Loại lời đồn đại này, truyền qua tai nhau rất dễ dàng khuyếch đại.
Ngay từ đầu, câu nói của nhân viên cửa hàng chính là "Hôm nay Hoắc thiếu chiêu đãi toàn trường", nhưng trải qua một số bạn học bổ não liền biến thành, "Hoắc Triều vì Thư Nhĩ vung tiền như rác, chỉ vì muốn cô vui vẻ." Những lời này cùng câu nói ban đầu ý tứ khác nhau rất lớn, rất giống Chu U Vương vì Bao Tự phóng hỏa lừa dối chư hầu chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
*Chu U vương là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử TQ. Hiểu kỹ hơn có thể tra gg, hoặc đến cuối chương mình có giải thích qua.
Thời điểm tin tức truyền tới tai Hoắc Triều, ngay từ đầu cậu đều không tin là thật. Chỉ tưởng người khác đang nói giỡn.
Cậu có làm cái này hay không chẳng lẽ chính cậu còn không biết?
Chính xác là chưa làm gì. Cậu căn bản cái gì cũng không biết. Nói cậu vì Thư Nhĩ vung tiền như rác, loại lời nói này, cậu cũng chỉ nghe qua không tính để ở trong lòng.
Nhưng càng ngày càng nhiều người nói cậu thật trâu bò, ngay cả bạn học bên ngoài cũng nhắn tin tới hỏi chuyện này, Hoắc Triều rốt cuộc cũng ý thức được có gì đó không đúng.
Hứa Trần gãi gãi đầu, vừa xem di động vừa quay sang Hoắc Triều nói, "A triều, tớ có một em hàng xóm, năm nay vừa lên cao nhất ( lớp 10). Cậu ấy nói, cậu cố ý vì Thư Nhĩ mua gà rán, muốn tớ chuyển lời với cậu một tiếng, "hương vị không tồi".
Triệu Chi Phong ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Hoắc Triều, "Người anh em, thật không nghĩ tới nha." Vì muốn làm cô gái nhỏ vui vẻ, Hoắc Triều cư nhiên hành động táo bạo như vậy, chiêu này cậu còn chưa từng thử qua.
Hoắc Triều nhíu mày, "Không phải tớ làm."
Triệu Chi Phong trầm mặc hai giây, "Chẳng lẽ là Phó Trầm ban 12 làm?"
Phó Trầm chính là đối thủ một mất một còn của bọn họ, hai bên nhìn nhau không vừa mắt, tranh đấu gay gắt nhiều năm.
Hứa Trần hô một tiếng, mắng vài câu Phó Trầm gian trá, nhưng một lát sau, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi, "Nhưng cậu ta làm cái này thì được ích lợi gì chứ?"
Đúng vậy, Phó Trầm căn bản cũng không được lợi ích gì. Chẳng lẽ chỉ vì muốn khiến Hoắc Triều tốn chút tiền? Nhưng phải biết rằng, chút tiền này, Hoắc Triều cũng không để ý.
Theo lý thuyết, sự kiện gà rán hôm nay người có lợi lớn nhất chỉ có một, đó chính là Thư Nhĩ.
Triệu Chi Phong cùng Hứa Trần nhìn nhau, suy đoán, "Hay là......"
Hai người còn chưa tìm ra manh mối gì, nhân viên cửa hàng chuỗi gà rán đã tìm tới cửa. Trường học này quá lớn, khu dạy học lại nhiều, số phòng học lại càng nhiều hơn nữa, anh ta đã hỏi qua nhiều người mới tìm được ban 36 cao tam.
Diện mạo của Hoắc Triều quá mức nổi bật, cậu đứng giữa một đám người như hạc trong bầy gà, lập tức có thể làm người khác chú ý tới. Nhân viên cửa hàng không do dự liền đi về phía cậu, "Ngài là Hoắc Triều Hoắc thiếu gia sao?"
Hoắc Triều nhướng mày, "Là tôi."
"Là chuyện này, ngài không phải đặt 3500 phần gà rán và trà sữa sao?" Nhân viên cửa hàng đem toàn bộ sự việc nói qua một lần, cuối cùng nói, "Đơn đặt hàng này rất lớn, cho nên giám đốc giảm bớt số lẻ, tổng cộng hoá đơn của ngài là chín vạn tám, ngài là thanh toán qua Alipay hay là weixin?"
*Mấy hình thức thanh toán của TQ
Hoắc Triều tay ôm ngực, "Trả tiền không thành vấn đề, nhưng trước tiên phải cho tôi biết được số điện thoại đặt hàng."
Cậu phải nhìn xem, là ai cố ý ở sau lưng phá cậu.
Chờ bạn học ban 12 cao nhị ( lớp 11-Ban 12) ăn xong gà rán, một đám học sinh đều chạy tới vây quanh Thư Nhĩ.
Tuy rằng đã tan học, nhưng là bởi vì sự kiện gà rán kia, một đám người cũng không trở về nhà, cũng không đi nhà ăn ăn cơm, liền ở lại lớp.
"Thư Nhĩ, cậu thật trâu bò."
"Thư Nhĩ, cậu yên tâm, lớp chúng ta khẳng định đều bỏ phiếu cho cậu!"
"Thư Nhĩ, lần này cậu hoàn toàn xứng đáng làm nữ thần giảng đường!"
Thư Nhĩ nghe những lời này, trong lòng có chút cảm khái, mua chuộc lòng người thật đúng là dễ dàng nha.
Chỉ cần một chút đồ ăn là đã có thể làm cho bọn họ đứng về phía cô.
Chẳng qua Thư Nhĩ biết, chỉ là ăn thôi cũng chưa đủ, bọn họ hâm mộ cô như vậy, có không ít người là do nể mặt Hoắc Triều.
Thư Nhĩ đem ống hút cắm vào trà sữa, hút một ngụm, lúc này, nam sinh ngồi bàn đầu đột nhiên nói, "Thư Nhĩ, Hoắc thiếu tới tìm cậu kìa!"
Vừa rồi nhân viên cửa hàng đưa đồ ăn tới cho bọn họ, cũng không quên đưa thêm tờ giấy nhớ.
Hiện tại ở lớp học, mọi người cũng không kêu Hoắc Triều là lão đại hay trực tiếp gọi tên, mà đều gọi là Hoắc thiếu.
Thư Nhĩ sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt không đổi đứng lên.
Ninh Manh ở bên lo gặm thịt gà đến quên lối về, vẻ mặt ái muội nhìn Thư Nhĩ chớp chớp mắt.
Thư Nhĩ biết Ninh Manh hiểu lầm, cô cũng biết bạn học toàn ban đều hiểu lầm, bọn họ cho rằng Hoắc Triều tới tìm cô là chuyện tốt. Trên thực tế cũng không phải như vậy, nhưng cô cũng không có gì muốn giải thích.
Thời điểm Thư Nhĩ ra tới cửa, khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Triều kia nhìn không ra biểu cảm gì, Thư Nhĩ dẫn đầu kiến nghị nói, "Chúng ta đi góc kia đi?"
Trong góc không có ai, sẽ không có người nhìn đến, cũng sẽ không có người nghe được cái gì.
Buổi sáng cô làm những việc này, trong lòng thật đúng là nghĩ không sao cả. Dù sao trong lòng cô nam chủ chính là một tên ngốc.
Nhưng hiện tại cô phát hiện, nam chủ cũng không ngốc giống như trong tưởng tượng? Mới chút thôi mà đã biết chuyện này là cô làm. Chẳng qua cậu ta biết thì cô cũng không sợ.
Vừa đến địa phương không có ai, Hoắc Triều giống như cười chế nhạo nắm lấy cằm Thư Nhĩ, "Thư Nhĩ, gà rán ăn ngon sao?"
Thư Nhĩ gật gật đầu, mặt không đổi tâm không loạn, bình tĩnh, cong cong mắt, cười đến ánh mặt trời sáng lạn trả lời, "Ăn ngon nha."
Hoắc Triều thật sự phục cô, "Cô không có gì lời gì muốn nói với tôi sao?"
Thư Nhĩ suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Có nha."
"Hửm?" Hoắc Triều làm ra bộ mặt chăm chú lắng nghe.
"Cảm ơn anh trai vì muốn kéo phiếu cho em, cố ý đặt mua gà rán cùng trà sữa."
Hoắc Triều đều bị Thư Nhĩ chọc cười.
Vật nhỏ này làm sao có thể trả lời như vậy?
Ngay từ đầu cậu cùng Hứa Trần, Triệu Chi Phong còn tưởng rằng cậu bị người khác chỉnh. Còn đang suy nghĩ rốt cuộc có phải đám người Phó Trầm kia làm hay không.
Cuối cùng không nghĩ tới, cậu xác thật là bị người khác chỉnh, nhưng lại là một người cậu không hề nghĩ đến.
Lúc ấy Hứa Trần liền cảm khái mà nói một câu, "Người bình thường thật đúng là nuôi không nổi Thư Nhĩ."
Động tay một chút liền tốn tới mười vạn, người bình thường ai chịu được cô lăn lộn như vậy?
"Cô muốn danh hiệu nữ thần này thế sao?"
Thư Nhĩ đột nhiên gật đầu, mắt trông mong mà nói, "Muốn, rất muốn, siêu cấp muốn."
Cô thực sự muốn giành danh hiệu nữ thần giảng đường này, sau đó tức chết nữ chủ!
Thư Nhĩ xoay chuyển tròng mắt, quyết định gập một cây gậy lại, cấp thêm một viên táo đỏ.
Cô cũng không thể muốn làm gì thì làm, dù sao cũng phải cho nam chủ một chút ngon ngọt.
Cô ngọt ngào mà nói, "Anh trai, mọi người đều nói hôm nay anh vì em mà vung tiền như rác."
Hoắc Triều thu hồi bàn tay đang nhéo cằm Thư Nhĩ , đem tay đút vào túi quần, "Có chuyện cô đã hiểu lầm."
Thư Nhĩ tâm rơi lộp bộp một tiếng, hiểu lầm? Chuyện gì?
Chẳng lẽ nam chủ còn muốn đòi lại chút tiền ấy?
Không phải đâu! Đường đường nam chủ tiểu thuyết, sao có thể nhỏ mọn như vậy được?
Vậy thì cậu ta còn làm nam chủ cái gì chứ.
Hoắc Triều nhếch môi, vẻ mặt châm chọc nhìn cô, "Chỉ sợ cô không biết vung tiền như rác chân chính là thế nào."
Mười vạn, còn không có tư cách để nói vung tiền như rác.
Thư Nhĩ nghe vậy, nháy mắt buông xuống suy nghĩ trong lòng.
Không phải muốn đòi tiền cô là tốt rồi.
Hiện tại cô thật đúng là kiếm không ra mười vạn ở đâu.
Nhưng là...... Chờ cô nghe rõ câu nói phía sau, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Chân chính vung tiền như rác!
Cô kéo kéo áo Hoắc Triều, ngẩng đầu, chớp đôi mắt nói, "Anh trai, vậy khi nào anh thật sự vì em mà vung tiền như rác?"
Tốt nhất là nhanh lên! Càng nhanh càng tốt! Bằng không chờ nữ chủ xuất hiện, sẽ không có phần của cô nữa!
Cho nên cô phải nhanh áp bức nam chủ thêm chút, áp bức càng nhiều càng tốt.
Hoắc Triều nhìn thoáng qua Thư Nhĩ.
Vì người nào đó vung tiền như rác.
Đây chỉ là đãi ngộ cậu dành cho người phụ nữ của mình.
Mà cô cũng chỉ đơn giản là ân nhân của cậu.
Ân tình cùng tình yêu, cậu tách biệt rất rõ ràng. Không giống phim truyền hình diễn thể loại này, vì ân nhân mà khiến bạn gái hoặc vợ mình thương tâm, loại sự tình này cậu tuyệt đối sẽ không làm.
Cho nên vì Thư Nhĩ vung tiền như rác, là không có khả năng.
Hoắc Triều không nói chuyện, Thư Nhĩ lập tức liền biết có ý tứ gì.
Cô chu môi, miệng đã có thể treo cả chai dầu. Vẻ mặt cô gái nhỏ giận dỗi, biểu tình không vui.
Hoắc Triều nhìn đến sau đó đưa tay chạm chạm khẽ vào đôi môi của cô.
Thời điểm cậu đi đến đây kỳ thực có chút tức giận, cậu không thích bị người khác chôn ở cổ chơi loại cảm giác này.
Đổi thành người khác, cậu đã sớm phát hỏa.
Nhưng hiện tại, nhìn đến biểu cảm của Thư Nhĩ, vốn dĩ cậu cũng không phải quá tức giận, bây giờ giống như quả bóng xì hơi dịu hơn một chút.
Thư Nhĩ chính là cô gái nhỏ bị cậu chiều hư, cũng không có ý xấu.
Đối với cô, cậu còn có thể như thế nào?
Dù sao đối xử với cô gái ân nhân trước mắt, cậu nguyện ý nâng cao sức chịu đựng. Nhưng Hoắc Triều vẫn không quên nhắc nhở một câu, "Lần sau đừng lại tự ý làm như vậy nữa, hửm?"
Thư Nhĩ chu chu miệng, uể oải nói, "Anh trai, đã biết."
Quỷ hẹp hòi!
Tuy rằng Thư Nhĩ ngoài miệng nói đã biết, nhưng trong lòng cô căn bản không đem những lời này để ở trong lòng, mà cô cũng không làm được.
Muốn cho cô đừng làm?
Kiếp sau đi!
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Triều: Vung tiền như rác? Không có khả năng.
Tương lai -
Hoắc Triều: Mặt đau.
----
* Chu U Vương đã có vương hậu họ Thân, con gái của Thân hầu, sinh thế tử Nghi Cữu. Năm 779 TCN, Bao Quýnh bị tội với Chu U vương, bèn dâng lên ông một mỹ nữ là Bao Tự. Thấy Bao Tự duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần, Chu U Vương liền ngày đêm sủng ái. Bao Tự sinh được con trai là công tử Cơ Bá Phục.
Vì say mê Bao Tự, U vương muốn phế bỏ vương hậu Thân Khương và thế tử Nghi Cữu để lập Bao Tự và Bá Phục.
Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.
Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.
Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.
/31
|