Chương 10 (2/3):
Trong ba đứa trẻ thì lão nhị lại là đứa không nghe lời nhất, cậu tự nhiên không ít lần bị gọi đến phòng sách, nhưng. . . Lương Thâm cận thận hồi tưởng một ngày, ngày hôm nay cậu rất ngoan nha.
Lương Thâm oan ức: "Ba, ngày hôm nay con không gây rắc rối."
Mặt mày Lâm Tùy Châu buông xuống: "Con có gây rắc rối hay không, tự con rõ ràng." '
Lương Thâm gãi đầu, cuối cùng linh quang lóe lên, chỉ vào Giang Đường nói: "Mẹ con bảo con giội coca lên người kia, đều là mẹ chỉ thị, không có liên quan gì tới con."
"Rất tốt."
Lâm Tùy Châu thả bát đũa xuống, trừng trừng nhìn về phía Lương Thâm, ánh mắt kia không khỏi làm cậu sợ hãi trong lòng.
"Trốn tránh trách nhiệm, không dũng cảm gánh chịu, bữa ăn tối hôm nay con không cần ăn, má Triệu, ôm tiểu thiếu gia đến phòng sách, để nó yên tĩnh một chút."
Ai. . .
Ai? ? ? ?
"Ba, con muốn ăn cơm ——!"
"A a a a a, ba là ba dượng!"
"Không có thiên lý nha ——! Ô ô ô, con muốn ăn cơm! ! !"
". . ."
Tiếng Lương Thâm gào khóc từ từ đi xa, cuối cùng hoàn toàn tắt dần.
Trên bàn cơm hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Lương Thiển cũng không dám tiếp lời.
Giang Đường im lặng không lên tiếng gắp thức ăn, ánh mắt dư quang thoáng nhìn, nhìn thấy mặt Sơ Nhất lộ vẻ đau khổ, nhấc chiếc đũa lên, lại thả xuống, cậu cắn môi cau mày, nhẹ nhàng sờ cánh tay phải của mình.
"Sơ Nhất, con không thoải mái sao?"
Đối diện tầm mắt của Giang Đường, Sơ Nhất lập tức lắc đầu: "Không có không thoải mái."
"Vậy cánh tay con bị sao?"
Ánh mắt cậu dời đi, "Không, không sao cả."
"Mẹ xem một chút."
Giang Đường đứng dậy đi qua, mạnh mẽ kéo cổ tay Sơ Nhất qua, lúc tay cô đụng vào thì Sơ Nhất rõ ràng rụt lại một cái, cậu gắt gao cắn môi, chậm rãi cuốn tay áo lên, một mảnh đỏ hồng nhìn thấy mà giật mình.
Vẻ mặt cô kinh ngạc, môi lúng túng: "Là do buổi trưa sao?"
"Lúc chặn giúp Thiển Thiển bị phỏng một ít, mẹ không cần lo lắng." Nói rồi, tay Sơ Nhất rút ra.
Lúc này Giang Đường đã tức giận, tuy rằng Sơ Nhất không phải do cô sinh, nhưng cũng là con trai trên danh nghĩa của cô, bọn họ vậy mà đối với cậu như vậy? Lại liên tưởng người trên mạng phê phán và nhục mạ ác ý đối với những đứa trẻ này, Giang Đường triệt để ngồi không yên.
"Sơ Nhất, chờ mẹ lấy thuốc cho con."
Cô bước nhanh lên lầu, sau khi nhìn theo Giang Đường rời đi, Thiển Thiển chạy tới, chớp mắt to long lanh nước: "Anh trai, có phải là rất đau không?"
Sơ Nhất lắc đầu một cái, dịu dàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Thiển Thiển: "Không đau, chính là nhìn đau."
"Sơ Nhất."
Nghe được giọng Lâm Tùy Châu, Sơ Nhất lập tức thẳng tắp sống lưng: "Ba ba."
"Con có thể bảo vệ em gái ba rất vui vẻ, có điều ba cũng không hy vọng con bởi vậy mà bị thương."
"Dạ, lần sau con sẽ chú ý."
Giang Đường rất nhanh lấy thuốc xuống, cô xưa nay chưa từng chăm sóc người khác, trong lúc nhất thời tay chân vụng về không biết ra tay từ đâu, Lâm Tùy Châu nhìn không được, sau khi ôm Sơ Nhất vào trong ngực, tiếp nhận hòm thuốc bắt đầu xoa thuốc cho Sơ Nhất.
Anh vẫn thật biết điều dựa trong lồng ngực ba ba, dù cho đau cũng chỉ là nhíu nhíu mày, một tiếng cũng không dám phát ra.
"Khi đó tại sao con không nói với mẹ?"
Sơ Nhất hướng Giang Đường mím môi cười: "Nếu như con nói rồi, tình hình sẽ càng loạn. Huống hồ cũng không phải chuyện gì quá mức, lúc đó trà sữa đã không còn quá nóng, chỉ là da con mỏng, nhìn hơn nghiêm trọng một ít."
Trong cốt cách của Sơ Nhất có chứa tính dẻo dai mà những đứa trẻ khác không có, cậu có thể chịu được những thứ mà người thường không chịu được, cho nên mới có thể hời hợt nói ra những lời này.
"Ngày mai sẽ có thể ổn rồi."
"Cảm ơn ba ba." Cậu vuốt tay áo xuống, một lần nữa trở lại vị trí.
Giang Đường triệt để không còn khẩu vị, cô cầm điện thoại di động lên, chụp mấy bức bức ảnh vết thương trên bắp chân mình, lại kéo Sơ Nhất qua chụp mấy bức, sau khi làm xong tất cả những thứ này, Giang Đường đăng kí blog.
ID blog của cô vô cùng đơn giản thô bạo ——[ một đấm một người bạn nhỏ ]
Sau khi hoàn thành, Giang Đường bắt đầu biên tập blog.
( một đấm một người bạn nhỏ: Cha mẹ gấu gây sự ở nhà hàng vào 11 giờ sáng, tôi dẫn ba đứa trẻ đi tới cửa hàng thức ăn nhanh dùng cơm, không hề nghĩ rằng có thể gặp phải ác bá ngoài đời thật, hất trà sữa làm đứa trẻ của tôi bị thương, tôi đi tới lý luận với người lớn, không nghĩ tới bị con của đối phương đạp thương, đồng thời nói lời nhục mạ đối với tôi, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể lấy gậy ông đập lưng ông, kết quả chồng của đối phương thấy tôi là một cô gái yếu đuối cơ khổ không chỗ nương tựa, càng muốn động tay đánh người. Cái này cũng chưa tính, báo chí Đông Phương ngắt đầu bỏ đuôi, trắng đen điên đảo, liền hỏi lương tâm của các người sẽ không đau sao? Nha, sẽ không đau, truyền thông chó ăn bánh màn thầu thịt người sẽ không có bất kỳ lương tâm nào. Ngày hôm nay tôi nói ở chỗ này, báo chí Đông Phương không xin lỗi bồi thường tôi, tôi liền làm cho các người biến mất khỏi ngành nghề này, nói được là làm được. [ hình ảnh ][ hình ảnh ] )
/500
|