- Đây.... là đâu...
Dương Quả mặt tối sầm, phía trước nàng là 1 con suối, aaaa... lúc đi làm gì có suối... lạc rồi... thực sự đã lạc rồi...
- Aizzzz ... quay lại hướng lúc nãy thôi...
Dương Quả cất bước về phía sau, toan định đi thì nghe được âm thanh ...
- Nó đâu rồi! Bắt lại mau !!!
Là giọng của 1 trong hai hắc y nhân lúc nãy, Dương Quả sợ hãi... theo bản năng lùi về sau, lại vấp phải đá, ngã thẳng xuống con suối đang chảy xiết...
- Aaaaaa... cứu....
Dương Quả thoáng la lên, nhưng thân thể 5 tuổi thực quá yếu, chốc chốc lại bị cuốn đi xa, trước mắt chỉ còn thấy lờ mờ bóng hai hắc y nhân nhìn theo...
- Chết rồi, nó rơi xuống rồi! Đều tại ngươi, có 1 con nhóc thôi mà cũng không giữ được, đi thôi, coi như con bé đó khó sống.!!
- Ừ...
Nói xong quay đầu đi, tên hắc y nhân lúc nãy lại hướng nhìn con suối, tay nắm chặt cây trâm vàng, Nhóc con à... ngươi đừng chết nha...
----------------------
Phủ Thừa Tướng
- Nói đi!!! Tại sao tam tiểu thư lại mất tích!!!
Dương Phúc đập bàn, gương mặt đầy tức giận.
- Bẩm lão gia, khắp viện của nô tì đều bị dính thuốc mê, lúc tỉnh dậy thì tiểu thư... tiểu thư đã không còn rồi ạ!!!
Tiểu Hoa hốc mắt đỏ thẫm, quỳ xuống kể lại sự việc. Phúc Linh chỉ biết khóc nấc ở bên.
- Nguy rồi! Có khi nào bị dâm tặc bắt đi rồi, thiếp nghe nói gần đây có xuất hiện 1 toán dâm tặc, chỉ sợ tam tiểu thư...
Chu Tịnh vờ lên tiếng, căn bản là ai nghe cũng hiểu được, tam tiểu thư khó giữ được trong sáng, trong lòng Chu Tịnh bà chỉ khẽ cười lạnh.
- Hồ đồ, Quả nhi chắc sẽ không có chuyện gì, mau! Triệu toàn bộ hạ nhân đi tìm, ta sẽ nhờ sự trợ giúp của hoàng thượng.
Dương Phúc đứng lên phất tay áo, ông thực rất lo lắng cho đứa con luôn gây nhiều hảo cảm cho ông.
Tờ mờ sáng, khắp cả kinh thành đều đèn đuốc khắp nơi, đi tìm Tam tiểu thư Dương Quả mất tích...
-------------------
- Ưm...
Dương Quả khó khăn mở mắt, toàn thân chuyền đến sự ướt át khó chịu...
- Ngươi tỉnh...
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Dương Quả liếc mắt, phía trước là 1 cô bé tầm 12 tuổi, gương mặt trông rất xinh xắn, toàn thân mặc 1 cổ y phục bạc màu...
- A... đây... là đâu vậy...
Dương Quả ngồi dậy, xoa xoa đầu, nàng nhớ nàng bị hắc y nhân bắt đi, lại rơi xuống suối... sao bây giờ lại ở đây...
- Ngươi được quân ở đây vớt được trên suối, đem về đây...
Cô bé đó nói...
- Quân? Đây rốt cuộc là ở đâu...
Dương Quả nhìn xung quanh, ở đây có nhiều người, toàn bộ đều là nữ nhân, hơn nữa mặt ai cũng tỏ ra vẻ buồn bã khó tả...
- Ta cũng không rõ, chỉ biết đây là doanh trại đạo tặc, mà chúng ta... đã bị bắt làm nô lệ...
Cô bé nói tới đây, hốc mắt lại đỏ lên. Dương Quả mở to mắt, không thể nào... nàng bị hắc y nhân bắt đi... bị rơi xuống suối, giờ lại bị bắt ở doanh trại này... ông trời ơi... sao mà nàng xui xẻo đến thế...
- Ngươi tên gì..?
Cô bé đó lấy tay khẽ lau nước mắt, hướng Dương Quả hỏi.
- Ta tên Dươ.... à Tiểu Noãn... ta 5 tuổi...
Dương Quả nói, nàng nghĩ mình không nên để lộ thân phận tiểu thư ở đây...
- Còn ta là Liễu Quý Nhi, ta 12 tuổi... thật đáng tiếc cho ngươi, tuổi nhỏ, lại có gương mặt đáng yêu... lại bị bắt vào chỗ này...
Liễu Quý Nhi đau buồn xoa xoa mặt Dương Quả.
- Liễu.... ngươi là Nhị tiểu thư của phủ Thượng Thư?
Dương Quả cau mày, nàng có từng nghe Tiểu Hoa nhắc đến phủ Thượng Thư có 1 nhị tiểu thư họ Liễu mất tích...
- Ngươi biết...? Đúng vậy, ta ham chơi vào rừng hái quả... lại bắt gặp đạo tặc... nên...
Liễu Quý Nhi không nhịn được nước mắt lại rơi, nàng đã bị bắt đến đây hơn 2 tuần rồi... nàng nhớ cha, mẹ lắm...
Dương Quả nhìn Liễu Quý Nhi không khỏi xót thương, nàng an ủi, và cũng nghe được thông tin từ Liễu Quý Nhi. Thì ra nơi này là doanh trại của 1 nhóm đạo tặc chuyên đi bắt và buôn người sang các nước láng giềng, doanh trại này không rõ nằm ở vị trí vào, dường như là phía trong cơ quan mật nên nhiều lần quân đội hoàng gia cũng không thể nào tìm thấy. Dương Quả nghe Liễu Quý Nhi nói xong, thầm suy nghĩ... nàng trôi từ con suối đến đây, chắc chắn men theo con suối sẽ có đường ra ngoài, nàng chắc chắn... nàng phải trốn thoát khỏi đây, cả Liễu Quý Nhi nữa...
Chợt màn lều ở chổ Dương Quả bật ra, nữ nhân xung quanh đều hoảng sợ, Liễu Quý Nhi cũng khẽ run run người, Dương Quả liếc mắt, phía trước là 1 nam nhân, mặt đeo mặt nạ bằng bạc, hướng chỗ nữ nhân đi vào, khẽ cất giọng uy nghiêm..
-Ta nghe nói mới vớt được 1 nữ nhân mới. Là ai, bước ra đây!!!
Dương Quả mặt tối sầm, phía trước nàng là 1 con suối, aaaa... lúc đi làm gì có suối... lạc rồi... thực sự đã lạc rồi...
- Aizzzz ... quay lại hướng lúc nãy thôi...
Dương Quả cất bước về phía sau, toan định đi thì nghe được âm thanh ...
- Nó đâu rồi! Bắt lại mau !!!
Là giọng của 1 trong hai hắc y nhân lúc nãy, Dương Quả sợ hãi... theo bản năng lùi về sau, lại vấp phải đá, ngã thẳng xuống con suối đang chảy xiết...
- Aaaaaa... cứu....
Dương Quả thoáng la lên, nhưng thân thể 5 tuổi thực quá yếu, chốc chốc lại bị cuốn đi xa, trước mắt chỉ còn thấy lờ mờ bóng hai hắc y nhân nhìn theo...
- Chết rồi, nó rơi xuống rồi! Đều tại ngươi, có 1 con nhóc thôi mà cũng không giữ được, đi thôi, coi như con bé đó khó sống.!!
- Ừ...
Nói xong quay đầu đi, tên hắc y nhân lúc nãy lại hướng nhìn con suối, tay nắm chặt cây trâm vàng, Nhóc con à... ngươi đừng chết nha...
----------------------
Phủ Thừa Tướng
- Nói đi!!! Tại sao tam tiểu thư lại mất tích!!!
Dương Phúc đập bàn, gương mặt đầy tức giận.
- Bẩm lão gia, khắp viện của nô tì đều bị dính thuốc mê, lúc tỉnh dậy thì tiểu thư... tiểu thư đã không còn rồi ạ!!!
Tiểu Hoa hốc mắt đỏ thẫm, quỳ xuống kể lại sự việc. Phúc Linh chỉ biết khóc nấc ở bên.
- Nguy rồi! Có khi nào bị dâm tặc bắt đi rồi, thiếp nghe nói gần đây có xuất hiện 1 toán dâm tặc, chỉ sợ tam tiểu thư...
Chu Tịnh vờ lên tiếng, căn bản là ai nghe cũng hiểu được, tam tiểu thư khó giữ được trong sáng, trong lòng Chu Tịnh bà chỉ khẽ cười lạnh.
- Hồ đồ, Quả nhi chắc sẽ không có chuyện gì, mau! Triệu toàn bộ hạ nhân đi tìm, ta sẽ nhờ sự trợ giúp của hoàng thượng.
Dương Phúc đứng lên phất tay áo, ông thực rất lo lắng cho đứa con luôn gây nhiều hảo cảm cho ông.
Tờ mờ sáng, khắp cả kinh thành đều đèn đuốc khắp nơi, đi tìm Tam tiểu thư Dương Quả mất tích...
-------------------
- Ưm...
Dương Quả khó khăn mở mắt, toàn thân chuyền đến sự ướt át khó chịu...
- Ngươi tỉnh...
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Dương Quả liếc mắt, phía trước là 1 cô bé tầm 12 tuổi, gương mặt trông rất xinh xắn, toàn thân mặc 1 cổ y phục bạc màu...
- A... đây... là đâu vậy...
Dương Quả ngồi dậy, xoa xoa đầu, nàng nhớ nàng bị hắc y nhân bắt đi, lại rơi xuống suối... sao bây giờ lại ở đây...
- Ngươi được quân ở đây vớt được trên suối, đem về đây...
Cô bé đó nói...
- Quân? Đây rốt cuộc là ở đâu...
Dương Quả nhìn xung quanh, ở đây có nhiều người, toàn bộ đều là nữ nhân, hơn nữa mặt ai cũng tỏ ra vẻ buồn bã khó tả...
- Ta cũng không rõ, chỉ biết đây là doanh trại đạo tặc, mà chúng ta... đã bị bắt làm nô lệ...
Cô bé nói tới đây, hốc mắt lại đỏ lên. Dương Quả mở to mắt, không thể nào... nàng bị hắc y nhân bắt đi... bị rơi xuống suối, giờ lại bị bắt ở doanh trại này... ông trời ơi... sao mà nàng xui xẻo đến thế...
- Ngươi tên gì..?
Cô bé đó lấy tay khẽ lau nước mắt, hướng Dương Quả hỏi.
- Ta tên Dươ.... à Tiểu Noãn... ta 5 tuổi...
Dương Quả nói, nàng nghĩ mình không nên để lộ thân phận tiểu thư ở đây...
- Còn ta là Liễu Quý Nhi, ta 12 tuổi... thật đáng tiếc cho ngươi, tuổi nhỏ, lại có gương mặt đáng yêu... lại bị bắt vào chỗ này...
Liễu Quý Nhi đau buồn xoa xoa mặt Dương Quả.
- Liễu.... ngươi là Nhị tiểu thư của phủ Thượng Thư?
Dương Quả cau mày, nàng có từng nghe Tiểu Hoa nhắc đến phủ Thượng Thư có 1 nhị tiểu thư họ Liễu mất tích...
- Ngươi biết...? Đúng vậy, ta ham chơi vào rừng hái quả... lại bắt gặp đạo tặc... nên...
Liễu Quý Nhi không nhịn được nước mắt lại rơi, nàng đã bị bắt đến đây hơn 2 tuần rồi... nàng nhớ cha, mẹ lắm...
Dương Quả nhìn Liễu Quý Nhi không khỏi xót thương, nàng an ủi, và cũng nghe được thông tin từ Liễu Quý Nhi. Thì ra nơi này là doanh trại của 1 nhóm đạo tặc chuyên đi bắt và buôn người sang các nước láng giềng, doanh trại này không rõ nằm ở vị trí vào, dường như là phía trong cơ quan mật nên nhiều lần quân đội hoàng gia cũng không thể nào tìm thấy. Dương Quả nghe Liễu Quý Nhi nói xong, thầm suy nghĩ... nàng trôi từ con suối đến đây, chắc chắn men theo con suối sẽ có đường ra ngoài, nàng chắc chắn... nàng phải trốn thoát khỏi đây, cả Liễu Quý Nhi nữa...
Chợt màn lều ở chổ Dương Quả bật ra, nữ nhân xung quanh đều hoảng sợ, Liễu Quý Nhi cũng khẽ run run người, Dương Quả liếc mắt, phía trước là 1 nam nhân, mặt đeo mặt nạ bằng bạc, hướng chỗ nữ nhân đi vào, khẽ cất giọng uy nghiêm..
-Ta nghe nói mới vớt được 1 nữ nhân mới. Là ai, bước ra đây!!!
/85
|