Mộ Dung Diễm chắp tay, đứng trên lầu, trên cao nhìn xuống dưới Trang Du cùng Diệp Thạch đang giương cung bạt kiếm, trong mắt hiện lên vài phần dị sắc.
“Quan hệ của Trang Du cùng Diệp Thạch tựa hồ không tốt lắm a!” Mộ Dung Diễm đầy hưng trí đánh giá Diệp Thạch giương nanh múa vuốt cùng Trang Du thần tình ủy khuất nói.
“Đâu chỉ là không tốt! Hai người kia giống như nước và lửa vậy.” Một thân tín bên người Mộ Dung Diễm lắc đầu nói.
Mộ Dung Diễm híp mắt, nói: “Lại nói tiếp, vị hôn phu Mộ Thần kia của Diệp Thạch, gần đây thật là rêu rao.” Chỉ là một tân sinh, cư nhiên dẫn tới viện chủ của hai viện đan viện cùng phù viện tranh đấu gay gắt, vinh quang như vậy cũng không phải là người khác có thể có.
“Thất hoàng tử, vương thượng hy vọng ngươi cùng Mộ Thần làm tốt quan hệ.”
Mộ Dung Diễm gật đầu, có chút không cam lòng nói: “Được rồi, ta biết.”
Mộ Thần ưu tú, không chỉ kích thích Lam Nhược Phong một người, Mộ Dung Diễm nơi chốn cũng bị so với Mộ Thần, tâm tình hắn cũng không chịu nổi.
“Mộ Thần có vài phần tài hoa, bất quá hắn chỉ là lục cấp tư chất, thực lực mới là vương đạo, hắn bây giờ có thể dựa vào một ít đồ vật cổ quái lấy lòng mọi người, về sau, cũng sẽ chậm rãi trở nên không có gì hơn người, phụ hoàng không khỏi có chút quá coi trọng với hắn rồi.” Mộ Dung Diễm không cho là đúng, nói.
“Thất hoàng tử nói đúng, nhưng mà, không quản nói như thế nào, hiện tại giao hảo với hắn cũng không có chỗ hỏng gì.”
“Cũng đúng, hắn có thể luyện chế ra Viêm Hỏa Phù, quả thật có vài phần giá trị để mượn sức.” Mộ Dung Diễm híp mắt nói.
“…”
Diệp Thạch không muốn nhìn thấy sắc mặt Trang Du, trực tiếp đóng gói một phần đồ ăn rồi ly khai.
Trang Du nhìn bóng dáng Diệp Thạch rời đi, không khỏi bi thương.
“A Du, ngươi làm sao vậy?” Lam Nhược Phong hỏi.
Trang Du ủ rũ nói: “Diệp Thạch hắn vì saoluôn nhìnta không vừa mắt? Ta cũng không có đắc tội hắn a.”
Lam Nhược Phong nhìn bộ dáng thương tâm của Trang Du, không khỏi đau lòng, “A Du, ngươi đừng như vậy, Diệp Thạch hắn chính là ghen tị ngươi, cho nên mới có thể nhìn ngươi không vừa mắt.”
Trang Du nhíu mày, ai oán nhìn bóng dáng của Diệp Thạch, âm thầm nghĩ: Tâm ghen tị của Diệp Thạch nặng như vậy, lại là một người đáng giận, Mộ Thần tại sao lại không bỏ xuống được đâu?
“Được rồi Trang Du, ngươi đừng lại nghĩ về hắn.” Lam Nhược Phong nói.
Trang Du gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nói với Lam Nhược Phong: “Nhược Phong, Mộ Thần có khả năng sẽ chuyển tới đan viện, về sau các ngươi có khả năng là đồng học đó.”
Lam Nhược Phong nhíu mày, Mộ Thần có thể chuyển viện hay không, việc này thật sự là nói không chính xác.
Không ít nữ sinh trong đan viện tựa hồ nhận định Mộ Thần sẽ chuyển tới đan viện, hình như còn đang âm thầm vì Mộ Thần chuẩn bị nghi thức hoan nghênh gì đó nữa.
Đại viện cao tầng tựa hồ cũng rất chờ mong Mộ Thần chuyển lại đây, nghe nói phó viện trưởng còn muốn thu Mộ Thần làm đồ đệ.
Nếu Mộ Thần thật sự chuyển tới đan viện, về sau, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy, thật sự là…
… …
“Mộ Thần, thư của ngươi nè, thật là nhiều a!” Diệp Thạch ôm một thùng thư lớn, ném cho Mộ Thần nói.
Mộ Thần nhìn một đống lớn thư tín, không khỏi bất đắc dĩ.
“Đúng là không ít a!” Mộ Thần không biết làm sao, nói.
“Ta cũng có rất nhiều, nhưng mà ngươi càng nhiều.” Diệp Thạch ngồi bên người Mộ Thần nói.
Đại bộ phận thư tín của hắn, phần lớn đều là hy vọng đặt lên quan hệ với hắn cùng Mộ Thần, cũng có thư bởi vì hắn thân phận đồ đệ của Kinh Sí Diễm mà mượn sức hắn, đương nhiên, những phong thư như vậy, chỉ là một phần.
Tỷ như, có người cư nhiên viết thư nhờ hắn hỗ trợ cùng giật dây Mộ Thần, hắn có bệnh mới có thể cùng những người khác giật dây vị hôn phu của mình, bất quá, đối phương nói sau khi chuyện thành công sẽ hậu tạ năm trăm vạn nguyên thạch, nếu không phải là gần đây định lực của Diệp Thạch đề cao không ít, nhiều nguyên thạch như vậy sẽ làm Diệp Thạch đau lòng thật lâu.
“Nghĩ cái gì vậy?” Mộ Thần nhìn sắc mặt quái dị của Diệp Thạch, hỏi.
Diệp Thạch lắc đầu, nói: “Không có gì? Trong thư viết cái gì?”
Mộ Thần thu hồi bức thư, nói: “Không có gì.”
“Thư tỏ tình sao?” Diệp Thạch nhìn bức thư màu phấn hồng, chua chua hỏi.
Mộ Thần tùy tay đem bức thư ném vào thùng rác, “Chỉ viết một ít thứ vô nghĩa.”
Diệp Thạch lật xem thư tín của Mộ Thần một chút, từ trong thùng rút ra một phong thư, phong thư này lạc khoản là Mộ Viễn Phong.
“Đây là thư của Mộ thúc thúc gửi tới a.” Diệp Thạch mở to mắt nói.
“Thật đúng là thư của phụ thân?! Cũng may là mắt ngươi tinh, nếu không phong thư này nói không chừngđã bị ta ném.” Mộ Thần có chút kích động nói.
“Mau nhìn xem Mộ thúc thúc viết cái gì.” Diệp Thạch thúc giục.
Mộ Thần mở thư ra nhìn nhìn, khóe miệng nổi lên một tia tươi cười thản nhiên. “Phụ thân nói hắn đã đến Hoàng đô, Trần thúc của ngươi cũng tới, hắn hẹn chúng ta ngày nghỉ tiếp theo tại Tường Nguyệt tửu lâu gặp mặt.”
Diệp Thạch ngoài ý muốn hỏi: “Trần thúc cũng tới Hoàng đô sao?”
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Thật tốt quá.” Diệp Thạch phấn chấn nói: “Đúng rồi, hôm nay ngươi cũng không cần lên lớp sao?”
Mộ Thần nhún vai, nói: “Ta xin phép rồi, trình độ của những lão sư trong hoàng ban đó chỉ có như vậy, một chút ý tứ cũng không có, vẫn là tự mình mua sách về mày mò thì tốt hơn.” Lúc trước Phạm Li nơi chốn tìm hắn, hiện tại thay đổi một đạo sư khác, rất coi trọng hắn, cả ngày cứ hỏi han ân cần, rất mệt.
Muốn coi trọng hắn thì hẳn đã sớm coi trọng, chờ đến hiện tại thật sự rất không thành tâm.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Cũng đúng.”
… …
Phù viện.
“Viện trưởng, Mộ Thần hắn không có lên lớp.” Hoàng An nhìn Tống Thừa, bất đắc dĩ nói.
Viện trưởng muốn hắn nghĩ biện pháp lưu lại Mộ Thần, chỉ là, Mộ Thần thỉnh nghỉ bệnh, lại đóng cửa từ chối tiếp khách, Mộ Thần không xuất hiện, cho dù hắn thủ đoạn đầy mình cũng không có biện pháp thi triển a!
Tống Thừa bất an cắn răng, “Chết tiệt, đều tại Phạm Li!”
“Viện trưởng, chúng ta thật sự không làm gì? Nếu như để cho Mộ Thần rời đi, chúng ta liền tổn thất lớn.” Hoàng An không cam lòng nói.
Tống Thừa bất đắc dĩ nói: “Lộ Hàn đang nhìn chằm chằm chúng ta đó, nếu để hắn bắt được nhược điểm, chỉ sợ…”
“Nhưng mà, nhìn bộ dáng của Mộ Thần, hắn tựa hồ là quyết định muốn chuyển tới đan viện đi.” Hoàng An cũng bất đắc dĩ.
Tống Thừa cắn chặt răng, từ sau khi Mộ Thần ra khỏi mỏ đá, thái độ đối với phù viện vẫn luôn giống nhau, tên Lộ Hàn kia vẫn luôn tránh ở một bên xem trò cười và chờ Mộ Thần chuyển đi tới đan viện.
Tống Thừa nhớ tới khuôn mặt chán ghét của Lộ Hàn liền khõ chịu, Tống Thừa thở dài, thầm nghĩ: Mình nếu như sớm xuất quan một chút thì tốt rồi, sự tình Mộ Thần bị bắt đến mỏ đá này xác thực là oan uổng, hắn bất quá là vì chắn một kích của Sư Tử Ngọc để cứu Diệp Thạch, kết quả lại bị viện trưởng phán định là có ý đồ gây chuyện, nếu như mình lúc ấy sớm xuất quan một chút vì Mộ Thần xuất đầu, thì ấn tượng của Mộ Thần đối với phù viện, chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đạo sư phù viện này không có bản lĩnh dạy học, trình độ chế phù lại không ra làm sao, bản lĩnh làm chút loạn thất bát tao lại là nhất lưu, một tân sinh cũng nhìn ra được.
Phạm Li tên khốn kia, cư nhiên đem Mộ Thần thảy tới hoàng ban, một tam cấp phù sư duy nhất trong tân sinh, cư nhiên lại học ở hoàng ban, đây quả thực là chuyện cười.
“Kỳ thật, Mộ Thần cũng không nhất định sẽ chuyển tới đan viện.” Tống Thừa thản nhiên nói.
“Viện trưởng, làm sao ngươi biết?” Hoàng An có chút không hiểu.
Tống Thừa nhăn mũi, nói: “Ta đã đi tìm Kinh Sí Diễm, Kinh Sí Diễm nói, Mộ Thần có thành kiếnrất sâuvới đan viện, hắn sẽ không dễ dàng chuyển tới đan viện đâu.”
“Kinh tiền bối không phải là người ăn nói lung tung, hắn đã nói như vậy, hẳn là đãcó vài phần nắm chắc.” Hoàng An vui mừng nói.
Tống Thừa gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.”
… …
Đan viện.
“Viện trưởng, Kinh tiền bối thật sự nói như vậy? Mộ Thần không có cảm giác gì tốt với phù viện, nên sẽ không dễ dàng ở lại phù viện?” Thái Thúc Danh hỏi.
Lộ Hàn gật đầu, nói: “Không sai.”
“Kinh Sí Diễm người không ra làm sao, nhưng mà lúc nói chuyện, vẫn là rất giảng tín nghĩa, ta nghĩ, hắn hẳn là sẽ không lừa chúng ta.” Diêm Võ vui vẻ nói.
“Thật tốt quá, nếu như hắn chuyển tới đan viện, thì ta muốn thu hắn làm đồ đệ.” Thái Thúc Danh kích động nói.
Diêm Võ ném cái xem thường, nói: “Ngươi muốn thu hắn làm đồ đệ? Ngươi có thể dạy hắn cái gì?”
Thái Thúc Danh không cho là đúng, nói: “Nói như thế nào ta cũng là tứ cấp đan sư, tạm thời mà nói, trình độ của hắn còn không bằng ta.” Bất quá, lấy tiến độ của Mộ Thần, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể vượt qua hắn đi.
Diêm Võ ném cái xem thường, nói: “Tỉ lệ thành đan của tứ cấp đan dược của ngươi còn không đến năm thành, so với Mộ Thần cũng không mạnh hơn bao nhiêu.” Nói giỡn sao, hắn đã sớm nhìn chằm chằm Mộ Thần, há có thể để cho Thái Thúc Danh thực hiện được.
Thái Thúc Danh nhíu mày, nói: “Họ Diêm ngươi muốn cãi nhau sao?”
Lộ Hàn ném cái xem thường, nói: “Được rồi, hai người các ngươi đủ rồi, người đều chưa xác định là sẽ tiến vào đan viện đâu, hai người các ngươi chưa gì đã nội chiến rồi, các ngươi muốn gì?” Nếu như Mộ Thần vào đan viện, người thích hợp làm sư phụ cho hắn nhất tuyệt đối là mình a, Lộ Hàn âm thầm nghĩ.
“Viện trưởng, Kinh tiền bối đã nói như vậy rồi, khả năng Mộ Thần hắn ở lại phù viện hẳn là không lớn đi.” Diêm võ nói.
Lộ Hàn thở ra một hơi, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy trong lời nói của Kinh Sí Diễm có thâm ý khác.”
… …
Minh văn viện.
“Tỷ tỷ, ngươi nói Mộ Thần có thể chọn chuyển tới đan viện hay không?” Hạ Thanh Lệ hỏi.
“Không biết a! Quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao vô luận hắn chọn viện nào, đều sẽ không đến minh văn viện chúng ta.” Hạ Thanh Nghiên nhíu mày, có chút mất mát nói.
So sánh với đan thuật cùng phù thuật, minh văn thuật hiển nhiên muốn kém hơn nhiều, đệ tử giống nhau đều sẽ ưu tiên lựa chọn học luyện đan hoặc chế phù, sinh nguyên của minh văn viện, xa xa không bằng đan viện cùng phù viện.
Mấy năm nay minh văn viện từ từ xuống dốc, Hạ Thanh Nghiên tuy rằng trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng đã như lửa cháy đến nơi.
Bởi vì đan viện cùng phù viện đem đệ tử ưu tú đều cướp sạch, Hạ Thanh Nghiên đối với hai viện có thành kiến rất sâu.
Hạ Thanh Lệ híp mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Tỷ tỷ, Mộ Thần có thể tuyển minh văn viện hay không, việc này cũng không nhất định.”
Hạ Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn Hạ Thanh Lệ, có chút hồ nghi nhìn Hạ Thanh Lệ hỏi: “Không nhất định? Muội muội, ngươi có tin tức gì sao?”
Hạ Thanh Lệ nhún vai, nói: “Chỉ là suy đoán thôi, cửa hàng trong gia tộc truyền tới tin tức, nói Mộ Thần cùng Diệp Thạch tại cửa hàng chúng ta mua không ít sách có quan hệ về minh văn, tuy rằng hai người đã dịch dung, bất quá, vẫn để cho chưởng quầy trong cửa hàng nhận ra được.”
Hạ Thanh Nghiên híp mắt, nói: “Không thể nào, hắn có bao nhiêu đầu óc chứ, đều kiêm tu đan thuật cùng phù thuật, cư nhiên còn cảm thấy hứng thú với minh văn.”
Hạ Thanh Lệ cười cười, nói: “Ai biết được.”
“Việc này, ngàn vạn đừng thả ra tiếng gió.” Hạ Thanh Nghiên nghiêm túc nói.
Hạ Thanh Lệ gật gật đầu, nói: “Ta biết.” Đan viện cùng phù viện hai viện lão này vì Mộ Thần tranh đấu gay gắt, nếu như hai người này biết nơi Mộ Thần muốn tới chính là minh văn viện… Nói không chừng hai viện sẽ hợp tác lại.
Hạ Thanh Nghiên híp mắt, thầm nghĩ: Liền tính Mộ Thần không có một chút thiên phú về minh văn, mình cũng phải đem người này mời vào, một người là tam cấp đan sư và phù sư, cuối cùng lại chọn minh văn viện, nghe thế nào cũng đều là một việc có mặt mũi, cho dù không tốt như thế nào, cũng có thể làm cho đan viện cùng phù viện khó chịu.
Mấy năm nay, kinh phí của minh văn viện bọn họ càng ngày càng ít, đều để cho người hai viện không biết xấu hổ kia đoạt đi.
“Quan hệ của Trang Du cùng Diệp Thạch tựa hồ không tốt lắm a!” Mộ Dung Diễm đầy hưng trí đánh giá Diệp Thạch giương nanh múa vuốt cùng Trang Du thần tình ủy khuất nói.
“Đâu chỉ là không tốt! Hai người kia giống như nước và lửa vậy.” Một thân tín bên người Mộ Dung Diễm lắc đầu nói.
Mộ Dung Diễm híp mắt, nói: “Lại nói tiếp, vị hôn phu Mộ Thần kia của Diệp Thạch, gần đây thật là rêu rao.” Chỉ là một tân sinh, cư nhiên dẫn tới viện chủ của hai viện đan viện cùng phù viện tranh đấu gay gắt, vinh quang như vậy cũng không phải là người khác có thể có.
“Thất hoàng tử, vương thượng hy vọng ngươi cùng Mộ Thần làm tốt quan hệ.”
Mộ Dung Diễm gật đầu, có chút không cam lòng nói: “Được rồi, ta biết.”
Mộ Thần ưu tú, không chỉ kích thích Lam Nhược Phong một người, Mộ Dung Diễm nơi chốn cũng bị so với Mộ Thần, tâm tình hắn cũng không chịu nổi.
“Mộ Thần có vài phần tài hoa, bất quá hắn chỉ là lục cấp tư chất, thực lực mới là vương đạo, hắn bây giờ có thể dựa vào một ít đồ vật cổ quái lấy lòng mọi người, về sau, cũng sẽ chậm rãi trở nên không có gì hơn người, phụ hoàng không khỏi có chút quá coi trọng với hắn rồi.” Mộ Dung Diễm không cho là đúng, nói.
“Thất hoàng tử nói đúng, nhưng mà, không quản nói như thế nào, hiện tại giao hảo với hắn cũng không có chỗ hỏng gì.”
“Cũng đúng, hắn có thể luyện chế ra Viêm Hỏa Phù, quả thật có vài phần giá trị để mượn sức.” Mộ Dung Diễm híp mắt nói.
“…”
Diệp Thạch không muốn nhìn thấy sắc mặt Trang Du, trực tiếp đóng gói một phần đồ ăn rồi ly khai.
Trang Du nhìn bóng dáng Diệp Thạch rời đi, không khỏi bi thương.
“A Du, ngươi làm sao vậy?” Lam Nhược Phong hỏi.
Trang Du ủ rũ nói: “Diệp Thạch hắn vì saoluôn nhìnta không vừa mắt? Ta cũng không có đắc tội hắn a.”
Lam Nhược Phong nhìn bộ dáng thương tâm của Trang Du, không khỏi đau lòng, “A Du, ngươi đừng như vậy, Diệp Thạch hắn chính là ghen tị ngươi, cho nên mới có thể nhìn ngươi không vừa mắt.”
Trang Du nhíu mày, ai oán nhìn bóng dáng của Diệp Thạch, âm thầm nghĩ: Tâm ghen tị của Diệp Thạch nặng như vậy, lại là một người đáng giận, Mộ Thần tại sao lại không bỏ xuống được đâu?
“Được rồi Trang Du, ngươi đừng lại nghĩ về hắn.” Lam Nhược Phong nói.
Trang Du gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nói với Lam Nhược Phong: “Nhược Phong, Mộ Thần có khả năng sẽ chuyển tới đan viện, về sau các ngươi có khả năng là đồng học đó.”
Lam Nhược Phong nhíu mày, Mộ Thần có thể chuyển viện hay không, việc này thật sự là nói không chính xác.
Không ít nữ sinh trong đan viện tựa hồ nhận định Mộ Thần sẽ chuyển tới đan viện, hình như còn đang âm thầm vì Mộ Thần chuẩn bị nghi thức hoan nghênh gì đó nữa.
Đại viện cao tầng tựa hồ cũng rất chờ mong Mộ Thần chuyển lại đây, nghe nói phó viện trưởng còn muốn thu Mộ Thần làm đồ đệ.
Nếu Mộ Thần thật sự chuyển tới đan viện, về sau, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy, thật sự là…
… …
“Mộ Thần, thư của ngươi nè, thật là nhiều a!” Diệp Thạch ôm một thùng thư lớn, ném cho Mộ Thần nói.
Mộ Thần nhìn một đống lớn thư tín, không khỏi bất đắc dĩ.
“Đúng là không ít a!” Mộ Thần không biết làm sao, nói.
“Ta cũng có rất nhiều, nhưng mà ngươi càng nhiều.” Diệp Thạch ngồi bên người Mộ Thần nói.
Đại bộ phận thư tín của hắn, phần lớn đều là hy vọng đặt lên quan hệ với hắn cùng Mộ Thần, cũng có thư bởi vì hắn thân phận đồ đệ của Kinh Sí Diễm mà mượn sức hắn, đương nhiên, những phong thư như vậy, chỉ là một phần.
Tỷ như, có người cư nhiên viết thư nhờ hắn hỗ trợ cùng giật dây Mộ Thần, hắn có bệnh mới có thể cùng những người khác giật dây vị hôn phu của mình, bất quá, đối phương nói sau khi chuyện thành công sẽ hậu tạ năm trăm vạn nguyên thạch, nếu không phải là gần đây định lực của Diệp Thạch đề cao không ít, nhiều nguyên thạch như vậy sẽ làm Diệp Thạch đau lòng thật lâu.
“Nghĩ cái gì vậy?” Mộ Thần nhìn sắc mặt quái dị của Diệp Thạch, hỏi.
Diệp Thạch lắc đầu, nói: “Không có gì? Trong thư viết cái gì?”
Mộ Thần thu hồi bức thư, nói: “Không có gì.”
“Thư tỏ tình sao?” Diệp Thạch nhìn bức thư màu phấn hồng, chua chua hỏi.
Mộ Thần tùy tay đem bức thư ném vào thùng rác, “Chỉ viết một ít thứ vô nghĩa.”
Diệp Thạch lật xem thư tín của Mộ Thần một chút, từ trong thùng rút ra một phong thư, phong thư này lạc khoản là Mộ Viễn Phong.
“Đây là thư của Mộ thúc thúc gửi tới a.” Diệp Thạch mở to mắt nói.
“Thật đúng là thư của phụ thân?! Cũng may là mắt ngươi tinh, nếu không phong thư này nói không chừngđã bị ta ném.” Mộ Thần có chút kích động nói.
“Mau nhìn xem Mộ thúc thúc viết cái gì.” Diệp Thạch thúc giục.
Mộ Thần mở thư ra nhìn nhìn, khóe miệng nổi lên một tia tươi cười thản nhiên. “Phụ thân nói hắn đã đến Hoàng đô, Trần thúc của ngươi cũng tới, hắn hẹn chúng ta ngày nghỉ tiếp theo tại Tường Nguyệt tửu lâu gặp mặt.”
Diệp Thạch ngoài ý muốn hỏi: “Trần thúc cũng tới Hoàng đô sao?”
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Thật tốt quá.” Diệp Thạch phấn chấn nói: “Đúng rồi, hôm nay ngươi cũng không cần lên lớp sao?”
Mộ Thần nhún vai, nói: “Ta xin phép rồi, trình độ của những lão sư trong hoàng ban đó chỉ có như vậy, một chút ý tứ cũng không có, vẫn là tự mình mua sách về mày mò thì tốt hơn.” Lúc trước Phạm Li nơi chốn tìm hắn, hiện tại thay đổi một đạo sư khác, rất coi trọng hắn, cả ngày cứ hỏi han ân cần, rất mệt.
Muốn coi trọng hắn thì hẳn đã sớm coi trọng, chờ đến hiện tại thật sự rất không thành tâm.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Cũng đúng.”
… …
Phù viện.
“Viện trưởng, Mộ Thần hắn không có lên lớp.” Hoàng An nhìn Tống Thừa, bất đắc dĩ nói.
Viện trưởng muốn hắn nghĩ biện pháp lưu lại Mộ Thần, chỉ là, Mộ Thần thỉnh nghỉ bệnh, lại đóng cửa từ chối tiếp khách, Mộ Thần không xuất hiện, cho dù hắn thủ đoạn đầy mình cũng không có biện pháp thi triển a!
Tống Thừa bất an cắn răng, “Chết tiệt, đều tại Phạm Li!”
“Viện trưởng, chúng ta thật sự không làm gì? Nếu như để cho Mộ Thần rời đi, chúng ta liền tổn thất lớn.” Hoàng An không cam lòng nói.
Tống Thừa bất đắc dĩ nói: “Lộ Hàn đang nhìn chằm chằm chúng ta đó, nếu để hắn bắt được nhược điểm, chỉ sợ…”
“Nhưng mà, nhìn bộ dáng của Mộ Thần, hắn tựa hồ là quyết định muốn chuyển tới đan viện đi.” Hoàng An cũng bất đắc dĩ.
Tống Thừa cắn chặt răng, từ sau khi Mộ Thần ra khỏi mỏ đá, thái độ đối với phù viện vẫn luôn giống nhau, tên Lộ Hàn kia vẫn luôn tránh ở một bên xem trò cười và chờ Mộ Thần chuyển đi tới đan viện.
Tống Thừa nhớ tới khuôn mặt chán ghét của Lộ Hàn liền khõ chịu, Tống Thừa thở dài, thầm nghĩ: Mình nếu như sớm xuất quan một chút thì tốt rồi, sự tình Mộ Thần bị bắt đến mỏ đá này xác thực là oan uổng, hắn bất quá là vì chắn một kích của Sư Tử Ngọc để cứu Diệp Thạch, kết quả lại bị viện trưởng phán định là có ý đồ gây chuyện, nếu như mình lúc ấy sớm xuất quan một chút vì Mộ Thần xuất đầu, thì ấn tượng của Mộ Thần đối với phù viện, chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đạo sư phù viện này không có bản lĩnh dạy học, trình độ chế phù lại không ra làm sao, bản lĩnh làm chút loạn thất bát tao lại là nhất lưu, một tân sinh cũng nhìn ra được.
Phạm Li tên khốn kia, cư nhiên đem Mộ Thần thảy tới hoàng ban, một tam cấp phù sư duy nhất trong tân sinh, cư nhiên lại học ở hoàng ban, đây quả thực là chuyện cười.
“Kỳ thật, Mộ Thần cũng không nhất định sẽ chuyển tới đan viện.” Tống Thừa thản nhiên nói.
“Viện trưởng, làm sao ngươi biết?” Hoàng An có chút không hiểu.
Tống Thừa nhăn mũi, nói: “Ta đã đi tìm Kinh Sí Diễm, Kinh Sí Diễm nói, Mộ Thần có thành kiếnrất sâuvới đan viện, hắn sẽ không dễ dàng chuyển tới đan viện đâu.”
“Kinh tiền bối không phải là người ăn nói lung tung, hắn đã nói như vậy, hẳn là đãcó vài phần nắm chắc.” Hoàng An vui mừng nói.
Tống Thừa gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.”
… …
Đan viện.
“Viện trưởng, Kinh tiền bối thật sự nói như vậy? Mộ Thần không có cảm giác gì tốt với phù viện, nên sẽ không dễ dàng ở lại phù viện?” Thái Thúc Danh hỏi.
Lộ Hàn gật đầu, nói: “Không sai.”
“Kinh Sí Diễm người không ra làm sao, nhưng mà lúc nói chuyện, vẫn là rất giảng tín nghĩa, ta nghĩ, hắn hẳn là sẽ không lừa chúng ta.” Diêm Võ vui vẻ nói.
“Thật tốt quá, nếu như hắn chuyển tới đan viện, thì ta muốn thu hắn làm đồ đệ.” Thái Thúc Danh kích động nói.
Diêm Võ ném cái xem thường, nói: “Ngươi muốn thu hắn làm đồ đệ? Ngươi có thể dạy hắn cái gì?”
Thái Thúc Danh không cho là đúng, nói: “Nói như thế nào ta cũng là tứ cấp đan sư, tạm thời mà nói, trình độ của hắn còn không bằng ta.” Bất quá, lấy tiến độ của Mộ Thần, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể vượt qua hắn đi.
Diêm Võ ném cái xem thường, nói: “Tỉ lệ thành đan của tứ cấp đan dược của ngươi còn không đến năm thành, so với Mộ Thần cũng không mạnh hơn bao nhiêu.” Nói giỡn sao, hắn đã sớm nhìn chằm chằm Mộ Thần, há có thể để cho Thái Thúc Danh thực hiện được.
Thái Thúc Danh nhíu mày, nói: “Họ Diêm ngươi muốn cãi nhau sao?”
Lộ Hàn ném cái xem thường, nói: “Được rồi, hai người các ngươi đủ rồi, người đều chưa xác định là sẽ tiến vào đan viện đâu, hai người các ngươi chưa gì đã nội chiến rồi, các ngươi muốn gì?” Nếu như Mộ Thần vào đan viện, người thích hợp làm sư phụ cho hắn nhất tuyệt đối là mình a, Lộ Hàn âm thầm nghĩ.
“Viện trưởng, Kinh tiền bối đã nói như vậy rồi, khả năng Mộ Thần hắn ở lại phù viện hẳn là không lớn đi.” Diêm võ nói.
Lộ Hàn thở ra một hơi, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy trong lời nói của Kinh Sí Diễm có thâm ý khác.”
… …
Minh văn viện.
“Tỷ tỷ, ngươi nói Mộ Thần có thể chọn chuyển tới đan viện hay không?” Hạ Thanh Lệ hỏi.
“Không biết a! Quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao vô luận hắn chọn viện nào, đều sẽ không đến minh văn viện chúng ta.” Hạ Thanh Nghiên nhíu mày, có chút mất mát nói.
So sánh với đan thuật cùng phù thuật, minh văn thuật hiển nhiên muốn kém hơn nhiều, đệ tử giống nhau đều sẽ ưu tiên lựa chọn học luyện đan hoặc chế phù, sinh nguyên của minh văn viện, xa xa không bằng đan viện cùng phù viện.
Mấy năm nay minh văn viện từ từ xuống dốc, Hạ Thanh Nghiên tuy rằng trên mặt không hiện ra, nhưng trong lòng đã như lửa cháy đến nơi.
Bởi vì đan viện cùng phù viện đem đệ tử ưu tú đều cướp sạch, Hạ Thanh Nghiên đối với hai viện có thành kiến rất sâu.
Hạ Thanh Lệ híp mắt, như có điều suy nghĩ nói: “Tỷ tỷ, Mộ Thần có thể tuyển minh văn viện hay không, việc này cũng không nhất định.”
Hạ Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn Hạ Thanh Lệ, có chút hồ nghi nhìn Hạ Thanh Lệ hỏi: “Không nhất định? Muội muội, ngươi có tin tức gì sao?”
Hạ Thanh Lệ nhún vai, nói: “Chỉ là suy đoán thôi, cửa hàng trong gia tộc truyền tới tin tức, nói Mộ Thần cùng Diệp Thạch tại cửa hàng chúng ta mua không ít sách có quan hệ về minh văn, tuy rằng hai người đã dịch dung, bất quá, vẫn để cho chưởng quầy trong cửa hàng nhận ra được.”
Hạ Thanh Nghiên híp mắt, nói: “Không thể nào, hắn có bao nhiêu đầu óc chứ, đều kiêm tu đan thuật cùng phù thuật, cư nhiên còn cảm thấy hứng thú với minh văn.”
Hạ Thanh Lệ cười cười, nói: “Ai biết được.”
“Việc này, ngàn vạn đừng thả ra tiếng gió.” Hạ Thanh Nghiên nghiêm túc nói.
Hạ Thanh Lệ gật gật đầu, nói: “Ta biết.” Đan viện cùng phù viện hai viện lão này vì Mộ Thần tranh đấu gay gắt, nếu như hai người này biết nơi Mộ Thần muốn tới chính là minh văn viện… Nói không chừng hai viện sẽ hợp tác lại.
Hạ Thanh Nghiên híp mắt, thầm nghĩ: Liền tính Mộ Thần không có một chút thiên phú về minh văn, mình cũng phải đem người này mời vào, một người là tam cấp đan sư và phù sư, cuối cùng lại chọn minh văn viện, nghe thế nào cũng đều là một việc có mặt mũi, cho dù không tốt như thế nào, cũng có thể làm cho đan viện cùng phù viện khó chịu.
Mấy năm nay, kinh phí của minh văn viện bọn họ càng ngày càng ít, đều để cho người hai viện không biết xấu hổ kia đoạt đi.
/390
|