Editor: Aubrey.
Trên đường gặp được Lâm Dịch đang ở trong sân vừa chắp tay sau lưng, vừa xoay qua xoay lại trong sân, còn đang tự lẩm bẩm một mình.
Nguyên An Bình thấy vậy liền cười cười, hỏi thăm bé một chút: "Tiểu Dịch! Sách của ngươi đâu?"
Lâm Dịch vừa thấy là Nguyên An Bình, liền chạy đến bên cạnh hắn cười nói: "An Bình ca ca! Ngươi đi ra đây làm gì?"
"Đi ra y quán lấy thuốc." Nói xong, Nguyên An Bình không nhịn được hiếu kỳ hỏi bé: "Đứng ở bên ngoài lạnh như vậy, không phải ngươi có một cái thư phòng sao? Tại sao không ở trong thư phòng đọc sách?"
Lâm Dịch nhăn lại đôi mày nhỏ: "Trong thư phòng quá buồn bực, nhìn thấy có nhiều sách như vậy là ta lại cảm thấy phiền lòng. Tuy trong sân lạnh, nhưng đầu óc sẽ dùng được tốt hơn."
Bé sờ sờ cái mũi bị lạnh cóng có chút hồng: "Nhưng hôm nay lạnh quá, lại còn có gió nữa."
Nguyên An Bình nhìn đến bộ dạng bị đông lạnh của bé, nói với bé: "Lần sau ta sẽ mang đến một số đồ vật giữ ấm cho ngươi."
Sau khi về thôn, hắn có thể tìm người làm giúp một số găng tay, khăn quàng cổ và khẩu trang giữ ấm gì đó, rất thích hợp để dùng trong khí trời lạnh giá như thế này.
"Cảm ơn ngươi." Nghĩ đến lời hắn vừa nói, Lâm Dịch liền nhịn không được hỏi: "An Bình ca ca! Ngày hôm nay ngươi sẽ đi sao?"
Nguyên An Bình mỉm cười đáp: "Ân! Khỏi bệnh rồi cũng là thời điểm nên rời đi, bất quá ngươi yên tâm, nửa tháng sau ta còn phải đến đây một chuyến nhờ gia gia ngươi xem bệnh, lúc đó ta cũng sẽ mang những đồ vật giữ ấm kia đến. Tuy nhiên, nếu như ngươi đợi không kịp, ta cũng có thể nhờ học sinh của ta sống ở thị trấn đưa qua cho ngươi. Thế nhưng, cũng phải chờ khoảng mười ngày mới được, bởi vì bọn họ phải học liên tục mười ngày mới được nghỉ ngơi hai ngày."
Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Không muốn, vẫn là ngươi đưa cho ta đi, ta không quen biết học sinh của ngươi. Ta có thể chờ lâu mấy ngày cũng được, chỉ là, có thể gia gia sẽ không cho ta nhận."
Nguyên An Bình cười, vỗ vỗ lên vai bé: "Yên tâm đi, lúc đó ta sẽ thuyết phục gia gia ngươi cho phép ngươi nhận lấy."
"Vậy cũng tốt." Bé ra dáng người lớn thở dài một hơi: "Aiz! Ta còn phải tiếp tục học."
Thấy thân hình nhỏ bé của bé bày ra một bộ dáng khổ não, Nguyên An Bình rất không có lòng thương cảm mà nở nụ cười. Hắn suy nghĩ một chút, liền nói với bé: "Lát nữa bọn ta muốn đi dạo quanh thị trấn một vòng, ngươi có muốn đi cùng hay không?"
Lâm Dịch nghe vậy liền đặc biệt cao hứng: "Muốn đi! Ta muốn đi."
"Hảo! Nhưng phải chờ cho đến khi người thân của bọn ta đến đón thì chúng ta mới có thể đi dạo được, trước tiên ngươi vào trong phòng của ta giữ ấm một chút đi, miễn cho bị lạnh nhiễm bệnh. Ta phải đi gặp gia gia của ngươi lấy thuốc trước."
"Được."
Lâm Dịch đi đến chỗ ở của Nguyên An Bình trong tiểu viện, thấy cửa phòng mở ra, bé liền cộc cộc chạy tới: "Tiểu Hàn ca ca! Ta đến thăm ngươi đây."
Hoắc Tiểu Hàn vốn dĩ đang nâng cằm suy nghĩ chút chuyện, bỗng dưng nghe được âm thanh của Lâm Dịch. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Lâm Dịch đang chạy như bay đến hướng này, y cười nói: "Mau vào đi, có lạnh hay không?"
Lâm Dịch chạy đến trước mặt Hoắc Tiểu Hàn, cười nói: "Không lạnh, chạy xong thân thể liền nóng lên."
Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy Lâm Dịch rất vui vẻ, mấy ngày trước tên tiểu tử này không có việc gì làm đều sẽ chạy qua chỗ bọn họ, vốn đã rất quen thuộc với bọn họ, còn là một đứa bé rất hiểu chuyện. Y đem mấy quả táo bỏ vào trong nước nóng ngâm một chút, sau đó liền đem đặt ở trước mặt Lâm Dịch: "Cầm đi! Táo vẫn còn hơi nóng, vừa vặn có thể ăn."
Lâm Dịch cười hì hì nói: "Cảm tạ." Sau đó, bé nâng tay cầm bát nước nóng lên để giữ ấm hai tay: "Thật ấm áp."
Hoắc Tiểu Hàn sờ sờ bàn tay nhỏ của bé, phát hiện có hơi lạnh: "Lúc nãy ngươi ở bên ngoài chơi? Hiện tại trời đang rất lạnh, vẫn nên ở trong phòng sẽ tương đối tốt hơn."
Lâm Dịch giải thích: "Ta không có chơi, ta còn phải đọc sách đây."
Hoắc Tiểu Hàn hiếu kỳ hỏi: "Tại sao không ở trong phòng đọc sách?"
Y chợt nghĩ đến bé đã từng nói qua không thích ở trong thư phòng: "Nếu như cảm thấy ở trong thư phòng ngột ngạt, thì đến chỗ chúng ta đọc sách cũng được a. An Bình ca còn là một tiên sinh, có thể sẽ giúp được cho ngươi."
Lâm Dịch uống một chút nước nóng: "Không hảo, ta đến chỗ các ngươi chỉ vì muốn được nghe An Bình ca ca kể chuyện xưa, không muốn đọc sách đâu."
"Cũng phải, An Bình ca kể chuyện xưa rất hay a." Y nói xong liền không nhịn được tán thưởng Lâm Dịch: "Ngươi cũng thật chăm chỉ, vậy mà vẫn có thể nhịn được không tới đây để nghe chuyện xưa."
Lâm Dịch biểu thị bản thân tựa như một tiểu đại nhân: "Không còn cách nào khác a, ta phải làm cho gia gia của ta cao hứng. An Bình ca ca nói với ta, rằng ta là tôn tử duy nhất của gia gia, chỉ có ta mới có thể làm cho gia gia vui vẻ. Nếu ta muốn làm cho gia gia của ta vui vẻ, thì nhất định phải ngoan ngoãn đọc sách. May là An Bình ca ca nói với ta sách không nhiều lắm, chỉ cần ta học xong một quyển thì sẽ ít đi một quyển. Chờ sau khi ta học xong toàn bộ, thì sẽ không cần học nữa, cũng có thể muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó."
Hoắc Tiểu Hàn biết Lâm Dịch muốn học y thuật, nhưng sách thuốc có bao nhiêu cuốn thì y không rõ lắm, bất quá nếu là Nguyên An Bình nói thì y nguyện ý tin tưởng. Y cũng cảm thấy rất có đạo lý, nhưng lại không biết đến khi nào mới học xong hết sách. Có lẽ, lượng sách mà đại phu tàng trữ tuyệt đối đủ cho Lâm Dịch học đến khi thành niên.
Lâm Dịch lại uống thêm mấy ngụm nước nóng: "Trong nước có hương vị của táo, thật ngon a. Tiểu Hàn ca ca! Cho ngươi một miếng." Nói xong, y liền dùng đũa gắp cho Hoắc Tiểu Hàn một miếng táo.
Hoắc Tiểu Hàn cười tiếp nhận, sau đó y liền đứng dậy, đem bốn quả táo mà Nguyên An Bình đã cho y từ trong bao quần áo lấy ra: "Nếu ngươi thích, vậy thì chúng ta chia nhau mỗi người một nửa đi, mỗi người hai quả."
Lâm Dịch nhìn táo, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó liền lắc đầu cự tuyệt: "Ta không lấy đâu, ta đã ăn mấy quả táo của các ngươi rồi. Vương thẩm nói với ta, táo này quý giá lắm."
Hoắc Tiểu Hàn giao táo trên tay cho bé: "Không sao, nếu như ngươi nhận lấy khẳng định An Bình ca sẽ rất cao hứng. Hắn rất thích ngươi, nên rất nguyện ý cho ngươi ăn ngon."
Lâm Dịch nghe vậy liền đặc biệt cao hứng: "An Bình ca ca rất thích ta sao?"
Hoắc Tiểu Hàn rất khẳng định gật đầu: "Phải a! Hắn nói với ta rằng ngươi rất biết suy nghĩ, lại còn rất thông minh, tất nhiên hắn sẽ rất thích ngươi."
"Khà khà..." Tiểu hài tử đều rất thích được người khác khích lệ, huống chi là từ An Bình ca ca mà bé sùng bái nhất, lại còn rất hay kể chuyện xưa cho bé nghe.
"Vậy thì ta nhận." Bé nghĩ đến lát nữa sẽ được đi dạo chơi, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn ca ca! Lúc nãy An Bình ca ca nói ta, hôm nay các ngươi sẽ đi dạo thị trấn, cũng mang theo ta đi cùng. Lúc đó, ta sẽ dẫn các ngươi đi đến địa phương náo nhiệt chơi."
"Đi dạo thị trấn?" Chuyện này y cũng không rõ lắm, bất quá vừa nghĩ đến người tới đón bọn họ chính là cả nhà Nguyên Hoà Tráng, Hoa thẩm cũng sẽ thừa dịp này mà mua vài món đồ. Bọn họ cũng nên nhân cơ hội này, ở trên đường mua một vài món đồ đi.
Bên này, Nguyên An Bình từ chỗ đại phu cầm thuốc về, thừa dịp đối phương đang rảnh nên trò chuyện một chút. Đồng thời, hắn còn nói lát nữa sẽ mang Lâm Dịch cùng đi dạo thị trấn, vừa hay lại nhìn thấy cả nhà Nguyên Hoà Tráng đã đến rồi.
Bàn Đôn vừa nhìn thấy Nguyên An Bình, liền cao hứng hướng về phía hắn hô to: "An Bình ca! Chúng ta đến đón ngươi đây." Sau đó, bé liền nhanh chóng xuống xe.
Nguyên An Bình cười cười đi ra ngoài, đợi Bàn Đôn vừa tới liền xoa xoa đầu nhỏ của bé, sau đó cười nói với hai người Nguyên Hoà Tráng: "Tráng thúc! Làm phiền các ngươi."
Nguyên Hoà Tráng nói: "Ngươi khách sáo quá, thẩm của ngươi nói muốn đi mua đồ trước, ta phải thu xếp một chút mới có thể đi được. Không thì, ta đem hành lí của các ngươi ra trước cổng thị trấn chờ nàng nhé?"
Tất nhiên Nguyên An Bình không có ý kiến gì: "Cũng được, ta cũng mang theo Tiểu Hàn bọn họ đi dạo một vòng."
Sau khi Nguyên An Bình hỏi thăm đại phu một chút, liền nắm tay Bàn Đôn dẫn đến nơi hắn ở sau hậu viện.
Trên đường gặp được Lâm Dịch đang ở trong sân vừa chắp tay sau lưng, vừa xoay qua xoay lại trong sân, còn đang tự lẩm bẩm một mình.
Nguyên An Bình thấy vậy liền cười cười, hỏi thăm bé một chút: "Tiểu Dịch! Sách của ngươi đâu?"
Lâm Dịch vừa thấy là Nguyên An Bình, liền chạy đến bên cạnh hắn cười nói: "An Bình ca ca! Ngươi đi ra đây làm gì?"
"Đi ra y quán lấy thuốc." Nói xong, Nguyên An Bình không nhịn được hiếu kỳ hỏi bé: "Đứng ở bên ngoài lạnh như vậy, không phải ngươi có một cái thư phòng sao? Tại sao không ở trong thư phòng đọc sách?"
Lâm Dịch nhăn lại đôi mày nhỏ: "Trong thư phòng quá buồn bực, nhìn thấy có nhiều sách như vậy là ta lại cảm thấy phiền lòng. Tuy trong sân lạnh, nhưng đầu óc sẽ dùng được tốt hơn."
Bé sờ sờ cái mũi bị lạnh cóng có chút hồng: "Nhưng hôm nay lạnh quá, lại còn có gió nữa."
Nguyên An Bình nhìn đến bộ dạng bị đông lạnh của bé, nói với bé: "Lần sau ta sẽ mang đến một số đồ vật giữ ấm cho ngươi."
Sau khi về thôn, hắn có thể tìm người làm giúp một số găng tay, khăn quàng cổ và khẩu trang giữ ấm gì đó, rất thích hợp để dùng trong khí trời lạnh giá như thế này.
"Cảm ơn ngươi." Nghĩ đến lời hắn vừa nói, Lâm Dịch liền nhịn không được hỏi: "An Bình ca ca! Ngày hôm nay ngươi sẽ đi sao?"
Nguyên An Bình mỉm cười đáp: "Ân! Khỏi bệnh rồi cũng là thời điểm nên rời đi, bất quá ngươi yên tâm, nửa tháng sau ta còn phải đến đây một chuyến nhờ gia gia ngươi xem bệnh, lúc đó ta cũng sẽ mang những đồ vật giữ ấm kia đến. Tuy nhiên, nếu như ngươi đợi không kịp, ta cũng có thể nhờ học sinh của ta sống ở thị trấn đưa qua cho ngươi. Thế nhưng, cũng phải chờ khoảng mười ngày mới được, bởi vì bọn họ phải học liên tục mười ngày mới được nghỉ ngơi hai ngày."
Lâm Dịch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Không muốn, vẫn là ngươi đưa cho ta đi, ta không quen biết học sinh của ngươi. Ta có thể chờ lâu mấy ngày cũng được, chỉ là, có thể gia gia sẽ không cho ta nhận."
Nguyên An Bình cười, vỗ vỗ lên vai bé: "Yên tâm đi, lúc đó ta sẽ thuyết phục gia gia ngươi cho phép ngươi nhận lấy."
"Vậy cũng tốt." Bé ra dáng người lớn thở dài một hơi: "Aiz! Ta còn phải tiếp tục học."
Thấy thân hình nhỏ bé của bé bày ra một bộ dáng khổ não, Nguyên An Bình rất không có lòng thương cảm mà nở nụ cười. Hắn suy nghĩ một chút, liền nói với bé: "Lát nữa bọn ta muốn đi dạo quanh thị trấn một vòng, ngươi có muốn đi cùng hay không?"
Lâm Dịch nghe vậy liền đặc biệt cao hứng: "Muốn đi! Ta muốn đi."
"Hảo! Nhưng phải chờ cho đến khi người thân của bọn ta đến đón thì chúng ta mới có thể đi dạo được, trước tiên ngươi vào trong phòng của ta giữ ấm một chút đi, miễn cho bị lạnh nhiễm bệnh. Ta phải đi gặp gia gia của ngươi lấy thuốc trước."
"Được."
Lâm Dịch đi đến chỗ ở của Nguyên An Bình trong tiểu viện, thấy cửa phòng mở ra, bé liền cộc cộc chạy tới: "Tiểu Hàn ca ca! Ta đến thăm ngươi đây."
Hoắc Tiểu Hàn vốn dĩ đang nâng cằm suy nghĩ chút chuyện, bỗng dưng nghe được âm thanh của Lâm Dịch. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Lâm Dịch đang chạy như bay đến hướng này, y cười nói: "Mau vào đi, có lạnh hay không?"
Lâm Dịch chạy đến trước mặt Hoắc Tiểu Hàn, cười nói: "Không lạnh, chạy xong thân thể liền nóng lên."
Hoắc Tiểu Hàn nhìn thấy Lâm Dịch rất vui vẻ, mấy ngày trước tên tiểu tử này không có việc gì làm đều sẽ chạy qua chỗ bọn họ, vốn đã rất quen thuộc với bọn họ, còn là một đứa bé rất hiểu chuyện. Y đem mấy quả táo bỏ vào trong nước nóng ngâm một chút, sau đó liền đem đặt ở trước mặt Lâm Dịch: "Cầm đi! Táo vẫn còn hơi nóng, vừa vặn có thể ăn."
Lâm Dịch cười hì hì nói: "Cảm tạ." Sau đó, bé nâng tay cầm bát nước nóng lên để giữ ấm hai tay: "Thật ấm áp."
Hoắc Tiểu Hàn sờ sờ bàn tay nhỏ của bé, phát hiện có hơi lạnh: "Lúc nãy ngươi ở bên ngoài chơi? Hiện tại trời đang rất lạnh, vẫn nên ở trong phòng sẽ tương đối tốt hơn."
Lâm Dịch giải thích: "Ta không có chơi, ta còn phải đọc sách đây."
Hoắc Tiểu Hàn hiếu kỳ hỏi: "Tại sao không ở trong phòng đọc sách?"
Y chợt nghĩ đến bé đã từng nói qua không thích ở trong thư phòng: "Nếu như cảm thấy ở trong thư phòng ngột ngạt, thì đến chỗ chúng ta đọc sách cũng được a. An Bình ca còn là một tiên sinh, có thể sẽ giúp được cho ngươi."
Lâm Dịch uống một chút nước nóng: "Không hảo, ta đến chỗ các ngươi chỉ vì muốn được nghe An Bình ca ca kể chuyện xưa, không muốn đọc sách đâu."
"Cũng phải, An Bình ca kể chuyện xưa rất hay a." Y nói xong liền không nhịn được tán thưởng Lâm Dịch: "Ngươi cũng thật chăm chỉ, vậy mà vẫn có thể nhịn được không tới đây để nghe chuyện xưa."
Lâm Dịch biểu thị bản thân tựa như một tiểu đại nhân: "Không còn cách nào khác a, ta phải làm cho gia gia của ta cao hứng. An Bình ca ca nói với ta, rằng ta là tôn tử duy nhất của gia gia, chỉ có ta mới có thể làm cho gia gia vui vẻ. Nếu ta muốn làm cho gia gia của ta vui vẻ, thì nhất định phải ngoan ngoãn đọc sách. May là An Bình ca ca nói với ta sách không nhiều lắm, chỉ cần ta học xong một quyển thì sẽ ít đi một quyển. Chờ sau khi ta học xong toàn bộ, thì sẽ không cần học nữa, cũng có thể muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó."
Hoắc Tiểu Hàn biết Lâm Dịch muốn học y thuật, nhưng sách thuốc có bao nhiêu cuốn thì y không rõ lắm, bất quá nếu là Nguyên An Bình nói thì y nguyện ý tin tưởng. Y cũng cảm thấy rất có đạo lý, nhưng lại không biết đến khi nào mới học xong hết sách. Có lẽ, lượng sách mà đại phu tàng trữ tuyệt đối đủ cho Lâm Dịch học đến khi thành niên.
Lâm Dịch lại uống thêm mấy ngụm nước nóng: "Trong nước có hương vị của táo, thật ngon a. Tiểu Hàn ca ca! Cho ngươi một miếng." Nói xong, y liền dùng đũa gắp cho Hoắc Tiểu Hàn một miếng táo.
Hoắc Tiểu Hàn cười tiếp nhận, sau đó y liền đứng dậy, đem bốn quả táo mà Nguyên An Bình đã cho y từ trong bao quần áo lấy ra: "Nếu ngươi thích, vậy thì chúng ta chia nhau mỗi người một nửa đi, mỗi người hai quả."
Lâm Dịch nhìn táo, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó liền lắc đầu cự tuyệt: "Ta không lấy đâu, ta đã ăn mấy quả táo của các ngươi rồi. Vương thẩm nói với ta, táo này quý giá lắm."
Hoắc Tiểu Hàn giao táo trên tay cho bé: "Không sao, nếu như ngươi nhận lấy khẳng định An Bình ca sẽ rất cao hứng. Hắn rất thích ngươi, nên rất nguyện ý cho ngươi ăn ngon."
Lâm Dịch nghe vậy liền đặc biệt cao hứng: "An Bình ca ca rất thích ta sao?"
Hoắc Tiểu Hàn rất khẳng định gật đầu: "Phải a! Hắn nói với ta rằng ngươi rất biết suy nghĩ, lại còn rất thông minh, tất nhiên hắn sẽ rất thích ngươi."
"Khà khà..." Tiểu hài tử đều rất thích được người khác khích lệ, huống chi là từ An Bình ca ca mà bé sùng bái nhất, lại còn rất hay kể chuyện xưa cho bé nghe.
"Vậy thì ta nhận." Bé nghĩ đến lát nữa sẽ được đi dạo chơi, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn ca ca! Lúc nãy An Bình ca ca nói ta, hôm nay các ngươi sẽ đi dạo thị trấn, cũng mang theo ta đi cùng. Lúc đó, ta sẽ dẫn các ngươi đi đến địa phương náo nhiệt chơi."
"Đi dạo thị trấn?" Chuyện này y cũng không rõ lắm, bất quá vừa nghĩ đến người tới đón bọn họ chính là cả nhà Nguyên Hoà Tráng, Hoa thẩm cũng sẽ thừa dịp này mà mua vài món đồ. Bọn họ cũng nên nhân cơ hội này, ở trên đường mua một vài món đồ đi.
Bên này, Nguyên An Bình từ chỗ đại phu cầm thuốc về, thừa dịp đối phương đang rảnh nên trò chuyện một chút. Đồng thời, hắn còn nói lát nữa sẽ mang Lâm Dịch cùng đi dạo thị trấn, vừa hay lại nhìn thấy cả nhà Nguyên Hoà Tráng đã đến rồi.
Bàn Đôn vừa nhìn thấy Nguyên An Bình, liền cao hứng hướng về phía hắn hô to: "An Bình ca! Chúng ta đến đón ngươi đây." Sau đó, bé liền nhanh chóng xuống xe.
Nguyên An Bình cười cười đi ra ngoài, đợi Bàn Đôn vừa tới liền xoa xoa đầu nhỏ của bé, sau đó cười nói với hai người Nguyên Hoà Tráng: "Tráng thúc! Làm phiền các ngươi."
Nguyên Hoà Tráng nói: "Ngươi khách sáo quá, thẩm của ngươi nói muốn đi mua đồ trước, ta phải thu xếp một chút mới có thể đi được. Không thì, ta đem hành lí của các ngươi ra trước cổng thị trấn chờ nàng nhé?"
Tất nhiên Nguyên An Bình không có ý kiến gì: "Cũng được, ta cũng mang theo Tiểu Hàn bọn họ đi dạo một vòng."
Sau khi Nguyên An Bình hỏi thăm đại phu một chút, liền nắm tay Bàn Đôn dẫn đến nơi hắn ở sau hậu viện.
/134
|