- Bình Hiên!!!
Dương Quả sợ hãi thất thanh gọi. Lúc đó, đám người Nguyệt Diễm cũng vừa chạy đến, Nguyệt Diễm đăm chiêu ngồi xuống, khẽ đưa ngón tay lên mũi Bình Hiên.
- Tắt thở rồi.
Nguyệt Diễm khó khăn nói. Tim Dương Quả thịch một cái, nước mắt không cầm được trào ra, sao có thể như thế được, sao có thể... Rõ ràng chiều nay Bình Hiên hắn vẫn đang nói chuyện với nàng mà, sao bây giờ lại... Nàng là mới gặp hắn chưa được bao lâu mà...
- Tại ta...tất cả là tại ta....
Dương Quả gào lên, Nguyệt Diễm quay sang vỗ lưng nàng an ủi.
- Ta...rất tiếc... Thực xin lỗi... Là tại ta không đảm bảo an toàn cho học trò, tại ta...
Cô Hoa khẽ quỳ xuống, hai tay run run. Bình Triệt cũng đầy đau lòng, phẫn nộ...
- Là ai! Là ai sai khiến ngươi! Hả!!!
Bình Triệt điên cuồng nắm lấy cổ áo của tên thích khách kia.
- Bình Triệt, ngươi bình tĩnh!!!
Liễu Quý Nhi chạy ra, giữ Bình Triệt lại. Dương Quả nhìn cảnh vật xung quanh, lòng nàng rối bời, lại nhìn xuống Bình Hiên không còn hơi thở, nước mắt nàng lại rơi, đầy phẫn nộ, đầy đau thương...
- Hắn...Chính hắn, tên thích khách này là của hắn, hắn chính là H...
Dương Quả mắt ngấn lệ, gào to hơn, chỉ tay vào Nguyệt Viên. Vốn định nói hết câu, lại nghĩ đến Tiểu Hoa và Phúc Linh, nàng im lặng...
- Quả Quả?... Nguyệt Viên...nàng nói thế là sao?
Nguyệt Diễm thoáng ngạc nhiên, lại đưa tầm mắt lạnh lùng sang Nguyệt Viên.
- Ta...ta...không phải ta, Dương Quả, ngươi có bằng chứng gì?
Nguyệt Viên hơi giật mình, lại mạnh miệng nói, bàn tay nắm chặt đầy phẫn nộ, Bình Hiên kia cư nhiên dám phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Nghe Nguyệt Viên nói xong, Dương Quả cũng sững sờ, phải, nàng không có bằng chứng... Dương Quả chợt đưa tầm mắt sang tên thích khách đang vùng vẫy kia, Nguyệt Viên thấy tầm mắt của Dương Quả thì xanh mặt.
- Tên thích khách này dám giết hoàng thất, phải xử trảm!
Nguyệt Viên la to.
- Im lặng! Tên kia, nói mau, ai là kẻ chủ mưu.
Cô Hoa quát lên, Nguyệt Viên thoáng sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm vào tên thích khách.
- Ta nói... Các người sẽ tha cho ta một mạng...?
Tên thích khách mắt đầy phẫn nộ nhìn Nguyệt Viên, gì chứ, dám đem hắn ra làm bia đỡ đạn sao?
Nhận được sự đồng tình của mọi người, tên thích khách đó mở miệng...
- Là N.....
*Phịch*
Một mũi tên trúng vào tên thích khách đó, khiến hắn lịm đi.
- Ai!!!!
Nguyệt Diễm đứng dậy, nhưng người phóng tên đã biến mất.
- Hắn chết rồi...
Bình Triệt cau mày. Nguyệt Viên âm thầm nhẹ nhõm, môi khẽ nhếch một nụ cười thâm độc.
Dương Quả nghe xong, mặt biến sắc, cả người như buông thả, Bình Hiên hắn...vì nàng mà chết... Còn không bắt được thủ phạm...
Lòng lại nhói...nước mắt rơi...
---------------
Hôm sau, cả học viện đau lòng, ai ai cũng mặc một bộ đồ trắng, quỳ bên quan tài. Không khí xung quanh vô cùng u sầu, cô Hoa ngất lên ngất xuống, Nguyệt Quang cũng có tới an ủi, cho người đưa Bình Hiên về Bình Quốc.
Dương Quả thẫn thờ suốt mấy ngày liền, Nguyệt Diễm cũng an ủi, nhưng nàng chỉ cười như không có chuyện gì.
- Quả Quả, Bình Hiên hắn, quan trọng với nàng đến thế sao.
Nguyệt Diễm đau lòng hỏi.
- Hôm đó, Bình Hiên là cứu Quả Quả nên...
Dương Quả cúi mặt, kì thực Bình Hiên chết nàng cũng là hơi buồn thôi, vì nàng và hắn đâu thân thiết gì, chỉ là luôn cảm thấy áy náy...
- Bình Hiên cứu nàng, hắn nhất định mong nàng sống vui vẻ, nếu nàng cứ buồn vì hắn, hắn sẽ chết không vui,...còn ta...sẽ lại ghen đó...
Nguyệt Diễm cười nhìn Dương Quả, khẽ lấy tay xoa đầu nàng. Dương Quả một thoáng ấm áp, mấy ngày nay, Nguyệt Diễm luôn ở bên cạnh, an ủi nàng, làm nàng cũng nguôi đi không ít.
- Um, Diễm Diễm, cảm ơn...
Dương Quả nở nụ cười sáng lạn, Nguyệt Diễm cũng vui lên.
- Quả Quả yên tâm, ta sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau.
Nguyệt Diễm áp đầu vào trán Dương Quả, hắn cười nói, đáy mắt lại hiện lên tia lạnh lùng, lời Dương Quả nói hôm đó, hắn nhớ rõ, mặc dù không có bằng chứng, nhưng chắc chắn Nguyệt Viên không khỏi không liên quan...
-------------------
3 năm sau...
- Dương Quả à, phải tạm biệt con rồi.
Cô Hoa lau lau khóe mắt, một tay nắm lấy tay Dương Quả...
- Hì! Con sẽ lại về thăm mà.
Dương Quả tươi cười nói. Nàng cũng đã lên 8 tuổi, dáng người cao hơn không ít, nhưng gương mặt vẫn vô cùng đáng yêu, mái tóc cũng dài ra, được nàng búi lên thành hai búp nhỏ trên đầu, phần dưới để xỏa lại càng tăng phần đáng yêu hơn, nhưng là cũng pha chút trưởng thành đó chứ.
Dương Quả từ biệt cô Hoa xong, chạy về hướng mọi người. Sau 3 năm, mọi người ai cũng trưởng thành hơn không chỉ về học lực, ý thức mà còn cả ngoại hình, nhất là Nguyệt Diễm, gương mặt vốn đã đẹp, nay lại càng thêm phần phúc hắc.
- Cuối cùng cũng thoát khỏi bà chằn nhà ngươi.
Từ xa, đã nghe thấy tiếng Bình Triệt trêu đùa.
- Ngươi...hứ, đồ đáng ghét, câu đó phải để ta nói mới đúng chứ, ngươi đi luôn đi, biến cho khuất mắt ta.!!!
Liễu Quý Nhi tức giận quát ầm lên, rượt đuổi Bình Triệt chạy xung quanh. Dương Quả cười khổ, hai người này, rõ là có ý với nhau, haizzzzz...
- A! Xe ngựa tới...
Bình Triệt chợt dừng lại. Phía trước là chiếc xe ngựa hoàng thất của Bình Quốc.
- Hứ! Ngươi mau biến, cút xéo đi cho bà!!!
Liễu Quý Nhi như muốn đá Bình Triệt đi thật xa vậy. Bình Triệt nhướng mày...
- Ây da! Ngươi dữ như vậy, ai cưới ngươi chắc xui xẻo lắm!
- Ngươi....
Liễu Quý Nhi giơ nắm đấm, lại bị Bình Triệt nắm lại, kéo nàng tới, hôn chụt một cái...
- Ta lo người khác chịu xui xẻo, nên...ta chấp nhận làm người xui xẻo vậy.
Bình Triệt mỉm cười, vỗ nhẹ má Liễu Quý Nhi rồi nhảy tót lên xe, cười cười nhìn Liễu Quý Nhi đơ người.
Dương Quả buồn cười nhìn hai người họ lại thấy Bình Dương bước lên xe với ánh mắt tiếc nuối nhìn Nguyệt Diễm, nàng cười khổ, 3 năm nay, Bình Dương là luôn tranh giành Nguyệt Diễm với nàng, nhưng không bao giờ thành công nha. Đáng nói hơn, học viện lần trước có tổ chức văn nghệ đại tỷ Dương Hi tài hoa của nàng lên tấu đàn tranh một khúc, kết quả lại...lọt vào mắt xanh của Nguyệt Thắng a.
Dương Quả âm thầm hồi tưởng lại kí ức của 3 năm trước, khẽ mỉm cười hạnh phúc, lại nhớ lại chuyện đêm kia...
Nàng nhìn sang Nguyệt Viên đang nói chuyện cùng Nguyệt Quân, nụ cười trên môi dừng lại... Bình Hiên ngươi nhất định phải sống thật hạnh phúc cùng với Dương Quả thật... Còn ta, chắc chắn sẽ báo đáp cũng như trả thù cho ngươi hết sức có thể...
Dương Quả nhìn Nguyệt Viên, khẽ nhếch môi bước đi...
Đêm đó, tên thích khách tưởng chừng như đã chết kia...đã biến mất...
Nguyệt Viên... Ngươi! Sẽ phải bước ra ánh sáng!
Phiên ngoại: Bình Hiên
Ta tên Bình Hiên, là nhị hoàng tử của Bình Quốc. Nghe thì rất oai, nhưng ta chỉ là một hoàng tử bị vứt bỏ, bởi...ta là con của một nha hoàn, mà khi sinh ta ra, mẹ ta đã mất. Cha không thương, mẹ không có, ngày ngày ta phải sống trong sự khi dễ của mọi người xung quanh mà không dám kêu ca lên một lời.
Chỉ có duy nhất Hoàng hậu là nhận ta, xem ta như 1 hoàng tử mà đối đáp, ta thực vô cùng biết ơn bà ấy, Hoàng Hậu giống như người mẹ của ta vậy. Còn có, Thái tử Bình Triệt, hắn luôn xem ta như huynh đệ ruột thịt, cái gì tốt đều chia sẻ cho ta, đều cùng ta chơi đùa, luôn bênh vực ta trước những lời sỉ vả kia, làm cho ta như cảm thấy được sự ấm áp giữa chốn thâm cung lạnh lẽo. Ta còn nhớ rõ, Bình Dương kia, một lần mắng mỏ ta, đem chén trà nóng hất vào người ta, Bình Triệt đã đỡ cho ta, khiến hắn bị phỏng, kết quả cả cung nhốn nháo cả lên, Bình Dương kia bị phạt, Bình Triệt lại luôn ở trong vòng tay hầu hạ của các Thái y, Hoàng Hậu, còn có phụ hoàng, làm ta cảm thấy vô cùng ghen tị. Ta hỏi hắn, có phải là vì hắn thương hại ta?
- Đệ nói ngốc nghếch cái gì. Ta quý đệ, không phải vì hoàn cảnh của đệ, mà do đệ chính là đệ của ta, là người thân của ta.
Bình Triệt lúc ấy ôm ta vào lòng, lời nói của hắn làm ta vô cùng cảm động, hạnh phúc vì có người huynh như hắn.
Một thời gian sau, Bình Quốc giao lưu với Nguyệt Quốc, Bình Triệt kéo ta đi cho bằng được, ta cũng là vui vẻ đi theo. Nhưng không ngờ, trên đường lại gặp thích khách, ta bị trúng một mũi tên, té khỏi xe ngựa, nhưng họ không hề cứu ta, lúc ấy, xe ngựa đi xa dần, ta chỉ còn nghe vang vảng tiếng Bình Triệt gào thét gọi tên ta. Lúc ấy, ta sợ hãi, đám thích khách ấy vẫn còn đuổi theo xe ngựa, ta đau đớn đứng dậy, cố gắng bước đi. Được một khoảng, lại nghe tiếng đám thích khách lúc nãy, ta hốt hoảng, chợt thấy có một chiếc lỗ nhỏ, liền chui vào mà trốn.
Vào trong, ta mới thấy đây là một tiểu viện nhỏ, nhưng lại vô cùng vắng vẻ, ta còn nghĩ, nơi đây bị bỏ hoang, đến cả cửa sổ còn không có. Lúc này vốn là ban đêm, sương xuống rất lạnh, vết thương ta lại nhói lên, ta men theo bờ tường, vận sức nhảy lên cửa sổ.
- Ngươi...Ngươi là ai...
Vào đến nơi, ta mới nhận ra trong này có người, giọng điệu run rẩy, sợ hãi, vì tối quá, ta không nhìn rõ mặt. Lúc ấy, ta tiến lên, bịt miệng người ấy lại, đe dọa. Nhưng rồi, cả người ta không còn sức, ngã nhào xuống, lúc ấy ta nghĩ rằng mình sẽ chết.
Không biết ta hôn mê bao lâu, lúc tỉnh dậy, thấy trời đã sáng, ta nằm trên giường. Vết thương của ta đã được băng lại, mặc dù rất sơ sài, bên trong còn có lá thuốc giúp ta cầm máu.
Chợt thấy động, ngước mắt lên, một giọng nói cất lên, ta nhận ra chính là người tối qua. Ta hơi ngạc nhiên, chỉ là một tiểu cô nương nhỏ tuổi, nhưng từ lần đầu gặp, ta nghĩ rằng bản thân ta đã đem lòng quý mến vẻ đáng yêu của nàng ấy rồi.
Trải qua thời gian, ta biết được tên nàng ấy, là Dương Quả, ta cũng là dần gọi nàng ấy là Tiểu Quả, mà nàng ấy cũng tiếp xúc với ta, thân thiết với ta hơn, gọi ta 1 tiếng Hiên ca ca, lúc ấy tim ta có cảm giác vô cùng ấm áp.
Tiểu Quả là tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng, nhưng nàng ấy cũng giống ta, là 1 tiểu thư thất sủng, bên cạnh chỉ có Tiểu Hoa, nhưng là bị gọi đi làm việc khác, dường như, Tiểu Quả luôn cô độc. Tiểu Quả nói với ta, nàng ấy ghét tiếp xúc với người lạ, đồng nghĩa với việc nàng ấy rất nhút nhát, nhưng nàng ấy rất tốt bụng, lại vô cùng quan tâm đến ta.
Vết thương dần hồi phục, ta nghĩ đến lúc ta phải trở về, nhưng ta lại không nỡ. Nói lời từ biệt, Tiểu Quả nhìn ta với ánh mắt rất buồn, rất buồn, lúc đó, ta đã âm thầm quyết tâm sau này phải bảo vệ Tiểu Quả thật tốt.
Ta trở về trong sự kinh ngạc của mọi người, Bình Triệt lúc ấy còn ôm chầm lấy ta. Ta thay đổi, cố gắng học hành, ra dáng một hoàng tử, mặc kệ những lời chê bai kia, bởi vì, bây giờ ta đã có mục đích sống, đã có tham vọng, ước mơ. Ta biết, ta sống là vì Tiểu Quả.
Ông trời không phụ kẻ có lòng, ta nhận được sự tin tưởng của phụ hoàng, được tham gia vào Học viện Linh Ương. Lúc ấy ta vui mừng lắm, ta phải học thật tốt, để sau này có thể bảo vệ cho Tiểu Quả, lo cho Tiểu Quả một cuộc sống hạnh phúc, mà từ lúc ta gặp Tiểu Quả, đến giờ đã hai năm.
Ta đặt chân đến học viện Linh Ương, trong lòng đầy phấn khởi. Nhưng rồi ta lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc, là Tiểu Quả, tim ta nhảy liên hồi, có cảm giác hồi hộp đè nén tâm tư, nàng ấy bước qua ta, tựa người không quen biết, lòng ta lúc ấy tựa như cả thế giới đều sụp đổ.
Nàng vẫn là Dương Quả, nhưng không nhận ra ta sao? Nàng ấy khác, vui vẻ hòa đồng cùng mọi người, nhất là Nguyệt Diễm kia, nàng ấy cùng 2 năm trước tựa như là 2 người. Ta còn nhớ rõ, lần kiểm tra kia, tay ta cầm tờ giấy điểm 10, ta thực rất muốn khoe với nàng, rằng ta đã học thật tốt...vì nàng...
Cho đến khi ta bắt gặp nàng rơi từ núi giả xuống, ta đỡ lấy nàng, lo lắng cho nàng. Hôm đó, ta mới biết, nàng bị mất trí nhớ. Ta không tin, nhưng ánh mắt nàng không chút giả dối, lòng ta nặng trĩu. Tối hôm đó, ta muốn hỏi cho ra lẽ, liền chạy đến phòng của nàng, lại nghe nàng đã ra ngoài, ta đi tìm, phát hiện nàng đang nói chuyện cùng Nguyệt Viên, tay lại chỉa kiếm về phía hắn, ta ngạc nhiên, đây thực sự là Tiểu Quả nhút nhát của ta sao?...
Ta chợt thấy có bóng người, giương cung lên, bắn về phía nàng, ta hoảng hốt chạy đến, kết quả mũi tên đó đã cắm sâu vào người ta, cả cơ thể ta mềm nhũn, ngã xuống. Ta vẫn còn nhớ, khuôn mặt sợ hãi, giọng nói hoảng hốt từ nàng, ta lên tiếng hỏi nàng...thực sự là nàng không nhớ...
- Dương Quả thật đã chết vào 5 tháng trước, ta là mượn xác.
Đó là điều Dương Quả kia nói với ta. Có thể khó tin, nhưng ta tin, bởi sự xa cách từ Dương Quả này làm ta tin, ta đau đớn, Tiểu Quả của ta, đã chết, nhưng ta không hối hận vì đã cứu Dương Quả, nàng ấy mạnh mẽ như vậy, có thể trả lại những uất ức của Tiểu Quả rồi... Ta mỉm cười, xung quanh ta tối sầm đi...
Ta cứ ngỡ, chết sẽ rất đau khổ, nhưng ta thì khác... Nhìn xem, Tiểu Quả đang chờ ta, miệng cười thật tươi gọi Hiên ca ca. Ta cảm thấy mãn nguyện rồi...
Ai bảo chết là đau khổ, được gặp lại người ta yêu, chết thật tốt... Ta ôm lấy Tiểu Quả, ta cười hạnh phúc...
Thật ấm áp...
Dương Quả sợ hãi thất thanh gọi. Lúc đó, đám người Nguyệt Diễm cũng vừa chạy đến, Nguyệt Diễm đăm chiêu ngồi xuống, khẽ đưa ngón tay lên mũi Bình Hiên.
- Tắt thở rồi.
Nguyệt Diễm khó khăn nói. Tim Dương Quả thịch một cái, nước mắt không cầm được trào ra, sao có thể như thế được, sao có thể... Rõ ràng chiều nay Bình Hiên hắn vẫn đang nói chuyện với nàng mà, sao bây giờ lại... Nàng là mới gặp hắn chưa được bao lâu mà...
- Tại ta...tất cả là tại ta....
Dương Quả gào lên, Nguyệt Diễm quay sang vỗ lưng nàng an ủi.
- Ta...rất tiếc... Thực xin lỗi... Là tại ta không đảm bảo an toàn cho học trò, tại ta...
Cô Hoa khẽ quỳ xuống, hai tay run run. Bình Triệt cũng đầy đau lòng, phẫn nộ...
- Là ai! Là ai sai khiến ngươi! Hả!!!
Bình Triệt điên cuồng nắm lấy cổ áo của tên thích khách kia.
- Bình Triệt, ngươi bình tĩnh!!!
Liễu Quý Nhi chạy ra, giữ Bình Triệt lại. Dương Quả nhìn cảnh vật xung quanh, lòng nàng rối bời, lại nhìn xuống Bình Hiên không còn hơi thở, nước mắt nàng lại rơi, đầy phẫn nộ, đầy đau thương...
- Hắn...Chính hắn, tên thích khách này là của hắn, hắn chính là H...
Dương Quả mắt ngấn lệ, gào to hơn, chỉ tay vào Nguyệt Viên. Vốn định nói hết câu, lại nghĩ đến Tiểu Hoa và Phúc Linh, nàng im lặng...
- Quả Quả?... Nguyệt Viên...nàng nói thế là sao?
Nguyệt Diễm thoáng ngạc nhiên, lại đưa tầm mắt lạnh lùng sang Nguyệt Viên.
- Ta...ta...không phải ta, Dương Quả, ngươi có bằng chứng gì?
Nguyệt Viên hơi giật mình, lại mạnh miệng nói, bàn tay nắm chặt đầy phẫn nộ, Bình Hiên kia cư nhiên dám phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Nghe Nguyệt Viên nói xong, Dương Quả cũng sững sờ, phải, nàng không có bằng chứng... Dương Quả chợt đưa tầm mắt sang tên thích khách đang vùng vẫy kia, Nguyệt Viên thấy tầm mắt của Dương Quả thì xanh mặt.
- Tên thích khách này dám giết hoàng thất, phải xử trảm!
Nguyệt Viên la to.
- Im lặng! Tên kia, nói mau, ai là kẻ chủ mưu.
Cô Hoa quát lên, Nguyệt Viên thoáng sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm vào tên thích khách.
- Ta nói... Các người sẽ tha cho ta một mạng...?
Tên thích khách mắt đầy phẫn nộ nhìn Nguyệt Viên, gì chứ, dám đem hắn ra làm bia đỡ đạn sao?
Nhận được sự đồng tình của mọi người, tên thích khách đó mở miệng...
- Là N.....
*Phịch*
Một mũi tên trúng vào tên thích khách đó, khiến hắn lịm đi.
- Ai!!!!
Nguyệt Diễm đứng dậy, nhưng người phóng tên đã biến mất.
- Hắn chết rồi...
Bình Triệt cau mày. Nguyệt Viên âm thầm nhẹ nhõm, môi khẽ nhếch một nụ cười thâm độc.
Dương Quả nghe xong, mặt biến sắc, cả người như buông thả, Bình Hiên hắn...vì nàng mà chết... Còn không bắt được thủ phạm...
Lòng lại nhói...nước mắt rơi...
---------------
Hôm sau, cả học viện đau lòng, ai ai cũng mặc một bộ đồ trắng, quỳ bên quan tài. Không khí xung quanh vô cùng u sầu, cô Hoa ngất lên ngất xuống, Nguyệt Quang cũng có tới an ủi, cho người đưa Bình Hiên về Bình Quốc.
Dương Quả thẫn thờ suốt mấy ngày liền, Nguyệt Diễm cũng an ủi, nhưng nàng chỉ cười như không có chuyện gì.
- Quả Quả, Bình Hiên hắn, quan trọng với nàng đến thế sao.
Nguyệt Diễm đau lòng hỏi.
- Hôm đó, Bình Hiên là cứu Quả Quả nên...
Dương Quả cúi mặt, kì thực Bình Hiên chết nàng cũng là hơi buồn thôi, vì nàng và hắn đâu thân thiết gì, chỉ là luôn cảm thấy áy náy...
- Bình Hiên cứu nàng, hắn nhất định mong nàng sống vui vẻ, nếu nàng cứ buồn vì hắn, hắn sẽ chết không vui,...còn ta...sẽ lại ghen đó...
Nguyệt Diễm cười nhìn Dương Quả, khẽ lấy tay xoa đầu nàng. Dương Quả một thoáng ấm áp, mấy ngày nay, Nguyệt Diễm luôn ở bên cạnh, an ủi nàng, làm nàng cũng nguôi đi không ít.
- Um, Diễm Diễm, cảm ơn...
Dương Quả nở nụ cười sáng lạn, Nguyệt Diễm cũng vui lên.
- Quả Quả yên tâm, ta sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau.
Nguyệt Diễm áp đầu vào trán Dương Quả, hắn cười nói, đáy mắt lại hiện lên tia lạnh lùng, lời Dương Quả nói hôm đó, hắn nhớ rõ, mặc dù không có bằng chứng, nhưng chắc chắn Nguyệt Viên không khỏi không liên quan...
-------------------
3 năm sau...
- Dương Quả à, phải tạm biệt con rồi.
Cô Hoa lau lau khóe mắt, một tay nắm lấy tay Dương Quả...
- Hì! Con sẽ lại về thăm mà.
Dương Quả tươi cười nói. Nàng cũng đã lên 8 tuổi, dáng người cao hơn không ít, nhưng gương mặt vẫn vô cùng đáng yêu, mái tóc cũng dài ra, được nàng búi lên thành hai búp nhỏ trên đầu, phần dưới để xỏa lại càng tăng phần đáng yêu hơn, nhưng là cũng pha chút trưởng thành đó chứ.
Dương Quả từ biệt cô Hoa xong, chạy về hướng mọi người. Sau 3 năm, mọi người ai cũng trưởng thành hơn không chỉ về học lực, ý thức mà còn cả ngoại hình, nhất là Nguyệt Diễm, gương mặt vốn đã đẹp, nay lại càng thêm phần phúc hắc.
- Cuối cùng cũng thoát khỏi bà chằn nhà ngươi.
Từ xa, đã nghe thấy tiếng Bình Triệt trêu đùa.
- Ngươi...hứ, đồ đáng ghét, câu đó phải để ta nói mới đúng chứ, ngươi đi luôn đi, biến cho khuất mắt ta.!!!
Liễu Quý Nhi tức giận quát ầm lên, rượt đuổi Bình Triệt chạy xung quanh. Dương Quả cười khổ, hai người này, rõ là có ý với nhau, haizzzzz...
- A! Xe ngựa tới...
Bình Triệt chợt dừng lại. Phía trước là chiếc xe ngựa hoàng thất của Bình Quốc.
- Hứ! Ngươi mau biến, cút xéo đi cho bà!!!
Liễu Quý Nhi như muốn đá Bình Triệt đi thật xa vậy. Bình Triệt nhướng mày...
- Ây da! Ngươi dữ như vậy, ai cưới ngươi chắc xui xẻo lắm!
- Ngươi....
Liễu Quý Nhi giơ nắm đấm, lại bị Bình Triệt nắm lại, kéo nàng tới, hôn chụt một cái...
- Ta lo người khác chịu xui xẻo, nên...ta chấp nhận làm người xui xẻo vậy.
Bình Triệt mỉm cười, vỗ nhẹ má Liễu Quý Nhi rồi nhảy tót lên xe, cười cười nhìn Liễu Quý Nhi đơ người.
Dương Quả buồn cười nhìn hai người họ lại thấy Bình Dương bước lên xe với ánh mắt tiếc nuối nhìn Nguyệt Diễm, nàng cười khổ, 3 năm nay, Bình Dương là luôn tranh giành Nguyệt Diễm với nàng, nhưng không bao giờ thành công nha. Đáng nói hơn, học viện lần trước có tổ chức văn nghệ đại tỷ Dương Hi tài hoa của nàng lên tấu đàn tranh một khúc, kết quả lại...lọt vào mắt xanh của Nguyệt Thắng a.
Dương Quả âm thầm hồi tưởng lại kí ức của 3 năm trước, khẽ mỉm cười hạnh phúc, lại nhớ lại chuyện đêm kia...
Nàng nhìn sang Nguyệt Viên đang nói chuyện cùng Nguyệt Quân, nụ cười trên môi dừng lại... Bình Hiên ngươi nhất định phải sống thật hạnh phúc cùng với Dương Quả thật... Còn ta, chắc chắn sẽ báo đáp cũng như trả thù cho ngươi hết sức có thể...
Dương Quả nhìn Nguyệt Viên, khẽ nhếch môi bước đi...
Đêm đó, tên thích khách tưởng chừng như đã chết kia...đã biến mất...
Nguyệt Viên... Ngươi! Sẽ phải bước ra ánh sáng!
Phiên ngoại: Bình Hiên
Ta tên Bình Hiên, là nhị hoàng tử của Bình Quốc. Nghe thì rất oai, nhưng ta chỉ là một hoàng tử bị vứt bỏ, bởi...ta là con của một nha hoàn, mà khi sinh ta ra, mẹ ta đã mất. Cha không thương, mẹ không có, ngày ngày ta phải sống trong sự khi dễ của mọi người xung quanh mà không dám kêu ca lên một lời.
Chỉ có duy nhất Hoàng hậu là nhận ta, xem ta như 1 hoàng tử mà đối đáp, ta thực vô cùng biết ơn bà ấy, Hoàng Hậu giống như người mẹ của ta vậy. Còn có, Thái tử Bình Triệt, hắn luôn xem ta như huynh đệ ruột thịt, cái gì tốt đều chia sẻ cho ta, đều cùng ta chơi đùa, luôn bênh vực ta trước những lời sỉ vả kia, làm cho ta như cảm thấy được sự ấm áp giữa chốn thâm cung lạnh lẽo. Ta còn nhớ rõ, Bình Dương kia, một lần mắng mỏ ta, đem chén trà nóng hất vào người ta, Bình Triệt đã đỡ cho ta, khiến hắn bị phỏng, kết quả cả cung nhốn nháo cả lên, Bình Dương kia bị phạt, Bình Triệt lại luôn ở trong vòng tay hầu hạ của các Thái y, Hoàng Hậu, còn có phụ hoàng, làm ta cảm thấy vô cùng ghen tị. Ta hỏi hắn, có phải là vì hắn thương hại ta?
- Đệ nói ngốc nghếch cái gì. Ta quý đệ, không phải vì hoàn cảnh của đệ, mà do đệ chính là đệ của ta, là người thân của ta.
Bình Triệt lúc ấy ôm ta vào lòng, lời nói của hắn làm ta vô cùng cảm động, hạnh phúc vì có người huynh như hắn.
Một thời gian sau, Bình Quốc giao lưu với Nguyệt Quốc, Bình Triệt kéo ta đi cho bằng được, ta cũng là vui vẻ đi theo. Nhưng không ngờ, trên đường lại gặp thích khách, ta bị trúng một mũi tên, té khỏi xe ngựa, nhưng họ không hề cứu ta, lúc ấy, xe ngựa đi xa dần, ta chỉ còn nghe vang vảng tiếng Bình Triệt gào thét gọi tên ta. Lúc ấy, ta sợ hãi, đám thích khách ấy vẫn còn đuổi theo xe ngựa, ta đau đớn đứng dậy, cố gắng bước đi. Được một khoảng, lại nghe tiếng đám thích khách lúc nãy, ta hốt hoảng, chợt thấy có một chiếc lỗ nhỏ, liền chui vào mà trốn.
Vào trong, ta mới thấy đây là một tiểu viện nhỏ, nhưng lại vô cùng vắng vẻ, ta còn nghĩ, nơi đây bị bỏ hoang, đến cả cửa sổ còn không có. Lúc này vốn là ban đêm, sương xuống rất lạnh, vết thương ta lại nhói lên, ta men theo bờ tường, vận sức nhảy lên cửa sổ.
- Ngươi...Ngươi là ai...
Vào đến nơi, ta mới nhận ra trong này có người, giọng điệu run rẩy, sợ hãi, vì tối quá, ta không nhìn rõ mặt. Lúc ấy, ta tiến lên, bịt miệng người ấy lại, đe dọa. Nhưng rồi, cả người ta không còn sức, ngã nhào xuống, lúc ấy ta nghĩ rằng mình sẽ chết.
Không biết ta hôn mê bao lâu, lúc tỉnh dậy, thấy trời đã sáng, ta nằm trên giường. Vết thương của ta đã được băng lại, mặc dù rất sơ sài, bên trong còn có lá thuốc giúp ta cầm máu.
Chợt thấy động, ngước mắt lên, một giọng nói cất lên, ta nhận ra chính là người tối qua. Ta hơi ngạc nhiên, chỉ là một tiểu cô nương nhỏ tuổi, nhưng từ lần đầu gặp, ta nghĩ rằng bản thân ta đã đem lòng quý mến vẻ đáng yêu của nàng ấy rồi.
Trải qua thời gian, ta biết được tên nàng ấy, là Dương Quả, ta cũng là dần gọi nàng ấy là Tiểu Quả, mà nàng ấy cũng tiếp xúc với ta, thân thiết với ta hơn, gọi ta 1 tiếng Hiên ca ca, lúc ấy tim ta có cảm giác vô cùng ấm áp.
Tiểu Quả là tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng, nhưng nàng ấy cũng giống ta, là 1 tiểu thư thất sủng, bên cạnh chỉ có Tiểu Hoa, nhưng là bị gọi đi làm việc khác, dường như, Tiểu Quả luôn cô độc. Tiểu Quả nói với ta, nàng ấy ghét tiếp xúc với người lạ, đồng nghĩa với việc nàng ấy rất nhút nhát, nhưng nàng ấy rất tốt bụng, lại vô cùng quan tâm đến ta.
Vết thương dần hồi phục, ta nghĩ đến lúc ta phải trở về, nhưng ta lại không nỡ. Nói lời từ biệt, Tiểu Quả nhìn ta với ánh mắt rất buồn, rất buồn, lúc đó, ta đã âm thầm quyết tâm sau này phải bảo vệ Tiểu Quả thật tốt.
Ta trở về trong sự kinh ngạc của mọi người, Bình Triệt lúc ấy còn ôm chầm lấy ta. Ta thay đổi, cố gắng học hành, ra dáng một hoàng tử, mặc kệ những lời chê bai kia, bởi vì, bây giờ ta đã có mục đích sống, đã có tham vọng, ước mơ. Ta biết, ta sống là vì Tiểu Quả.
Ông trời không phụ kẻ có lòng, ta nhận được sự tin tưởng của phụ hoàng, được tham gia vào Học viện Linh Ương. Lúc ấy ta vui mừng lắm, ta phải học thật tốt, để sau này có thể bảo vệ cho Tiểu Quả, lo cho Tiểu Quả một cuộc sống hạnh phúc, mà từ lúc ta gặp Tiểu Quả, đến giờ đã hai năm.
Ta đặt chân đến học viện Linh Ương, trong lòng đầy phấn khởi. Nhưng rồi ta lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc, là Tiểu Quả, tim ta nhảy liên hồi, có cảm giác hồi hộp đè nén tâm tư, nàng ấy bước qua ta, tựa người không quen biết, lòng ta lúc ấy tựa như cả thế giới đều sụp đổ.
Nàng vẫn là Dương Quả, nhưng không nhận ra ta sao? Nàng ấy khác, vui vẻ hòa đồng cùng mọi người, nhất là Nguyệt Diễm kia, nàng ấy cùng 2 năm trước tựa như là 2 người. Ta còn nhớ rõ, lần kiểm tra kia, tay ta cầm tờ giấy điểm 10, ta thực rất muốn khoe với nàng, rằng ta đã học thật tốt...vì nàng...
Cho đến khi ta bắt gặp nàng rơi từ núi giả xuống, ta đỡ lấy nàng, lo lắng cho nàng. Hôm đó, ta mới biết, nàng bị mất trí nhớ. Ta không tin, nhưng ánh mắt nàng không chút giả dối, lòng ta nặng trĩu. Tối hôm đó, ta muốn hỏi cho ra lẽ, liền chạy đến phòng của nàng, lại nghe nàng đã ra ngoài, ta đi tìm, phát hiện nàng đang nói chuyện cùng Nguyệt Viên, tay lại chỉa kiếm về phía hắn, ta ngạc nhiên, đây thực sự là Tiểu Quả nhút nhát của ta sao?...
Ta chợt thấy có bóng người, giương cung lên, bắn về phía nàng, ta hoảng hốt chạy đến, kết quả mũi tên đó đã cắm sâu vào người ta, cả cơ thể ta mềm nhũn, ngã xuống. Ta vẫn còn nhớ, khuôn mặt sợ hãi, giọng nói hoảng hốt từ nàng, ta lên tiếng hỏi nàng...thực sự là nàng không nhớ...
- Dương Quả thật đã chết vào 5 tháng trước, ta là mượn xác.
Đó là điều Dương Quả kia nói với ta. Có thể khó tin, nhưng ta tin, bởi sự xa cách từ Dương Quả này làm ta tin, ta đau đớn, Tiểu Quả của ta, đã chết, nhưng ta không hối hận vì đã cứu Dương Quả, nàng ấy mạnh mẽ như vậy, có thể trả lại những uất ức của Tiểu Quả rồi... Ta mỉm cười, xung quanh ta tối sầm đi...
Ta cứ ngỡ, chết sẽ rất đau khổ, nhưng ta thì khác... Nhìn xem, Tiểu Quả đang chờ ta, miệng cười thật tươi gọi Hiên ca ca. Ta cảm thấy mãn nguyện rồi...
Ai bảo chết là đau khổ, được gặp lại người ta yêu, chết thật tốt... Ta ôm lấy Tiểu Quả, ta cười hạnh phúc...
Thật ấm áp...
/85
|