Cô cả Minh gia kể cho Đường Đường một câu chuyện xưa.
Trong câu chuyện, "Cha" Đường Đường, Minh Thiếu Phạn là đại thiếu gia chi thứ nhất Minh gia. Ông ấy được cha mẹ thương yêu nhận hết sự quan tâm, mà Minh Thiếu Diễm, hắn chỉ là một đứa trẻ ngoài ý muốn, chẳng những là ngoài ý muốn thôi, từ nhỏ hắn đã có tính tình vừa xấu xa vừa ngang bướng. Trong nhà ngoại trừ mẹ Minh Thiếu Diễm thì hầu như không ai thích hắn.
Vì thế Minh Thiếu Diễm ghen tỵ với anh trai mình, nhưng anh trai hắn vẫn vô cùng yêu thương em trai. Thậm chí, khi em trai rơi xuống nước, Minh Thiếu Phạn còn không màng tính mạng, bất chấp nguy hiểm cứu em trai, nhưng Minh Thiếu Diễm lại không chút cảm kích việc anh trai đã cứu mình. Sau này Minh Thiếu Phạn gặp được mẹ Đường Đường, vừa gặp đã thương bà ấy, muốn đem bà ấy cưới về làm vợ, nhưng ông biết người nhà sẽ không đồng ý nên vẫn luôn che dấu. Minh Thiếu Diễm trong lúc vô tình biết được chuyện này lập tức đi cáo trạng với cha.
Quả nhiên, Minh gia tuyệt đối không đồng ý, họ cũng lén ép buộc mẹ Đường Đường phải rời khỏi Minh Thiếu Phạn, vì thế khi đó mẹ Đường Đường mang theo giọt máu của Minh gia mà rời đi. Minh Thiếu Phạn biết được liền bi phẫn muốn đuổi theo người yêu, kết quả bất hạnh xảy ra tai nạn, mà Minh phu nhân, cũng chính là mẹ ruột của hai anh em Minh gia, bởi vì không yên tâm cho con trai mà đuổi theo cũng gặp tai nạn, cứu chữa không thành công.
"Hắn ta còn nhỏ tuổi nhưng tâm địa đã xấu xa như vậy, nếu không phải do hắn thì cha mẹ cháu cũng sẽ không..."
Cô cả nghẹn ngào hai tiếng, "Cha cháu đã chết, Minh Thiếu Diễm còn trách do cha cháu mà chị dâu qua đời, cô muốn nói cho cháu, hắn vẫn luôn ghi hận nhiều năm như vậy... Cháu là con gái Minh Thiếu Phạn, hắn sao có thể thật sự đối tốt với cháu. Hiện tại hắn đối đãi cháu tốt nhất định là muốn làm gì đó, ai biết được, cô cô thật sự lo lắng cho cháu..."
Nếu không phải đã biết được nửa chân tướng, Đường Đường cảm thấy có lẽ cô đã tin cái câu chuyện cẩu huyết này rồi.
Rốt cuộc vẫn là thật giả lẫn lộn, có vài lời trong đó cô vẫn nên cân nhắc một chút.
Đường Đường sau khi nghe xong, sắc mặt trắng bệch, môi run nhè nhẹ, đại cô Minh gia xem trong mắt, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Dù sau thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trải việc đời, dễ dàng tin vào lời người khác nói, huống chi bà còn là một người trưởng bối, quả nhiên cô ta sẽ tin tưởng.
Hơn nữa chỉ mới một tháng trôi qua, Minh Thiếu Diễm thật sự có thể cùng cháu gái bồi dưỡng ra cái loại tình cảm gì chứ?
Đường Đường nắm chặt nắm tay, cắn môi trầm mặc thật lâu mới nói, "Nếu là như vậy, vậy chú nhỏ vì sao lại muốn đón cháu trở về..."
"Còn không phải bởi vì hắn luôn đề phòng người trong nhà sao", Cô cả Minh gia vẻ mặt phẫn nộ, "Chúng ta khi biết được tin tức của cháu liền muốn đem cháu đón về nhà, còn hắn ở bên kia lại cho rằng bọn ta dụng tâm kín đáo. Con nói xem, mọi người đều họ Minh, đều là người một nhà, tại sao hắn lại đề phòng bọn ta như cướp như vậy."
Cô cả Minh gia tức giận mắng Minh Thiếu Diễm một hồi lâu, một đám cô dì bên kia cũng cùng chung kẻ địch, một người lại một người đều mắng Minh Thiếu Diễm không hiểu chuyện.
"Đường Đường à", cô cả cuối cùng cũng mắng xong, thở dài ôn nhu nói, "Tri nhân tri diện bất tri tâm, Minh Thiếu Diễm đón con về là bởi vì đề phòng bọn ta. Bây giờ hắn đối với cháu tốt là muốn để con ngoan ngoãn nghe lời, khổng muốn con nhớ thương cổ phần của Thánh Ngu..."
"Cổ phần Thánh Ngu?", Đường Đường kinh hô ra tiếng.
"Cô biết mà, cháu chắc chắn không hề biết chuyện này", đại cô Minh gia đau lòng nhìn cô, "Lúc trước ông nội cháu đã để lại Thánh ngu cho cha cháu, hiện giờ cháu đã trở về, là con gái duy nhất của Minh Thiếu Phạn, cháu có thể lấy ít nhất hai mươi lăm phần trăm cổ phần Thánh Ngu. Cháu đứa nhỏ ngốc này, thật đúng là cái gì cũng không biết..."
Khó trách trong truyện Đường Đường động tâm.
Hai mươi lăm phần trăm cổ phần Thánh Ngu, ai thấy mà không đỏ mắt.
Nhưng nói lại, Minh Thiếu Phạn đã chết, lão gia Minh gia cũng không biết đến Minh Thiếu Phạn còn có đứa con gái bên ngoài, vậy sao còn để lại cho Đường Đường nhiều cổ phần như vậy. Dù Minh lão gia không thương Minh Thiếu diễm nhưng ông chỉ còn lại đứa con trai này, gia sản không giao cho hắn còn giao cho ai.
Vậy mà Đường Đường vẫn thật sự tin, thật sự cảm thấy Minh Thiếu Diễm giành lấy cổ phần của cô, cuối cùng còn hợp lại với chi thứ hai và thứ ba đối nghịch với Minh Thiếu Diễm.
Nhóm phụ nữ ở Minh gia nhìn Đường Đường dáng vẻ im lặng liền liếc nhau một cái, trong mắt chứa ý cười.
Lúc trước các cô còn lo lắng Đường Đường nhạy bén, không dễ lừa, nhưng sau này điều tra về Đường Đường phát hiện cô ta là một tên côn đồ đến chương trình học cấp ba cũng không theo kịp. Lại sau đó tham gia chương trình, phát hiện thêm cô ta chỉ là kẻ ngu dốt, nói chuyện không dùng não.
Không thông minh lại còn nghĩ nhiều, vậy càng dễ lừa.
Đường Đường chắc chắn đã mê mụi rồi.
Nhóm đại cô Minh gia thấp thỏm bất an dẫn Đường Đường ra ngoài, sau đó vui vẻ mang Đường Đường trở lại.
Minh Thiếu Diễm đang ngồi trên sô pha uống trà, liếc mắt một cái liền thấy ý cười trên mặt đại cô Minh gia, phía sau còn có vài người bao quanh Đường Đường.
Đường Đường do dự nhìn hắn một cái, tay cầm chén trà của Minh Thiếu Diễm run lên, tâm dần dần trầm xuống.
Thật ra hắn có thể từ chối chú hai không mang cô tới đây, hắn cũng đã sớm đoán được. Nhưng vì sao trong lòng hắn vẫn tồn tại một tia hy vọng, cho nên hắn vẫn mang theo Đường Đường tới.
Nhưng hiện tại nhìn đại cô Minh gia vẫn luôn lôi kéo Đường Đường, lại nhớ đến ánh mắt không rõ kia của cô. Minh Thiếu Diễm cầm chén trà trong tay, từng chút từng chút siết chặt.
Thất vọng.
Không nhiều lắm nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng.
Biểu tình của những người khác trong nháy mắt tốt lên.
Phản ứng lúc này của Đường Đường cùng với lúc mới đến đây hoàn toàn bất đồng.
Chú hai Minh vừa lòng cười, hắn đã nói mà, Đường Đường chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, căn bản không cần phải lo lắng.
Cô cả Minh liếc nhìn Minh Thiếu Diễm một cái, nói với Đường Đường, "Thật vất vả mới tới được một lần, hay là ở đây lát nữa rồi đi", dứt lời lại nói với Minh Thiếu Diễm, "Thiếu Diễm, nếu có việc thì cậu về trước đi, đến lúc đó tôi bảo tài xế đưa Đường Đường về."
"Không cần", Minh Thiếu Diễm bưng chén trà đứng lên, "Con bé cuối tuần còn phải học thêm."
Cô cả Minh bất mãn, "Học cái gì thêm chứ, vất vả cả tuần mới được nghỉ ngơi, cậu quản cũng thật chặt. Được rồi được rồi, nhìn Đường Đường khó xử như vậy tôi cũng không đành lòng, phải về thì về đi, sau này rảnh rỗi lại đến chơi."
Nói xong lại nhéo nhéo gương mặt Đường Đường.
Đường Đường cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, một giây cũng không chịu nổi nữa, vội vàng gật gật đầu theo sau Minh Thiếu Diễm đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng hai người biến mất, khuôn mặt đại cô Minh lập tức nở nụ cười nói với chú hai và chú ba Minh, "Con nít con nôi, đúng là cái gì cũng tin."
"Vốn dĩ sống trong một căn nhà bình thường, chưa trải qua việc đời, sao cô ta có thể hiểu biết nhiều được."
Một chàng trai hơn hai mười tuổi nói, "Có điều lớn lên thật sự rất xinh đẹp."
"Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì?", cô gái vẫn luôn không có thái độ tốt với Đường Đường trừng anh chàng kia nói, "Xinh đẹp có thể kiếm cơm ăn sao?"
"Không thể không thể", mọi người đều cười, dỗ dành cô gái kia một hồi lâu mới sôi nổi trở về biệt thự.
So sánh với bên kia náo nhiệt thì bên Minh Thiếu Diễm thật sự vô cùng an tĩnh.
Mặc dù trước kia Minh Thiếu Diễm cũng rất yên lặng, nhưng so với sự yên lặng lúc này thì có chút khác biệt. Khó khăn lắm quan hệ giữa bọn họ mới tốt hơn chút, hiện tại quả thực hệt như đóng băng.
Đường Đường cẩn thận quan sát sắc mặt Minh Thiếu Diễm, gọi hắn một tiếng. Minh Thiếu Diễm dựa vào ghế ngời nhắm hai mắt lại, "Có việc gì về nhà lại nói."
Được rồi, Đường Đường ngồi yên, cũng tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Khi về đến nhà, dì Trình khẩn trương đi ra đón. Sắc mặt Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt lên lầu, dì Trình mẫn cảm phát giác không thích hợp nhưng không dám trực tiếp hỏi.
Đường Đường lên tầng thay bộ quần áo, sau đó lại xuống, dì Trình nôn nóng hỏi cô, "Đây là làm sao vậy?"
"Cái gì làm sao vậy?"
"Sao mới trở về lại đi ra ngoài rồi", dì Trình lo lắng nói, "Hơn nữa còn tự mình lái xe ra ngoài."
Đi ra ngoài?
Minh Thiếu Diễm?
Đường Đường ngẩn ngơ.
Sau đó không xác định nghĩ, hẳn là hắn có việc gấp, có lẽ không liên quan đến cô đâu...
Cô còn chưa đủ để làm Minh Thiếu Diễm tức giận như vậy...
Hơn nữa cô là cố ý diễn kịch trước mặt cô cả Minh gia nha!
Minh Thiếu Diễm cũng không rõ tại sao hắn lại ra ngoài.
Không phải tức giận, chuyện cũng không nghiêm trọng đến vậy, khi đang lái xe, Minh Thiếu Diễm mới suy nghĩ cẩn thận. Hắn thật ra là không muốn đối mặt với Đường Đường lúc này.
Dáng vẻ vừa nãy của Đường Đường, vừa nhìn đã biết đã xảy ra chuyện gì đó, Minh Thiếu Diễm thậm chí có thể đoán ra cô đã nghe được những gì.
Đường Đường lúc trên xe muốn nói chuyện với hắn, hắn lại nhắm mắt, thật ra lúc đó hắn đã nghĩ cô muốn nói gì với mình.
Hắn có rất nhiều lý do để phủ nhận, nhưng một chút hắn cũng không muốn phủ nhận. Ví như chuyện hắn chán ghét cha mẹ Đường Đường, lại ví như mục đích ban đầu khi đón cô về chính là để đối phó với chú hai và chú ba.
Hắn không muốn phủ nhận nhưng cũng không muốn nói cho Đường Đường.
Quen biết cô cháu gái này hơn một tháng, đến hôm nay Minh Thiếu Diễm mới hậu tri hậu giác phát hiện, hắn vậy mà sẽ để ý đến suy nghĩ của cô, hắn sẽ đối với cô cảm thấy thất vọng.
Đương nhiên những chuyện này đều không quan trọng. Quan trọng là một khi đã thất vọng, một khi Đường Đường thật sự đã có suy nghĩ khác, vậy cô cháu gái này, hắn phải suy xét có nên tiếp tục giữ lại bên người.
Điện thoại vang lên, Minh Thiếu Diễm bắt máy, là một người bạn có quan hệ không tồi tìm hắn đi uống rượu.
Xe dừng lại bên lề một chút, sau đó chậm rãi chuyển hướng.
Đường Đường ở nhà, đọc xong sách toán, lại làm một đống bài tập, cuối cùng còn ghi nhớ một bức bản đồ, kết quả hơn nửa ngày sau, đến giờ ăn cơm chiều Minh Thiếu Diễm vẫn chưa trở lại.
Vì thế cô ra ngoài chạy bộ một lát, đến khi lên lầu tắm rửa xong đi xuống lầu lần nữa, lần này rốt cuộc Minh Thiếu Diễm đã quay lại.
Đường Đường lập tức xông lên tầng lung tung sấy tóc, thay đổi quần áo sau đó đi xuống. Khi đứng trước cửa phòng Minh Thiếu Diễm, Đường Đường bất giác cảm thấy khẩn trương.
Cô chưa từng vào phòng ngủ Minh Thiếu Diễm lần nào.
Đường Đường gõ gõ, không có động tĩnh.
Đợi một lát lại gõ mạnh hơn, vẫn không có động tĩnh gì, hay là đã xảy ra chuyện gì. Đường Đường đang chuẩn bị trở về gọi điện thoại thì răng rắc một tiếng, cửa mở.
Minh Thiếu Diễm khó có khi không ăn mặc chỉnh tề, tóc đang ướt lại mặc áo tắm, sắc mặt không tốt mở cửa ra, "Có chuyện..."
Lời còn chưa dứt đã thấy người gõ cửa không phải dì Trình mà là Đường Đường. Phản ứng đầu tiên chính là đem bộ ngực lộ ra phân nửa che kín lại, hít sâu một hơi, "Chuyện gì?"
Đường Đường không nghĩ tới việc Minh Thiếu Diễm đang tắm, xấu hổ rụt tay về ngượng ngùng nói, "Chú tắm tiếp đi, chút nữa cháu quay lại."
Minh Thiếu Diễm nhìn chằm chằm mặt Đường Đường, sự nôn nóng vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, có thể là có chuyện gì đó sốt ruột muốn nói cho hắn, có thể là gõ nhưng cửa không mở nên sốt ruột. Minh Thiếu Diễm híp mắt nhìn cô chằm chằm, đột nhiên lui về sau hai bước, "Vào đây trước đi."
Sau đó lại vào phòng tắm, "Chờ chú năm phút."
Đường Đường vội vàng gật đầu, "Được!"
Đường Đường vào phòng ngủ, phong cách trang trí đều mang màu sắc lạnh, vừa tiến vào đã cảm giác nhiệt độ xung quanh thấp đi mấy độ, từ sô pha đến cái bàn, toàn bộ đều ngay ngay ngắn ngắn.
Năm phút sau, Minh Thiếu Diễm đúng giờ ra khỏi phòng tắm, áo tắm dài trên người đã thay đổi, tóc cũng đã khô, hiện tại đang rủ xuống che khuất trán, cả người trẻ ra vài tuổi, khí chất cũng ôn hòa hơn nhiều.
Minh Thiếu Diễm nhíu mày nhìn cánh cửa đang mở ra phân nửa liền đi qua đóng cửa lại. Sau đó mới trở về ngồi ghế sô pha bên cạnh Đường Đường, "Tới đây làm gì?"
Hỏi hắn có phải có phải ngay từ đầu đã không muốn đón cô về? Hay hỏi hắn rốt cuộc suy nghĩ thế nào về Minh Thiếu Phạn? Minh Thiếu Diễm trầm mặc suy nghĩ.
Đường Đường mới lạ nhìn một hình tượng khác của Minh Thiếu Diễm, a một tiếng, ho nhẹ sau đó nghiêm túc nới với Minh Thiếu Diễm, "Tới mật báo."
Trong câu chuyện, "Cha" Đường Đường, Minh Thiếu Phạn là đại thiếu gia chi thứ nhất Minh gia. Ông ấy được cha mẹ thương yêu nhận hết sự quan tâm, mà Minh Thiếu Diễm, hắn chỉ là một đứa trẻ ngoài ý muốn, chẳng những là ngoài ý muốn thôi, từ nhỏ hắn đã có tính tình vừa xấu xa vừa ngang bướng. Trong nhà ngoại trừ mẹ Minh Thiếu Diễm thì hầu như không ai thích hắn.
Vì thế Minh Thiếu Diễm ghen tỵ với anh trai mình, nhưng anh trai hắn vẫn vô cùng yêu thương em trai. Thậm chí, khi em trai rơi xuống nước, Minh Thiếu Phạn còn không màng tính mạng, bất chấp nguy hiểm cứu em trai, nhưng Minh Thiếu Diễm lại không chút cảm kích việc anh trai đã cứu mình. Sau này Minh Thiếu Phạn gặp được mẹ Đường Đường, vừa gặp đã thương bà ấy, muốn đem bà ấy cưới về làm vợ, nhưng ông biết người nhà sẽ không đồng ý nên vẫn luôn che dấu. Minh Thiếu Diễm trong lúc vô tình biết được chuyện này lập tức đi cáo trạng với cha.
Quả nhiên, Minh gia tuyệt đối không đồng ý, họ cũng lén ép buộc mẹ Đường Đường phải rời khỏi Minh Thiếu Phạn, vì thế khi đó mẹ Đường Đường mang theo giọt máu của Minh gia mà rời đi. Minh Thiếu Phạn biết được liền bi phẫn muốn đuổi theo người yêu, kết quả bất hạnh xảy ra tai nạn, mà Minh phu nhân, cũng chính là mẹ ruột của hai anh em Minh gia, bởi vì không yên tâm cho con trai mà đuổi theo cũng gặp tai nạn, cứu chữa không thành công.
"Hắn ta còn nhỏ tuổi nhưng tâm địa đã xấu xa như vậy, nếu không phải do hắn thì cha mẹ cháu cũng sẽ không..."
Cô cả nghẹn ngào hai tiếng, "Cha cháu đã chết, Minh Thiếu Diễm còn trách do cha cháu mà chị dâu qua đời, cô muốn nói cho cháu, hắn vẫn luôn ghi hận nhiều năm như vậy... Cháu là con gái Minh Thiếu Phạn, hắn sao có thể thật sự đối tốt với cháu. Hiện tại hắn đối đãi cháu tốt nhất định là muốn làm gì đó, ai biết được, cô cô thật sự lo lắng cho cháu..."
Nếu không phải đã biết được nửa chân tướng, Đường Đường cảm thấy có lẽ cô đã tin cái câu chuyện cẩu huyết này rồi.
Rốt cuộc vẫn là thật giả lẫn lộn, có vài lời trong đó cô vẫn nên cân nhắc một chút.
Đường Đường sau khi nghe xong, sắc mặt trắng bệch, môi run nhè nhẹ, đại cô Minh gia xem trong mắt, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Dù sau thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trải việc đời, dễ dàng tin vào lời người khác nói, huống chi bà còn là một người trưởng bối, quả nhiên cô ta sẽ tin tưởng.
Hơn nữa chỉ mới một tháng trôi qua, Minh Thiếu Diễm thật sự có thể cùng cháu gái bồi dưỡng ra cái loại tình cảm gì chứ?
Đường Đường nắm chặt nắm tay, cắn môi trầm mặc thật lâu mới nói, "Nếu là như vậy, vậy chú nhỏ vì sao lại muốn đón cháu trở về..."
"Còn không phải bởi vì hắn luôn đề phòng người trong nhà sao", Cô cả Minh gia vẻ mặt phẫn nộ, "Chúng ta khi biết được tin tức của cháu liền muốn đem cháu đón về nhà, còn hắn ở bên kia lại cho rằng bọn ta dụng tâm kín đáo. Con nói xem, mọi người đều họ Minh, đều là người một nhà, tại sao hắn lại đề phòng bọn ta như cướp như vậy."
Cô cả Minh gia tức giận mắng Minh Thiếu Diễm một hồi lâu, một đám cô dì bên kia cũng cùng chung kẻ địch, một người lại một người đều mắng Minh Thiếu Diễm không hiểu chuyện.
"Đường Đường à", cô cả cuối cùng cũng mắng xong, thở dài ôn nhu nói, "Tri nhân tri diện bất tri tâm, Minh Thiếu Diễm đón con về là bởi vì đề phòng bọn ta. Bây giờ hắn đối với cháu tốt là muốn để con ngoan ngoãn nghe lời, khổng muốn con nhớ thương cổ phần của Thánh Ngu..."
"Cổ phần Thánh Ngu?", Đường Đường kinh hô ra tiếng.
"Cô biết mà, cháu chắc chắn không hề biết chuyện này", đại cô Minh gia đau lòng nhìn cô, "Lúc trước ông nội cháu đã để lại Thánh ngu cho cha cháu, hiện giờ cháu đã trở về, là con gái duy nhất của Minh Thiếu Phạn, cháu có thể lấy ít nhất hai mươi lăm phần trăm cổ phần Thánh Ngu. Cháu đứa nhỏ ngốc này, thật đúng là cái gì cũng không biết..."
Khó trách trong truyện Đường Đường động tâm.
Hai mươi lăm phần trăm cổ phần Thánh Ngu, ai thấy mà không đỏ mắt.
Nhưng nói lại, Minh Thiếu Phạn đã chết, lão gia Minh gia cũng không biết đến Minh Thiếu Phạn còn có đứa con gái bên ngoài, vậy sao còn để lại cho Đường Đường nhiều cổ phần như vậy. Dù Minh lão gia không thương Minh Thiếu diễm nhưng ông chỉ còn lại đứa con trai này, gia sản không giao cho hắn còn giao cho ai.
Vậy mà Đường Đường vẫn thật sự tin, thật sự cảm thấy Minh Thiếu Diễm giành lấy cổ phần của cô, cuối cùng còn hợp lại với chi thứ hai và thứ ba đối nghịch với Minh Thiếu Diễm.
Nhóm phụ nữ ở Minh gia nhìn Đường Đường dáng vẻ im lặng liền liếc nhau một cái, trong mắt chứa ý cười.
Lúc trước các cô còn lo lắng Đường Đường nhạy bén, không dễ lừa, nhưng sau này điều tra về Đường Đường phát hiện cô ta là một tên côn đồ đến chương trình học cấp ba cũng không theo kịp. Lại sau đó tham gia chương trình, phát hiện thêm cô ta chỉ là kẻ ngu dốt, nói chuyện không dùng não.
Không thông minh lại còn nghĩ nhiều, vậy càng dễ lừa.
Đường Đường chắc chắn đã mê mụi rồi.
Nhóm đại cô Minh gia thấp thỏm bất an dẫn Đường Đường ra ngoài, sau đó vui vẻ mang Đường Đường trở lại.
Minh Thiếu Diễm đang ngồi trên sô pha uống trà, liếc mắt một cái liền thấy ý cười trên mặt đại cô Minh gia, phía sau còn có vài người bao quanh Đường Đường.
Đường Đường do dự nhìn hắn một cái, tay cầm chén trà của Minh Thiếu Diễm run lên, tâm dần dần trầm xuống.
Thật ra hắn có thể từ chối chú hai không mang cô tới đây, hắn cũng đã sớm đoán được. Nhưng vì sao trong lòng hắn vẫn tồn tại một tia hy vọng, cho nên hắn vẫn mang theo Đường Đường tới.
Nhưng hiện tại nhìn đại cô Minh gia vẫn luôn lôi kéo Đường Đường, lại nhớ đến ánh mắt không rõ kia của cô. Minh Thiếu Diễm cầm chén trà trong tay, từng chút từng chút siết chặt.
Thất vọng.
Không nhiều lắm nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng.
Biểu tình của những người khác trong nháy mắt tốt lên.
Phản ứng lúc này của Đường Đường cùng với lúc mới đến đây hoàn toàn bất đồng.
Chú hai Minh vừa lòng cười, hắn đã nói mà, Đường Đường chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, căn bản không cần phải lo lắng.
Cô cả Minh liếc nhìn Minh Thiếu Diễm một cái, nói với Đường Đường, "Thật vất vả mới tới được một lần, hay là ở đây lát nữa rồi đi", dứt lời lại nói với Minh Thiếu Diễm, "Thiếu Diễm, nếu có việc thì cậu về trước đi, đến lúc đó tôi bảo tài xế đưa Đường Đường về."
"Không cần", Minh Thiếu Diễm bưng chén trà đứng lên, "Con bé cuối tuần còn phải học thêm."
Cô cả Minh bất mãn, "Học cái gì thêm chứ, vất vả cả tuần mới được nghỉ ngơi, cậu quản cũng thật chặt. Được rồi được rồi, nhìn Đường Đường khó xử như vậy tôi cũng không đành lòng, phải về thì về đi, sau này rảnh rỗi lại đến chơi."
Nói xong lại nhéo nhéo gương mặt Đường Đường.
Đường Đường cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, một giây cũng không chịu nổi nữa, vội vàng gật gật đầu theo sau Minh Thiếu Diễm đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng hai người biến mất, khuôn mặt đại cô Minh lập tức nở nụ cười nói với chú hai và chú ba Minh, "Con nít con nôi, đúng là cái gì cũng tin."
"Vốn dĩ sống trong một căn nhà bình thường, chưa trải qua việc đời, sao cô ta có thể hiểu biết nhiều được."
Một chàng trai hơn hai mười tuổi nói, "Có điều lớn lên thật sự rất xinh đẹp."
"Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì?", cô gái vẫn luôn không có thái độ tốt với Đường Đường trừng anh chàng kia nói, "Xinh đẹp có thể kiếm cơm ăn sao?"
"Không thể không thể", mọi người đều cười, dỗ dành cô gái kia một hồi lâu mới sôi nổi trở về biệt thự.
So sánh với bên kia náo nhiệt thì bên Minh Thiếu Diễm thật sự vô cùng an tĩnh.
Mặc dù trước kia Minh Thiếu Diễm cũng rất yên lặng, nhưng so với sự yên lặng lúc này thì có chút khác biệt. Khó khăn lắm quan hệ giữa bọn họ mới tốt hơn chút, hiện tại quả thực hệt như đóng băng.
Đường Đường cẩn thận quan sát sắc mặt Minh Thiếu Diễm, gọi hắn một tiếng. Minh Thiếu Diễm dựa vào ghế ngời nhắm hai mắt lại, "Có việc gì về nhà lại nói."
Được rồi, Đường Đường ngồi yên, cũng tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Khi về đến nhà, dì Trình khẩn trương đi ra đón. Sắc mặt Minh Thiếu Diễm nhàn nhạt lên lầu, dì Trình mẫn cảm phát giác không thích hợp nhưng không dám trực tiếp hỏi.
Đường Đường lên tầng thay bộ quần áo, sau đó lại xuống, dì Trình nôn nóng hỏi cô, "Đây là làm sao vậy?"
"Cái gì làm sao vậy?"
"Sao mới trở về lại đi ra ngoài rồi", dì Trình lo lắng nói, "Hơn nữa còn tự mình lái xe ra ngoài."
Đi ra ngoài?
Minh Thiếu Diễm?
Đường Đường ngẩn ngơ.
Sau đó không xác định nghĩ, hẳn là hắn có việc gấp, có lẽ không liên quan đến cô đâu...
Cô còn chưa đủ để làm Minh Thiếu Diễm tức giận như vậy...
Hơn nữa cô là cố ý diễn kịch trước mặt cô cả Minh gia nha!
Minh Thiếu Diễm cũng không rõ tại sao hắn lại ra ngoài.
Không phải tức giận, chuyện cũng không nghiêm trọng đến vậy, khi đang lái xe, Minh Thiếu Diễm mới suy nghĩ cẩn thận. Hắn thật ra là không muốn đối mặt với Đường Đường lúc này.
Dáng vẻ vừa nãy của Đường Đường, vừa nhìn đã biết đã xảy ra chuyện gì đó, Minh Thiếu Diễm thậm chí có thể đoán ra cô đã nghe được những gì.
Đường Đường lúc trên xe muốn nói chuyện với hắn, hắn lại nhắm mắt, thật ra lúc đó hắn đã nghĩ cô muốn nói gì với mình.
Hắn có rất nhiều lý do để phủ nhận, nhưng một chút hắn cũng không muốn phủ nhận. Ví như chuyện hắn chán ghét cha mẹ Đường Đường, lại ví như mục đích ban đầu khi đón cô về chính là để đối phó với chú hai và chú ba.
Hắn không muốn phủ nhận nhưng cũng không muốn nói cho Đường Đường.
Quen biết cô cháu gái này hơn một tháng, đến hôm nay Minh Thiếu Diễm mới hậu tri hậu giác phát hiện, hắn vậy mà sẽ để ý đến suy nghĩ của cô, hắn sẽ đối với cô cảm thấy thất vọng.
Đương nhiên những chuyện này đều không quan trọng. Quan trọng là một khi đã thất vọng, một khi Đường Đường thật sự đã có suy nghĩ khác, vậy cô cháu gái này, hắn phải suy xét có nên tiếp tục giữ lại bên người.
Điện thoại vang lên, Minh Thiếu Diễm bắt máy, là một người bạn có quan hệ không tồi tìm hắn đi uống rượu.
Xe dừng lại bên lề một chút, sau đó chậm rãi chuyển hướng.
Đường Đường ở nhà, đọc xong sách toán, lại làm một đống bài tập, cuối cùng còn ghi nhớ một bức bản đồ, kết quả hơn nửa ngày sau, đến giờ ăn cơm chiều Minh Thiếu Diễm vẫn chưa trở lại.
Vì thế cô ra ngoài chạy bộ một lát, đến khi lên lầu tắm rửa xong đi xuống lầu lần nữa, lần này rốt cuộc Minh Thiếu Diễm đã quay lại.
Đường Đường lập tức xông lên tầng lung tung sấy tóc, thay đổi quần áo sau đó đi xuống. Khi đứng trước cửa phòng Minh Thiếu Diễm, Đường Đường bất giác cảm thấy khẩn trương.
Cô chưa từng vào phòng ngủ Minh Thiếu Diễm lần nào.
Đường Đường gõ gõ, không có động tĩnh.
Đợi một lát lại gõ mạnh hơn, vẫn không có động tĩnh gì, hay là đã xảy ra chuyện gì. Đường Đường đang chuẩn bị trở về gọi điện thoại thì răng rắc một tiếng, cửa mở.
Minh Thiếu Diễm khó có khi không ăn mặc chỉnh tề, tóc đang ướt lại mặc áo tắm, sắc mặt không tốt mở cửa ra, "Có chuyện..."
Lời còn chưa dứt đã thấy người gõ cửa không phải dì Trình mà là Đường Đường. Phản ứng đầu tiên chính là đem bộ ngực lộ ra phân nửa che kín lại, hít sâu một hơi, "Chuyện gì?"
Đường Đường không nghĩ tới việc Minh Thiếu Diễm đang tắm, xấu hổ rụt tay về ngượng ngùng nói, "Chú tắm tiếp đi, chút nữa cháu quay lại."
Minh Thiếu Diễm nhìn chằm chằm mặt Đường Đường, sự nôn nóng vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, có thể là có chuyện gì đó sốt ruột muốn nói cho hắn, có thể là gõ nhưng cửa không mở nên sốt ruột. Minh Thiếu Diễm híp mắt nhìn cô chằm chằm, đột nhiên lui về sau hai bước, "Vào đây trước đi."
Sau đó lại vào phòng tắm, "Chờ chú năm phút."
Đường Đường vội vàng gật đầu, "Được!"
Đường Đường vào phòng ngủ, phong cách trang trí đều mang màu sắc lạnh, vừa tiến vào đã cảm giác nhiệt độ xung quanh thấp đi mấy độ, từ sô pha đến cái bàn, toàn bộ đều ngay ngay ngắn ngắn.
Năm phút sau, Minh Thiếu Diễm đúng giờ ra khỏi phòng tắm, áo tắm dài trên người đã thay đổi, tóc cũng đã khô, hiện tại đang rủ xuống che khuất trán, cả người trẻ ra vài tuổi, khí chất cũng ôn hòa hơn nhiều.
Minh Thiếu Diễm nhíu mày nhìn cánh cửa đang mở ra phân nửa liền đi qua đóng cửa lại. Sau đó mới trở về ngồi ghế sô pha bên cạnh Đường Đường, "Tới đây làm gì?"
Hỏi hắn có phải có phải ngay từ đầu đã không muốn đón cô về? Hay hỏi hắn rốt cuộc suy nghĩ thế nào về Minh Thiếu Phạn? Minh Thiếu Diễm trầm mặc suy nghĩ.
Đường Đường mới lạ nhìn một hình tượng khác của Minh Thiếu Diễm, a một tiếng, ho nhẹ sau đó nghiêm túc nới với Minh Thiếu Diễm, "Tới mật báo."
/97
|