Trường nữ sinh Saint Ellen là trường ký túc quý tộc do người Anh mở, vào mỗi tháng đều có một ngày nghỉ để học sinh về thăm nhà. Ngày hôm nay chính là ngày nghỉ đó, từ sáng sớm ngoài cổng trường đã đỗ đầy xe, đều là tài xế người hầu đứng kính cẩn chờ đợi tiểu thư nhà mình đi ra. Từ xa xa đã nhìn thấy những nữ sinh mặc cùng một kiểu áo sườn xám vải cotton màu xanh dương, từng người một thờ ơ ngồi vào xe nhà mình, phong cách mềm mại tự nhiên lại quý phái. Niệm Kiều có thể vào trong trường đều nhờ Tần gia, cũng không biết ông ta dùng cách gì khiến cho ông Hiệu trưởng người Anh vừa bảo thủ vừa kiêu ngạo kia đồng ý xếp lớp cho Niệm Kiều.
Niệm Khanh đứng nửa tiếng dưới tán cây, cuối cùng cũng nhìn thấy Niệm Kiều đang một mình đi chầm chậm phía sau mọi người, mái tóc tết hai bím, mặc trên người bộ đồng phục bình thường cũng không che được vẻ yêu kiều của thiếu nữ đang tuổi dậy thì.
Nhìn những chiếc xe đằng xa, trong lòng Niệm Kiều biết rõ không có người nhà của mình, nhưng không nhịn được mà hâm mộ những người bạn cùng trường, nhìn họ tao nhã ngồi vào trong xe, mặc dù đều mặc quần áo giống nhau, nhưng cô lại thấy quá khác biệt. Đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy thanh âm êm ái ấm áp, “Chị ở đây mà.” Niệm Kiều giật mình, không biết từ lúc nào Niệm Khanh đã đi tới trước mặt mình.
“Chị! Sao chị lại ở đây, hôm nay không đi làm sao?” Niệm Kiều mừng rỡ không thôi, ôm lấy cánh tay chị mình làm nũng.
“Chị xin phép nghỉ ở công ty, đặc biệt đến đây đón em.” Niệm Khanh mỉm cười nhìn cô bé, “Đã quen trường mới chưa?”
“Quen rồi ạ, thầy giáo cùng các bạn đều tốt lắm ạ.” Niệm Kiều lòng nghĩ khác nhưng vẫn nói vậy, cười nói, “Còn chị thì sao, làm ở công ty nước ngoài đó tốt chứ?”
Thực ra Niệm Kiều vốn định than vãn, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, trong lòng cô hiểu rõ Niệm Khanh không dễ dàng gì để xin cho cô vào học ở trường này. Tuy nói rằng có tài sản của mẹ để lại, nhưng lần trước chị lại nói xin nghỉ ở tòa soạn để vào làm thư kí trong công ty của Đức, tiền lương nhiều hơn. Hiển nhiên có thể thấy, tài sản của mẹ cũng không nhiều lắm, cuộc sống vẫn khó khăn như trước thôi.
Hai chị em nắm tay nhau đi đến giao lộ gọi xe kéo, cách một tháng không gặp nên hai người đều cười nói không ngừng.
Tiết trời tháng 12 ở miền Nam không lạnh lắm, chỉ cần mặc một bộ sườn xám là đủ rồi, nhưng Niệm Khanh vẫn khoác chiếc áo măng tô cũ kẻ ca rô, quàng cái khăn nhung che kín cổ, trên đầu thì đội cái mũ cổ lỗ màu xám xịt. Cộng thêm chiếc kính đen, khiến cho khuôn mặt bị che kín đến không còn kẽ hở.
“Sao chị ăn mặc như bà lão thế này, chị già lắm sao!”Niệm Kiều trêu chọc chị mình, bỗng vươn tay giật cái mũ của Niệm Khanh, khiến cho làn tóc đen dài quăn nhẹ như sóng đổ xuống. Niệm Kiều sửng sốt, mừng rỡ mà kêu lên, “Chị uốn tóc sao!”
“Đừng quấy rối!” Niệm Khanh sắc mặt trầm xuống, giật lại cái mũ, thừa lúc xung quanh không chú ý mà vội vàng búi mái tóc lên nhét vào trong mũ. Niệm Kiều thấy cô hoảng hốt như vậy, nghĩ rằng cô tự ti với vẻ ngoài, nhịn không được thở dài nói, “Chị à, chị nên tự tin lên mới được, không nên che đậy bản thân của mình như vậy.”
Niệm Khanh cúi đầu không đáp, xoay người đi trước. Niệm Kiều vội vàng đuổi theo, thân thiết khoác lấy cánh tay cô, cười hì hì, “Thực ra chị rất xinh đẹp, ngay cả khi không trang điểm, thật không hiểu chị ở Anh học những gì, còn không bằng em ở cô nhi viện, chí ít các bà sơ còn dạy em tết tóc!” Niệm Khanh có vẻ hết giận, cúi đầu cười cười, cũng không tranh luận. Niệm Kiều chỉ muốn chọc cho cô vui vẻ, liền không suy nghĩ mà nói, “Chị uốn tóc như vậy trông đẹp hơn trước rất nhiều, nếu trang điểm mặc đồ đẹp hơn, không biết sẽ mê hoặc bao người...Trình đại ca từng nói thực ra chị rất xinh đẹp mà!”
Lời vừa ra khỏi miệng Niệm Kiều liền biết mình nói sai rồi, cuống quít im miệng cũng không kịp nữa rồi. Niệm Khanh đột nhiên quay đầu lại, con ngươi ẩn sau cặp kính đen sáng quắc bức người, “Em đã gặp Trình Dĩ Triết?”
Niệm Kiều khẩn trương lắc đầu phủ nhận, “Không có không có...từ lúc chuyển trường đến giờ chưa từng gặp ạ!”
Niệm Khanh nhìn chằm chằm vào hai mắt cô bé, thanh âm nghiêm khắc, “Tốt nhất là như thế! Loại công tử như vậy không phải là đối tượng tốt để gặp gỡ, em nên chuyên tâm học tập cho tốt, để mai sau trở thành người xuất sắc, không cần học những ngôi sao nghệ sĩ dựa vào kẻ có tiền!”
Hai chị em ngồi ăn trong nhà hàng Quảng Đông, bất kể Niệm Khanh nói cái gì, Niệm Kiều đều buồn bực không nói câu nào.
Chẳng qua chỉ nhầm lẫn nói ra câu của Trình Dĩ Triết, mà bị trách mắng, lại không hiểu vì sao bị mắng, khiến cô thấy oan ức. Trong bụng Niệm Kiều ấm ức không thôi, nhưng lại không muốn cãi vã với chị gái, cả đoạn đường chỉ cúi đầu giận dỗi, rầu rĩ không nói lời nào.
Nhìn bộ dạng ấm ức của cô bé, tâm trạng Niệm Khanh cũng hơi áy náy, trong lúc tức giận mà nói quá lời —— khi đó cô quả thật rất lo Niệm Kiều gặp gỡ Trình Dĩ Triết, nếu để cô bé biết bí mật của mình thì hỏng bét, hơn nữa còn lo tâm tư của cô bé mới lớn, chẳng may lại để Trình Dĩ Triết trong lòng, khiến cho bản thân bị tổn thương. Chẳng qua cô bé vẫn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm, vẫn còn ngây thơ, giờ chưa thể nói rõ ràng được.
Đêm nay Hoắc Trọng Hanh cũng không tới biệt thự, bà Trần tạm thời bị sai đi làm một số chuyện, nên tối về muộn cũng không sao. Niệm Khanh nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng thoải mái cười cười, “Buổi tối nay Hình Vân Châu tại Rạp Kinh kịch Đông Phương sẽ diễn vở “Tạ Dao Hoàn”, chị mua vé rồi.”
Niệm Kiều giật mình, biết rõ chị mình không thích nghe hí kịch, vậy mà cuối cùng lại hứng thú với “Tạ Dao Hoàn”. Hai chị em một tháng mới gặp một lần, nghĩ lại quả thực không nên giận dỗi nhau, liền hớn hở cười nói, “Thì ra chị học theo văn hóa người Tây như vậy, mà cũng thích nghe hí kịch à!”
Hai người ăn uống xong đi dạo qua công ty bách hóa, vừa đi qua giao lộ, đã nhìn thấy một đám người hỗn loạn đang tụ tập ở giữa đường, gây ùn tắc con đường. Bên trong đám người bốc lên luồng khói đen, ánh lửa mờ mờ ảo ảo, hình như trên phố họ đang thiêu hủy đồ vật gì đó. Vẻ mặt những người trong đám đó rất phẫn nộ, đều sục sôi mà hô to, “Tẩy chay hàng Nhật”, “Trục xuất người Nhật Bản”…Liên tiếp có người chạy ra từ cửa hàng bên cạnh, khiêng từng gói hàng quăng vào đống lửa. Đám người đó giương lên các băng rôn in các dòng chữ nhiều màu “Đoàn liên hiệp Mân thương[1]”, “Thương hội Hồ Quảng[2]”, “Thương hội Tứ Xuyên[3]”…Trong nháy mắt đống lửa trên đường bùng lên dữ dội, khói đen đặc bốc lên càng cao, tinh thần đám người đó càng hưng phấn hơn.
([1]Mân thương: đoàn thương nhân ở Mân Giang, Mân Giang là tên con sông ở tỉnh Phúc Kiến, TQ; [2]Hồ Quảng: gồm hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, [3]Tứ Xuyên: tỉnh Tứ Xuyên )
Hai người đang nhìn thì nghe thấy tiếng còi của cảnh sát hú lên, tiếng động cơ xe ầm ầm kéo đến gần, đám người kia tức khắc trở nên lộn xộn.
Niệm Khanh kinh hãi, vội vàng kéo khăn quàng cổ che đi khuôn mặt, túm lấy Niệm Kiều chạy đi, để lại phía sau lưng là tiếng gào khóc hỗn loạn…
Trải qua một hồi rối ren như vậy, hai người đều hoảng sợ chưa thể bình tĩnh lại, cũng không còn lòng dạ nào mà dạo phố nữa, liền đi lang thang dọc theo con đường. Niệm Kiều liên tục ồn ào muốn buổi tối chị phải làm cơm cho cô bé ăn, Niệm Khanh chỉ thản nhiên nói ở cùng phòng với đồng nghiệp, rất bất tiện để nấu ăn.
Niệm Kiều ngạc nhiên hỏi, “Vậy đêm nay em ngủ ở đâu?”
“Em về trường, chị về phòng trọ.” Niệm Khanh bất đắc dĩ nói, nhìn vẻ mặt thất vọng của Niệm Kiều, vội nói ngọt dỗ cô bé, “Chỉ là tạm thời xa nhau thôi, đợi chị kiếm được nhiều tiền, chúng ta sẽ thuê một căn phòng lớn hơn…Trước đây xa nhau tận bảy năm còn không sợ, bây giờ có tính là gì.”
Niệm Kiều cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, thình lình thốt lên, “Chị à, nếu vất vả như vậy, sao còn muốn em đi học, em cũng có thể đi làm mà!”
Niềm Khanh dừng bước chân, cố gắng cười nói, “Ngốc à, em đương nhiên phải học tập, còn phải học lên bậc cao nữa để sau này đưa em sang Áo, nếu học thanh nhạc, thì phải học ở đấy mới tốt, như vậy mới trở thành người nổi bật xuất sắc hơn hẳn người khác…”
“Chị!” Niệm Kiều bỗng dưng ngắt lời cô, “Em sẽ không đi nước ngoài!”
Về chuyện này hai người đã tranh cãi qua rất nhiều lần, Niệm Kiều quá ác cảm với nước ngoài, mỗi lần đề cập đến chuyện du học, thể nào cũng khiến Niệm Khanh phải sốt ruột.
Nhìn mặt cô bé đỏ lên, Niệm Khanh đành quay đầu không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài…Chuyện trước đây vẫn canh cánh trong lòng cô bé, chán ghét mẹ của mình, chán ghét người nước ngoài, kể cả chuyện đi du học cũng ghét cay ghét đắng.
Hôm nay cô cũng không muốn cùng Niệm Kiều cãi vã, nên cũng không nói thêm về đề tài này nữa, Niệm Khanh đưa mắt nhìn đồng hồ, cũng đến giờ để đi rạp hát rồi.
Vở hí kịch lần này quá nặng nề, hai người đều có tâm sự trong lòng, nên không hề tập trung.
Sau khi vở kịch kết thúc, đi theo đoàn người ra khỏi rạp hát, nhìn bầu trời như muốn mưa, Niệm Khanh vội đi mua ô bên lề đường, quay qua lại nhìn thấy gánh hàng rong bán hạt dẻ rang đường, mắt tức khắc sáng ngời, liền kéo Niệm Kiều chạy qua.
Hai người bốc lấy nắm hạt dẻ nóng hôi hổi, một người thì thổi thổi cho bớt nóng, một người thì thèm đến nhịn không được mà bóc luôn vỏ.
“Ngày xưa ba có thể bóc vỏ hạt dẻ rất nhanh !” Niệm Kiều vui vẻ nói, đột nhiên lại nhớ đến ba, lòng đầy xúc động, “Em còn nhớ rõ, ba thích nhất là bóc hạt dẻ để đùa chúng mình, phải hôn ba một cái thì mới được ăn.”
Niệm Khanh đang cắn một miếng hạt dẻ thơm ngào ngạt, nghe xong lời này, cổ họng liền nghẹn lại.
“Chị à, chị còn nhớ hình dáng của ba không?” Niệm Kiều quay sang nhìn cô, ánh mắt xa xăm.
“Cho tới bây giờ chị chưa từng quên.” Niệm Khanh hoảng hốt, vành mắt dần dần nóng lên, đành rũ mắt xuống cười, “Ba quả thực rất đẹp trai.”
“Còn em thì không còn nhớ rõ nữa.” Thanh âm Niệm Kiều nhạt nhẽo, lộ ra sự mỉa mai.
“Khi đó…em còn nhỏ.” Niệm Khanh bất đắc dĩ nói. Ngày đó Niệm Kiều mới chín tuổi, còn cô cũng chỉ mười ba tuổi.
Chuyện cũ phức tạp, trong khoảnh khắc tràn về, tựa như bị nhấn chìm trong dòng nước. Niệm Khanh thở sâu, ép buộc bản thân mình phải quên đi hồi ức đó, rảo bước đi lên phía trước, “Đi thôi, thời gian không sớm nữa, chị đưa em về trường.”
“Nếu đã ra đi bảy năm, vì sao còn quay về?” Niệm Kiều ở phía sau yếu ớt nói.
Thân thể Niệm Khanh chấn động, đứng bất động dưới đèn đường, rốt cuộc không đủ dũng khí để quay đầu lại.
Quả nhiên trời mưa, hạt mưa nhè nhẹ rơi, hơi nước làm mờ nhạt ánh đèn đường.
“Theo người nước ngoài kia đi Anh Quốc, các người có cơm ngon áo đẹp, cho dù bà ta chết đi, chị cũng được hưởng tài sản bà ta để lại…Bây giờ lại quay về, là vì muốn cứu vớt em, muốn mang em rời xa bể khổ?” Thanh âm Niệm Kiều dồn dập gay gắt, “Vì sao em phải đi du học, nước ngoài tốt đến vậy sao?”
Niệm Khanh đột nhiên xoay người lại, “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Niệm Kiều bị ánh mắt của cô làm cho cứng lại, song vẫn cố công kích đến cùng, “Đối với các người, hư vinh quan trọng đến vậy sao?”
“Hư vinh?” Niệm Khanh mở to mắt nhìn người em gái, kinh ngạc nghe những lời nói gây tổn thương từ miệng người thân nhất của mình.
“Chẳng nhẽ không đúng, bà ta bỏ nhà theo người đàn ông nước ngoài đó không phải vì hư vinh sao? Chị đưa em vào học trường nữ sinh quý tộc, đưa em đi du học, chẳng lẽ không phải vì hư vinh?” Niệm Kiều bất chấp tất cả, đem những chuyện đã chôn sâu dưới đáy lòng tất cả đều nói hết ra, “Chị, em luôn cảm thấy chị rất xa lạ, không còn giống chị trước đây nữa! Chị cùng bà ta đi Anh đến bảy năm, ba bệnh mà mất, em phải lớn lên trong cô nhi viện, mấy năm đó em đành coi hai người như người đã chết rồi! Nhưng chị lại quay về, chỉ ngắn ngủi một năm, em có người thân, có sách đọc, có tương lai tươi đẹp…Thế nhưng, em càng ngày càng thấy chị thật xa lạ! Chị đối với ai cũng đều đề phòng, đối với chuyện gì cũng tự mình quyết định, thay em sắp đặt hết thảy, không hề hỏi đến nguyện vọng của em!”
Thanh âm Niệm Kiều đưa vào trong tai, không còn gần gũi thân thiết nữa. Niệm Khanh ngỡ ngàng trong chốc lát, nhìn về Niệm Kiều, nhìn cô bé từ trên xuống dưới một lần, không sai, đúng là Niệm Kiều, đúng là người em gái ruột của mình.
“Trời mưa.” Niệm Khanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bầu trời, tựa hồ như chưa nghe thấy những lời Niệm Kiều nói, chỉ giương tán ô thay cô bé che đi những hạt mưa bụi, vẫn ôm lấy bao giấy đựng hạt dẻ. Nhưng Niệm Kiều lại lùi về phía sau, tránh né khỏi tán ô, để mặc cho mưa xối vào người.
Niệm Khanh dừng lại, bình tĩnh nhìn cô bé, tay buông lỏng, để mặc cho chiếc ô theo gió cuốn đi.
“Thật sự không muốn nhận ân huệ của chị?” Cô mỉm cười, bỗng nhiên cầm túi hạt dẻ rang đường quăng xuống đất, hạt dẻ lăn tròn trộn với nước bùn văng đầy đất, “Được, rất khí phách, vậy cô hãy tự nuôi lấy mình cho tôi xem!”
Gió đêm thổi những hạt mưa bụi lả tả vỗ vào mặt, khuôn mặt Niệm Kiều trắng bệch, đưa tay che trước mặt, rồi lại mở to mắt nhìn Niệm Khanh dứt khoát vẫy một chiếc xe kéo, không quay đầu lại mà rời đi.
Bà Trần cuối cùng cũng đợi được đến lúc Niệm Khanh về nhà, thấy người cô dầm mưa ướt đẫm, mặt mũi tái mét, đi thẳng lên lầu hai. Bà ta vội vàng đuổi theo, thì nghe Vân Y quay lại nói một câu “Không liên quan đến việc của bà”, rồi đẩy cửa phòng tắm đi vào. Bà Trần ù ù cạc cạc, ngấm ngầm buồn bực nghĩ cô ta dạo gần đây càng ngày càng điên, phải gọi Tần gia giáo huấn cho một lần mới tốt, liền cũng mặc kệ cô, đi thẳng xuống quay về phòng ngủ.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, nước ào ào xối vào mặt, cuốn nước mắt cùng trôi đi.
Vân Y che đi khuôn mặt, lòng tràn đầy sự chua xót không biết là vì ai nữa, vì Niệm Kiều, vì mẹ, hay vì chính bản thân mình…Năm đó mẹ dẫn theo cô lên tàu, rời xa khỏi quê hương, nhìn bến tàu càng ngày càng xa, mẹ cũng rơi lệ mà nói, Niệm Khanh, sau này con có trách mẹ không?
Đến bây giờ nghe Niệm Kiều chất vấn, bảo cô làm sao có thể trả lời được đây.
Vì sao lại quay về, đương nhiên bởi vì, nơi đây là quê hương, nơi đây có nhà, có người thân —— dù cho trong ngoài đều khốn đốn, quốc gia tan nát, nhà cửa thì trống rỗng, suy tàn không còn là nhà nữa; còn người thân thì tình cảm xa cách, hiểu lầm chồng chất.
Một lòng muốn đưa Niệm Kiều ra nước ngoài, không muốn cô bé phải chịu khói lửa chiến tranh, chìm trong thời buổi loạn lạc thù trong giặc ngoài như thế này. Người đứng trong tình cảnh này, mệnh như bèo, cô thì đã hãm sâu trong bùn, bởi vậy không thể để Niệm Kiều bước vào tình cảnh này. Nhưng đứa ngốc kia, trước mắt chỉ nhìn thấy sự phồn hoa bề ngoài, nào biết được rằng thời buổi loạn lạc hiểm ác đáng sợ ra sao.
Những khi đau khổ, Vân Y thường trốn trong nhà tắm, chỉ khi ở trong không gian nho nhỏ này mới cảm thấy an toàn.
Bên ngoài hình như có tiếng động, chắc là bà Trần qua xem cô.
Vân Y không lên tiếng, vặn nước lớn hơn nữa, chán ghét bà ta lúc nào cũng rình rập như gián điệp như vậy.
Qua một lúc lâu, tẩy rửa đến nỗi chân muốn nhũn ra, lúc này Vân Y mới khóa vòi nước, lau khô tóc, tùy tiện khoác áo choàng lên người.
Đẩy cửa buồng tắm ra, trong nháy mắt Vân Y ngẩn ngơ, trước mắt tối om, rèm cửa sổ được vén lên để cho ánh sáng mỏng manh chiếu vào phòng.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, đập vào kính cửa sổ vang lên tiếng sàn sạt…Mới vừa rồi trước khi vào phòng tắm, rõ ràng cửa vẫn mở.
Trong nháy mắt cả người phát lạnh, Vân Y không nghĩ ngợi thêm, lập tức chạy về phía đầu giường, mò lấy con dao găm.
Rút dao ra, ánh sáng sắc bén chớp lên, thân dao phản chiếu cái bóng mơ hồ của một người ở phía sau.
Vân Y bất thình lình xoay người, giơ dao đâm xuống.
Niệm Khanh đứng nửa tiếng dưới tán cây, cuối cùng cũng nhìn thấy Niệm Kiều đang một mình đi chầm chậm phía sau mọi người, mái tóc tết hai bím, mặc trên người bộ đồng phục bình thường cũng không che được vẻ yêu kiều của thiếu nữ đang tuổi dậy thì.
Nhìn những chiếc xe đằng xa, trong lòng Niệm Kiều biết rõ không có người nhà của mình, nhưng không nhịn được mà hâm mộ những người bạn cùng trường, nhìn họ tao nhã ngồi vào trong xe, mặc dù đều mặc quần áo giống nhau, nhưng cô lại thấy quá khác biệt. Đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe thấy thanh âm êm ái ấm áp, “Chị ở đây mà.” Niệm Kiều giật mình, không biết từ lúc nào Niệm Khanh đã đi tới trước mặt mình.
“Chị! Sao chị lại ở đây, hôm nay không đi làm sao?” Niệm Kiều mừng rỡ không thôi, ôm lấy cánh tay chị mình làm nũng.
“Chị xin phép nghỉ ở công ty, đặc biệt đến đây đón em.” Niệm Khanh mỉm cười nhìn cô bé, “Đã quen trường mới chưa?”
“Quen rồi ạ, thầy giáo cùng các bạn đều tốt lắm ạ.” Niệm Kiều lòng nghĩ khác nhưng vẫn nói vậy, cười nói, “Còn chị thì sao, làm ở công ty nước ngoài đó tốt chứ?”
Thực ra Niệm Kiều vốn định than vãn, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở về, trong lòng cô hiểu rõ Niệm Khanh không dễ dàng gì để xin cho cô vào học ở trường này. Tuy nói rằng có tài sản của mẹ để lại, nhưng lần trước chị lại nói xin nghỉ ở tòa soạn để vào làm thư kí trong công ty của Đức, tiền lương nhiều hơn. Hiển nhiên có thể thấy, tài sản của mẹ cũng không nhiều lắm, cuộc sống vẫn khó khăn như trước thôi.
Hai chị em nắm tay nhau đi đến giao lộ gọi xe kéo, cách một tháng không gặp nên hai người đều cười nói không ngừng.
Tiết trời tháng 12 ở miền Nam không lạnh lắm, chỉ cần mặc một bộ sườn xám là đủ rồi, nhưng Niệm Khanh vẫn khoác chiếc áo măng tô cũ kẻ ca rô, quàng cái khăn nhung che kín cổ, trên đầu thì đội cái mũ cổ lỗ màu xám xịt. Cộng thêm chiếc kính đen, khiến cho khuôn mặt bị che kín đến không còn kẽ hở.
“Sao chị ăn mặc như bà lão thế này, chị già lắm sao!”Niệm Kiều trêu chọc chị mình, bỗng vươn tay giật cái mũ của Niệm Khanh, khiến cho làn tóc đen dài quăn nhẹ như sóng đổ xuống. Niệm Kiều sửng sốt, mừng rỡ mà kêu lên, “Chị uốn tóc sao!”
“Đừng quấy rối!” Niệm Khanh sắc mặt trầm xuống, giật lại cái mũ, thừa lúc xung quanh không chú ý mà vội vàng búi mái tóc lên nhét vào trong mũ. Niệm Kiều thấy cô hoảng hốt như vậy, nghĩ rằng cô tự ti với vẻ ngoài, nhịn không được thở dài nói, “Chị à, chị nên tự tin lên mới được, không nên che đậy bản thân của mình như vậy.”
Niệm Khanh cúi đầu không đáp, xoay người đi trước. Niệm Kiều vội vàng đuổi theo, thân thiết khoác lấy cánh tay cô, cười hì hì, “Thực ra chị rất xinh đẹp, ngay cả khi không trang điểm, thật không hiểu chị ở Anh học những gì, còn không bằng em ở cô nhi viện, chí ít các bà sơ còn dạy em tết tóc!” Niệm Khanh có vẻ hết giận, cúi đầu cười cười, cũng không tranh luận. Niệm Kiều chỉ muốn chọc cho cô vui vẻ, liền không suy nghĩ mà nói, “Chị uốn tóc như vậy trông đẹp hơn trước rất nhiều, nếu trang điểm mặc đồ đẹp hơn, không biết sẽ mê hoặc bao người...Trình đại ca từng nói thực ra chị rất xinh đẹp mà!”
Lời vừa ra khỏi miệng Niệm Kiều liền biết mình nói sai rồi, cuống quít im miệng cũng không kịp nữa rồi. Niệm Khanh đột nhiên quay đầu lại, con ngươi ẩn sau cặp kính đen sáng quắc bức người, “Em đã gặp Trình Dĩ Triết?”
Niệm Kiều khẩn trương lắc đầu phủ nhận, “Không có không có...từ lúc chuyển trường đến giờ chưa từng gặp ạ!”
Niệm Khanh nhìn chằm chằm vào hai mắt cô bé, thanh âm nghiêm khắc, “Tốt nhất là như thế! Loại công tử như vậy không phải là đối tượng tốt để gặp gỡ, em nên chuyên tâm học tập cho tốt, để mai sau trở thành người xuất sắc, không cần học những ngôi sao nghệ sĩ dựa vào kẻ có tiền!”
Hai chị em ngồi ăn trong nhà hàng Quảng Đông, bất kể Niệm Khanh nói cái gì, Niệm Kiều đều buồn bực không nói câu nào.
Chẳng qua chỉ nhầm lẫn nói ra câu của Trình Dĩ Triết, mà bị trách mắng, lại không hiểu vì sao bị mắng, khiến cô thấy oan ức. Trong bụng Niệm Kiều ấm ức không thôi, nhưng lại không muốn cãi vã với chị gái, cả đoạn đường chỉ cúi đầu giận dỗi, rầu rĩ không nói lời nào.
Nhìn bộ dạng ấm ức của cô bé, tâm trạng Niệm Khanh cũng hơi áy náy, trong lúc tức giận mà nói quá lời —— khi đó cô quả thật rất lo Niệm Kiều gặp gỡ Trình Dĩ Triết, nếu để cô bé biết bí mật của mình thì hỏng bét, hơn nữa còn lo tâm tư của cô bé mới lớn, chẳng may lại để Trình Dĩ Triết trong lòng, khiến cho bản thân bị tổn thương. Chẳng qua cô bé vẫn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm, vẫn còn ngây thơ, giờ chưa thể nói rõ ràng được.
Đêm nay Hoắc Trọng Hanh cũng không tới biệt thự, bà Trần tạm thời bị sai đi làm một số chuyện, nên tối về muộn cũng không sao. Niệm Khanh nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng thoải mái cười cười, “Buổi tối nay Hình Vân Châu tại Rạp Kinh kịch Đông Phương sẽ diễn vở “Tạ Dao Hoàn”, chị mua vé rồi.”
Niệm Kiều giật mình, biết rõ chị mình không thích nghe hí kịch, vậy mà cuối cùng lại hứng thú với “Tạ Dao Hoàn”. Hai chị em một tháng mới gặp một lần, nghĩ lại quả thực không nên giận dỗi nhau, liền hớn hở cười nói, “Thì ra chị học theo văn hóa người Tây như vậy, mà cũng thích nghe hí kịch à!”
Hai người ăn uống xong đi dạo qua công ty bách hóa, vừa đi qua giao lộ, đã nhìn thấy một đám người hỗn loạn đang tụ tập ở giữa đường, gây ùn tắc con đường. Bên trong đám người bốc lên luồng khói đen, ánh lửa mờ mờ ảo ảo, hình như trên phố họ đang thiêu hủy đồ vật gì đó. Vẻ mặt những người trong đám đó rất phẫn nộ, đều sục sôi mà hô to, “Tẩy chay hàng Nhật”, “Trục xuất người Nhật Bản”…Liên tiếp có người chạy ra từ cửa hàng bên cạnh, khiêng từng gói hàng quăng vào đống lửa. Đám người đó giương lên các băng rôn in các dòng chữ nhiều màu “Đoàn liên hiệp Mân thương[1]”, “Thương hội Hồ Quảng[2]”, “Thương hội Tứ Xuyên[3]”…Trong nháy mắt đống lửa trên đường bùng lên dữ dội, khói đen đặc bốc lên càng cao, tinh thần đám người đó càng hưng phấn hơn.
([1]Mân thương: đoàn thương nhân ở Mân Giang, Mân Giang là tên con sông ở tỉnh Phúc Kiến, TQ; [2]Hồ Quảng: gồm hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, [3]Tứ Xuyên: tỉnh Tứ Xuyên )
Hai người đang nhìn thì nghe thấy tiếng còi của cảnh sát hú lên, tiếng động cơ xe ầm ầm kéo đến gần, đám người kia tức khắc trở nên lộn xộn.
Niệm Khanh kinh hãi, vội vàng kéo khăn quàng cổ che đi khuôn mặt, túm lấy Niệm Kiều chạy đi, để lại phía sau lưng là tiếng gào khóc hỗn loạn…
Trải qua một hồi rối ren như vậy, hai người đều hoảng sợ chưa thể bình tĩnh lại, cũng không còn lòng dạ nào mà dạo phố nữa, liền đi lang thang dọc theo con đường. Niệm Kiều liên tục ồn ào muốn buổi tối chị phải làm cơm cho cô bé ăn, Niệm Khanh chỉ thản nhiên nói ở cùng phòng với đồng nghiệp, rất bất tiện để nấu ăn.
Niệm Kiều ngạc nhiên hỏi, “Vậy đêm nay em ngủ ở đâu?”
“Em về trường, chị về phòng trọ.” Niệm Khanh bất đắc dĩ nói, nhìn vẻ mặt thất vọng của Niệm Kiều, vội nói ngọt dỗ cô bé, “Chỉ là tạm thời xa nhau thôi, đợi chị kiếm được nhiều tiền, chúng ta sẽ thuê một căn phòng lớn hơn…Trước đây xa nhau tận bảy năm còn không sợ, bây giờ có tính là gì.”
Niệm Kiều cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, thình lình thốt lên, “Chị à, nếu vất vả như vậy, sao còn muốn em đi học, em cũng có thể đi làm mà!”
Niềm Khanh dừng bước chân, cố gắng cười nói, “Ngốc à, em đương nhiên phải học tập, còn phải học lên bậc cao nữa để sau này đưa em sang Áo, nếu học thanh nhạc, thì phải học ở đấy mới tốt, như vậy mới trở thành người nổi bật xuất sắc hơn hẳn người khác…”
“Chị!” Niệm Kiều bỗng dưng ngắt lời cô, “Em sẽ không đi nước ngoài!”
Về chuyện này hai người đã tranh cãi qua rất nhiều lần, Niệm Kiều quá ác cảm với nước ngoài, mỗi lần đề cập đến chuyện du học, thể nào cũng khiến Niệm Khanh phải sốt ruột.
Nhìn mặt cô bé đỏ lên, Niệm Khanh đành quay đầu không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài…Chuyện trước đây vẫn canh cánh trong lòng cô bé, chán ghét mẹ của mình, chán ghét người nước ngoài, kể cả chuyện đi du học cũng ghét cay ghét đắng.
Hôm nay cô cũng không muốn cùng Niệm Kiều cãi vã, nên cũng không nói thêm về đề tài này nữa, Niệm Khanh đưa mắt nhìn đồng hồ, cũng đến giờ để đi rạp hát rồi.
Vở hí kịch lần này quá nặng nề, hai người đều có tâm sự trong lòng, nên không hề tập trung.
Sau khi vở kịch kết thúc, đi theo đoàn người ra khỏi rạp hát, nhìn bầu trời như muốn mưa, Niệm Khanh vội đi mua ô bên lề đường, quay qua lại nhìn thấy gánh hàng rong bán hạt dẻ rang đường, mắt tức khắc sáng ngời, liền kéo Niệm Kiều chạy qua.
Hai người bốc lấy nắm hạt dẻ nóng hôi hổi, một người thì thổi thổi cho bớt nóng, một người thì thèm đến nhịn không được mà bóc luôn vỏ.
“Ngày xưa ba có thể bóc vỏ hạt dẻ rất nhanh !” Niệm Kiều vui vẻ nói, đột nhiên lại nhớ đến ba, lòng đầy xúc động, “Em còn nhớ rõ, ba thích nhất là bóc hạt dẻ để đùa chúng mình, phải hôn ba một cái thì mới được ăn.”
Niệm Khanh đang cắn một miếng hạt dẻ thơm ngào ngạt, nghe xong lời này, cổ họng liền nghẹn lại.
“Chị à, chị còn nhớ hình dáng của ba không?” Niệm Kiều quay sang nhìn cô, ánh mắt xa xăm.
“Cho tới bây giờ chị chưa từng quên.” Niệm Khanh hoảng hốt, vành mắt dần dần nóng lên, đành rũ mắt xuống cười, “Ba quả thực rất đẹp trai.”
“Còn em thì không còn nhớ rõ nữa.” Thanh âm Niệm Kiều nhạt nhẽo, lộ ra sự mỉa mai.
“Khi đó…em còn nhỏ.” Niệm Khanh bất đắc dĩ nói. Ngày đó Niệm Kiều mới chín tuổi, còn cô cũng chỉ mười ba tuổi.
Chuyện cũ phức tạp, trong khoảnh khắc tràn về, tựa như bị nhấn chìm trong dòng nước. Niệm Khanh thở sâu, ép buộc bản thân mình phải quên đi hồi ức đó, rảo bước đi lên phía trước, “Đi thôi, thời gian không sớm nữa, chị đưa em về trường.”
“Nếu đã ra đi bảy năm, vì sao còn quay về?” Niệm Kiều ở phía sau yếu ớt nói.
Thân thể Niệm Khanh chấn động, đứng bất động dưới đèn đường, rốt cuộc không đủ dũng khí để quay đầu lại.
Quả nhiên trời mưa, hạt mưa nhè nhẹ rơi, hơi nước làm mờ nhạt ánh đèn đường.
“Theo người nước ngoài kia đi Anh Quốc, các người có cơm ngon áo đẹp, cho dù bà ta chết đi, chị cũng được hưởng tài sản bà ta để lại…Bây giờ lại quay về, là vì muốn cứu vớt em, muốn mang em rời xa bể khổ?” Thanh âm Niệm Kiều dồn dập gay gắt, “Vì sao em phải đi du học, nước ngoài tốt đến vậy sao?”
Niệm Khanh đột nhiên xoay người lại, “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Niệm Kiều bị ánh mắt của cô làm cho cứng lại, song vẫn cố công kích đến cùng, “Đối với các người, hư vinh quan trọng đến vậy sao?”
“Hư vinh?” Niệm Khanh mở to mắt nhìn người em gái, kinh ngạc nghe những lời nói gây tổn thương từ miệng người thân nhất của mình.
“Chẳng nhẽ không đúng, bà ta bỏ nhà theo người đàn ông nước ngoài đó không phải vì hư vinh sao? Chị đưa em vào học trường nữ sinh quý tộc, đưa em đi du học, chẳng lẽ không phải vì hư vinh?” Niệm Kiều bất chấp tất cả, đem những chuyện đã chôn sâu dưới đáy lòng tất cả đều nói hết ra, “Chị, em luôn cảm thấy chị rất xa lạ, không còn giống chị trước đây nữa! Chị cùng bà ta đi Anh đến bảy năm, ba bệnh mà mất, em phải lớn lên trong cô nhi viện, mấy năm đó em đành coi hai người như người đã chết rồi! Nhưng chị lại quay về, chỉ ngắn ngủi một năm, em có người thân, có sách đọc, có tương lai tươi đẹp…Thế nhưng, em càng ngày càng thấy chị thật xa lạ! Chị đối với ai cũng đều đề phòng, đối với chuyện gì cũng tự mình quyết định, thay em sắp đặt hết thảy, không hề hỏi đến nguyện vọng của em!”
Thanh âm Niệm Kiều đưa vào trong tai, không còn gần gũi thân thiết nữa. Niệm Khanh ngỡ ngàng trong chốc lát, nhìn về Niệm Kiều, nhìn cô bé từ trên xuống dưới một lần, không sai, đúng là Niệm Kiều, đúng là người em gái ruột của mình.
“Trời mưa.” Niệm Khanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bầu trời, tựa hồ như chưa nghe thấy những lời Niệm Kiều nói, chỉ giương tán ô thay cô bé che đi những hạt mưa bụi, vẫn ôm lấy bao giấy đựng hạt dẻ. Nhưng Niệm Kiều lại lùi về phía sau, tránh né khỏi tán ô, để mặc cho mưa xối vào người.
Niệm Khanh dừng lại, bình tĩnh nhìn cô bé, tay buông lỏng, để mặc cho chiếc ô theo gió cuốn đi.
“Thật sự không muốn nhận ân huệ của chị?” Cô mỉm cười, bỗng nhiên cầm túi hạt dẻ rang đường quăng xuống đất, hạt dẻ lăn tròn trộn với nước bùn văng đầy đất, “Được, rất khí phách, vậy cô hãy tự nuôi lấy mình cho tôi xem!”
Gió đêm thổi những hạt mưa bụi lả tả vỗ vào mặt, khuôn mặt Niệm Kiều trắng bệch, đưa tay che trước mặt, rồi lại mở to mắt nhìn Niệm Khanh dứt khoát vẫy một chiếc xe kéo, không quay đầu lại mà rời đi.
Bà Trần cuối cùng cũng đợi được đến lúc Niệm Khanh về nhà, thấy người cô dầm mưa ướt đẫm, mặt mũi tái mét, đi thẳng lên lầu hai. Bà ta vội vàng đuổi theo, thì nghe Vân Y quay lại nói một câu “Không liên quan đến việc của bà”, rồi đẩy cửa phòng tắm đi vào. Bà Trần ù ù cạc cạc, ngấm ngầm buồn bực nghĩ cô ta dạo gần đây càng ngày càng điên, phải gọi Tần gia giáo huấn cho một lần mới tốt, liền cũng mặc kệ cô, đi thẳng xuống quay về phòng ngủ.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, nước ào ào xối vào mặt, cuốn nước mắt cùng trôi đi.
Vân Y che đi khuôn mặt, lòng tràn đầy sự chua xót không biết là vì ai nữa, vì Niệm Kiều, vì mẹ, hay vì chính bản thân mình…Năm đó mẹ dẫn theo cô lên tàu, rời xa khỏi quê hương, nhìn bến tàu càng ngày càng xa, mẹ cũng rơi lệ mà nói, Niệm Khanh, sau này con có trách mẹ không?
Đến bây giờ nghe Niệm Kiều chất vấn, bảo cô làm sao có thể trả lời được đây.
Vì sao lại quay về, đương nhiên bởi vì, nơi đây là quê hương, nơi đây có nhà, có người thân —— dù cho trong ngoài đều khốn đốn, quốc gia tan nát, nhà cửa thì trống rỗng, suy tàn không còn là nhà nữa; còn người thân thì tình cảm xa cách, hiểu lầm chồng chất.
Một lòng muốn đưa Niệm Kiều ra nước ngoài, không muốn cô bé phải chịu khói lửa chiến tranh, chìm trong thời buổi loạn lạc thù trong giặc ngoài như thế này. Người đứng trong tình cảnh này, mệnh như bèo, cô thì đã hãm sâu trong bùn, bởi vậy không thể để Niệm Kiều bước vào tình cảnh này. Nhưng đứa ngốc kia, trước mắt chỉ nhìn thấy sự phồn hoa bề ngoài, nào biết được rằng thời buổi loạn lạc hiểm ác đáng sợ ra sao.
Những khi đau khổ, Vân Y thường trốn trong nhà tắm, chỉ khi ở trong không gian nho nhỏ này mới cảm thấy an toàn.
Bên ngoài hình như có tiếng động, chắc là bà Trần qua xem cô.
Vân Y không lên tiếng, vặn nước lớn hơn nữa, chán ghét bà ta lúc nào cũng rình rập như gián điệp như vậy.
Qua một lúc lâu, tẩy rửa đến nỗi chân muốn nhũn ra, lúc này Vân Y mới khóa vòi nước, lau khô tóc, tùy tiện khoác áo choàng lên người.
Đẩy cửa buồng tắm ra, trong nháy mắt Vân Y ngẩn ngơ, trước mắt tối om, rèm cửa sổ được vén lên để cho ánh sáng mỏng manh chiếu vào phòng.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, đập vào kính cửa sổ vang lên tiếng sàn sạt…Mới vừa rồi trước khi vào phòng tắm, rõ ràng cửa vẫn mở.
Trong nháy mắt cả người phát lạnh, Vân Y không nghĩ ngợi thêm, lập tức chạy về phía đầu giường, mò lấy con dao găm.
Rút dao ra, ánh sáng sắc bén chớp lên, thân dao phản chiếu cái bóng mơ hồ của một người ở phía sau.
Vân Y bất thình lình xoay người, giơ dao đâm xuống.
/52
|