- Tiểu thư, người...
Dương Quả vừa tới phủ, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh đã nhảy bổ vào nàng, khóc sướt mướt.
- Nè, sao hai lại khóc, ai bắt nạt hai tỷ à.
Dương Quả khó hiểu nhìn, nàng chỉ đi có một chút hơn nữa cũng để lời nhắn lại rồi mà.
- Tiểu thư, người đi đâu làm nô tỳ lo muốn chết.
Phúc Linh dụi dụi mắt nói.
- Ơ...ta có viết lời nhắn để lại cho hai tỷ đỡ lo rồi mà.
Dương Quả ngẩn ngơ nói.
- Tiểu thư... Ta đi đây, hai tỷ đừng nói với cha và nương ...
- Người nói như thế, nô tì còn tưởng người bỏ nhà ra đi...
Tiểu Hoa nói. Dương Quả cười cười, nàng viết thiếu quá, ngắn gọn quá rồi a. Vội vàng an ủi, xin lỗi Phúc Linh và Tiểu Hoa và câu, nàng liền trở vào nhà để ăn sáng, nàng là chưa có ăn a ...( thế cái bánh đậu đỏ là gì hở nàng...)
- Tiểu Hoa, tỷ gọi Phúc Tử lại đây được không?
Dương Quả nói.
- Hả? Tiểu thư, Phúc Tử đó rất nguy hiểm, nô tì nghĩ nàng ta rất có thể cùng Chu di nương không thích người.
Tiểu Hoa lo lắng nói, sau lần Chu Tịnh bị hủy dung và có mưu đồ hại Dương Quả, nàng không tin là Phúc Tử kia không có liên quan. . - Không sao, không sao đâu. Tỷ cứ yên tâm.
Dương Quả tươi cười nói. Tiểu Hoa nhìn thấy vậy, cũng bất đắc dĩ đi gọi người.
*****
- Tiểu thư, Phúc Tử đến...
Tiểu Hoa quay về, nói...
- Nhưng Chu Tịnh cũng là đi chung.
Tiểu Hoa nói tiếp. Dương Quả cau mày, vốn định gọi riêng Phúc Tử mà thôi, bây giờ thì có Chu Tịnh không thể nói ra được, vì nếu Phúc Tử nghe xong chắc chắn sẽ hận Chu Tịnh, mà Phúc Tử lại là người quan trọng góp mặt trong lần nàng bị bắt cóc 3 năm trước, nếu Chu Tịnh biết Phúc Tử đã biết tội lỗi của bà, e là sẽ giết người diệt khẩu mất...
- A...không sao, mời họ vào.
Dương Quả nói, lại vội vàng chạy đi kiếm thứ gì đó.
Tiểu Hoa ra mời khách, Chu Tịnh bước vào, một thân xiêm y đỏ rực, khí chất đoan trang, quả thực nếu không bị hủy dung, bà cũng là một đại mỹ nhân.
- Không biết tam cô nương mời nô tỳ thân cận của ta đến đây là có việc gì?
Chu Tịnh nói, ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Phúc Tử cũng theo sau mà đi vào.
- A...chã qua là sáng sớm hôm nay ta có việc đến làng của Phúc Linh, gặp nương của Phúc Linh, bà ấy biết Phúc Tử có ở đây nên nhờ ta mang ít bánh đến cho nàng.
Dương Quả tươi cười nói, lại lấy hộp bánh đậu đỏ...của nàng, của nàng cất giấu ăn dần....đưa cho Phúc Linh mà tiếc đứt ruột, phải thôi, Chu Tịnh đến làm xáo trộn trình tự của nàng, đành phải...
Phúc Linh thì cười khổ nhìn Dương Quả, thì ra sáng nay Dương Quả đến làng của nàng, làm gì nhỉ...? Nhưng vấn đề ở đây là liệu nương nàng có buôn ba chuyện gì với Dương Quả không, chuyện hồi bé của nàng chẳng hạn...
- Vâng...cảm ơn... Tam tiểu thư.
Phúc Tử nhận hộp bánh, nói, chất giọng có chút ấp úng, có lẽ lâu lắm rồi nàng mới nghe lại, nhớ thì hồi ấy nàng ở làng, quả thực nương của Phúc Linh rất quan tâm đến nhà nàng, nói đến nhà...nỗi nhớ cha mẹ lại tuôn trào...
- Không sao, nương của Phúc Linh rất buồn cho hoàn cảnh của ngươi, bà ấy kể lại nỗi khổ của ngươi mà rớt nước mắt.
Dương Quả nói.
- Hả...
Phúc Tử khó hiểu, cái gì mà buồn cho hoàn cảnh của nàng, nàng hiện tại sống rất tốt, cha mẹ nàng cũng vậy...
- Thì... Chuyện mẹ ngươi đã mất, cha ngươi bị tật nguyền....
Dương Quả cúi đầu nói, hai tay vờ bám váy ra vẻ đau thương, tuy vậy, vẻ đau thương này cũng là thật, nghĩ xem, mẹ mất cha tật mà đứa con không hề hay biết...
- Tam tiểu thư, người đang nói gì vậy...
Phúc Tử cau mày nói, cha mẹ nàng không phải vẫn sống tốt hay sao?
- Ơ...nương của Phúc Linh nói với ta thế mà, còn nhắc nhở ngươi phải về thăm cha kìa.
Dương Quả nói, hướng đôi mắt to tròn lên nhìn Phúc Tử đang run run...
- Thôi, ta có việc, Phúc Tử, đi thôi.
Chu Tịnh bỗng vội vàng đứng dậy, bước đi, Phúc Tử thấy vậy hơi đắn đo nhưng cũng là đi theo.
- Phu nhân, những lời kia...
- Ngươi đừng có tin, nó đang nói dối đó, cha mẹ ngươi vẫn sống rất tốt, hôm qua ông ấy còn gởi quà cho ngươi nữa mà.
Chu Tịnh nói, Phúc Linh cúi đầu, quả thật hôm qua có người đưa tới cho nàng một chiếc vòng bạc, nói là quà của cha mẹ nàng, nhưng những lời mà Dương Quả nói...
- Phu nhân, hay là người cho nô tì về nhà một hôm đi.
Phúc Tử nói.
- Tạm thời không được, ta còn có rất nhiều việc cần dùng đến ngươi.
Chu Tịnh nói, kì thực bà vốn đã muốn giết đi Phúc Tử, nhưng là thấy nàng ta một lòng một dạ đi theo bà, bà liền nghĩ lại mà lợi dụng nàng ta...ví dụ như nếu việc bắt cóc 3 năm trước bại lộ, nàng ta chắc chắn sẽ nhận hết tội về mình, còn bà thì sẽ không sao cả.
***
- Phúc Linh, phiền tỷ chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, Phúc Tử chắc chắn sẽ muốn biết sự thật mà tìm đến ta.
Dương Quả nói.
- Vâng, nhưng mà tiểu thư, những lời người nói là sao ạ.
Phúc Linh cùng Tiểu Hoa khó hiểu, tuy Phúc Linh đã được về nhà, nhưng cũng là không nghe gì về cha mẹ của Phúc Tử hết.
- Ưm...vậy thì tối nay hai tỷ đi cùng ta, sẽ hiểu rõ thôi.
****
Tối...
- Ta biết ngươi sẽ đến mà, đi thôi.
Dương Quả buồn ngủ dụi mắt, lại cùng Phúc Linh, Tiểu Hoa leo lên xe ngựa, Phúc Tử hơi do dự nhưng cũng lên theo.
Chiếc xe ngựa nhỏ dần đi ra khỏi phủ thừa tướng....
Dương Quả vừa tới phủ, Tiểu Hoa cùng Phúc Linh đã nhảy bổ vào nàng, khóc sướt mướt.
- Nè, sao hai lại khóc, ai bắt nạt hai tỷ à.
Dương Quả khó hiểu nhìn, nàng chỉ đi có một chút hơn nữa cũng để lời nhắn lại rồi mà.
- Tiểu thư, người đi đâu làm nô tỳ lo muốn chết.
Phúc Linh dụi dụi mắt nói.
- Ơ...ta có viết lời nhắn để lại cho hai tỷ đỡ lo rồi mà.
Dương Quả ngẩn ngơ nói.
- Tiểu thư... Ta đi đây, hai tỷ đừng nói với cha và nương ...
- Người nói như thế, nô tì còn tưởng người bỏ nhà ra đi...
Tiểu Hoa nói. Dương Quả cười cười, nàng viết thiếu quá, ngắn gọn quá rồi a. Vội vàng an ủi, xin lỗi Phúc Linh và Tiểu Hoa và câu, nàng liền trở vào nhà để ăn sáng, nàng là chưa có ăn a ...( thế cái bánh đậu đỏ là gì hở nàng...)
- Tiểu Hoa, tỷ gọi Phúc Tử lại đây được không?
Dương Quả nói.
- Hả? Tiểu thư, Phúc Tử đó rất nguy hiểm, nô tì nghĩ nàng ta rất có thể cùng Chu di nương không thích người.
Tiểu Hoa lo lắng nói, sau lần Chu Tịnh bị hủy dung và có mưu đồ hại Dương Quả, nàng không tin là Phúc Tử kia không có liên quan. . - Không sao, không sao đâu. Tỷ cứ yên tâm.
Dương Quả tươi cười nói. Tiểu Hoa nhìn thấy vậy, cũng bất đắc dĩ đi gọi người.
*****
- Tiểu thư, Phúc Tử đến...
Tiểu Hoa quay về, nói...
- Nhưng Chu Tịnh cũng là đi chung.
Tiểu Hoa nói tiếp. Dương Quả cau mày, vốn định gọi riêng Phúc Tử mà thôi, bây giờ thì có Chu Tịnh không thể nói ra được, vì nếu Phúc Tử nghe xong chắc chắn sẽ hận Chu Tịnh, mà Phúc Tử lại là người quan trọng góp mặt trong lần nàng bị bắt cóc 3 năm trước, nếu Chu Tịnh biết Phúc Tử đã biết tội lỗi của bà, e là sẽ giết người diệt khẩu mất...
- A...không sao, mời họ vào.
Dương Quả nói, lại vội vàng chạy đi kiếm thứ gì đó.
Tiểu Hoa ra mời khách, Chu Tịnh bước vào, một thân xiêm y đỏ rực, khí chất đoan trang, quả thực nếu không bị hủy dung, bà cũng là một đại mỹ nhân.
- Không biết tam cô nương mời nô tỳ thân cận của ta đến đây là có việc gì?
Chu Tịnh nói, ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Phúc Tử cũng theo sau mà đi vào.
- A...chã qua là sáng sớm hôm nay ta có việc đến làng của Phúc Linh, gặp nương của Phúc Linh, bà ấy biết Phúc Tử có ở đây nên nhờ ta mang ít bánh đến cho nàng.
Dương Quả tươi cười nói, lại lấy hộp bánh đậu đỏ...của nàng, của nàng cất giấu ăn dần....đưa cho Phúc Linh mà tiếc đứt ruột, phải thôi, Chu Tịnh đến làm xáo trộn trình tự của nàng, đành phải...
Phúc Linh thì cười khổ nhìn Dương Quả, thì ra sáng nay Dương Quả đến làng của nàng, làm gì nhỉ...? Nhưng vấn đề ở đây là liệu nương nàng có buôn ba chuyện gì với Dương Quả không, chuyện hồi bé của nàng chẳng hạn...
- Vâng...cảm ơn... Tam tiểu thư.
Phúc Tử nhận hộp bánh, nói, chất giọng có chút ấp úng, có lẽ lâu lắm rồi nàng mới nghe lại, nhớ thì hồi ấy nàng ở làng, quả thực nương của Phúc Linh rất quan tâm đến nhà nàng, nói đến nhà...nỗi nhớ cha mẹ lại tuôn trào...
- Không sao, nương của Phúc Linh rất buồn cho hoàn cảnh của ngươi, bà ấy kể lại nỗi khổ của ngươi mà rớt nước mắt.
Dương Quả nói.
- Hả...
Phúc Tử khó hiểu, cái gì mà buồn cho hoàn cảnh của nàng, nàng hiện tại sống rất tốt, cha mẹ nàng cũng vậy...
- Thì... Chuyện mẹ ngươi đã mất, cha ngươi bị tật nguyền....
Dương Quả cúi đầu nói, hai tay vờ bám váy ra vẻ đau thương, tuy vậy, vẻ đau thương này cũng là thật, nghĩ xem, mẹ mất cha tật mà đứa con không hề hay biết...
- Tam tiểu thư, người đang nói gì vậy...
Phúc Tử cau mày nói, cha mẹ nàng không phải vẫn sống tốt hay sao?
- Ơ...nương của Phúc Linh nói với ta thế mà, còn nhắc nhở ngươi phải về thăm cha kìa.
Dương Quả nói, hướng đôi mắt to tròn lên nhìn Phúc Tử đang run run...
- Thôi, ta có việc, Phúc Tử, đi thôi.
Chu Tịnh bỗng vội vàng đứng dậy, bước đi, Phúc Tử thấy vậy hơi đắn đo nhưng cũng là đi theo.
- Phu nhân, những lời kia...
- Ngươi đừng có tin, nó đang nói dối đó, cha mẹ ngươi vẫn sống rất tốt, hôm qua ông ấy còn gởi quà cho ngươi nữa mà.
Chu Tịnh nói, Phúc Linh cúi đầu, quả thật hôm qua có người đưa tới cho nàng một chiếc vòng bạc, nói là quà của cha mẹ nàng, nhưng những lời mà Dương Quả nói...
- Phu nhân, hay là người cho nô tì về nhà một hôm đi.
Phúc Tử nói.
- Tạm thời không được, ta còn có rất nhiều việc cần dùng đến ngươi.
Chu Tịnh nói, kì thực bà vốn đã muốn giết đi Phúc Tử, nhưng là thấy nàng ta một lòng một dạ đi theo bà, bà liền nghĩ lại mà lợi dụng nàng ta...ví dụ như nếu việc bắt cóc 3 năm trước bại lộ, nàng ta chắc chắn sẽ nhận hết tội về mình, còn bà thì sẽ không sao cả.
***
- Phúc Linh, phiền tỷ chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, Phúc Tử chắc chắn sẽ muốn biết sự thật mà tìm đến ta.
Dương Quả nói.
- Vâng, nhưng mà tiểu thư, những lời người nói là sao ạ.
Phúc Linh cùng Tiểu Hoa khó hiểu, tuy Phúc Linh đã được về nhà, nhưng cũng là không nghe gì về cha mẹ của Phúc Tử hết.
- Ưm...vậy thì tối nay hai tỷ đi cùng ta, sẽ hiểu rõ thôi.
****
Tối...
- Ta biết ngươi sẽ đến mà, đi thôi.
Dương Quả buồn ngủ dụi mắt, lại cùng Phúc Linh, Tiểu Hoa leo lên xe ngựa, Phúc Tử hơi do dự nhưng cũng lên theo.
Chiếc xe ngựa nhỏ dần đi ra khỏi phủ thừa tướng....
/85
|