Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 130: Nói bóng nói gió

/134


Editor: Aubrey.

Hách Liên Dục cần sớm trở lại Thụy Vương phủ để điều tra sự việc lần này, nhưng trước khi lên đường, hắn vẫn không nhận được tung tích của Nguyên An Bình. Mãi đến khi thủ hạ trở về báo tin: “Thuộc hạ ở trên núi tra xét ba ngày, căn cứ theo vết tích để lại, Nguyên công tử có lẽ đã rơi xuống vách núi, hẳn cũng đã…”

Hách Liên Dục nghe vậy liền cau mày, tuy rằng Nguyên An Bình làm cho hắn có cảm giác đối phương là một người bất phàm. Nhưng hắn vẫn nhìn ra đối phương chỉ là một người bình thường, không có võ công gì, bị đám người kia truy đuổi, rất có thể sẽ lành ít dữ nhiều.

Đến khi nghe tin có thể Nguyên An Bình đã chết, hắn vẫn có chút sững sờ, dù sao người ta cũng hoàn toàn là do hắn nên mới bị liên lụy. Còn chính mình, chẳng những được cứu thoát, còn may mắn thoát khỏi âm mưu xấu của kẻ thù, vậy mà đối phương lại bị thiệt thòi.

Trong lòng Hách Liên Dục có chút bất đắc dĩ, liền phân phó: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

“Vâng!”

Liên tiếp ba ngày, Nguyên An Bình vẫn không có tung tích, Tiết Chu Cẩn và Trịnh Cầu Văn đều hoảng loạn vô cùng.

Hai ngày nay, bởi vì vẫn chưa tìm được Nguyên An Bình, nên Trịnh Cầu Văn vẫn luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên, ngoài miệng cứ luôn hỏi: “Tiết huynh! Nha môn có tin tức gì chưa?”

Ngày thứ nhất không tìm được Nguyên An Bình, bọn họ liền đi báo quan, nhờ nha dịch trong nha môn cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm. Bọn họ là người địa phương, sẽ có cách tìm người nhanh hơn, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức xác thực.

Tiết Chu Cẩn cũng rất lo lắng: “Vẫn chưa có, chỉ nói là đã từng có người nhìn thấy An Bình cùng một nam tử lạ mặt đi đến Vũ Hiên Các. Người của Vũ Hiên Các cũng có nói đã từng gặp An Bình, chỉ là không biết hai người bọn họ rời đi từ lúc nào, cũng không biết bọn họ đã đi đâu.”

“Lẽ nào nam nhân lạ mặt kia đã bắt tiên sinh đi?” Trịnh Cầu Văn lại cảm thấy có chút không đúng: “Tại sao hắn lại muốn bắt tiên sinh đi? Nếu như hắn cần tiền, thì đã sớm thông báo cho chúng ta lấy tiền đến chuộc người rồi. Nhưng nếu là vì trả thù, tiên sinh có bao giờ chọc đến kẻ xấu nào đâu?” Hắn nghĩ như thế nào, cũng đều không nghĩ ra.

Tiết Chu Cẩn thở dài: “Cũng phải.” Sau đó, hắn lại nói: “Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, chúng ta cứ ở đây chờ tin tức đi. Nếu là bắt cóc đòi tiền thì sẽ dễ giải quyết, còn nếu như…” Hắn luôn có dự cảm có chút không tốt.

Hai bên nhân mã đều đang tìm kiếm Nguyên An Bình, mà Nguyên An Bình thì đang co rúc trong sơn động chỉ đủ cho một người, không ngừng phát sầu.

Nhìn con số ghi chép trên vở, hắn ưu sầu nói: “Đây đã là ngày thứ ba rồi.”

Bởi vì trong không gian tồn trữ không ít đồ ăn, còn có rất nhiều nước uống mà hắn chuẩn bị ở đời trước, nên hắn vẫn có thể kiên trì thêm một thời gian. Mà điều làm cho hắn phát sầu chính là, hiện tại hắn đang ở một nơi không thể lên cũng chẳng thể xuống, cho dù có người tới tìm hắn, cũng rất khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Nhìn máy vi tính trong tay, Nguyên An Bình lấy ra một tờ giấy, rồi viết đầy hai mặt: “Ta là Nguyên An Bình, ngụ ở thôn làng thuộc thị trấn kế bên huyện Thanh Lam, Huyền Văn năm thứ mười ba đi đến Bình Sa thành để tham gia khảo thí. Sau ngày thi cuối cùng, không may gặp tai nạn rơi xuống vách núi, may mắn được cành cây giữ lại, hiện tại đang dung thân trong một sơn động ở vách núi. Hi vọng người nào nhặt được tờ giấy này, có thể đến đây cứu giúp, ta sẽ đền đáp bằng một số tiền lớn.”

Sau khi viết xong, Nguyên An Bình liền xé giấy ra gấp thành máy bay giấy, rồi ném ra ngoài. Ba ngày nay, ngày nào hắn cũng ném một cái máy bay giấy giống như vậy, nhưng bởi vì giấy trong cuốn sổ của hắn có giới hạn, nên hắn không dám ném quá nhiều. Hắn cũng rất lo lắng máy bay sẽ rơi vào cành cây, mà không rơi xuống dưới đáy.

“Hi vọng có người có thể nhìn thấy máy bay giấy, sau đó sẽ đến đây tìm mình.”

Dựa vào trên vách đá, Nguyên An Bình cảm thấy hơi đói bụng, bởi vì đồ ăn có hạn, mà hắn cũng không biết đến khi nào mình mới được cứu, nên đến khi nào thật sự đói đến rã ruột thì hắn mới dám ăn. Mà quan trọng nhất là nước, hắn rất vui vì mình vẫn còn sót lại vài chai nước khoáng hiếm hoi, mùa đông hắn cũng tồn không ít băng, cũng có thể làm cho hắn chống đỡ thêm vài ngày.


/134

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status