“Thực xin lỗi, Trần thiếu, đề nghị của ngươi ta không có hứng thú.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Đáng thương gia hỏa Trần Mạc Nhiên này sắp chết vì ngu, hắn cũng không muốn cùng người này chết chung.
Trần Mạc Nhiên đen mặt, không hiểu: “Mộ Thần, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi đang sợ Lam Nhược Phong sao?”
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Lam Nhược Phong lai lịch bất phàm, lại là luyện dược sư cấp hai, thực lực bản thân cũng thực cường hãn, ta sợ hắn, sợ chết đi được.” Pháo hôi công đoạt nhân vật chính của chính chủ công? Đây không phải là muốn chết sao?
“Mộ Thần, ngươi đúng là nhu nhược!” Trần Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, xoay người đi.
Mộ Thần nhìn thấy Trần Mạc Nhiên rời đi, nhất thời thở ra một hơi.
Diệp Thạch cúi đầu, hung hăng gặm chân gà, trong con ngươi hiện lên từng trận hàn quang.
Mộ Thần trừng mắt nhìn, bồi khuôn mặt tươi cười nói: “Thạch Đầu, những việc đó cùng Trang Du đều đã qua, ta hiện tại…”
“Ngươi không cần giải thích, ta cũng biết, ta tin tưởng ngươi.” Diệp Thạch thản nhiên nói.
Mộ Thần cười cười, nói: “Cám ơn.”
“Người nọ thật ngu ngốc.” Diệp Thạch híp mắt, khinh thường nhìn bóng dáng Trần Mạc Nhiên nói.
Mộ Thần không hiểu mà hỏi: “Ngu ngốc? Tại sao?”
“Trang Du đã là võ giả bốn sao, mà người này chỉ là một võ đồ chín sao, ta cảm thấy người này đi mượn sức một võ giả như vậy, còn không bằng tìm chút thời giờ tăng lên thực lực mình. Một võ đồ theo đuổi một võ giả, kể cả người này theo đuổi được, hắn sẽ không sợ rằng nếu như hắn và Trang Du cãi nhau, hắn sẽ bị Trang Du đánh chết sao?” Diệp Thạch đầy xem thường nói.
Mộ Thần: “…”
Xem ra hắn cần phải hảo hảo tu luyện, trong khoảng thời gian này, Diệp Thạch ăn ngon, ngủ ngon, trong tay cũng dư dả một ít, đã thuận lợi trở thành võ giả ba sao. Hắn tuy rằng vẫn luôn luyện thể cùng tu luyện, nhưng mà luyện đan vẫn phân tán đi không ít lực chú ý của Mộ Thần, thực lực chỉ có võ giả hai sao mà thôi.
“A! Lại nói tiếp, Trang Du tên kia diện mạo ôn nhu mềm yếu, thực lực lại rất cường nha, thiên phú tu luyện của tiểu bạch kiểm này tựa hồ rất tốt!” Diệp Thạch nhịn không được nói thầm.
Đương nhiên phải tốt rồi, đó là thân nhi tử của tác giả, thiên phú có thể không tốt sao? Mộ Thần âm thầm nghĩ.
Trang Du không chỉ có thiên phú tốt, vận khí cũng tốt, một đống lớn pháo hôi và chính quy công vội vàng đưa cho hắn tài nguyên tu luyện, Trang Du tuy rằng gia cảnh bình thường, nhưng mà trong tay vẫn rất đầy đủ.
“Trước kia ngươi theo đuổi Trang Du, hắn cũng đã là võ giả phải không. Ngươi lúc ấy hình như ngay cả võ đồ tám sao cũng không phải, ngươi sao lại có dũng khí như vậy?” Diệp Thạch lóe lóe ánh mắt hỏi.
Mộ Thần: “…” Lời này phải hỏi nguyên chủ đi! Có lẽ nguyên chủ cũng không biết, mơ mơ hồ hồ dưới sự sai khiến của tác giả mà thích Trang Du.
Trang Du thoạt nhìn nhược liễu phù phong*, thật có thể khiến cho người khác nổi lên dục vọng bảo vệ hắn, diện mạo của Trang Du cũng thật có thể làm cho người khác quên đi hắn kỳ thật là một cao thủ.
*cành liễu trong gió, ý chỉ Trang Du nhìn yếu đuối.
Mộ Thần giật mình nhớ tới, lúc trước hắn nhìn thấy những công tử ca vây quanh bên cạnh Trang Du, đúng là không có một ai có cấp bậc cao hơn Trang Du, nói cách khác, một mình Trang Du là có thể đánh chết một đám người kia.
Mộ Thần nói: “Thạch Đầu, không biết em có từng nghe qua một câu như vầy..”
“Câu gì?” Diệp Thạch đầy hứng thú hỏi.
“Nghé con mới sinh không sợ cọp.” Mộ Thần nghiêng đầu, tại bên tai Diệp Thạch ái muội nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Là nghé con mới sinh không sợ cọp hả? Ra ngươi cũng như vậy…”
Mộ Thần: “…” Nhất châm kiến huyết*! Thạch Đầu thật sự quá lợi hại.
*Một châm là thấy máu.
… …
Trần Mạc Nhiên nổi giận đùng đùng từ trong tửu lâu đi ra.
“Trần thiếu, Mộ thiếu nói thế nào?” Nhìn thấy Trần Mạc Nhiên đi ra, Tôn Vũ có chút vội vàng hỏi.
“Hắn không có hứng thú, xem ra chúng ta chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp đuổi Lam Nhược Phong đi.” Trần Mạc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Gia hỏa Lam Nhược Phong này thật không biết thức thời, một người ngoại lai lại dámở địa bàn chúng ta làm mưa làm gió, không biết câu nói cường long khó áp địa đầu xà sao?” Tôn Vũ hùng hồn nói.
“Trang Du bị người này mê hoặc thực sâu.” Trần Mạc Nhiên cắn răng nói.
Tôn Vũ dời đi đề tài, nói: “Ta nghe nói, Mộ Thần trở thành luyện dược sư cấp một, có phải thật vậy không?”
“Là thật.” Tâm tình Trần Mạc Nhiên đột nhiên trầm trọng hơn vài phần. Người trong gia tộc vẫn luôn lấy mình và Mộ Thần so sánh, trước kia mình luôn vững vàng áp Mộ Thần một bậc, hiện tại Mộ Thần đã đem hắn càng vứt càng xa.
“Người này gần đây thật sự là muốn tiến tới.” Tôn Vũ cắn răng nói.
“Lão tử của hắn là luyện dược sư cấp ba, nếu hắn muốn trở thành luyện dược sư cấp một, so với người bên ngoài thì đơn giản hơn nhiều.” Trần Mạc Nhiên nói.
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà vẫn để cho người ta hâm mộ đó! Nếu như ta trở thành luyện dược sư cấp một, nói không chừng A Du sẽ chú ý tới ta.” Tôn Vũ nói thầm.
Trần Mạc Nhiên híp mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ ghen tị.
Đáng thương gia hỏa Trần Mạc Nhiên này sắp chết vì ngu, hắn cũng không muốn cùng người này chết chung.
Trần Mạc Nhiên đen mặt, không hiểu: “Mộ Thần, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi đang sợ Lam Nhược Phong sao?”
Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy! Lam Nhược Phong lai lịch bất phàm, lại là luyện dược sư cấp hai, thực lực bản thân cũng thực cường hãn, ta sợ hắn, sợ chết đi được.” Pháo hôi công đoạt nhân vật chính của chính chủ công? Đây không phải là muốn chết sao?
“Mộ Thần, ngươi đúng là nhu nhược!” Trần Mạc Nhiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Mộ Thần một cái, xoay người đi.
Mộ Thần nhìn thấy Trần Mạc Nhiên rời đi, nhất thời thở ra một hơi.
Diệp Thạch cúi đầu, hung hăng gặm chân gà, trong con ngươi hiện lên từng trận hàn quang.
Mộ Thần trừng mắt nhìn, bồi khuôn mặt tươi cười nói: “Thạch Đầu, những việc đó cùng Trang Du đều đã qua, ta hiện tại…”
“Ngươi không cần giải thích, ta cũng biết, ta tin tưởng ngươi.” Diệp Thạch thản nhiên nói.
Mộ Thần cười cười, nói: “Cám ơn.”
“Người nọ thật ngu ngốc.” Diệp Thạch híp mắt, khinh thường nhìn bóng dáng Trần Mạc Nhiên nói.
Mộ Thần không hiểu mà hỏi: “Ngu ngốc? Tại sao?”
“Trang Du đã là võ giả bốn sao, mà người này chỉ là một võ đồ chín sao, ta cảm thấy người này đi mượn sức một võ giả như vậy, còn không bằng tìm chút thời giờ tăng lên thực lực mình. Một võ đồ theo đuổi một võ giả, kể cả người này theo đuổi được, hắn sẽ không sợ rằng nếu như hắn và Trang Du cãi nhau, hắn sẽ bị Trang Du đánh chết sao?” Diệp Thạch đầy xem thường nói.
Mộ Thần: “…”
Xem ra hắn cần phải hảo hảo tu luyện, trong khoảng thời gian này, Diệp Thạch ăn ngon, ngủ ngon, trong tay cũng dư dả một ít, đã thuận lợi trở thành võ giả ba sao. Hắn tuy rằng vẫn luôn luyện thể cùng tu luyện, nhưng mà luyện đan vẫn phân tán đi không ít lực chú ý của Mộ Thần, thực lực chỉ có võ giả hai sao mà thôi.
“A! Lại nói tiếp, Trang Du tên kia diện mạo ôn nhu mềm yếu, thực lực lại rất cường nha, thiên phú tu luyện của tiểu bạch kiểm này tựa hồ rất tốt!” Diệp Thạch nhịn không được nói thầm.
Đương nhiên phải tốt rồi, đó là thân nhi tử của tác giả, thiên phú có thể không tốt sao? Mộ Thần âm thầm nghĩ.
Trang Du không chỉ có thiên phú tốt, vận khí cũng tốt, một đống lớn pháo hôi và chính quy công vội vàng đưa cho hắn tài nguyên tu luyện, Trang Du tuy rằng gia cảnh bình thường, nhưng mà trong tay vẫn rất đầy đủ.
“Trước kia ngươi theo đuổi Trang Du, hắn cũng đã là võ giả phải không. Ngươi lúc ấy hình như ngay cả võ đồ tám sao cũng không phải, ngươi sao lại có dũng khí như vậy?” Diệp Thạch lóe lóe ánh mắt hỏi.
Mộ Thần: “…” Lời này phải hỏi nguyên chủ đi! Có lẽ nguyên chủ cũng không biết, mơ mơ hồ hồ dưới sự sai khiến của tác giả mà thích Trang Du.
Trang Du thoạt nhìn nhược liễu phù phong*, thật có thể khiến cho người khác nổi lên dục vọng bảo vệ hắn, diện mạo của Trang Du cũng thật có thể làm cho người khác quên đi hắn kỳ thật là một cao thủ.
*cành liễu trong gió, ý chỉ Trang Du nhìn yếu đuối.
Mộ Thần giật mình nhớ tới, lúc trước hắn nhìn thấy những công tử ca vây quanh bên cạnh Trang Du, đúng là không có một ai có cấp bậc cao hơn Trang Du, nói cách khác, một mình Trang Du là có thể đánh chết một đám người kia.
Mộ Thần nói: “Thạch Đầu, không biết em có từng nghe qua một câu như vầy..”
“Câu gì?” Diệp Thạch đầy hứng thú hỏi.
“Nghé con mới sinh không sợ cọp.” Mộ Thần nghiêng đầu, tại bên tai Diệp Thạch ái muội nói.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Là nghé con mới sinh không sợ cọp hả? Ra ngươi cũng như vậy…”
Mộ Thần: “…” Nhất châm kiến huyết*! Thạch Đầu thật sự quá lợi hại.
*Một châm là thấy máu.
… …
Trần Mạc Nhiên nổi giận đùng đùng từ trong tửu lâu đi ra.
“Trần thiếu, Mộ thiếu nói thế nào?” Nhìn thấy Trần Mạc Nhiên đi ra, Tôn Vũ có chút vội vàng hỏi.
“Hắn không có hứng thú, xem ra chúng ta chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp đuổi Lam Nhược Phong đi.” Trần Mạc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Gia hỏa Lam Nhược Phong này thật không biết thức thời, một người ngoại lai lại dámở địa bàn chúng ta làm mưa làm gió, không biết câu nói cường long khó áp địa đầu xà sao?” Tôn Vũ hùng hồn nói.
“Trang Du bị người này mê hoặc thực sâu.” Trần Mạc Nhiên cắn răng nói.
Tôn Vũ dời đi đề tài, nói: “Ta nghe nói, Mộ Thần trở thành luyện dược sư cấp một, có phải thật vậy không?”
“Là thật.” Tâm tình Trần Mạc Nhiên đột nhiên trầm trọng hơn vài phần. Người trong gia tộc vẫn luôn lấy mình và Mộ Thần so sánh, trước kia mình luôn vững vàng áp Mộ Thần một bậc, hiện tại Mộ Thần đã đem hắn càng vứt càng xa.
“Người này gần đây thật sự là muốn tiến tới.” Tôn Vũ cắn răng nói.
“Lão tử của hắn là luyện dược sư cấp ba, nếu hắn muốn trở thành luyện dược sư cấp một, so với người bên ngoài thì đơn giản hơn nhiều.” Trần Mạc Nhiên nói.
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà vẫn để cho người ta hâm mộ đó! Nếu như ta trở thành luyện dược sư cấp một, nói không chừng A Du sẽ chú ý tới ta.” Tôn Vũ nói thầm.
Trần Mạc Nhiên híp mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ ghen tị.
/390
|