- Hừ. Ta phải đi xem Bình Dương có thái độ như thế nào mới được!
Dương Quả mặt hằm hằm, bước ra khỏi phòng. Chợt thấy xa xa là Liễu Quý Nhi, Dương Hi, Bình Dương còn có cả Nguyệt Viên cùng Nguyệt Diễm. Đều tập trung sao? Tốt thôi...
- Mọi người!
Dương Quả tươi cười bước đến, Bình Dương thấy nàng thì xanh mặt, Nguyệt Viên cũng biến sắc, tất nhiên đều thu lại trong tầm mắt của Dương Quả.
- Quả Quả...
- Aaaaaaaa! Ma! Có ma!!!!!
Nguyệt Diễm chưa nói xong, Bình Dương đã hét toáng lên.
- Ma? Ma ở đâu?
Liễu Quý Nhi nheo nheo mày.
- Đó! Chính nó!
Bình Dương toàn thân run rẩy, chỉ chỉ tay vào Dương Quả.
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Mắt ngươi bị mù à? Rõ ràng là Tiểu Quả mà!
Liễu Quý Nhi tức giận nói.
- Không! Là Dương Quả, nó đã chết rồi mà, không thể nào?
Bình Dương sợ hãi nói tiếp, sắc mặt mọi người xung quanh đều trầm xuống.
- Bình Dương, ta...
Dương Quả buồn cười, giả vờ làm khuôn mặt giống như bị bệnh, giọng cũng kéo dài, từng bước, từng bước đến gần Bình Dương. Dương Quả càng tới gần, Bình Dương càng lùi đi.
- A! Đừng đến đây, đừng đến đây, a!
Bình Dương sợ hãi vô cùng, cả người ngồi phịch xuống, tay xua xua đuổi Dương Quả. Dương Quả cười thầm trong lòng, quay sang Nguyệt Viên...
- Này! Ngươi đừng nhìn ta như thế, chết rồi thì....
Nguyệt Viên chột dạ, chợt thấy mình nói sai, bèn im lặng. Dương Quả đắc ý, xem ra bộ mặt chuột đã lòi ra rồi.
- Nguyệt Viên, ngươi nói thế là sao? Ai chết?
Nguyệt Diễm cau mày, sắc mặt âm trầm. Dương Quả lại một mực tiến gần đến Bình Dương đang sợ hãi kia, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra.
- Bình Dương... Ta...
- A! Đừng lại đây!!!!
- Ta chưa có chết.
Dương Quả đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt tái xanh của Bình Dương, bật cười. Bình Dương chợt nhận ra, tay Dương Quả có hơi ấm, dần trấn tĩnh lại, thay vào đó là vẻ mặt khó tin.
- Mọi người nghe thấy chưa, lại dám nói Tiểu Quả chết.
Liễu Quý Nhi bực mình, chợt nàng thấy cái gì đó, vớ đại miếng điểm tâm trên bàn, ném đi.
- Ui da! Liễu Quý Nhi, ngươi là phí phạm đồ ăn a!
Bình Triệt từ sau gốc cây đó bước ra, tay cầm miếng điểm tâm Liễu Quý Nhi mới ném.
- Hứ! Thế ngươi lén la lén lút ở đó làm gì.
Liễu Quý Nhi chống nạnh hất mặt nói.
- Ta mà thèm lét la lén lút à, đó không phải là hành động của một đấng nam nhi, ta là muốn gây bất ngờ cho mọi người.
Bình Triệt lập tức dâng lên bộ mặt vô tội.
- Hứ! Ngươi nào phải đấng nam nhi.
- Ờ, còn đỡ hơn người nào đó to miệng, thực chã giống nữ nhân tí nào.
- Ngươi...
Hai người đấu khẩu qua lại, không biết bao nhiêu miếng điểm tâm đều đã bay đi dưới tay Liễu Quý Nhi, và tất cả đều được Bình Triệt chụp lại xem như điểm tâm nàng cho hắn, ăn ngon lành khiến cho Liễu Quý Nhi tức mãi không thôi.
- Nghe nói, Dương Quả tiểu thư sau khi ngủ dậy đều có thói quen uống trà a?
Nguyệt Viên hỏi, Dương Quả lại cười.
- Ừm, nhưng hôm nay ta ngủ, lại mơ thấy có người hạ độc vào bình trà nên không dám uống nữa.
Dương Quả vừa nói, vừa nhìn Nguyệt Viên thay đổi từng nét mặt, Bình Dương đang ngồi nghe thấy cũng vội bật dậy, nghiến răng, tay nắm đấm nhìn Dương Quả.
- Quả Quả, ngươi mơ thấy ác mộng à, có sợ không.
Nguyệt Diễm lo lắng hỏi.
- Hì, Quả Quả không sao! Chỉ là vẫn còn mang máng cái gì mà giết người diệt khẩu á, nhưng Quả Quả ko sợ đâu a, Diễm Diễm...
Dương Quả vừa nói, vừa cao mắt nhìn Nguyệt Viên, nét mặt hắn khi nghe nàng nói, quả thực mang theo sự chột dạ, khó tin cùng sợ hãi.
- Ta đã bảo...
Nguyệt Diễm cười khổ, Dương Quả chỉ hì hì.
- Ta nói, con gái nhà người ta, Dương Quả nói năng lễ phép, Dương Hi dịu dàng, thế sao người nào đó cũng chơi với họ và vẫn hô to gọi lớn ý nhở?
Bình Hiên giọng trêu đùa nói.
- Ngươi....ám chỉ ai hả, cái đồ....Đáng ghét!!!!
Liễu Quý Nhi hùng hổ chạy đuổi đánh Bình Hiên, mà Dương Quả nàng nhìn, Bình Triệt này bị đuổi mà cũng còn cười sáng lạn được a.
- Cơ mà...sao muội muội và Bình Viên lại nói là Dương Quả chết vậy.
Bình Triệt chạy qua chạy lại nói. Khiến Bình Dương và Nguyệt Viên dật mình.
- Á à! Thì ra ngươi ở đây ngay từ đầu, lại không phải lén lút nghe lén là gì hả!
Liễu Quý Nhi vẫn không tha cho Bình Triệt.
- Đã bảo không có lén lút, tại lúc đó ta đang bận ngắm ngươ.... Ách, tại ta bận suy nghĩ chứ bộ...
Bình Triệt nói lắp bắp.
- Hứ! Ngươi mà cũng bày đặt suy nghĩ...
Liễu Quý Nhi vẫn tích cực chạy đua, nhưng trong tim thì nhảy nhót vô tận. Dương Quả nhìn, hai người này chắc chắn có gì đó, hừm...phải âm thầm điều tra nha...
- Sao hai người lại một mực nói Tiểu Quả chết vậy?
Dương Hi nói.
- Ta...ta....ta... À, là ta muốn trêu chọc Dương Quả thôi, trêu chọc thôi...
Bình Dương nói.
- Còn ta...chỉ góp phần cho Bình Dương thôi...
Nguyệt Hiên cũng khó khăn nói.
- Vậy sao...
Nguyệt Diễm nghi ngờ nói. Nguyệt Viên cùng Bình Dương gật đầu lia lịa.
- Mong là vậy, chứ trong giấc mơ, họ muốn giết ta vì tình, vì diệt khẩu, ta thực rất sợ đó...
Dương Quả cười như không nói. Nguyệt Viên cùng Bình Dương khẽ nhìn nhau, trong lòng lóe lên một tia ngoan độc, một sự nghi hoặc, một sự tính toán khác...
Dương Quả mặt hằm hằm, bước ra khỏi phòng. Chợt thấy xa xa là Liễu Quý Nhi, Dương Hi, Bình Dương còn có cả Nguyệt Viên cùng Nguyệt Diễm. Đều tập trung sao? Tốt thôi...
- Mọi người!
Dương Quả tươi cười bước đến, Bình Dương thấy nàng thì xanh mặt, Nguyệt Viên cũng biến sắc, tất nhiên đều thu lại trong tầm mắt của Dương Quả.
- Quả Quả...
- Aaaaaaaa! Ma! Có ma!!!!!
Nguyệt Diễm chưa nói xong, Bình Dương đã hét toáng lên.
- Ma? Ma ở đâu?
Liễu Quý Nhi nheo nheo mày.
- Đó! Chính nó!
Bình Dương toàn thân run rẩy, chỉ chỉ tay vào Dương Quả.
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Mắt ngươi bị mù à? Rõ ràng là Tiểu Quả mà!
Liễu Quý Nhi tức giận nói.
- Không! Là Dương Quả, nó đã chết rồi mà, không thể nào?
Bình Dương sợ hãi nói tiếp, sắc mặt mọi người xung quanh đều trầm xuống.
- Bình Dương, ta...
Dương Quả buồn cười, giả vờ làm khuôn mặt giống như bị bệnh, giọng cũng kéo dài, từng bước, từng bước đến gần Bình Dương. Dương Quả càng tới gần, Bình Dương càng lùi đi.
- A! Đừng đến đây, đừng đến đây, a!
Bình Dương sợ hãi vô cùng, cả người ngồi phịch xuống, tay xua xua đuổi Dương Quả. Dương Quả cười thầm trong lòng, quay sang Nguyệt Viên...
- Này! Ngươi đừng nhìn ta như thế, chết rồi thì....
Nguyệt Viên chột dạ, chợt thấy mình nói sai, bèn im lặng. Dương Quả đắc ý, xem ra bộ mặt chuột đã lòi ra rồi.
- Nguyệt Viên, ngươi nói thế là sao? Ai chết?
Nguyệt Diễm cau mày, sắc mặt âm trầm. Dương Quả lại một mực tiến gần đến Bình Dương đang sợ hãi kia, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra.
- Bình Dương... Ta...
- A! Đừng lại đây!!!!
- Ta chưa có chết.
Dương Quả đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt tái xanh của Bình Dương, bật cười. Bình Dương chợt nhận ra, tay Dương Quả có hơi ấm, dần trấn tĩnh lại, thay vào đó là vẻ mặt khó tin.
- Mọi người nghe thấy chưa, lại dám nói Tiểu Quả chết.
Liễu Quý Nhi bực mình, chợt nàng thấy cái gì đó, vớ đại miếng điểm tâm trên bàn, ném đi.
- Ui da! Liễu Quý Nhi, ngươi là phí phạm đồ ăn a!
Bình Triệt từ sau gốc cây đó bước ra, tay cầm miếng điểm tâm Liễu Quý Nhi mới ném.
- Hứ! Thế ngươi lén la lén lút ở đó làm gì.
Liễu Quý Nhi chống nạnh hất mặt nói.
- Ta mà thèm lét la lén lút à, đó không phải là hành động của một đấng nam nhi, ta là muốn gây bất ngờ cho mọi người.
Bình Triệt lập tức dâng lên bộ mặt vô tội.
- Hứ! Ngươi nào phải đấng nam nhi.
- Ờ, còn đỡ hơn người nào đó to miệng, thực chã giống nữ nhân tí nào.
- Ngươi...
Hai người đấu khẩu qua lại, không biết bao nhiêu miếng điểm tâm đều đã bay đi dưới tay Liễu Quý Nhi, và tất cả đều được Bình Triệt chụp lại xem như điểm tâm nàng cho hắn, ăn ngon lành khiến cho Liễu Quý Nhi tức mãi không thôi.
- Nghe nói, Dương Quả tiểu thư sau khi ngủ dậy đều có thói quen uống trà a?
Nguyệt Viên hỏi, Dương Quả lại cười.
- Ừm, nhưng hôm nay ta ngủ, lại mơ thấy có người hạ độc vào bình trà nên không dám uống nữa.
Dương Quả vừa nói, vừa nhìn Nguyệt Viên thay đổi từng nét mặt, Bình Dương đang ngồi nghe thấy cũng vội bật dậy, nghiến răng, tay nắm đấm nhìn Dương Quả.
- Quả Quả, ngươi mơ thấy ác mộng à, có sợ không.
Nguyệt Diễm lo lắng hỏi.
- Hì, Quả Quả không sao! Chỉ là vẫn còn mang máng cái gì mà giết người diệt khẩu á, nhưng Quả Quả ko sợ đâu a, Diễm Diễm...
Dương Quả vừa nói, vừa cao mắt nhìn Nguyệt Viên, nét mặt hắn khi nghe nàng nói, quả thực mang theo sự chột dạ, khó tin cùng sợ hãi.
- Ta đã bảo...
Nguyệt Diễm cười khổ, Dương Quả chỉ hì hì.
- Ta nói, con gái nhà người ta, Dương Quả nói năng lễ phép, Dương Hi dịu dàng, thế sao người nào đó cũng chơi với họ và vẫn hô to gọi lớn ý nhở?
Bình Hiên giọng trêu đùa nói.
- Ngươi....ám chỉ ai hả, cái đồ....Đáng ghét!!!!
Liễu Quý Nhi hùng hổ chạy đuổi đánh Bình Hiên, mà Dương Quả nàng nhìn, Bình Triệt này bị đuổi mà cũng còn cười sáng lạn được a.
- Cơ mà...sao muội muội và Bình Viên lại nói là Dương Quả chết vậy.
Bình Triệt chạy qua chạy lại nói. Khiến Bình Dương và Nguyệt Viên dật mình.
- Á à! Thì ra ngươi ở đây ngay từ đầu, lại không phải lén lút nghe lén là gì hả!
Liễu Quý Nhi vẫn không tha cho Bình Triệt.
- Đã bảo không có lén lút, tại lúc đó ta đang bận ngắm ngươ.... Ách, tại ta bận suy nghĩ chứ bộ...
Bình Triệt nói lắp bắp.
- Hứ! Ngươi mà cũng bày đặt suy nghĩ...
Liễu Quý Nhi vẫn tích cực chạy đua, nhưng trong tim thì nhảy nhót vô tận. Dương Quả nhìn, hai người này chắc chắn có gì đó, hừm...phải âm thầm điều tra nha...
- Sao hai người lại một mực nói Tiểu Quả chết vậy?
Dương Hi nói.
- Ta...ta....ta... À, là ta muốn trêu chọc Dương Quả thôi, trêu chọc thôi...
Bình Dương nói.
- Còn ta...chỉ góp phần cho Bình Dương thôi...
Nguyệt Hiên cũng khó khăn nói.
- Vậy sao...
Nguyệt Diễm nghi ngờ nói. Nguyệt Viên cùng Bình Dương gật đầu lia lịa.
- Mong là vậy, chứ trong giấc mơ, họ muốn giết ta vì tình, vì diệt khẩu, ta thực rất sợ đó...
Dương Quả cười như không nói. Nguyệt Viên cùng Bình Dương khẽ nhìn nhau, trong lòng lóe lên một tia ngoan độc, một sự nghi hoặc, một sự tính toán khác...
/85
|