Mộ Thần cúi đầu suy nghĩ.
Mộc Minh Phong ôm hai tay, đầy hưng trí đánh giá Mộ Thần.
“Bảo tàng làm thế nào mới mở ra?!” Thấy hai người đều không nói lời nào, Diệp Thạch có chút vội vàng hỏi.
“Cái này không vội, chờ tới lúc hai vị tu luyện tới cảnh giới tử kim bích thì có thể tới cửa hàng Phi Nguyệt ở Fred đế quốc truyền tin tức. Đến lúc đó ta sẽ nói cho hai vị phương pháp mở ra bảo khố.” Mộc Minh Phong chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
Kim gia có quan hệ không tốt với cửa hàng Phi Nguyệt, phụ thân Mộc Minh Phong là người Kim gia, mẫu thân lại là tiểu thư của cửa hàng Phi Nguyệt.
Ái tình của phụ mẫu Mộc Minh Phong rất tốt, nhưng mà ngoại giới lại không biết quan hệ của hai người, cũng bởi vì chuyện này mà thời điểm Kim gia bị giết tới cửa mới không có liên lụy đến Mộc Minh Phong.
“Vì sao phải đợi đến lúc đó?” Diệp Thạch không hiểu.
“Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, các ngươi tu luyện không đến trình độ kia thì căn bản không có biện pháp mở ra bảo tàng.” Mộc Minh Phong đánh giá hai người rồi nói.
“Nếu khi chúng ta tu luyện tới trình độ kia rồi nhưng ngươi lại xong đời thì làm thế nào?” Diệp Thạch bĩu môi, cười như không cười hỏi Mộc Minh Phong.
Sắc mặt Mộc Minh Phong cứng ngắc một chút, rồi sau đó cười nói: “Đến lúc đó, hai vị chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mở ra bảo tàng thôi.”
“Ngươi…” Diệp Thạch tức giận nhìn Mộc Minh Phong.
Mộ Thần ngăn cản Diệp Thạch, “Được rồi, Thạch Đầu, đừng náo loạn.”
Diệp Thạch hung hăng trừng Mộc Minh Phong.
“Hai vị, sau này còn gặp lại.” Mộc Minh Phong liếc mắt nhìn hai người một cái, nhanh nhẹn rời đi.
Diệp Thạch nhìn theo bóng dáng Mộc Minh Phong, siết chặt tay, không cam lòng nói: “Chúng ta hẳn là nên tra tấn tên tiểu bạch kiểm kia, ép hỏi ra bí mật của Bách Quyết Luyện Thể.”
Mộ Thần không cho là đúng, “Hắn dám một mình tiến đến thì tất nhiên là có thứ dựa vào, thực lực của cửa hàng Phi Nguyệt cũng rất lớn, nói không chừng trên người hắn cũng có dạng pháp bảo cùng loại với đạo kim quang trên người Lục Nghiêu.”
Nghĩ đến đạo kim quang kia trên người Lục Nghiêu, Diệp Thạch không khỏi sợ hãi.
“Cứ coi như vậy đi, để tiểu bạch kiểm kia đi đi.” Diệp Thạch nói thầm.
Mộ Thần cúi đầu cười lạnh, một cái bảo tàng của Kim gia mà người nhớ thương thật nhiều! Lục gia, cửa hàng Phi Nguyệt, còn có vị sư phụ tiện nghi kia của mình.
“Ta đã nói Sư Tử Ngọc người nọ rất quái lạ mà, nguyên lai hắn là gián điệp của Minh Nguyệt học viện, tiểu bạch kiểm kia vừa gặp liền thấy hắn rất gian trá, quả nhiên là như vậy.” Diệp Thạch dời đề tài nói.
Mộ Thần híp mắt, “Sau khi ra ngoài thì chúng ta phải lập tức đem sự tình của Sư Tử Ngọc thông báo cho học viện, nếu như để tên này tới Minh Nguyệt học viện thì liền phiền toái lớn.”
Diệp Thạch nghi hoặc hỏi: “Rất phiền toái sao? Một võ vương thôi mà, đi rồi thì thôi.”
“Không đơn giản như vậy, Sư Tử Ngọc ở Thánh Tinh học viện đã nhiều năm, hẳn là hắn đã nhất thanh nhị sở không ít bí tân của học viện, nếu như hắn đầu phục Minh Nguyệt học viện, vậy sẽ rất phiền toái.” Mộ Thần bình tĩnh nói.
Mộ Thần cúi đầu, khi đi ra ngoài thì hắn sẽ lập tức nói cho sư phụ về chuyện Sư Tử Ngọc, nếu như Sư Tử Ngọc thật sự muốn rời đi Thánh Tinh, vậy thì sắp tới hắn sẽ có động tác, người này bây giờ còn ở trong địa bàn của Thánh Tinh, muốn xử lý hắn vẫn là có thể.
Trang Du là nhân vật chính, tạm thời không động được hắn, nhưng mà muốn giảm bớt vũ lực hắn thì có thể.
… …
“Thiếu gia, ngươi vì sao không đòi lại Bách Quyết Luyện Thể? Thứ này vẫn nên do chúng ta nắm giữ trên tay thì mới bảo hiểm hơn.” Một đệ tử thân mặc quần áo của Minh Nguyệt học viện, bình tĩnh hỏi Mộc Minh Phong.
Mộc Minh Phong híp mắt, trong Bách Quyết Luyện Thể viết cái gì thì Mộc Minh Phong đã sớm biết, hắn cũng đã thử tu luyện qua luyện thể thuật này rồi, nhưng mà thật sự rất thống khổ!
Nghe nói, luyện thể thuật này càng đến hậu kỳ thì càng khó tu luyện, nếu hắn tốn đại lượng thời gian và tinh lực đi tu luyện nó thì tất nhiên sẽ kinh động tới Lục gia, con cáo già Lục gia kia cũng không dễ chọc.
Như thế thì còn không bằng đi tìm một người tu luyện pháp quyết này.
Người Lục gia đã biết pháp quyết tại trên người Mộ Thần cùng Diệp Thạch, hẳn là Lục gia sẽ nghĩ biện pháp đối phó hai người này, có hai người này hấp dẫn hỏa lực thì cũng không tồi.
“Thiếu gia, hai người Mộ Thần cùng Diệp Thạch có thiên phú rất cao, hiện tại không diệt trừ thì về sau sợ là sẽ càng khó đối phó.” Nam tử nói.
Mộc Minh Phong nhẹ hít một hơi, “Lạc thúc, thực lực bây giờ của ngài chỉ là lục tinh võ linh, chưa chắc là đối thủ của hai người bọn họ, phải biết là Ân Tung cũng chết trên tay hai người đó đấy.”
Ân Tung, đây chính là một bát tinh võ linh đó! Hiệu trưởng Không Sát vì bồi dưỡng hắn mà lao lực tâm huyết. Nhưng Ân Tung chết cũng tốt, Ân Tung tuổi còn trẻ đã là bát cấp võ linh, làm người lại hung tàn thành tánh, người này nếu như không chết, vậy làm sao có cơ hội cho bọn họ xuất đầu!
Nhưng mà đáng tiếc là chỉ chết một tên Ân Tung, Lục Nghiêu lại còn sống rất tốt!
Bí cảnh chỉ có người dưới hai mươi tuổi mới có thể đi vào, nhưng mà không có chuyện nào là tuyệt đối cả, chỉ cần có tâm thì vẫn sẽ có thể qua mặt.
Tỷ như nam tử bên người Mộc Minh Phong, nguyên bản hắn là cường giả võ vương, sử dụng Quán Thể thuật chiếm giữ thân thể một thiếu niên, miễn cưỡng có thể phát huy ra thực lực lục tinh võ linh.
“Khối thân thể này thật kém cỏi.” Vương Lạc bất mãn nói thầm.
Mộc Minh Phong híp mắt, dùng Quán Thể thuật dời hồn có rất nhiều hạn chế, nếu không phải là Vương Lạc chuẩn bị đến đại nạn, phải vội vã tiến vào bí cảnh tìm kiếm linh vật có thể kéo dài thọ mệnh, Vương Lạc sẽ không dễ dàng sử dụng loại cấm thuật này.
Loại cấm thuật này yêu cầu người dời hồn cùng người bị dời hồn là quan hệ huyết thân. Sau khi dời hồn thành công thì linh hồn của người bị dời hồn sẽ tự động mai một, người dời hồn nếu như vượt qua một tháng nửa tháng vẫn không về được trong thân thể của mình thì cũng sẽ tử vong, liền tính thuận lợi trở về thân thể mình thì thực lực cũng sẽ hạ xuống nhanh chóng.
“Lạc thúc, ngươi tìm được linh vật có thể kéo dài tuổi thọ chưa?” Mộc Minh Phong hỏi.
Vương Lạc nhíu mày lắc đầu, “Còn chưa có.” Linh vật kéo dài tuổi thọ nếu như dễ tìm như vậy thì hắn cũng không đến mức phải sử dụng loại cấm thuật này tiến vào bí cảnh.
Mộc Minh Phong khẽ thở dài, “Ta nghe người ta nói, Trang Du đã phát hiện ra hai gốc linh thảo ngàn năm bên trong dược viên kia, cũng không biết có công hiệu kéo dài tuổi thọ hay không.”
Trang Du phát hiện được hai gốc linh thảo, một gốc là về Trang Du, một gốc khác bị Lục Nghiêu lấy đi. Nghe nói dược viên kia có cấm chế bảo hộ, nhưng Trang Du có được linh mắt bẩm sinh, có thể xem thấu lỗ hổng cấm chế.
Trên mặt Vương Lạc hiện lên vài phần tham lam, lập tức lại hiện lên kiêng kị, “Trang Du này đã cùng một chỗ với Lục Nghiêu rồi. Mà lão hồ ly Lục gia kia tựa hồ có đặt pháp bảo bảo mệnh trên người Lục Nghiêu.”
Tư chất của Lục Nghiêu đã nghiền áp hết thiên chi kiêu tử ở Fred đế quốc, lão quái vật Lục gia cũng không khỏi thiên vị Lục Nghiêu hơn vài phần.
Mộc Minh Phong không cho là đúng, “Cái này thì Lạc thúc không cần lo lắng, ta trước đó đã tiến vào chỗ kia, phát hiện nó bị phá hư nghiêm trọng, giống như là dấu vết có cao thủ võ hoàng ra tay. Cao thủ cấp võ hoàng đương nhiên sẽ không xuất hiện tại địa phương này, hẳn đó là do kiện pháp bảo bảo mệnh kia trên tay Lục Nghiêu gây ra.”
Trên mặt Vương Lạc nhất thời lộ ra vài phần vui mừng, “Lời này là thật?”
“Lạc thúc có thể tự mình đi tới nhìn thử.” Mộc Minh Phong thản nhiên nói.
“Nếu thật sự là như thế, bây giờ nếuchúng ta xử lý Lục Nghiêu thì có thể làm cho lão già kia đau lòng thật lâu.” Trên mặt Vương Lạc hiện lên vài phần vui sướng.
Mộc Minh Phong híp mắt, so với Ân Tung, hắn kỳ thật càng kiêng kị Lục Nghiêu hơn. Tên Ân Tung kia tuy làm việc ngoan độc, nhưng sau lưng lai không có gia tộc để dựa vào. Nhưng Lục Nghiêu bất đồng, phía sau hắn có một đại gia tộc duy trì, người này còn am hiểu minh văn nữa…
… …
Tại mỏ đá trong Thánh Tinh học viện.
“Hùng tiền bối!” Hạ Thanh Nghiên thần tình lo lắng đi vào mỏ đá.
Hùng Uy ngoài ý muốn nhìn Hạ Thanh Nghiên, “Là Hạ nha đầu ngươi à? Có chuyện gì không?”
“Hùng tiền bối, ta vừa mới nghe được một tin, lần này Minh Nguyệt học viện đã đưa một tên bát tinh võ linh vào bí cảnh, thực lực của người nọ thập phần cường hãn, hơn nữa hung tàn thành tánh.” Hạ Thanh Nghiên lo lắng nói.
Trước khi đưa người vào bí cảnh thì Minh Nguyệt học viện vẫn luôn giữ kín như bưng. Nhưng sau khi đệ tử đã được đưa vào, người Minh Nguyệt học viện tựa hồ không còn cố kỵ nữa, thế cho nên vốn là chuyện cơ mật, nhưng khi hiện tại đi tìm hiểu thì lại trở nên dễ dàng rất nhiều. Hạ Thanh Nghiên mơ hồ cảm thấy, đối phương có thể là đang cố ý lộ ra tin tức cho bọn họ.
“Bát tinh võ linh chưa tới hai mươi tuổi?” Hùng Uy nhăn chặt mày. Minh Nguyệt học viện quả nhiên là lợi hại, nhân tài như vậy cũng có thể bồi dưỡng ra được!
“Tiền bối, Mộ Thần sẽ không có chuyện gì đi?” Hạ Thanh Nghiên nhăn chặt mày, khuôn mặt âm trầm xuống.
Tên Mộ Thần kia tinh thông đủ thứ, lần trước gặp được võ vương thì cũng không bị làm sao, huống chi là một bát tinh võ linh. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Hùng Uy vẫn nhịn không được mà lo lắng.
“Đồ đệ của ta không có việc gì.” Hùng Uy trầm giọng nói.
Hắn chính là đã đem bảo vật áp đáy hòm đưa cho Diệp Thạch, lấy tính tình của Diệp Thạch thì nhất định là sẽ không chiếm làm riêng, phỏng chừng là hai người mỗi người một kiện, nếu như đánh không lại thì hẳn là có thể chạy được đi.
Nhớ năm đó, hắn chính là dựa vào Cương quyết giày và Cương quyết dực mà từ trong tay nữ nhân như lang như hổ kia tìm được lối thoát đấy.
“Sớm biết như vậy thì ta đã không cho Mộ Thần vào bí cảnh rồi…” Vẻ mặt Hạ Thanh Nghiên chua sót, thở dài.
Hùng Uy cười bất đắc dĩ, lời nói này của Hạ Thanh Nghiên quá mức trẻ con rồi. Thiên tài mà không có dũng khí mạo hiểm thì đều là phế vật, từ trước đến nay có võ hoàng nào mà chưa có vào sinh ra tử qua?!
Hạ Thanh Nghiên ai oán thở dài, đáng thương nàng thật vất vả mới qua được năm cửa ải, chém sáu tướng mới thu được một thiên tài đệ tử như vậy. Tên Mộ Thần này sẽ không tráng niên mất sớm đi?
Hạ Thanh Nghiên nguyên bản rất có tin tưởng với Mộ Thần, chỉ là nếu như đối thủ là bát tinh võ sư thì Hạ Thanh Nghiên liền có chút sợ hãi. Mộ Thần mới chỉ là nhị tinh võ linh, chênh lệch với đối phương quá lớn!
… …
Kinh Sí Diễm bất an đi tới đi lui trong biệt viện.
“Sư bá, ngài đừng nóng vội, tiểu sư đệ là cát nhân, hắn sẽ không có việc gì đâu.” Tân Như Ca an ủi Kinh Sí Diễm.
Kinh Sí Diễm thở dài, “Cư nhiên là một tên bát tinh võ linh.”
Trước đó Mộ Thần đã nói là Minh Nguyệt học viện sẽ đưa cao thủ lẫn vào trong bí cảnh, hắn cho rằng đối phương nhiều lắm chỉ là tứ tinh hoặc ngũ tinh võ linh, kết quả cư nhiên là một bát tinh!
Diệp Thạch trước kia suy đoán là cửu tinh võ linh, hắn kỳ thật rất không cho là đúng, không nghĩ tới Diệp Thạch cư nhiên đoán đúng tám, chín phần mười. Nghe nói, người nọ mặc dù là bát tinh võ linh, nhưng lại am hiểu vượt cấp khiêu chiến, thực lực còn mạnh hơn cửu tinh võ linh phổ thông một chút.
Kinh Sí Diễm khẽ thở dài, “Nội tình của Minh Nguyệt học viện rốt cuộc vẫn mạnh hơn học viện chúng ta rất nhiều. Lần này không chỉ có tiểu sư đệ ngươi bị nguy hiểm, sợ là ngay cả hai đồ đệ của hiệu trưởng cũng rất nguy hiểm.”
“Đồ đệ của hiệu trưởng?” Tân Như Ca không hiểu.
Kinh Sí Diễm khoát tay áo, không có nhiều lời.
Tân Như Ca thấy bộ dáng của Kinh Sí Diễm liền biết đó có khả năng là bí mật của học viện, cũng không có hỏi tiếp về nó.
“Sư phụ, tiểu sư đệ không phải là người biết chịu thiệt, nếu bát tinh võ linh kia gặp được tiểu sư đệ, ai thắng ai thua còn khó nói.” Tân Như Ca nói.
“Ngươi có tin tưởng với sư đệ ngươi như vậy?” Kinh Sí Diễm cười hỏi.
Tân Như Ca gật đầu, “Đúng vậy.”
Tiểu sư đệ có lẽ thực lực không bằng tên võ linh của Minh Nguyệt kia, nhưng mà hắn có tiền nha! Theo hiểu biết của nàng, trước khi Mộ Thần đi vào bí cảnh đã chuẩn bị cho Diệp Thạch trên trăm tờ tứ cấp phù chú, nhiều phù chú như vậy hẳn là đủ để đập chết một tên bát tinh võ linh.
Mộc Minh Phong ôm hai tay, đầy hưng trí đánh giá Mộ Thần.
“Bảo tàng làm thế nào mới mở ra?!” Thấy hai người đều không nói lời nào, Diệp Thạch có chút vội vàng hỏi.
“Cái này không vội, chờ tới lúc hai vị tu luyện tới cảnh giới tử kim bích thì có thể tới cửa hàng Phi Nguyệt ở Fred đế quốc truyền tin tức. Đến lúc đó ta sẽ nói cho hai vị phương pháp mở ra bảo khố.” Mộc Minh Phong chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
Kim gia có quan hệ không tốt với cửa hàng Phi Nguyệt, phụ thân Mộc Minh Phong là người Kim gia, mẫu thân lại là tiểu thư của cửa hàng Phi Nguyệt.
Ái tình của phụ mẫu Mộc Minh Phong rất tốt, nhưng mà ngoại giới lại không biết quan hệ của hai người, cũng bởi vì chuyện này mà thời điểm Kim gia bị giết tới cửa mới không có liên lụy đến Mộc Minh Phong.
“Vì sao phải đợi đến lúc đó?” Diệp Thạch không hiểu.
“Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, các ngươi tu luyện không đến trình độ kia thì căn bản không có biện pháp mở ra bảo tàng.” Mộc Minh Phong đánh giá hai người rồi nói.
“Nếu khi chúng ta tu luyện tới trình độ kia rồi nhưng ngươi lại xong đời thì làm thế nào?” Diệp Thạch bĩu môi, cười như không cười hỏi Mộc Minh Phong.
Sắc mặt Mộc Minh Phong cứng ngắc một chút, rồi sau đó cười nói: “Đến lúc đó, hai vị chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mở ra bảo tàng thôi.”
“Ngươi…” Diệp Thạch tức giận nhìn Mộc Minh Phong.
Mộ Thần ngăn cản Diệp Thạch, “Được rồi, Thạch Đầu, đừng náo loạn.”
Diệp Thạch hung hăng trừng Mộc Minh Phong.
“Hai vị, sau này còn gặp lại.” Mộc Minh Phong liếc mắt nhìn hai người một cái, nhanh nhẹn rời đi.
Diệp Thạch nhìn theo bóng dáng Mộc Minh Phong, siết chặt tay, không cam lòng nói: “Chúng ta hẳn là nên tra tấn tên tiểu bạch kiểm kia, ép hỏi ra bí mật của Bách Quyết Luyện Thể.”
Mộ Thần không cho là đúng, “Hắn dám một mình tiến đến thì tất nhiên là có thứ dựa vào, thực lực của cửa hàng Phi Nguyệt cũng rất lớn, nói không chừng trên người hắn cũng có dạng pháp bảo cùng loại với đạo kim quang trên người Lục Nghiêu.”
Nghĩ đến đạo kim quang kia trên người Lục Nghiêu, Diệp Thạch không khỏi sợ hãi.
“Cứ coi như vậy đi, để tiểu bạch kiểm kia đi đi.” Diệp Thạch nói thầm.
Mộ Thần cúi đầu cười lạnh, một cái bảo tàng của Kim gia mà người nhớ thương thật nhiều! Lục gia, cửa hàng Phi Nguyệt, còn có vị sư phụ tiện nghi kia của mình.
“Ta đã nói Sư Tử Ngọc người nọ rất quái lạ mà, nguyên lai hắn là gián điệp của Minh Nguyệt học viện, tiểu bạch kiểm kia vừa gặp liền thấy hắn rất gian trá, quả nhiên là như vậy.” Diệp Thạch dời đề tài nói.
Mộ Thần híp mắt, “Sau khi ra ngoài thì chúng ta phải lập tức đem sự tình của Sư Tử Ngọc thông báo cho học viện, nếu như để tên này tới Minh Nguyệt học viện thì liền phiền toái lớn.”
Diệp Thạch nghi hoặc hỏi: “Rất phiền toái sao? Một võ vương thôi mà, đi rồi thì thôi.”
“Không đơn giản như vậy, Sư Tử Ngọc ở Thánh Tinh học viện đã nhiều năm, hẳn là hắn đã nhất thanh nhị sở không ít bí tân của học viện, nếu như hắn đầu phục Minh Nguyệt học viện, vậy sẽ rất phiền toái.” Mộ Thần bình tĩnh nói.
Mộ Thần cúi đầu, khi đi ra ngoài thì hắn sẽ lập tức nói cho sư phụ về chuyện Sư Tử Ngọc, nếu như Sư Tử Ngọc thật sự muốn rời đi Thánh Tinh, vậy thì sắp tới hắn sẽ có động tác, người này bây giờ còn ở trong địa bàn của Thánh Tinh, muốn xử lý hắn vẫn là có thể.
Trang Du là nhân vật chính, tạm thời không động được hắn, nhưng mà muốn giảm bớt vũ lực hắn thì có thể.
… …
“Thiếu gia, ngươi vì sao không đòi lại Bách Quyết Luyện Thể? Thứ này vẫn nên do chúng ta nắm giữ trên tay thì mới bảo hiểm hơn.” Một đệ tử thân mặc quần áo của Minh Nguyệt học viện, bình tĩnh hỏi Mộc Minh Phong.
Mộc Minh Phong híp mắt, trong Bách Quyết Luyện Thể viết cái gì thì Mộc Minh Phong đã sớm biết, hắn cũng đã thử tu luyện qua luyện thể thuật này rồi, nhưng mà thật sự rất thống khổ!
Nghe nói, luyện thể thuật này càng đến hậu kỳ thì càng khó tu luyện, nếu hắn tốn đại lượng thời gian và tinh lực đi tu luyện nó thì tất nhiên sẽ kinh động tới Lục gia, con cáo già Lục gia kia cũng không dễ chọc.
Như thế thì còn không bằng đi tìm một người tu luyện pháp quyết này.
Người Lục gia đã biết pháp quyết tại trên người Mộ Thần cùng Diệp Thạch, hẳn là Lục gia sẽ nghĩ biện pháp đối phó hai người này, có hai người này hấp dẫn hỏa lực thì cũng không tồi.
“Thiếu gia, hai người Mộ Thần cùng Diệp Thạch có thiên phú rất cao, hiện tại không diệt trừ thì về sau sợ là sẽ càng khó đối phó.” Nam tử nói.
Mộc Minh Phong nhẹ hít một hơi, “Lạc thúc, thực lực bây giờ của ngài chỉ là lục tinh võ linh, chưa chắc là đối thủ của hai người bọn họ, phải biết là Ân Tung cũng chết trên tay hai người đó đấy.”
Ân Tung, đây chính là một bát tinh võ linh đó! Hiệu trưởng Không Sát vì bồi dưỡng hắn mà lao lực tâm huyết. Nhưng Ân Tung chết cũng tốt, Ân Tung tuổi còn trẻ đã là bát cấp võ linh, làm người lại hung tàn thành tánh, người này nếu như không chết, vậy làm sao có cơ hội cho bọn họ xuất đầu!
Nhưng mà đáng tiếc là chỉ chết một tên Ân Tung, Lục Nghiêu lại còn sống rất tốt!
Bí cảnh chỉ có người dưới hai mươi tuổi mới có thể đi vào, nhưng mà không có chuyện nào là tuyệt đối cả, chỉ cần có tâm thì vẫn sẽ có thể qua mặt.
Tỷ như nam tử bên người Mộc Minh Phong, nguyên bản hắn là cường giả võ vương, sử dụng Quán Thể thuật chiếm giữ thân thể một thiếu niên, miễn cưỡng có thể phát huy ra thực lực lục tinh võ linh.
“Khối thân thể này thật kém cỏi.” Vương Lạc bất mãn nói thầm.
Mộc Minh Phong híp mắt, dùng Quán Thể thuật dời hồn có rất nhiều hạn chế, nếu không phải là Vương Lạc chuẩn bị đến đại nạn, phải vội vã tiến vào bí cảnh tìm kiếm linh vật có thể kéo dài thọ mệnh, Vương Lạc sẽ không dễ dàng sử dụng loại cấm thuật này.
Loại cấm thuật này yêu cầu người dời hồn cùng người bị dời hồn là quan hệ huyết thân. Sau khi dời hồn thành công thì linh hồn của người bị dời hồn sẽ tự động mai một, người dời hồn nếu như vượt qua một tháng nửa tháng vẫn không về được trong thân thể của mình thì cũng sẽ tử vong, liền tính thuận lợi trở về thân thể mình thì thực lực cũng sẽ hạ xuống nhanh chóng.
“Lạc thúc, ngươi tìm được linh vật có thể kéo dài tuổi thọ chưa?” Mộc Minh Phong hỏi.
Vương Lạc nhíu mày lắc đầu, “Còn chưa có.” Linh vật kéo dài tuổi thọ nếu như dễ tìm như vậy thì hắn cũng không đến mức phải sử dụng loại cấm thuật này tiến vào bí cảnh.
Mộc Minh Phong khẽ thở dài, “Ta nghe người ta nói, Trang Du đã phát hiện ra hai gốc linh thảo ngàn năm bên trong dược viên kia, cũng không biết có công hiệu kéo dài tuổi thọ hay không.”
Trang Du phát hiện được hai gốc linh thảo, một gốc là về Trang Du, một gốc khác bị Lục Nghiêu lấy đi. Nghe nói dược viên kia có cấm chế bảo hộ, nhưng Trang Du có được linh mắt bẩm sinh, có thể xem thấu lỗ hổng cấm chế.
Trên mặt Vương Lạc hiện lên vài phần tham lam, lập tức lại hiện lên kiêng kị, “Trang Du này đã cùng một chỗ với Lục Nghiêu rồi. Mà lão hồ ly Lục gia kia tựa hồ có đặt pháp bảo bảo mệnh trên người Lục Nghiêu.”
Tư chất của Lục Nghiêu đã nghiền áp hết thiên chi kiêu tử ở Fred đế quốc, lão quái vật Lục gia cũng không khỏi thiên vị Lục Nghiêu hơn vài phần.
Mộc Minh Phong không cho là đúng, “Cái này thì Lạc thúc không cần lo lắng, ta trước đó đã tiến vào chỗ kia, phát hiện nó bị phá hư nghiêm trọng, giống như là dấu vết có cao thủ võ hoàng ra tay. Cao thủ cấp võ hoàng đương nhiên sẽ không xuất hiện tại địa phương này, hẳn đó là do kiện pháp bảo bảo mệnh kia trên tay Lục Nghiêu gây ra.”
Trên mặt Vương Lạc nhất thời lộ ra vài phần vui mừng, “Lời này là thật?”
“Lạc thúc có thể tự mình đi tới nhìn thử.” Mộc Minh Phong thản nhiên nói.
“Nếu thật sự là như thế, bây giờ nếuchúng ta xử lý Lục Nghiêu thì có thể làm cho lão già kia đau lòng thật lâu.” Trên mặt Vương Lạc hiện lên vài phần vui sướng.
Mộc Minh Phong híp mắt, so với Ân Tung, hắn kỳ thật càng kiêng kị Lục Nghiêu hơn. Tên Ân Tung kia tuy làm việc ngoan độc, nhưng sau lưng lai không có gia tộc để dựa vào. Nhưng Lục Nghiêu bất đồng, phía sau hắn có một đại gia tộc duy trì, người này còn am hiểu minh văn nữa…
… …
Tại mỏ đá trong Thánh Tinh học viện.
“Hùng tiền bối!” Hạ Thanh Nghiên thần tình lo lắng đi vào mỏ đá.
Hùng Uy ngoài ý muốn nhìn Hạ Thanh Nghiên, “Là Hạ nha đầu ngươi à? Có chuyện gì không?”
“Hùng tiền bối, ta vừa mới nghe được một tin, lần này Minh Nguyệt học viện đã đưa một tên bát tinh võ linh vào bí cảnh, thực lực của người nọ thập phần cường hãn, hơn nữa hung tàn thành tánh.” Hạ Thanh Nghiên lo lắng nói.
Trước khi đưa người vào bí cảnh thì Minh Nguyệt học viện vẫn luôn giữ kín như bưng. Nhưng sau khi đệ tử đã được đưa vào, người Minh Nguyệt học viện tựa hồ không còn cố kỵ nữa, thế cho nên vốn là chuyện cơ mật, nhưng khi hiện tại đi tìm hiểu thì lại trở nên dễ dàng rất nhiều. Hạ Thanh Nghiên mơ hồ cảm thấy, đối phương có thể là đang cố ý lộ ra tin tức cho bọn họ.
“Bát tinh võ linh chưa tới hai mươi tuổi?” Hùng Uy nhăn chặt mày. Minh Nguyệt học viện quả nhiên là lợi hại, nhân tài như vậy cũng có thể bồi dưỡng ra được!
“Tiền bối, Mộ Thần sẽ không có chuyện gì đi?” Hạ Thanh Nghiên nhăn chặt mày, khuôn mặt âm trầm xuống.
Tên Mộ Thần kia tinh thông đủ thứ, lần trước gặp được võ vương thì cũng không bị làm sao, huống chi là một bát tinh võ linh. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà Hùng Uy vẫn nhịn không được mà lo lắng.
“Đồ đệ của ta không có việc gì.” Hùng Uy trầm giọng nói.
Hắn chính là đã đem bảo vật áp đáy hòm đưa cho Diệp Thạch, lấy tính tình của Diệp Thạch thì nhất định là sẽ không chiếm làm riêng, phỏng chừng là hai người mỗi người một kiện, nếu như đánh không lại thì hẳn là có thể chạy được đi.
Nhớ năm đó, hắn chính là dựa vào Cương quyết giày và Cương quyết dực mà từ trong tay nữ nhân như lang như hổ kia tìm được lối thoát đấy.
“Sớm biết như vậy thì ta đã không cho Mộ Thần vào bí cảnh rồi…” Vẻ mặt Hạ Thanh Nghiên chua sót, thở dài.
Hùng Uy cười bất đắc dĩ, lời nói này của Hạ Thanh Nghiên quá mức trẻ con rồi. Thiên tài mà không có dũng khí mạo hiểm thì đều là phế vật, từ trước đến nay có võ hoàng nào mà chưa có vào sinh ra tử qua?!
Hạ Thanh Nghiên ai oán thở dài, đáng thương nàng thật vất vả mới qua được năm cửa ải, chém sáu tướng mới thu được một thiên tài đệ tử như vậy. Tên Mộ Thần này sẽ không tráng niên mất sớm đi?
Hạ Thanh Nghiên nguyên bản rất có tin tưởng với Mộ Thần, chỉ là nếu như đối thủ là bát tinh võ sư thì Hạ Thanh Nghiên liền có chút sợ hãi. Mộ Thần mới chỉ là nhị tinh võ linh, chênh lệch với đối phương quá lớn!
… …
Kinh Sí Diễm bất an đi tới đi lui trong biệt viện.
“Sư bá, ngài đừng nóng vội, tiểu sư đệ là cát nhân, hắn sẽ không có việc gì đâu.” Tân Như Ca an ủi Kinh Sí Diễm.
Kinh Sí Diễm thở dài, “Cư nhiên là một tên bát tinh võ linh.”
Trước đó Mộ Thần đã nói là Minh Nguyệt học viện sẽ đưa cao thủ lẫn vào trong bí cảnh, hắn cho rằng đối phương nhiều lắm chỉ là tứ tinh hoặc ngũ tinh võ linh, kết quả cư nhiên là một bát tinh!
Diệp Thạch trước kia suy đoán là cửu tinh võ linh, hắn kỳ thật rất không cho là đúng, không nghĩ tới Diệp Thạch cư nhiên đoán đúng tám, chín phần mười. Nghe nói, người nọ mặc dù là bát tinh võ linh, nhưng lại am hiểu vượt cấp khiêu chiến, thực lực còn mạnh hơn cửu tinh võ linh phổ thông một chút.
Kinh Sí Diễm khẽ thở dài, “Nội tình của Minh Nguyệt học viện rốt cuộc vẫn mạnh hơn học viện chúng ta rất nhiều. Lần này không chỉ có tiểu sư đệ ngươi bị nguy hiểm, sợ là ngay cả hai đồ đệ của hiệu trưởng cũng rất nguy hiểm.”
“Đồ đệ của hiệu trưởng?” Tân Như Ca không hiểu.
Kinh Sí Diễm khoát tay áo, không có nhiều lời.
Tân Như Ca thấy bộ dáng của Kinh Sí Diễm liền biết đó có khả năng là bí mật của học viện, cũng không có hỏi tiếp về nó.
“Sư phụ, tiểu sư đệ không phải là người biết chịu thiệt, nếu bát tinh võ linh kia gặp được tiểu sư đệ, ai thắng ai thua còn khó nói.” Tân Như Ca nói.
“Ngươi có tin tưởng với sư đệ ngươi như vậy?” Kinh Sí Diễm cười hỏi.
Tân Như Ca gật đầu, “Đúng vậy.”
Tiểu sư đệ có lẽ thực lực không bằng tên võ linh của Minh Nguyệt kia, nhưng mà hắn có tiền nha! Theo hiểu biết của nàng, trước khi Mộ Thần đi vào bí cảnh đã chuẩn bị cho Diệp Thạch trên trăm tờ tứ cấp phù chú, nhiều phù chú như vậy hẳn là đủ để đập chết một tên bát tinh võ linh.
/390
|