“Đây không phải là Lục Nghiêu sao? Sao lại ở chỗ này uống rượu giải sầu vậy?”
“Vợchạy theo người ta, cho nên hắn mới tới đây uống rượu giải sầu đấy.”
“Lục Nghiêu cũng thật là, vì một song nhi mà tự hủy tương lai, hai năm trước hắn đãlà võ vương kiêm minh văn sư ngũ cấp,nhưng khitên Trang Du kia đi rồi, thực lực của hắn lạichưa từng tiến bộ thêm.” Một thiếu niên mặc y phục xanh tràn đầy khinh thường nói.
“Cho dù hắn không tiến thêm thì cũng mạnh hơn ngươi đấy.” Một thiếu niên mặc y phục xanh lam bỡn cợt.
Khuôn mặt thiếu niên y phục xanh đỏ lên, tràn đầy không cam lòng nói: “Nếu hắn cứ tiếp tục suy sút như vậy, sớm muộn gì ta cũng có thể đuổi theo hắn.”
Thiếu niên y phục xanh lam nhẹ lay động chiếc quạt trên tay, nói: “Lục Nghiêu đúng làđáng tiếc, nghe nói năm đó Lục Nghiêu cũng là một nhân vật có thể ganh đua với Mộ Thần.”
“Chỉ với hắn á? Một tên không tư tiến thủ, một tên tửu quỷ cả ngày uống say như chết như Lục Nghiêu? Không thể nào! Mộ Thần chính là võ hoàng đấy! Hắn là tuyệt thế thiên tài mà các quốc gia đều công nhận. Lục Nghiêu làm sao có thể so với người ta được!” Thiếu niên y phục xanh không cho là đúng.
“Bây giờ thì tất nhiên không được, nhưng nghe nói người này năm đó không kém hơn Mộ Thần bao nhiêu.” Thiếu niên y phục xanh lam nói.
“Chắc chỉ là lời đồn thôi.”
“Có lẽ vậy.”
Lục Nghiêu hung hăng uống một ngụm rượu, tiếng nói chuyện chung quanh truyền vào trong tai Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi.
Trang Du đã chạy theo Bạch Nghị ưu tú hơn hắn. Lời Diệp Thạch nói năm đó quả nhiên trở thành sự thực. Năm đó Trang Du bỏ Lam Nhược Phong, bây giờ Trang Du bỏ chính mình, đúng là thế sự đổi thay!
Khóe miệng Lục Nghiêu nhịn không được nở ra một nụ cười khổ, uổng hắn ở trên người Trang Du đầu nhập vào nhiều như vậy, kết quả tới lúc trở mặt, Trang Du lại một chút cũng không do dự.
Lúc Trang Du rời đi có nói nếu hắn ở Trung Châu thấy tốt thì sẽ nghĩ biện pháp quay về đón mình, kết quả đã hơn hai năm, Trang Du ngay cả bóng dáng cũng không lộ!
Chỉ sợ là tiện nhân kia đã sớm bị đám thanh niên tài giỏi ở Trung Châu mê hoa cả mắt rồi, làm sao có thể nghĩ tới mình nữa. Vì sao năm đó mình lại thích Trang Du? Nếu khi đó mình không gặp Trang Du, lúc này mình tuyệt đối sẽ không tới nông nỗi này.
Lục Nghiêu siết chặt tay, bây giờ Mộ Thần và Diệp Thạch đều là võ hoàng, hai bọn họ đều đã trở thành “tiền bối” của mình…
Cho dù lúc này sư phụ và ông nội của mình gặp được bọn họ, chỉ sợ cũng phải khách khí ba phần. Nghĩ lại lúc trước mình khí phách phấn chấn bao nhiêu bước vào học viện Thánh Tinh, giờ nhìn lại giống như là một truyện cười.
Mọi người chung quanh ca ngợi này nọ về Diệp Thạch Mộ Thần, truyền vào trong tai Lục Nghiêu chỉ cảm thấy như ngũ tạng đang đốt cháy.
Diệp Thạch dựa vào mép thuyền, tràn đầy tò mò nhìn năm tòa Linh Tháp cao ngất trong mây.
“Thật xinh đẹp!” Diệp Thạch nhịn không được mà tán thưởng.
Năm tòa Linh Tháp, mỗi một tòa đều nguy nga hùng vĩ, điêu luyện sắc sảo, không giống như được xuất ra từ tay người nơi này. Đến tột cùng thì Trung Châu là địa phương như thế nào? Nếu có cơ hội, mình nhất định phải đi nhìn thử.
Mộ Thần híp mắt nói: “Hình như Linh Tháp là pháp khí.”
Diệp Thạch sửng sốt hỏi: “Pháp khí?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!” Chỉ sợ là pháp khí bát cấp. Nơi này vậy mà lại có pháp khí bát cấp!
Diệp Thạch lại nhìn Linh Tháp, ánh mắt nhịn không được toát ra vài phần tham lam.
“Có thể thu không?” Linh Tháp này vừa nhìn liền biết là thứ tốt!
Mộ Thần híp mắt, mặc dù là pháp khí, nhưng chắc là rất khó thu! Nếu không thì cũng sẽ không còn ở chỗ này.
“Mộ thiếu có nhãn lực thật tốt! Nghe nói ngươi cũng là luyện khí sư, xem ra lời đồn là thật.” Tề Lăng nhìn Mộ Thần, kiềm chế sự kinh hãi lại, bình tĩnh nói.
Mộ thần cười cười: “Ta chỉ là có chút hiểu biết về luyện khí thuật mà thôi, cũngkhông ghê gớm lắm.”
“Nghe nói nămtòa Linh Tháp này đích thật là pháp khí.Từ xưa đến nay có rất nhiều võ tông đã thử thu nó, nhưng những người đó nếu không phảibị phản phệ trọng thương thì chính là bị phản phệ chết.Sau đó lại từ từ không có ai đánh chủ ý về năm tòa Linh Tháp nữa.” Tề Lăng cười cười kể với Diệp Thạch.
Diệp Thạch không nhịn được kinh hãi. Ánh mắt y lập lòe thầm nghĩ, may mắn, may mắn, may mà y mới chỉ suy nghĩ, còn chưa có hành động.
Đến Linh Tháp Châu, Mộ Thần và Diệp Thạch liền tạm biệt Tề Lăng.
Hai người đi dạo vài cửa hàng lớn ở Linh Tháp Châu, thu hoạch được không ít, Mộ Thần ra tay đổi một ít đan dược, phù chú không dùng đến thành một đống nguyên thạch và linh thảo.
“Linh Tháp Châu cũng thật là lớn!” Diệp Thạch cảm thán.
Mộ Thần gật đầu, “Đúng thật.”
Linh Tháp Châu có vật tư phong phú hơn Huyền Phong đế quốc nhiều như vậy, vậy có thể tưởng tượng ra ở Trung Châu kia có bao nhiêu phồn hoa.
Mộ Thần và Diệp Thạch lững thững đi vào một tửu lâu.
“Là Lục Nghiêu!” Diệp Thạch kinh ngạc thì thầm một tiếng.
Bảy, tám cái bình rượu bày đầy một bàn, Lục Nghiêu gục xuống bàn, đôi mắt đầy vẻ suy sút.
Mộ Thần nhíu mày, tuy đã sớm nghe nói Lục Nghiêu đang ờ trong Linh Tháp Châu, nhưng mà không nghĩ tới lại gặp được nhanh như vậy, đúng là nghiệt duyên mà!
Diệp Thạch đánh giá Lục Nghiêu rồi bĩu môi: “Tên này bị gì đây?! Không phải chỉ là tiểu bạch kiểm Trang Du kia chạy đi theo người ta thôi sao? Cần gì mà phải suy sút tới vậy? Đúng là không có chí khí.”
Nhìn thấy bộ dáng Lục Nghiêu như vầy, Diệp Thạch nhịn không được có chút vui sướng khi người ta gặp họa. Đối với cái tên Lục Nghiêu này, Diệp Thạch thật sự không sinh ra nổi một tia hảo cảm nào.
Lục Nghiêu vừa nhìn thấy Diệp Thạch và Mộ Thần, liền có chút chật vật dời mặt đi chỗ khác.
Mộ Thần cẩn thận đánh giá Lục Nghiêu lại một phen, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.
“Mộ Thần, sao thế?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần cười với Diệp Thạch, đầy thương hại lắc lắc đầu nói: “Có vẻ như Lục Nghiêu đã bị người ta vạch khí hải, đúng là đáng thương.”
Diệp Thạch khó hiểu hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, ý ngươi là gì?”
Mộ Thần cười cười, nói: “Ý của ta là, đại khái Lục Nghiêu có tu luyện cỡ nào thì cũng chỉ có thể là một võ vương.”
Diệp Thạch trừng lớn mắt không dám tin: “Sao có thể vậy?”
Mộ Thần nhún vai: “Ta không biết nữa!”
Hắn nói mà, Lục Nghiêu sao lại chật vật như vầy, thì ra là như này. Càng lên cấp cao, áp lực càng nặng, mà Lục Nghiêu lại còn có tư chất bát cấp, con đường tu luyện vốn nên đi theo một đường bằng phẳng, nhưng hiện tại…
Lục Nghiêu gắt gao siết tay, những lời Mộ Thần và Diệp Thạch nói đều truyền vào tai hắn.
Tên Bạch Nghị mặt người dạ thú kia ở trước mặt Trang Du thì giả làm người tốt, nhưng trong tối lại âm thầm hạ sát thủ với hắn.
Bực nhất là sau khi Bạch Nghị rời khỏi thì hắn mới phát hiện Bạch Nghị âm thầm động thủ với hắn.
Thiên phú của hắn bị Bạch Nghị phế đi, vô luận hắn có cố gắng cỡ nào, đời này hắn đều chỉ có thể là một võ vương.
Nhìn những người kia không bằng hắn tiến bộ từng chút từng chút, hắn lại cứ ở một chỗ không tiến thêm một bước nào, thời khắc cảm thụ những người ban đầu trong mắt hắn là phế vật lại đuổi kịp hắn, Lục Nghiêu đều sắp bị bức điên rồi.
Hắn không dám để cho Lục Hành Phong và Không Sát biết thiên phú của hắn đã bị phế bỏ, nên hắn chỉ có thể giả thành bộ dáng suy sút bất kham, khiến mọi người cho rằng hắn là vì tình mà khổ sở, thế nên tu vi hắn mới trì trệ không tiến.
“Đi thôi, không phải là ngươi muốn ăn Hoa Điêu Cua sao.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch vội gật đầu: “Đúng vậy, đi thôi!”
Khóe miệng Mộ Thần hiện lên một nụ cười lạnh, ban đầu hắn còn muốn giết Lục Nghiêu để chấm dứt hậu hoạn, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng Lục Nghiêu, nói không chừng cái chết chính là thứ giúp hắn giải thoát.
Diệp Thạch đuổi kịp bước Mộ Thần.
Lục Nghiêu nhìn theo bóng dáng Mộ Thần Diệp Thạch rời đi, ánh mắt đầy vẻ hung ác. Mộ Thần đã nhìn ra. Mộ Thần đã nhìn ra thân thể hắn xảy ra vấn đề!
Tiếng Mộ Thần và Diệp Thạch nghị luận không lớn không nhỏ, những người chung quanh đây khẳng định cũng có thể nghe được. Chắc chắn là tên Mộ Thần này cố ý. Hắn cố ý để cho mọi người biết được thân thể mình có vấn đề, hắn cố ý để cho mọi người biết, bây giờ mình chỉ là một tên ‘phế vật’.
Lục Nghiêu siết chặt tay, mối hận trong lòng hắn hận đến mức nhỏ ra máu, lại không thể làm được gì.
Cũng giống như lúc trước hắn không đối phó được Bạch Nghị, bây giờ Mộ Thần cũng không phải người mà hắn có thể đối phó được.
“Mộ Thần, ngươi nói coi, thân thể Lục Nghiêu có vấn đề có thể là do Trang Du động tay không?” Diệp Thạch ngậm đũa, tò mò hỏi.
Mộ Thần có chút nghi hoặc hỏi Diệp Thạch: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên: “Ngươi không biết sao? Tiểu bạch kiểm Trang Du này thoạt nhìn cả người vô hại, nhưng thực tế thì tâm nhãn rất xấu đó.”
Mộ Thần nở nụ cười, thản nhiên dựa vào ghế dựa, xoay xoay chén rượu trên tay, “Không phải là Trang Du. Lúc Trang Du rời đi thì mới chỉ là một võ linh, hắn không năng lực này. Tuy không phải là Trang Du, nhưng rất có thể là do Bạch Nghị.”
“Bạch Nghị? Cái tên từ Trung Châu kia?” Diệp Thạch nhướng mày.
Mộ Thần gật đầu: “Chính hắn.”
Mộ Thần đã hỏi thăm một vòng, Bạch Nghị xuất thân cao quý, cho dù là ở Trung Châu thì cũng là một nhân vật nổi tiếng, Bạch Nghị căn bản là khinh thường người nơi này.
Nếu Bạch Nghị đã coi trọng Trang Du, còn phí nhiều tâm sức mang Trang Du đi, thì hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện Trang Du còn có nam nhân khác, mà đó lại là một nam nhân căn bản không bằng hắn.
Mộ Thần nghe nói, tuy rằng Trang Du đồng ý đi theo Bạch Nghị, thế nhưng trước khi đi cũng lưu luyến không rời Lục Nghiêu.
Bạch Nghị là một người tâm cao khí ngạo cỡ nào, sao hắn dễ dàng tha thứ được chứ.
“Chúng ta từng có xung đột với Trang Du, mà bây giờ hắn đã dán lên Bạch Nghị. Nghe nói Bạch Nghị đến từ một đại gia tộc ở Trung Châu, khi tới bên kia, chúng ta phải tận lực điệu thấp một tí, chờ tới khi đã thăm dò tất cả tình trạng của Bạch Nghị rồi mới tính. Ngàn vạn lần không được xúc động, dù sao ‘cường long khó áp địa đầu xà’.” Mộ Thần dặn dò.
Diệp Thạch nghiêm túc gật đầu cam đoan: “Mộ Thần, ngươi yên tâm đi, ta biết đúng mực mà.”
Mộ Thần gật đầu: “Tốt.”
“Vợchạy theo người ta, cho nên hắn mới tới đây uống rượu giải sầu đấy.”
“Lục Nghiêu cũng thật là, vì một song nhi mà tự hủy tương lai, hai năm trước hắn đãlà võ vương kiêm minh văn sư ngũ cấp,nhưng khitên Trang Du kia đi rồi, thực lực của hắn lạichưa từng tiến bộ thêm.” Một thiếu niên mặc y phục xanh tràn đầy khinh thường nói.
“Cho dù hắn không tiến thêm thì cũng mạnh hơn ngươi đấy.” Một thiếu niên mặc y phục xanh lam bỡn cợt.
Khuôn mặt thiếu niên y phục xanh đỏ lên, tràn đầy không cam lòng nói: “Nếu hắn cứ tiếp tục suy sút như vậy, sớm muộn gì ta cũng có thể đuổi theo hắn.”
Thiếu niên y phục xanh lam nhẹ lay động chiếc quạt trên tay, nói: “Lục Nghiêu đúng làđáng tiếc, nghe nói năm đó Lục Nghiêu cũng là một nhân vật có thể ganh đua với Mộ Thần.”
“Chỉ với hắn á? Một tên không tư tiến thủ, một tên tửu quỷ cả ngày uống say như chết như Lục Nghiêu? Không thể nào! Mộ Thần chính là võ hoàng đấy! Hắn là tuyệt thế thiên tài mà các quốc gia đều công nhận. Lục Nghiêu làm sao có thể so với người ta được!” Thiếu niên y phục xanh không cho là đúng.
“Bây giờ thì tất nhiên không được, nhưng nghe nói người này năm đó không kém hơn Mộ Thần bao nhiêu.” Thiếu niên y phục xanh lam nói.
“Chắc chỉ là lời đồn thôi.”
“Có lẽ vậy.”
Lục Nghiêu hung hăng uống một ngụm rượu, tiếng nói chuyện chung quanh truyền vào trong tai Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi.
Trang Du đã chạy theo Bạch Nghị ưu tú hơn hắn. Lời Diệp Thạch nói năm đó quả nhiên trở thành sự thực. Năm đó Trang Du bỏ Lam Nhược Phong, bây giờ Trang Du bỏ chính mình, đúng là thế sự đổi thay!
Khóe miệng Lục Nghiêu nhịn không được nở ra một nụ cười khổ, uổng hắn ở trên người Trang Du đầu nhập vào nhiều như vậy, kết quả tới lúc trở mặt, Trang Du lại một chút cũng không do dự.
Lúc Trang Du rời đi có nói nếu hắn ở Trung Châu thấy tốt thì sẽ nghĩ biện pháp quay về đón mình, kết quả đã hơn hai năm, Trang Du ngay cả bóng dáng cũng không lộ!
Chỉ sợ là tiện nhân kia đã sớm bị đám thanh niên tài giỏi ở Trung Châu mê hoa cả mắt rồi, làm sao có thể nghĩ tới mình nữa. Vì sao năm đó mình lại thích Trang Du? Nếu khi đó mình không gặp Trang Du, lúc này mình tuyệt đối sẽ không tới nông nỗi này.
Lục Nghiêu siết chặt tay, bây giờ Mộ Thần và Diệp Thạch đều là võ hoàng, hai bọn họ đều đã trở thành “tiền bối” của mình…
Cho dù lúc này sư phụ và ông nội của mình gặp được bọn họ, chỉ sợ cũng phải khách khí ba phần. Nghĩ lại lúc trước mình khí phách phấn chấn bao nhiêu bước vào học viện Thánh Tinh, giờ nhìn lại giống như là một truyện cười.
Mọi người chung quanh ca ngợi này nọ về Diệp Thạch Mộ Thần, truyền vào trong tai Lục Nghiêu chỉ cảm thấy như ngũ tạng đang đốt cháy.
Diệp Thạch dựa vào mép thuyền, tràn đầy tò mò nhìn năm tòa Linh Tháp cao ngất trong mây.
“Thật xinh đẹp!” Diệp Thạch nhịn không được mà tán thưởng.
Năm tòa Linh Tháp, mỗi một tòa đều nguy nga hùng vĩ, điêu luyện sắc sảo, không giống như được xuất ra từ tay người nơi này. Đến tột cùng thì Trung Châu là địa phương như thế nào? Nếu có cơ hội, mình nhất định phải đi nhìn thử.
Mộ Thần híp mắt nói: “Hình như Linh Tháp là pháp khí.”
Diệp Thạch sửng sốt hỏi: “Pháp khí?”
Mộ Thần gật đầu: “Đúng vậy!” Chỉ sợ là pháp khí bát cấp. Nơi này vậy mà lại có pháp khí bát cấp!
Diệp Thạch lại nhìn Linh Tháp, ánh mắt nhịn không được toát ra vài phần tham lam.
“Có thể thu không?” Linh Tháp này vừa nhìn liền biết là thứ tốt!
Mộ Thần híp mắt, mặc dù là pháp khí, nhưng chắc là rất khó thu! Nếu không thì cũng sẽ không còn ở chỗ này.
“Mộ thiếu có nhãn lực thật tốt! Nghe nói ngươi cũng là luyện khí sư, xem ra lời đồn là thật.” Tề Lăng nhìn Mộ Thần, kiềm chế sự kinh hãi lại, bình tĩnh nói.
Mộ thần cười cười: “Ta chỉ là có chút hiểu biết về luyện khí thuật mà thôi, cũngkhông ghê gớm lắm.”
“Nghe nói nămtòa Linh Tháp này đích thật là pháp khí.Từ xưa đến nay có rất nhiều võ tông đã thử thu nó, nhưng những người đó nếu không phảibị phản phệ trọng thương thì chính là bị phản phệ chết.Sau đó lại từ từ không có ai đánh chủ ý về năm tòa Linh Tháp nữa.” Tề Lăng cười cười kể với Diệp Thạch.
Diệp Thạch không nhịn được kinh hãi. Ánh mắt y lập lòe thầm nghĩ, may mắn, may mắn, may mà y mới chỉ suy nghĩ, còn chưa có hành động.
Đến Linh Tháp Châu, Mộ Thần và Diệp Thạch liền tạm biệt Tề Lăng.
Hai người đi dạo vài cửa hàng lớn ở Linh Tháp Châu, thu hoạch được không ít, Mộ Thần ra tay đổi một ít đan dược, phù chú không dùng đến thành một đống nguyên thạch và linh thảo.
“Linh Tháp Châu cũng thật là lớn!” Diệp Thạch cảm thán.
Mộ Thần gật đầu, “Đúng thật.”
Linh Tháp Châu có vật tư phong phú hơn Huyền Phong đế quốc nhiều như vậy, vậy có thể tưởng tượng ra ở Trung Châu kia có bao nhiêu phồn hoa.
Mộ Thần và Diệp Thạch lững thững đi vào một tửu lâu.
“Là Lục Nghiêu!” Diệp Thạch kinh ngạc thì thầm một tiếng.
Bảy, tám cái bình rượu bày đầy một bàn, Lục Nghiêu gục xuống bàn, đôi mắt đầy vẻ suy sút.
Mộ Thần nhíu mày, tuy đã sớm nghe nói Lục Nghiêu đang ờ trong Linh Tháp Châu, nhưng mà không nghĩ tới lại gặp được nhanh như vậy, đúng là nghiệt duyên mà!
Diệp Thạch đánh giá Lục Nghiêu rồi bĩu môi: “Tên này bị gì đây?! Không phải chỉ là tiểu bạch kiểm Trang Du kia chạy đi theo người ta thôi sao? Cần gì mà phải suy sút tới vậy? Đúng là không có chí khí.”
Nhìn thấy bộ dáng Lục Nghiêu như vầy, Diệp Thạch nhịn không được có chút vui sướng khi người ta gặp họa. Đối với cái tên Lục Nghiêu này, Diệp Thạch thật sự không sinh ra nổi một tia hảo cảm nào.
Lục Nghiêu vừa nhìn thấy Diệp Thạch và Mộ Thần, liền có chút chật vật dời mặt đi chỗ khác.
Mộ Thần cẩn thận đánh giá Lục Nghiêu lại một phen, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.
“Mộ Thần, sao thế?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần cười với Diệp Thạch, đầy thương hại lắc lắc đầu nói: “Có vẻ như Lục Nghiêu đã bị người ta vạch khí hải, đúng là đáng thương.”
Diệp Thạch khó hiểu hỏi Mộ Thần: “Mộ Thần, ý ngươi là gì?”
Mộ Thần cười cười, nói: “Ý của ta là, đại khái Lục Nghiêu có tu luyện cỡ nào thì cũng chỉ có thể là một võ vương.”
Diệp Thạch trừng lớn mắt không dám tin: “Sao có thể vậy?”
Mộ Thần nhún vai: “Ta không biết nữa!”
Hắn nói mà, Lục Nghiêu sao lại chật vật như vầy, thì ra là như này. Càng lên cấp cao, áp lực càng nặng, mà Lục Nghiêu lại còn có tư chất bát cấp, con đường tu luyện vốn nên đi theo một đường bằng phẳng, nhưng hiện tại…
Lục Nghiêu gắt gao siết tay, những lời Mộ Thần và Diệp Thạch nói đều truyền vào tai hắn.
Tên Bạch Nghị mặt người dạ thú kia ở trước mặt Trang Du thì giả làm người tốt, nhưng trong tối lại âm thầm hạ sát thủ với hắn.
Bực nhất là sau khi Bạch Nghị rời khỏi thì hắn mới phát hiện Bạch Nghị âm thầm động thủ với hắn.
Thiên phú của hắn bị Bạch Nghị phế đi, vô luận hắn có cố gắng cỡ nào, đời này hắn đều chỉ có thể là một võ vương.
Nhìn những người kia không bằng hắn tiến bộ từng chút từng chút, hắn lại cứ ở một chỗ không tiến thêm một bước nào, thời khắc cảm thụ những người ban đầu trong mắt hắn là phế vật lại đuổi kịp hắn, Lục Nghiêu đều sắp bị bức điên rồi.
Hắn không dám để cho Lục Hành Phong và Không Sát biết thiên phú của hắn đã bị phế bỏ, nên hắn chỉ có thể giả thành bộ dáng suy sút bất kham, khiến mọi người cho rằng hắn là vì tình mà khổ sở, thế nên tu vi hắn mới trì trệ không tiến.
“Đi thôi, không phải là ngươi muốn ăn Hoa Điêu Cua sao.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Diệp Thạch vội gật đầu: “Đúng vậy, đi thôi!”
Khóe miệng Mộ Thần hiện lên một nụ cười lạnh, ban đầu hắn còn muốn giết Lục Nghiêu để chấm dứt hậu hoạn, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng Lục Nghiêu, nói không chừng cái chết chính là thứ giúp hắn giải thoát.
Diệp Thạch đuổi kịp bước Mộ Thần.
Lục Nghiêu nhìn theo bóng dáng Mộ Thần Diệp Thạch rời đi, ánh mắt đầy vẻ hung ác. Mộ Thần đã nhìn ra. Mộ Thần đã nhìn ra thân thể hắn xảy ra vấn đề!
Tiếng Mộ Thần và Diệp Thạch nghị luận không lớn không nhỏ, những người chung quanh đây khẳng định cũng có thể nghe được. Chắc chắn là tên Mộ Thần này cố ý. Hắn cố ý để cho mọi người biết được thân thể mình có vấn đề, hắn cố ý để cho mọi người biết, bây giờ mình chỉ là một tên ‘phế vật’.
Lục Nghiêu siết chặt tay, mối hận trong lòng hắn hận đến mức nhỏ ra máu, lại không thể làm được gì.
Cũng giống như lúc trước hắn không đối phó được Bạch Nghị, bây giờ Mộ Thần cũng không phải người mà hắn có thể đối phó được.
“Mộ Thần, ngươi nói coi, thân thể Lục Nghiêu có vấn đề có thể là do Trang Du động tay không?” Diệp Thạch ngậm đũa, tò mò hỏi.
Mộ Thần có chút nghi hoặc hỏi Diệp Thạch: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Diệp Thạch nói với vẻ đương nhiên: “Ngươi không biết sao? Tiểu bạch kiểm Trang Du này thoạt nhìn cả người vô hại, nhưng thực tế thì tâm nhãn rất xấu đó.”
Mộ Thần nở nụ cười, thản nhiên dựa vào ghế dựa, xoay xoay chén rượu trên tay, “Không phải là Trang Du. Lúc Trang Du rời đi thì mới chỉ là một võ linh, hắn không năng lực này. Tuy không phải là Trang Du, nhưng rất có thể là do Bạch Nghị.”
“Bạch Nghị? Cái tên từ Trung Châu kia?” Diệp Thạch nhướng mày.
Mộ Thần gật đầu: “Chính hắn.”
Mộ Thần đã hỏi thăm một vòng, Bạch Nghị xuất thân cao quý, cho dù là ở Trung Châu thì cũng là một nhân vật nổi tiếng, Bạch Nghị căn bản là khinh thường người nơi này.
Nếu Bạch Nghị đã coi trọng Trang Du, còn phí nhiều tâm sức mang Trang Du đi, thì hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện Trang Du còn có nam nhân khác, mà đó lại là một nam nhân căn bản không bằng hắn.
Mộ Thần nghe nói, tuy rằng Trang Du đồng ý đi theo Bạch Nghị, thế nhưng trước khi đi cũng lưu luyến không rời Lục Nghiêu.
Bạch Nghị là một người tâm cao khí ngạo cỡ nào, sao hắn dễ dàng tha thứ được chứ.
“Chúng ta từng có xung đột với Trang Du, mà bây giờ hắn đã dán lên Bạch Nghị. Nghe nói Bạch Nghị đến từ một đại gia tộc ở Trung Châu, khi tới bên kia, chúng ta phải tận lực điệu thấp một tí, chờ tới khi đã thăm dò tất cả tình trạng của Bạch Nghị rồi mới tính. Ngàn vạn lần không được xúc động, dù sao ‘cường long khó áp địa đầu xà’.” Mộ Thần dặn dò.
Diệp Thạch nghiêm túc gật đầu cam đoan: “Mộ Thần, ngươi yên tâm đi, ta biết đúng mực mà.”
Mộ Thần gật đầu: “Tốt.”
/390
|