Diệp Thạch nhíu mày, đối phương tuy giữ chặt Hà Tĩnh Nguyệt, lại không có ra tay với Hà Tĩnh Nguyệt, nhìn là biết đối phương cũng không muốn lấy mạng Hà Tĩnh Nguyệt, chỉ là không muốn Hà Tĩnh Nguyệt nhúng tay vào chuyện kế tiếp, vậy mục tiêu của đối phương chính là y.
Xem ra trận pháp tháp cũng không yên ổn nha! Bạch gia thế lớn, sợ là có rất nhiều tu sĩ của trận pháp tháp đã bị Bạch gia thu mua.
Ánh mắt Diệp Thạch bình tĩnh nhìn Tất Thành, mày hơi nhíu lại, dùng ngữ khí nhạt nhẽo hỏi: “Ngươi muốn lấy mạng ta à?”
Tất Thành nhíu mày, thầm nghĩ Diệp Thạch đúng là bình tĩnh! Trong lúc này mà vẫn “gặp nguy không loạn”, đáng tiếc, nhân tài ngút trời đã định trước sẽ đoản mệnh.
“Diệp thiếu, nếu ngươi chịu phối hợp một chút, có lẽ sẽ lưu lại đượcmột mạng.” Tất Thành nói, vị kia dù sao chỉ nhìn trúng đôi mắt của Diệp Thạch, có lẽ…
Diệp Thạch cười lạnh: “Muốn lấyđôi mắt của ta? Nếu ta mù thì hắn có thể bỏ quata?Có thể đểcho ta đi nơi nơi nói lung tung được sao?”
Tất Thành thở dài nói: “Xin lỗi, Diệp thiếu.”
Diệp Thạch nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Tất Thành, âm trầm hỏi: “Chỉ có một mình ngươi hả?”
“Ngươi có ý gì?” Tất Thành nghi hoặc nhìn Diệp Thạch, trong lòng chợt dâng lên một cỗ dự cảm bất thường.
Diệp Thạch cười lạnh một tiếngi: “Ý của ta là, nếu chỉ có một mình ngươi, vậy ngươi đi chết đi!”
Diệp Thạch vỗ lên mặt túi linh thú, hơn một ngàn con Thôn Thiên Phong lập tức phần phật bay về phía Tất Thành.
Có đại lượng nguyên thạch trung phẩm cung ứng, Thôn Thiên Phong của Diệp Thạch đã được nuôi tới béo khỏe, “Ăn hắn cho ta!”
Thấy mấy ngàn con Thôn Thiên Phong bay về phía mình, mà hơn mười con đầu đàn lại là lục cấp, Tất Thành nhanh chóng mở ra vòng phòng hộ, Thôn Thiên Phong dừng lại ngoài vòng vòng hộ của Tất Thành, nhanh chóng gặm nuốt nó.
Quanh thân Tất Thành thỉnh thoảng bộc phát ra từng cỗ sát khí sắc bén, Thôn Thiên Phong bị khí thế Tất Thành bộc phát mà văng ra, rồi chúng nó lại dây dưa không bỏ mà bám sát.
Thôn Thiên Phong là loại hung trùng thượng cổ, thập phần hiếu chiến. Tất Thành bị hơn một ngàn con Thôn Thiên Phong bám sát, đành vừa đánh vừa lui.
“Ngươi…” Tất Thành hung ác trừng Diệp Thạch.
Dẫu đã sớm biết Diệp Thạch có nuôi một đám Thôn Thiên Phong, nhưng hắn không hề biết khi phóng ra toàn bộ lại có nhiều như vậy. Cũng không biết Diệp Thạch làm thế nào có được linh hồn lực hùng hậu để khống chế nhiều Thôn Thiên Phong như thế. Còn Thôn Thiên Phong, chúng nó vậy mà lại có thể ăn mòn vòng hộ thể.
Tất Thành bị đàn Thôn Thiên Phong bức ép không ngừng lui về phía sau, sau đó Thôn Thiên Phong bỗng nhiên phân tán, không đợi Tất Thành thở ra một hơi thì một tờ Phá Phù lục cấp bay từ đâu chợt nổ tung trước mặt, thắt lưng Tất Thành lập tức bị nổ tới huyết nhục mơ hồ. Thôn Thiên Phong vừa thấy đổ máu, nhất thời liền điên cuồng, chỉ trong chốc lát Tất Thành đã bị gặm sạch sẽ.
Hà Tĩnh Nguyệt đứng ở một bên ngơ ngác nhìn một màn này. Tất Thành vậy mà lại bị Diệp Thạch giết chết chỉ trong tích tắc! Uy lực tờ Phá Phù lục cấp kia thật sự là… không giống như Phá Phù lục cấp. Tuy Hà Tĩnh Nguyệt cũng coi như là biết nhìn, nhưng mà nàng lại chưa từng thấy được uy lực Phá Phù lục cấp nào lớn tới như vậy.
Hai cỗ uy áp nồng đậm chợt quét tới, Thôn Thiên Phong bất an bay chung quanh người Diệp Thạch.
Gương mặt Diệp Thạch hiện lên vẻ tối tăm, hiển nhiên bên đối phương không chỉ có một võ tông nhất tinh như Tất Thành.
Hai tên tới bây giờ tuyệt đối không chỉ có thực lực này. Diệp Thạch vỗ lên túi linh thú, thu đàn Thôn Thiên Phong lại. Dù y đã khống chế mấy con đầu đàn để chúng nó khống chế đàn Thôn Thiên Phong, nhưng chuyện này cũng vẫn tiêu hao lượng linh hồn lực rất lớn. Muốn nhờ Thôn Thiên Phong giải quyết hai tên kia thì khả năng không lớn lắm.
Hai tên kia kéo dài tới khi y giải quyết xong Tất Thành mới chịu xuất hiện, sợ là muốn hao hết linh hồn lực của y.
“Tên Tất Thành đó đúng là không dùng được.” Nam tử áo đen đầy khinh thường nói.
“Diệp thiếu lấy thực lực võ hoàng tứ tinh giải quyết võ tông, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ là thiên hạ sẽ khiếp sợ không thôi.” Nam tử áo xám bên cạnh nam tử áo đen cười như không cười nói.
Diệp Thạch nghiêng đầu, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười giảo hoạt như lão ngoan đồng, “Đợi ta lấy thực lực võ hoàng tứ tinh giải quyết các ngươi, vậy chẳng phải là càng có thể giương danh thiên hạ sao.”
Nam tử áo đen hơi giận dữ trừng Diệp Thạch: “Diệp thiếu đúng là biết kể chuyện cười.”
“Tất Thành đúng thật là phế vật, thế nhưng nhanh thôi, các ngươi cũng sẽ đi theo bồi hắn.” Nụ cười trên mặt Diệp Thạch càng sáng lạn thêm vài phần.
“Muốn chết!” Nam tử áo đen bổ một chưởng về phía Diệp Thạch, Diệp Thạch tức khắc tung một tờ phù chặn lại công kích.
Diệp Thạch há miệng nuốt một viên đan dược vào. Đan dược vừa vào miệng, khí thế trên người Diệp Thạch liền nhanh chóng tăng lên.
Nguyên lực quanh thân Diệp Thạch trong phút chốc đã phồng lên, thực lực trong thân thể bắt đầu tăng, võ hoàng ngũ tinh, võ hoàng lục tinh, võ hoàng thất tinh,… Thực lực Diệp Thạch nhanh chóng tăng lên tới võ hoàng cửu tinh đỉnh phong.
“Các ngươi đều đi chết đi!” Diệp Thạch chém ra một chưởng, từng mảng từng mảng sát trận lập tức bạo phát ra.
Bị sát trận đánh trúng, thân thể nam tử áo đen trực tiếp bay ngược ra ngoài.
“Luyện trận nhập thể?!Ngươi vậy mà lại biết luyện trận nhập thể!” Trên gương mặt nam tử áo xám tràn đầy kinh hoảng.
“Ồn ào!” Diệp Thạch tức giận quát một tiếng, một chưởng chưởng bay nam tử áo xám ra ngoài.
Hai mắt Diệp Thạch đỏ tươi, sát khí trên người bắn ra bốn phía, nam tử áo đen chỉ cảm thấy đối mặt với mình không phải là một võ hoàng cửu tinh, mà là một võ tông cửu tinh.
“Còn muốn chạy?” Diệp Thạch vung tay lên, tung ra vây trận thất cấp, niêm phong toàn bộ không gian lại.
“Tới địa ngục đi!” Diệp Thạch liên tục vung tay, sát trận phô thiên cái địa nhanh chóng bay về phía hai nam tử kia.
Diệp Thạch giống như đánh đến nghiện, nắm tay không quan tâm gì mà vung ra.
Từ khi bị truyền tống tới nơi này, Diệp Thạch vẫn luôn cố gắng áp lực chính mình, áp lực, áp lực, Diệp Thạch cũng sắp quên mình là ai rồi.
Như là muốn phát tiết lửa giận trong lòng, công kích của Diệp Thạch tràn đầy sát khí.
“Thiên Sát Ma Sát Trận thất cấp.”
“Lạc Tinh Sát Trận thất cấp.”
“Nhị Long PhùThủyTrận Thất cấp.”
Liên tiếp sát trận từ trong tay Diệp Thạch chém ra, Hà Tĩnh Nguyệt đứng ở một bên nhìn mà trợn mắt há mồm. Diệp Thạch chỉ là một võ hoàng, thế mà tất cả trận pháp nhập thể lại đều là sát trận thất cấp! Thân thể người này rốt cuộc mạnh mẽ tới cỡ nào!
“Đi chết đi!Đi chết đi!” Diệp Thạch chợt lấy ra từ trong nhẫn không gian mấy chục tờ phù lục cấp thảy ra.
Nhìn thân thể hai nam tử võ tông kia đã chia năm xẻ bảy, Hà Tĩnh Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt.
“Diệp Thạch, bọn họ đã chết.” Thanh âm Hà Tĩnh Nguyệt hơi khô khan nói.
“Đi chết đi, đi chết đi!” Diệp Thạch thấy thân thể nam tử áo đen và nam tử áo xám đã huyết nhục mơ hồ, khóe miệng tươi cười hiện lên một tia đắc ý, huyết sắc trong mắt vẫn chưa lui, nhìn qua có chút điên cuồng. “Cuối cùng cũng chết rồi.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bộ dáng điên cuồng của Diệp Thạch, dịu giọng nói: “Đúng thế! Đều đã chết.”
Diệp Thạch híp mắt: “Chết hết rồi.Những người muốn ta chết đều phải chếthết!Nếu ta chết, Mộ Thần sẽ cưới người khác, ta không muốn tặng Mộ Thần cho người khác.”
“Ngươi yên tâm đi, nếu ngươi chết, Mộ Thần cũng sẽ không cưới người khác đâu.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Diệp Thạch lắc đầu nói: “Nếu ta chết, vậy Mộ Thần tốt nhất nêncưới người khác, ta không muốn Mộ Thần sống cô đơn một mình.”
Hà Tĩnh Nguyệt: “…”
Khí tức trên người Diệp Thạch bắt đầu từ từ lui về, chậm rãi khôi phục đến cảnh giới võ hoàng tứ tinh. Uy lực của Bạo Hoàng Đan rốt cục cũng hết.
Tuy rằng Bạo Hoàng Đan có thể khiến người ta trong nháy mắt tăng lên cấp bậc võ hoàng, nhưng khi dược hiệu biến mất thì sẽ có một đoạn thời gian suy yếu.
Diệp Thạch nhìn hai cỗ thi thể trước mặt, cắn cắn môi. Nếu Mộ Thần ở đây, hắn nhất định sẽ không để cho y đi vào trong cái nơi đầy hiểm cảnh này.
Diệp Thạch tháo chiếc nhẫn không gian của nam tử áo đen xuống, quét thần thức nhìn, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
“Kỳ thật trước nay ta đã lầm, nếu muốn đi về tìm Mộ Thần, vậy chỉ phá trận theo quy củ thì phải đợi tới khi nào mới gom góp được?Ta hẳn nên đi giết người cướp của, như vậy tương đối nhanh hơn đúng không?” Diệp Thạch nhếch môi cười, như là cảm thấy ý kiến này rất hay, trên gương mặt quanh quẩn vẻ vui mừng.
Hà Tĩnh Nguyệt: “…”
“Tiểu thư!” Hai vị tu luyện giả võ tông mang theo hơn mười tên võ hoàng bay nhanh tới.
Viện binh mà Hà Tĩnh Nguyệt phát ra tín hiệu cầu cứu rốt cục cũng chạy tới.
“Tiểu thư, đây là chuyện gì…” Một đám tu luyện giả nhìn thấy hai cỗ thi thể, ánh mắt nhịn không được lộ ra vẻ khiếp sợ cùng nghi hoặc.
“Đi về trước rồi nói sau.” Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói.
… …
“Diệp Thạch, luyện trận nhập thể là ngươi từ đâu học được?” Hà Tĩnh Nguyệt ngủ một giấc, rốt cục cũng tỉnh táo lại, khôi phục bình thường hỏi Diệp Thạch.
Sắc mặt Diệp Thạch tái nhợt như đang bệnh nặng, nhưng đôi con ngươi lại sáng như sao.
Diệp Thạch liếc mắt nhìn Hà Tĩnh Nguyệt một cái, thản nhiên hỏi: “Luyện trận nhập thể thì có vấn đề gì không?”
Hà Tĩnh Nguyệt hít nhẹ một hơi,: “Luyện trận nhập thể là…tuyệt học của Bạch gia.”
“Lại là thứ của Bạch gia! Bạch gia đúng là giỏi.” Diệp Thạch bĩu môi.
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Luyện trận nhập thể khác với Liên Hoàn Phá Pháp, tuy rằng có rất nhiều trận pháp sư cấp cao từng nghĩ tới việc luyện trận nhập thể, nhưng có thểbiến loại suy nghĩ này thành hiện thực thì chỉ có người Bạch gia, luyện trận nhập thể là thuật pháp bất truyền của Bạch gia, độ nghiêm trọng của việc ngươi biết luyện trận nhập thể đã vượt qua cảLiên Hoàn Phá Pháp.”
Luyện trận nhập thể là có thể vượt cấp khiêu chiến. Lực sát thương của loại thuật pháp này rất cao, cả hai võ tông dưới công kích của Diệp Thạch vậy mà hoàn toàn không có sức phản kháng. Tuy nói lúc ấy là do Diệp Thạch dùng Bạo Hoàng Đan, thế nhưng Bạo Hoàng Đan cũng chỉ có thể tăng thực lực Diệp Thạch lên tới võ hoàng cửu tinh đỉnh phong mà thôi.
Điều kiện để tu luyện luyện trận nhập thể rất khó khăn, trong cả Bạch gia cũng chỉ có ba người biết. Nhưng nghe nói, tu luyện luyện trận nhập thể mười phần nguy hiểm, hơi không chú ý một chút thì sẽ bị đám sát trận nhập thể kia gây tổn thương chính mình.
Diệp Thạch vẫn còn nhỏ tuổi mà đã khắc sát trận thất cấp vào trong cơ thể, thật không biết tên này tu luyện thế nào, đúng là đáng sợ.
“Bạch gia sẽ làm gì?” Diệp Thạch ngẩng đầu hỏi Hà Tĩnh Nguyệt.
“Học trộm tuyệt học của đại gia tộc là tội chết. Diệp Thạch, đây không phải là chuyệngiỡn.” Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói. Nếu đã xác định được Diệp Thạch biết luyện trận nhập thể, như vậy khẳng định Bạch gia sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó, cho dù là ông nội cũng không giữ được y.
Diệp Thạch cắn răng, Trung Châu đúng là nơi nguy hiểm mà.
“Rốt cuộc thì sao ngươi lại biết luyện trận nhập thể?” Hà Tĩnh Nguyệt nhịn không được hỏi ra.
Diệp Thạch cắn chặt răng, nói: “Ta tự nghĩ ra.”
Hà Tĩnh Nguyệt: “…Ngươi, ngươi có biết lời này của ngươi có bao nhiêu vớ vẩn không?”
Diệp Thạch cúi đầu nói: “Ta là thiên tài mà.Chuyện ta tự nghĩ ra cái luyện trận nhập thể này cũng không phải không thể.”
Hà Tĩnh Nguyệt cạn lời: “…”
“Luyện trận nhập thể này, ngươi tốt nhất đừngsử dụnglần nữa.Chỗ vừa nãy tương đối yên lặng, hy vọng lúc ngươi ra tay không có ai nhìn thấy.” Hà Tĩnh Nguyệt lẩm bẩm.
Diệp Thạch không cho là đúng nghĩ, sao lại không có ai nhìn thấy được chứ, động tĩnh lớn như vậy, tu luyện giả chung quanh tùy tiện dùng linh hồn lực quét qua liền biết được đang xảy ra chuyện gì.
Diệp Thạch thấy Hà Tĩnh Nguyệt đã rời đi, không tiếng động thở ra một hơi, bắt đầu thưởng thức ba chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Trong lòng như bị thứ gì đè nặng, số nguyên thạch trong ba chiếc nhẫn cũng không thể làm cho Diệp Thạch cao hứng nổi.
Diệp Thạch đặt bàn tay lên quyển sách trận pháp trên người, lẩm bẩm: “Ta sắp sửa bị ngươi hại chết rồi đấy, ngươi vui vẻchưa?”
Diệp Thạch lấy con dao găm Long Tuyền ra vuốt ve, thì thào, “Mộ Thần, bây giờ ngươi đang ở đâu thế? Thạch Đầu sắp mệt chết đi được, ngươi có biết không?”
Xem ra trận pháp tháp cũng không yên ổn nha! Bạch gia thế lớn, sợ là có rất nhiều tu sĩ của trận pháp tháp đã bị Bạch gia thu mua.
Ánh mắt Diệp Thạch bình tĩnh nhìn Tất Thành, mày hơi nhíu lại, dùng ngữ khí nhạt nhẽo hỏi: “Ngươi muốn lấy mạng ta à?”
Tất Thành nhíu mày, thầm nghĩ Diệp Thạch đúng là bình tĩnh! Trong lúc này mà vẫn “gặp nguy không loạn”, đáng tiếc, nhân tài ngút trời đã định trước sẽ đoản mệnh.
“Diệp thiếu, nếu ngươi chịu phối hợp một chút, có lẽ sẽ lưu lại đượcmột mạng.” Tất Thành nói, vị kia dù sao chỉ nhìn trúng đôi mắt của Diệp Thạch, có lẽ…
Diệp Thạch cười lạnh: “Muốn lấyđôi mắt của ta? Nếu ta mù thì hắn có thể bỏ quata?Có thể đểcho ta đi nơi nơi nói lung tung được sao?”
Tất Thành thở dài nói: “Xin lỗi, Diệp thiếu.”
Diệp Thạch nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Tất Thành, âm trầm hỏi: “Chỉ có một mình ngươi hả?”
“Ngươi có ý gì?” Tất Thành nghi hoặc nhìn Diệp Thạch, trong lòng chợt dâng lên một cỗ dự cảm bất thường.
Diệp Thạch cười lạnh một tiếngi: “Ý của ta là, nếu chỉ có một mình ngươi, vậy ngươi đi chết đi!”
Diệp Thạch vỗ lên mặt túi linh thú, hơn một ngàn con Thôn Thiên Phong lập tức phần phật bay về phía Tất Thành.
Có đại lượng nguyên thạch trung phẩm cung ứng, Thôn Thiên Phong của Diệp Thạch đã được nuôi tới béo khỏe, “Ăn hắn cho ta!”
Thấy mấy ngàn con Thôn Thiên Phong bay về phía mình, mà hơn mười con đầu đàn lại là lục cấp, Tất Thành nhanh chóng mở ra vòng phòng hộ, Thôn Thiên Phong dừng lại ngoài vòng vòng hộ của Tất Thành, nhanh chóng gặm nuốt nó.
Quanh thân Tất Thành thỉnh thoảng bộc phát ra từng cỗ sát khí sắc bén, Thôn Thiên Phong bị khí thế Tất Thành bộc phát mà văng ra, rồi chúng nó lại dây dưa không bỏ mà bám sát.
Thôn Thiên Phong là loại hung trùng thượng cổ, thập phần hiếu chiến. Tất Thành bị hơn một ngàn con Thôn Thiên Phong bám sát, đành vừa đánh vừa lui.
“Ngươi…” Tất Thành hung ác trừng Diệp Thạch.
Dẫu đã sớm biết Diệp Thạch có nuôi một đám Thôn Thiên Phong, nhưng hắn không hề biết khi phóng ra toàn bộ lại có nhiều như vậy. Cũng không biết Diệp Thạch làm thế nào có được linh hồn lực hùng hậu để khống chế nhiều Thôn Thiên Phong như thế. Còn Thôn Thiên Phong, chúng nó vậy mà lại có thể ăn mòn vòng hộ thể.
Tất Thành bị đàn Thôn Thiên Phong bức ép không ngừng lui về phía sau, sau đó Thôn Thiên Phong bỗng nhiên phân tán, không đợi Tất Thành thở ra một hơi thì một tờ Phá Phù lục cấp bay từ đâu chợt nổ tung trước mặt, thắt lưng Tất Thành lập tức bị nổ tới huyết nhục mơ hồ. Thôn Thiên Phong vừa thấy đổ máu, nhất thời liền điên cuồng, chỉ trong chốc lát Tất Thành đã bị gặm sạch sẽ.
Hà Tĩnh Nguyệt đứng ở một bên ngơ ngác nhìn một màn này. Tất Thành vậy mà lại bị Diệp Thạch giết chết chỉ trong tích tắc! Uy lực tờ Phá Phù lục cấp kia thật sự là… không giống như Phá Phù lục cấp. Tuy Hà Tĩnh Nguyệt cũng coi như là biết nhìn, nhưng mà nàng lại chưa từng thấy được uy lực Phá Phù lục cấp nào lớn tới như vậy.
Hai cỗ uy áp nồng đậm chợt quét tới, Thôn Thiên Phong bất an bay chung quanh người Diệp Thạch.
Gương mặt Diệp Thạch hiện lên vẻ tối tăm, hiển nhiên bên đối phương không chỉ có một võ tông nhất tinh như Tất Thành.
Hai tên tới bây giờ tuyệt đối không chỉ có thực lực này. Diệp Thạch vỗ lên túi linh thú, thu đàn Thôn Thiên Phong lại. Dù y đã khống chế mấy con đầu đàn để chúng nó khống chế đàn Thôn Thiên Phong, nhưng chuyện này cũng vẫn tiêu hao lượng linh hồn lực rất lớn. Muốn nhờ Thôn Thiên Phong giải quyết hai tên kia thì khả năng không lớn lắm.
Hai tên kia kéo dài tới khi y giải quyết xong Tất Thành mới chịu xuất hiện, sợ là muốn hao hết linh hồn lực của y.
“Tên Tất Thành đó đúng là không dùng được.” Nam tử áo đen đầy khinh thường nói.
“Diệp thiếu lấy thực lực võ hoàng tứ tinh giải quyết võ tông, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ là thiên hạ sẽ khiếp sợ không thôi.” Nam tử áo xám bên cạnh nam tử áo đen cười như không cười nói.
Diệp Thạch nghiêng đầu, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười giảo hoạt như lão ngoan đồng, “Đợi ta lấy thực lực võ hoàng tứ tinh giải quyết các ngươi, vậy chẳng phải là càng có thể giương danh thiên hạ sao.”
Nam tử áo đen hơi giận dữ trừng Diệp Thạch: “Diệp thiếu đúng là biết kể chuyện cười.”
“Tất Thành đúng thật là phế vật, thế nhưng nhanh thôi, các ngươi cũng sẽ đi theo bồi hắn.” Nụ cười trên mặt Diệp Thạch càng sáng lạn thêm vài phần.
“Muốn chết!” Nam tử áo đen bổ một chưởng về phía Diệp Thạch, Diệp Thạch tức khắc tung một tờ phù chặn lại công kích.
Diệp Thạch há miệng nuốt một viên đan dược vào. Đan dược vừa vào miệng, khí thế trên người Diệp Thạch liền nhanh chóng tăng lên.
Nguyên lực quanh thân Diệp Thạch trong phút chốc đã phồng lên, thực lực trong thân thể bắt đầu tăng, võ hoàng ngũ tinh, võ hoàng lục tinh, võ hoàng thất tinh,… Thực lực Diệp Thạch nhanh chóng tăng lên tới võ hoàng cửu tinh đỉnh phong.
“Các ngươi đều đi chết đi!” Diệp Thạch chém ra một chưởng, từng mảng từng mảng sát trận lập tức bạo phát ra.
Bị sát trận đánh trúng, thân thể nam tử áo đen trực tiếp bay ngược ra ngoài.
“Luyện trận nhập thể?!Ngươi vậy mà lại biết luyện trận nhập thể!” Trên gương mặt nam tử áo xám tràn đầy kinh hoảng.
“Ồn ào!” Diệp Thạch tức giận quát một tiếng, một chưởng chưởng bay nam tử áo xám ra ngoài.
Hai mắt Diệp Thạch đỏ tươi, sát khí trên người bắn ra bốn phía, nam tử áo đen chỉ cảm thấy đối mặt với mình không phải là một võ hoàng cửu tinh, mà là một võ tông cửu tinh.
“Còn muốn chạy?” Diệp Thạch vung tay lên, tung ra vây trận thất cấp, niêm phong toàn bộ không gian lại.
“Tới địa ngục đi!” Diệp Thạch liên tục vung tay, sát trận phô thiên cái địa nhanh chóng bay về phía hai nam tử kia.
Diệp Thạch giống như đánh đến nghiện, nắm tay không quan tâm gì mà vung ra.
Từ khi bị truyền tống tới nơi này, Diệp Thạch vẫn luôn cố gắng áp lực chính mình, áp lực, áp lực, Diệp Thạch cũng sắp quên mình là ai rồi.
Như là muốn phát tiết lửa giận trong lòng, công kích của Diệp Thạch tràn đầy sát khí.
“Thiên Sát Ma Sát Trận thất cấp.”
“Lạc Tinh Sát Trận thất cấp.”
“Nhị Long PhùThủyTrận Thất cấp.”
Liên tiếp sát trận từ trong tay Diệp Thạch chém ra, Hà Tĩnh Nguyệt đứng ở một bên nhìn mà trợn mắt há mồm. Diệp Thạch chỉ là một võ hoàng, thế mà tất cả trận pháp nhập thể lại đều là sát trận thất cấp! Thân thể người này rốt cuộc mạnh mẽ tới cỡ nào!
“Đi chết đi!Đi chết đi!” Diệp Thạch chợt lấy ra từ trong nhẫn không gian mấy chục tờ phù lục cấp thảy ra.
Nhìn thân thể hai nam tử võ tông kia đã chia năm xẻ bảy, Hà Tĩnh Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt.
“Diệp Thạch, bọn họ đã chết.” Thanh âm Hà Tĩnh Nguyệt hơi khô khan nói.
“Đi chết đi, đi chết đi!” Diệp Thạch thấy thân thể nam tử áo đen và nam tử áo xám đã huyết nhục mơ hồ, khóe miệng tươi cười hiện lên một tia đắc ý, huyết sắc trong mắt vẫn chưa lui, nhìn qua có chút điên cuồng. “Cuối cùng cũng chết rồi.”
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bộ dáng điên cuồng của Diệp Thạch, dịu giọng nói: “Đúng thế! Đều đã chết.”
Diệp Thạch híp mắt: “Chết hết rồi.Những người muốn ta chết đều phải chếthết!Nếu ta chết, Mộ Thần sẽ cưới người khác, ta không muốn tặng Mộ Thần cho người khác.”
“Ngươi yên tâm đi, nếu ngươi chết, Mộ Thần cũng sẽ không cưới người khác đâu.” Hà Tĩnh Nguyệt nói.
Diệp Thạch lắc đầu nói: “Nếu ta chết, vậy Mộ Thần tốt nhất nêncưới người khác, ta không muốn Mộ Thần sống cô đơn một mình.”
Hà Tĩnh Nguyệt: “…”
Khí tức trên người Diệp Thạch bắt đầu từ từ lui về, chậm rãi khôi phục đến cảnh giới võ hoàng tứ tinh. Uy lực của Bạo Hoàng Đan rốt cục cũng hết.
Tuy rằng Bạo Hoàng Đan có thể khiến người ta trong nháy mắt tăng lên cấp bậc võ hoàng, nhưng khi dược hiệu biến mất thì sẽ có một đoạn thời gian suy yếu.
Diệp Thạch nhìn hai cỗ thi thể trước mặt, cắn cắn môi. Nếu Mộ Thần ở đây, hắn nhất định sẽ không để cho y đi vào trong cái nơi đầy hiểm cảnh này.
Diệp Thạch tháo chiếc nhẫn không gian của nam tử áo đen xuống, quét thần thức nhìn, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
“Kỳ thật trước nay ta đã lầm, nếu muốn đi về tìm Mộ Thần, vậy chỉ phá trận theo quy củ thì phải đợi tới khi nào mới gom góp được?Ta hẳn nên đi giết người cướp của, như vậy tương đối nhanh hơn đúng không?” Diệp Thạch nhếch môi cười, như là cảm thấy ý kiến này rất hay, trên gương mặt quanh quẩn vẻ vui mừng.
Hà Tĩnh Nguyệt: “…”
“Tiểu thư!” Hai vị tu luyện giả võ tông mang theo hơn mười tên võ hoàng bay nhanh tới.
Viện binh mà Hà Tĩnh Nguyệt phát ra tín hiệu cầu cứu rốt cục cũng chạy tới.
“Tiểu thư, đây là chuyện gì…” Một đám tu luyện giả nhìn thấy hai cỗ thi thể, ánh mắt nhịn không được lộ ra vẻ khiếp sợ cùng nghi hoặc.
“Đi về trước rồi nói sau.” Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ nói.
… …
“Diệp Thạch, luyện trận nhập thể là ngươi từ đâu học được?” Hà Tĩnh Nguyệt ngủ một giấc, rốt cục cũng tỉnh táo lại, khôi phục bình thường hỏi Diệp Thạch.
Sắc mặt Diệp Thạch tái nhợt như đang bệnh nặng, nhưng đôi con ngươi lại sáng như sao.
Diệp Thạch liếc mắt nhìn Hà Tĩnh Nguyệt một cái, thản nhiên hỏi: “Luyện trận nhập thể thì có vấn đề gì không?”
Hà Tĩnh Nguyệt hít nhẹ một hơi,: “Luyện trận nhập thể là…tuyệt học của Bạch gia.”
“Lại là thứ của Bạch gia! Bạch gia đúng là giỏi.” Diệp Thạch bĩu môi.
Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói: “Luyện trận nhập thể khác với Liên Hoàn Phá Pháp, tuy rằng có rất nhiều trận pháp sư cấp cao từng nghĩ tới việc luyện trận nhập thể, nhưng có thểbiến loại suy nghĩ này thành hiện thực thì chỉ có người Bạch gia, luyện trận nhập thể là thuật pháp bất truyền của Bạch gia, độ nghiêm trọng của việc ngươi biết luyện trận nhập thể đã vượt qua cảLiên Hoàn Phá Pháp.”
Luyện trận nhập thể là có thể vượt cấp khiêu chiến. Lực sát thương của loại thuật pháp này rất cao, cả hai võ tông dưới công kích của Diệp Thạch vậy mà hoàn toàn không có sức phản kháng. Tuy nói lúc ấy là do Diệp Thạch dùng Bạo Hoàng Đan, thế nhưng Bạo Hoàng Đan cũng chỉ có thể tăng thực lực Diệp Thạch lên tới võ hoàng cửu tinh đỉnh phong mà thôi.
Điều kiện để tu luyện luyện trận nhập thể rất khó khăn, trong cả Bạch gia cũng chỉ có ba người biết. Nhưng nghe nói, tu luyện luyện trận nhập thể mười phần nguy hiểm, hơi không chú ý một chút thì sẽ bị đám sát trận nhập thể kia gây tổn thương chính mình.
Diệp Thạch vẫn còn nhỏ tuổi mà đã khắc sát trận thất cấp vào trong cơ thể, thật không biết tên này tu luyện thế nào, đúng là đáng sợ.
“Bạch gia sẽ làm gì?” Diệp Thạch ngẩng đầu hỏi Hà Tĩnh Nguyệt.
“Học trộm tuyệt học của đại gia tộc là tội chết. Diệp Thạch, đây không phải là chuyệngiỡn.” Hà Tĩnh Nguyệt nhíu mày nói. Nếu đã xác định được Diệp Thạch biết luyện trận nhập thể, như vậy khẳng định Bạch gia sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó, cho dù là ông nội cũng không giữ được y.
Diệp Thạch cắn răng, Trung Châu đúng là nơi nguy hiểm mà.
“Rốt cuộc thì sao ngươi lại biết luyện trận nhập thể?” Hà Tĩnh Nguyệt nhịn không được hỏi ra.
Diệp Thạch cắn chặt răng, nói: “Ta tự nghĩ ra.”
Hà Tĩnh Nguyệt: “…Ngươi, ngươi có biết lời này của ngươi có bao nhiêu vớ vẩn không?”
Diệp Thạch cúi đầu nói: “Ta là thiên tài mà.Chuyện ta tự nghĩ ra cái luyện trận nhập thể này cũng không phải không thể.”
Hà Tĩnh Nguyệt cạn lời: “…”
“Luyện trận nhập thể này, ngươi tốt nhất đừngsử dụnglần nữa.Chỗ vừa nãy tương đối yên lặng, hy vọng lúc ngươi ra tay không có ai nhìn thấy.” Hà Tĩnh Nguyệt lẩm bẩm.
Diệp Thạch không cho là đúng nghĩ, sao lại không có ai nhìn thấy được chứ, động tĩnh lớn như vậy, tu luyện giả chung quanh tùy tiện dùng linh hồn lực quét qua liền biết được đang xảy ra chuyện gì.
Diệp Thạch thấy Hà Tĩnh Nguyệt đã rời đi, không tiếng động thở ra một hơi, bắt đầu thưởng thức ba chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Trong lòng như bị thứ gì đè nặng, số nguyên thạch trong ba chiếc nhẫn cũng không thể làm cho Diệp Thạch cao hứng nổi.
Diệp Thạch đặt bàn tay lên quyển sách trận pháp trên người, lẩm bẩm: “Ta sắp sửa bị ngươi hại chết rồi đấy, ngươi vui vẻchưa?”
Diệp Thạch lấy con dao găm Long Tuyền ra vuốt ve, thì thào, “Mộ Thần, bây giờ ngươi đang ở đâu thế? Thạch Đầu sắp mệt chết đi được, ngươi có biết không?”
/390
|