- Tiểu Thư, để nô tì giặt cho.
Tiểu Hoa cuống cuồng lên khi thấy Dương Quả chà chà bộ y phục.
- Hì, không cần đâu, ta giặt xong rồi!
Dương Quả mỉm cười, giơ bộ y phục lên, vắt thật cẩn thận, sau đó đem phơi lên.
- Tiểu Thư, có Chu di nương đến.
Phúc Linh nói, Dương Quả cười cười khẽ lau tay, sau lại lấy lọ thủy tinh chứa bột ớt ra.
- Chu di nương.
Chu Tịnh một thân lộng lẫy bước vào, bà khá ngạc nhiên khi thấy Dương Quả không có mặc y phục đó.
- Chu di nương, người đến, ta định đến chỗ người đây.
Dương Quả cười tươi nói.
- A...tam cô nương định đến chỗ ta làm gì?
Chu Tịnh hỏi.
- Chỉ là...ta có lọ bột ớt này muốn đem đến cho di nương, đây là bột ớt mà lần trước ta đã kể đó, cho Chu di nương để gặp chuyện gì có thể bảo vệ bản thân.
Dương Quả lắc lắc lọ thủy tinh.
- Tam cô nương lo thừa rồi, xung quanh ta có hạ nhân bảo vệ mà.
Chu Tịnh trả lời, lòng vô cùng thắc mắc sao Dương Quả lại đề cập đến vấn đề này.
- Thì lần trước ta có hạ nhân bảo vệ cũng bị bắt đi đó thôi...
Dương Quả bỉu môi nói.
- Aha...chắc tại chúng để ý thấy tam cô nương đáng yêu quá đó mà, nên mới...
- Ta chưa bao giờ ra khỏi phủ, sao chúng biết ta trông thế nào mà tìm đến phòng của ta được chứ, thực vô lý...
Dương Quả ngắt lời Chu Tịnh, khiến mặt bà như tái đi.
- Ơ...thì....
Chu Tịnh ấp úng, không biết nói làm sao.
- Tam tiểu thư, Phu n..., a di nương đến đây vì muốn xem người mặc y phục, sao người không mặc cho di nương xem.
Phúc Tử xen lời, Dương Quả cười thầm, cuối cùng thì cũng nhịn không được rồi hả?
- A... Ta mới giặt, chưa có khô...
- Cái gì? Giặt! Đồ của lão gia đưa cho người, còn mới đó!!!
Phúc Tử hét lên, Chu Tịnh một bên sững sờ, kế hoạch chào mừng của bà, đi tong rồi...
- Ngươi la hét cái gì? Ta lỡ tay... Làm rớt nên ta muốn giặt lại cho sạch sẽ, không thể làm bẩn quà của cha tặng được.
Dương Quả giọng thấp, không nhanh không chậm nói. Chu Tịnh khẽ nghiến răng, nha đầu này...thực quá may mắn rồi.
- A... Vậy sao! Y phục chưa khô, vậy ta không có cơ hội xem Tam cô nương mặc rồi, đáng tiếc... Thôi ta không phiền Tam cô nương nghỉ ngơi.
Chu Tịnh cố gượng cười, toan định đi qua xem bên chỗ Dương Linh.
- Khoan đã, lọ bột ớt....Á!!!
Dương Quả bước nhanh tới, chân dẫm vào váy, té nhào ra, đem cả lọ bột ớt đổ vào mặt Chu Tịnh.
- Hát xì!!! Khụ khụ khụ...
Chu Tịnh ho xối xả, nước mắt nước mũi tèm lem, gương mặt đỏ ửng.
- Ta...ta xin lỗi... Là ta vấp, ta không cố ý...
Dương Quả vẫn còn nằm trên mặt đất, ra vẻ hối lộ, vô tội, Tiểu Hoa, Phúc Linh vội đỡ nàng dậy.
- Khụ khụ... Cay...nước...khụ khụ...
Chu Tịnh khó khăn lên tiếng, Phúc Tử vội chạy đi khắp nơi, chợt thấy có chậu nước, chạy đến lấy.
- Không được, cái này...
- Tiểu thư tránh ra, di nương đang rất khó khăn kìa.
Dương Quả chạy ra ngăn, lại bị Phúc Tử đẩy ra.
- Ta nói...
Dương Quả nói tiếp. Phúc Tử bỏ qua, lập tức đem nước đến gần Chu Tịnh.
- Di nương, nước đây, nước đây!
Phúc Tử vừa nói xong, Chu Tịnh vội vàng dùng thứ nước đó liên tục rữa mặt, vô cùng kỉ lưỡng a.
- Phù...Phù...
Chu Tịnh ngước mặt lên, thở hổn hển. Trong lòng đầy căm thù Dương Quả.
- Ngươi....Đây là nước mà ta mới giặt y phục đó! Ta nói mà ngươi không thèm nghe.
Dương Quả ra vẻ uất ức, chỉ tay vào chậu nước.
- Cái gì!!!!!!!!
Chu Tịnh vội vàng đứng lên, vẻ mặt sợ hãi, y phục có độc tử hoa, giặt y phục, không phải bao nhiêu độc sẽ hòa cùng nước hết sao?
Chu Tịnh quay đầu, toan định bỏ về.
- Chu di nương, vừa rồi ta không hề cố ý, còn có nước bẩn là do Phúc Tử tự đưa đến...
Dương Quả níu tay Chu Tịnh lại, giọng nghẹn ngào nói, Chu Tịnh cuống cuồng, nếu không nhanh lên, độc sẽ thấm vào da thịt bà mất.
- Ta biết rồi, tam cô nương mau buông tay.
Chu Tịnh cố dãy thoát khỏi Dương Quả.
- Di nương, vừa rồi ta bất cẩn, di nương đừng trách ta nha.
Dương Quả tiếp tục giữ tay.
- Không trách, không trách.
Chu Tịnh tiếp tục vùng vẫy, a~ bà thật muốn khóc mà.
- Thật sao?
- Thật...
- Vậy di nương về cẩn t....
Dương Quả chưa nói hết câu, Chu Tịnh đã phóng đi như bay. Dương Quả đưa tay vẫy vẫy, miệng khẽ cười, nàng đóng cửa lại. Vẻ mặt đăm chiêu hiện lên, Chu Tịnh đây là gậy ông đập lưng ông a Dương Quả thở dài, tự hỏi vẻ mặt Chu Tịnh ngày mài sẽ trông như thế nào...a~ tự tay trét độc tử hoa lên mặt đó nha, nàng là vô tội a...
--------------
Chu Tịnh phóng về phòng, bỏ qua cả suy nghĩ sẽ đến thăm Dương Linh.
Chu Tịnh điên cuồng rửa mặt, nhưng đáng tiếc, độc đã thấm vào rồi, da mặt bà ngứa ngáy vô cùng, rồi đến đau đớn, cho đến khi không còn cảm giác gì nữa, Chu Tịnh vẫn là lấy nước tát lên mặt.
Chu Tịnh sợ hãi nhìn lên gương đồng, bà hét to, đập vỡ gương. Mặt của bà...gương mặt mĩ nhân của bà, giờ đây chằng chịt những đốm là đốm, trông đến phát sợ, như một con quái vật.
- Phu nhân.aaaaa!!!!
Phúc Tử nhìn thấy mặt Chu Tịnh cũng không khỏi sợ hãi. Chu Tịnh đau đớn vô cùng, điên cuồng đập bể hết mọi đồ đạc, còn ném vào Phúc Tử...
- Là ngươi, tất cả là tại ngươi!!!! Tại ngươi lấy nước đó cho ta rửa mặt...
Chu Tịnh như phát điên, bà ôm mặt mình, khóc huhu. Phúc Tử chịu trận mà không dám kêu ca. Chu Tịnh lại nhớ đến Dương Quả vấp ngã, đổ bột ớt lên bà, nếu bà không bị dính bột ớt.....nếu Dương Quả không vấp té....Dương Quả... Ta hận ngươi....aaaaaa
Tiểu Hoa cuống cuồng lên khi thấy Dương Quả chà chà bộ y phục.
- Hì, không cần đâu, ta giặt xong rồi!
Dương Quả mỉm cười, giơ bộ y phục lên, vắt thật cẩn thận, sau đó đem phơi lên.
- Tiểu Thư, có Chu di nương đến.
Phúc Linh nói, Dương Quả cười cười khẽ lau tay, sau lại lấy lọ thủy tinh chứa bột ớt ra.
- Chu di nương.
Chu Tịnh một thân lộng lẫy bước vào, bà khá ngạc nhiên khi thấy Dương Quả không có mặc y phục đó.
- Chu di nương, người đến, ta định đến chỗ người đây.
Dương Quả cười tươi nói.
- A...tam cô nương định đến chỗ ta làm gì?
Chu Tịnh hỏi.
- Chỉ là...ta có lọ bột ớt này muốn đem đến cho di nương, đây là bột ớt mà lần trước ta đã kể đó, cho Chu di nương để gặp chuyện gì có thể bảo vệ bản thân.
Dương Quả lắc lắc lọ thủy tinh.
- Tam cô nương lo thừa rồi, xung quanh ta có hạ nhân bảo vệ mà.
Chu Tịnh trả lời, lòng vô cùng thắc mắc sao Dương Quả lại đề cập đến vấn đề này.
- Thì lần trước ta có hạ nhân bảo vệ cũng bị bắt đi đó thôi...
Dương Quả bỉu môi nói.
- Aha...chắc tại chúng để ý thấy tam cô nương đáng yêu quá đó mà, nên mới...
- Ta chưa bao giờ ra khỏi phủ, sao chúng biết ta trông thế nào mà tìm đến phòng của ta được chứ, thực vô lý...
Dương Quả ngắt lời Chu Tịnh, khiến mặt bà như tái đi.
- Ơ...thì....
Chu Tịnh ấp úng, không biết nói làm sao.
- Tam tiểu thư, Phu n..., a di nương đến đây vì muốn xem người mặc y phục, sao người không mặc cho di nương xem.
Phúc Tử xen lời, Dương Quả cười thầm, cuối cùng thì cũng nhịn không được rồi hả?
- A... Ta mới giặt, chưa có khô...
- Cái gì? Giặt! Đồ của lão gia đưa cho người, còn mới đó!!!
Phúc Tử hét lên, Chu Tịnh một bên sững sờ, kế hoạch chào mừng của bà, đi tong rồi...
- Ngươi la hét cái gì? Ta lỡ tay... Làm rớt nên ta muốn giặt lại cho sạch sẽ, không thể làm bẩn quà của cha tặng được.
Dương Quả giọng thấp, không nhanh không chậm nói. Chu Tịnh khẽ nghiến răng, nha đầu này...thực quá may mắn rồi.
- A... Vậy sao! Y phục chưa khô, vậy ta không có cơ hội xem Tam cô nương mặc rồi, đáng tiếc... Thôi ta không phiền Tam cô nương nghỉ ngơi.
Chu Tịnh cố gượng cười, toan định đi qua xem bên chỗ Dương Linh.
- Khoan đã, lọ bột ớt....Á!!!
Dương Quả bước nhanh tới, chân dẫm vào váy, té nhào ra, đem cả lọ bột ớt đổ vào mặt Chu Tịnh.
- Hát xì!!! Khụ khụ khụ...
Chu Tịnh ho xối xả, nước mắt nước mũi tèm lem, gương mặt đỏ ửng.
- Ta...ta xin lỗi... Là ta vấp, ta không cố ý...
Dương Quả vẫn còn nằm trên mặt đất, ra vẻ hối lộ, vô tội, Tiểu Hoa, Phúc Linh vội đỡ nàng dậy.
- Khụ khụ... Cay...nước...khụ khụ...
Chu Tịnh khó khăn lên tiếng, Phúc Tử vội chạy đi khắp nơi, chợt thấy có chậu nước, chạy đến lấy.
- Không được, cái này...
- Tiểu thư tránh ra, di nương đang rất khó khăn kìa.
Dương Quả chạy ra ngăn, lại bị Phúc Tử đẩy ra.
- Ta nói...
Dương Quả nói tiếp. Phúc Tử bỏ qua, lập tức đem nước đến gần Chu Tịnh.
- Di nương, nước đây, nước đây!
Phúc Tử vừa nói xong, Chu Tịnh vội vàng dùng thứ nước đó liên tục rữa mặt, vô cùng kỉ lưỡng a.
- Phù...Phù...
Chu Tịnh ngước mặt lên, thở hổn hển. Trong lòng đầy căm thù Dương Quả.
- Ngươi....Đây là nước mà ta mới giặt y phục đó! Ta nói mà ngươi không thèm nghe.
Dương Quả ra vẻ uất ức, chỉ tay vào chậu nước.
- Cái gì!!!!!!!!
Chu Tịnh vội vàng đứng lên, vẻ mặt sợ hãi, y phục có độc tử hoa, giặt y phục, không phải bao nhiêu độc sẽ hòa cùng nước hết sao?
Chu Tịnh quay đầu, toan định bỏ về.
- Chu di nương, vừa rồi ta không hề cố ý, còn có nước bẩn là do Phúc Tử tự đưa đến...
Dương Quả níu tay Chu Tịnh lại, giọng nghẹn ngào nói, Chu Tịnh cuống cuồng, nếu không nhanh lên, độc sẽ thấm vào da thịt bà mất.
- Ta biết rồi, tam cô nương mau buông tay.
Chu Tịnh cố dãy thoát khỏi Dương Quả.
- Di nương, vừa rồi ta bất cẩn, di nương đừng trách ta nha.
Dương Quả tiếp tục giữ tay.
- Không trách, không trách.
Chu Tịnh tiếp tục vùng vẫy, a~ bà thật muốn khóc mà.
- Thật sao?
- Thật...
- Vậy di nương về cẩn t....
Dương Quả chưa nói hết câu, Chu Tịnh đã phóng đi như bay. Dương Quả đưa tay vẫy vẫy, miệng khẽ cười, nàng đóng cửa lại. Vẻ mặt đăm chiêu hiện lên, Chu Tịnh đây là gậy ông đập lưng ông a Dương Quả thở dài, tự hỏi vẻ mặt Chu Tịnh ngày mài sẽ trông như thế nào...a~ tự tay trét độc tử hoa lên mặt đó nha, nàng là vô tội a...
--------------
Chu Tịnh phóng về phòng, bỏ qua cả suy nghĩ sẽ đến thăm Dương Linh.
Chu Tịnh điên cuồng rửa mặt, nhưng đáng tiếc, độc đã thấm vào rồi, da mặt bà ngứa ngáy vô cùng, rồi đến đau đớn, cho đến khi không còn cảm giác gì nữa, Chu Tịnh vẫn là lấy nước tát lên mặt.
Chu Tịnh sợ hãi nhìn lên gương đồng, bà hét to, đập vỡ gương. Mặt của bà...gương mặt mĩ nhân của bà, giờ đây chằng chịt những đốm là đốm, trông đến phát sợ, như một con quái vật.
- Phu nhân.aaaaa!!!!
Phúc Tử nhìn thấy mặt Chu Tịnh cũng không khỏi sợ hãi. Chu Tịnh đau đớn vô cùng, điên cuồng đập bể hết mọi đồ đạc, còn ném vào Phúc Tử...
- Là ngươi, tất cả là tại ngươi!!!! Tại ngươi lấy nước đó cho ta rửa mặt...
Chu Tịnh như phát điên, bà ôm mặt mình, khóc huhu. Phúc Tử chịu trận mà không dám kêu ca. Chu Tịnh lại nhớ đến Dương Quả vấp ngã, đổ bột ớt lên bà, nếu bà không bị dính bột ớt.....nếu Dương Quả không vấp té....Dương Quả... Ta hận ngươi....aaaaaa
/85
|