Editor: Aubrey.
"Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Sở Ngụy, Tưởng Trầm Hàn Dương,..."
Nguyên An Bình đứng ở trước mặt các học sinh, đợi các học sinh đọc xong tất cả các tên trong Bách Gia Tính, Nguyên An Bình mới nói rằng: "Giống như lúc trước, sau khi học xong môn này, ta sẽ giảng cho các ngươi nghe về cố sự của một câu thành ngữ. Cố sự của ngày hôm nay có tên là, thật giả lẫn lộn."
Sau khi Nguyên An Bình dứt lời, hắn liền bước tới bàn của mình ngồi xuống, giảng giải cho các học sinh bên dưới nghe: "Cố sự này đã xảy ra rất lâu rồi, trong đó kể về một người có tên là Tề Nhai."
Đương nhiên, tên này là do hắn bịa ra, nhưng nội dung của cố sự này thì hắn vẫn còn nhớ. Dường như lúc trước đã từng được cải biên, còn họ tên người đó là gì, hắn cũng không có trí nhớ tốt đến vậy.
"Tề Nhai không được đi học, sinh hoạt quá mức bần cùng nên liền sinh ra chán nản, nhưng hắn lại có vài phần khôn vặt. Hơn nữa, lá gan so với người bình thường cũng lớn hơn một chút, cho nên hắn vẫn luôn dựa vào sự khôn vặt của mình để chiếm một chút tiện nghi và một ít chỗ tốt. Thế nhưng, mặc dù như vậy, cuộc sống của hắn vẫn luôn trong tình trạng ăn được bữa trước nhưng lại không có bữa sau."
Hắn liếc mắt nhìn một vòng các học sinh đang nghiêm túc lắng nghe cố sự ở bên dưới, sau đó lại đổi cách kể chuyện để cho bọn chúng có thể nghe được dễ hiểu hơn.
"Ngày đó, hắn nghe được tin có một vị Vương gia muốn mời một nhạc sĩ đến Vương phủ. Nhạc sĩ chính là những người biết biểu diễn bằng nhạc cụ, bọn họ có thể thổi sáo, có thể đánh đàn, tất nhiên cũng có người biết đánh đàn tỳ bà. Nhạc cụ có rất nhiều loại, mà người chơi nhạc cụ tốt, thì được gọi là nhạc sĩ. Mà vị Vương gia kia thì lại thích nghe thổi kèn, kèn cũng là một loại nhạc cụ. Sau khi Tề Nhai nghe được tin tức này, hắn cũng giống như những người khác, cũng cùng đi xem náo nhiệt. Hắn nhìn thấy có rất nhiều nhạc sĩ được mời đến, trong đầu liền nảy ra một chủ ý, tuy hắn không biết thổi kèn, nhưng hắn lại giả mạo nhạc sĩ cũng cùng với bọn họ tiến vào trong Vương phủ."
Có người nhấc tay hỏi: "Hắn không biết thổi kèn, vậy làm sao hắn đi vào trong Vương phủ được?"
Nguyên An Bình gật đầu: "Câu hỏi này rất hay, như lúc đầu ta đã nói, Tề Nhai này rất là tinh ranh. Đang ở trong tình huống như thế, hắn lại là một người không biết thổi kèn, vậy làm thế nào mà hắn có thể dùng thân phận nhạc sĩ tiến vào trong Vương phủ? Vấn đề này ta tạm thời để lại cho các ngươi suy nghĩ, các ngươi cũng có thể phát huy mọi trí tưởng tượng của mình. Ngẫm lại, vì cái gì mà Tề Nhai có thể trà trộn vào trong Vương phủ thành công? Đây sẽ là bài tập về nhà cho các ngươi, ngày mai ta muốn được nghe ý nghĩ của các ngươi."
Hắn nói xong liền bảo Lý Tự giúp hắn ghi nhớ bài tập ngày hôm nay, miễn cho chính hắn lại quên mất việc này.
"Ta tiếp tục giảng, tại sao Tề Nhai lại muốn trà trộn vào Vương phủ? Hắn trà trộn vào Vương phủ như thế nào? Dù sao, hắn cũng là một người không biết thổi kèn."
Nguyên An Bình tiếp tục giảng giải: "Sở dĩ Tề Nhai dám to gan như vậy là bởi vì hắn phát hiện, Vương phủ mời về rất nhiều nhạc sĩ, mà vị Vương gia kia thì lại thích được nhiều người thổi kèn cho hắn nghe. Cho nên, Tề Nhai cảm thấy hắn có thể lợi dụng cơ hội này, mà trên thực tế, quả thực rất đúng với suy nghĩ của hắn, hắn đã thành công. Thời điểm thổi kèn, không khác với những nhạc sĩ khác, hắn cũng bày ra bộ dạng như đang thổi kèn, bởi vì xung quanh cũng có nhạc sĩ thật sự biết thổi kèn, nên hắn đã trộn lẩn vào trong đó, những người khác cũng không phát hiện ra kỳ thực hắn không biết thổi kèn. Sau khi hắn tiến vào Vương phủ, cuộc sống tất nhiên cũng trở nên tốt hơn, cũng không cần vì chuyện ăn mặc mà phát sầu nữa. Chuyện duy nhất mà hắn cần phải làm là, mỗi lần vị Vương gia kia muốn nghe thổi kèn, hắn chỉ cần giả vờ giả vịt là được. Hắn cứ như vậy mà trôi qua hai năm, mà trong hai năm này cũng không có một ai phát hiện hắn là một người không biết thổi kèn. Nghe đến đây, có phải các ngươi đều cảm thấy vận khí của hắn phi thường tốt đúng không? Hơn nữa, hắn không có bản lĩnh gì mà lại được hưởng thụ đãi ngộ dành cho các nhạc sĩ trong Vương phủ, thật khiến cho người khác không khỏi ao ước. Tới đây, ta nghĩ nên hỏi các ngươi một chút, nếu như các ngươi là Tề Nhai, rõ ràng biết bản thân mình không thể thổi được kèn, chỉ là nhờ vận may mà được xâm nhập vào trong Vương phủ, trong lòng các ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
Nguyên An Bình chỉ điểm Bàn Đôn trước tiên: "Nguyên Tiểu Bàn! Ngươi tới nói một chút, nếu như ngươi là Tề Nhai, sau khi thuận lợi xâm nhập vào Vương phủ làm nhạc sĩ, ngươi sẽ có tính toán gì?"
Bàn Đôn có chút không rõ lắm, liền hỏi: "Làm nhạc sĩ rất tốt sao?"
"Đúng vậy, dù sao nơi đó cũng là Vương phủ, tiền công so với những chỗ khác cũng tốt hơn, món ăn ở đó cũng ngon hơn so với những chỗ khác."
Bàn Đôn tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp đó, sau đó liền trả lời: "Ta muốn đem thức ăn phân cho cha nương ta, sau đó sẽ đem tiền đưa cho nương ta tích góp. Nương ta nói, cưới vợ phải cần rất nhiều tiền a."
Những học sinh khác nghe xong liền cười ha hả, Nguyên An Bình nín cười, lại ho khan một chút: "Ân! Không sai, ý nghĩ của ngươi rất chân thật, cũng rất có hiếu. Hoắc Tiểu Tây! Ngươi tới trả lời một chút."
Hoắc Tiểu Tây đứng lên: "Ta sợ sẽ bị phát hiện, nếu như bọn họ phát hiện ra ta không biết thổi... Thổi kèn, nhất định sẽ đánh ta."
Nguyên An Bình gật gật đầu: "Trong tình huống bình thường, bắt đầu đoạn thời gian đó thì nhất định sẽ sợ sệt, sợ bị người khác phát hiện. Dù sao nơi đó cũng là Vương phủ, nếu như hắn bị người khác phát hiện mình không biết thổi kèn, vậy chính là hắn đã lừa gạt Vương gia, kết cục nhất định sẽ rất đáng sợ. Có thể qua vài tháng sẽ không có ai phát hiện, như vậy lá gan của hắn cũng sẽ lớn lên, sau đó hắn sẽ từ từ cho rằng chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra hắn, đây chính là loại người luôn có tâm lý may mắn. Sau khi làm chuyện xấu, những người này sẽ không ngừng tự nói với chính mình, rằng người khác sẽ không phát hiện, sẽ không phát hiện ra đâu. Nếu như đã làm chuyện xấu một lần mà không có bị phát hiện, vậy thì làm thêm một lần nữa cũng sẽ không ai phát hiện ra đâu, hắn sẽ luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ bị người khác phát hiện. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần khi các ngươi làm chuyện xấu, lần thứ nhất không bị phát hiện là do vận khí tốt, lần thứ hai không bị phát hiện, đó cũng là nhờ vào vận may của ngươi. Các ngươi cũng cần phải biết, chuyện may mắn như vậy, không phải lúc nào cũng sẽ xảy ra, rất có thể sẽ gặp phải xui xẻo. Nếu như lần thứ nhất làm chuyện xấu mà bị phát hiện, thì cho dù hắn có làm người tốt đến đâu đi chăng nữa, sau này cũng sẽ không có ai tín nhiệm hắn. Cho nên, làm chuyện xấu thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, chỉ khác nhau ở chỗ là sớm hay muộn, vì để tránh cho việc gặp phải một kết cục không tốt, cứ là chuyện xấu thì nhất định không được làm."
Sau khi nói xong, hắn liền liếc mắt nhìn đến một vài học sinh đang có chút xấu hổ, hắn không nói gì, mà lại tiếp tục giảng: "Nguyên Lâm! Nếu như ngươi được tiến vào Vương phủ, thì ngươi sẽ làm gì?"
Nguyên Lâm đứng lên, trả lời rất bình tĩnh: "Phần tiền công này rất tốt, ta không nghĩ sẽ để cho nó mất đi. Nếu như chỉ cần lừa gạt như vậy mà vẫn có thể vượt qua hai năm, vậy trong hai năm này ta sẽ ở đó học thổi kèn."
"Ồ." Nguyên An Bình nhướng mày: "Vậy ngươi muốn học như thế nào? Thỉnh giáo nhạc sĩ khác, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, còn tự học, âm thanh khi thổi kèn nếu như bị nghe được, vẫn rất có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Nguyên Lâm cau mày: "Lén lút học, Vương phủ luôn có thời gian ra vào, nhạc sĩ cũng không phải lúc nào cũng ở trong Vương phủ."
Nguyên An Bình gật gật đầu: "Vậy ngươi có từng nghĩ tới trước khi học xong sẽ bị bọn họ bắt được hay không? Đây chính là một chuyện có mức độ nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận sẽ khiến cho chính mình mất mạng."
Nguyên Lâm rất kiên định nói: "Thời gian hai năm, ta nhất định có thể học được."
Nguyên An Bình hỏi tiếp: "Nếu như không học được thì sao?"
"Nhất định có thể học được."
Nguyên An Bình cười cười: "Ngươi muốn dùng tánh mạng để đánh cược một cơ hội."
Nguyên Lâm dừng lại trong chốc lát: "Nếu như đáng giá để đánh cược, thì ta sẽ nguyện ý đánh cược."
Nguyên An Bình nhìn Nguyên Lâm, dù sao cũng chỉ là một hài tử không lớn bao nhiêu, nhưng tính tình của đối phương lại khiến cho hắn có chút bận tâm: "Nguyên Lâm! Ta không có cách nào giải đáp ý nghĩ của ngươi là đúng hay sai, nhưng hãy nhớ kỹ một câu nói của ta, những lúc mà ngươi đang làm bất cứ việc gì mà lại không biết việc đó là đúng hay sai, ngươi hãy suy nghĩ đến hậu quả, đừng chỉ nghĩ tới ngươi sẽ nhận được những gì, mà hãy nghĩ tới ngươi sẽ mất đi những gì. Nếu như mất đi một điều gì đó mà khiến cho ngươi vô cùng hối hận, vậy thì không nên làm. Hiện tại có lẽ ngươi sẽ không hiểu những lời ta nói, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngày hôm nay."
Nguyên Lâm gật đầu: "Được."
Trọng Tôn Liên Giác đang dựa vào tường tắm nắng, cũng nghe được cuộc nói chuyện bên trong, ông liền mở mắt ra cảm khái: "Người này thật bất phàm." Cũng không biết là ông đang nói đến Nguyên An Bình hay là Nguyên Lâm.
Nguyên An Bình lại tiếp tục gọi tên vài học sinh để cho bọn chúng nói ra suy nghĩ của mình, cũng không phải hắn muốn nghe bọn chúng nói ra mấy lời đạo lý cao thượng bao nhiêu. Mà cái hắn muốn nghe chính là bọn chúng có tư tưởng như thế nào, suy nghĩ có thấu hiểu hay không. Chuyện thị phi là đúng hay sai không phải là để cho hắn nói, mà là nên để cho những hài tử này tự mình suy nghĩ.
Không tiếp tục vấn đề này nữa, Nguyên An Bình lại kể tiếp cố sự: "Tề Nhai ở trong Vương phủ đợi hai năm, bởi vì hắn cho rằng mình còn có vài phần khôn vặt, nên hắn luôn cảm thấy mình có thể lừa gạt được hết tất cả mọi người, chắc chắn sẽ không có ngày bị phát hiện. Cho nên, hắn cũng không có ý nghĩ giống Nguyên Lâm là sẽ đi học thổi kèn, nếu như hắn thật sự có tâm tư hiếu học, thì hắn đã không phải là một người vô học, cũng không cần dựa vào trò lừa bịp để tiến vào Vương phủ. Thế nhưng sau này, Vương gia chết vì bệnh, thế tử kế vị trở thành Vương gia, hắn và phụ thân của mình giống nhau, cũng rất thích được nghe thổi kèn. Chỉ là, hắn không giống với vị Vương gia trước, nghe nhiều nhạc sĩ cùng nhau thổi kèn, mà lại thích nghe từng người thổi. Bởi vì hắn cho rằng mỗi một vị nhạc sĩ đều có tài thổi nhạc khúc riêng, không nhất định phải tương đồng. Mà Tề Nhai, sau khi phát hiện được tình huống này, hắn chỉ còn cách phải đào tẩu suốt đêm."
Lý Tự nghi hoặc: "Hắn cứ thế trốn dễ dàng như vậy?"
"Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Sở Ngụy, Tưởng Trầm Hàn Dương,..."
Nguyên An Bình đứng ở trước mặt các học sinh, đợi các học sinh đọc xong tất cả các tên trong Bách Gia Tính, Nguyên An Bình mới nói rằng: "Giống như lúc trước, sau khi học xong môn này, ta sẽ giảng cho các ngươi nghe về cố sự của một câu thành ngữ. Cố sự của ngày hôm nay có tên là, thật giả lẫn lộn."
Sau khi Nguyên An Bình dứt lời, hắn liền bước tới bàn của mình ngồi xuống, giảng giải cho các học sinh bên dưới nghe: "Cố sự này đã xảy ra rất lâu rồi, trong đó kể về một người có tên là Tề Nhai."
Đương nhiên, tên này là do hắn bịa ra, nhưng nội dung của cố sự này thì hắn vẫn còn nhớ. Dường như lúc trước đã từng được cải biên, còn họ tên người đó là gì, hắn cũng không có trí nhớ tốt đến vậy.
"Tề Nhai không được đi học, sinh hoạt quá mức bần cùng nên liền sinh ra chán nản, nhưng hắn lại có vài phần khôn vặt. Hơn nữa, lá gan so với người bình thường cũng lớn hơn một chút, cho nên hắn vẫn luôn dựa vào sự khôn vặt của mình để chiếm một chút tiện nghi và một ít chỗ tốt. Thế nhưng, mặc dù như vậy, cuộc sống của hắn vẫn luôn trong tình trạng ăn được bữa trước nhưng lại không có bữa sau."
Hắn liếc mắt nhìn một vòng các học sinh đang nghiêm túc lắng nghe cố sự ở bên dưới, sau đó lại đổi cách kể chuyện để cho bọn chúng có thể nghe được dễ hiểu hơn.
"Ngày đó, hắn nghe được tin có một vị Vương gia muốn mời một nhạc sĩ đến Vương phủ. Nhạc sĩ chính là những người biết biểu diễn bằng nhạc cụ, bọn họ có thể thổi sáo, có thể đánh đàn, tất nhiên cũng có người biết đánh đàn tỳ bà. Nhạc cụ có rất nhiều loại, mà người chơi nhạc cụ tốt, thì được gọi là nhạc sĩ. Mà vị Vương gia kia thì lại thích nghe thổi kèn, kèn cũng là một loại nhạc cụ. Sau khi Tề Nhai nghe được tin tức này, hắn cũng giống như những người khác, cũng cùng đi xem náo nhiệt. Hắn nhìn thấy có rất nhiều nhạc sĩ được mời đến, trong đầu liền nảy ra một chủ ý, tuy hắn không biết thổi kèn, nhưng hắn lại giả mạo nhạc sĩ cũng cùng với bọn họ tiến vào trong Vương phủ."
Có người nhấc tay hỏi: "Hắn không biết thổi kèn, vậy làm sao hắn đi vào trong Vương phủ được?"
Nguyên An Bình gật đầu: "Câu hỏi này rất hay, như lúc đầu ta đã nói, Tề Nhai này rất là tinh ranh. Đang ở trong tình huống như thế, hắn lại là một người không biết thổi kèn, vậy làm thế nào mà hắn có thể dùng thân phận nhạc sĩ tiến vào trong Vương phủ? Vấn đề này ta tạm thời để lại cho các ngươi suy nghĩ, các ngươi cũng có thể phát huy mọi trí tưởng tượng của mình. Ngẫm lại, vì cái gì mà Tề Nhai có thể trà trộn vào trong Vương phủ thành công? Đây sẽ là bài tập về nhà cho các ngươi, ngày mai ta muốn được nghe ý nghĩ của các ngươi."
Hắn nói xong liền bảo Lý Tự giúp hắn ghi nhớ bài tập ngày hôm nay, miễn cho chính hắn lại quên mất việc này.
"Ta tiếp tục giảng, tại sao Tề Nhai lại muốn trà trộn vào Vương phủ? Hắn trà trộn vào Vương phủ như thế nào? Dù sao, hắn cũng là một người không biết thổi kèn."
Nguyên An Bình tiếp tục giảng giải: "Sở dĩ Tề Nhai dám to gan như vậy là bởi vì hắn phát hiện, Vương phủ mời về rất nhiều nhạc sĩ, mà vị Vương gia kia thì lại thích được nhiều người thổi kèn cho hắn nghe. Cho nên, Tề Nhai cảm thấy hắn có thể lợi dụng cơ hội này, mà trên thực tế, quả thực rất đúng với suy nghĩ của hắn, hắn đã thành công. Thời điểm thổi kèn, không khác với những nhạc sĩ khác, hắn cũng bày ra bộ dạng như đang thổi kèn, bởi vì xung quanh cũng có nhạc sĩ thật sự biết thổi kèn, nên hắn đã trộn lẩn vào trong đó, những người khác cũng không phát hiện ra kỳ thực hắn không biết thổi kèn. Sau khi hắn tiến vào Vương phủ, cuộc sống tất nhiên cũng trở nên tốt hơn, cũng không cần vì chuyện ăn mặc mà phát sầu nữa. Chuyện duy nhất mà hắn cần phải làm là, mỗi lần vị Vương gia kia muốn nghe thổi kèn, hắn chỉ cần giả vờ giả vịt là được. Hắn cứ như vậy mà trôi qua hai năm, mà trong hai năm này cũng không có một ai phát hiện hắn là một người không biết thổi kèn. Nghe đến đây, có phải các ngươi đều cảm thấy vận khí của hắn phi thường tốt đúng không? Hơn nữa, hắn không có bản lĩnh gì mà lại được hưởng thụ đãi ngộ dành cho các nhạc sĩ trong Vương phủ, thật khiến cho người khác không khỏi ao ước. Tới đây, ta nghĩ nên hỏi các ngươi một chút, nếu như các ngươi là Tề Nhai, rõ ràng biết bản thân mình không thể thổi được kèn, chỉ là nhờ vận may mà được xâm nhập vào trong Vương phủ, trong lòng các ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
Nguyên An Bình chỉ điểm Bàn Đôn trước tiên: "Nguyên Tiểu Bàn! Ngươi tới nói một chút, nếu như ngươi là Tề Nhai, sau khi thuận lợi xâm nhập vào Vương phủ làm nhạc sĩ, ngươi sẽ có tính toán gì?"
Bàn Đôn có chút không rõ lắm, liền hỏi: "Làm nhạc sĩ rất tốt sao?"
"Đúng vậy, dù sao nơi đó cũng là Vương phủ, tiền công so với những chỗ khác cũng tốt hơn, món ăn ở đó cũng ngon hơn so với những chỗ khác."
Bàn Đôn tưởng tượng ra viễn cảnh tốt đẹp đó, sau đó liền trả lời: "Ta muốn đem thức ăn phân cho cha nương ta, sau đó sẽ đem tiền đưa cho nương ta tích góp. Nương ta nói, cưới vợ phải cần rất nhiều tiền a."
Những học sinh khác nghe xong liền cười ha hả, Nguyên An Bình nín cười, lại ho khan một chút: "Ân! Không sai, ý nghĩ của ngươi rất chân thật, cũng rất có hiếu. Hoắc Tiểu Tây! Ngươi tới trả lời một chút."
Hoắc Tiểu Tây đứng lên: "Ta sợ sẽ bị phát hiện, nếu như bọn họ phát hiện ra ta không biết thổi... Thổi kèn, nhất định sẽ đánh ta."
Nguyên An Bình gật gật đầu: "Trong tình huống bình thường, bắt đầu đoạn thời gian đó thì nhất định sẽ sợ sệt, sợ bị người khác phát hiện. Dù sao nơi đó cũng là Vương phủ, nếu như hắn bị người khác phát hiện mình không biết thổi kèn, vậy chính là hắn đã lừa gạt Vương gia, kết cục nhất định sẽ rất đáng sợ. Có thể qua vài tháng sẽ không có ai phát hiện, như vậy lá gan của hắn cũng sẽ lớn lên, sau đó hắn sẽ từ từ cho rằng chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra hắn, đây chính là loại người luôn có tâm lý may mắn. Sau khi làm chuyện xấu, những người này sẽ không ngừng tự nói với chính mình, rằng người khác sẽ không phát hiện, sẽ không phát hiện ra đâu. Nếu như đã làm chuyện xấu một lần mà không có bị phát hiện, vậy thì làm thêm một lần nữa cũng sẽ không ai phát hiện ra đâu, hắn sẽ luôn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ bị người khác phát hiện. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần khi các ngươi làm chuyện xấu, lần thứ nhất không bị phát hiện là do vận khí tốt, lần thứ hai không bị phát hiện, đó cũng là nhờ vào vận may của ngươi. Các ngươi cũng cần phải biết, chuyện may mắn như vậy, không phải lúc nào cũng sẽ xảy ra, rất có thể sẽ gặp phải xui xẻo. Nếu như lần thứ nhất làm chuyện xấu mà bị phát hiện, thì cho dù hắn có làm người tốt đến đâu đi chăng nữa, sau này cũng sẽ không có ai tín nhiệm hắn. Cho nên, làm chuyện xấu thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, chỉ khác nhau ở chỗ là sớm hay muộn, vì để tránh cho việc gặp phải một kết cục không tốt, cứ là chuyện xấu thì nhất định không được làm."
Sau khi nói xong, hắn liền liếc mắt nhìn đến một vài học sinh đang có chút xấu hổ, hắn không nói gì, mà lại tiếp tục giảng: "Nguyên Lâm! Nếu như ngươi được tiến vào Vương phủ, thì ngươi sẽ làm gì?"
Nguyên Lâm đứng lên, trả lời rất bình tĩnh: "Phần tiền công này rất tốt, ta không nghĩ sẽ để cho nó mất đi. Nếu như chỉ cần lừa gạt như vậy mà vẫn có thể vượt qua hai năm, vậy trong hai năm này ta sẽ ở đó học thổi kèn."
"Ồ." Nguyên An Bình nhướng mày: "Vậy ngươi muốn học như thế nào? Thỉnh giáo nhạc sĩ khác, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, còn tự học, âm thanh khi thổi kèn nếu như bị nghe được, vẫn rất có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Nguyên Lâm cau mày: "Lén lút học, Vương phủ luôn có thời gian ra vào, nhạc sĩ cũng không phải lúc nào cũng ở trong Vương phủ."
Nguyên An Bình gật gật đầu: "Vậy ngươi có từng nghĩ tới trước khi học xong sẽ bị bọn họ bắt được hay không? Đây chính là một chuyện có mức độ nguy hiểm rất lớn, không cẩn thận sẽ khiến cho chính mình mất mạng."
Nguyên Lâm rất kiên định nói: "Thời gian hai năm, ta nhất định có thể học được."
Nguyên An Bình hỏi tiếp: "Nếu như không học được thì sao?"
"Nhất định có thể học được."
Nguyên An Bình cười cười: "Ngươi muốn dùng tánh mạng để đánh cược một cơ hội."
Nguyên Lâm dừng lại trong chốc lát: "Nếu như đáng giá để đánh cược, thì ta sẽ nguyện ý đánh cược."
Nguyên An Bình nhìn Nguyên Lâm, dù sao cũng chỉ là một hài tử không lớn bao nhiêu, nhưng tính tình của đối phương lại khiến cho hắn có chút bận tâm: "Nguyên Lâm! Ta không có cách nào giải đáp ý nghĩ của ngươi là đúng hay sai, nhưng hãy nhớ kỹ một câu nói của ta, những lúc mà ngươi đang làm bất cứ việc gì mà lại không biết việc đó là đúng hay sai, ngươi hãy suy nghĩ đến hậu quả, đừng chỉ nghĩ tới ngươi sẽ nhận được những gì, mà hãy nghĩ tới ngươi sẽ mất đi những gì. Nếu như mất đi một điều gì đó mà khiến cho ngươi vô cùng hối hận, vậy thì không nên làm. Hiện tại có lẽ ngươi sẽ không hiểu những lời ta nói, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngày hôm nay."
Nguyên Lâm gật đầu: "Được."
Trọng Tôn Liên Giác đang dựa vào tường tắm nắng, cũng nghe được cuộc nói chuyện bên trong, ông liền mở mắt ra cảm khái: "Người này thật bất phàm." Cũng không biết là ông đang nói đến Nguyên An Bình hay là Nguyên Lâm.
Nguyên An Bình lại tiếp tục gọi tên vài học sinh để cho bọn chúng nói ra suy nghĩ của mình, cũng không phải hắn muốn nghe bọn chúng nói ra mấy lời đạo lý cao thượng bao nhiêu. Mà cái hắn muốn nghe chính là bọn chúng có tư tưởng như thế nào, suy nghĩ có thấu hiểu hay không. Chuyện thị phi là đúng hay sai không phải là để cho hắn nói, mà là nên để cho những hài tử này tự mình suy nghĩ.
Không tiếp tục vấn đề này nữa, Nguyên An Bình lại kể tiếp cố sự: "Tề Nhai ở trong Vương phủ đợi hai năm, bởi vì hắn cho rằng mình còn có vài phần khôn vặt, nên hắn luôn cảm thấy mình có thể lừa gạt được hết tất cả mọi người, chắc chắn sẽ không có ngày bị phát hiện. Cho nên, hắn cũng không có ý nghĩ giống Nguyên Lâm là sẽ đi học thổi kèn, nếu như hắn thật sự có tâm tư hiếu học, thì hắn đã không phải là một người vô học, cũng không cần dựa vào trò lừa bịp để tiến vào Vương phủ. Thế nhưng sau này, Vương gia chết vì bệnh, thế tử kế vị trở thành Vương gia, hắn và phụ thân của mình giống nhau, cũng rất thích được nghe thổi kèn. Chỉ là, hắn không giống với vị Vương gia trước, nghe nhiều nhạc sĩ cùng nhau thổi kèn, mà lại thích nghe từng người thổi. Bởi vì hắn cho rằng mỗi một vị nhạc sĩ đều có tài thổi nhạc khúc riêng, không nhất định phải tương đồng. Mà Tề Nhai, sau khi phát hiện được tình huống này, hắn chỉ còn cách phải đào tẩu suốt đêm."
Lý Tự nghi hoặc: "Hắn cứ thế trốn dễ dàng như vậy?"
/134
|