quân phiệt hám tài hám sắc”, anh là một người đàn ông chính trực, là người mà cô kính trọng yêu thương!
Nhưng cô không đấu lại hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của bà Trần, mặc dù dùng hết sức lực cũng uổng công. Hai khớp xương tay thô to như gông cùm bủa vây lấy Vân Y, đem cô khóa chặt trên ghế. Bà Trần thở hổn hển la to lên, “Cô điên hay muốn tìm đường chết đây!”
Tôi điên rồi, chắc chắn là điên rồi…Vân Y tuyệt vọng mà cười lớn, sớm biết là sẽ uổng công thôi, dù có cho cô cơ hội phản kháng, dù cho cô có thể lao ra ngoài cũng sẽ không có ai chú ý tiếng nói của cô, sẽ không ai tin lời cô nói. Giống như chiếc xe đang chìm ngập giữa dòng người cuồn cuộn này, tựa như âm thanh của cô bị át đi bởi những khẩu hiệu đinh tai nhức óc này, tựa như Hoắc Trọng Hanh tay nắm quân đội hùng hậu đối mặt với những lời chỉ trích cũng chỉ có thể im lặng…Trong bể sóng loạn lạc kinh hoàng này, tất cả mọi thứ đều nhỏ bé đến đáng thương.
Ngoài cửa xe đoàn biểu tình trùng trùng điệp điệp đi qua, có vài tờ rơi được dán lên cửa kính đầu xe, những cánh tay phấn khởi vẫy vẫy thoáng qua cửa kính trước mặt Vân Y…Bà Trần cố ấn cổ cô xuống, bắt cô cúi đầu ép sát lưng vào ghế dựa, e sợ bị người khác nhận ra là người phụ nữ của tên quân phiệt Hoắc Trọng Hanh!
Hai má ép sát vào lưng ghế tựa cứng nhắc lạnh lẽo, cổ thì bị bàn tay như đanh thép của bà Trần kìm chặt, Vân Y không hề giãy dụa, cứ vậy mà nhắm mắt lại, cứ vậy mà duy trì tư thế khuất nhục thảm hại, nước mắt rơi không ngừng.
Đoàn biểu tình còn chưa đi qua hết, tiếng còi cảnh sát đã réo lên inh ỏi, Đoàn cảnh sát vừa tới đã chặn đường đàn áp đội biểu tình. Đoàn học sinh phẫn nộ, trong tay không tấc sắt, rất nhiều người vai kề vai xung phong tiến lên, dùng máu thịt mà nghênh đón côn gậy. Nhưng dũng khí cuối cùng cũng không địch được dũng lực, tiếng còi báo động của cảnh sát vang lên, lực lượng cảnh sát vũ trang hạng nặng ùa vào đoàn biểu tình, chớp mắt tiếng khóc lóc kêu gào thảm thiết lần lượt vang lên không ngừng bên tai.
Tài xế nhìn thấy kẽ hở giữa đám người, lập tức đạp chân ga lao ra khỏi vòng vây, phi như bay…Vừa vượt qua một chỗ thì lại gặp thêm vài chỗ biểu tình quy mô nhỏ, mấy con phố thông nhau gần như đình trệ, các cửa tiệm đều nhao nhao đóng cửa ngừng hoạt động, tất cả đều hỗn loạn như bầy ong vỡ tổ.
Cuối cùng chiếc xe đi vào đoạn đường vắng lặng râm mát, thoát ra khỏi đám đông hỗn loạn, không hề nghe thấy những tiếng hô khẩu hiệu. Bà Trần móc ra khăn tay lau đi mồ hôi, rồi liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vân Y, thấy gương mặt ngấn nước mắt của cô đã khô đi, hờ hững cúi đầu mà ngồi, vành mắt vẫn còn hơi hồng hồng. Bà Trần tuy không phải nhân vật gì, nhưng những chuyện tình yêu nam nữ thì ngược lại sành sỏi hơn ai hết, chỉ vừa nhìn dáng vẻ điên cuồng của Vân Y lúc này, là đã hiểu người con gái này rốt cuộc cũng động chân tình. Bà Trần từ xưa đến nay không thích Vân Y, thậm chí căm ghét sự tùy tiện của cô, nhưng lúc này lại nhịn không được mà nhỏ giọng nói, “Chữ tình là tối kỵ đối với một người, biết bao nhiêu hồng nhan đều bị hủy hoại vì chữ đó!”
Nói ra lời này, bà Trần có chút hối hận, nghĩ rằng Vân Y sẽ phản bác lại mình. Nhưng ngoài dự đoán của bà ta là Vân Y chỉ nghiêng đầu nhìn bà một cái, lộ ra chút ý cười ôn hòa, phảng phất có ý cảm ơn, khiến bà Trần thấy càng bất an. Đang lúc lúng túng tìm lời để nói, xe đã chầm chậm đì vào giao lộ, bà Trần thở ra nhẹ nhõm, “A di đà Phật, cuối cùng cũng bình an về nhà!”
Lời còn chưa dứt, thì một tiếng nổ bất thình lình vang lên, theo đó là tiếng rạn nứt của cửa kính xe ken két lan ra tứ phía, rồi vỡ vụn thành vô số mảnh bắn tung tóe, đổ ập xuống găm vào ba người trong xe. Bà Trần thét lên chói tai, cảm thấy gáy nóng rát rồi đau nhức, giống như bị vô số thanh đao nhỏ cắt qua!
“Nằm xuống!” Vân mở miệng, tiếng nói vẫn bình tĩnh như cũ, vừa kéo áo khoác lên che mặt, vừa ấn người bà Trần xuống. Tài xế hoảng sợ, xe đã hết bốc lửa, nhưng không biết từ bao giờ có hơn mười thanh niên cao to mặc quần áo học sinh lao ra từ bên đường, cầm gậy gộc vọt tới đây, trong đó có một người bê một cái thùng sắt, lửa bùng ra từ bên trong, hình như muốn ném về phía đầu xe!
Tài xế hoảng hốt, hấp tấp khởi động xe, nhưng đường đã bị những học sinh kia liên kết thành bức tường chặn lại, người lập tức tuôn ra mồ hôi lạnh! Lại nghe thấy Vân Y từ đằng sau quả quyết nói, “Tiến lên! Đừng dừng lại!” Chỉ mới chần chừ trong giây lát thì bị một tảng đá phóng đến đập nứt kính kêu răng rắc, tài xế cắn răng một cái, nhấn mạnh ga ——
Chiếc xe rền vang lao về phía trước, lúc sắp đâm vào tường người, thì có người hô to một tiếng, tường người lập tức chạy tán loạn, xe quệt qua một người húc người đó văng trên mặt đất, lăn mấy vòng liền.
“Con mẹ nó điếm thối!” Tiếng chửi rủa vừa vang lên thì có người quăng thùng lửa đến, ầm một tiếng đập vào thùng xe, để lại một vết lõm sâu, bên trong xe Vân Y cùng bà Trần cũng bị va đầu về phía ghế trước, chỉ thấy đằng sau xe là khói lửa dày đặc. Bà Trần hét lên tê tâm phế liệt, trên mặt đầy vết máu do thủy tinh vỡ cứa phải, trông thảm thương vô cùng. Tài xế nhấn mạnh ga, phi thẳng một đường, lao vào cổng biệt thự, khó khăn lắm mới phanh lại được.
Vân Y dìu bà Trần lảo đảo xuống xe, hoàn toàn chưa nhận ra bản thân mình tóc mai tán loạn, bên má chảy một vệt máu dài. Tài xế là người của Tần gia nên nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, vội gọi người khóa cổng sắt lại, lệnh cho tất cả đàn ông ra canh giữ ở cổng, không phép côn đồ xông vào.
Những cô hầu gái cuống quít chạy ra đỡ Vân Y cùng bà Trần vào phòng khách, vừa chạy đi lấy hòm thuốc, vừa đi lấy nước tẩy rửa giúp hai người. Bà Trần bị thương không nhẹ, mặt toàn là máu, cũng may là có bà ta thay Vân Y ngăn mảnh thủy tinh, nên Vân Y chỉ bị vài mảnh nhỏ cắt qua má với mu bàn tay. May mắn là vết cắt trên mặt không sâu, còn mu bàn tay thì lại bị cắt rất sâu, không biết là do mảnh thủy tinh hay do cọ xát ở đâu mà thành.
Đang lúc rối ren, thì nghe thấy bên ngoài rung mạnh một tiếng, cửa sắt bị đập phá loảng xoảng, ánh lửa dồn dập bùng lên, tiếng đánh chửi đập phá vang lên không ngừng.
Hầu gái hoảng sợ hét lên chói tai, bà Trần mặt tái mét, Vân Y bỏ khăn mặt xuống, bước nhanh ra sau cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thấy khói lửa dày đặc. Những người đó đã đuổi tới đây, vây quanh cổng sắt, không ngừng lấy đá và châm bình xăng quăng vào đây. Đám người hầu cuống quít vừa dập lửa, vừa tránh đá khỏi văng vào người, đã có người bị đá đập trúng chảy máu đầu.
Một cô bé che mặt chạy vội vào định nhấc điện thoại lên, lại nghe Vân Y lạnh lùng quát lên, “Quay về!”
“Không cần phải báo cho Hoắc Thống đốc.” Vân Y buông rèm cửa xuống, xoay người phất tay với người hầu, “Tất cả ra ngoài hỗ trợ đi, ở đây không có việc của các người.” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả bà Trần cũng sửng sốt, đợi đến khi Vân Y giận tái mặt, đến sắp bốc hỏa mới vội vội vàng vàng lui ra ngoài. Bà Trần the thé hỏi, “Cô bị hồ đồ sao, sắp mất mạng còn không báo cho Thống đốc! Tần gia sẽ có biện pháp, nhưng làm sao có thể đến đây được!”
Vân Y ung dung ngồi xuống, cầm lấy cái kéo cắt băng gạt ngắm nghía, trên nở nụ cười kì dị, “Có người tỉ mỉ sắp xếp trò hề này cho Hoắc Thống đốc xem, cần gì chúng ta phải đi thông báo.” Bà Trần trố mắt, “Có ý gì?”
“Bà nghĩ những người đó thực sự là học sinh ư?” Đáy mắt Vân Y lóe lên tia sáng, “Mặc quần áo học sinh mà từ đầu đến chân đều vô lại, thân thủ thì nhanh nhẹn, lũ trẻ con đó sao có thể sánh bằng? Lúc trước chỉ đập phá xe không làm bị thương người, ngang ngạnh mà xông lên, ngược lại bây giờ lại khách khí đứng trước cổng ném đá phóng hỏa, loại thủ đoạn này, bà nhìn mà không thấy hơi non nớt sao?”
Nghe cô nói vậy, bà Trần cũng hiểu ra một chút nhưng bị câu nói mỉa mai sau cùng của cô khiến cho tái mặt. Vân Y trầm tĩnh nhìn vẻ mặt của bà Trần, trong bụng càng thêm khẳng định, tin chắc rằng một màn này không phải do Tần gia làm —— vốn trong lòng Vân Y nghi ngờ Tần gia đầu tiên. Ngoại trừ ông ta ra thì không ai biết nhân tình của Hoắc Trọng Hanh ở chỗ này; mà Tần gia vẫn luôn trăm phương nghìn kế muốn khuấy trộn hồ nước, nếu có thể làm cho Hoắc Trọng Hanh tức giận, khiến anh gây khó dễ đám học sinh, tăng thêm lòng căm phẫn của dân chúng đối với chính phủ quân phiệt, hiển nhiên sẽ làm hài lòng Tần gia. Thế nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì lại thấy bất thường, mặc dù bên ngoài không hề biết Hoắc Trọng Hanh cùng chính phủ đang ở thế giằng co, nhưng Tần gia biết rõ nhất, lúc này nếu ép Hoắc Trọng Hanh cùng Chính phủ đứng chung một chiến tuyến, về lâu dài đối với kế hoạch của Tần gia chỉ có hại chứ không có lợi.
“Ý cô là, những người đó chỉ muốn hù dọa chúng ta, chứ sẽ không xông vào ư?” Bà Trần tư duy linh hoạt, có chút kinh nghiệm nên tức khắc nghĩ ra, “Đây là muốn giá họa cho đám học sinh, muốn Thống đốc gây khó khăn cho tụi nó! Kẻ nào có lá gan lớn vậy?”
Vân Y chưa kịp trả lời, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, bà Trần nhịn đau, tập tễnh đứng dậy nhận điện thoại, quả nhiên là điện thoại từ phủ Thống đốc gọi tới. Đầu dây bên kia là viên sỹ quan họ Hứa, ngữ điệu bình tĩnh thân thiết, chỉ nói rằng Thống đốc đã biết chuyện ở biệt thự, hỏi Vân tiểu thư có gì đáng ngại không.
Bà Trần quay đầu nhìn Vân Y, nhất thời tay run lên, đánh rơi cả ống nghe —— thấy Vân Y cầm kéo không chút do dự rạch lên mu bàn tay mình, vết thương lập tức trào máu, rạch một đường dài đến cổ tay, máu ồ ạt chảy ra, vết thương kéo dài gần như hết mu bàn tay!
“Này này?” Giọng nói lo lắng của sỹ quan Hứa truyền ra từ ống nghe vừa bị rơi xuống, bà Trần ngơ ngác nhìn thì bị ánh mắt Vân Y thúc giục, nhặt ống nghe lên run giọng đáp, “Vân tiểu thư bị thương…”
“Bị thương như thế nào?” Sỹ quan Hứa hỏi đến cùng.
“Chảy rất nhiều máu, vết thương, vết thương…” Bà Trần quá căng thẳng mà nói lắp, lập tức đầu dây bên kia bị ngắt, trước khi ngắt còn vội vàng nói một câu, “Tôi tới ngay!”
Bà Trần cúp máy, quay đầu nhìn một tay đầy máu của Vân Y, chỉ cảm thấy tay chân muốn nhũn ra. Máu vẫn không ngừng trào ra, từng giọt từ ngón tay nhỏ xuống đất, chớp mắt đã nhìn thấy một vũng đỏ tươi. Sắc mặt Vân Y tái nhợt, căn môi, nhưng lại buông mắt nhìn vết thương mà cười, giống như đó không phải là máu mình. “Bảo bọn họ không cần dập lửa, cháy đến đâu thì cháy, cứ để kệ cho nó cháy.” Vân Y sâu kín nhìn chằm chằm bà Trần, cái nhìn khiến bà ta lạnh sống lưng, trong lòng sinh ra cảm giác xấu.
Sau một lúc, có hai chiếc xe chạy đến, đỗ trước cổng, bọn du côn vừa nghe thấy liền chạy tán loạn, binh lính trên xe vác súng nhảy xuống đuổi theo, một chiếc xe khác đi thẳng vào trước cửa. Người tới không chỉ có sĩ quan Hứa mà còn có Hoắc Trọng Hanh.
Đập vào mắt Hoắc Trọng Hanh là một cảnh hỗn độn, quanh sân trước đầy lửa và khói dày đặc, cây cối bị thiêu trụi, cửa kính bị vỡ nát, mảnh thủy tinh văng đầy đất. Khi anh chạy qua đám khói cuồn cuộn, đá văng cửa chính, nhìn thấy Vân Y ngồi co rúm trên sô pha trong góc phòng khách, giống như con mèo nhỏ đang hoảng sợ, mái tóc dài rối loạn, gò má tái nhợt mang theo vết máu, hai tay đầy máu tươi, trên người cũng loang lổ máu.
Trong tai Hoắc Trọng Hanh chỉ thấy ầm một tiếng, tựa như có cái gì đó đánh mạnh vào ngực, đáy lòng như có ngàn vạn tiếng dùi đập truyền đến.
Anh không hề biết, lại có một loại đau đớn như vậy, dù da thịt không bị tổn thương, nhưng tâm như bị khoét sâu đau đớn dữ dội.
“Ngài đến rồi sao.” Vân Y ngỡ ngàng nhìn anh, thân thể co quắt cuộn càng chặt, rồi nở nụ cười.
Anh bình tĩnh nhìn cô, một chữ cũng không nói, mạnh mẽ bế cô lên, xoay người lao nhanh ra cửa.
Hoắc Trọng Hanh ôm Vân Y lên xe, ra lệnh cho viên sỹ quan lập tức đến bệnh viện.
Vân Y yếu ớt giãy dụa, đôi môi mềm mại vốn hồng nhuận bây giờ tái nhợt không chút máu, “Em không đi...người khác sẽ nhìn thấy mất…”
Hoắc Trọng Hanh cúi đầu nhìn cô, đến lúc này cô vẫn còn nhớ tới thân phận của mình không thể lộ diện ra ngoài, lòng càng đau như dao cắt, cảm thấy mình quá ác độc đối với cô. Người trong lòng yếu ớt mỏng manh, cảm giác như chỉ hơi mạnh tay chút là có thể bẻ gãy, cũng giống như chỉ cần vươn tay ra là có thể che chở được cho cô ấy. Song anh không làm gì hết, luôn vứt bỏ cô trong mưa gió lạnh lẽo, thờ ơ nhìn cô tự kết ra đóa hoa mỹ lệ, tặng cho cuộc đời trải gấm vóc của anh thêm màu tươi đẹp.
Hóa ra bản thân mình ác nghiệt đáng xấu hổ như vậy.
Hoắc Trọng Hanh ôm chặt lấy Vân Y, cúi người kề sát bên tai cô nói, “Cứ để bọn họ nhìn thấy, chúng ta không cần phải né tránh…”
/52
|