Lâm Lạc Phong cẩn thận thu lại phù chú, cười với Diệp Thạch, “Nếu như Đan huynh biết bởi vì huynh ấy rời đi sớm nên tổn thất hai tờ phù chú lục cấp, huynh ấy nhất định sẽ hối hận hộc máu.”
Diệp Thạch nhún vai, không cho là đúng mà nói: “Chỉ là phù chú lục cấp mà thôi, Đan tiền bối là cao nhân, hẳn là sẽ không để vào mắt.”
Xa xa Đan Thừa nghe được lời Diệp Thạch nói, nội tâm hung hăng run rẩy, thiếu chút nữa liền phun ra một búng máu.
Ánh mắt Lâm Lạc Phong biến ảo cực nhanh. Chỉ là phù chú lục cấp mà thôi?! Chỉ là phù chú lục cấp mà thôi!
Đến tột cùng thì Diệp Thạch coi phù chú lục cấp thành thứ gì!
Lâm Lạc Phong nhẫn nhẫn, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Diệp thiếu, ngươi thật sự cảm thấy phù chú lục cấp không coi là gì sao?”
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Lâm Lạc Phong, trả lời: “Phù chú lục cấp rất lợi hại đúng không?” Hình như đúng thật là lợi hại, thế nhưng, một ngày Mộ Thần có thể vẽ ra hai ba tờ, cho dù có quý giá thì cũng không quý giá tới đâu.
Lâm Lạc Phong nhìn biểu tình mờ mịt trên mặt Diệp Thạch, hận không thể tát một bàn tay lên. ‘Phù chú lục cấp rất lợi hại đúng không?’?!!!
Phù chú lục cấp đương nhiên là lợi hại! Hắn đã từng tham gia một lần bán đấu giá phù chú lục cấp, vài võ hoàng lúc ấy thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu vì tờ phù chú này.
“Làm thế nào mà Diệp thiếu có được nhiều phù chú lục cấp như vậy?” Lâm Lạc Phong tò mò hỏi.
Diệp Thạch nhún vai, nói với giọng đương nhiên: “Do Mộ Thần luyện ra.”
“…Mộ thiếu, ngài thật sự là… Phù chú sư lục cấp?” Lâm Lạc Phong cảm thấy khó tin nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần cười đáp: “Có rất nhiều nguyên liệu luyện chế lục phẩm phù chú cũng có thể lấy từ trên người yêu thú lục cấp, chỉ cần không thiếu yêu thú lục cấp, thì việcluyện chế phù chú lục cấp cũng không có gì khó cả, bởi vậy,kỳ thật phù chú lục cấp cũng bình thường thôi.”
Lâm Lạc Phong ngổn ngang trong gió, lẩm bẩm: “Đối với Mộ thiếu mà nói, tất nhiên là bình thường, bình thường…”
Lâm Lạc Phong siết chặt tay, nếu không phải là hắn đã biết Mộ Thần chỉ thích Diệp Thạch, hắn thật sự sẽ muốn gả nữ tử vừa độ tuổi trong tộc cho Mộ Thần liền.
Hai mắt Diệp Thạch tỏa sáng nói: “Nghe nói thú triều lần này sẽ có rất nhiều yêuthú cấp cao, chắc chắnyêu thú lục cấp cũng không ít, yêu thú lục cấp toàn thân đều là bảo đấy.”
Lâm Lạc Phong nhìn vẻ mặt tràn đầy hưng phấn của Diệp Thạch, nhịn không được dừng lại một chút.
Mọi người đều nói bởi vì Diệp Thạch với Mộ Thần thương quốc thương dân nên mới quay về Huyền Phong đế quốc. Kỳ thật là do hai người này nhìn trúng yêu thú lục cấp sẽ xuất hiện trong thú triều nên mới quay về!!
“Tuy rằng yêu thú lục cấp toàn thân là bảo, nhưng hai người vẫn nên bảo trọng an toàn.” Lâm Lạc Phong nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết, chúng ta có chừng mực.”
Mộ Thần và Diệp Thạch lái phi thuyền, dừng lại ngay trước cửa Mặc.
Một võ vương nhìn thấy Mộ Thần Diệp Thạch, lập tức đi ra đón.
“Xin chào Mộ thiếu, Diệp thiếu.” Hà Kính Chi bước nhanh, mang theo một nhóm võ giả tiến lên phía trước chắp tay chào hỏi.
Mộ Thần đánh giá người cầm đầu là Hà Kính Chi, hỏi: “Vùng từ cửa Lan tới cửa Mặc chỉ có một võ vương là ngươi sao?”
Hà Kính Chi cung kính nói: “Vốn chỉ có một mình ta. Nhưng Khúc Khôn tiền bối để lại lệnh bài đưa tin cho ta, nói là nếu gặp được vấn đề khó giải quyết thì có thể tìm ngài ấy, và Kinh Sí Diễm đạo hữu cũng sẽ lập tức tới đây.”
“Sư phụ?” Diệp Thạch trừng lớn mắt, “Sao ta lại không biết?”
“Lệnh chỉ vừa mới được gửi xuống.” Hà Kính Chi đáp.
Diệp Thạch gật đầu, “À” một tiếng.
Phía sau Hà Kính Chi có mười mấy võ linh đi theo, những võ linh này tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm đánh giá Mộ Thần và Diệp Thạch.
Mộ Thần và Diệp Thạch có thanh danh hiển hách. Lúc biết hai người sắp tới đây, có rất nhiều võ giả nhịn không được mà tò mò tiến tới xem thử chân dung hai người.
Mộ Thần thản nhiên quét mắt nhìn mấy người ở phía sau Hà Kính Chi.
Mấy năm nay Mộ Thần vào Nam ra Bắc, gặp được nhiều, lại nhìn tới dân chúng Huyền Phong đế quốc, liếc mắt một cái liền có thể cảm thấy tu sĩ của Huyền Phong đế quốc quả thật quá nghèo.
Mộ Thần vung tay lên, đại lượng binh khí liền bị lấy ra.
“Thú triều đã sắp diễn ra, ta thấy binh khí của mấy vị có khả năng không đủ dùng, mấy vị lấy những thứ này phân chia đi.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Hà Kính Chi thấy binh khí đầy đất, nhất thời kinh sợ: “Ta xin đại biểu các vị đạo hữu cảm tạ sự cao nghĩa của Mộ thiếu.”
Huyền Phong đế quốc bần cùng tài nguyên. Không có binh khí thích hợp, lúc tu sĩ Huyền Phong đế quốc giao thủ với tu sĩ của các đế quốc khác thì luôn ở hạ phong. Chiến đấu liên tục, binh khí của rất nhiều tu sĩ liền bắt đầu hư hao, một đám binh khí này quả thực chính là mưa rào trong lúc nắng hạn.
Tuy rằng những binh khí mà Mộ Thần lấy ra không có cấp bậc cao, nhưng số lượng lại nhiều, một đám binh khí nhiều như vậy, giá trị cũng rất xa xỉ.
Mộ Thần nhìn thoáng qua Diệp Thạch, Diệp Thạch hiểu ý lấy ra một hộp Thiên Lôi Châu.
“Ở trong đây có năm trăm viên Thiên Lôi Châu, là ta mua từ bên ngoài, cũng lấy phân chia đi, để cho mọi người phòng thân.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Hà Kính Chi lần thứ hai bị chấn kinh, lắp bắp nói: “Đa tạ Mộ thiếu!”
Tu sĩ Huyền Phong đế quốc yếu hơn các đế quốc một chút, thú triều sắp diễn ra, tu sĩ mà muốn tiến bộ lên nhiều thì rất không có khả năng, Thiên Lôi Châu này chỉ cần vận dụng nguyên lực là có thể phát động.
Nhiều viên như thế, nếu như đồng thời thảy ra, chỉ sợ ngay cả yêu thú lục cấp cũng có thể bị đập chết.
Vốn Hà Kính Chi còn lo lắng về thực lực hai người chỉ ở võ vương, bây giờ có một màn như vầy, tâm đang treo cao của Hà Kính Chi trái lại buông xuống một chút.
Mộ Thần và Diệp Thạch đi dọc theo phòng tuyến tuần tra một phen.
Diệp Thạch suy nghĩ nhìn phòng tuyến rồi nói: “Ta thấy nên bày ra Vạn Kiếm Sát Trận ở chỗ này, như vậy toàn bộ phòng tuyến phòng thủ sẽ kiên cố hơn.”
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Chủ ý này không tồi.”
Đối mặt với thú triều, thực lực cá nhân chung quy cũng chỉ nhỏ bé, lợi dụng và phát huy triệt để thực lực của một đám tu sĩ mới là thượng sách.
“Gần đây Mộ tiền bối và Diệp tiền bối sống tốt nhỉ.”
Một thanh âm quen thuộc truyền vào tai hai người.
Diệp Thạch quay đầu, nhìn thấy người đang đi tới thì nhất thời kinh ngạc.
“Tân sư tỷ, sao tỷ lại ở đây vậy? Sư tỷ, tỷ vẫn nên gọi đệ với Mộ Thần là sư đệ đi, tỷ gọi bọn đệ là tiền bối như vậy làm bọn đệ cảm thấy mình rất già đó!” Diệp Thạch nói với Tân Như Ca.
Tân Như Ca nhún vai nói: “Vậy được rồi, Diệp sư đệ.”
“Sư tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?” Diệp Thạch hỏi.
“Đế quốc đang lâm nguy, ai lại có thể chỉ lo thân mình, tỷ dầu gì cũng là một võ linh thất tinh, tất nhiên là muốn tới đây ra một phần lực.” Tân Như Ca cười trả lời.
“Sư tỷ đúng là ‘nữ tử không kém đấng nam nhi’, thật khiến người khác bội phục!” Mộ Thần chắp tay nói.
Tân Như Ca cười khổ: “Đừng có khen tỷ như vậy, tổ chim mà rơi thì trứng làm sao an toàn được, tỷ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
“Sư tỷ không cần phải khiêm tốn, nếu sư tỷ không có tâm trả nợ nước thìsao lại tới phòng tuyến Thương Lan nguy hiểm nhất này chứ?” Mộ Thần lắc đầu nói.
Tân Như Ca chắp tay sau lưng, cười, “Ai cũng nói phòng tuyến Thương Lan này là nơi nguy hiểm nhất, nhưng tỷ lại không thấy như vậy.Có Mộ Thần sư đệ ở đây, phòng tuyến Thương Lan này sẽ chính là nơi được phòng thủ kiên cố nhất!”
Mộ Thần sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói: “Tân sư tỷ, tỷ nói lời này có chút chiết sát đệ rồi.”
Tân Như Ca nói với Mộ Thần: “Mộ sư đệ, đệ không cần phải khiêm tốn.”
Tên Mộ Thần này ấy mà, nếu không phải là đã nắm chắc thì sao lại mang Diệp Thạch tới nơi này mạo hiểm.
“Hai đệ có tính toán gì không?” Tân Như Ca hỏi.
Diệp Thạch và Mộ Thần liếc mắt nhìn nhau, Mộ Thần nói: “Đệ tính bày ra một cái Vạn Kiếm Sát Trận ởphòng tuyến này.Chỉ cần đưa nguyên khí vào trong trận phápVạn Kiếm Sát Trận là có thể phát động kiếm khí công kích.”
Diệp Thạch bổ sung thêm: “Vạn Kiếm Sát Trận có thể tăng phúc công kích cho mỗi tu sĩ, đồng dạng cũng tiêu hao nhiều nguyên khí.Vạn Kiếm Sát Trận ước chừng có thể phát huy ra tới khoảng gấp năm lần lực sát thương nguyên lai, ý làsát trận này còn có thể gia tăngcông kích củatất cả tu sĩ.”
Tân Như Ca nhăn mày hỏi: “Chẳng lẽ hai đệmuốn bố trí một đại trận bao phủ tất cảphòng tuyến?”
“Chỉ cần bao phủ từ cửaLan đến cửa Mặc làđủ rồi, những đoạn khác không cần bọn đệ quản.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Tân Như Ca cau mày, châm chước nói: “Muốn bố trí ra một đại trận như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đúng không?”
Mộ Thần gật đầu đáp: “Đúng là không dễ, chỉ sợ đệ phải tốn không ít thời gian để luyện chế trận kỳ.”
Tân Như Ca sửng sốt hỏi: “Luyện chế trận kỳ? Chẳng lẽ đệ còn biết luyện khí?”
Mộ Thần: “Có biết một chút. Lúc trước trong bí cảnh, bởi vì rãnh rỗi nên có học một chút, sau đó lại gặp được một vị luyện khí sư lục cấp, người ấy cũng dạy đệ không ít.”
Tân Như Ca cắn chặt răng hỏi: “Luyện khí thuật của đệ, không phải là đã tới lục cấp chứ…”
Mộ Thần cười trả lời: “Miễn cưỡng cũng coi như vậy.”
Tân Như Ca kinh ngạc nhìn Mộ Thần, nghĩ thầm Mộ Thần thật sự là quái thai, tên này lấy đâu ra thì giờ tu luyện thế!
“Tỷ có nghe nói là đệ đưa cho Lâm Lạc Phong tiền bối hai tờ phù chú lục cấp?” Tân Như Ca nói.
Mộ Thần có chút giật mình: “Tin tức truyền nhanh vậy sao?”
Tân Như Ca gật đầu: “Phải. Hùng tiền bối cũng có nghe nói tới. Lão nhân đã nổi trận lôi đình chửi đệ không biết tôn sư trọng đạo đấy.”
Mộ Thần xoa xoa mũi, ngượng ngùng nói: “Sư phụ thật là càng ngày càng nóng tính, chỉ là hai tờ phù chú lục cấp mà thôi, nếu sư phụ muốn thì đệ còn có thể không đưa sao?”
Mộ Thần lấy ra hai mươi tờ phù chú ngũ cấp, năm mươi tờ phù chú tứ cấp đưa cho Tân Như Ca. “Sư tỷ, những thứ này tỷ cầm lấy để phòng thân, tu vi của tỷ mới là võ linh, không phát động được phù chú lục cấp, nên đệ cũng không đưa cho tỷ.”
Tân Như Ca nhìn một chồng phù chú thật dày, hít sâu một hơi, run run nói: “Phòng thân mà dùng nhiều như vậy sao?”
“Sư tỷ đừng khách khí.” Mộ Thần nói.
Tân Như Ca nhìn Mộ Thần, âm thầm nghĩ, khó trách lúc trước Trang Du lại nhiều lần dây dưa Mộ Thần. Một tên giàu có như thế, kêu người khác không thích cũng không được!
Diệp Thạch không để ý nói: “Phải đó sư tỷ, nếu một mình tỷ không dùng hết thì có thể chia cho nam nhân của tỷ dùng mà!”
Tân Như Ca bĩu môi: “Tỷ với nam nhân của tỷ cũng không dùng hết nhiều như vầy.”
Diệp Thạch nhún vai: “Vậy tỷ tìm nhiều thêm vài nam nhân đi rồi chia.”
Tân Như Ca: “…” Thằng nhóc Diệp Thạch này đúng là mồm chó không mọc được ngà voi!!
“Mộ Thần, đệ tính khi nào bắt đầu bố trí đại trận?” Tân Như Ca chuyển đề tài hỏi.
Mộ Thần híp mắt nói: “Thú triều tùy thời có khả năng bùng nổ, đệ tính hôm nay lập tức bắt đầu.”
“Viện trưởng Lôi Thành của luyện khí viện cũng đang ở đây, tỷ sẽ đi tìm ông ấy tới giúp đệ.” Tân Như Ca nói.
Mộ Thần cười cười, nói: “Luyện khí thuật của Lôi Thành tiền bốivô cùng tốt, có ông ấy tương trợ thì tất nhiên là tốt rồi.”
Tân Như Ca cười: “Trong những người tới đóng giữ phòng tuyến Thương Lan hẳn là cũng có không ít luyện khí sư, tỷ sẽ tìm bọn họ tới giúp đệ.”
“Làm phiền sư tỷ.” Mộ Thần chắp tay nói.
Tân Như Ca không để tâm, khoát tay áo nói, “Giờ cũng không thể đểmình đệlàm mệt chết, tất cả mọi người chỉ trông vào đệ thôi.”
Mộ Thần: “Đệ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của sư tỷ.”
Diệp Thạch nhún vai, không cho là đúng mà nói: “Chỉ là phù chú lục cấp mà thôi, Đan tiền bối là cao nhân, hẳn là sẽ không để vào mắt.”
Xa xa Đan Thừa nghe được lời Diệp Thạch nói, nội tâm hung hăng run rẩy, thiếu chút nữa liền phun ra một búng máu.
Ánh mắt Lâm Lạc Phong biến ảo cực nhanh. Chỉ là phù chú lục cấp mà thôi?! Chỉ là phù chú lục cấp mà thôi!
Đến tột cùng thì Diệp Thạch coi phù chú lục cấp thành thứ gì!
Lâm Lạc Phong nhẫn nhẫn, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng hỏi: “Diệp thiếu, ngươi thật sự cảm thấy phù chú lục cấp không coi là gì sao?”
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Lâm Lạc Phong, trả lời: “Phù chú lục cấp rất lợi hại đúng không?” Hình như đúng thật là lợi hại, thế nhưng, một ngày Mộ Thần có thể vẽ ra hai ba tờ, cho dù có quý giá thì cũng không quý giá tới đâu.
Lâm Lạc Phong nhìn biểu tình mờ mịt trên mặt Diệp Thạch, hận không thể tát một bàn tay lên. ‘Phù chú lục cấp rất lợi hại đúng không?’?!!!
Phù chú lục cấp đương nhiên là lợi hại! Hắn đã từng tham gia một lần bán đấu giá phù chú lục cấp, vài võ hoàng lúc ấy thiếu chút nữa đánh nhau vỡ đầu vì tờ phù chú này.
“Làm thế nào mà Diệp thiếu có được nhiều phù chú lục cấp như vậy?” Lâm Lạc Phong tò mò hỏi.
Diệp Thạch nhún vai, nói với giọng đương nhiên: “Do Mộ Thần luyện ra.”
“…Mộ thiếu, ngài thật sự là… Phù chú sư lục cấp?” Lâm Lạc Phong cảm thấy khó tin nhìn Mộ Thần.
Mộ Thần cười đáp: “Có rất nhiều nguyên liệu luyện chế lục phẩm phù chú cũng có thể lấy từ trên người yêu thú lục cấp, chỉ cần không thiếu yêu thú lục cấp, thì việcluyện chế phù chú lục cấp cũng không có gì khó cả, bởi vậy,kỳ thật phù chú lục cấp cũng bình thường thôi.”
Lâm Lạc Phong ngổn ngang trong gió, lẩm bẩm: “Đối với Mộ thiếu mà nói, tất nhiên là bình thường, bình thường…”
Lâm Lạc Phong siết chặt tay, nếu không phải là hắn đã biết Mộ Thần chỉ thích Diệp Thạch, hắn thật sự sẽ muốn gả nữ tử vừa độ tuổi trong tộc cho Mộ Thần liền.
Hai mắt Diệp Thạch tỏa sáng nói: “Nghe nói thú triều lần này sẽ có rất nhiều yêuthú cấp cao, chắc chắnyêu thú lục cấp cũng không ít, yêu thú lục cấp toàn thân đều là bảo đấy.”
Lâm Lạc Phong nhìn vẻ mặt tràn đầy hưng phấn của Diệp Thạch, nhịn không được dừng lại một chút.
Mọi người đều nói bởi vì Diệp Thạch với Mộ Thần thương quốc thương dân nên mới quay về Huyền Phong đế quốc. Kỳ thật là do hai người này nhìn trúng yêu thú lục cấp sẽ xuất hiện trong thú triều nên mới quay về!!
“Tuy rằng yêu thú lục cấp toàn thân là bảo, nhưng hai người vẫn nên bảo trọng an toàn.” Lâm Lạc Phong nói.
Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết, chúng ta có chừng mực.”
Mộ Thần và Diệp Thạch lái phi thuyền, dừng lại ngay trước cửa Mặc.
Một võ vương nhìn thấy Mộ Thần Diệp Thạch, lập tức đi ra đón.
“Xin chào Mộ thiếu, Diệp thiếu.” Hà Kính Chi bước nhanh, mang theo một nhóm võ giả tiến lên phía trước chắp tay chào hỏi.
Mộ Thần đánh giá người cầm đầu là Hà Kính Chi, hỏi: “Vùng từ cửa Lan tới cửa Mặc chỉ có một võ vương là ngươi sao?”
Hà Kính Chi cung kính nói: “Vốn chỉ có một mình ta. Nhưng Khúc Khôn tiền bối để lại lệnh bài đưa tin cho ta, nói là nếu gặp được vấn đề khó giải quyết thì có thể tìm ngài ấy, và Kinh Sí Diễm đạo hữu cũng sẽ lập tức tới đây.”
“Sư phụ?” Diệp Thạch trừng lớn mắt, “Sao ta lại không biết?”
“Lệnh chỉ vừa mới được gửi xuống.” Hà Kính Chi đáp.
Diệp Thạch gật đầu, “À” một tiếng.
Phía sau Hà Kính Chi có mười mấy võ linh đi theo, những võ linh này tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm đánh giá Mộ Thần và Diệp Thạch.
Mộ Thần và Diệp Thạch có thanh danh hiển hách. Lúc biết hai người sắp tới đây, có rất nhiều võ giả nhịn không được mà tò mò tiến tới xem thử chân dung hai người.
Mộ Thần thản nhiên quét mắt nhìn mấy người ở phía sau Hà Kính Chi.
Mấy năm nay Mộ Thần vào Nam ra Bắc, gặp được nhiều, lại nhìn tới dân chúng Huyền Phong đế quốc, liếc mắt một cái liền có thể cảm thấy tu sĩ của Huyền Phong đế quốc quả thật quá nghèo.
Mộ Thần vung tay lên, đại lượng binh khí liền bị lấy ra.
“Thú triều đã sắp diễn ra, ta thấy binh khí của mấy vị có khả năng không đủ dùng, mấy vị lấy những thứ này phân chia đi.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Hà Kính Chi thấy binh khí đầy đất, nhất thời kinh sợ: “Ta xin đại biểu các vị đạo hữu cảm tạ sự cao nghĩa của Mộ thiếu.”
Huyền Phong đế quốc bần cùng tài nguyên. Không có binh khí thích hợp, lúc tu sĩ Huyền Phong đế quốc giao thủ với tu sĩ của các đế quốc khác thì luôn ở hạ phong. Chiến đấu liên tục, binh khí của rất nhiều tu sĩ liền bắt đầu hư hao, một đám binh khí này quả thực chính là mưa rào trong lúc nắng hạn.
Tuy rằng những binh khí mà Mộ Thần lấy ra không có cấp bậc cao, nhưng số lượng lại nhiều, một đám binh khí nhiều như vậy, giá trị cũng rất xa xỉ.
Mộ Thần nhìn thoáng qua Diệp Thạch, Diệp Thạch hiểu ý lấy ra một hộp Thiên Lôi Châu.
“Ở trong đây có năm trăm viên Thiên Lôi Châu, là ta mua từ bên ngoài, cũng lấy phân chia đi, để cho mọi người phòng thân.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Hà Kính Chi lần thứ hai bị chấn kinh, lắp bắp nói: “Đa tạ Mộ thiếu!”
Tu sĩ Huyền Phong đế quốc yếu hơn các đế quốc một chút, thú triều sắp diễn ra, tu sĩ mà muốn tiến bộ lên nhiều thì rất không có khả năng, Thiên Lôi Châu này chỉ cần vận dụng nguyên lực là có thể phát động.
Nhiều viên như thế, nếu như đồng thời thảy ra, chỉ sợ ngay cả yêu thú lục cấp cũng có thể bị đập chết.
Vốn Hà Kính Chi còn lo lắng về thực lực hai người chỉ ở võ vương, bây giờ có một màn như vầy, tâm đang treo cao của Hà Kính Chi trái lại buông xuống một chút.
Mộ Thần và Diệp Thạch đi dọc theo phòng tuyến tuần tra một phen.
Diệp Thạch suy nghĩ nhìn phòng tuyến rồi nói: “Ta thấy nên bày ra Vạn Kiếm Sát Trận ở chỗ này, như vậy toàn bộ phòng tuyến phòng thủ sẽ kiên cố hơn.”
Mộ Thần gật đầu đồng ý: “Chủ ý này không tồi.”
Đối mặt với thú triều, thực lực cá nhân chung quy cũng chỉ nhỏ bé, lợi dụng và phát huy triệt để thực lực của một đám tu sĩ mới là thượng sách.
“Gần đây Mộ tiền bối và Diệp tiền bối sống tốt nhỉ.”
Một thanh âm quen thuộc truyền vào tai hai người.
Diệp Thạch quay đầu, nhìn thấy người đang đi tới thì nhất thời kinh ngạc.
“Tân sư tỷ, sao tỷ lại ở đây vậy? Sư tỷ, tỷ vẫn nên gọi đệ với Mộ Thần là sư đệ đi, tỷ gọi bọn đệ là tiền bối như vậy làm bọn đệ cảm thấy mình rất già đó!” Diệp Thạch nói với Tân Như Ca.
Tân Như Ca nhún vai nói: “Vậy được rồi, Diệp sư đệ.”
“Sư tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?” Diệp Thạch hỏi.
“Đế quốc đang lâm nguy, ai lại có thể chỉ lo thân mình, tỷ dầu gì cũng là một võ linh thất tinh, tất nhiên là muốn tới đây ra một phần lực.” Tân Như Ca cười trả lời.
“Sư tỷ đúng là ‘nữ tử không kém đấng nam nhi’, thật khiến người khác bội phục!” Mộ Thần chắp tay nói.
Tân Như Ca cười khổ: “Đừng có khen tỷ như vậy, tổ chim mà rơi thì trứng làm sao an toàn được, tỷ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
“Sư tỷ không cần phải khiêm tốn, nếu sư tỷ không có tâm trả nợ nước thìsao lại tới phòng tuyến Thương Lan nguy hiểm nhất này chứ?” Mộ Thần lắc đầu nói.
Tân Như Ca chắp tay sau lưng, cười, “Ai cũng nói phòng tuyến Thương Lan này là nơi nguy hiểm nhất, nhưng tỷ lại không thấy như vậy.Có Mộ Thần sư đệ ở đây, phòng tuyến Thương Lan này sẽ chính là nơi được phòng thủ kiên cố nhất!”
Mộ Thần sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói: “Tân sư tỷ, tỷ nói lời này có chút chiết sát đệ rồi.”
Tân Như Ca nói với Mộ Thần: “Mộ sư đệ, đệ không cần phải khiêm tốn.”
Tên Mộ Thần này ấy mà, nếu không phải là đã nắm chắc thì sao lại mang Diệp Thạch tới nơi này mạo hiểm.
“Hai đệ có tính toán gì không?” Tân Như Ca hỏi.
Diệp Thạch và Mộ Thần liếc mắt nhìn nhau, Mộ Thần nói: “Đệ tính bày ra một cái Vạn Kiếm Sát Trận ởphòng tuyến này.Chỉ cần đưa nguyên khí vào trong trận phápVạn Kiếm Sát Trận là có thể phát động kiếm khí công kích.”
Diệp Thạch bổ sung thêm: “Vạn Kiếm Sát Trận có thể tăng phúc công kích cho mỗi tu sĩ, đồng dạng cũng tiêu hao nhiều nguyên khí.Vạn Kiếm Sát Trận ước chừng có thể phát huy ra tới khoảng gấp năm lần lực sát thương nguyên lai, ý làsát trận này còn có thể gia tăngcông kích củatất cả tu sĩ.”
Tân Như Ca nhăn mày hỏi: “Chẳng lẽ hai đệmuốn bố trí một đại trận bao phủ tất cảphòng tuyến?”
“Chỉ cần bao phủ từ cửaLan đến cửa Mặc làđủ rồi, những đoạn khác không cần bọn đệ quản.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Tân Như Ca cau mày, châm chước nói: “Muốn bố trí ra một đại trận như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đúng không?”
Mộ Thần gật đầu đáp: “Đúng là không dễ, chỉ sợ đệ phải tốn không ít thời gian để luyện chế trận kỳ.”
Tân Như Ca sửng sốt hỏi: “Luyện chế trận kỳ? Chẳng lẽ đệ còn biết luyện khí?”
Mộ Thần: “Có biết một chút. Lúc trước trong bí cảnh, bởi vì rãnh rỗi nên có học một chút, sau đó lại gặp được một vị luyện khí sư lục cấp, người ấy cũng dạy đệ không ít.”
Tân Như Ca cắn chặt răng hỏi: “Luyện khí thuật của đệ, không phải là đã tới lục cấp chứ…”
Mộ Thần cười trả lời: “Miễn cưỡng cũng coi như vậy.”
Tân Như Ca kinh ngạc nhìn Mộ Thần, nghĩ thầm Mộ Thần thật sự là quái thai, tên này lấy đâu ra thì giờ tu luyện thế!
“Tỷ có nghe nói là đệ đưa cho Lâm Lạc Phong tiền bối hai tờ phù chú lục cấp?” Tân Như Ca nói.
Mộ Thần có chút giật mình: “Tin tức truyền nhanh vậy sao?”
Tân Như Ca gật đầu: “Phải. Hùng tiền bối cũng có nghe nói tới. Lão nhân đã nổi trận lôi đình chửi đệ không biết tôn sư trọng đạo đấy.”
Mộ Thần xoa xoa mũi, ngượng ngùng nói: “Sư phụ thật là càng ngày càng nóng tính, chỉ là hai tờ phù chú lục cấp mà thôi, nếu sư phụ muốn thì đệ còn có thể không đưa sao?”
Mộ Thần lấy ra hai mươi tờ phù chú ngũ cấp, năm mươi tờ phù chú tứ cấp đưa cho Tân Như Ca. “Sư tỷ, những thứ này tỷ cầm lấy để phòng thân, tu vi của tỷ mới là võ linh, không phát động được phù chú lục cấp, nên đệ cũng không đưa cho tỷ.”
Tân Như Ca nhìn một chồng phù chú thật dày, hít sâu một hơi, run run nói: “Phòng thân mà dùng nhiều như vậy sao?”
“Sư tỷ đừng khách khí.” Mộ Thần nói.
Tân Như Ca nhìn Mộ Thần, âm thầm nghĩ, khó trách lúc trước Trang Du lại nhiều lần dây dưa Mộ Thần. Một tên giàu có như thế, kêu người khác không thích cũng không được!
Diệp Thạch không để ý nói: “Phải đó sư tỷ, nếu một mình tỷ không dùng hết thì có thể chia cho nam nhân của tỷ dùng mà!”
Tân Như Ca bĩu môi: “Tỷ với nam nhân của tỷ cũng không dùng hết nhiều như vầy.”
Diệp Thạch nhún vai: “Vậy tỷ tìm nhiều thêm vài nam nhân đi rồi chia.”
Tân Như Ca: “…” Thằng nhóc Diệp Thạch này đúng là mồm chó không mọc được ngà voi!!
“Mộ Thần, đệ tính khi nào bắt đầu bố trí đại trận?” Tân Như Ca chuyển đề tài hỏi.
Mộ Thần híp mắt nói: “Thú triều tùy thời có khả năng bùng nổ, đệ tính hôm nay lập tức bắt đầu.”
“Viện trưởng Lôi Thành của luyện khí viện cũng đang ở đây, tỷ sẽ đi tìm ông ấy tới giúp đệ.” Tân Như Ca nói.
Mộ Thần cười cười, nói: “Luyện khí thuật của Lôi Thành tiền bốivô cùng tốt, có ông ấy tương trợ thì tất nhiên là tốt rồi.”
Tân Như Ca cười: “Trong những người tới đóng giữ phòng tuyến Thương Lan hẳn là cũng có không ít luyện khí sư, tỷ sẽ tìm bọn họ tới giúp đệ.”
“Làm phiền sư tỷ.” Mộ Thần chắp tay nói.
Tân Như Ca không để tâm, khoát tay áo nói, “Giờ cũng không thể đểmình đệlàm mệt chết, tất cả mọi người chỉ trông vào đệ thôi.”
Mộ Thần: “Đệ nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của sư tỷ.”
/390
|