Editor: Aubrey.
Sau khi Hoắc Tiểu Hàn thấy đám lưu manh kia rời đi, liền vội vàng mang theo hai đứa trẻ chạy tới. Nhìn thấy tiểu nam hài đang ôm lão nhân đã hôn mê khóc ngất lên, y liền đi tới trước mặt bé, thấy trên mặt tiểu nam hài có một vết sẹo, y quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tiểu nam hài ôm chặt gia gia của mình rưng rưng lắc đầu, nhìn gia gia đang hôn mê trong lòng mình, bé nghẹn ngào nói: "Gia gia ta, gia gia ta bị thương rất nặng a."
Lâm Dịch thấy tiểu nam hài kia thương tâm như vậy, bé liền an ủi: "Tiểu ca ca! Ngươi yên tâm đi, gia gia của ta là đại phu, y thuật của ông ấy rất tốt, nhất định có thể chữa khỏi cho gia gia ngươi."
Tiểu Bàn Đôn quan sát tiểu nam hài một chút, rồi nhìn về phía Nguyên An Bình, thấy người ngồi trên xe ngựa kia đã ly khai, liền vội vàng chạy tới: "An Bình ca! Ngươi mau tới xem một chút đi, tiểu ca ca và gia gia của hắn đều bị thương a."
Nguyên An Bình đối với chuyện bọn họ còn chưa rời đi cũng không cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ, hắn liền cùng Bàn Đôn đi đến bên cạnh xem hai ông cháu.
Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn lại đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ngươi không có chuyện gì thật sự là quá tốt, may là những người kia vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này, nếu không..."
Nguyên An Bình cười nói với y: "Yên tâm đi, ta đã nắm chắc cho nên mới làm như vậy."
Tiểu nam hài vừa thấy người đã xuất thủ cứu gia gia của bé là Nguyên An Bình, liền vội vàng đứng dậy, chạy tới trước mặt Nguyên An Bình quỳ xuống dập đầu, cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu gia gia của ta."
Gia gia của bé bị người ta đánh, những người đi ngang qua lại không có bất kỳ ai nguyện ý ra tay giúp bọn họ. Thật sự là hù chết bé, bé rất sợ gia gia gặp phải mệnh hệ gì a.
Nguyên An Bình thân thủ đem bé kéo lên: "Mau đứng lên đi, không cần quỳ lại ta."
Hắn đi tới trước mặt lão nhân kia, ngồi xổm xuống xem xét tình huống của đối phương. Mà khiến cho hắn bất ngờ chính là, hắn vốn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy một lão nhân có mái tóc hoa râm và một khuôn mặt già nua. Lại không ngờ rằng đối phương chỉ có một ít tóc hoa râm ở hai bên tai, khuôn mặt mang theo một chút tang thương, thoạt nhìn đây là một đại thúc trung niên rất anh tuấn.
Trong lòng Nguyên An Bình thầm nghi ngờ vì sao đầu người này lại có tóc bạc sớm như vậy, sau đó hắn liền bắt đầu xem xét tình hình của đối phương. Tuy rằng hắn không phải là đại phu, nhưng vẫn có thể thấy trên trán đối phương đang chảy máu cùng với hai bên má đều sưng, liền nhìn ra được người này hẳn là bị thương không nhẹ.
Tiểu nam hài nhìn gia gia của mình bị thương, nước mắt lần thứ hai rơi xuống: "Gia gia bị té ngất xỉu, tại sao ta gọi mà gia gia vẫn bất tỉnh?"
Nguyên An Bình đứng lên: "Ngươi yên tâm đi, ta đi tìm một chiếc xe ngựa lại đây, sau đó sẽ đưa gia gia ngươi tới y quán."
"Cảm ơn, cảm ơn ngươi." Tiểu nam hài rất cảm kích, dứt lời, bé liền có chút thấp thỏm nói: "Chúng ta... Chúng ta không có tiền."
Nguyên An Bình nhìn đến áo bông cũ nát trên thân nam hài, có chỗ còn lồi ra cả sợi bông, xem tình hình này tất nhiên hắn cũng hiểu rõ bọn họ không có tiền. Trước khi xen vào chuyện bao đồng này, hắn cũng đã định sẽ lo tiền thuốc thang cho bọn họ. Có đôi khi, chỉ cần có tiền là sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề không đáng lo.
"Tiền thuốc thang ta sẽ trả giúp các ngươi."
"Cảm ơn! Cảm ơn ngươi!" Tiểu nam hài cảm kích đến mức không biết nói gì hơn, bé thật sự rất vui mừng khi gặp được một người tốt như Nguyên An Bình.
Xe ngựa rất nhanh đã đến, Nguyên An Bình nhờ phu xe giúp hắn cùng nhau đem người nhấc lên xe ngựa, mấy người bọn họ đều cùng nhau trở về y quán.
Bàn Đôn lần đầu được ngồi trong xe ngựa cảm thấy rất vui vẻ, bé vừa quan sát bên trong xe, vừa ngồi cạnh Nguyên An Bình. Bé nhìn về phía tiểu nam hài có một vết sẹo bên má phải, không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu ca ca! Ngươi tên là gì a?"
Tiểu nam hài vốn đang ngồi ngẩn người ôm gia gia, nghe thấy Bàn Đôn hỏi như vậy liền sững sờ, thần sắc ngơ ngác ngẩng đầu đáp: "Ta là Trọng Tôn Thụy."
Bàn Đôn có chút ngạc nhiên nói: "Ngươi họ Trọng a? Trong thôn chúng ta không có họ này."
Lâm Dịch ngồi một bên cười bé: "Thật ngốc! Hắn không phải họ Trọng, mà là họ Trọng Tôn, ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết."
Bàn Đôn thấy bé nói mình ngốc liền bắt đầu mất hứng, bất quá thật sự bé cũng không biết Trọng Tôn là một cái họ, cũng không có sức định cùng Lâm Dịch cãi nhau.
Nguyên An Bình thấy tâm tình của Bàn Đôn không tốt, liền cười an ủi bé: "Trọng Tôn là một họ đôi, chính là một cái họ có hai chữ. Trong Bách Gia Tính mà ta để cho các ngươi học cũng có, chỉ là các ngươi còn chưa học đến thôi."
Bàn Đôn vừa nghe như vậy cũng không còn giận nữa, bé vui vẻ nói với Lâm Dịch: "Hừ! Là ta còn chưa được học tới, chờ sau này được học thì ta cũng biết Trọng Tôn là một cái họ."
Lâm Dịch dương dương tự đắc nói: "Coi như ngươi được học cũng không biết nhiều bằng ta đâu."
Bàn Đôn không phục đáp: "Ai nói?! Ta nhất định sẽ cho ngươi biết ta còn biết nhiều hơn!"
Đối với chuyện tiểu hài tử cãi nhau, Nguyên An Bình cũng không có ý định tham dự, hắn đang suy nghĩ về vấn đề của hai ông cháu này.
Hoắc Tiểu Hàn thấy hai đứa nhỏ đấu võ mồm, cũng cười tủm tỉm ở một bên nhìn, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến cảm tình là được.
Nhưng Nguyên An Bình lại không biết, thời điểm bọn họ chạy tới y quán, có một gã sai vặt vội vàng chạy vào Quần Phương Các. Gã hâm mộ nhìn đám người bên trong đại sảnh oanh oanh yến yến uống rượu, ôm ấp nhau, sau đó liền trực tiếp chạy lên lầu hai. Cung kính tiến vào một gian bao sương, lúc này ngồi ở chủ vị chính là Chương Sĩ Danh.
Gã sai vặt đi đến bên cạnh Chương Sĩ Danh, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Chương Sĩ Danh đang uống rượu vừa nghe như vậy liền cau mày hỏi: "Thực sự là tiểu thúc? Ngươi đã nhìn kỹ chưa?"
Gã sai vặt vội trả lời: "Tiểu nhân đã nhìn rất kỹ, chính là Tam lão gia."
Nghĩ đến những thủ đoạn của Chương Lâm Dịch, Chương Sĩ Danh liền tức giận ném thẳng chén rượu xuống. Người kia có liên quan đến tiểu thúc của hắn, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha dự định của mình.
Sau khi Hoắc Tiểu Hàn thấy đám lưu manh kia rời đi, liền vội vàng mang theo hai đứa trẻ chạy tới. Nhìn thấy tiểu nam hài đang ôm lão nhân đã hôn mê khóc ngất lên, y liền đi tới trước mặt bé, thấy trên mặt tiểu nam hài có một vết sẹo, y quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Tiểu nam hài ôm chặt gia gia của mình rưng rưng lắc đầu, nhìn gia gia đang hôn mê trong lòng mình, bé nghẹn ngào nói: "Gia gia ta, gia gia ta bị thương rất nặng a."
Lâm Dịch thấy tiểu nam hài kia thương tâm như vậy, bé liền an ủi: "Tiểu ca ca! Ngươi yên tâm đi, gia gia của ta là đại phu, y thuật của ông ấy rất tốt, nhất định có thể chữa khỏi cho gia gia ngươi."
Tiểu Bàn Đôn quan sát tiểu nam hài một chút, rồi nhìn về phía Nguyên An Bình, thấy người ngồi trên xe ngựa kia đã ly khai, liền vội vàng chạy tới: "An Bình ca! Ngươi mau tới xem một chút đi, tiểu ca ca và gia gia của hắn đều bị thương a."
Nguyên An Bình đối với chuyện bọn họ còn chưa rời đi cũng không cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ, hắn liền cùng Bàn Đôn đi đến bên cạnh xem hai ông cháu.
Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn lại đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ngươi không có chuyện gì thật sự là quá tốt, may là những người kia vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này, nếu không..."
Nguyên An Bình cười nói với y: "Yên tâm đi, ta đã nắm chắc cho nên mới làm như vậy."
Tiểu nam hài vừa thấy người đã xuất thủ cứu gia gia của bé là Nguyên An Bình, liền vội vàng đứng dậy, chạy tới trước mặt Nguyên An Bình quỳ xuống dập đầu, cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu gia gia của ta."
Gia gia của bé bị người ta đánh, những người đi ngang qua lại không có bất kỳ ai nguyện ý ra tay giúp bọn họ. Thật sự là hù chết bé, bé rất sợ gia gia gặp phải mệnh hệ gì a.
Nguyên An Bình thân thủ đem bé kéo lên: "Mau đứng lên đi, không cần quỳ lại ta."
Hắn đi tới trước mặt lão nhân kia, ngồi xổm xuống xem xét tình huống của đối phương. Mà khiến cho hắn bất ngờ chính là, hắn vốn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy một lão nhân có mái tóc hoa râm và một khuôn mặt già nua. Lại không ngờ rằng đối phương chỉ có một ít tóc hoa râm ở hai bên tai, khuôn mặt mang theo một chút tang thương, thoạt nhìn đây là một đại thúc trung niên rất anh tuấn.
Trong lòng Nguyên An Bình thầm nghi ngờ vì sao đầu người này lại có tóc bạc sớm như vậy, sau đó hắn liền bắt đầu xem xét tình hình của đối phương. Tuy rằng hắn không phải là đại phu, nhưng vẫn có thể thấy trên trán đối phương đang chảy máu cùng với hai bên má đều sưng, liền nhìn ra được người này hẳn là bị thương không nhẹ.
Tiểu nam hài nhìn gia gia của mình bị thương, nước mắt lần thứ hai rơi xuống: "Gia gia bị té ngất xỉu, tại sao ta gọi mà gia gia vẫn bất tỉnh?"
Nguyên An Bình đứng lên: "Ngươi yên tâm đi, ta đi tìm một chiếc xe ngựa lại đây, sau đó sẽ đưa gia gia ngươi tới y quán."
"Cảm ơn, cảm ơn ngươi." Tiểu nam hài rất cảm kích, dứt lời, bé liền có chút thấp thỏm nói: "Chúng ta... Chúng ta không có tiền."
Nguyên An Bình nhìn đến áo bông cũ nát trên thân nam hài, có chỗ còn lồi ra cả sợi bông, xem tình hình này tất nhiên hắn cũng hiểu rõ bọn họ không có tiền. Trước khi xen vào chuyện bao đồng này, hắn cũng đã định sẽ lo tiền thuốc thang cho bọn họ. Có đôi khi, chỉ cần có tiền là sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề không đáng lo.
"Tiền thuốc thang ta sẽ trả giúp các ngươi."
"Cảm ơn! Cảm ơn ngươi!" Tiểu nam hài cảm kích đến mức không biết nói gì hơn, bé thật sự rất vui mừng khi gặp được một người tốt như Nguyên An Bình.
Xe ngựa rất nhanh đã đến, Nguyên An Bình nhờ phu xe giúp hắn cùng nhau đem người nhấc lên xe ngựa, mấy người bọn họ đều cùng nhau trở về y quán.
Bàn Đôn lần đầu được ngồi trong xe ngựa cảm thấy rất vui vẻ, bé vừa quan sát bên trong xe, vừa ngồi cạnh Nguyên An Bình. Bé nhìn về phía tiểu nam hài có một vết sẹo bên má phải, không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu ca ca! Ngươi tên là gì a?"
Tiểu nam hài vốn đang ngồi ngẩn người ôm gia gia, nghe thấy Bàn Đôn hỏi như vậy liền sững sờ, thần sắc ngơ ngác ngẩng đầu đáp: "Ta là Trọng Tôn Thụy."
Bàn Đôn có chút ngạc nhiên nói: "Ngươi họ Trọng a? Trong thôn chúng ta không có họ này."
Lâm Dịch ngồi một bên cười bé: "Thật ngốc! Hắn không phải họ Trọng, mà là họ Trọng Tôn, ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết."
Bàn Đôn thấy bé nói mình ngốc liền bắt đầu mất hứng, bất quá thật sự bé cũng không biết Trọng Tôn là một cái họ, cũng không có sức định cùng Lâm Dịch cãi nhau.
Nguyên An Bình thấy tâm tình của Bàn Đôn không tốt, liền cười an ủi bé: "Trọng Tôn là một họ đôi, chính là một cái họ có hai chữ. Trong Bách Gia Tính mà ta để cho các ngươi học cũng có, chỉ là các ngươi còn chưa học đến thôi."
Bàn Đôn vừa nghe như vậy cũng không còn giận nữa, bé vui vẻ nói với Lâm Dịch: "Hừ! Là ta còn chưa được học tới, chờ sau này được học thì ta cũng biết Trọng Tôn là một cái họ."
Lâm Dịch dương dương tự đắc nói: "Coi như ngươi được học cũng không biết nhiều bằng ta đâu."
Bàn Đôn không phục đáp: "Ai nói?! Ta nhất định sẽ cho ngươi biết ta còn biết nhiều hơn!"
Đối với chuyện tiểu hài tử cãi nhau, Nguyên An Bình cũng không có ý định tham dự, hắn đang suy nghĩ về vấn đề của hai ông cháu này.
Hoắc Tiểu Hàn thấy hai đứa nhỏ đấu võ mồm, cũng cười tủm tỉm ở một bên nhìn, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến cảm tình là được.
Nhưng Nguyên An Bình lại không biết, thời điểm bọn họ chạy tới y quán, có một gã sai vặt vội vàng chạy vào Quần Phương Các. Gã hâm mộ nhìn đám người bên trong đại sảnh oanh oanh yến yến uống rượu, ôm ấp nhau, sau đó liền trực tiếp chạy lên lầu hai. Cung kính tiến vào một gian bao sương, lúc này ngồi ở chủ vị chính là Chương Sĩ Danh.
Gã sai vặt đi đến bên cạnh Chương Sĩ Danh, nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Chương Sĩ Danh đang uống rượu vừa nghe như vậy liền cau mày hỏi: "Thực sự là tiểu thúc? Ngươi đã nhìn kỹ chưa?"
Gã sai vặt vội trả lời: "Tiểu nhân đã nhìn rất kỹ, chính là Tam lão gia."
Nghĩ đến những thủ đoạn của Chương Lâm Dịch, Chương Sĩ Danh liền tức giận ném thẳng chén rượu xuống. Người kia có liên quan đến tiểu thúc của hắn, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha dự định của mình.
/134
|