Diệp Thạch đi phía sau Mộ Thần, bất an nhìn Mộ Thần, nói: “Thực xin lỗi, ta…”
Mộ Thần liếc nhìn Diệp Thạch một cái, thần sắc có chút lạnh lùng nói: “Em không nên động thủ trên đường cái.”
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần, Mộ Thần thở dài, giải thích: “Trong thành có đội hộ vệ, em nếu đánh tàn phế thì không có việc gì, nhưng nếu giết người thì sẽ rất phiền toái, nơi này không phải là Mặc Thành, chúng ta là người từ bên ngoài đến, người ta sẽ không nể mặt chúng ta.”
“Ngươi không giận ta?” Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, có chút hoảng loạn hỏi.
Mộ Thần híp mắt, trong truyện có viết, huyết mạch của Diệp Thạch có chút đặc biệt, một khi bị chọc giận, Diệp Thạch sẽ rất dễ bị mê hoặc mà mất lý trí, một khi Diệp Thạch cuồng bạo lên thì sẽ rất khó khống chế.
Mộ Thần cười cười, nói: “Đâu có.” Diệp Thạch trong truyện dù sao cũng chỉ là một vai phụ, không được viết nhiều lắm, Mộ Thần suýt chút nữa đã xem nhẹ điểm này, Bách Quyết Luyện Thể vừa mở ra thiên phú của Diệp Thạch, cũng khiến cho Diệp Thạch càng thêm xúc động.
“Nhưng mà, em vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Mộ Thần hỏi.
“Ta cũng không biết, chỉ cảm giác máu lập tức vọt lên óc, cả người bỗng mơ mơ hồ hồ.” Diệp Thạch chán nản nói.
Mộ Thần hỏi Diệp Thạch: “Có phải em đã từng cãi nhau với Diệp Dung không?”
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy. Ta đã nói với ngươi là ta từng bị trúng độc, người hạ độc là mẫu thân của Diệp Dung, mẫu thân của ả không thích nhìn thấy ta, Diệp Dung cũng học theo.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, như có điều suy nghĩ nói: “Vậy à? Nếu thật muốn xuống tay thì tìm địa phương không người, đừng lưu lại dấu vết.”
Diệp Thạch: “… Ta kỳ thật cũng không muốn giết ả ta, vừa nãy cũng không biết là xảy ra chuyện gì.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch: “Là lỗi của ta. Em dùng máu yêu thú để luyện thể, tuy tốc độ tiến cảnh nhanh, nhưng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, nói thí dụ như, em sẽ trở nên dễ xúc động.”
Diệp Thạch trừng lớn mắt, hỏi: “Sẽ như vậy sao? Vậy làm sao bây giờ?”
“Ta sẽ luyện chế một ít Thanh Tâm Đan cho em.” Mộ Thần an ủi.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ừm.”
Mộ Thần có chút lo lắng nhìn Diệp Thạch, thể chất của Diệp Thạch giờ phút này giống như bom hẹn giờ vậy, cũng không biết khi đến Thánh Tinh học viện sẽ thế nào.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần không tức giận, chuyển đề tài hỏi: “Chúng ta hiện tại đi đâu?”
“Đi tới mấy cửa hàng trong thành, thu thập ít đơn thuốc.” Mộ Thần nói.
“Lại thu thập đơn thuốc?” Sắc mặt Diệp Thạch bất chợt có chút vặn vẹo, dọc theo đường đi Mộ Thần đều thu thập các loại đơn thuốc cấp một, cấp hai, đã góp nhặt được hơn bảy mươi đơn thuốc cấp một, và hơn mười bài thuốc cấp hai.
Tham nhiều nhai không nổi, đại đa số luyện dược sư sẽ không lãng phí nhiều thời gian vào đan dược cấp thấp, luyện chế thuần thục một loại đan dược yêu cầu rất nhiều thời gian, cho dù là đan dược cấp một cũng thế.
Rất nhiều luyện dược sư cấp ba, cấp bốn cũng chỉ biết luyện chế có mười loại đan dược cấp một mà thôi.
“Tuy rằng đơn thuốc cấp một tương đối rẻ, nhưng góp gió thành bão, vẫn rất mắc đó.” Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói.
Dọc theo đường đi, nguyên thạch Mộ Thần tiêu cho đơn thuốc cấp một, cấp hai, đã vượt qua ba vạn. Thời điểm trước khi đi, Mộ Viễn Phong cho bọn họ năm vạn nguyên thạch, Diệp Thạch tin, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh bọn họ chỉ có thể ăn không khí.
Mộ Thần cười cười với Diệp Thạch: “Phải xài nguyên thạch thì mới có thể kiếm nguyên thạch, ta có mục đích của mình.”
Diệp Thạch bĩu môi, không cho là đúng: “Ta không hiểu lắm, ngươi mua đơn thuốc chế ra loại dược thối đó thì có lợi ích gì.”
Mộ Thần nhún vai, nói đầy tự tin: “Vạn vật đều có giá trị tồn tại của riêng nó.”
Diệp Thạch chán ngán thất vọng: “Hy vọng là đúng như vậy.”
Diệp Thạch lại nghĩ thầm, nếu gặp lại được Trang Du, người nọ còn dám khoa tay múa chân trước mặt mình, mình liền hạ loại dược thối này cho hắn, xem hắn còn có thể bảo trì vẻ mặt giả tiên đó hay không.
Nghĩ đến đây, Diệp Thạch nhất thời cảm thấy, tốn một trăm nguyên thạch mua cái đơn thuốc kia cũng không tệ lắm.
Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch, thản nhiên cười cười, bất luận một ngành học nào, trụ cột cũng phi thường trọng yếu, trụ cột có tốt, thì mới có khả năng tiến xa hơn.
Mộ Thần tin tưởng vững chắc, chỉ cần mình thu thập đủ đơn thuốc cấp một, cấp hai, thì sẽ có khả năng suy luận ra đơn thuốc của đan dược cấp ba. Đơn thuốc của đan dược cấp ba đắt hơn nhiều đơn thuốc của đan dược cấp một, cấp hai, hơn nữa, mình vẫn chưa có đơn thuốc cấp ba.
“Đến rồi.” Mộ Thần đến trước một cửa hàng rất lớn nói.
Diệp Thạch run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ, xài đi xài đi, cũ không đi mới không đến, nếu sau này hết nguyên thạch thì cùng lắm vào núi săn thú bán, dù sao giờ mình đã là võ giả bảy sao, có năng lực bảo vệ bản thân.
Mộ Thần liếc nhìn Diệp Thạch một cái, thần sắc có chút lạnh lùng nói: “Em không nên động thủ trên đường cái.”
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần, Mộ Thần thở dài, giải thích: “Trong thành có đội hộ vệ, em nếu đánh tàn phế thì không có việc gì, nhưng nếu giết người thì sẽ rất phiền toái, nơi này không phải là Mặc Thành, chúng ta là người từ bên ngoài đến, người ta sẽ không nể mặt chúng ta.”
“Ngươi không giận ta?” Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, có chút hoảng loạn hỏi.
Mộ Thần híp mắt, trong truyện có viết, huyết mạch của Diệp Thạch có chút đặc biệt, một khi bị chọc giận, Diệp Thạch sẽ rất dễ bị mê hoặc mà mất lý trí, một khi Diệp Thạch cuồng bạo lên thì sẽ rất khó khống chế.
Mộ Thần cười cười, nói: “Đâu có.” Diệp Thạch trong truyện dù sao cũng chỉ là một vai phụ, không được viết nhiều lắm, Mộ Thần suýt chút nữa đã xem nhẹ điểm này, Bách Quyết Luyện Thể vừa mở ra thiên phú của Diệp Thạch, cũng khiến cho Diệp Thạch càng thêm xúc động.
“Nhưng mà, em vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Mộ Thần hỏi.
“Ta cũng không biết, chỉ cảm giác máu lập tức vọt lên óc, cả người bỗng mơ mơ hồ hồ.” Diệp Thạch chán nản nói.
Mộ Thần hỏi Diệp Thạch: “Có phải em đã từng cãi nhau với Diệp Dung không?”
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy. Ta đã nói với ngươi là ta từng bị trúng độc, người hạ độc là mẫu thân của Diệp Dung, mẫu thân của ả không thích nhìn thấy ta, Diệp Dung cũng học theo.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, như có điều suy nghĩ nói: “Vậy à? Nếu thật muốn xuống tay thì tìm địa phương không người, đừng lưu lại dấu vết.”
Diệp Thạch: “… Ta kỳ thật cũng không muốn giết ả ta, vừa nãy cũng không biết là xảy ra chuyện gì.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch: “Là lỗi của ta. Em dùng máu yêu thú để luyện thể, tuy tốc độ tiến cảnh nhanh, nhưng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm, nói thí dụ như, em sẽ trở nên dễ xúc động.”
Diệp Thạch trừng lớn mắt, hỏi: “Sẽ như vậy sao? Vậy làm sao bây giờ?”
“Ta sẽ luyện chế một ít Thanh Tâm Đan cho em.” Mộ Thần an ủi.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Ừm.”
Mộ Thần có chút lo lắng nhìn Diệp Thạch, thể chất của Diệp Thạch giờ phút này giống như bom hẹn giờ vậy, cũng không biết khi đến Thánh Tinh học viện sẽ thế nào.
Diệp Thạch thấy Mộ Thần không tức giận, chuyển đề tài hỏi: “Chúng ta hiện tại đi đâu?”
“Đi tới mấy cửa hàng trong thành, thu thập ít đơn thuốc.” Mộ Thần nói.
“Lại thu thập đơn thuốc?” Sắc mặt Diệp Thạch bất chợt có chút vặn vẹo, dọc theo đường đi Mộ Thần đều thu thập các loại đơn thuốc cấp một, cấp hai, đã góp nhặt được hơn bảy mươi đơn thuốc cấp một, và hơn mười bài thuốc cấp hai.
Tham nhiều nhai không nổi, đại đa số luyện dược sư sẽ không lãng phí nhiều thời gian vào đan dược cấp thấp, luyện chế thuần thục một loại đan dược yêu cầu rất nhiều thời gian, cho dù là đan dược cấp một cũng thế.
Rất nhiều luyện dược sư cấp ba, cấp bốn cũng chỉ biết luyện chế có mười loại đan dược cấp một mà thôi.
“Tuy rằng đơn thuốc cấp một tương đối rẻ, nhưng góp gió thành bão, vẫn rất mắc đó.” Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, nói.
Dọc theo đường đi, nguyên thạch Mộ Thần tiêu cho đơn thuốc cấp một, cấp hai, đã vượt qua ba vạn. Thời điểm trước khi đi, Mộ Viễn Phong cho bọn họ năm vạn nguyên thạch, Diệp Thạch tin, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh bọn họ chỉ có thể ăn không khí.
Mộ Thần cười cười với Diệp Thạch: “Phải xài nguyên thạch thì mới có thể kiếm nguyên thạch, ta có mục đích của mình.”
Diệp Thạch bĩu môi, không cho là đúng: “Ta không hiểu lắm, ngươi mua đơn thuốc chế ra loại dược thối đó thì có lợi ích gì.”
Mộ Thần nhún vai, nói đầy tự tin: “Vạn vật đều có giá trị tồn tại của riêng nó.”
Diệp Thạch chán ngán thất vọng: “Hy vọng là đúng như vậy.”
Diệp Thạch lại nghĩ thầm, nếu gặp lại được Trang Du, người nọ còn dám khoa tay múa chân trước mặt mình, mình liền hạ loại dược thối này cho hắn, xem hắn còn có thể bảo trì vẻ mặt giả tiên đó hay không.
Nghĩ đến đây, Diệp Thạch nhất thời cảm thấy, tốn một trăm nguyên thạch mua cái đơn thuốc kia cũng không tệ lắm.
Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch, thản nhiên cười cười, bất luận một ngành học nào, trụ cột cũng phi thường trọng yếu, trụ cột có tốt, thì mới có khả năng tiến xa hơn.
Mộ Thần tin tưởng vững chắc, chỉ cần mình thu thập đủ đơn thuốc cấp một, cấp hai, thì sẽ có khả năng suy luận ra đơn thuốc của đan dược cấp ba. Đơn thuốc của đan dược cấp ba đắt hơn nhiều đơn thuốc của đan dược cấp một, cấp hai, hơn nữa, mình vẫn chưa có đơn thuốc cấp ba.
“Đến rồi.” Mộ Thần đến trước một cửa hàng rất lớn nói.
Diệp Thạch run rẩy khóe miệng một chút, thầm nghĩ, xài đi xài đi, cũ không đi mới không đến, nếu sau này hết nguyên thạch thì cùng lắm vào núi săn thú bán, dù sao giờ mình đã là võ giả bảy sao, có năng lực bảo vệ bản thân.
/390
|