Sắc mặt Diệp Tầm lạnh như băng nhìn hai người, giống như hết thảy đều là hai người sai.
Uông Lệ ủ rũ đứng ở một bên, sắc mặt có chút u ám.
“Phụ thân, ngươi có ba trăm vạn, phân một trăm vạn cho ta đi.” Diệp Dung nhịn không được mở miệng nói.
Diệp Tầm lập tức nổi giận, lớn tiếng mắng: “Ta đem ngươi nuôi lớn như vậy, cũng đem ngươi đưa vào Thánh Tinh học viện, đến hiện tại, ngươi còn muốn đòi tiền ta?”
Bị Diệp Tầm quở trách như vậy, trên mặt Diệp Dung nhất thời hiện lên vài phần phẫn hắn, “Thánh Tinh học viện cũng không phải là địa phương gì tốt, đệ tử trong đó một người so với một ngườicòn giàu hơn, không có nguyên thạch, sống ở bên trong quả thực giống như nô tài.”
Diệp Tầm thần tình phẫn nộ trừng Diệp Dung, nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói sao, ta đưa ngươi vào Thánh Tinh học viện là hi vọng ngươi có thể có thành tựu, trông cậy ngươi có thể chấn hưng gia tộc, kết quả, ngươi lại sốngnhư nô tài, ngươi có thể cótiền đồ một chút hay không a!”
Diệp Dung ủy khuất cắn môi, hỗn thành như vậy, cũng không phải là nguyện ý của nàng a! Trong Thánh Tinh học viện kia đệ tử xuất sắc vô số kể, nàng căn bản không biểu hiện tốt, nàng không biểu hiện tốt liền không chiếm được tài nguyên, bị những người biểu hiện nhiều càng vứt càng xa.
“Dung nhi cũng không dễ dàng, dù sao cũng có ba trăm vạn, ngươi phân năm mươi vạn cho nàng đi.” Uông Lệ đứng ở một bên nói.
Diệp Tầm phẫn nộ nói: “Ngươi im miệng cho ta, đều là ngươi cái sao chổi, đề nghị làm cái gì hàng giả, kết quả, vừa mất phu nhân lại thiệt quân.”
Hắn thiếu sòng bạc gần một trăm năm mươi vạn, hiện tại tiền lời cũng không biết tới bao nhiêu, làm sao có thể phân nhiều nguyên thạch như vậy cho Diệp Dung.
Huống chi, địa phương hắn cần dùng tiền nhiều như vậy, ba trăm vạn nguyên thạch căn bản không đủ xài.
Uông Lệ dáng điệu không tệ, nhưng mà cùng nữ tử thiên kiều bá mị ở Hoàng đô so sánh ra thì kém không chỉ một chút.
Diệp Tầm nguyên bản còn muốn sau khi lấy được nguyên thạch liền đi bao dưỡng hoa khôi, hiện giờ nguyên thạch chỉ có nhiêu đây, đừng nói là bao dưỡng, có thể thấy mặt hay không đều là vấn đề.
… …
Mộ Thần tốn một buổi sáng giải quyết chuyện của Diệp Tầm, lại tiện đường đi thăm Mộ Viễn Phong, Mộ Viễn Phong tiến cảnh nhanh chóng, đã là tam tinh võ linh.
“Phụ thân, ngươi thật đúng là dầy tích mỏng phát, đã là tam tinh võ linh rồi, nhi tử lấy ngươi làm vinh.” Mộ Thần tươi cười nhìn Mộ Viễn Phong nói.
“Đều là lấy phúc của ngươi.” Mộ Viễn Phong ôn hòa cười.
Trong tu luyện, tài nguyên là quan trọng nhất, Mộ Viễn Phong trên tay có nguyên thạch, trước kia, muốn mua một gốc tam cấp linh thảo đều không bỏ được, hiện tại tứ cấp linh thảo đều có thể tùy tiện mua, Mộ Viễn Phong còn dùng nhiều tiền thay đổi một quyển công pháp.
Hoàng đô chính là một chỗ như vậy, chỉ cần ngươi có tiền, cái gì cũng đều có thể mua được.
Mộ Viễn Phong áp lực lâu lắm rồi, trụ cột phi thường vững chắc, hiện giờ gặp được cơ duyên, tất nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Mộ Kha mấy lần gởi thư thúc giục hắn trở về, bất quá Mộ Viễn Phong đều xem nhẹ.
So sánh với phụ thân, Mộ Viễn Phong càng coi trọng nhi tử, nhiều năm như vậy, nếu không phải bị gia tộc liên lụy, hắn sớm đã thăng cấp võ linh.
Tuy rằng như thế, Mộ Viễn Phong vẫn có cảm tình với Mộ gia, mỗi tháng đều sẽ định kỳ chuyển một bút nguyên thạch qua.
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, ánh mắt có chút phức tạp.
“Phụ thân, ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?” Nhìn thần sắc của Mộ Viễn Phong, Mộ Thần cười hỏi.
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, do dự một chút, vẫn là nhịn không được mà nói: “Thần nhi, Diệp Tầm rốt cuộc saolại chọc giận ngươi, làm ngươi phí nhiều tâm sức như vậy, không chỉ phái người câu dẫn hắn, còn để cho hắn nợ nần sòng bạc.”
“Hắn xứng đáng.” Mộ Thần bình tĩnh cười, lạnh nhạt nói.
Mộ Viễn Phong có chút mờ mịt nhìn Mộ Thần, không biết là lúc nào, nhi tử luôn hồ nháo kia, đã trở thành người hắn nhận không ra, chẳng những tài hoa hơn người, hơn nữa, tâm ngoan thủ lạt.
“Thần nhi, Diệp gia cùng Mộ gia là thế giao, Diệp Tầm cũng không rất quá phận, ngươi nên đến chỗ thì dừng, khoan dung độ lượng đi.” Mộ Viễn Phong nhăn chặt mày, nói như thế nào, Diệp Tầm đều thiếu chút nữa trở thành nhạc phụ của Mộ Thần a.
Mộ Thần nâng cằm, nhìn Mộ Viễn Phong, thâm thúy nói: “Phụ thân, hết thảy đều là hắn gieo gió gặt bão, ngươi không cần đáng thương hắn, không có ta, tại Hoàng đô ngũ quang thập sắc này, Diệp Tầm cho dù làkhông có ai cản trởcũng sớm muộn gì sẽ đi đến một bước kia, ta bất quá là đẩy một chút mà thôi.”
Đối với chuyện thân sinh phụ thân của Diệp Thạch, Mộ Thần không có cùng Mộ Viễn Phong nhiều lời, có đôi khi, biết nhiều, đối với Mộ Viễn Phong mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, bất đắc dĩ thở dài, đứa con trai này, hiện tại đã hoàn toàn trưởng thành, hắn đã quản không nổi, “Ngươi có chừng mực thìtốt.”
Mộ Thần híp mắt, trong con ngươi hiện lên vài phần hàn quang, nếu không phải là Diệp Tầm cứ một lần lại một lần lòng tham không đáy, công phu sư tử ngoạm, hắn cần gì phải như thế.
Hắn rất bận, làm gì có nhiều thời gian lãng phí trên người tên kia như vậy.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Thần nâng mắt lên, hỏi: “Vâng?”
“Có người đang điều tra về Bách Quyết Luyện Thể, hình như là một cỗ thế lực lớn.” Sắc mặt Mộ Viễn Phong nghiêm túc.
Mộ Thần híp mắt, nói: “Thật không?”
Mộ Viễn Phong gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Đối phương tựa hồ tốn thậtlớn khí lực tìm kiếm Bách Quyết Luyện Thể, kỳ thật pháp quyết này tuy rằng không tồi, nhưng mà cũng không nên làm cho đối phương hưng sư động chúng a!”
Mộ Thần cười cười, nói: “Có lẽ pháp quyết này đối với đối phương có trọng dụng đi.”
Là Lục Nghiêu chuẩn bị xuất hiện sao? Nguyên chủ Mộ Thần chính là chết trên tay gia hỏa này a! Thậm chí còn có Mộ Viễn Phong và Diệp Thạch.
Chì là, lúc này đây, không biết là hươu chết về tay ai.
… …
“Trần thúc, ngươi kéo ta ra đây làm gì?” Diệp Thạch bị Trần Đạt kéo cánh tay đi về phía trước, không hiểu mà hỏi.
“Tên khốn Diệp Tầm kia, lại tìm ngươi phiền toái?” Sắc mặt Trần Đạt ngưng trọng hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Trên tay hắn có đồ vật của thân sinh phụ thân ta, ra giá sáu ngàn vạn để ta mua, ta đáp ứng hắn, hắn còn muốn đưa hàng giả cho ta, Mộ Thần dưới cơn nóng giận, trả giá còn ba trăm vạn.”
Việc này cũng không phải là chuyện gì tốt, Diệp Thạch nói lời ít mà ý nhiều.
“Trên tay Diệp Tầm cư nhiên có đồ vật của phụ thân ngươi?” Trần Đạt tràn đầy kinh ngạc hỏi.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Mộ Thần trả giá ba trăm vạn, Diệp Tầm đồng ý sao?” Trần Đạt tiếp tục hỏi.
“Đồng ý! Nghe nói, Diệp Tầm thiếu nợ sòng bạc, đến kỳ còn không trả thì chỉ có một đường chết, nếu không phải là như thế, chỉ sợ hắn còn muốn cùng chúng ta dây dưa một chút, vận khí của chúng ta thật tốt a.” Diệp Thạch có chút may mắn mà nói, thời điểm Mộ Thần nói một nhịp hai tán, trong lòng hắn kỳ thật có chút lo lắng.
Trần Đạt cười lạnh một chút, bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu, ngươi thật cho rằng, các ngươi là vận khí tốt?”
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Trần Đạt, có chút kỳ quái hỏi: “Không phải là vận khí tốt thì là cái gì?”
“Mộ Thần sai người câu dẫn Diệp Tầm, còn sai người sòng bạc làm cho Diệp Tầm thua nợ.” Trần Đạt nhẹ hít một hơi nói.
Diệp Thạch mở to mắt, không dám tin mà nhìn Trần Đạt, “A! Trần thúc, ngươi khôngphải là nghĩ sai rồi đi, Mộ Thần không phải là người như thế.”
Trần Đạt lắc lắc đầu, lo lắng mà nói: “Ngươi a! Đem sự tình đều nghĩ đơn giản.”
Đối với Mộ Thần, Trần Đạt không biết nên đánh giá như thế nào, Mộ Thần có tư chất, có tài hoa, có thực lực, quả thực không thể xoi mói.
Chính là, vấn đề liền ở trên việc không thể xoi mói này, một người như vậy, thiếu gia đầu đơn giản nhà mình có thể giữ chặt sao?
Năm đó, phụ thân của Diệp Thạch, tựa hồ chính là một người không thể xoi mói như vậy a!
Nguyên bản Trần Đạt cảm thấy có lẽ nhân từ là nhược điểm của hắn, chỉ là hiện tại hắn lại phát hiện, Mộ Thần ở mặt ngoài không lạnh không nóng, bình dị gần gũi, nhưng mà nếu chạm vào nghịch lân của hắn, hắn sẽ có đầy đủ tâm ngoan thủ lạt.
Diệp Thạch cúi đầu, đôi mắt biến ảo bất định, “Không quản Mộ Thần là hạng người gì, hắn đều là Mộ Thần!”
Trần Đạt bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, bộ dạng này của Diệp Thạch, muốn hắn đề phòng Mộ Thần sợ là không có khả năng, chỉ hy vọng Mộ Thần đối với Diệp Thạch là thật lòng, nếu không, thiếu gia nhà mình sợ là sẽ bước lên con đường của mẫu phụ hắn, nghĩ đến Khúc Tâm Dương, trong con ngươi Trần Đạt hiện lên lo lắng thật sâu.
… …
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, thản nhiên hỏi: “Ngươi cùng Trần thúc đi đâu vậy?”
Diệp Thạch có chút chột dạ cúi đầu, nói: “Không đi đâu hết, chỉ ra bên ngoài đi dạo một chút.”
“Nhìn trúng cái gì sao?” Tuy rằng nhìn thấu Diệp Thạch có tâm sự, Mộ Thần cũng không có hỏi đầu hỏi đuôi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không có.”
Diệp Thạch lấy thẻ nguyên thạch ra, nói với Mộ Thần: “Bởi vì mua quyển sách kia của phụ thân ta chỉ dùng ba trăm vạn nguyên thạch, hiện tại trong thẻ của ta cònhơn sáungàn vạn nguyên thạch.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, mỉm cười nói: “Ngươi giữ đi, nhìn trúng cái gì liền mua, không cần khách khí, cũng không cần tiếc nguyên thạch.”
“Nhưng mà, ta không xài nhiều như vậy.” Diệp Thạch có chút buồn rầu mà nói.
Mộ Thần không cho là đúng, nói: “Luôn có chỗ dùng.”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được rồi.”
Diệp Thạch từ trong nhẫn không gian lấy ra một quyển sách, có chút bất mãn mà nói: “Diệp Tầm sẽ không lại lừa ta đi, sách này thoạt nhìn giống rác rưởi vậy.”
Mộ Thần lại không cho là đúng: “Ngươi có biết sách này là chất liệu gỗ gì không.”
Diệp Thạch sửng sốt một chút, hắn còn thật nhìn không ra, sách này là cái chất liệu gỗ gì.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch quyển sách trên tay, nói: “Đừng quá coi thường nó, ta vẫn luôn cảm thấy quyển sách này không đơn giản.”
“Ba trăm vạn nguyên thạch lận đấy, thoạt nhìn như là hàng tiện nghi, nếu thật sự là hàng tiện nghi liền thiệt thòi lớn a.” Diệp Thạch ôm sách trên tay, rầu rĩ nói.
Mộ Thần thản nhiên cười, ba trăm vạn mà thôi, liền tính ra giá sáu ngàn vạn, Diệp Thạch cũng vẫn sẽ đồng ý, chỉ ba trăm vạn, xác thực rất tiện nghi, hoàn hảo Diệp Tầm là một tên mềm yếu, nếu thực lực người này mạnh hơn một chút, thật không dễ thu thập.
“Trần thúc.” Mộ Thần đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trần Đạt đang vội trước vội sau, thản nhiên gọi một tiếng.
“Mộ thiếu, sao ngươi lại tới đây? Thiếu gia đâu?” Trần Đạt cười hỏi.
“Diệp Thạch đang cùng cha ta luận bàn.” Diệp Thạch tất nhiên không phải là đối thủ của Mộ Viễn Phong, nói là luận bàn, kỳ thật là Mộ Viễn Phong đang chỉ điểm Diệp Thạch.
“Như vậy à!” Trần Đạt thấp giọng nói.
Mộ Thần đánh giá Trần Đạt, trong con ngươi hiện lên vài phần dị sắc, Trần Đạt này, Mộ Thần luôn có loại cảm giác nhìn không thấu, rõ ràng là một người bình thường, nhưng mà, có đôi khi lại cho Mộ Thần một loại cảm giác rất nguy hiểm.
“Mộ thiếu…” Trần Đạt cúi đầu gọi một tiếng.
“Trần thúc, có chuyện gì không?” Mộ Thần thản nhiên hỏi.
“Mộ thiếu gia, nếu có thể, thỉnh ngươi cách hắn xa một chút.” Trần Đạt cau mày, chần chờ hồi lâu, rốt cục vẫn mở miệng.
Diệp Thạch đầu rất đơn giản, mà Mộ Thần người này, rất phức tạp, nếu không thừa dịp Diệp Thạch bây giờ còn hãm chưa đủ sâu, dừng cương trước bờ vực, về sau, Diệp Thạch có lẽ sẽ giống mẫu phụ của hắn, chờ một người đến mức buồn bực mà chết.
Mộ Thần nhìn Trần Đạt, hỏi: “Vì sao?”
“Chỉ là ta cảm thấy ngài không thích hợp với thiếu gia.” Trần Đạt nói.
Mộ Thần không để bụng cười cười, đến gần Trần Đạt một bước, nói: “Thích hợp haykhông thích hợp, không phải là ngươi có thể nói được, Diệp Thạch đã trưởng thành, ngươi quản không nổi, có một số việc, không nên cho Thạch Đầu biết được, ngươi đừng lắm mồm.” Mộ Thần híp mắt, Trần Đạt hoặc có lẽ là vì tốt cho Diệp Thạch, nhưng mà, hắn đã quản quá nhiều.
Trần Đạt nhìn sáng lạn mỉm cười trên mặt Mộ Thần, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước mang Diệp Thạch đi tìm Mộ Thần, cũng có lẽ là chuyện sai lầm.
Uông Lệ ủ rũ đứng ở một bên, sắc mặt có chút u ám.
“Phụ thân, ngươi có ba trăm vạn, phân một trăm vạn cho ta đi.” Diệp Dung nhịn không được mở miệng nói.
Diệp Tầm lập tức nổi giận, lớn tiếng mắng: “Ta đem ngươi nuôi lớn như vậy, cũng đem ngươi đưa vào Thánh Tinh học viện, đến hiện tại, ngươi còn muốn đòi tiền ta?”
Bị Diệp Tầm quở trách như vậy, trên mặt Diệp Dung nhất thời hiện lên vài phần phẫn hắn, “Thánh Tinh học viện cũng không phải là địa phương gì tốt, đệ tử trong đó một người so với một ngườicòn giàu hơn, không có nguyên thạch, sống ở bên trong quả thực giống như nô tài.”
Diệp Tầm thần tình phẫn nộ trừng Diệp Dung, nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói sao, ta đưa ngươi vào Thánh Tinh học viện là hi vọng ngươi có thể có thành tựu, trông cậy ngươi có thể chấn hưng gia tộc, kết quả, ngươi lại sốngnhư nô tài, ngươi có thể cótiền đồ một chút hay không a!”
Diệp Dung ủy khuất cắn môi, hỗn thành như vậy, cũng không phải là nguyện ý của nàng a! Trong Thánh Tinh học viện kia đệ tử xuất sắc vô số kể, nàng căn bản không biểu hiện tốt, nàng không biểu hiện tốt liền không chiếm được tài nguyên, bị những người biểu hiện nhiều càng vứt càng xa.
“Dung nhi cũng không dễ dàng, dù sao cũng có ba trăm vạn, ngươi phân năm mươi vạn cho nàng đi.” Uông Lệ đứng ở một bên nói.
Diệp Tầm phẫn nộ nói: “Ngươi im miệng cho ta, đều là ngươi cái sao chổi, đề nghị làm cái gì hàng giả, kết quả, vừa mất phu nhân lại thiệt quân.”
Hắn thiếu sòng bạc gần một trăm năm mươi vạn, hiện tại tiền lời cũng không biết tới bao nhiêu, làm sao có thể phân nhiều nguyên thạch như vậy cho Diệp Dung.
Huống chi, địa phương hắn cần dùng tiền nhiều như vậy, ba trăm vạn nguyên thạch căn bản không đủ xài.
Uông Lệ dáng điệu không tệ, nhưng mà cùng nữ tử thiên kiều bá mị ở Hoàng đô so sánh ra thì kém không chỉ một chút.
Diệp Tầm nguyên bản còn muốn sau khi lấy được nguyên thạch liền đi bao dưỡng hoa khôi, hiện giờ nguyên thạch chỉ có nhiêu đây, đừng nói là bao dưỡng, có thể thấy mặt hay không đều là vấn đề.
… …
Mộ Thần tốn một buổi sáng giải quyết chuyện của Diệp Tầm, lại tiện đường đi thăm Mộ Viễn Phong, Mộ Viễn Phong tiến cảnh nhanh chóng, đã là tam tinh võ linh.
“Phụ thân, ngươi thật đúng là dầy tích mỏng phát, đã là tam tinh võ linh rồi, nhi tử lấy ngươi làm vinh.” Mộ Thần tươi cười nhìn Mộ Viễn Phong nói.
“Đều là lấy phúc của ngươi.” Mộ Viễn Phong ôn hòa cười.
Trong tu luyện, tài nguyên là quan trọng nhất, Mộ Viễn Phong trên tay có nguyên thạch, trước kia, muốn mua một gốc tam cấp linh thảo đều không bỏ được, hiện tại tứ cấp linh thảo đều có thể tùy tiện mua, Mộ Viễn Phong còn dùng nhiều tiền thay đổi một quyển công pháp.
Hoàng đô chính là một chỗ như vậy, chỉ cần ngươi có tiền, cái gì cũng đều có thể mua được.
Mộ Viễn Phong áp lực lâu lắm rồi, trụ cột phi thường vững chắc, hiện giờ gặp được cơ duyên, tất nhiên sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Mộ Kha mấy lần gởi thư thúc giục hắn trở về, bất quá Mộ Viễn Phong đều xem nhẹ.
So sánh với phụ thân, Mộ Viễn Phong càng coi trọng nhi tử, nhiều năm như vậy, nếu không phải bị gia tộc liên lụy, hắn sớm đã thăng cấp võ linh.
Tuy rằng như thế, Mộ Viễn Phong vẫn có cảm tình với Mộ gia, mỗi tháng đều sẽ định kỳ chuyển một bút nguyên thạch qua.
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, ánh mắt có chút phức tạp.
“Phụ thân, ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?” Nhìn thần sắc của Mộ Viễn Phong, Mộ Thần cười hỏi.
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, do dự một chút, vẫn là nhịn không được mà nói: “Thần nhi, Diệp Tầm rốt cuộc saolại chọc giận ngươi, làm ngươi phí nhiều tâm sức như vậy, không chỉ phái người câu dẫn hắn, còn để cho hắn nợ nần sòng bạc.”
“Hắn xứng đáng.” Mộ Thần bình tĩnh cười, lạnh nhạt nói.
Mộ Viễn Phong có chút mờ mịt nhìn Mộ Thần, không biết là lúc nào, nhi tử luôn hồ nháo kia, đã trở thành người hắn nhận không ra, chẳng những tài hoa hơn người, hơn nữa, tâm ngoan thủ lạt.
“Thần nhi, Diệp gia cùng Mộ gia là thế giao, Diệp Tầm cũng không rất quá phận, ngươi nên đến chỗ thì dừng, khoan dung độ lượng đi.” Mộ Viễn Phong nhăn chặt mày, nói như thế nào, Diệp Tầm đều thiếu chút nữa trở thành nhạc phụ của Mộ Thần a.
Mộ Thần nâng cằm, nhìn Mộ Viễn Phong, thâm thúy nói: “Phụ thân, hết thảy đều là hắn gieo gió gặt bão, ngươi không cần đáng thương hắn, không có ta, tại Hoàng đô ngũ quang thập sắc này, Diệp Tầm cho dù làkhông có ai cản trởcũng sớm muộn gì sẽ đi đến một bước kia, ta bất quá là đẩy một chút mà thôi.”
Đối với chuyện thân sinh phụ thân của Diệp Thạch, Mộ Thần không có cùng Mộ Viễn Phong nhiều lời, có đôi khi, biết nhiều, đối với Mộ Viễn Phong mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, bất đắc dĩ thở dài, đứa con trai này, hiện tại đã hoàn toàn trưởng thành, hắn đã quản không nổi, “Ngươi có chừng mực thìtốt.”
Mộ Thần híp mắt, trong con ngươi hiện lên vài phần hàn quang, nếu không phải là Diệp Tầm cứ một lần lại một lần lòng tham không đáy, công phu sư tử ngoạm, hắn cần gì phải như thế.
Hắn rất bận, làm gì có nhiều thời gian lãng phí trên người tên kia như vậy.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Mộ Viễn Phong nói.
Mộ Thần nâng mắt lên, hỏi: “Vâng?”
“Có người đang điều tra về Bách Quyết Luyện Thể, hình như là một cỗ thế lực lớn.” Sắc mặt Mộ Viễn Phong nghiêm túc.
Mộ Thần híp mắt, nói: “Thật không?”
Mộ Viễn Phong gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Đối phương tựa hồ tốn thậtlớn khí lực tìm kiếm Bách Quyết Luyện Thể, kỳ thật pháp quyết này tuy rằng không tồi, nhưng mà cũng không nên làm cho đối phương hưng sư động chúng a!”
Mộ Thần cười cười, nói: “Có lẽ pháp quyết này đối với đối phương có trọng dụng đi.”
Là Lục Nghiêu chuẩn bị xuất hiện sao? Nguyên chủ Mộ Thần chính là chết trên tay gia hỏa này a! Thậm chí còn có Mộ Viễn Phong và Diệp Thạch.
Chì là, lúc này đây, không biết là hươu chết về tay ai.
… …
“Trần thúc, ngươi kéo ta ra đây làm gì?” Diệp Thạch bị Trần Đạt kéo cánh tay đi về phía trước, không hiểu mà hỏi.
“Tên khốn Diệp Tầm kia, lại tìm ngươi phiền toái?” Sắc mặt Trần Đạt ngưng trọng hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Trên tay hắn có đồ vật của thân sinh phụ thân ta, ra giá sáu ngàn vạn để ta mua, ta đáp ứng hắn, hắn còn muốn đưa hàng giả cho ta, Mộ Thần dưới cơn nóng giận, trả giá còn ba trăm vạn.”
Việc này cũng không phải là chuyện gì tốt, Diệp Thạch nói lời ít mà ý nhiều.
“Trên tay Diệp Tầm cư nhiên có đồ vật của phụ thân ngươi?” Trần Đạt tràn đầy kinh ngạc hỏi.
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Mộ Thần trả giá ba trăm vạn, Diệp Tầm đồng ý sao?” Trần Đạt tiếp tục hỏi.
“Đồng ý! Nghe nói, Diệp Tầm thiếu nợ sòng bạc, đến kỳ còn không trả thì chỉ có một đường chết, nếu không phải là như thế, chỉ sợ hắn còn muốn cùng chúng ta dây dưa một chút, vận khí của chúng ta thật tốt a.” Diệp Thạch có chút may mắn mà nói, thời điểm Mộ Thần nói một nhịp hai tán, trong lòng hắn kỳ thật có chút lo lắng.
Trần Đạt cười lạnh một chút, bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu, ngươi thật cho rằng, các ngươi là vận khí tốt?”
Diệp Thạch khó hiểu nhìn Trần Đạt, có chút kỳ quái hỏi: “Không phải là vận khí tốt thì là cái gì?”
“Mộ Thần sai người câu dẫn Diệp Tầm, còn sai người sòng bạc làm cho Diệp Tầm thua nợ.” Trần Đạt nhẹ hít một hơi nói.
Diệp Thạch mở to mắt, không dám tin mà nhìn Trần Đạt, “A! Trần thúc, ngươi khôngphải là nghĩ sai rồi đi, Mộ Thần không phải là người như thế.”
Trần Đạt lắc lắc đầu, lo lắng mà nói: “Ngươi a! Đem sự tình đều nghĩ đơn giản.”
Đối với Mộ Thần, Trần Đạt không biết nên đánh giá như thế nào, Mộ Thần có tư chất, có tài hoa, có thực lực, quả thực không thể xoi mói.
Chính là, vấn đề liền ở trên việc không thể xoi mói này, một người như vậy, thiếu gia đầu đơn giản nhà mình có thể giữ chặt sao?
Năm đó, phụ thân của Diệp Thạch, tựa hồ chính là một người không thể xoi mói như vậy a!
Nguyên bản Trần Đạt cảm thấy có lẽ nhân từ là nhược điểm của hắn, chỉ là hiện tại hắn lại phát hiện, Mộ Thần ở mặt ngoài không lạnh không nóng, bình dị gần gũi, nhưng mà nếu chạm vào nghịch lân của hắn, hắn sẽ có đầy đủ tâm ngoan thủ lạt.
Diệp Thạch cúi đầu, đôi mắt biến ảo bất định, “Không quản Mộ Thần là hạng người gì, hắn đều là Mộ Thần!”
Trần Đạt bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, bộ dạng này của Diệp Thạch, muốn hắn đề phòng Mộ Thần sợ là không có khả năng, chỉ hy vọng Mộ Thần đối với Diệp Thạch là thật lòng, nếu không, thiếu gia nhà mình sợ là sẽ bước lên con đường của mẫu phụ hắn, nghĩ đến Khúc Tâm Dương, trong con ngươi Trần Đạt hiện lên lo lắng thật sâu.
… …
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, thản nhiên hỏi: “Ngươi cùng Trần thúc đi đâu vậy?”
Diệp Thạch có chút chột dạ cúi đầu, nói: “Không đi đâu hết, chỉ ra bên ngoài đi dạo một chút.”
“Nhìn trúng cái gì sao?” Tuy rằng nhìn thấu Diệp Thạch có tâm sự, Mộ Thần cũng không có hỏi đầu hỏi đuôi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không có.”
Diệp Thạch lấy thẻ nguyên thạch ra, nói với Mộ Thần: “Bởi vì mua quyển sách kia của phụ thân ta chỉ dùng ba trăm vạn nguyên thạch, hiện tại trong thẻ của ta cònhơn sáungàn vạn nguyên thạch.”
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, mỉm cười nói: “Ngươi giữ đi, nhìn trúng cái gì liền mua, không cần khách khí, cũng không cần tiếc nguyên thạch.”
“Nhưng mà, ta không xài nhiều như vậy.” Diệp Thạch có chút buồn rầu mà nói.
Mộ Thần không cho là đúng, nói: “Luôn có chỗ dùng.”
Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Được rồi.”
Diệp Thạch từ trong nhẫn không gian lấy ra một quyển sách, có chút bất mãn mà nói: “Diệp Tầm sẽ không lại lừa ta đi, sách này thoạt nhìn giống rác rưởi vậy.”
Mộ Thần lại không cho là đúng: “Ngươi có biết sách này là chất liệu gỗ gì không.”
Diệp Thạch sửng sốt một chút, hắn còn thật nhìn không ra, sách này là cái chất liệu gỗ gì.
Mộ Thần nhìn Diệp Thạch quyển sách trên tay, nói: “Đừng quá coi thường nó, ta vẫn luôn cảm thấy quyển sách này không đơn giản.”
“Ba trăm vạn nguyên thạch lận đấy, thoạt nhìn như là hàng tiện nghi, nếu thật sự là hàng tiện nghi liền thiệt thòi lớn a.” Diệp Thạch ôm sách trên tay, rầu rĩ nói.
Mộ Thần thản nhiên cười, ba trăm vạn mà thôi, liền tính ra giá sáu ngàn vạn, Diệp Thạch cũng vẫn sẽ đồng ý, chỉ ba trăm vạn, xác thực rất tiện nghi, hoàn hảo Diệp Tầm là một tên mềm yếu, nếu thực lực người này mạnh hơn một chút, thật không dễ thu thập.
“Trần thúc.” Mộ Thần đi vào phòng bếp, nhìn thấy Trần Đạt đang vội trước vội sau, thản nhiên gọi một tiếng.
“Mộ thiếu, sao ngươi lại tới đây? Thiếu gia đâu?” Trần Đạt cười hỏi.
“Diệp Thạch đang cùng cha ta luận bàn.” Diệp Thạch tất nhiên không phải là đối thủ của Mộ Viễn Phong, nói là luận bàn, kỳ thật là Mộ Viễn Phong đang chỉ điểm Diệp Thạch.
“Như vậy à!” Trần Đạt thấp giọng nói.
Mộ Thần đánh giá Trần Đạt, trong con ngươi hiện lên vài phần dị sắc, Trần Đạt này, Mộ Thần luôn có loại cảm giác nhìn không thấu, rõ ràng là một người bình thường, nhưng mà, có đôi khi lại cho Mộ Thần một loại cảm giác rất nguy hiểm.
“Mộ thiếu…” Trần Đạt cúi đầu gọi một tiếng.
“Trần thúc, có chuyện gì không?” Mộ Thần thản nhiên hỏi.
“Mộ thiếu gia, nếu có thể, thỉnh ngươi cách hắn xa một chút.” Trần Đạt cau mày, chần chờ hồi lâu, rốt cục vẫn mở miệng.
Diệp Thạch đầu rất đơn giản, mà Mộ Thần người này, rất phức tạp, nếu không thừa dịp Diệp Thạch bây giờ còn hãm chưa đủ sâu, dừng cương trước bờ vực, về sau, Diệp Thạch có lẽ sẽ giống mẫu phụ của hắn, chờ một người đến mức buồn bực mà chết.
Mộ Thần nhìn Trần Đạt, hỏi: “Vì sao?”
“Chỉ là ta cảm thấy ngài không thích hợp với thiếu gia.” Trần Đạt nói.
Mộ Thần không để bụng cười cười, đến gần Trần Đạt một bước, nói: “Thích hợp haykhông thích hợp, không phải là ngươi có thể nói được, Diệp Thạch đã trưởng thành, ngươi quản không nổi, có một số việc, không nên cho Thạch Đầu biết được, ngươi đừng lắm mồm.” Mộ Thần híp mắt, Trần Đạt hoặc có lẽ là vì tốt cho Diệp Thạch, nhưng mà, hắn đã quản quá nhiều.
Trần Đạt nhìn sáng lạn mỉm cười trên mặt Mộ Thần, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước mang Diệp Thạch đi tìm Mộ Thần, cũng có lẽ là chuyện sai lầm.
/390
|