Y Đạo Quan Đồ

Chương 104 - Chênh Lệch Lực Lượng (1 + 2 + 3)

/2583


Đêm đó Trương Dương cũng không tới thăm Tô lão như dự tính cũng bởi vì Ngưu Văn Cường cùng Đỗ Vũ Phong với Khương Lương gọi đi uống rượu.

Chẳng là Nhà hàng Kim Khải Việt của Ngưu Văn Cường chỉ là một chi nhánh của tổng tập đoàn giải trí và ẩm thực - Hưng Thịnh. lần này Ngưu Văn Cường đi báo cáo tình hình kinh doanh của Kim Khải việt cho tổng công ty, mà tổng công ty cũng tổ chức tiệc mừng nên Đỗ Vũ Phong với Khương Lượng chỉ là cuối tuần rảnh rỗi nên đi theo góp vui tiện thể Ngưu Văn Cường gọi Trương Dương tới uống rượu luôn.

Trương Dương cũng không muốn tới nên lựa lời khéo từ chối, một mặt do không thích chỗ đông người như vậy, mà quan trọng hơn là để lấy lòng nhạc phụ tương lai nên Trương dương mới ngoan ngoãn ở lại nhà Tần Thanh ăn cơm.

***

Vừa mới chào tạm biệt Tần Thanh xong thì nhóm Ngưu Văn Cường lại gọi tới nói rằng mấy anh em vẫn đang ở nhà hàng Hoàng Gia chờ Trương Dương tới làm tăng hai.

Lúc này không bận công chuyện gì nữa nên Trương Dương cũng vui vẻ nhận lời.Ngắt điện thoại xong liền đánh tiếng kêu bác tài cho xe chạy thẳng tới hàng hàng Hoàng gia.

Tiệc tối của tổng công ty cũng mới kết thúc, nhóm Ngưu Văn Cường không về ngay mà ngồi ở đại sảnh nhà hàng cho tỉnh rượu, một bên xem bể cá tiện thể chờ Trương Dương tới.

***

Vừa thấy Trương Dương bước vào đại sảnh là Đỗ Vũ Phong liền tươi cười đi tới cho ngay một quyền vào vai Trương Dương, giả bộ giận dữ nhăn mặt nói: Ta kháo! Vừa thăng quan tiến chức, vừa phát tài cái là quên ngay anh em rồi phải không?

Trương Dương biết mình đuối lý nhưng vẫn tìm cách đối lại: Thối lắm, chẳng phải ta vừa xuống máy bay là gọi điện ngay cho đám người các ngươi hay sao? hơn nữa lúc nãy là ta vướng chút công chuyện nên không tới được, giờ xong chuyện rồi chẳng phải ta liền vội vã tới đây hay sao? ngươi cũng đừng nên nói xấu người có tấm lòng trung hậu như ta nữa được không?

Có lẽ tối nay Ngưu Văn Cường cũng uống khá nhiều nên giờ mặt vẫn còn đỏ ửng, vừa nghe Trương Dương nói vậy liền đứng phắt dậy cả tiếng nói lớn: Phúc hậu cái con mẹ ngươi ấy! Mẹ nó chứ, ngươi mà là người phúc hậu thì trên đời này chẳng còn lũ tiểu nhân nữa. Lần trước ngươi làm loạn trong quán của ta còn có thể bỏ qua, chứ lần này thì khôn hồn mà nhận tội đi!

Thực ra Ngưu Văn Cường vẫn để bụng chuỵen lần đó Trương Dương lợi dụng hắn chèn ép gã bí thư huyện ủy Xuân Dương - Dương Thủ Nghĩa.

Khương Lượng thì chỉ cười cười lắc đầu không nói gì.

Lúc này Trương Dương mới thành tâm nhận lỗi, ha ha cười lớn nói: Được! Được! Ta nhận phạt! Anh em phạt gì ta cũng nhận hết, đã được chưa?

Đỗ Vũ Phong cười nói: Tốt, là ngươi nói đó nhé! Vậy thì tối nay chúng ta chơi thâu đêm suốt sáng luôn, toàn bộ chi phí đều do ngươi bao cả .

Trương Dương cố ý thấp giọng khuyên nhủ: Này, chắc ngươi vẫn chưa quên chúng ta đều là cán bộ nhà nước phải không? Thế nguyên tắc của cán bộ nà nước là gì? Đó là cần kiệm liêm chính, thực hành tiết kiệm chống lãng phí đó!

Ngưu Văn Cường nhếch mép cười nhạt: Ngươi đừng tưởng nói như vậy là thoát được nhé. Từ trước tới giờ ngươi toàn ăn chạc của ta, lần này ta phải đòi lại bằng hết, tối nay ngươi không để lại tí huyết thì đừng hòng rời đi được .

Trương dương làm bộ dạng ảo não buồn bực thở dài nói: Thôi thì tối nay ta viết giấy bán thân, xả thân bồi tiếp anh em vậy!

Ngoài Trương Dương ra thì ba gã kia tối nay đã uống khá nhiều, bởi vậy mọi người mới đề nghị sang quán xông hơi tắm mát Thủy Cung ngay bên cạnh tắm hơi giải rượu.

Trương Dương cười tủm tỉm đi tới chỗ một nữ nhân viên xinh đẹp cười nói: Chỗ này có hóa đơn không?

Nữ nhân viên kia cười ngọt ngào trả lời lại: Có! Chỗ chúng tôi còn có cả văn phòng phẩm nữa, có rất nhiều loại đồ ăn cùng nước giải khát, tiên sinh có thể tùy chọn!

Khương Lương mặt mũi đỏ ửng, hiển nhiên đã có tí phê, tay chỉ thẳng mặt Trương Dương quát lớn: Mẹ nó chứ, đám cán bộ các ngươi đều là lũ không ra gì!

Chẳng biết nữ nhân viên kia nghe ra điều gì mà lại xấu hổ mặt đỏ bừng lên.

Trương Dương bực mình quay lại đẩy hắn xuống ghế sô pha giận dữ mắng lại: Ta kháo, ngươi bỏ ngay cái ý nghĩ xấu xa trong đầu đó đi. ngươi có biết ta vừa rồi hỏi gì không? Ta chỉ hỏi người ta giá cả thuê phòng như thế nào, ngươi lại làm ầm lên cái gì vậy?

Thực ra Trương Dương cũng nghĩ tới việc lấy hóa đơn lại cho Hình Triệu Huy chút ngạc nhiên nho nhỏ. Từ lần bên Hồng Kông tới giờ, Trương Dương vẫn ấm ức vì bị bắt làm lao công miễn phí, mãi tới giờ mới có cơ hội trả thù lại.

***

Người tới đây tắm hơi cũng khá đông, bốn người bọn Trương Dương tìm một phòng rồi chui vào.

Dương như Khương Lượng lại nhớ tới chuyện gì không vui, đột nhiên cả tiếng mắng lớn: Mẹ kiếp, ta thấy đám người làm ăn với lão Ngưu đúng là một bọn xảo quyệt, chỉ chăm chăm đến việc tiền nong, không thèm để mắt tới bọn ta. Phải chăng chúng cậy là người thành phố nên khinh thường mấy người nhà quê chúng ta?

Tâm trạng Ngưu Văn Cường đã không tốt sẵn, thấy Khương Lượng nói vậy cũng chẳng thèm đôi co nữa chỉ thở dài ngán ngẩm nói: Uống cái gì mà uống. Bọn chúng đòi tăng phí quản lý thêm hai phần nữa kìa!

Lại được Đỗ Vũ Phong ở bên thêm lời vào: Ta thấy bọn họ căn bản cũng chẳng thèm để ngươi vào trong mắt, bằng không cơm cũng chẳng ăn, rượu cũng chẳng uống, xong việc cái là phủi đít đi sạch .

Bình thường trông Đỗ Vũ Phong thô lỗ như vậy thôi chứ thực ra hắn là người khá tinh tế tỉ mỉ. Hắn cũng thật không ngờ, lão bằng hữu Vũ Phong ở Xuân Dương cũng là một doanh nhân giàu có có tiếng, vậy mà lên giang Thành cái lại bị người ta khinh thường đến vậy.

Trương Dương nghe ra chuyện làm ăn tối nay của họ không được thuận cho lắm, ngồi xích lại gần Ngưu Văn Cường, nhỏ giọng hỏi: Sao vậy? Có chuyện gì à?

Không nhắc đến thì thôi, nhắc tới lại càng bực mình hơn. Ngưu Văn Cường lớn tiếng mắng: Mẹ nó chức, từ trước tới giờ phí quản lý của ta đã nhiều hơn của người khác, vậy mà bọn chúng còn đòi tăng thêm hai phần nữa chứ, chúng tưởng dễ bắt nạt ta lắm sao? Mẹ kiếp, ông đây **** thèm nữa, cùng lắm thì đổi tên là xong chứ gì? Lúc đó xem đứa nào chịu thiệt hơn .

Trương Dương cười nói: Thế sao lúc đầu không tự đặt tên riêng cho mình mà dùng cái tên Kim Khải Việt kia? Khổ cực vất vả kiếm tiền lại cho bọn chúng ngồi không hưởng hoa hồng?

Ngưu Văn Cường lắc lắc đầu nói: Ngươi không hiểu được đâu, ban đầu là do ta thấy danh tiếng của họ khá lớn, hơn nữa bọn ta lại không có kinh nghiệm quản lý nhà hàng. Họ có nhiều nhà hàng lại làm ăn lâu năm nên phương pháp kinh doanh của họ khá tốt, bất đắc dĩ ta mới phải nhờ cậy họ mà thôi!

Trương Dương nhíu nhíu mày nói: KHông bằng để ta nghĩ cách giúp ngươi một chút?

Thực ra lâu nay Ngưu Văn Cường cũng có ý này, từ khi nghe tin Lý Trường Vũ bị bắt giam lỏng, hắn cũng chỉ còn biết trông cậy vào mỗi mình Trương Dương mà thôi, nhưng hiện giờ tâm trạng không tốt, hắn cũng chẳng muốn nghĩ tới chuyện làm ăn nữa, khoát tay cười nói: Bỏ đi, tối nay chúng ta không nói chuyện công nữa, thoải mái nghỉ xả hơi một bữa đi .

Trương Dương cũng không nói thêm gì chỉ cười cười như đã hiểu ý.

***

Tắm xong, bốn người mỗi người quấn một cái áo choàng tắm rồi ra ngoài ngồi uống trà. Trương Dương vừa rót chén trà xong, đang định đưa lên miệng uống thì bị Khương Lượng ngăn lại. Khương Lượng quay sang nói với nữ nhân viên phục vụ: Cho vài chai nước khoáng đi!

Trương Dương ngạc nhiên hỏi lại: Cũng có gì khác nhau đâu?

Khương Lương thần bí cười nhạt nói: Giống cái gì mà giống? ngươi thử nghĩ mà xem, mấy chén trà này người ta phục vụ đã không biết bao người, cũng chẳng biết là đã rửa qua đi hay chưa nữa. THế ngươi vẫn muốn uống sao?

Trương Dương nghe mà nổi da gà, cuống quít bỏ chén trà xuống, không dám uống nữa, lắc đầu cười nói: Đúng là lão Khương có khác, cái gì cũng biết, đến cả chuyện này cũng rành rẽ .

Khương Lượng ha hả cười lớn: Ta có biết gì đâu, căn bản ngươi mà chạm mồm vào đó thì ta cũng chẳng có gan mà uống được!

Trương Dương không nhịn được cũng tủm tỉm cười theo, nhưng để ý thấy Đỗ Vũ Phong cùng Ngưu Văn Cường không cười mà vẫn mặt mày ủ rũ không nói gì. Chắc có lẽ một gã thì buồn bực chuyện làm ăn, còn một gã thì lo lắng vấn đề công tác chính trị.

Chỉ có mình Khương Lượng là không lo lắng mà cũng chẳng buồn bực chuyện gì cả, dù sao hắn cũng chỉ là một đội trưởng đội cảnh sát, dù có trời sập xuống cũng chưa đến lượt hắn phải gánh chịu. Nhưng hắn cũng khá chú ý tới cơn bão chính trị ở Giang Thành lần này, quay sang thấp giọng hỏi Trương Dương: Nghe nói Tần chủ tịch huyện đã không việc gì nữa, có phải lần này ngươi về cũng vì chuyện này không?

Trương Dương cũng thấy không cần thiết phải dấu diếm chuyện này nên chậm rãi kể lại chuyện An gia chứng minh khoản đầu tư kia là không có vấn đề gì, bởi vậy Tần Thanh mới được thả về rồi khôi phục toàn bộ danh phận như trước.

Lúc biết rõ chân tướng sự việc, Khương Lượng lắc đầu thở dài nói: Đúng là làm chính trị có khác, đúng là rắc rối khó hiểu thật. Mà ngươi một mình trốn ở cái văn phòng đại diện trên Bắc Kinh, làm vương làm tướng một vùng coi bộ cũng thích quá nhỉ, tha hồ ăn chơi chẳng phải lo lắng chuyện gì!

Trương Dương tủm tỉm cười cười đáp trả lại: Ngươi thì cũng có khác gì, chuyên làm mấy việc trái pháp luật, phá hỏng kỷ cương đó thôi?

Khương Lượng có chút bất mãn trừng mắt nhìn lại: Ngươi nói cái gì vậy? Đừng có đặt điều nói xấu một cảnh sát mẫu mực, một đảng viên ưu tú như ta nhé? Mà ta nói tiểu tử nhà ngươi, đừng tưởng quen biết nhiều lão đại, đừng nghĩ mới lên chức mà chê bai người khác! Khương Lượng vừa nói vừa phun đám nước trong miệng ra khắp nơi.

Trương dương vừa vội vàng che mặt vừa cười cười nói: Đề nghị lão Khương ngươi đóng cửa xả lại kẻo hạ nguồn ngập lụt tới nơi rồi...!

Hai người đang cười đùa chế nhạo nhau thì nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, nhưng mà hình như là tiếng của Ngưu Văn Cường thì phải? Lúc nhận ra rõ ràng là tiếng của ngưu Văn Cường, Trương dương cùng Khương Lượng vội vàng xỏ dép vào chạy ra ngoài xem sự tình ra sao. Mấy cái chỗ bát nháo này mà làm loạn thì cũng không hay cho lắm.

Lúc hai người Trương dương chạy tới hiện trường thì sự cũng đã xong rồi. Lúc hỏi ra mới biết, hóa ra Ngưu Văn Cường lại là anh hùng cứu mỹ nhân. Chẳng là lúc nãy Ngưu Văn Cường ra ngoài định mua chút đồ lót dạ, lại trùng hợp thấy một thằng nhãi con đang lớn tiếng quát tháo hai nữ nhân viên.

bình thường thì có lẽ hắn đã lựa lời nói khéo làm hòa cho xong, bởi nhẽ ở quán của hắn thì mấy cái chuyện này xảy ra như cơm bữa thôi mà. Chỉ có điều ngày hôm nay tâm tình hắn lại không tốt, vừa thấy cảnh này liền nóng mắt đi tới túm áo thằng nhãi kia lôi sang một bên, định giáo huấn cho hắn một bài học. Thế nhưng thằng nhãi con kia đang tức giận lại bị người khác túm áo lôi đi lại càng tức giận hơn, hắn giận dữ quay mặt lại không nói một lời tung quyền thẳng mặt Ngưu Văn Cường luôn, cũng may Ngưu Văn Cường né được.

Lúc Trương Dương cùng Khương Lượng chạy tới nơi thì thấy Ngưu Văn Cường đang đạp lên người thằng nhãi nằm dưới đất, trong miệng không ngừng mắng chửi: Mẹ nó chứ, thằng nhãi con này, mày tưởng mày là ai mà dám đánh ông? Cho mày chết này...! Chết này...!

Trương Dương nhíu mày nhìn lại tiểu tử nằm dưới đất, thực sự chẳng biết nói lời gì hơn. Tiểu tử kia trông thì cũng chỉ khoảng 20-21 tuổi chứ mấy, người thì gầy gò ốm yếu lại còn đeo kính nữa, đúng là một gã thư sinh điển hình, hơn nữa trong người lại có chút men, ra tay chẳng biết nặng nhẹ đánh cho thằng nhãi kia máu me be bét khắp mặt.

Trương Dương vội vàng kéo Ngưu Văn Cường sang một bên, dù sao thằng nhãi kia cũng chỉ là trẻ con, chứ cứ để như vậy rằng gây án mạng luôn mất.

Ngưu Văn Cường vẫn vùng vằng giãy ra, định cho thằng nhãi con hỗn láo kia vài cước nữa mới nguôi giận, miệng thì không ngừng mắng lớn: Cẩn thận đó thằng nhãi con kia, lần sau để ông thấy mày còn bắt nạt con gái thì đừng trách ông phế mày!

Tiểu tử kia lúc này mới chật vật đứng lên được, một tay che mũi đang không ngừng chảy máu, đôi mắt tràn ngập oán độc nhìm chằm chằm Ngưu Văn Cường, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: Ngươi có giỏi thì đứng yên đó!

Ngưu Văn Cường nhếch mép cười nhạt: Ông phải sợ mày sao? Thằng nhãi coi!

Được lắm, chờ ta gọi cha ta tới, xem ngươi còn lớn giọng được nữa không?

Đúng lúc này thì chủ nhà tắm chạy tới, vừa thấy tiểu tử đang ôm mũi đứng kia, sắc mặt hắn tối sầm lại, vội vàng đi tới nhỏ giọng hỏi: Cậu chủ Phương, đã xảy chuyện gì vậy?

Thằng nhãi vừa bị ăn đòn kia tên là Phương hải Đào, là con trai của Phương Văn Nam - chủ tịch tập đoàn giải trí và ẩm thực Hưng Thịnh, mà thằng nhãi này cũng thuộc dạng phá gia chi tử điển hình.

Chẳng là thằng nhãi này nhìn trúng một nữ nhân viên khá xinh đẹp làm ở nhà tắm hơi này, hai ba ngày nay hắn đều ở lì đây tán tỉnh nàng ta. Chú hắn và cũng là ông chủ lớn của nhà tắm hơi này hay nhiều nhà hàng khách sạn khác, tên là Phương Văn Đông. Thực ra Phương Văn Đông cũng biết chuyện này, nhưng hắn cũng không dám nói chuyện này cho anh trai biết, sợ rằng lại bị anh trai mắng cho một trận bởi vậy mới mắt nhắm mắt mở cho thằng cháu lộng hành. Nhưng thực không ngờ tối nay lại vì chuyện này mà cháu hắn bị người ta đánh cho một trận.

Lại nói tới Ngưu Văn Cường, lúc nhận ra thằng nhãi kia là con trai của Phương Văn Nam, tâm tình hắn không khỏi trầm xuống.

Phương Văn Nam là ai chứ, đệ nhất phú thương ở giang Thành, thanh thế thì không phải bàn cãi rồi, đã thế hắn lại còn là hội doanh nghiệp toàn thành phố, trên đầu lại còn cái danh phận đạibieeru đại hội nhân dân toàn quốc nữa chứ. Người như vậy há có thể trêu vào sao? Mà chính cái nhà hàng Kim Khải Việt của Ngưu Văn Cường lại là chi nhánh của tổng công ty hắn nữa chứ. Sợ rằng chuyện này gặp phiền phức không nhỏ rồi.

***

Phương Hải Đào một tay bưng mũi một tay chỉ thẳng mặt Đỗ Vũ Phong cùng Khương Lượng mắng lớn: Là hai người bọn chúng đánh ta, chú nhanh báo cảnh sát gô cổ hai gã đó lại cho ta!

Ngưu Văn Cương nghe mà mặt biến sắc, chỉ thoáng chốc hắn đã tỉnh tám phần rượu. Còn Đỗ Vũ Phong thì mặt mũi xám xịt lại, vừa rồi cũng là hắn ra tay mạnh nhất, khẳng định thằng nhãi kia lần này trả lại gấp vài lần là ít. Đỗ Vũ Phong quay sang liếc nhìn Ngưu Văn Cường bên cạnh, trong lòng không khỏi hối hận.

Mẹ nó chứ, mới uống có chút rượu mà sao lại không kiềm chế được mình, thân là cán bộ nhà nước lại là cảnh sát vậy mà lại hùa theo lão Ngưu đánh người ta như vậy?

Khương Lượng ở phía sau lúc này mới lặng lẽ kéo Trương Dương sang một bên thấp giọng nói: Trước tiên đi thay quần áo đã! Đây không phải là hắn muốn tìm cách lủi đi mà dưới con mắt nghề nghiệp lão luyện, hắn thấy hôm nay lão Ngưu gặp rắc rối không nhỏ, mà muốn giúp hắn thì không thể ăn mặc như vậy được. Vậy thì tốt hơn hết cứ phải thay quần áo đi đã rồi hẵng tính sau.

Gã chủ nhà tắm thấy con trai chủ tịch bị người ta đánh cũng thấy bất bình tức giận thay, hắn giận dữ chỉ mặt hai người Ngưu Văn Cường cùng Đỗ Vũ Phong quát lớn: Hôm nay các ngươi đừng hòng yên ổn rời khỏi đây!

Bỗng nhiên lúc này Trương Dương cười lạnh nói: Ngươi cũng lớn tiếng quá nhỉ? Ngươi là ông chủ ở đây phải không? Các ngươi không báo cảnh sát thì để ta báo giùm cho. Mà báo là gì đây nhỉ? Ổ mại dâm trái phép... ? Hay là chỗ này làm ăn với xã hội đen? Ta thử xem các ngươi làm sao mà làm ăn được tiếp?

Quả thực Trương Dương suy nghĩ rất nhanh, trước tiên cứ phải tiên hạ thủ vi cường, nhất thiết không được để rơi vào thế bị động, tất cả mọi việc đều phải do mình nắm quyền kiểm soát, hoặc phải áp đảo đối phương ngay từ lúc đầu.

Gã chủ nhà tắm nghe vậy mà ngẩn cả người, quả nhiên hắn bị mấy lời vừa rồi của Trương Dương làm u u mê mê chẳng biết đường nào trả lời lại nữa.

Hiển nhiên Trương Dương sao để thời gian cho hắn phản ứng lại, tiếp tục cả tiếng nói: Đi! Trước hết chúng ta đi thay quần áo đã rồi quay lại tìm bọn chúng nói chuyện sau! Thế nhưng Trương Dương vừa bước được vài bước thì sáu gã bảo vệ tay lăm le dùi cui cao su khí thế hùng hổ, chặn đường không cho Trương Dương rời đi.

Thấy đám bảo vệ chặn đường, Trương Dương không khỏi nhíu nhíu mày khó chịu. Quả thực bên hắn hơi đuối lý chuyện này, nếu như đối phương thông tình đạt lý thì Trương Dương cũng rộng rãi nhận bồi thường thậm chí nhượng bộ vài phần, thế nhưng bây giờ thì sao? Bọn chúng làm như vậy hẳn là không muốn nói chuyện nhỏ nhẹ mà lại tìm chết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Cho tới bây giờ Trương Dương đều không phải là người dễ dàng bị người khác khi dễ. Trước kia chỉ là một gã chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình cấp xã thì hắn còn biết an phận thủ thường, hiện giờ đã lên tới chức chủ nhiệm văn phòng đại diện của huyện Xuân Dương, hơn nữa trừ bỏ những mối quan hệ bên ngoài đi thì hắn còn là nhân viên không chính thức của cơ quan tình báo số 4 trực thuộc cục an ninh quốc gia.

Có ô dù to như vậy, Trương đại quan nhân há phải sợ một gã thương nhân như Phương Văn Nam hay sao? Bởi lẽ từ trước tới giờ Trương Dương vẫn luôn cho rằng, làm quan to hơn thương nhân rất nhiều.

Trương Dương nheo hai mắt lại, cả người toát ra sát khí nồng đậm liếc mắt nhìn từng tên bảo vệ trước mắt. Mấy gã bảo vệ bị ánh mắt của Trương Dương nhìn trúng đột nhiên nội tâm lại phát lạnh, cả người hơi chững lại một chút, không dám tiến tới nữa.

Trương Dương lạnh lùng nói: Đừng trách ta không báo trước, chẳng may bị gãy chân gãy tay gì gì đó, sẽ không ai trả viện phí cho các ngươi đâu!

Phương Hải Đào ở đằng sau hét lớn: Đánh bọn chúng cho ta, có chuyện gì ta lo hết!

Tuy được lời vừa rồi của cậu chủ Phương khích lệ không ít, thế nhưng mấy gã bảo vệ vẫn có chút chột dạ, đành phải quay sang đánh mắt hỏi ý kiến ông chủ. Mà lúc này có 7-8 thanh niên khác từ trên tầng hai chạy xuống. Đám người này đều là bạn bè của Phương Hải Đào tới đây ăn chơi, nghe nói Phương Hải Đào bị người ta đánh nên cả lũ kéo nhau xuống trả thù.

Một tiểu tử để tóc dài dẫn đầu đám người vừa tới nơi liền hùng hùng hổ hổ lớn tiếng quát tháo: Mẹ kiếp, thằng nào dám chọc giận Đào ca của bọn ta? Ta chém hắn vài nhát!

Phương Hải Đào chỉ thẳng mặt Ngưu Văn Cường lạnh lùng nói: Chính là mấy gã đằng kia!

Tiểu tử để tóc dài kia vừa thấy Phương Hải Đào chỉ đối tượng liền móc mã tấu trong áo khoác ra, sáu gã đi cùng hắn đều có giấu vũ khí trong người, lần lượt từng thằng một đều đem đồ chơi ra.

Trương Dương chỉ nhếch mép cười nhạt không nói gì, chỉ có Khương Lượng cùng Đỗ Vũ Phong là cảnh sát, thấy đám nhóc con mới tí tuổi đầu này mà dám ngang nhiên mang đồ lạnh bên người đến chỗ đông người, thực sự hai người bọn họ đã tức giận cực độ, nhất quyết phải dạy dỗ nghiêm khắc mấy thằng nhóc này mới được.

Mấy gã bảo vệ tuy to con, trong tay cũng có dùi cui cao su thế nhưng thấy một đám nhóc con trong tay toàn đồ lạnh như vậy cũng phải lùi lại một chút nhường đường cho bọn chúng. Gã chủ nhà tắm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng hơn nên vội vàng chạy đi gọi điện thoại xin giúp đỡ.

Bên kia gã chủ nhà tắm vừa chạy đi cái là bên này liền khai chiến, hiển nhiên người khơi mào là đám nhóc con lưu manh kia. Nhưng bọn chúng nào có biết, bốn người kia thì có hai người là cảnh sát đặc nhiệm võ công cao cường là điều đương nhiên, hơn hết lại còn một người trông cũng trạc tuổi bọn chúng nhưng võ công lại thâm tàng bất lộ cao thâm đến khó lường.

Còn Ngưu Văn Cường tuy không có võ công gì nhưng đánh lộn lại là sở trường của hắn, tuy làm thương nhân nhưng hắn cũng phải lăn lộn trên chốn giang hồ nhiều năm, cũng phải vào sinh ra tử nhiều lần, mấy thằng nhãi con này hắn cũng chẳng thèm để vào mắt.

Tuy bốn người bọn Trương Dương tay không chiến với 7-8 thằng nhãi con tay toàn đồ chơi nhưng vẫn thản nhiên như không, chưa đầy 10 phút sau cả đám nhóc con lưu manh kia nằm đo sàn cả lũ, mà bốn người bọn Trương Dương thì đến cái vạt áo cũng chẳng bị rách một vệt.

Khương Lượng đảo mắt nhìn cả đám nhóc con dưới sàn hừ lạnh một tiếng nói: Đám nhóc con các ngươi phải trả về cho cha mẹ các ngươi dạy dỗ lại mới được, mới tí tuổi đầu mà đã đòi làm lưu manh!

Trương Dương cũng chen thêm một câu tỏ rõ bản tính hiền lành tốt bụng của mình: Mẹ nó chứ, lão tử ghét nhất bạo lực, là đám nhãi ranh các ngươi tự tìm chết thôi!

Bốn người bọn Trương Dương vừa cười vừa tiêu sái đi vào phòng thay quần áo, dù sao cũng phải mặc quần áo chỉnh tề vào mới nói chuyện đàng hoàng được.

Mấy gã bảo vệ đứng một bên quan sát từ đầu tới cuối cuộc đồ sát vừa rồi, hiển nhiên bọn họ cũng chẳng dám vì mấy đồng lương ít ỏi mà đi liều mạng cả. Mà cho dù có liều mạng cũng chắc gì đã làm gì được đám 4 người kia, hiển nhiên bọn họ cũng không phải lũ ngu tự tìm chết, chỉ lặng yên đứng một bên không dám cản đường đám người Trương Dương nữa.

***

Bốn người bọn Trương Dương vừa đi thay quần áo không lâu thì có hơn mười gã nữa chạy tới, đám người này cũng là người của tập đoàn Hưng Thịnh. Tuy rằng bọn họ ở nhà hàng ngày bên cạnh nhưng phản ứng lại hơi chậm, sự việc xong xuôi rồi mới chạy tới nơi, cũng do gã chủ nhà tắm báo muộn nên bọn họ mới tới trễ như vậy.

Lại nói tới Ngưu Văn cường, đến tận lúc vào phòng thay quần áo hắn mới tỉnh hẳn rượu, hắn biết, hôm nay hắn đã chọc vào đại phiền toái, nếu như đã là do hắn gây ra thì hắn cũng phải chủ động đứng ra xử lý. Nghĩ xong hắn liền rút điện thoại ra gọi cho Phương Văn Đông. Dù sao nhà hàng của hắn cũng thuộc tập đoàn Hưng THịnh, hơn hết tối nay Ngưu Văn Cường lại vừa ăn tiệc với Phương Văn Đông, chắc hẳn người ta cũng phải nể mặt vài phần.

Trước khi Ngưu Văn Cường gọi điện tới thì Phương Văn Đông đã nhận được điện của gã chủ nhà tắm hơi báo cáo sự việc vừa xảy ra. Phương Văn Đông liền dặn gã chủ nhà tắm phải cố gắng giữ bình tĩnh, không được phép xảy ra xung đột nữa, bất kể là chuyện như thế nào cũng phải đợi hắn qua giải quyết.

Phương Văn Đông thừa biết tính đại ca, tuy rằng ngoài miệng không nói gì chứ trong bụng thì hết mực cưng chiều thằng con bảo bối của mình. Mà bình thường đứa cháu Hải Đào này tính tình cũng hơi kiêu căng, nhưng nó lại sống nội tâm ít khi gây chuyện bên ngoài. Vậy mà lần này lại bị người ta đánh ngay trên địa bàn của cha mình, chắc có lẽ vì thế mà nó mới tức giận đến vậy.

Phương Văn Đông vừa mới chạy sang nhà tắm hơi bên cạnh xem xét tình hình ra sao thì điện thoại lại vang lên, là Ngưu Văn Cường gọi tới. Hắn cũng có chút ấn tượng với vị tiểu cổ đông nhà hàng Kim Khải Việt này, tuy rằng tối nay hắn cũng có bắt tay với chúc rượu Ngưu Văn Cường, thế nhưng đây chỉ là có cho lấy lệ chứ hắn nào có để vào mắt một tiểu thương nhân cấp huyện như Ngưu Văn Cường.

Phương Văn Đông vốn tưởng Ngưu Văn Cường gọi điện tới là để thương lượng lại chuyện phí quản lý nhà hàng, nhưng thực không ngờ Ngưu Văn Cường lại nhắc tới chuyện ở nhà tắm hơi. Ngẫm lại một chút phương Văn Đông liền đoán ra, chắc chắn thằng nhãi này là người đánh cháu trai của hắn. Hắn liền tức giận thầm mắng. Chỉ là một gã tiểu thương con con mà dám đánh Hải Đào hay sao?

Phương Văn Đông không trả lời tiếng nào, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ngắt máy luôn. Hắn quay sang lạnh lùng nói với gã chủ nhà tắm: Gọi điện báo cảnh sát đi, kêu họ cử người tới đây!

Đối phó với mấy chuyện đánh lộn này thì gọi cảnh sát là phương pháp hiệu quả nhất. Mà trên hết Phương Văn Đông hắn cũng không phải xã hội đen, hắn là một thương nhân, hơn nữa hắn cũng được cho là một thương nhân thành công khá tiếng tăm.

Vốn dĩ hắn vẫn đang phân vân không biết có nên báo cảnh sát hay không, vì hắn vẫn chưa rõ thân phận đối phương ra sao. Thế nhưng Ngưu Văn Cường vừa gọi tới chứng thực được thân phận, hắn liền không do dự nữa mà trực tiếp bảo cấp dưới báo cảnh sát. Bởi nhẽ hắn cũng biết chút ít gia cảnh của Ngưu Văn Cường, thằng nhãi này dám gây sự ở đây thì chỉ có đường chết không sai.

Lại nói Ngưu Văn Cường gọi điện cho Phương Văn Đông hy vọng hắn giúp đỡ một chút, vậy mà lại bị người ta không nói lời nào, trực tiếp ngắt điện thoại, điều này chứng tỏ đến đến tám chín phần rằng người ta sẽ không nể mặt hắn. Xem ra chuyện tối nay khó bề thu xếp ổn thỏa rồi!

Đỗ Vũ Phong một bên lại càng thấp thỏm bất an. hắn cũng góp một chân một tay đánh thằng nhãi kia, nếu như chuyện tối nay không giải quyết được mà lại càng làm lớn hơn, hắn sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan sau này của hắn.

Khác với hai người kia, Khương Lượng là người ngoài cuộc nên tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Hắn thấp giọng nói: Cố gắng tìm cách hòa giải, nhất quyết không được làm lớn hơn nữa!

Khương Lượng vừa nói xong liền rút di động ra gọi người giúp đỡ. Hắn cũng quen biết không ít người làm trong ngành cảnh sát trên giang Thành, hắn đang muốn tìm một người có quen biết với người của tập đoàn Hưng Thịnh, hy vọng nhờ người ta làm trung gian đứng ra hòa giải giúp chuyện này.

Chỉ có mình Trương Dương là vẫn thản nhiên như thường, giả như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Điều này cũng chẳng có gì là lạ cả, một người quen mặt không biết bao lão đại từ cấp xã đến trung ương như Trương Dương, hiển nhiên Trương Dương cũng chẳng thèm coi một gã thương nhân cỏn con như Phương Văn Nam ra gì.

Khương Lượng thấy vẻ mặt Trương Dương vẫn bình thản như thường, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục công phu trấn tĩnh của Trương dương. Đúng là lên thành phố có khác, mới có ít lâu mà công phu hàm dưỡng đã hơn hẳn mấy gã ở tiểu thị trấn như hắn rồi.

Phương Văn Đông cũng dặn kỹ gã chủ nhà tắm, nhất quyết không được xung đột với đám người Ngưu Văn Cường nữa, nhưng cũng không được để bọn họ rời đi. Tất cả phải chờ phía cảnh sát tới làm rõ sự tình.

***

Phụ trách đêm đó lại chính là Hồ Chí Cương, đồn trưởng đồn công an Nhã Vân. Theo lý thuyết, thân là đồn trưởng, hắn cũng không cần thiết phải đích thân xử lý vụ này, nhưng mà người báo lại là Phương Văn Đông nên hắn mới phải đích thân ra mặt. Trừ việc quan hệ cá nhân của hắn với Phương Văn Đông khá tốt ra, thì đồn công an Nhã Vân của hắn cũng được Phương Văn Đông hỗ trợ khá nhiều. Mà hơn hết, bảo vệ trật tự trị an công cộng là trách nhiệm của công an bọn họ.

Chỉ có Phương Văn Đông là cho rằng, đây là nuôi binh ba năm dùng một giờ. Bình thường hắn đã cấp không ít chỗ tốt cho đồn công an của Hồ Chí Cương, lần này cũng là xem thành ý đáp trả lại của hắn ra sao.

Hồ Chí Cương tự mình dẫn theo 6 gã cảnh sát nữa chạy ô tô tới nhà tắm hơi. Tuy rằng bầu không khí vẫn rất căng thẳng, chỉ là song phương đều nhận có ý định kiềm chế nên mới không xảy ra xung đột nữa.

Trước khi cảnh sát tới thì Phương Hải Đào được đưa đi bệnh viện để băng bó vết thương, còn đám chân tay đàn em của hắn đều lủi đi sạch.

Còn đám bạn bè Khương Lượng gọi điện nhờ vả, vừa nghe chuyện liên quan đến con trai của Phương Văn Nam thì người nào người đấy đều tìm lý do gì đó khước từ, cũng không phải bọn họ không muốn dây vào mớ phiền phức này, mà cho dù có muốn bọn họ cũng không có cái năng lực đó.

Khương Lượng cũng bắt đầu nhận ra sự tình khó giải quyết hơn dự tính rất nhiều. Xem ra lần này gặp phiền phức to rồi đây.

***

Vóc người Hồ Chí Cương vừa lùn tịt vừa béo ị, hắn vừa bước vào liền ưỡn ngực, giơ cái bụng phệ của mình lên lớn giọng quát: Vừa rồi là ai gây sự đánh lộn ở đây? Những lời này liền chứng tỏ sự thông minh của hắn, mặc kệ sự việc ra sao, trước tiên hắn cứ phải làm rõ một chuyện, đó là vừa rồi có người báo ở đây có đánh lộn nên cảnh sát mới tới đây ổn định trật tự trị an.

Ngưu Văn Cường kiên trì bước ra thấp giọng nói: Ta ta, không có quan hệ gì tới người khác cả! Ở thời khắc mấu chốt Ngưu Văn Cường vẫn dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm về mình.

Hắn biết ba người kia đều có cái danh cán bộ nhà nước trên lưng, hơn hết Khương Lượng cùng Đỗ Vũ Phong lại là cảnh sát, nếu làm lớn sự việc thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới sự nghiệp của bọn họ, bởi vậy hắn mới chủ động đứng ra nhận hết tội về mình.

Hồ Chí Cương nhếch mép cười nhạt: Xem ra ngươi cũng có nghĩa khí đó, nhưng mà ta nhận được điện báo cả bốn người các ngươi đều tham gia ẩu đả đánh người. Tất cả các ngươi đều phải theo ta về đồn điều tra làm rõ hết!

Trương Dương chậm rãi bước ra cười cười nói: Đồng chí cảnh sát, vừa rồi có bảy thanh niên mang vũ khí định hành hung bọn tôi, ngài có định điều tra luôn chuyện này hay không?

Hồ Chí Cương trừng mắt nhìn lại lạnh lùng nói: Ta chỉ biết hiện tại là các ngươi hành hung gây gổ đánh người chứ không thấy đám thanh niên nào cả. Đem tất cả bọn họ về đồn!

Khương Lượng cùng Đỗ Vũ Phong đều là người trong nghề nhìn thoáng qua cũng biết Hồ Chí Cương thiên vị bao che cho người của tập đoàn Hưng THịnh, mà cũng chẳng trách được, đây là địa bàn của người ta, đồn công an bao che cho họ là lẽ thường tình.

Lúc này Khương Lượng mới tiến ra cười nói: Đồng chí cảnh sát, ta thấy sự việc cũng không lớn lắm, chi bằng để cho song phương đàm phán nhẹ nhàng giải quyết vấn đề này, thế nào?

Thực ra Hồ Chí Cương muốn giải quyết nhẹ nhàng như vậy lắm chứ, nhưng khổ nỗi lúc nãy Phương Văn Đông đã đánh tiếng báo trước, bốn gã kia hành hung đánh cháu trai hắn, hiển nhiên hắn không thể dễ dàng bỏ qua chuyện lần này được.

Trong bụng có chủ ý sẵn rồi nên Hồ Chí Cương mới giả bộ dạng giận dữ mắng: Ngươi tính làm gì vậy? Bọn ta là người chấp hành pháp luật mà ngươi dám cò kè mặt cả như vậy sao? Tất cả đứng hết lên cho ta!

Khương Lượng cố nén giận thấp giọng nói: Tôi có thể nói nhỏ với đồng chí một chút được không?

Khương Lượng vốn định tiết lộ thân phận của mình cho đối phương biết nhưng thật không ngờ Hồ Chí Cương lại không biết ý vẫn cứ nghiêm mặt lạnh lùng nói: Nói cái gì mà nói? Giở trò ít thôi, ngoan ngoãn theo ta về đồn!

Trương Dương hừ lạnh một tiếng nói: Ta nói đám cảnh sát các ngươi có phải hết việc để làm rồi hay không vậy? Cứ ở đây làm mấy chuyện không đâu, sao không lên lầu bắt ổ mại dâm trên đó đi? Ai dám cùng ta đi từng phòng một khám xét, xem ta nói có đúng hay không!

Gã chủ nhà tắm vừa nghe thế mặt liền biến sắc vội vàng đáp trả: Ngươi... ngươi nói bậy! Chỗ ta là chỗ làm ăn đàng hoàng, không làm mấy chuyện phi pháp đó!

Trương Dương cười lạnh nói: Đừng tưởng ta không biết, trên lầu các ngươi có dịch vụ xoa bóp bấm huyệt cho khách tới tắm nhưng mà mấy nữ nhân viên kia đều ăn mặc hở hang rồi thì chẳng biết nhân viên hay khách hàng xoa bóp bấm huyệt nữa. Ta thử xem xem ngươi trả lời ra sao về việc này?

Đỗ Vũ Phong ở bên không ngừng kéo tay Trương Dương lại thấp giọng nhắc nhở: Đừng làm loạn nữa... . Hắn vẫn chột dạ vụ việc lần này, thực sự hắn không muốn làm lớn hơn nữa, mong rằng có thể giải quyết được ổn thỏa chuyện lần này là tốt lắm rồi.

Khương Lượng cũng nhận thấy Trương Dương có chút xúc động, nhưng cẩn thận suy xét lại thì làm vậy cũng không phải là không có chỗ hay. Làm người phải là không có chỗ hay. Làm người hẳn phải có điểm yếu nào đó, hơn hết chỗ bát nháo này ra vào lắm loại người, dám chắc họ cũng kinh doanh luôn cái dịch vụ kia lắm chứ.

Mà tính khí thằng nhãi Trương Dương này là vậy, luôn lấy cứng đối cứng, khuấy cho sự việc bung bét hết cả ra, để xem cuối cùng kẻ nào chịu thiệt nhiều hơn. Biết rằng nếu không làm lớn hơn thằng nhãi Trương Dương sẽ không dừng tay nên Khương Lượng vẫn trầm mặc không ngăn cản, để mặc xem Trương Dương làm được những gì.

Hồ Chí Cương vẫn chỉ coi Trương Dương như lợn chết không sợ nước sôi, cố ý làm bộ làm tịch hòng thoát tội, hắn cười nhạt nói: Được rồi, vậy ta sẽ đi với ngươi kiểm tra chỗ này một chút, xem ngươi làm được cái trò trống gì nào!

Trương Dương cũng chẳng ra vẻ sợ hãi gì mà lại tươi cười nói lại: Hôm nay ngươi không cùng ta đi kiểm tra thì ta mới là người không để yên cho ngươi đó!

Hồ Chí Cương cũng bị câu nói này của Trương Dương làm tức giận không thôi: Đứng úp mặt vào tường hết cho ta, ta nghi ngờ các ngươi mang theo hung khí, giờ ta sẽ tiến hành lục soát từng người một!

Hồ Chí Cương vừa dứt lời thì điện thoại lại kêu, hắn lỉnh sang một góc nghe điện. Là phương Văn Đông gọi tới, thông báo kết quả giám định vết thương của cháu trai hắn, gãy xương sống mũi, xương gò má bên trái bị rạn, não bị chấn động nhẹ, đã cấu thành thương tổn.

Hồ Chí Cương nghe xong cũng hiểu ý Phương Văn Đông nhắc nhở hắn liệu mà hành sự cho đúng chức trách. Tính thời gian thì Phương Hải Đào cũng vừa mới tới bệnh viện làm gì có chuyện đã giám định vết thương nhanh như vậy được, nhưng mà Phương Văn Đông đã nói vậy thì chắc chắn là như vậy, hắn trong giấy giám định của bác sĩ sẽ không lệch một chữ nào cho xem.

Ngắt điện thoại xong Hồ Chí Cương liền quay lại chỉ thẳng mặt đám người Ngưu Văn Cường nói: Đứng hết lên cho ta!

Trương Dương vẫn chẳng coi ai ra gì, thản nhiên rút di động ra bấm một dãy số gọi. Một gã cảnh sát thấy Trương Dương hành động bất ngờ liền áp sát tới, Trương Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn nói: Ngươi tiến tới một bước nữa, đừng trách ta đánh ngươi!

Gã cảnh sát kia bị Trương Dương coi thường liền giận dữ vung dùi cui lên lao tới chỗ Trương Dương.

Đúng lúc này thì đầu dây bên kia bắt máy, Trương Dương tủm tỉm cười nói: Điền cục trưởng phải không? Ngài khỏe! Cháu là Trương Dương...!

Gã cảnh sát kia đang đà lao tới đột nhiên nghe thấy ba chữ Điền cục trưởng liền đứng phắt lại, Điền cục trưởng ở đây còn ai khác ngoài cục trưởng cục công an thành phố Giang Thành - Điền Khanh Long cơ chứ? Trong nội bộ cảnh sát Giang Thành này thì có ai mà không biết danh tiếng của Điền cục trưởng? Có gã cảnh sát nào không sợ uy thế của Điền cục trưởng?

Hồ Chí Cương nghe thấy Trương Dương gọi tới Điền cục trưởng lúc này hắn mới biết, vì sao người ta lại ra vẻ kiêu ngạo không xem ai ra gì như vậy, hóa ra là có đại lão bản chống lưng phía sau, chả trách... chả trách...!

Trương Dương vẫn làm bộ chăm chú gọi điện chẳng thèm coi ai ra gì thản nhiên nói tiếp: Thực ra không phải đã quấy rầy Điền cục trưởng,chẳng là cháu ở bên ngoài gặp chút chuyện, chắc phải nhờ Điền cục trưởng ra tay tương trợ một chút!

Điền KHánh Long nghe thế không khỏi ha ha cười lớn, tiểu tử Trương Dương này gọi tới nhờ và chắc là gặp chuyện gì rắc rối. Mà theo hắn thấy thì xung tiểu tử này cũng chẳng thiếu gì phiền phức, cứ thử xem con đường phát triển của hắn thì biết, cứ như đạp lên phiền phức để thăng quan tiến chức không bằng.

Nếu như Trương Dương đã trực tiếp gọi điện tới thì hắn cũng sảng khoái giúp đỡ: Cứ nói, chỉ cần không làm chuyện gì trái với kỷ cương pháp luật thì ta đều có thể giúp ngươi được!

Trương Dương liếc mắt nhìn Hồ Chí Cương một chút, ý vị thâm trường nói: Chẳng là cháu có mấy bằng hữu ở nhà tắm hơi gần hồ Nhã VÂn bị người ta dùng dao uy hiếp!


/2583

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status