Nó bay lên võ đài ánh mắt lạnh lùng nhìn tên Liêm Hoa kia,hiện nó mặc một thân màu trắng,khuôn mặt được che đi bởi chiếc mặt nạ nó nhờ nhỏ làm cho dụ gì mấy chuyện thêu thùa,khéo tay thì không ai qua nhỏ,nhỏ làm cho nó chiếc mặc nạ màu đỏ cam bên phải gắn vài viên ngọc và lông phượng hoàng,hôm trước nhỏ vào kinh thành đi dạo mua được.
Tuy được chiếc mặc nạ che đi một nửa khuôn mặt nhưng người ta thấy được vẻ đẹp ma mị của nó ánh mắt lạnh lùng từ cơ thể phát ra hàn khí khiến người đối diện không rét mà run.Từ khi xuyên đến đây nó nói nhiều hơn cười nhiều hơn nhưng hôm nay đứng trước mặt bọn họ.
Là Nguyệt Tuyết của thờ Hiện Đại lạnh lùng,lãnh đạm,từ lúc 8tuổi nó và nhỏ trên mặt đã không còn hiện diện nét cười phải đối mặt với đợt huấn luyện khắc nghiệt trải qua bao nhiêu sinh tử nó trở nên tàn độc lạnh lùng hơn,nhưng khi trở về thì xuyên không nó đến nơi này được cưng chiều sống thoải mái nên quên luôn con người trước đây,nhưng bây giờ đứng trước họ là Nguyệt Tuyết giết người không chớp mắt.
-Ngươi là ai, tên Liêm Hoa kia nhìn nó hỏi hắn trước hàn khí của nó có chút kinh hãi lên tiếng hỏi.
-Không cần biết,ra tay. Nó giọng lạnh lùng không thèm để ý câu hỏi của hắn.
Hắn thấy nó không xem mình ra gì tức giận đem phi đao phóng về phía nó như mưa nó tránh né rất dể dàng trên mặt nở nụ cười ma mị.
-Người ta nói khi dùng ám khí tâm phải tịnh mức độ chính xác mới cao,xem ra Liêm Hoa phó chủ tâm tình không tốt.
Hắn chợt sững người một chút rồi tức giận hét.''Ngươi câm miệng.''Tiếp tục đánh lần này hắn không dùng phi đao nửa mà sử dụng võ công ra chiêu đánh nó,nó không đánh trả nhanh nhẹn né từng chiêu của hắn,hắn càng đánh càng thấm mệt.
-Liêm Hoa phó ban ra tay đã đủ giờ đến lượt ta,ánh mắt chợt lạnh một tia đỏ rực hiện lên,đưa tay ra dưới cánh tay nó xuất hiện một phi đao, phập...phi đao được nó phóng ra trúng ngay tim hắn lập tức hắn co lại đau đớn la hét sao đó cơ thể hắn chỉ còn lại mộ bãi nước vàng.
Mọi người thấy cảnh vừa xảy ra hoản sợ,ánh mắt của Hắc Diệp chợt loé lên.''Hoá Thi Phấn.'' Bạch Diệp nghe Hắc Diệp biết loại độc đó ánh mắt khó hiểu nhìn Hắc Diệp,Hắc Diệp hiểu ý giải thích.
-Hoá Thi phấn là chắc độc giết người không để lại chứng cứ,chỉ dùng một chút phấn rắc lên hung khí gặp máu tức khắc sẽ khiến người trúng độc biến thành một bãi nước vàng,loại độc này rất hiếm.
Bạch Diệp nghe xong ánh mắt nhìn đối phương có một tia hổn loạn''không tầm thường'' Bích Ngọc cô nương muốn ta giúp hắn làm Bang chủ ta đã hứa tuyệt nhiên không nhún tay vào, xem ra thắng Hắc Diệp và Cái tên hoa lá cành kia phải nhờ vào bản lĩnh ngươi rồi.
-Chủ nhân xem ra người này không tầm thường.
Tên Nam Cung Thần Chủ kia trong kiệu nở một nụ cười ma mị nhìn về phía nó nhẹ nhàng nói. ''Xem ra Bang chủ đã định''
Về phía nó,ánh mắt lạnh lùng vẫn không dao động cất tiếng hỏi.''Xin hỏi còn ai muốn cùng các hạ luận võ.'' Tất cả im lặng.
-Được xem như vị công tử nàu đã thắng bây giờ chỉ cần thắng chúng ta nửa Phượng Hoàng Bang do người tiếp quản.Bạch Diệp lên tiếng sao đó trực tiếp bay lên võ đài.
-Xin hỏi cao danh công tử.
-Ta tên Tử Kì.
-Tử Kì công tử đắc tội,nói rồi tiếng đến đánh nó,nhìn ai củg biết hắn đang nhường nó,nó củg đoán phần nào lý do trực tiếp tiếp cận kề dao vô cổ hắn.
-Ngươi thua.
Mọi người ai củng sững sờ việc vừa mới xảy ra,Bạch Diệp vang danh là người ai nghe danh củng sợ hôm nay lại bị hạ dễ như vậy ngạc nhiên vô cùng. Ánh mắt nó lãnh đạm càng sâu
nhìn hắn,nó muốn trực tiếp đấu với hắn công bằng,những người như bọn hắn muốn họ trung thành phải thật sự cho họ phục nếu không khó làm việc,nhưng nếu hắn đã vì Bích Ngọc tỷ nhường nó một phần, nó đành tuỳ theo, sao này làm cho hắn tâm phục khẩu phục sau cũng được.
Bây giờ chỉ còn hai người,chợt có một cánh hoa hồng phi đến Hắc Diệp hắn nhanh chóng bắt lấy trên cánh hoa có một bức thư hắn mở ra xem đôi mày nhíu lại.''ý trời.'' Bay lên võ đài chầm chậm nói.
-Hôm nay Hoa công tử bị thương không tham được coi như nhận thua,nếu như công tử thắng được ta thì người là Bang chủ.
Ánh mắt nó khẽ động ''Được,mời.''
Hắc Bạch phóng kim châm về phía nó,nó.....
T/g: Mọi người đọc truyện thấy hay cmt cho mình có động lực viết truyện nha,truyện của mình theo lối nử cường,nhưng sao này hai nữ chính chúng ta vẫn bị ngược hix hix,Chương 18,19gì đó nam chính nữ chính về một nhà hôhô.
Tuy được chiếc mặc nạ che đi một nửa khuôn mặt nhưng người ta thấy được vẻ đẹp ma mị của nó ánh mắt lạnh lùng từ cơ thể phát ra hàn khí khiến người đối diện không rét mà run.Từ khi xuyên đến đây nó nói nhiều hơn cười nhiều hơn nhưng hôm nay đứng trước mặt bọn họ.
Là Nguyệt Tuyết của thờ Hiện Đại lạnh lùng,lãnh đạm,từ lúc 8tuổi nó và nhỏ trên mặt đã không còn hiện diện nét cười phải đối mặt với đợt huấn luyện khắc nghiệt trải qua bao nhiêu sinh tử nó trở nên tàn độc lạnh lùng hơn,nhưng khi trở về thì xuyên không nó đến nơi này được cưng chiều sống thoải mái nên quên luôn con người trước đây,nhưng bây giờ đứng trước họ là Nguyệt Tuyết giết người không chớp mắt.
-Ngươi là ai, tên Liêm Hoa kia nhìn nó hỏi hắn trước hàn khí của nó có chút kinh hãi lên tiếng hỏi.
-Không cần biết,ra tay. Nó giọng lạnh lùng không thèm để ý câu hỏi của hắn.
Hắn thấy nó không xem mình ra gì tức giận đem phi đao phóng về phía nó như mưa nó tránh né rất dể dàng trên mặt nở nụ cười ma mị.
-Người ta nói khi dùng ám khí tâm phải tịnh mức độ chính xác mới cao,xem ra Liêm Hoa phó chủ tâm tình không tốt.
Hắn chợt sững người một chút rồi tức giận hét.''Ngươi câm miệng.''Tiếp tục đánh lần này hắn không dùng phi đao nửa mà sử dụng võ công ra chiêu đánh nó,nó không đánh trả nhanh nhẹn né từng chiêu của hắn,hắn càng đánh càng thấm mệt.
-Liêm Hoa phó ban ra tay đã đủ giờ đến lượt ta,ánh mắt chợt lạnh một tia đỏ rực hiện lên,đưa tay ra dưới cánh tay nó xuất hiện một phi đao, phập...phi đao được nó phóng ra trúng ngay tim hắn lập tức hắn co lại đau đớn la hét sao đó cơ thể hắn chỉ còn lại mộ bãi nước vàng.
Mọi người thấy cảnh vừa xảy ra hoản sợ,ánh mắt của Hắc Diệp chợt loé lên.''Hoá Thi Phấn.'' Bạch Diệp nghe Hắc Diệp biết loại độc đó ánh mắt khó hiểu nhìn Hắc Diệp,Hắc Diệp hiểu ý giải thích.
-Hoá Thi phấn là chắc độc giết người không để lại chứng cứ,chỉ dùng một chút phấn rắc lên hung khí gặp máu tức khắc sẽ khiến người trúng độc biến thành một bãi nước vàng,loại độc này rất hiếm.
Bạch Diệp nghe xong ánh mắt nhìn đối phương có một tia hổn loạn''không tầm thường'' Bích Ngọc cô nương muốn ta giúp hắn làm Bang chủ ta đã hứa tuyệt nhiên không nhún tay vào, xem ra thắng Hắc Diệp và Cái tên hoa lá cành kia phải nhờ vào bản lĩnh ngươi rồi.
-Chủ nhân xem ra người này không tầm thường.
Tên Nam Cung Thần Chủ kia trong kiệu nở một nụ cười ma mị nhìn về phía nó nhẹ nhàng nói. ''Xem ra Bang chủ đã định''
Về phía nó,ánh mắt lạnh lùng vẫn không dao động cất tiếng hỏi.''Xin hỏi còn ai muốn cùng các hạ luận võ.'' Tất cả im lặng.
-Được xem như vị công tử nàu đã thắng bây giờ chỉ cần thắng chúng ta nửa Phượng Hoàng Bang do người tiếp quản.Bạch Diệp lên tiếng sao đó trực tiếp bay lên võ đài.
-Xin hỏi cao danh công tử.
-Ta tên Tử Kì.
-Tử Kì công tử đắc tội,nói rồi tiếng đến đánh nó,nhìn ai củg biết hắn đang nhường nó,nó củg đoán phần nào lý do trực tiếp tiếp cận kề dao vô cổ hắn.
-Ngươi thua.
Mọi người ai củng sững sờ việc vừa mới xảy ra,Bạch Diệp vang danh là người ai nghe danh củng sợ hôm nay lại bị hạ dễ như vậy ngạc nhiên vô cùng. Ánh mắt nó lãnh đạm càng sâu
nhìn hắn,nó muốn trực tiếp đấu với hắn công bằng,những người như bọn hắn muốn họ trung thành phải thật sự cho họ phục nếu không khó làm việc,nhưng nếu hắn đã vì Bích Ngọc tỷ nhường nó một phần, nó đành tuỳ theo, sao này làm cho hắn tâm phục khẩu phục sau cũng được.
Bây giờ chỉ còn hai người,chợt có một cánh hoa hồng phi đến Hắc Diệp hắn nhanh chóng bắt lấy trên cánh hoa có một bức thư hắn mở ra xem đôi mày nhíu lại.''ý trời.'' Bay lên võ đài chầm chậm nói.
-Hôm nay Hoa công tử bị thương không tham được coi như nhận thua,nếu như công tử thắng được ta thì người là Bang chủ.
Ánh mắt nó khẽ động ''Được,mời.''
Hắc Bạch phóng kim châm về phía nó,nó.....
T/g: Mọi người đọc truyện thấy hay cmt cho mình có động lực viết truyện nha,truyện của mình theo lối nử cường,nhưng sao này hai nữ chính chúng ta vẫn bị ngược hix hix,Chương 18,19gì đó nam chính nữ chính về một nhà hôhô.
/31
|