Thiện Duyên rất muốn dốc sức đấu một trận cùng Quân Lạc Vũ để phân trên dưới, luận sinh tử.
Nhưng hắn lại rời đi, vội vã rời đi.
Ngươi nếu thật tu luyện thành Khô Mộc tâm kinh thì sợ sau này sẽ có phiền hà!
Quân Lạc Vũ cảm ứng được khí tức Sở Dương rời đi gấp rút thì thở dài thật trầm, kiểm tra xung quanh, quét ngang thập phương nhưng không phát hiện ra điều gì thì ngồi xếp bằng trong đám mây trắng, đọc sách lần nữa.
Ngự kiếm phi tiên, chớp mắt đã đi xa mấy ngàn dặm.
Sở Dương thấy sắp ra khỏi Huyền Vũ sơn mạch thì ngừng lại, sau đó quay ngược trở lại, xoẹt qua một đường vòng cung rơi xuống một ngọn núi phía dưới chân.
Phía sau là một sơn cốc.
Ngươi lại phát hiện ra ta?
Một lát sau, một người thanh niên dậm chân đến tựa như súc địa thành thốn, không có khí tức dao động.
Sở Dương ánh mắt bình tĩnh nói: Ngươi hẳn là người của Trấn Sơn Vương phủ nhỉ?
Đúng thế!
Đằng Thất gật gật đầu, hắn bị Trấn Sơn Vương phái đến nhưng một mực chưa từng xuất hiện mà là ẩn nấp ở lối ra của Huyền Vũ sơn mạch, muốn ôm cây đợi thỏ nhưng lại bị Sở Dương sớm phát hiện nên đành phải đuổi theo.
Sở Dương nói: Ta một mực nghi hoặc, đằng đại lễ ta chuẩn bị cho Trấn Sơn Vương thì sao hắn lại không xuất thủ? Hóa ra đã đợi ở đây! Ngươi muốn giết hay muốn bắt ta?
Đằng Thất cười nói: Ngươi nếu hô gọi Quân Lạc Vũ chú ý đến đây thì ta sẽ giết ngươi, trong một hô hấp cũng đã đủ rồi. Nhưng nếu ngươi thành thật một chút, ngoan ngoãn đi theo ta thì có lẽ có thể giữ mạng.
Sở Dương khó hiểu nói: Ta không rõ, một đại năng nguyên thần như ngươi sao còn bán mạng cho Trấn Sơn Vương? Với năng lực của ngươi thì một lần nữa thành lập một gia tộc, chí ít cũng có thể trở thành hào môn mà? Làm gì phải phụ thuộc?
Đằng Thất than khẽ: Chuyện trên thế gian há như ý muốn của người?
Sở Dương cũng đồng tình: Đúng thế thật, nếu thật như ý muốn của người thì là thế gian đại đồng, thiên địa cũng trở lại hỗn độn!
Đằng Thất cười: Cách nói này khá hay. Là người thì phải có thất tình lục dục; là người phải có lúc thân sơ hữu biệt, lúc đó mới tạo nên thế gian muôn màu muôn vẻ, có chí nam nhi tung hoành hào hùng.
Sở Dương thở dài không thôi: Nhìn ra được ngươi chí tại bốn phương, đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Đằng Thất trầm mặc.
Sở Dương cố gắng nói câu sau cùng: Nếu như ngươi bị Trấn Sơn Vương quản chế, có lẽ ta có thể giúp ngươi?
Ha ha ha!
Đằng Thất cười, ôm quyền nói: Có câu nói này của ngươi thì ta sẽ không để ngươi phải chịu bất cứ ủy khuất gì!
Ài!
Sở Dương thở dài một tiếng.
Hắn không cảm thấy Đằng Thất này ác, đối phương cũng chỉ vì chủ của mình nên không thể làm gì khác hơn. Nhưng đến Nguyên Thần cảnh thì ý chí kiên định cỡ nào, lại há có thể bị dăm ba câu của hắn thuyết phục được?
VÚT!
Sở Dương quay người lại, vọt vào trong sơn cốc.
Đằng Thất bước chân khẽ động nhưng rồi đột ngột dừng lại, sắc mặt âm tình bất định: Không ngờ nơi này lại ẩn nấp một con U Ảnh báo, phiền thật!
Sở Dương quay người lại nở nụ cười, nói: Ngươi có đuổi theo không?
Đằng Thất phỏng đoán: Ngươi mới phát hiện ra nơi này có một con U Ảnh báo đang ngủ say hay đã sớm phát hiện ra rồi? Nếu nói ngươi thiết lập bẫy rập ở đây thì không thể nào, dù sao thời gian của ngươi cũng có hạn, lại không biết ta chặn đường ở phía trước. Huống chi, ngươi làm gì có lá gan dám bố trí cạm bẫy ở đây? Nếu như U Ảnh báo đột nhiên tỉnh lại thì chắc chắn sẽ ăn sống ngươi. Khả năng duy nhất chính là ngươi từ nơi nào đó biết được chỗ này, lại vô vọng chạy trốn, muốn đồng quy vu tận nên mới chạy tới nơi này nhỉ?
Sở Dương trả lời: Nếu thế không bằng ta hét lớn một tiếng báo cho Quân Lạc Vũ còn hơn!
Đằng Thất nói: Nếu thế thì ngươi đã chết. Ngươi là người thông minh nên tự biết đạo giữ mạng, chắc ngươi cho rằng có lẽ nơi này có được chút hy vọng sống đi?
Sở Dương nói: Giao thủ cùng người thông minh như ngươi thật phiền!
Hắn nõi xong thi quay người bước đi, chỉ để lại một câu nói: Tiếp theo phải xem ngươi có đuổi theo hay không?
Trong nháy mắt, hắn đã đi sâu vào trong sơn cố.
Đằng Thất cười cười, dậm chân đi vào sơn cốc: Liễm Tức thuật thật cao minh, nếu không phải ta chặn đường ở phía trước thì thật đã không bắt được hắn!
Hắn đi không nhanh, trên người cũng không có một chút uy thế.
Sở Dương nở nụ cười, tốc độ đột nhiên tăng vọt, trong chốc lát đã đi tới chỗ sâu nhất trong sơn cốc, bên dưới vách đá ở phía trước có một cửa hang tĩnh mịch, hắn không chút do dự đánh tới một quyền.
Cùng một thời gian, hắn đảo người đi tới phía dưới một khối nham thạch ở bên trái cửa hang năm mươi mét, thân ảnh tạo nên chút gợn sóng, vậy mà biến mất vô tung vô ảnh, cũng không lưu lại chút khí tức gì.
ẦM! ẦM!
Trong động truyền ra tiếng nổ.
HỐNG! HỐNG! HỐNG!
Tiếp theo trong nháy mắt, bên trong truyền ra tiếng kêu dọa người sợ hãi, sơn phong bỗng nhiên lung lay một hồi, xông ra một con U Ảnh báo toàn thân đen nhánh cao khoảng một trượng, dài gần bốn trượng.
Đôi mắt vô tình tản mát ra sát ý khát máu.
Ánh mắt ngưng tụ lập tức đuổi theo Đằng Thất.
Không!
Đằng Thất biến sắc mặt, lúc này hắn mới phát hiện không phát hiện ra khí tức của Sở Dương nữa, chỉ còn lưu lại chút trong không khí mà thôi, nhưng lúc này thì U Ảnh báo sao lại để ý đến chút đó?
Trong mắt của nó chỉ còn lại Đằng Thất hắn.
Hay cho Sở Dương, ta quả thực đã khinh thường ngươi!
Đằng Thất nổi lên sát cơ.
ẦM! ẦM!
U Ảnh báo đã tấn công tới, nhanh như thiểm điện, tựa như u linh.
Đằng Thất đang muốn lùi nhanh lại thì thân hình trì trệ, trong nháy mắt âm tình bất định, giãy giụa không thôi.
PHỤT!
Song trảo hạ xuống, bảo quang dâng lên. Đây là linh khí tự động phòng ngự trên người Đằng Thất, nhưng nó lại không ngăn được một trảo của U Ảnh báo, xé nát bảo quang, lưu lại mấy vết thương thật dài trên người hắn, cũng đập hắn bay ra ngoài.
A...
Đằng Thất gào to, tức sùi bọt mép.
Hắn vung bàn tay lớn một cái, một thanh đại kích màu vàng sẫm đột nhiên hiện ra. Đại kích hết sức đặc biệt, hai bên không phải nguyệt nha nhận cong vào trong mà là ở giữa xuất hiện một lưỡi đao hình cung nhô ra ngoài, tuyệt đối có lợi cho chém giết, chính giữa đầu kích như thương.
Đại kích này là dung hợp giữa lực lượng cùng kỹ xảo.
U Ảnh báo thấy đại kích này thì lại có chút e ngại.
Giết!
Đằng Thất kinh nghi liếc nhìn xung quanh một chút nhưng không phát hiện ra điều gì, lập tức quát to một tiếng, giơ đại kích lên, hung hăng đánh xuống. U Ảnh báo thiện linh xảo nên há có thể bị chém giết dễ dàng như thế, lập tức lách thân tránh ra.
Một người một báo chém giết ở một chỗ.
Nơi xa, Sở Dương lẳng lặng đứng xem một người một thú đại chiến.
Ở chung quanh hắn là bốn tiểu kỳ màu đỏ cắm trên mặt đất, chúng tản mát ra vận luật kỳ dị che lấp địa phương này, ẩn nặc hết thảy.
Đây chính là Tứ Tượng Ẩn Hình trận mà Sở Vân Phi cho hắn.
Lúc đó, Sở Dương quyết định đại khai sát giới trong Huyền Vũ sơn mạch thì đã sớm đi chuẩn bị, tâm niệm quét ngang phát hiện ra một nơi tốt như thế.
Hắn ẩn nấp khí cứ, yên lặng tiến đến bày ra trận pháp.
Về phần Đằng Thất, hắn đã sớm chú ý tới, mặc dù không biết lai lịch của đối phương nhưng cũng ghi tạc trong lòng. Chỉ là sau này đại chiến thì Sở Dương một mực không có phát hiện ra vị cường giả Ngưng Thần cảnh này xuất hiện, thậm chí chung quanh cũng không có nên đoán được một loại khả năng.
Sau khi hắn giết xong Ngô Nguyên thì lập tức rời đi, quả nhiên phát hiện ra Đằng Thất đang đợi ở phía bắc bên ngoài Huyền Vũ sơn mạch, hắn liền chủ động hiện thân để hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Hắn không giết người này thì sao có thể rời đi tiếp?
Sở Dương nhìn qua Đằng Thất, nhíu chặt lông mày, hắn phát hiện mới rồi mặc dù khiến cho đối phương bất ngờ, tạo cơ hội cho U Ảnh báo nhất trảo tất sát nhưng đáng tiếc lại bị bảo quang ngăng lại, chỉ có thể khiến cho đối phương bị thương.
Nhưng sau khi Đằng Thất xuất ra đại kích thì uy thế lại mạnh hơn, áp chế được U Ảnh báo.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì U Ảnh báo hẳn phải chết, khi đó ta sợ rằng sẽ bị hắn tìm ra, đến lúc đó cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!
Sở Dương ngồi xếp bằng xuống, tâm thần quay lại cơ thể.
Ở chỗ sâu trong tâm thần hắn là một hải hương bập bềnh hư ảo, sóng âm biển lặng to lớn hết mực nhưng cũng mông lung vạn phần, hết sức không chân thực, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
Đây chính là chỗ đặc thù của Khô Mộc tâm kinh tầng thứ năm.
Tầng thứ năm tên là tâm linh chi hải, hoặc gọi là tâm hải, cũng chia ba bước, bước một là bộ dáng như hiện tại, gọi là hư hảo chi hải!
Hư ảo thì là không chân thực, vốn thuộc về lực lượng huyễn tượng, khó tác dụng đến hiện thực.
Bước hai là chân thực chi hải, Sở Dương còn chưa đạt tới nên không biết nó có tác dụng gì.
Tâm linh phản chiếu bát phương, soi rọi hết thảy trong vạn mét, tất cả đều hiện ra trên tâm hải, tựa như con mắt của thượng đế, tiến hành nhìn xuống.
Cơ hội tốt, tâm linh chi kiếm, chém!
Sở Dương phát hiện Đằng Thất giơ lên đại kích, dẫn động thiên địa nguyên khí, núi kêu biển gầm như thần linh, muốn chém giết U Ảnh báo
Hắn lập tức chém ra tâm linh chi kiếm mới lĩnh ngộ được cách đây không lâu ra, xuyên qua không gian, vượt qua thời gian, tâm niệm vừa động liền rơi phía trên tâm linh của Đằng Thất.
Tâm linh của Đằng Thất là một mảnh bạch quang mông lung nhưng lại cực kì ngưng kết, đại biểu cho ý chí như sắt.
PHỤT!
Từ nơi sâu xa truyền ra tiếng vang thật nhỏ.
Đằng Thất run lên, cũng cảm giác toàn bộ tâm thần bị chia làm hai nửa, lập tức mất đi quyền điều khiển thân thể, tượng niệm hỗn loạn không biết phải làm gì.
PHỤT! PHỤT!
U Ảnh báo thân là hung thú nên thực lực cường đạo, một vuốt xé toang cánh tay trái, lại một vuốt chộp tới cổ họng.
Cũng trong nháy mắt này, Sở Dương phát hiện ra tâm linh của Đằng Thất bị chém thành hai nửa đột nhiên ngưng tụ lại cùng một chỗ, tiếp đó nghe thấy hắn gào to một tiếng, né tránh một kích tất sát.
Ý chí như sắt? Sau khi bị kích thích thì lập tức tâm thần quy vị?
Sở Dương suy tư, lại cũng cười: Ngươi bị thương hai lần liên tiếp, há có thể sống ở chỗ này?
Nhưng hắn lại rời đi, vội vã rời đi.
Ngươi nếu thật tu luyện thành Khô Mộc tâm kinh thì sợ sau này sẽ có phiền hà!
Quân Lạc Vũ cảm ứng được khí tức Sở Dương rời đi gấp rút thì thở dài thật trầm, kiểm tra xung quanh, quét ngang thập phương nhưng không phát hiện ra điều gì thì ngồi xếp bằng trong đám mây trắng, đọc sách lần nữa.
Ngự kiếm phi tiên, chớp mắt đã đi xa mấy ngàn dặm.
Sở Dương thấy sắp ra khỏi Huyền Vũ sơn mạch thì ngừng lại, sau đó quay ngược trở lại, xoẹt qua một đường vòng cung rơi xuống một ngọn núi phía dưới chân.
Phía sau là một sơn cốc.
Ngươi lại phát hiện ra ta?
Một lát sau, một người thanh niên dậm chân đến tựa như súc địa thành thốn, không có khí tức dao động.
Sở Dương ánh mắt bình tĩnh nói: Ngươi hẳn là người của Trấn Sơn Vương phủ nhỉ?
Đúng thế!
Đằng Thất gật gật đầu, hắn bị Trấn Sơn Vương phái đến nhưng một mực chưa từng xuất hiện mà là ẩn nấp ở lối ra của Huyền Vũ sơn mạch, muốn ôm cây đợi thỏ nhưng lại bị Sở Dương sớm phát hiện nên đành phải đuổi theo.
Sở Dương nói: Ta một mực nghi hoặc, đằng đại lễ ta chuẩn bị cho Trấn Sơn Vương thì sao hắn lại không xuất thủ? Hóa ra đã đợi ở đây! Ngươi muốn giết hay muốn bắt ta?
Đằng Thất cười nói: Ngươi nếu hô gọi Quân Lạc Vũ chú ý đến đây thì ta sẽ giết ngươi, trong một hô hấp cũng đã đủ rồi. Nhưng nếu ngươi thành thật một chút, ngoan ngoãn đi theo ta thì có lẽ có thể giữ mạng.
Sở Dương khó hiểu nói: Ta không rõ, một đại năng nguyên thần như ngươi sao còn bán mạng cho Trấn Sơn Vương? Với năng lực của ngươi thì một lần nữa thành lập một gia tộc, chí ít cũng có thể trở thành hào môn mà? Làm gì phải phụ thuộc?
Đằng Thất than khẽ: Chuyện trên thế gian há như ý muốn của người?
Sở Dương cũng đồng tình: Đúng thế thật, nếu thật như ý muốn của người thì là thế gian đại đồng, thiên địa cũng trở lại hỗn độn!
Đằng Thất cười: Cách nói này khá hay. Là người thì phải có thất tình lục dục; là người phải có lúc thân sơ hữu biệt, lúc đó mới tạo nên thế gian muôn màu muôn vẻ, có chí nam nhi tung hoành hào hùng.
Sở Dương thở dài không thôi: Nhìn ra được ngươi chí tại bốn phương, đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Đằng Thất trầm mặc.
Sở Dương cố gắng nói câu sau cùng: Nếu như ngươi bị Trấn Sơn Vương quản chế, có lẽ ta có thể giúp ngươi?
Ha ha ha!
Đằng Thất cười, ôm quyền nói: Có câu nói này của ngươi thì ta sẽ không để ngươi phải chịu bất cứ ủy khuất gì!
Ài!
Sở Dương thở dài một tiếng.
Hắn không cảm thấy Đằng Thất này ác, đối phương cũng chỉ vì chủ của mình nên không thể làm gì khác hơn. Nhưng đến Nguyên Thần cảnh thì ý chí kiên định cỡ nào, lại há có thể bị dăm ba câu của hắn thuyết phục được?
VÚT!
Sở Dương quay người lại, vọt vào trong sơn cốc.
Đằng Thất bước chân khẽ động nhưng rồi đột ngột dừng lại, sắc mặt âm tình bất định: Không ngờ nơi này lại ẩn nấp một con U Ảnh báo, phiền thật!
Sở Dương quay người lại nở nụ cười, nói: Ngươi có đuổi theo không?
Đằng Thất phỏng đoán: Ngươi mới phát hiện ra nơi này có một con U Ảnh báo đang ngủ say hay đã sớm phát hiện ra rồi? Nếu nói ngươi thiết lập bẫy rập ở đây thì không thể nào, dù sao thời gian của ngươi cũng có hạn, lại không biết ta chặn đường ở phía trước. Huống chi, ngươi làm gì có lá gan dám bố trí cạm bẫy ở đây? Nếu như U Ảnh báo đột nhiên tỉnh lại thì chắc chắn sẽ ăn sống ngươi. Khả năng duy nhất chính là ngươi từ nơi nào đó biết được chỗ này, lại vô vọng chạy trốn, muốn đồng quy vu tận nên mới chạy tới nơi này nhỉ?
Sở Dương trả lời: Nếu thế không bằng ta hét lớn một tiếng báo cho Quân Lạc Vũ còn hơn!
Đằng Thất nói: Nếu thế thì ngươi đã chết. Ngươi là người thông minh nên tự biết đạo giữ mạng, chắc ngươi cho rằng có lẽ nơi này có được chút hy vọng sống đi?
Sở Dương nói: Giao thủ cùng người thông minh như ngươi thật phiền!
Hắn nõi xong thi quay người bước đi, chỉ để lại một câu nói: Tiếp theo phải xem ngươi có đuổi theo hay không?
Trong nháy mắt, hắn đã đi sâu vào trong sơn cố.
Đằng Thất cười cười, dậm chân đi vào sơn cốc: Liễm Tức thuật thật cao minh, nếu không phải ta chặn đường ở phía trước thì thật đã không bắt được hắn!
Hắn đi không nhanh, trên người cũng không có một chút uy thế.
Sở Dương nở nụ cười, tốc độ đột nhiên tăng vọt, trong chốc lát đã đi tới chỗ sâu nhất trong sơn cốc, bên dưới vách đá ở phía trước có một cửa hang tĩnh mịch, hắn không chút do dự đánh tới một quyền.
Cùng một thời gian, hắn đảo người đi tới phía dưới một khối nham thạch ở bên trái cửa hang năm mươi mét, thân ảnh tạo nên chút gợn sóng, vậy mà biến mất vô tung vô ảnh, cũng không lưu lại chút khí tức gì.
ẦM! ẦM!
Trong động truyền ra tiếng nổ.
HỐNG! HỐNG! HỐNG!
Tiếp theo trong nháy mắt, bên trong truyền ra tiếng kêu dọa người sợ hãi, sơn phong bỗng nhiên lung lay một hồi, xông ra một con U Ảnh báo toàn thân đen nhánh cao khoảng một trượng, dài gần bốn trượng.
Đôi mắt vô tình tản mát ra sát ý khát máu.
Ánh mắt ngưng tụ lập tức đuổi theo Đằng Thất.
Không!
Đằng Thất biến sắc mặt, lúc này hắn mới phát hiện không phát hiện ra khí tức của Sở Dương nữa, chỉ còn lưu lại chút trong không khí mà thôi, nhưng lúc này thì U Ảnh báo sao lại để ý đến chút đó?
Trong mắt của nó chỉ còn lại Đằng Thất hắn.
Hay cho Sở Dương, ta quả thực đã khinh thường ngươi!
Đằng Thất nổi lên sát cơ.
ẦM! ẦM!
U Ảnh báo đã tấn công tới, nhanh như thiểm điện, tựa như u linh.
Đằng Thất đang muốn lùi nhanh lại thì thân hình trì trệ, trong nháy mắt âm tình bất định, giãy giụa không thôi.
PHỤT!
Song trảo hạ xuống, bảo quang dâng lên. Đây là linh khí tự động phòng ngự trên người Đằng Thất, nhưng nó lại không ngăn được một trảo của U Ảnh báo, xé nát bảo quang, lưu lại mấy vết thương thật dài trên người hắn, cũng đập hắn bay ra ngoài.
A...
Đằng Thất gào to, tức sùi bọt mép.
Hắn vung bàn tay lớn một cái, một thanh đại kích màu vàng sẫm đột nhiên hiện ra. Đại kích hết sức đặc biệt, hai bên không phải nguyệt nha nhận cong vào trong mà là ở giữa xuất hiện một lưỡi đao hình cung nhô ra ngoài, tuyệt đối có lợi cho chém giết, chính giữa đầu kích như thương.
Đại kích này là dung hợp giữa lực lượng cùng kỹ xảo.
U Ảnh báo thấy đại kích này thì lại có chút e ngại.
Giết!
Đằng Thất kinh nghi liếc nhìn xung quanh một chút nhưng không phát hiện ra điều gì, lập tức quát to một tiếng, giơ đại kích lên, hung hăng đánh xuống. U Ảnh báo thiện linh xảo nên há có thể bị chém giết dễ dàng như thế, lập tức lách thân tránh ra.
Một người một báo chém giết ở một chỗ.
Nơi xa, Sở Dương lẳng lặng đứng xem một người một thú đại chiến.
Ở chung quanh hắn là bốn tiểu kỳ màu đỏ cắm trên mặt đất, chúng tản mát ra vận luật kỳ dị che lấp địa phương này, ẩn nặc hết thảy.
Đây chính là Tứ Tượng Ẩn Hình trận mà Sở Vân Phi cho hắn.
Lúc đó, Sở Dương quyết định đại khai sát giới trong Huyền Vũ sơn mạch thì đã sớm đi chuẩn bị, tâm niệm quét ngang phát hiện ra một nơi tốt như thế.
Hắn ẩn nấp khí cứ, yên lặng tiến đến bày ra trận pháp.
Về phần Đằng Thất, hắn đã sớm chú ý tới, mặc dù không biết lai lịch của đối phương nhưng cũng ghi tạc trong lòng. Chỉ là sau này đại chiến thì Sở Dương một mực không có phát hiện ra vị cường giả Ngưng Thần cảnh này xuất hiện, thậm chí chung quanh cũng không có nên đoán được một loại khả năng.
Sau khi hắn giết xong Ngô Nguyên thì lập tức rời đi, quả nhiên phát hiện ra Đằng Thất đang đợi ở phía bắc bên ngoài Huyền Vũ sơn mạch, hắn liền chủ động hiện thân để hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Hắn không giết người này thì sao có thể rời đi tiếp?
Sở Dương nhìn qua Đằng Thất, nhíu chặt lông mày, hắn phát hiện mới rồi mặc dù khiến cho đối phương bất ngờ, tạo cơ hội cho U Ảnh báo nhất trảo tất sát nhưng đáng tiếc lại bị bảo quang ngăng lại, chỉ có thể khiến cho đối phương bị thương.
Nhưng sau khi Đằng Thất xuất ra đại kích thì uy thế lại mạnh hơn, áp chế được U Ảnh báo.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì U Ảnh báo hẳn phải chết, khi đó ta sợ rằng sẽ bị hắn tìm ra, đến lúc đó cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!
Sở Dương ngồi xếp bằng xuống, tâm thần quay lại cơ thể.
Ở chỗ sâu trong tâm thần hắn là một hải hương bập bềnh hư ảo, sóng âm biển lặng to lớn hết mực nhưng cũng mông lung vạn phần, hết sức không chân thực, tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.
Đây chính là chỗ đặc thù của Khô Mộc tâm kinh tầng thứ năm.
Tầng thứ năm tên là tâm linh chi hải, hoặc gọi là tâm hải, cũng chia ba bước, bước một là bộ dáng như hiện tại, gọi là hư hảo chi hải!
Hư ảo thì là không chân thực, vốn thuộc về lực lượng huyễn tượng, khó tác dụng đến hiện thực.
Bước hai là chân thực chi hải, Sở Dương còn chưa đạt tới nên không biết nó có tác dụng gì.
Tâm linh phản chiếu bát phương, soi rọi hết thảy trong vạn mét, tất cả đều hiện ra trên tâm hải, tựa như con mắt của thượng đế, tiến hành nhìn xuống.
Cơ hội tốt, tâm linh chi kiếm, chém!
Sở Dương phát hiện Đằng Thất giơ lên đại kích, dẫn động thiên địa nguyên khí, núi kêu biển gầm như thần linh, muốn chém giết U Ảnh báo
Hắn lập tức chém ra tâm linh chi kiếm mới lĩnh ngộ được cách đây không lâu ra, xuyên qua không gian, vượt qua thời gian, tâm niệm vừa động liền rơi phía trên tâm linh của Đằng Thất.
Tâm linh của Đằng Thất là một mảnh bạch quang mông lung nhưng lại cực kì ngưng kết, đại biểu cho ý chí như sắt.
PHỤT!
Từ nơi sâu xa truyền ra tiếng vang thật nhỏ.
Đằng Thất run lên, cũng cảm giác toàn bộ tâm thần bị chia làm hai nửa, lập tức mất đi quyền điều khiển thân thể, tượng niệm hỗn loạn không biết phải làm gì.
PHỤT! PHỤT!
U Ảnh báo thân là hung thú nên thực lực cường đạo, một vuốt xé toang cánh tay trái, lại một vuốt chộp tới cổ họng.
Cũng trong nháy mắt này, Sở Dương phát hiện ra tâm linh của Đằng Thất bị chém thành hai nửa đột nhiên ngưng tụ lại cùng một chỗ, tiếp đó nghe thấy hắn gào to một tiếng, né tránh một kích tất sát.
Ý chí như sắt? Sau khi bị kích thích thì lập tức tâm thần quy vị?
Sở Dương suy tư, lại cũng cười: Ngươi bị thương hai lần liên tiếp, há có thể sống ở chỗ này?
/82
|