Editor: Aubrey.
Hoắc Tiểu Hàn vẫn như thường ngày đưa củi đến cho Nguyên An Bình, còn bị hắn lôi kéo vào phòng trong, chỉ cho y xem cái giường sưởi mới làm: “Giường sưởi này có liên kết với kệ bếp ở bên ngoài, mỗi khi bên kia làm cơm thì bên này sẽ trở nên rất ấm áp. Đợi qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối ở trên giường sưởi, đảm bảo là sẽ phi thường ấm áp, không hề thấy lạnh một chút nào.”
Hoắc Tiểu Hàn đưa tay sờ sờ giường sưởi một chút, sau đó y liền kinh hỉ nói: “Thật là ấm a! Giường sưởi này thật là tốt, mùa đông có ngủ cũng không sợ lạnh a.”
Nguyên An Bình cười ha ha nói: “Đúng vậy! Giường sưởi này thích hợp nhất là để ngủ vào mùa đông. Đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài làm cơm đi, nghe nói nhóm lửa ở kệ bếp thì ống khói có thể sẽ toả nhiệt.”
Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy cũng rất hứng thú, nếu không phải vì sợ bị Nguyên An Bình chê cười thì y thật sự rất muốn chạy ra bên ngoài, xem ống khói kia có hình dáng như thế nào.
Mùa đông mà ở bên cạnh kệ bếp nhóm lửa thì thật sự là thoải mái vô cùng, quần áo trên người cũng được sưởi ấm vô cùng dễ chịu. Hai người bọn họ ngồi ở bên bếp lửa, ba con chó nhỏ cũng bởi vì ấm áp mà chạy đến nằm úp sấp bên chân bọn họ. Nguyên An Bình cầm lấy một cái bánh ngọt đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, vừa ăn vừa cùng y tán gẫu.
Hoắc Tiểu Hàn cắn một miếng bánh đậu xanh, hỏi: “An Bình ca! Ngươi tìm người ở đâu tới làm giường sưởi cho ngươi vậy a? Ta chưa bao giờ nghe nói có loại giường có thể toả nhiệt như thế này.”
Nguyên An Bình đưa bàn tay đến gần đống lửa một chút để sưởi ấm: “Tìm được một người ở trên thị trấn đến làm cho ta, loại giường này vốn là từ vùng ngoài truyền đến. Ta cũng không hiểu tại sao người dân ở đây lại không xài loại giường này.”
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút: “Nhất định là bởi vì nó quá đắt tiền. Mà An Bình ca! Ngươi làm giường sưởi tốn hết bao nhiêu tiền?”
Nguyên An Bình cười hì hì đáp: “Một phân tiền cũng không tốn, người ở Chương phủ đã giúp ta trả tiền, ngẫm lại thì người ở Chương phủ quả thật rất giàu có a.”
Hoắc Tiểu Hàn trưng ra một vẻ mặt đương nhiên: “Chương lão gia có rất nhiều tiền a, mọi người đều nói rằng giá tiền mua một cái áo của Chương lão gia cũng đủ để cho chúng ta ăn mấy đời.”
Nguyên An Bình nghe vậy, liền không nhịn được bật cười: “Lời này quả thật diễn tả rất sinh động về mấy người giàu có, tuy rằng Chương phủ đã giúp ta trả tiền, nhưng ta còn phải thu nhận hài tử của những người kia. Sau này ta đành phải nói với người khác, là do bọn họ không chịu nhận bạc của ta nên ta mới nhận hài tử nhà bọn họ.”
Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói xong, hai mắt lập tức sáng ngời nhìn Nguyên An Bình: “An Bình ca! Ngươi thật sự là một người tốt.”
Nguyên An Bình lườm y một cái: “Ta không phải người tốt, ta chỉ là quá mức rảnh rỗi thôi. Dù sao thì ta cũng đã lỡ làm rồi, nhiều thêm vài đứa cũng chẳng gây nhiều trở ngại gì.”
Hoắc Tiểu Hàn cười tinh nghịch nhìn hắn: “Ngươi chính là người tốt a.”
Nguyên An Bình lại quăng cho y một cái liếc mắt: “Cười cái gì mà cười, mau đi thêm chút củi vào dưới đáy nồi đi. Ta phải ra sức bốc lột ngươi, xem ngươi có còn coi ta là người tốt nữa không.”
Hoắc Tiểu Hàn cười ha ha đáp: “Dù vậy thì ngươi vẫn là một người tốt.” Sau đó y liền cúi đầu thêm củi vào dưới đáy nồi.
Nguyên An Bình nhận thấy Hoắc Tiểu Hàn đã trở nên hoạt bát hơn trước, có lẽ bởi vì hơn nửa tháng nay đều được ăn no, nên sắc mặt cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, bị hơi nóng sưởi ấm đến nỗi mặt đỏ bừng, thật là một hài tử đáng yêu khiến người ta yêu thích.
Hắn liếc nhìn quần áo trên người y, tuy rằng vẫn là một màu xám, nhưng mà dường như bộ này dày hơn những bộ trước: “Ồ! Ngươi đang mặc áo bông mới?”
Khoé miệng Hoắc Tiểu Hàn liền nhếch lên, cao hứng đáp: “Ngươi nhìn ra rồi sao?”
“Ân! Bộ này trông có vẻ dày đấy.” Nói xong, hắn liền thử đưa tay chạm đến y phục của y một chút: “Sao lại mềm như vậy?”
“Lớp áo ngoài ta có thêm một ít bông gòn cũ, lớp áo trong thì ta lại thêm một ít bông gòn mới. Nếu như ta đều dùng bông gòn mới thì sẽ rất dễ bị bung ra, cũng rất dễ bị người khác nhận ra.” Hoắc Tiểu Hàn bày ra một bộ dáng ta đây cũng rất là thông minh a.
Trong lòng Nguyên An Bình thầm thở dài, lần thứ hai cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn phải sống trong một cái nhà như vậy thì quả thực rất phiền phức.
Nguyên An Bình nhìn đến đôi giày trên chân y cũng đã thay đổi, quan tâm hỏi: “Mặc như vậy có cảm thấy lạnh không?”
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ nói: “Rất ấm áp, không thấy lạnh một chút nào.”
“Không thấy lạnh là tốt rồi, ta đi tìm thêm một cái nồi cho ngươi xào thịt ăn.”
Hoắc Tiểu Hàn có chút bất ngờ: “Lại ăn thịt a?”
Nguyên An Bình quay đầu lại nhìn y, trêu chọc nói: “Làm sao? Không thích ăn thịt?”
Hoắc Tiểu Hàn có chút bận tâm hỏi: “Mỗi ngày đều ăn thịt, cũng quá phí tiền đi?”
“Chúng ta mới ăn có bao nhiêu thịt đâu, ngươi cứ yên tâm mà ăn đi, cho ngươi ăn tới ngán luôn. Tối ngày mai chúng ta sẽ ăn sủi cảo nhé? Trước tiên ta sẽ làm phần nhân trước, chờ ngươi đến rồi thì ngươi sẽ đem phần nhân bao lại.”
Hoắc Tiểu Hàn làm cơm thật sự rất ngon, mỗi lần ăn, Nguyên An Bình đều cảm thấy tay nghề của mình quả thực là quá mức lãng phí.
Hoắc Tiểu Hàn cười cười gật đầu.
Hoắc Tiểu Hàn vẫn như thường ngày đưa củi đến cho Nguyên An Bình, còn bị hắn lôi kéo vào phòng trong, chỉ cho y xem cái giường sưởi mới làm: “Giường sưởi này có liên kết với kệ bếp ở bên ngoài, mỗi khi bên kia làm cơm thì bên này sẽ trở nên rất ấm áp. Đợi qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối ở trên giường sưởi, đảm bảo là sẽ phi thường ấm áp, không hề thấy lạnh một chút nào.”
Hoắc Tiểu Hàn đưa tay sờ sờ giường sưởi một chút, sau đó y liền kinh hỉ nói: “Thật là ấm a! Giường sưởi này thật là tốt, mùa đông có ngủ cũng không sợ lạnh a.”
Nguyên An Bình cười ha ha nói: “Đúng vậy! Giường sưởi này thích hợp nhất là để ngủ vào mùa đông. Đi thôi! Chúng ta đi ra ngoài làm cơm đi, nghe nói nhóm lửa ở kệ bếp thì ống khói có thể sẽ toả nhiệt.”
Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy cũng rất hứng thú, nếu không phải vì sợ bị Nguyên An Bình chê cười thì y thật sự rất muốn chạy ra bên ngoài, xem ống khói kia có hình dáng như thế nào.
Mùa đông mà ở bên cạnh kệ bếp nhóm lửa thì thật sự là thoải mái vô cùng, quần áo trên người cũng được sưởi ấm vô cùng dễ chịu. Hai người bọn họ ngồi ở bên bếp lửa, ba con chó nhỏ cũng bởi vì ấm áp mà chạy đến nằm úp sấp bên chân bọn họ. Nguyên An Bình cầm lấy một cái bánh ngọt đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, vừa ăn vừa cùng y tán gẫu.
Hoắc Tiểu Hàn cắn một miếng bánh đậu xanh, hỏi: “An Bình ca! Ngươi tìm người ở đâu tới làm giường sưởi cho ngươi vậy a? Ta chưa bao giờ nghe nói có loại giường có thể toả nhiệt như thế này.”
Nguyên An Bình đưa bàn tay đến gần đống lửa một chút để sưởi ấm: “Tìm được một người ở trên thị trấn đến làm cho ta, loại giường này vốn là từ vùng ngoài truyền đến. Ta cũng không hiểu tại sao người dân ở đây lại không xài loại giường này.”
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút: “Nhất định là bởi vì nó quá đắt tiền. Mà An Bình ca! Ngươi làm giường sưởi tốn hết bao nhiêu tiền?”
Nguyên An Bình cười hì hì đáp: “Một phân tiền cũng không tốn, người ở Chương phủ đã giúp ta trả tiền, ngẫm lại thì người ở Chương phủ quả thật rất giàu có a.”
Hoắc Tiểu Hàn trưng ra một vẻ mặt đương nhiên: “Chương lão gia có rất nhiều tiền a, mọi người đều nói rằng giá tiền mua một cái áo của Chương lão gia cũng đủ để cho chúng ta ăn mấy đời.”
Nguyên An Bình nghe vậy, liền không nhịn được bật cười: “Lời này quả thật diễn tả rất sinh động về mấy người giàu có, tuy rằng Chương phủ đã giúp ta trả tiền, nhưng ta còn phải thu nhận hài tử của những người kia. Sau này ta đành phải nói với người khác, là do bọn họ không chịu nhận bạc của ta nên ta mới nhận hài tử nhà bọn họ.”
Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói xong, hai mắt lập tức sáng ngời nhìn Nguyên An Bình: “An Bình ca! Ngươi thật sự là một người tốt.”
Nguyên An Bình lườm y một cái: “Ta không phải người tốt, ta chỉ là quá mức rảnh rỗi thôi. Dù sao thì ta cũng đã lỡ làm rồi, nhiều thêm vài đứa cũng chẳng gây nhiều trở ngại gì.”
Hoắc Tiểu Hàn cười tinh nghịch nhìn hắn: “Ngươi chính là người tốt a.”
Nguyên An Bình lại quăng cho y một cái liếc mắt: “Cười cái gì mà cười, mau đi thêm chút củi vào dưới đáy nồi đi. Ta phải ra sức bốc lột ngươi, xem ngươi có còn coi ta là người tốt nữa không.”
Hoắc Tiểu Hàn cười ha ha đáp: “Dù vậy thì ngươi vẫn là một người tốt.” Sau đó y liền cúi đầu thêm củi vào dưới đáy nồi.
Nguyên An Bình nhận thấy Hoắc Tiểu Hàn đã trở nên hoạt bát hơn trước, có lẽ bởi vì hơn nửa tháng nay đều được ăn no, nên sắc mặt cũng đã trở nên tốt hơn rất nhiều, bị hơi nóng sưởi ấm đến nỗi mặt đỏ bừng, thật là một hài tử đáng yêu khiến người ta yêu thích.
Hắn liếc nhìn quần áo trên người y, tuy rằng vẫn là một màu xám, nhưng mà dường như bộ này dày hơn những bộ trước: “Ồ! Ngươi đang mặc áo bông mới?”
Khoé miệng Hoắc Tiểu Hàn liền nhếch lên, cao hứng đáp: “Ngươi nhìn ra rồi sao?”
“Ân! Bộ này trông có vẻ dày đấy.” Nói xong, hắn liền thử đưa tay chạm đến y phục của y một chút: “Sao lại mềm như vậy?”
“Lớp áo ngoài ta có thêm một ít bông gòn cũ, lớp áo trong thì ta lại thêm một ít bông gòn mới. Nếu như ta đều dùng bông gòn mới thì sẽ rất dễ bị bung ra, cũng rất dễ bị người khác nhận ra.” Hoắc Tiểu Hàn bày ra một bộ dáng ta đây cũng rất là thông minh a.
Trong lòng Nguyên An Bình thầm thở dài, lần thứ hai cảm thấy Hoắc Tiểu Hàn phải sống trong một cái nhà như vậy thì quả thực rất phiền phức.
Nguyên An Bình nhìn đến đôi giày trên chân y cũng đã thay đổi, quan tâm hỏi: “Mặc như vậy có cảm thấy lạnh không?”
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ nói: “Rất ấm áp, không thấy lạnh một chút nào.”
“Không thấy lạnh là tốt rồi, ta đi tìm thêm một cái nồi cho ngươi xào thịt ăn.”
Hoắc Tiểu Hàn có chút bất ngờ: “Lại ăn thịt a?”
Nguyên An Bình quay đầu lại nhìn y, trêu chọc nói: “Làm sao? Không thích ăn thịt?”
Hoắc Tiểu Hàn có chút bận tâm hỏi: “Mỗi ngày đều ăn thịt, cũng quá phí tiền đi?”
“Chúng ta mới ăn có bao nhiêu thịt đâu, ngươi cứ yên tâm mà ăn đi, cho ngươi ăn tới ngán luôn. Tối ngày mai chúng ta sẽ ăn sủi cảo nhé? Trước tiên ta sẽ làm phần nhân trước, chờ ngươi đến rồi thì ngươi sẽ đem phần nhân bao lại.”
Hoắc Tiểu Hàn làm cơm thật sự rất ngon, mỗi lần ăn, Nguyên An Bình đều cảm thấy tay nghề của mình quả thực là quá mức lãng phí.
Hoắc Tiểu Hàn cười cười gật đầu.
/134
|