Editor: Aubrey.
Hoắc Tiểu Hàn cẩn thận hỏi nàng: “Tiểu Vũ tỷ! Ngươi đối với Tiết công tử… Không có gì đi?”
Nghe y hỏi như vậy, Nguyên Tiểu Vũ nhất thời hiểu được hàm ý trong lời nói của Hoắc Tiểu Hàn, nàng cười nói: “Ngươi a, từ khi nào học được kiểu nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy? Yên tâm đi, ta biết mình chỉ là nữ nhân nông gia bình thường, nào có xứng với công tử nhà có tiền như hắn? Ta không muốn tự ảo tưởng về những chuyện không thiết thực.”
Cho dù nàng có mơ, nhưng đối phương cũng đã có hôn ước rồi, chỉ với điều đó, thì ngay cả một tia mơ tưởng nàng cũng không dám nghĩ. Từ xưa đến nay, nàng hiểu rất rõ, môn đăng hộ đối mới có thể sống thoải mái.
Hoắc Tiểu Hàn nghe nàng nói như vậy, nhưng y vẫn cảm thấy trong nụ cười của nàng mang theo một chút bất đắc dĩ, y cũng biết đây không phải là ảo giác của mình, y có chút áy náy nói: “Tiểu Vũ tỷ! Ta không nên hỏi ngươi những chuyện này.”
Nguyên Tiểu Vũ cười đáp: “Nói cái gì mà ngốc quá vậy? Ta biết ngươi cũng là vì muốn tốt cho ta, thật ra ngươi cũng không cần lo lắng quá, bất kể là cô nương hay song nhi, việc hôn sự đều phải mặc cho cha nương an bài. Ta biết bản thân mình không có gì tốt, nhiều nhất chỉ mong cha nương có thể tìm cho ta một nhà chồng thích hợp. Người ta thường nói nữ nhi chỉ sợ gả sai chồng, ta chỉ hy vọng hắn có thể yêu thương ta một chút, người nhà chồng cũng dễ ở chung một chút.”
“Tiểu Vũ tỷ! Ngươi tốt như vậy, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Hoắc Tiểu Hàn biết Nguyên Tiểu Vũ nói rất đúng, đó là phần lớn ý nghĩ của các nữ nhân và song nhi, đến cuối cùng cuộc sống sinh hoạt có dễ trôi qua hay không, còn phải xem người nhà chồng có dễ sống chung hay không.
Y ngẫm lại, quả đúng như lời Nguyên Tiểu Vũ nói, y rất may mắn. Cho dù thành thân, thì cuộc sống cũng sẽ không khác hiện tại bao nhiêu, càng không cần phải lo lắng bị cha mẹ chồng ức hiếp. Y cảm thấy những năm tháng cực khổ trước đây, có lẽ là để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc hiện tại đi.
“Ta nhận lời chúc lành của ngươi a.”
Buổi tối, thời điểm cùng Nguyên An Bình nói chuyện phiếm, Hoắc Tiểu Hàn đã đề cập đến chuyện này: “Ta vẫn cảm thấy Tiểu Vũ tỷ có chút thất vọng.”
Nguyên An Bình không quá để ý, không phải người nào cũng có thể vì yêu một người xuất thân từ nhà nông mà nguyện ý chịu đựng cực khổ. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới có một chút hảo cảm, ít khi nói chuyện với nhau, chỉ có thể luyến tiếc mà thôi, không phải đau lòng.
“Hết cách rồi, dù sao hắn cũng đã có hôn ước. Lại nói, cho dù hắn không có hôn ước, vẫn còn hai năm hiếu tang kia, ta cảm thấy vẫn không thích hợp.”
Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy có chút kỳ quái: “Tại sao ngươi luôn nói bọn họ không thích hợp? Mặc dù Tiết công tử đã bị chiếm đoạt rất nhiều gia sản, nhưng so với những gia đình khác vẫn rất giàu có. Hơn nữa, tuy rằng không cha không nương là một chuyện rất đáng buồn, nhưng ít nhất sẽ không cần sợ bị cha mẹ chồng làm khó dễ. Cho dù còn hai năm hiếu tang thì cũng đâu có sao a? Chờ qua hai năm đó là được rồi.”
“Ngươi suy nghĩ mọi chuyện thật đơn giản a.” Nguyên An Bình không muốn phân tích chuyện này rõ ràng, tỉ mỉ với y: “Được rồi! Dù sao hai người bọn họ cũng không có cơ hội, chúng ta không cần để ý chuyện này nữa, ta đi lấy một ít băng qua đây, làm dưa hấu ăn. Ngày hôm nay thật sự quá mức oi bức, nói không chừng sắp tới sẽ có mưa đây.”
“Nếu có thể có mưa là tốt rồi, mấy ngày nay khí trời quá nóng, có mưa tốt xấu gì cũng có thể mát mẻ được một chút.” Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy rất nóng, quần áo mà y đang mặc còn vừa dài vừa rộng nên càng nóng hơn.
Buổi tối, mọi người ngồi ở trong sân ăn dưa hấu, Nguyên An Bình có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Thụy đâu rồi? Cũng không thấy Văn Tùng đâu cả, hai đứa tụi nó không muốn ăn dưa hấu sao?”
Trọng Tôn Liên Giác nói: “Hai đứa nhỏ đi bắt ốc rồi, còn nói mấy hôm nay phải bắt nhiều một chút, lại nói cái gì mà phải nhanh chóng bắt đủ sáu mươi con.”
Hoắc Tiểu Hàn nhịn không được cười nói: “Bọn chúng thật giống nhau, rất tham ăn, lúc đầu Văn Tùng còn kiên trì không muốn ăn. Kết quả, sau khi ăn qua một lần, còn tranh đồ ăn với Tiểu Thụy.”
“Ồ.” Nguyên An Bình cũng biết, từ khi mùa hè đến, các hài tử trong thôn đều thích đi ra ngoài mò cua bắt ốc. Trời tối, mỗi đứa sẽ mang theo đèn dầu, đến khi trời mưa, sẽ mang theo mấy cái cuốc nhỏ đi đào hang ốc, nghe đâu chỗ đất nào có mấy cái lỗ nhỏ đều là hang ốc. Sau khi bắt xong, bọn trẻ sẽ đem chiên với dầu, bỏ vào một ít muối, chiên lên ăn rất ngon.
Nguyên An Bình gật đầu: “Bọn chúng cũng đã hứa với những hài tử khác sẽ cùng nhau đi bắt ốc, bọn trẻ cùng nhau vui đùa, mới có tinh thần của tiểu hài tử.”
“Hình như là hứa với đám Lý Tự đấy.”
Hoắc Tiểu Hàn cẩn thận hỏi nàng: “Tiểu Vũ tỷ! Ngươi đối với Tiết công tử… Không có gì đi?”
Nghe y hỏi như vậy, Nguyên Tiểu Vũ nhất thời hiểu được hàm ý trong lời nói của Hoắc Tiểu Hàn, nàng cười nói: “Ngươi a, từ khi nào học được kiểu nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy? Yên tâm đi, ta biết mình chỉ là nữ nhân nông gia bình thường, nào có xứng với công tử nhà có tiền như hắn? Ta không muốn tự ảo tưởng về những chuyện không thiết thực.”
Cho dù nàng có mơ, nhưng đối phương cũng đã có hôn ước rồi, chỉ với điều đó, thì ngay cả một tia mơ tưởng nàng cũng không dám nghĩ. Từ xưa đến nay, nàng hiểu rất rõ, môn đăng hộ đối mới có thể sống thoải mái.
Hoắc Tiểu Hàn nghe nàng nói như vậy, nhưng y vẫn cảm thấy trong nụ cười của nàng mang theo một chút bất đắc dĩ, y cũng biết đây không phải là ảo giác của mình, y có chút áy náy nói: “Tiểu Vũ tỷ! Ta không nên hỏi ngươi những chuyện này.”
Nguyên Tiểu Vũ cười đáp: “Nói cái gì mà ngốc quá vậy? Ta biết ngươi cũng là vì muốn tốt cho ta, thật ra ngươi cũng không cần lo lắng quá, bất kể là cô nương hay song nhi, việc hôn sự đều phải mặc cho cha nương an bài. Ta biết bản thân mình không có gì tốt, nhiều nhất chỉ mong cha nương có thể tìm cho ta một nhà chồng thích hợp. Người ta thường nói nữ nhi chỉ sợ gả sai chồng, ta chỉ hy vọng hắn có thể yêu thương ta một chút, người nhà chồng cũng dễ ở chung một chút.”
“Tiểu Vũ tỷ! Ngươi tốt như vậy, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Hoắc Tiểu Hàn biết Nguyên Tiểu Vũ nói rất đúng, đó là phần lớn ý nghĩ của các nữ nhân và song nhi, đến cuối cùng cuộc sống sinh hoạt có dễ trôi qua hay không, còn phải xem người nhà chồng có dễ sống chung hay không.
Y ngẫm lại, quả đúng như lời Nguyên Tiểu Vũ nói, y rất may mắn. Cho dù thành thân, thì cuộc sống cũng sẽ không khác hiện tại bao nhiêu, càng không cần phải lo lắng bị cha mẹ chồng ức hiếp. Y cảm thấy những năm tháng cực khổ trước đây, có lẽ là để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc hiện tại đi.
“Ta nhận lời chúc lành của ngươi a.”
Buổi tối, thời điểm cùng Nguyên An Bình nói chuyện phiếm, Hoắc Tiểu Hàn đã đề cập đến chuyện này: “Ta vẫn cảm thấy Tiểu Vũ tỷ có chút thất vọng.”
Nguyên An Bình không quá để ý, không phải người nào cũng có thể vì yêu một người xuất thân từ nhà nông mà nguyện ý chịu đựng cực khổ. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới có một chút hảo cảm, ít khi nói chuyện với nhau, chỉ có thể luyến tiếc mà thôi, không phải đau lòng.
“Hết cách rồi, dù sao hắn cũng đã có hôn ước. Lại nói, cho dù hắn không có hôn ước, vẫn còn hai năm hiếu tang kia, ta cảm thấy vẫn không thích hợp.”
Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy có chút kỳ quái: “Tại sao ngươi luôn nói bọn họ không thích hợp? Mặc dù Tiết công tử đã bị chiếm đoạt rất nhiều gia sản, nhưng so với những gia đình khác vẫn rất giàu có. Hơn nữa, tuy rằng không cha không nương là một chuyện rất đáng buồn, nhưng ít nhất sẽ không cần sợ bị cha mẹ chồng làm khó dễ. Cho dù còn hai năm hiếu tang thì cũng đâu có sao a? Chờ qua hai năm đó là được rồi.”
“Ngươi suy nghĩ mọi chuyện thật đơn giản a.” Nguyên An Bình không muốn phân tích chuyện này rõ ràng, tỉ mỉ với y: “Được rồi! Dù sao hai người bọn họ cũng không có cơ hội, chúng ta không cần để ý chuyện này nữa, ta đi lấy một ít băng qua đây, làm dưa hấu ăn. Ngày hôm nay thật sự quá mức oi bức, nói không chừng sắp tới sẽ có mưa đây.”
“Nếu có thể có mưa là tốt rồi, mấy ngày nay khí trời quá nóng, có mưa tốt xấu gì cũng có thể mát mẻ được một chút.” Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy rất nóng, quần áo mà y đang mặc còn vừa dài vừa rộng nên càng nóng hơn.
Buổi tối, mọi người ngồi ở trong sân ăn dưa hấu, Nguyên An Bình có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Thụy đâu rồi? Cũng không thấy Văn Tùng đâu cả, hai đứa tụi nó không muốn ăn dưa hấu sao?”
Trọng Tôn Liên Giác nói: “Hai đứa nhỏ đi bắt ốc rồi, còn nói mấy hôm nay phải bắt nhiều một chút, lại nói cái gì mà phải nhanh chóng bắt đủ sáu mươi con.”
Hoắc Tiểu Hàn nhịn không được cười nói: “Bọn chúng thật giống nhau, rất tham ăn, lúc đầu Văn Tùng còn kiên trì không muốn ăn. Kết quả, sau khi ăn qua một lần, còn tranh đồ ăn với Tiểu Thụy.”
“Ồ.” Nguyên An Bình cũng biết, từ khi mùa hè đến, các hài tử trong thôn đều thích đi ra ngoài mò cua bắt ốc. Trời tối, mỗi đứa sẽ mang theo đèn dầu, đến khi trời mưa, sẽ mang theo mấy cái cuốc nhỏ đi đào hang ốc, nghe đâu chỗ đất nào có mấy cái lỗ nhỏ đều là hang ốc. Sau khi bắt xong, bọn trẻ sẽ đem chiên với dầu, bỏ vào một ít muối, chiên lên ăn rất ngon.
Nguyên An Bình gật đầu: “Bọn chúng cũng đã hứa với những hài tử khác sẽ cùng nhau đi bắt ốc, bọn trẻ cùng nhau vui đùa, mới có tinh thần của tiểu hài tử.”
“Hình như là hứa với đám Lý Tự đấy.”
/134
|