Một nam nhân mặc áo gấm đi lại lạnh lùng nhìn cô. Cô vừa nghe tiếng cũng ngẩng đầu lên.
- Chết tiệt! Tên này chẳng phải Thất vương gia sao? Hắn thả dê đó chuồn là thượng sách.
. Cô than vãn trong lòng tự trách tại sao lại bỏ đi không nói tiếng nào với hắn hại cô phải lạc ở chốn lạ còn gặp kẻ biến thái này nữa.
- Cửu vương phi. Muội làm gì ở đây?
. Hắn nhận ra người quen liền nhướng mày hỏi.
- Ta...muội đến thỉnh an mẫu hậu, nhưng muội bị lạc rồi.
- Mẫu hậu ở cung Phượng Loan mà, còn ở đây là cung Minh Phụng. Để ta dẫn muội đi.
- Hắn muốn dẫn mình đi? Có nên đi hay không? Đi đi chắc không sao dù sao đây cũng là hoàng cung mình cũng đường đường là vương phi hắn chắc là không muốn chuốc rắc rối vào thân.
. Cô nghĩ rồi đứng lên đi theo hắn, trên đường trò chuyện cô cũng thấy hắn chịu mở lòng với cô, nhìn hai người cũng rất thân mật hợp ý nhau.
- Huynh tên gì?
- Ta là Lý Quốc Hạo. Cứ gọi là Hạo được rồi.
- Muội tên...
- Hàn Tuệ.
- Sao huynh biết?
- Lần trước ta còn thỉnh phụ hoàng ban hôn nàng cho ta? Sao ta lại không biết, muội ngốc quá.
- Dán nói muội ngốc hã?
. Cô đưa nấm đấm lên đùa với hắn, hắn liền xoa đầu cô thủ thỉ.
- Nàng rất đáng yêu!
. Cô đỏ mặt cười ngượng.
- Ta biết mà không cần huynh nói.
. Tay hắn trượt xuống má còn chạm nhẹ vào môi cô nữa.
- Hạo! Đừng...
. Cô vội nắm tay kéo ra.
- Buông!
. Phong từ đâu xuất hiện thấy cảnh này, liền cảm thấy một cơn nóng giận chạy khắp người. Cô vội buông tay Hạo ra chạy về phía Phong.
- Phong! Không như ngươi nghĩ đâu, ta với huynh ấy không có gì hết!
. Phong không để tâm mặt mày đỏ lên, gầm to.
- Ta không muốn thấy cảnh này lần nào nữa, NÀNG ẤY LÀ CỦA TA!
. Nói rồi hắn nắm tay cô bỏ đi, đi được một đoạn, do hắn nắm tay cô đau quá cô liền giật tay lại.
- Ngươi làm gì tức giận như thế hã? Ngươi nắm tay ta đỏ hết rồi nè.
. Cô chìa tay ra cho hắn xem uất ức nói.
- Tại sao lại cho hắn nắm tay, tại sao để cho hắn xoa đầu? Còn ta thì không được.
- Ngươi bị gì vậy? Đã nói không như ngươi nghĩ mà. Với lại do ngươi nắm tay ta mạnh quá ta đau.
. Vừa dứt lời cô bị hắn ôm vào lòng, từ từ môi chạm môi cuốn vào sự ngọt ngào đó, cô cũng lặng người đứng chôn chân tại chỗ, khi rời khỏi chỗ mềm mại đó hắn liền đẩy cô ra.
- Lần sau ngươi không được để nam nhân khác chạm vào ngoại trừ ta, có hiểu không?
. Nói rồi hắn bỏ đi, để cô lon ton theo sau mang theo sự khó hiểu.
. Hắn dẫn cô đến một nơi rất lộng lẫy uy nghiêm, cô hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ kia nuốt nước miếng ừng ực...
- Dát vàng...dát vàng...dát vàng...
. Trên đầu cô có những vàng ròng đang bay lơ lửng, đang ngẩn ngơ thì bị một giọng nói cắt ngang suy nghĩ.
- Tham kiến mẫu hậu
. Cô vừa nghe liền giật mình lúng túng bắt chước Phong.
- Tham kiến hoàng hậu.
. Người phụ nữ ngồi trên cao kia quý phái nhẹ lắc đầu nhưng môi vẫn nở nụ cười với cô làm cô ngây người ra.
- Quả thật rất đẹp!
. Cô buộc miệng nói ra, khi nhận thấy mình vừa nói gì liền đưa tay che miệng cuối đầu xuống như sợ bị phạt lỗi.
- Tuệ nhi! Con đã là người của Phong thì phải gọi ta một tiếng mẫu hậu chứ.
. Bà hiền hậu nhắc nhở cô, rồi ngoắc tay bảo cô lên ngồi cạnh bà. Cô cũng nhẹ nhàng đi đến, rót một ly trà hầu lão nương kề cạnh.
- Mẫu hậu mời người dùng trà.
. Cô lễ phép làm cho bà hài lòng, suốt buổi bà cứ ngắm cô không thôi.
- Phong nhi, con lấy được một người như Hàn Tuệ đây quả thật là rất có phúc, con không được ăn hiếp nó, còn con nếu Phong nhi có làm gì cứ đến tìm ta, ta sẽ làm chủ cho con.
. Cô nhìn bà với cặp mắt long lanh như biết ơn rồi xoay qua nhìn Phong đắc chí cười nham hiểm. Phong đứng đó bĩu môi nghênh mặt.
- Mẫu hậu, vừa nãy Phong bỏ con, để con đi lạc qua cung Minh Phụng, con thật sự rất sợ a~
- Phong! Có phải như lời Tuệ nhi nói?
- Do nàng ta đi trước không nói năng tiếng nào con đâu biết.
- Mẫu hậu...
. Cô nhéo vào tay thật đau để nước mắt trào ra, không may cho cô hành động đó đã lọt vào mắt của phu quân yêu dấu.
- Phong nhi! Ta phạt con...
. Cô cười đắc thắng vì đã có một chỗ dựa hoàn hảo, nhưng tự đắc chưa được bao lâu thì cô lại bị đơ ngây ra, lỗ tai như lùng bùng, trơ mắt ra nhìn Phong cười trêu cô.
- Ta phạt con trong vòng 6 tháng phải có tin vui cho ta, nếu không phải ra ải biên cương 1 năm.
- Omg! Mẫu hậu lời này không nói đùa được đâu.
. Cô nói như muốn khóc nhõng nhẽo níu tay áo của bà.
- Còn con trong 6 tháng phải tẩm bổ thân thể cho tốt, ta rất muốn có cháu ẵm bồng rồi!
- Mẫu hậu là do con bỏ đi không liên quan đến Phong, người rút lại hình phạt có được không?
. Phong khoanh tay nhìn cô lắc đầu mà cười.
- Nương tử! Đó là trách nhiệm của ta không cần mẫu hậu phạt ta cũng sẽ tự khắc làm.
- Phong nhi nói chí phải, thôi ta mệt rồi, cũng đã trễ các con mau hồi phủ.
. Cô cắn răng bặm môi trợn mắt với Phong, dáng vẻ cô bây giờ như một tiểu nha đầu trẻ con, hảo đáng yêu a~ Cô và Phong cùng hồi phủ, trên xe ngựa không ai nói ai một tiếng nào, cô cũng thiếp đi do mệt mỏi. Đến nơi Phong cũng chẳng thèm kêu cô dậy tự ý bế cô lên rồi hướng thẳng về phòng.
----------
. Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày, hắn cũng đã lên triều đến trưa mới hồi phủ, cô lợi dụng thời cơ quý báu này mà lẻn ra ngoài.
- Tiểu Xuân! Chút nữa ta với em ra ngoài chơi đi. Ta sắp chết vì chán ở đây rồi.
- Em đi chuẩn bị liền đây.
. Tiểu Xuân đi một mạch ra ngoài để lại cô trong phòng hí hoáy lấy dưới gối ra rất nhiều ngân lượng.
- Cũng may khi xuất giá có chuẩn bị trước.
. Có lẽ không ai biết được cô có một sở thích rất lạ, thích đếm tiền, mỗi khi thấy tiền mắt cô liền sáng chưng, đặc biệt càng nhiều tiền cô lại càng phấn khởi nhưng cô lại rất tiết kiệm. Ở hiện đại tự thân cô phải đi làm để bươm trải cuộc sống mưu sinh, tiền sinh hoạt tiền học. Vì vậy nên cô không tiêu tiền xa hoa (khoản này có lợi cho chú Phong chứ bà này ăn xài là tán gia bại sản) Một lát sau khi chuẩn bị xong cô cùng tiểu Xuân đi ra ngoài, cô lê la hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác để... Trả giá!
- Sấp vải này cũng bình thường lấy 10 quan thôi.
- bán như vậy sao chúng tôi có vốn làm ăn, sáng nay tôi còn chưa buôn bán được gì mà cô đến đây trả giá thôi đi đi.
- Đi thì đi.
. Cô bực bội vì không mua được bước ra ngoài nhưng cô thật tiếc, sấp vải đó quả thật rất đẹp, cô rất thích.
- Ông chủ! Lấy tôi sấp vải đó, bao nhiêu tôi cũng trả.
. Cô nghe giọng quen liền quay đầu lại.
- Cửu vương phi! Tỷ cũng ở đây à?
- Kia chẳng phải là Hàn Sương sao? Từ lúc làm Thất vương phi đến giờ trông nàng ta cũng chua ngoa phần hơn.
. Cô nghĩ trong lòng rồi định bước đi, cô vốn dĩ chẳng muốn trò chuyện cùng loại người này.
- Tỷ tỷ! Chẳng phải tỷ rất thích sấp vải này hay sao? Ta cho tỷ.
- Cảm tạ, vốn dĩ ta muốn mua vải may áo mới cho các nha hoàn dưới bếp.
- Thật không biết lễ nghĩa, quà cáp muội tặng tỷ lại đem cho nha hoàn, không biết cửu vương gia dạy dỗ tỷ ra sao?
- Chí ít vương gia nhà ta không dạy vương phi cách tiêu tiền hao phí.
. Cô nói rồi cười hớn hở bỏ đi, muội muội phía sau cô mặt đằng đằng sát khí, ả ta kêu một nô tài lại nói to nhỏ.
- Tiểu thư, người đã đói chưa?
- Bụng ta kêu rống nảy giờ nè, em chạy đi mua mấy cái màn thầu cho ta đi.
. Tiểu Xuân chạy đi một lúc lâu nhưng không hiểu sao gần đến trưa rồi mà vẫn chưa thấy làm cô sốt ruột đứng ngồi không yên.
- Tiểu Xuân này thiệt tình, chắc ngủ ở đâu luôn rồi, đi đâu mất tiêu không biết.
. Cô như đang ngồi trên đống lửa cứ loay hoay tìm Tiểu Xuân, một người mặt bị che bởi khăn đen đi lại dùi vào tay cô một tờ giấy, cô chưa kịp gọi người thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Vội mở ra xem.
- Muốn cứu xú nha đầu kia hãy ngoan ngoãn một mình đi đến Thanh Lâu Các.
. Cô nhíu mày suy nghĩ.
- Là ai? Ai cả gan dám đụng đến người của Hàn Tuệ cô!
- Chết tiệt! Tên này chẳng phải Thất vương gia sao? Hắn thả dê đó chuồn là thượng sách.
. Cô than vãn trong lòng tự trách tại sao lại bỏ đi không nói tiếng nào với hắn hại cô phải lạc ở chốn lạ còn gặp kẻ biến thái này nữa.
- Cửu vương phi. Muội làm gì ở đây?
. Hắn nhận ra người quen liền nhướng mày hỏi.
- Ta...muội đến thỉnh an mẫu hậu, nhưng muội bị lạc rồi.
- Mẫu hậu ở cung Phượng Loan mà, còn ở đây là cung Minh Phụng. Để ta dẫn muội đi.
- Hắn muốn dẫn mình đi? Có nên đi hay không? Đi đi chắc không sao dù sao đây cũng là hoàng cung mình cũng đường đường là vương phi hắn chắc là không muốn chuốc rắc rối vào thân.
. Cô nghĩ rồi đứng lên đi theo hắn, trên đường trò chuyện cô cũng thấy hắn chịu mở lòng với cô, nhìn hai người cũng rất thân mật hợp ý nhau.
- Huynh tên gì?
- Ta là Lý Quốc Hạo. Cứ gọi là Hạo được rồi.
- Muội tên...
- Hàn Tuệ.
- Sao huynh biết?
- Lần trước ta còn thỉnh phụ hoàng ban hôn nàng cho ta? Sao ta lại không biết, muội ngốc quá.
- Dán nói muội ngốc hã?
. Cô đưa nấm đấm lên đùa với hắn, hắn liền xoa đầu cô thủ thỉ.
- Nàng rất đáng yêu!
. Cô đỏ mặt cười ngượng.
- Ta biết mà không cần huynh nói.
. Tay hắn trượt xuống má còn chạm nhẹ vào môi cô nữa.
- Hạo! Đừng...
. Cô vội nắm tay kéo ra.
- Buông!
. Phong từ đâu xuất hiện thấy cảnh này, liền cảm thấy một cơn nóng giận chạy khắp người. Cô vội buông tay Hạo ra chạy về phía Phong.
- Phong! Không như ngươi nghĩ đâu, ta với huynh ấy không có gì hết!
. Phong không để tâm mặt mày đỏ lên, gầm to.
- Ta không muốn thấy cảnh này lần nào nữa, NÀNG ẤY LÀ CỦA TA!
. Nói rồi hắn nắm tay cô bỏ đi, đi được một đoạn, do hắn nắm tay cô đau quá cô liền giật tay lại.
- Ngươi làm gì tức giận như thế hã? Ngươi nắm tay ta đỏ hết rồi nè.
. Cô chìa tay ra cho hắn xem uất ức nói.
- Tại sao lại cho hắn nắm tay, tại sao để cho hắn xoa đầu? Còn ta thì không được.
- Ngươi bị gì vậy? Đã nói không như ngươi nghĩ mà. Với lại do ngươi nắm tay ta mạnh quá ta đau.
. Vừa dứt lời cô bị hắn ôm vào lòng, từ từ môi chạm môi cuốn vào sự ngọt ngào đó, cô cũng lặng người đứng chôn chân tại chỗ, khi rời khỏi chỗ mềm mại đó hắn liền đẩy cô ra.
- Lần sau ngươi không được để nam nhân khác chạm vào ngoại trừ ta, có hiểu không?
. Nói rồi hắn bỏ đi, để cô lon ton theo sau mang theo sự khó hiểu.
. Hắn dẫn cô đến một nơi rất lộng lẫy uy nghiêm, cô hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ kia nuốt nước miếng ừng ực...
- Dát vàng...dát vàng...dát vàng...
. Trên đầu cô có những vàng ròng đang bay lơ lửng, đang ngẩn ngơ thì bị một giọng nói cắt ngang suy nghĩ.
- Tham kiến mẫu hậu
. Cô vừa nghe liền giật mình lúng túng bắt chước Phong.
- Tham kiến hoàng hậu.
. Người phụ nữ ngồi trên cao kia quý phái nhẹ lắc đầu nhưng môi vẫn nở nụ cười với cô làm cô ngây người ra.
- Quả thật rất đẹp!
. Cô buộc miệng nói ra, khi nhận thấy mình vừa nói gì liền đưa tay che miệng cuối đầu xuống như sợ bị phạt lỗi.
- Tuệ nhi! Con đã là người của Phong thì phải gọi ta một tiếng mẫu hậu chứ.
. Bà hiền hậu nhắc nhở cô, rồi ngoắc tay bảo cô lên ngồi cạnh bà. Cô cũng nhẹ nhàng đi đến, rót một ly trà hầu lão nương kề cạnh.
- Mẫu hậu mời người dùng trà.
. Cô lễ phép làm cho bà hài lòng, suốt buổi bà cứ ngắm cô không thôi.
- Phong nhi, con lấy được một người như Hàn Tuệ đây quả thật là rất có phúc, con không được ăn hiếp nó, còn con nếu Phong nhi có làm gì cứ đến tìm ta, ta sẽ làm chủ cho con.
. Cô nhìn bà với cặp mắt long lanh như biết ơn rồi xoay qua nhìn Phong đắc chí cười nham hiểm. Phong đứng đó bĩu môi nghênh mặt.
- Mẫu hậu, vừa nãy Phong bỏ con, để con đi lạc qua cung Minh Phụng, con thật sự rất sợ a~
- Phong! Có phải như lời Tuệ nhi nói?
- Do nàng ta đi trước không nói năng tiếng nào con đâu biết.
- Mẫu hậu...
. Cô nhéo vào tay thật đau để nước mắt trào ra, không may cho cô hành động đó đã lọt vào mắt của phu quân yêu dấu.
- Phong nhi! Ta phạt con...
. Cô cười đắc thắng vì đã có một chỗ dựa hoàn hảo, nhưng tự đắc chưa được bao lâu thì cô lại bị đơ ngây ra, lỗ tai như lùng bùng, trơ mắt ra nhìn Phong cười trêu cô.
- Ta phạt con trong vòng 6 tháng phải có tin vui cho ta, nếu không phải ra ải biên cương 1 năm.
- Omg! Mẫu hậu lời này không nói đùa được đâu.
. Cô nói như muốn khóc nhõng nhẽo níu tay áo của bà.
- Còn con trong 6 tháng phải tẩm bổ thân thể cho tốt, ta rất muốn có cháu ẵm bồng rồi!
- Mẫu hậu là do con bỏ đi không liên quan đến Phong, người rút lại hình phạt có được không?
. Phong khoanh tay nhìn cô lắc đầu mà cười.
- Nương tử! Đó là trách nhiệm của ta không cần mẫu hậu phạt ta cũng sẽ tự khắc làm.
- Phong nhi nói chí phải, thôi ta mệt rồi, cũng đã trễ các con mau hồi phủ.
. Cô cắn răng bặm môi trợn mắt với Phong, dáng vẻ cô bây giờ như một tiểu nha đầu trẻ con, hảo đáng yêu a~ Cô và Phong cùng hồi phủ, trên xe ngựa không ai nói ai một tiếng nào, cô cũng thiếp đi do mệt mỏi. Đến nơi Phong cũng chẳng thèm kêu cô dậy tự ý bế cô lên rồi hướng thẳng về phòng.
----------
. Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày, hắn cũng đã lên triều đến trưa mới hồi phủ, cô lợi dụng thời cơ quý báu này mà lẻn ra ngoài.
- Tiểu Xuân! Chút nữa ta với em ra ngoài chơi đi. Ta sắp chết vì chán ở đây rồi.
- Em đi chuẩn bị liền đây.
. Tiểu Xuân đi một mạch ra ngoài để lại cô trong phòng hí hoáy lấy dưới gối ra rất nhiều ngân lượng.
- Cũng may khi xuất giá có chuẩn bị trước.
. Có lẽ không ai biết được cô có một sở thích rất lạ, thích đếm tiền, mỗi khi thấy tiền mắt cô liền sáng chưng, đặc biệt càng nhiều tiền cô lại càng phấn khởi nhưng cô lại rất tiết kiệm. Ở hiện đại tự thân cô phải đi làm để bươm trải cuộc sống mưu sinh, tiền sinh hoạt tiền học. Vì vậy nên cô không tiêu tiền xa hoa (khoản này có lợi cho chú Phong chứ bà này ăn xài là tán gia bại sản) Một lát sau khi chuẩn bị xong cô cùng tiểu Xuân đi ra ngoài, cô lê la hết cửa tiệm này đến cửa tiệm khác để... Trả giá!
- Sấp vải này cũng bình thường lấy 10 quan thôi.
- bán như vậy sao chúng tôi có vốn làm ăn, sáng nay tôi còn chưa buôn bán được gì mà cô đến đây trả giá thôi đi đi.
- Đi thì đi.
. Cô bực bội vì không mua được bước ra ngoài nhưng cô thật tiếc, sấp vải đó quả thật rất đẹp, cô rất thích.
- Ông chủ! Lấy tôi sấp vải đó, bao nhiêu tôi cũng trả.
. Cô nghe giọng quen liền quay đầu lại.
- Cửu vương phi! Tỷ cũng ở đây à?
- Kia chẳng phải là Hàn Sương sao? Từ lúc làm Thất vương phi đến giờ trông nàng ta cũng chua ngoa phần hơn.
. Cô nghĩ trong lòng rồi định bước đi, cô vốn dĩ chẳng muốn trò chuyện cùng loại người này.
- Tỷ tỷ! Chẳng phải tỷ rất thích sấp vải này hay sao? Ta cho tỷ.
- Cảm tạ, vốn dĩ ta muốn mua vải may áo mới cho các nha hoàn dưới bếp.
- Thật không biết lễ nghĩa, quà cáp muội tặng tỷ lại đem cho nha hoàn, không biết cửu vương gia dạy dỗ tỷ ra sao?
- Chí ít vương gia nhà ta không dạy vương phi cách tiêu tiền hao phí.
. Cô nói rồi cười hớn hở bỏ đi, muội muội phía sau cô mặt đằng đằng sát khí, ả ta kêu một nô tài lại nói to nhỏ.
- Tiểu thư, người đã đói chưa?
- Bụng ta kêu rống nảy giờ nè, em chạy đi mua mấy cái màn thầu cho ta đi.
. Tiểu Xuân chạy đi một lúc lâu nhưng không hiểu sao gần đến trưa rồi mà vẫn chưa thấy làm cô sốt ruột đứng ngồi không yên.
- Tiểu Xuân này thiệt tình, chắc ngủ ở đâu luôn rồi, đi đâu mất tiêu không biết.
. Cô như đang ngồi trên đống lửa cứ loay hoay tìm Tiểu Xuân, một người mặt bị che bởi khăn đen đi lại dùi vào tay cô một tờ giấy, cô chưa kịp gọi người thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Vội mở ra xem.
- Muốn cứu xú nha đầu kia hãy ngoan ngoãn một mình đi đến Thanh Lâu Các.
. Cô nhíu mày suy nghĩ.
- Là ai? Ai cả gan dám đụng đến người của Hàn Tuệ cô!
/56
|