Bởi vì Mộ Thần hấp thu mảnh nhỏ linh hồn của luyện đan sư cửu cấp, lại tìm được một ít điển tịch luyện đan trong Diệu Đan Lâu, trên thuật luyện đan có hiểu ra, cần bế quan lĩnh hội thứ vừa nãy, cho nên Diệp Thạch chủ động gánh vác nhiệm vụ người đi đường tới Âm Nguyệt Động.
Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh nhìn thấy người đi đường vẫn là Diệp Thạch, nhịn không được giận dữ.
“Mộ Thần này coi như mình là một đại tiểu thư cửa không ra, cổng không bước khỏi sao? Những chuyện chạy chân đều giao cho Diên Tinh làm.” Bạch Thần Tinh không vui.
Ô Phượng bất đắc dĩ: “Chắc là Mộ Thần có suy tính của hắn, để con của ngươi chạy còn có thể thuận tiện tìm linh mạch, rất tốt mà!”
Bạch Thần Tinh lắc lắc tay áo, hừ lạnh một tiếng.
“Diên Tinh muốn tiến tới Âm Nguyệt Động sao?” Ô Phượng nói.
Sắc mặt Bạch Thần Tinh trong chốc lát đã trầm xuống, Mộ Thần dù có lợi hại hơn thì cũng chỉ là một người, chỗ Âm Nguyệt Động này đã bị đám người Trang Cẩn tới trước thăm dò rồi, Âm Nguyệt Động đồng dạng cũng che chắn khỏi võ tôn dò xét, cũng không biết đám người Trang Cẩn phát hiện được gì bên trong.
Số mệnh Trang Cẩn thật sự nghịch thiên, mấy người bên cạnh hắn tiến cảnh đều là tăng nhanh, hẳn là không được bao lâu nữa, bên cạnh hắn sẽ có tới năm võ tông.
Nếu như năm tên bên người Trang Cẩn đều thăng cấp võ tông, vậy Diên Tinh liền phiền toái.
Bạch Thần Tinh thấy Diệp Thạch hoàn toàn không biết tình hình gì về bên Trang Cẩn cả, chỉ biết vùi đầu chạy đi, trong lòng hiện lên vài phần bất an.
“Chiêu Tài, Chiêu Tài, ngươi có phát hiện linh mạch không?” Tháp Linh quơ cánh, đầy hưng phấn hỏi.
“Đừng có kêu ta là Chiêu Tài.” Diệp Thạch hung tợn quát.
“Ngài là thần tài, đều nghe theo ngài, nếu ngươi đã không muốn kêu là Chiêu Tài, vậy bản Tháp Linh kêu ngươi là Tiến Bảo!” Tháp Linh lấy lòng nói.
“Ngươi đi chết đi.”
Diệp Thạch hung dữ nói.
“Bản Tháp Linh thiên chân khả ái như vậy, ngươi vậy mà lại kêu bổn đại gia đi tìm chết, ngươi đúng là hung tàn quá đi! ‘Chiêu Tài’ ngươi không thích, ‘Tiến Bảo’ ngươi cũng không cần, vậy bản Tháp Linh vẫn nên kêu ngươi là tiểu bạch kiểm thôi.” Tháp Linh lấy lòng nói.
Diệp Thạch: “...”
“Tiểu bạch kiểm đại nhân, ngươi có cảm ứng được linh mạch không?” Tháp Linh kiên trì hỏi.
Sắc mặt Diệp Thạch tối đen. “Tiểu bạch kiểm đại nhân”? Đây là cái xưng hô quỷ gì?! “Không có!” Diệp Thạch nghiến răng nói.
Tháp Linh quơ cánh, đầy tiếc nuối: “Thật thảm, sao lại không có linh mạch chứ.”
Diệp Thạch âm thầm bĩu môi, linh mạch cũng không phải cải trắng mà tùy tiện tìm liền có, Tháp Linh đang suy nghĩ gì vậy?
“Không có linh mạch! Không có linh mạch! Tại sao lại không có linh mạch chứ?” Tháp Linh tràn đầy buồn bực nói.
Diệp Thạch nghe mà da đầu run lên, “Bởi vì không có, cho nên không có!” Mộ Thần đang nuôi một tên Tháp Linh tham tài như vậy sao.
“Tiểu bạch kiểm đại nhân, chủ nhân nhà ta chính là một kẻ nghèo hàn không hơn không kém, nhìn cái bộ dạng bại gia kia của hắn, đánh giá, cũng phát không tài, phát gia trí phú cần nhờ vị hiền nội trợ như ngươi đó!” Tháp Linh nói.
Mặt Diệp Thạch đỏ lên, đột nhiên cảm thấy mình trách nhiệm nặng nề, “Ta biếtrồi.”
“Tiểu bạch kiểm đại nhân, ngài thật cao thượng!” Tháp Linh tràn đầy ân cần nói.
… …
Diệp Thạch đuổi một ngày đường, đi đến trước Âm Nguyệt Động, nhìn thấy cấm chế đã bị phá thất linh bát lạc, Diệp Thạch trong lòng phát lạnh, có một loại cảm giác vận khí đã dùng hết.
“Xem ra đã có người đến rồi, hơn nữa, hẳn là vừa mới tới.” Tháp Linh nói.
Cấm chế trong Thiên Cơ Bí Cảnh có công năng tự động chữa trị, nếu như là lần vào trước có người tiến vào phá hư, vậy qua lâu như thế, hẳn là sớm đã được chữa trị.
Diệp Thạch mím môi, dự cảm bất tường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
“Bạch thiếu, ngươi đã tới.” Một thiếu nữ diện mạo thanh lệ nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhìn thiếu nữ, cau mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta tên là Vân Nhược Y, là người Vân gia, lão tổ nhà ta có quan hệ không tồi với phụ thân ngươi.” Vân Nhược Y run run nói.
“Vừa nãy chỗ này có người tới à?” Diệp Thạch hỏi.
Vân Nhược Y bất an gật gật đầu: “Phải.”
“Người tới có phải là Trang Cẩn không?” Đôi mắt Diệp Thạch đột nhiên trở nên sắc bén.
Vân Nhược Y thấy sắc mặt Diệp Thạch khó coi vô cùng, chỉ biết kiên trì gật đầu: “Đúng vậy, người vừa tới là Trang Cẩn, còn có năm bạn lữ của hắn.”
Diệp Thạch từ từ nhắm mắt lại, trong lòng nhịn không được hiện lên một nỗi buồn phiền khó nói thành lời. Lại là như vậy, lại là như vậy! Trước kia Trang Du cũng không có việc gì liền làm cho mình ngột ngạt, hiện tại người làm cho mình ngột ngạt lại biến thành Trang Cẩn. Hai huynh đệ này đều đồng dạng là đồ đê tiện, đều đồng dạng chỉ biết tìm y phiền toái, y đến tột cùng là chịu cái nghiệt gì đây!
Nghĩ tới việc sẽ vẫn luôn dây dưa không nguôi với người này… Nếu Trang Cẩn cũng chết đi, thì tốt rồi.
Diệp Thạch đánh giá Vân Nhược Y, có chút không hiểu: “Ngươi rất sợ ta? Sao ngươi lại sợ ta?”
Vân Nhược Y run run vươn tay, lấy ra một khối ngọc bội.
“Đây là Mộ Dung Vũ bên cạnh Trang Cẩn kêu ta giao cho ngươi.” Vân Nhược Y kinh hoảng sợ hãi nói.
Diệp Thạch tiếp nhận ngọc bội nhìn nhìn, sắc mặt chợt biến.
Trên ngọc bội viết: Phương thuốc Phản Linh Đan đã ở trong tay Trang Cẩn, nếu Diệp Thạch muốn phương thuốc này, có thể vào hai mươi ngày sau, để Mộ Thần đi vào trong Lạc Nguyệt Cung trong bí cảnh lấy Linh Tháp đi đổi.
“Tên tiện nhân Trang Cẩn kia điên rồi!” Diệp Thạch hung hăng nắm chặt ngọc bội trên tay.
Lấy Linh Tháp đổi, tiểu tiện nhân Trang Cẩn kia thật biết dùng công phu sư tử ngoạm. Linh Tháp là cái gì? Phương thuốc Phản Linh Đan có thể so sánh với Linh Tháp sao?
Tháp Linh quơ cánh, nghĩ thầm, tiểu bạch kiểm Trang Cẩn kia thật biết nghĩ!
“Mộ Thần có ở đây không?” Vân Nhược Y run run hỏi.
Diệp Thạch nhìn Vân Nhược Y, sắc mặt không tốt lắm: “Ngươi tìm Mộ Thần làm gì?”
Vân Nhược Y run run nói: “Người bên cạnh Trang Cẩn hạ cấm chế trên người ta, nói chỉ có Mộ Thần có thể giải được, để ta ở chỗ này chờ các ngươi.”
Diệp Thạch cau mày: “Tại sao Mộ Thần phải bỏ cấm chế cho ngươi.” Nha đầu này còn giúp Trang Cẩn làm việc cơ mà.
Vân Nhược Y kinh hoảng nắm chặt tay áo Diệp Thạch, gấp gáp nói: “Bạch thiếu, ngươi xem tại phân thượng hai nhà Vân gia và Bạch gia có giao tình không tồi mà giúp đỡ ta đi, không giải cấm chế thì ta sẽ chết đó, ta với mấy người Trang Cẩn kia không có một chút quan hệ nào đâu, ta chỉ là vận khí không tốt, bị bọn họ bắt tới mà thôi.”
Diệp Thạch cau mày, tâm tình phức tạp, một bên là mẫu phụ, một bên là Mộ Thần, mà mẫu phụ dù có được phương thuốc Phản Linh Đan thì cũng không nhất định có thể tỉnh lại, còn nếu Mộ Thần mất đi Linh Tháp, liền rất có khả năng sẽ chết.
Đám người Trang Cẩn kia có lẽ không phải là muốn có Linh Tháp, bọn họ là đang muốn trả thù mình, ly gián mình và Mộ Thần.
Vân Nhược Y thấy sắc mặt Diệp Thạch khó coi, có chút bất an đứng bên cạnh, trên mặt đầy vẻ chua sót.
Nội dung trong ngọc bội Vân Nhược Y đã xem qua, cầm một khối ngọc bội như vậy cho Mộ Thần, Vân Nhược Y cảm thấy mình căn bản chính là muốn chết, nhưng mà, nàng lại cần phải cầm một thứ có khả năng sẽ chọc giận Mộ Thần và Diệp Thạch, đi tìm Mộ Thần để cứu mạng.
Nếu lại cho nàng một cơ hội, có đánh chết nàng cũng sẽ không đến địa phương quỷ quái này.
Diệp Thạch cầm ngọc bội, không biết có nên đem nội dung trong ngọc bội nói cho Mộ Thần không, trong lòng lo lắng, đau đầu vô cùng.
Mộ Thần từ trong Linh Tháp đi ra, Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Thần đột nhiên xuất hiện, nhất thời sửng sốt.
Mộ Thần vươn tay: “Cái gì vậy, cho ta xem đi.”
Diệp Thạch gục đầu xuống, nắm ngọc bội, không có vươn tay, vẻ mặt tràn đầy giãy dụa, rối rắm.
Mộ Thần nhíu mày, lúc đầu gặp gỡ thì Diệp Thạch còn có chút tùy hứng, nhưng mấy năm gần đây, Diệp Thạch đối với hắn, luôn là nói gì nghe nấy.
Mộ Thần vươn tay, mạnh mẽ giựt ngọc bội từ trong tay Diệp Thạch, Diệp Thạch cắn môi, có chút bất an nhìn Mộ Thần.
Diệp Thạch cau mày nói: “Mộ Thần, Trang Cẩn hắn…”
Mộ Thần cười: “Không có việc gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không phải là hẹn tới hai mươi ngày sau lận sao, từ từ sẽ đến thôi, ngươi đừng quá lo lắng, tuy rằng phương thuốc Phản Linh Đan trong Âm Nguyệt Động đã bị Trang Cẩn lấy đi, nhưng có lẽ còn có thể tìm được phương thuốc từ nơi khác, từ từ sẽ đến.”
Nếu thật sự không được, thì tìm cơ hội, giết vài tên bên cạnh Trang Cẩn, có lẽ vật kia ở ngay trong nhẫn không gian của mấy tên đó, dù sao hắn vốn cũng có tính toán như vậy.
Nếu còn không có, như vậy chỉ có thể nói xin lỗi với hai vị nhạc phụ đại nhân, hắn dù thế nào cũng không có khả năng giao Linh Tháp ra, thứ này mà giao ra, mấy người bên Trang Cẩn sẽ lập tức đưa hắn lên tử lộ.
Diệp Thạch gật gật đầu, bất an hỏi: “Dạ. Mà này Mộ Thần, tại sao hắn lại muốn hẹn vào hai mươi ngày sau?”
“Bởi vì hắn không nắm chắc.” Mộ Thần không cần nghĩ ngợi liền nói.
“Không nắm chắc?” Diệp Thạch có hơi hoang mang.
Mộ Thần gật đầu: “Đúng, nếu như ta không có đoán sai, như vậy thời gian hai mươi ngày đủ cho đám người bên cạnh Trang Cẩn đều thăng cấp lên võ tông.”
Diệp Thạch nghe được lời Mộ Thần nói, trong lòng nhất thời căng thẳng.
……
Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh thấy Diệp Thạch cùng Mộ Thần nói chuyện, sắc mặt khó coi.
Hắn vẫn luôn tò mò, đám người Trang Cẩn đã tìm được thứ gì trong Âm Nguyệt Động, kết quả, phương thuốc Phản Linh Đan lại bị bọn họ lấy được.
Nhất định là Mệnh Tộc cố ý, trước đó hắn tới đan tháp cầu viện sự, không có giấu diếm được Mệnh Tộc.
Đầu tiên là một tên Trang Du, hiện giờ lại là một tên Trang Cẩn, mỗi tên đều thấp hèn như vậy.
Ô Phượng mím môi, không có nói gì. Muốn Mộ Thần dùng Linh Tháp đổi lấy phương thuốc Phản Linh Đan, chiêu thức ấy của Trang Cẩn đúng là đủ độc.
Trang Cẩn ra chiêu thức ấy, khả năng có được Linh Tháp không cao lắm, nhưng có thể tạo thành khúc mắc giữa Mộ Thần và Diệp Thạch, mà một khi tu sĩ có khúc mắc quá sâu, liền có khả năng vô vọng trở thành võ tôn.
Tên Trang Cẩn kia nhìn yếu yếu đuối đuối, nhưng chiêu thức ấy, xác thực lại tàn nhẫn.
……
“Mộ thiếu.” Trong bí cảnh, Vân Nhược Y bất an gọi Mộ Thần lại.
Mộ Thần nhìn Vân Nhược Y vài lần, thong dong phất tay, giải bỏ cấm chế cho Vân Nhược Y, “Ngươi đi đi, cấm chế trong cơ thể ngươi đã cởi bỏ.”
Vân Nhược Y vội vàng gật đầu, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Cám ơn Mộ thiếu!”
Diệp Thạch nhìn bóng dáng Vân Nhược Y, chua chua nói: “Ngươi đối với nha đầu kia thật tốt.”
“Nhấc tay mà thôi, huống chi chuyện này cũng không liên quan đến nha đầu đó.” Mộ Thần không để bụng, cười nói.
Diệp Thạch hít sâu một hơi, y cũng biết Vân Nhược Y là vô tội, nhưng mà đối phương nói cho y biết một tin tức xấu như vậy, y vẫn có chút khúc mắc.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch: “Nhiều bằng hữu thì hơn một con đường.”
Trên mặt Mộ Thần xẹt qua nụ cười lạnh, cấm chế trong cơ thể Vân Nhược Y vô cùng đặc biệt, nếu lực khống chế của hắn hơi thiếu một chút, cứu người không thành, Vân Nhược Y sẽ trong nháy mắt bị nổ thành tro bụi. Nếu như là như vậy, lão tổ Vân gia sẽ cho rằng Mộ Thần hắn vì muốn hả giận mà giết chết Vân Nhược Y.
Nơi này thời thời khắc khắc đều có mấy lão quái vật nhìn chằm chằm, người bên cạnh Trang Cẩn làm ra chuyện như vậy với Vân Nhược Y, sợ là lão tổ Vân gia đã ghi hận lên Trang Cẩn. Nếu hắn thấy chết mà không cứu, lão tổ Vân gia tuy kiêng kị hắn nhưng vẫn sẽ âm thầm ghi hận, tuy nói trái nhiều không áp thân, hắn cũng không quan tâm có thêm một đối thủ, nhưng hắn cũng không muốn làm chuyện gì cũng có người oán trách.
Ngoài bí cảnh, Ô Phượng nhìn Mộ Thần trong bí cảnh, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, thật không nghĩ tới Mộ Thần lại thật sự ra tay cứu người. Đã nhìn quen Mộ Thần tâm ngoan thủ lạt, tự dưng bây giờ nhìn thấy Mộ Thần hào phóng như thế, Ô Phượng bỗng cảm thấy quỷ dị.
Mấy tu luyện giả Vân gia từ rất xa nở nụ cười cảm kích với Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, không để ý tới người Vân gia.
……
Mộ Thần cùng Diệp Thạch đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy phía xa hội tụ một đám lôi vân.
Diệp Thạch nhìn lôi vân đang hội tụ, trong lòng dâng lên một cỗ bất an, “Mộ Thần, có người thăng cấp.”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Ta thấy.”
Diệp Thạch cau mày, “Ta cảm thấy là đám người bên Trang Cẩn.”
Mộ Thần, siết chặt tay, hắn cũng biết là người bên đám Trang Cẩn, chứ người khác nào có số mệnh tốt như Trang Cẩn.
“Nhiều thêm một võ tông thôi, không sao.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Nếu như cả năm đều trở thành võ tông thì sao đây?” Diệp Thạch cau mày lo lắng.
Lần trước Mộ Thần có thể thành công đánh lui đám người Trang Cẩn, là bởi vì trong năm tên bên Trang Cẩn có ba tên là võ hoàng, nếu như lúc đó người bên cạnh Trang Cẩn đều là võ tông, như vậy Mộ Thần…
“Đám người bên cạnh Trang Cẩn thăng cấp, chẳng lẽ ta thì đình trệ không động?” Mộ Thần nói.
“Cũng phải.” Diệp Thạch nói, nhưng rõ ràng là vẫn còn lo lắng không yên.
“Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Mộ Thần nói với Diệp Thạch.
“Ta biết điều đó.” Diệp Thạch thản nhiên cười cười nói.
Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh nhìn thấy người đi đường vẫn là Diệp Thạch, nhịn không được giận dữ.
“Mộ Thần này coi như mình là một đại tiểu thư cửa không ra, cổng không bước khỏi sao? Những chuyện chạy chân đều giao cho Diên Tinh làm.” Bạch Thần Tinh không vui.
Ô Phượng bất đắc dĩ: “Chắc là Mộ Thần có suy tính của hắn, để con của ngươi chạy còn có thể thuận tiện tìm linh mạch, rất tốt mà!”
Bạch Thần Tinh lắc lắc tay áo, hừ lạnh một tiếng.
“Diên Tinh muốn tiến tới Âm Nguyệt Động sao?” Ô Phượng nói.
Sắc mặt Bạch Thần Tinh trong chốc lát đã trầm xuống, Mộ Thần dù có lợi hại hơn thì cũng chỉ là một người, chỗ Âm Nguyệt Động này đã bị đám người Trang Cẩn tới trước thăm dò rồi, Âm Nguyệt Động đồng dạng cũng che chắn khỏi võ tôn dò xét, cũng không biết đám người Trang Cẩn phát hiện được gì bên trong.
Số mệnh Trang Cẩn thật sự nghịch thiên, mấy người bên cạnh hắn tiến cảnh đều là tăng nhanh, hẳn là không được bao lâu nữa, bên cạnh hắn sẽ có tới năm võ tông.
Nếu như năm tên bên người Trang Cẩn đều thăng cấp võ tông, vậy Diên Tinh liền phiền toái.
Bạch Thần Tinh thấy Diệp Thạch hoàn toàn không biết tình hình gì về bên Trang Cẩn cả, chỉ biết vùi đầu chạy đi, trong lòng hiện lên vài phần bất an.
“Chiêu Tài, Chiêu Tài, ngươi có phát hiện linh mạch không?” Tháp Linh quơ cánh, đầy hưng phấn hỏi.
“Đừng có kêu ta là Chiêu Tài.” Diệp Thạch hung tợn quát.
“Ngài là thần tài, đều nghe theo ngài, nếu ngươi đã không muốn kêu là Chiêu Tài, vậy bản Tháp Linh kêu ngươi là Tiến Bảo!” Tháp Linh lấy lòng nói.
“Ngươi đi chết đi.”
Diệp Thạch hung dữ nói.
“Bản Tháp Linh thiên chân khả ái như vậy, ngươi vậy mà lại kêu bổn đại gia đi tìm chết, ngươi đúng là hung tàn quá đi! ‘Chiêu Tài’ ngươi không thích, ‘Tiến Bảo’ ngươi cũng không cần, vậy bản Tháp Linh vẫn nên kêu ngươi là tiểu bạch kiểm thôi.” Tháp Linh lấy lòng nói.
Diệp Thạch: “...”
“Tiểu bạch kiểm đại nhân, ngươi có cảm ứng được linh mạch không?” Tháp Linh kiên trì hỏi.
Sắc mặt Diệp Thạch tối đen. “Tiểu bạch kiểm đại nhân”? Đây là cái xưng hô quỷ gì?! “Không có!” Diệp Thạch nghiến răng nói.
Tháp Linh quơ cánh, đầy tiếc nuối: “Thật thảm, sao lại không có linh mạch chứ.”
Diệp Thạch âm thầm bĩu môi, linh mạch cũng không phải cải trắng mà tùy tiện tìm liền có, Tháp Linh đang suy nghĩ gì vậy?
“Không có linh mạch! Không có linh mạch! Tại sao lại không có linh mạch chứ?” Tháp Linh tràn đầy buồn bực nói.
Diệp Thạch nghe mà da đầu run lên, “Bởi vì không có, cho nên không có!” Mộ Thần đang nuôi một tên Tháp Linh tham tài như vậy sao.
“Tiểu bạch kiểm đại nhân, chủ nhân nhà ta chính là một kẻ nghèo hàn không hơn không kém, nhìn cái bộ dạng bại gia kia của hắn, đánh giá, cũng phát không tài, phát gia trí phú cần nhờ vị hiền nội trợ như ngươi đó!” Tháp Linh nói.
Mặt Diệp Thạch đỏ lên, đột nhiên cảm thấy mình trách nhiệm nặng nề, “Ta biếtrồi.”
“Tiểu bạch kiểm đại nhân, ngài thật cao thượng!” Tháp Linh tràn đầy ân cần nói.
… …
Diệp Thạch đuổi một ngày đường, đi đến trước Âm Nguyệt Động, nhìn thấy cấm chế đã bị phá thất linh bát lạc, Diệp Thạch trong lòng phát lạnh, có một loại cảm giác vận khí đã dùng hết.
“Xem ra đã có người đến rồi, hơn nữa, hẳn là vừa mới tới.” Tháp Linh nói.
Cấm chế trong Thiên Cơ Bí Cảnh có công năng tự động chữa trị, nếu như là lần vào trước có người tiến vào phá hư, vậy qua lâu như thế, hẳn là sớm đã được chữa trị.
Diệp Thạch mím môi, dự cảm bất tường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
“Bạch thiếu, ngươi đã tới.” Một thiếu nữ diện mạo thanh lệ nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Diệp Thạch.
Diệp Thạch nhìn thiếu nữ, cau mày hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta tên là Vân Nhược Y, là người Vân gia, lão tổ nhà ta có quan hệ không tồi với phụ thân ngươi.” Vân Nhược Y run run nói.
“Vừa nãy chỗ này có người tới à?” Diệp Thạch hỏi.
Vân Nhược Y bất an gật gật đầu: “Phải.”
“Người tới có phải là Trang Cẩn không?” Đôi mắt Diệp Thạch đột nhiên trở nên sắc bén.
Vân Nhược Y thấy sắc mặt Diệp Thạch khó coi vô cùng, chỉ biết kiên trì gật đầu: “Đúng vậy, người vừa tới là Trang Cẩn, còn có năm bạn lữ của hắn.”
Diệp Thạch từ từ nhắm mắt lại, trong lòng nhịn không được hiện lên một nỗi buồn phiền khó nói thành lời. Lại là như vậy, lại là như vậy! Trước kia Trang Du cũng không có việc gì liền làm cho mình ngột ngạt, hiện tại người làm cho mình ngột ngạt lại biến thành Trang Cẩn. Hai huynh đệ này đều đồng dạng là đồ đê tiện, đều đồng dạng chỉ biết tìm y phiền toái, y đến tột cùng là chịu cái nghiệt gì đây!
Nghĩ tới việc sẽ vẫn luôn dây dưa không nguôi với người này… Nếu Trang Cẩn cũng chết đi, thì tốt rồi.
Diệp Thạch đánh giá Vân Nhược Y, có chút không hiểu: “Ngươi rất sợ ta? Sao ngươi lại sợ ta?”
Vân Nhược Y run run vươn tay, lấy ra một khối ngọc bội.
“Đây là Mộ Dung Vũ bên cạnh Trang Cẩn kêu ta giao cho ngươi.” Vân Nhược Y kinh hoảng sợ hãi nói.
Diệp Thạch tiếp nhận ngọc bội nhìn nhìn, sắc mặt chợt biến.
Trên ngọc bội viết: Phương thuốc Phản Linh Đan đã ở trong tay Trang Cẩn, nếu Diệp Thạch muốn phương thuốc này, có thể vào hai mươi ngày sau, để Mộ Thần đi vào trong Lạc Nguyệt Cung trong bí cảnh lấy Linh Tháp đi đổi.
“Tên tiện nhân Trang Cẩn kia điên rồi!” Diệp Thạch hung hăng nắm chặt ngọc bội trên tay.
Lấy Linh Tháp đổi, tiểu tiện nhân Trang Cẩn kia thật biết dùng công phu sư tử ngoạm. Linh Tháp là cái gì? Phương thuốc Phản Linh Đan có thể so sánh với Linh Tháp sao?
Tháp Linh quơ cánh, nghĩ thầm, tiểu bạch kiểm Trang Cẩn kia thật biết nghĩ!
“Mộ Thần có ở đây không?” Vân Nhược Y run run hỏi.
Diệp Thạch nhìn Vân Nhược Y, sắc mặt không tốt lắm: “Ngươi tìm Mộ Thần làm gì?”
Vân Nhược Y run run nói: “Người bên cạnh Trang Cẩn hạ cấm chế trên người ta, nói chỉ có Mộ Thần có thể giải được, để ta ở chỗ này chờ các ngươi.”
Diệp Thạch cau mày: “Tại sao Mộ Thần phải bỏ cấm chế cho ngươi.” Nha đầu này còn giúp Trang Cẩn làm việc cơ mà.
Vân Nhược Y kinh hoảng nắm chặt tay áo Diệp Thạch, gấp gáp nói: “Bạch thiếu, ngươi xem tại phân thượng hai nhà Vân gia và Bạch gia có giao tình không tồi mà giúp đỡ ta đi, không giải cấm chế thì ta sẽ chết đó, ta với mấy người Trang Cẩn kia không có một chút quan hệ nào đâu, ta chỉ là vận khí không tốt, bị bọn họ bắt tới mà thôi.”
Diệp Thạch cau mày, tâm tình phức tạp, một bên là mẫu phụ, một bên là Mộ Thần, mà mẫu phụ dù có được phương thuốc Phản Linh Đan thì cũng không nhất định có thể tỉnh lại, còn nếu Mộ Thần mất đi Linh Tháp, liền rất có khả năng sẽ chết.
Đám người Trang Cẩn kia có lẽ không phải là muốn có Linh Tháp, bọn họ là đang muốn trả thù mình, ly gián mình và Mộ Thần.
Vân Nhược Y thấy sắc mặt Diệp Thạch khó coi, có chút bất an đứng bên cạnh, trên mặt đầy vẻ chua sót.
Nội dung trong ngọc bội Vân Nhược Y đã xem qua, cầm một khối ngọc bội như vậy cho Mộ Thần, Vân Nhược Y cảm thấy mình căn bản chính là muốn chết, nhưng mà, nàng lại cần phải cầm một thứ có khả năng sẽ chọc giận Mộ Thần và Diệp Thạch, đi tìm Mộ Thần để cứu mạng.
Nếu lại cho nàng một cơ hội, có đánh chết nàng cũng sẽ không đến địa phương quỷ quái này.
Diệp Thạch cầm ngọc bội, không biết có nên đem nội dung trong ngọc bội nói cho Mộ Thần không, trong lòng lo lắng, đau đầu vô cùng.
Mộ Thần từ trong Linh Tháp đi ra, Diệp Thạch nhìn thấy Mộ Thần đột nhiên xuất hiện, nhất thời sửng sốt.
Mộ Thần vươn tay: “Cái gì vậy, cho ta xem đi.”
Diệp Thạch gục đầu xuống, nắm ngọc bội, không có vươn tay, vẻ mặt tràn đầy giãy dụa, rối rắm.
Mộ Thần nhíu mày, lúc đầu gặp gỡ thì Diệp Thạch còn có chút tùy hứng, nhưng mấy năm gần đây, Diệp Thạch đối với hắn, luôn là nói gì nghe nấy.
Mộ Thần vươn tay, mạnh mẽ giựt ngọc bội từ trong tay Diệp Thạch, Diệp Thạch cắn môi, có chút bất an nhìn Mộ Thần.
Diệp Thạch cau mày nói: “Mộ Thần, Trang Cẩn hắn…”
Mộ Thần cười: “Không có việc gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không phải là hẹn tới hai mươi ngày sau lận sao, từ từ sẽ đến thôi, ngươi đừng quá lo lắng, tuy rằng phương thuốc Phản Linh Đan trong Âm Nguyệt Động đã bị Trang Cẩn lấy đi, nhưng có lẽ còn có thể tìm được phương thuốc từ nơi khác, từ từ sẽ đến.”
Nếu thật sự không được, thì tìm cơ hội, giết vài tên bên cạnh Trang Cẩn, có lẽ vật kia ở ngay trong nhẫn không gian của mấy tên đó, dù sao hắn vốn cũng có tính toán như vậy.
Nếu còn không có, như vậy chỉ có thể nói xin lỗi với hai vị nhạc phụ đại nhân, hắn dù thế nào cũng không có khả năng giao Linh Tháp ra, thứ này mà giao ra, mấy người bên Trang Cẩn sẽ lập tức đưa hắn lên tử lộ.
Diệp Thạch gật gật đầu, bất an hỏi: “Dạ. Mà này Mộ Thần, tại sao hắn lại muốn hẹn vào hai mươi ngày sau?”
“Bởi vì hắn không nắm chắc.” Mộ Thần không cần nghĩ ngợi liền nói.
“Không nắm chắc?” Diệp Thạch có hơi hoang mang.
Mộ Thần gật đầu: “Đúng, nếu như ta không có đoán sai, như vậy thời gian hai mươi ngày đủ cho đám người bên cạnh Trang Cẩn đều thăng cấp lên võ tông.”
Diệp Thạch nghe được lời Mộ Thần nói, trong lòng nhất thời căng thẳng.
……
Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh thấy Diệp Thạch cùng Mộ Thần nói chuyện, sắc mặt khó coi.
Hắn vẫn luôn tò mò, đám người Trang Cẩn đã tìm được thứ gì trong Âm Nguyệt Động, kết quả, phương thuốc Phản Linh Đan lại bị bọn họ lấy được.
Nhất định là Mệnh Tộc cố ý, trước đó hắn tới đan tháp cầu viện sự, không có giấu diếm được Mệnh Tộc.
Đầu tiên là một tên Trang Du, hiện giờ lại là một tên Trang Cẩn, mỗi tên đều thấp hèn như vậy.
Ô Phượng mím môi, không có nói gì. Muốn Mộ Thần dùng Linh Tháp đổi lấy phương thuốc Phản Linh Đan, chiêu thức ấy của Trang Cẩn đúng là đủ độc.
Trang Cẩn ra chiêu thức ấy, khả năng có được Linh Tháp không cao lắm, nhưng có thể tạo thành khúc mắc giữa Mộ Thần và Diệp Thạch, mà một khi tu sĩ có khúc mắc quá sâu, liền có khả năng vô vọng trở thành võ tôn.
Tên Trang Cẩn kia nhìn yếu yếu đuối đuối, nhưng chiêu thức ấy, xác thực lại tàn nhẫn.
……
“Mộ thiếu.” Trong bí cảnh, Vân Nhược Y bất an gọi Mộ Thần lại.
Mộ Thần nhìn Vân Nhược Y vài lần, thong dong phất tay, giải bỏ cấm chế cho Vân Nhược Y, “Ngươi đi đi, cấm chế trong cơ thể ngươi đã cởi bỏ.”
Vân Nhược Y vội vàng gật đầu, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Cám ơn Mộ thiếu!”
Diệp Thạch nhìn bóng dáng Vân Nhược Y, chua chua nói: “Ngươi đối với nha đầu kia thật tốt.”
“Nhấc tay mà thôi, huống chi chuyện này cũng không liên quan đến nha đầu đó.” Mộ Thần không để bụng, cười nói.
Diệp Thạch hít sâu một hơi, y cũng biết Vân Nhược Y là vô tội, nhưng mà đối phương nói cho y biết một tin tức xấu như vậy, y vẫn có chút khúc mắc.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch: “Nhiều bằng hữu thì hơn một con đường.”
Trên mặt Mộ Thần xẹt qua nụ cười lạnh, cấm chế trong cơ thể Vân Nhược Y vô cùng đặc biệt, nếu lực khống chế của hắn hơi thiếu một chút, cứu người không thành, Vân Nhược Y sẽ trong nháy mắt bị nổ thành tro bụi. Nếu như là như vậy, lão tổ Vân gia sẽ cho rằng Mộ Thần hắn vì muốn hả giận mà giết chết Vân Nhược Y.
Nơi này thời thời khắc khắc đều có mấy lão quái vật nhìn chằm chằm, người bên cạnh Trang Cẩn làm ra chuyện như vậy với Vân Nhược Y, sợ là lão tổ Vân gia đã ghi hận lên Trang Cẩn. Nếu hắn thấy chết mà không cứu, lão tổ Vân gia tuy kiêng kị hắn nhưng vẫn sẽ âm thầm ghi hận, tuy nói trái nhiều không áp thân, hắn cũng không quan tâm có thêm một đối thủ, nhưng hắn cũng không muốn làm chuyện gì cũng có người oán trách.
Ngoài bí cảnh, Ô Phượng nhìn Mộ Thần trong bí cảnh, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, thật không nghĩ tới Mộ Thần lại thật sự ra tay cứu người. Đã nhìn quen Mộ Thần tâm ngoan thủ lạt, tự dưng bây giờ nhìn thấy Mộ Thần hào phóng như thế, Ô Phượng bỗng cảm thấy quỷ dị.
Mấy tu luyện giả Vân gia từ rất xa nở nụ cười cảm kích với Bạch Thần Tinh.
Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, không để ý tới người Vân gia.
……
Mộ Thần cùng Diệp Thạch đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy phía xa hội tụ một đám lôi vân.
Diệp Thạch nhìn lôi vân đang hội tụ, trong lòng dâng lên một cỗ bất an, “Mộ Thần, có người thăng cấp.”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Ta thấy.”
Diệp Thạch cau mày, “Ta cảm thấy là đám người bên Trang Cẩn.”
Mộ Thần, siết chặt tay, hắn cũng biết là người bên đám Trang Cẩn, chứ người khác nào có số mệnh tốt như Trang Cẩn.
“Nhiều thêm một võ tông thôi, không sao.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Nếu như cả năm đều trở thành võ tông thì sao đây?” Diệp Thạch cau mày lo lắng.
Lần trước Mộ Thần có thể thành công đánh lui đám người Trang Cẩn, là bởi vì trong năm tên bên Trang Cẩn có ba tên là võ hoàng, nếu như lúc đó người bên cạnh Trang Cẩn đều là võ tông, như vậy Mộ Thần…
“Đám người bên cạnh Trang Cẩn thăng cấp, chẳng lẽ ta thì đình trệ không động?” Mộ Thần nói.
“Cũng phải.” Diệp Thạch nói, nhưng rõ ràng là vẫn còn lo lắng không yên.
“Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Mộ Thần nói với Diệp Thạch.
“Ta biết điều đó.” Diệp Thạch thản nhiên cười cười nói.
/390
|