"Vào rồi, có muốn hôn thêm một cái nữa không?"
Quần chúng vây xem vốn dĩ bởi vì đường bi ảo diệu vừa rồi mà kinh ngạc cảm thán không thôi.
Nhưng giây tiếp theo, câu nói của Thẩm Tiêu mới là nguyên nhân chân chính làm cho ai nấy đều hít thở không xong.
Trong nháy mắt, Thẩm Du đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Người này khẳng định là lại phát bệnh, còn làm trò trước mặt bao nhiêu là người!
Có cần phải chơi đến kích thích như vậy không?
Sau khi cứng đờ hai giây, Thẩm Du lập tức làm ra phản ứng. Cô cố gắng đẩy Thẩm Tiêu đứng thẳng người dậy, sau đó dùng hết sức lực dẫm mạnh vào chân hắn.
"Vui đùa cái gì vậy? Lát nữa về nhà kêu husky nó hôn cho!"
Thẩm Tiêu bị dẫm đến có điểm ngốc, ngón chân ẩn ẩn đau, không hiểu vì cái gì Thẩm Du lại bỗng dưng nổi điên như vậy?
Hắn không cấm nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt biểu tình viết rõ "lại giở chứng gì?"
Thẩm Du hừ mạnh ra tiếng, một bộ ra vẻ không muốn cùng Thẩm Tiêu nói chuyện.
Mọi người xung quanh đều bị một màn kịch tính vừa rồi doạ cho ngơ ngác. Mới nãy còn dính sát lấy nhau, vừa nói vừa cười mà đánh bi-a, kết quả Thẩm Du một lời không hợp liền phát nổ. Ngày thường đi học cũng không thấy được hoá ra cậu ta tính tình hoả bạo như vậy. Quả thực chính là thiên kim tiểu thư bị sủng đến hư!
Cô Tống vội vàng lên tiếng hỏi "Đang chơi vui vẻ mà, như thế nào lại giận rồi?"
Thẩm Du dẫm một phát kia chính là hạ toàn bộ sức lực, lúc này trong lòng cô vẫn còn bồn chồn, nhưng ngoài mặt lại cố trấn tĩnh, giả vờ hờn dỗi mà nói "Không phải chỉ đánh vào một cái thôi sao? Làm như cầm cúp quán quân không bằng!"
Cô Tống cười cười "Anh trai của em cũng đâu làm gì quá đáng, chỉ là hôn thưởng một cái không phải sao?"
"Hừ, có quỷ mới muốn hôn!"
"Ai da, hai anh em nhà này ở chung quả thực thú vị nha" cô Tống lại nói tiếp "Bạn học Thẩm chính là ỷ mình được anh trai cưng chiều đây mà!"
Mắt thấy Thẩm Du vẫn chưa hết giận, mọi người cũng không để cô tiếp tục chơi nữa, chỉ có thể nhân cơ hội này mà tản đi nơi khác. Chỉ là sau khi xoay người đi, liền có người chua ngoa bĩu môi, trộm nói một câu "Thật là làm ra vẻ!"
Mà lúc nhất thời, sự tập trung của mọi người đều đổ dồn lên việc Thẩm Du cáu kỉnh, ngược lại không ai nhớ tới câu trêu đùa kia của Thẩm Tiêu.
Nhưng mà, Thẩm Du cố ý làm vậy là vì cái gì, hắn hoàn toàn không tiếp thu được.
Thẩm Tiêu chỉ biết, tiểu hài tử này ba ngày không đánh đã dám leo lên nóc nhà lật ngói, cư nhiên dám dẫm chân hắn trước đám đông, lại còn to tiếng quát tháo. Không ngoan chút nào. Xem ra không mang về nhà hảo hảo thu thập là không được.
Nghĩ vậy, hắn cũng không rảnh quan tâm đến ngón chân đau, một mực lôi kéo Thẩm Du ra ngoài.
Thẩm Du nhìn thấy Thẩm Tiêu sắc mặt không đúng, vội vàng nói với cô Tống đứng bên cạnh "Mọi người tiếp tục chơi đi, chơi suốt đêm cũng không có vấn đề gì, nhà em khá xa, hiện tại phải theo anh trai đi về trước..."
Thẩm Du còn chưa nói xong, cả người đã bị lôi ra khỏi phòng.
"Tự em đi." Thẩm Du vùng vẫy tránh thoát.
Thẩm Tiêu nhấp miệng, nhưng vẫn thực cố chấp mà bắt lấy tay cô, Thẩm Du trong lòng dĩ nhiên không thuận, dẫm chân liền phải bỏ chạy.
Kết quả đi không được hai bước, cả người lại bị Thẩm Tiêu dễ dàng xốc đến trên vai.
"......"
***
Thời điểm chú Lý đem người nghênh tiến vào nhà, liền phát hiện sắc mặt cả hai đều không đúng lắm, không khỏi lo lắng mà hỏi Thẩm Du "Làm sao vậy? Đã phát sinh chuyện gì? Tiên sinh lại giận rồi sao?"
Thẩm Tiêu đi ở phía sau, nghe được lời này liền liếc mắt sang Thẩm Du, lập tức lên án "Người vô lý nổi giận là nó, không chỉ vậy mà còn dám dẫm chân người khác!"
Thẩm Du khi đó chỉ là phản ứng nhất thời, muốn đem lực chú ý của mọi người dời đi, đừng bị bản chất xà tinh bệnh của Thẩm Tiêu doạ đến. Nhưng hiện giờ nhìn chân Thẩm Tiêu như vậy, có thể thấy được dấu giày vô cùng rõ ràng, đột nhiên cô nghĩ mà thấy sợ.
Ban nãy hình như dùng sức có điểm tàn nhẫn?
Việc đã đến nước này, Thẩm Du cũng chỉ có thể tiếp tục giả bộ kiên cường, không thể nhận sai. Bằng không Thẩm Tiêu được nước lấn tới, sẽ còn có thể bỏ qua cho cô sao?
"Ai làm em phát giận? Còn không phải là anh suốt ngày cứ nói mấy lời không thể hiểu được! Cái gì mà hôn một chút? Trước mặt nhiều người như vậy cũng dám nói, anh có biết xấu hổ hay không!"
Thẩm Tiêu đặt mông ngồi vào sô-pha, châm điếu thuốc, tức giận mà nói "Muốn tạo phản sao, dám nói chuyện kiểu đó với anh? Anh em hôn nhau một chút làm sao vậy? Chẳng lẽ em còn muốn hôn người khác?"
"Em vì cái gì phải đi hôn người khác!?"
"Vậy anh muốn em gái của mình hôn má một chút, có cái gì sai sao?"
Thẩm Du sửng sốt, chớp chớp mắt.
Em gái bình thường vui vẻ chạy tới hôn má anh trai một cái, hình như cũng không có gì không đúng?
Tại sao chính mình lại phản ứng lớn như vậy làm gì?
Chú Lý ngồi đó nghe hai người cãi cọ hôn tới hôn lui đều cảm thấy buồn cười, không lâu trước kia họ thậm chí còn không thèm nói chuyện với nhau. Hiện tại không những có thể cùng nhau chơi đùa, đến cả đấu khẩu cũng làm người ta cảm thấy thú vị như vậy.
Thật tốt.
Cuối cùng, chú Lý đành phải nói câu công đạo "Ừm, chú cảm thấy, hôn một chút cũng đúng."
"......"
Thẩm Tiêu ngậm điếu thuốc, rất là đắc ý mà hướng Thẩm Du cười cười, nghiêng qua một bên chỉ tay lên má "Nhanh, đem nụ hôn tối nay đến đây hôn bù."
Thẩm Du nháy mắt đỏ mặt "Hừ!" một tiếng, sau đó dứt khoát dậm chân đi lên lầu.
Không ngờ, phản ứng này lại ngoài ý muốn kích thích tới lòng hiếu thắng của Thẩm Tiêu. Hắn tự nhủ, giá nào cũng phải làm cho Thẩm Du hôn mình một cái mới được.
***
Sau lần tụ hội qua đi, thân phận tiểu thư nhà giàu của Thẩm Du đã truyền đi khắp trường.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, vịt con một thời vừa béo vừa xấu thế nhưng nháy mắt đã biến thành thiên nga.
Còn là một con thiên nga trắng thực đẹp, thực cao quý.
Trong lúc nhất thời, kinh ngạc có, hâm mộ có, muốn lân la đến làm quen cũng có, Thẩm Du thậm chí bắt đầu nhận được rất nhiều thư tình. Đây quả thực làm người sững sốt.
Cũng không biết những người gửi thư tới chính là nhìn trúng nhan sắc của Thẩm Du, hay là nhìn trúng tiền của Thẩm gia.
Mới đầu Thẩm Du còn cảm thấy vô cùng giải trí, ngẫu nhiên rảnh rỗi cũng sẽ lấy ra đọc một hồi. Cảm giác thực mới mẻ.
Nhưng về sau thư tình thu được quá nhiều, lại phát hiện phần lớn toàn là chép từ văn mẫu, cô cũng không còn hứng thú xem nữa.
Hôm nay tan học, Thẩm Du một đường về nhà đều là cùng với Viên Duyệt nhắn tin. Con bé trong thời gian này phải ở lại phim trường, nơi nào cũng đi không được.
Kể từ lần trước nhận nhau, hai người thế nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp lại, mỗi ngày cũng chỉ có thể thông qua tin nhắn mới biết được đối phương hiện đang làm gì.
Bất quá Viên Duyệt cũng từng nói qua, bận rộn đóng phim cũng có chỗ tốt, có thể tránh đi Tư Đồ Dật quấy rầy. Đối với điểm này, Viên Duyệt thực vừa lòng.
Tư Đồ Dật trong miệng Viên Duyệt chính là một tên văn nhã bại hoại, mặt người dạ thú, hoàn toàn tìm không thấy một chút ưu điểm!
Nhưng hôm nay đề tài trò chuyện chủ yếu cũng không phải là vấn đề đó.
Trong wechat, Viên Duyệt đang nói một chút về bộ phim lần này. Trước kia tuy rằng chỉ là trợ lý, nhưng lăn lộn ở phim trường lâu rồi, Viên Duyệt đối với việc nắm bắt cảm xúc ở trước máy quay vẫn là không tồi.
Thẩm Du cầm di động đi vào biệt thự, một bên nghe tin nhắn thoại, một bên đem balo ném lên sô-pha.
Viên Duyệt thở dài.
Thẩm Du buồn cười mà nói <Đại minh tinh không lo làm, ngược lại suốt ngày chỉ muốn đi làm quản lý?>
Viên Duyệt cười cười
Viên Duyệt kiên nhẫn nói thêm
Thẩm Du cũng không vội cự tuyệt, xếp bằng ngồi trên sô-pha nghe Viên Duyệt kể lại cốt truyện.
Tranh thủ đi vào WC một lúc, lát sau ra tới, Thẩm Du liền nhìn thấy Thẩm Tiêu đã về nhà.
Lúc này, hắn đang vẻ mặt tò mò mà ngồi ở vị trí của cô ban nãy, nghiêm túc nghe Viên Duyệt nói chuyện trong wechat. Càng nghe sắc mặt kéo đến càng dài.
Tiểu Bạch nhìn thấy Thẩm Tiêu trở về, liền cao hứng chạy tới chào hỏi, husky như sâu bám đuôi cũng hưng phấn mà đuổi đi qua. Sau đó, nó không cẩn thận đem balo của Thẩm Du tông rớt.
Thẩm Tiêu trong tay còn cầm di động, thuận tay túm lấy cặp sách dưới đất nhặt lên.
Ngay sau đó, một phong thư màu xanh lam liền từ bên trong rớt ra tới.
Thẩm Tiêu nhăn mày, cũng không thèm nhặt những thứ khác, lập tức cầm lấy lá thư mở ra xem.
Thẩm Du nhìn thấy một màn trước mặt, hối hả la lên "Không cho anh chạm vào đồ của em!"
"Chạm vào thì làm sao?" Thẩm Tiêu thờ ơ hỏi.
Dứt lời, hắn liền mở ra phong thư, nhanh mắt đọc một lượt từ trên xuống dưới. Chờ sau khi xem xong, sắc mặt Thẩm Tiêu liền giống hệt như mây đen. Nghìn nghịt một mảnh, biến hoá khôn lường.
Thẩm Tiêu một tay cầm di động, một tay cầm thư tình, từng bước từng bước tiến đến gần cô, đem Thẩm Du doạ tới mức liên tục lùi về phía sau, thảm thiết mà nhỏ giọng cầu tình "Anh..."
Thẩm Tiêu mày kiếm dựng thẳng, cả giận hỏi "Thế nhưng cũng dám thu thư tình của người khác? Còn muốn trốn đi đóng phim? Tìm chết?"
"......"
Thẩm Tiêu thấy cô một bộ lợn chết không sợ nước sôi, càng nghĩ càng giận, hắn đột nhiên giơ di động lên "bang" một tiếng mà tạp xuống mặt đất.
Thẩm Du trợn mắt lên nhìn, xà tinh bệnh này đập di động cũng sẽ sinh nghiện hay sao!?
Quần chúng vây xem vốn dĩ bởi vì đường bi ảo diệu vừa rồi mà kinh ngạc cảm thán không thôi.
Nhưng giây tiếp theo, câu nói của Thẩm Tiêu mới là nguyên nhân chân chính làm cho ai nấy đều hít thở không xong.
Trong nháy mắt, Thẩm Du đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Người này khẳng định là lại phát bệnh, còn làm trò trước mặt bao nhiêu là người!
Có cần phải chơi đến kích thích như vậy không?
Sau khi cứng đờ hai giây, Thẩm Du lập tức làm ra phản ứng. Cô cố gắng đẩy Thẩm Tiêu đứng thẳng người dậy, sau đó dùng hết sức lực dẫm mạnh vào chân hắn.
"Vui đùa cái gì vậy? Lát nữa về nhà kêu husky nó hôn cho!"
Thẩm Tiêu bị dẫm đến có điểm ngốc, ngón chân ẩn ẩn đau, không hiểu vì cái gì Thẩm Du lại bỗng dưng nổi điên như vậy?
Hắn không cấm nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt biểu tình viết rõ "lại giở chứng gì?"
Thẩm Du hừ mạnh ra tiếng, một bộ ra vẻ không muốn cùng Thẩm Tiêu nói chuyện.
Mọi người xung quanh đều bị một màn kịch tính vừa rồi doạ cho ngơ ngác. Mới nãy còn dính sát lấy nhau, vừa nói vừa cười mà đánh bi-a, kết quả Thẩm Du một lời không hợp liền phát nổ. Ngày thường đi học cũng không thấy được hoá ra cậu ta tính tình hoả bạo như vậy. Quả thực chính là thiên kim tiểu thư bị sủng đến hư!
Cô Tống vội vàng lên tiếng hỏi "Đang chơi vui vẻ mà, như thế nào lại giận rồi?"
Thẩm Du dẫm một phát kia chính là hạ toàn bộ sức lực, lúc này trong lòng cô vẫn còn bồn chồn, nhưng ngoài mặt lại cố trấn tĩnh, giả vờ hờn dỗi mà nói "Không phải chỉ đánh vào một cái thôi sao? Làm như cầm cúp quán quân không bằng!"
Cô Tống cười cười "Anh trai của em cũng đâu làm gì quá đáng, chỉ là hôn thưởng một cái không phải sao?"
"Hừ, có quỷ mới muốn hôn!"
"Ai da, hai anh em nhà này ở chung quả thực thú vị nha" cô Tống lại nói tiếp "Bạn học Thẩm chính là ỷ mình được anh trai cưng chiều đây mà!"
Mắt thấy Thẩm Du vẫn chưa hết giận, mọi người cũng không để cô tiếp tục chơi nữa, chỉ có thể nhân cơ hội này mà tản đi nơi khác. Chỉ là sau khi xoay người đi, liền có người chua ngoa bĩu môi, trộm nói một câu "Thật là làm ra vẻ!"
Mà lúc nhất thời, sự tập trung của mọi người đều đổ dồn lên việc Thẩm Du cáu kỉnh, ngược lại không ai nhớ tới câu trêu đùa kia của Thẩm Tiêu.
Nhưng mà, Thẩm Du cố ý làm vậy là vì cái gì, hắn hoàn toàn không tiếp thu được.
Thẩm Tiêu chỉ biết, tiểu hài tử này ba ngày không đánh đã dám leo lên nóc nhà lật ngói, cư nhiên dám dẫm chân hắn trước đám đông, lại còn to tiếng quát tháo. Không ngoan chút nào. Xem ra không mang về nhà hảo hảo thu thập là không được.
Nghĩ vậy, hắn cũng không rảnh quan tâm đến ngón chân đau, một mực lôi kéo Thẩm Du ra ngoài.
Thẩm Du nhìn thấy Thẩm Tiêu sắc mặt không đúng, vội vàng nói với cô Tống đứng bên cạnh "Mọi người tiếp tục chơi đi, chơi suốt đêm cũng không có vấn đề gì, nhà em khá xa, hiện tại phải theo anh trai đi về trước..."
Thẩm Du còn chưa nói xong, cả người đã bị lôi ra khỏi phòng.
"Tự em đi." Thẩm Du vùng vẫy tránh thoát.
Thẩm Tiêu nhấp miệng, nhưng vẫn thực cố chấp mà bắt lấy tay cô, Thẩm Du trong lòng dĩ nhiên không thuận, dẫm chân liền phải bỏ chạy.
Kết quả đi không được hai bước, cả người lại bị Thẩm Tiêu dễ dàng xốc đến trên vai.
"......"
***
Thời điểm chú Lý đem người nghênh tiến vào nhà, liền phát hiện sắc mặt cả hai đều không đúng lắm, không khỏi lo lắng mà hỏi Thẩm Du "Làm sao vậy? Đã phát sinh chuyện gì? Tiên sinh lại giận rồi sao?"
Thẩm Tiêu đi ở phía sau, nghe được lời này liền liếc mắt sang Thẩm Du, lập tức lên án "Người vô lý nổi giận là nó, không chỉ vậy mà còn dám dẫm chân người khác!"
Thẩm Du khi đó chỉ là phản ứng nhất thời, muốn đem lực chú ý của mọi người dời đi, đừng bị bản chất xà tinh bệnh của Thẩm Tiêu doạ đến. Nhưng hiện giờ nhìn chân Thẩm Tiêu như vậy, có thể thấy được dấu giày vô cùng rõ ràng, đột nhiên cô nghĩ mà thấy sợ.
Ban nãy hình như dùng sức có điểm tàn nhẫn?
Việc đã đến nước này, Thẩm Du cũng chỉ có thể tiếp tục giả bộ kiên cường, không thể nhận sai. Bằng không Thẩm Tiêu được nước lấn tới, sẽ còn có thể bỏ qua cho cô sao?
"Ai làm em phát giận? Còn không phải là anh suốt ngày cứ nói mấy lời không thể hiểu được! Cái gì mà hôn một chút? Trước mặt nhiều người như vậy cũng dám nói, anh có biết xấu hổ hay không!"
Thẩm Tiêu đặt mông ngồi vào sô-pha, châm điếu thuốc, tức giận mà nói "Muốn tạo phản sao, dám nói chuyện kiểu đó với anh? Anh em hôn nhau một chút làm sao vậy? Chẳng lẽ em còn muốn hôn người khác?"
"Em vì cái gì phải đi hôn người khác!?"
"Vậy anh muốn em gái của mình hôn má một chút, có cái gì sai sao?"
Thẩm Du sửng sốt, chớp chớp mắt.
Em gái bình thường vui vẻ chạy tới hôn má anh trai một cái, hình như cũng không có gì không đúng?
Tại sao chính mình lại phản ứng lớn như vậy làm gì?
Chú Lý ngồi đó nghe hai người cãi cọ hôn tới hôn lui đều cảm thấy buồn cười, không lâu trước kia họ thậm chí còn không thèm nói chuyện với nhau. Hiện tại không những có thể cùng nhau chơi đùa, đến cả đấu khẩu cũng làm người ta cảm thấy thú vị như vậy.
Thật tốt.
Cuối cùng, chú Lý đành phải nói câu công đạo "Ừm, chú cảm thấy, hôn một chút cũng đúng."
"......"
Thẩm Tiêu ngậm điếu thuốc, rất là đắc ý mà hướng Thẩm Du cười cười, nghiêng qua một bên chỉ tay lên má "Nhanh, đem nụ hôn tối nay đến đây hôn bù."
Thẩm Du nháy mắt đỏ mặt "Hừ!" một tiếng, sau đó dứt khoát dậm chân đi lên lầu.
Không ngờ, phản ứng này lại ngoài ý muốn kích thích tới lòng hiếu thắng của Thẩm Tiêu. Hắn tự nhủ, giá nào cũng phải làm cho Thẩm Du hôn mình một cái mới được.
***
Sau lần tụ hội qua đi, thân phận tiểu thư nhà giàu của Thẩm Du đã truyền đi khắp trường.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, vịt con một thời vừa béo vừa xấu thế nhưng nháy mắt đã biến thành thiên nga.
Còn là một con thiên nga trắng thực đẹp, thực cao quý.
Trong lúc nhất thời, kinh ngạc có, hâm mộ có, muốn lân la đến làm quen cũng có, Thẩm Du thậm chí bắt đầu nhận được rất nhiều thư tình. Đây quả thực làm người sững sốt.
Cũng không biết những người gửi thư tới chính là nhìn trúng nhan sắc của Thẩm Du, hay là nhìn trúng tiền của Thẩm gia.
Mới đầu Thẩm Du còn cảm thấy vô cùng giải trí, ngẫu nhiên rảnh rỗi cũng sẽ lấy ra đọc một hồi. Cảm giác thực mới mẻ.
Nhưng về sau thư tình thu được quá nhiều, lại phát hiện phần lớn toàn là chép từ văn mẫu, cô cũng không còn hứng thú xem nữa.
Hôm nay tan học, Thẩm Du một đường về nhà đều là cùng với Viên Duyệt nhắn tin. Con bé trong thời gian này phải ở lại phim trường, nơi nào cũng đi không được.
Kể từ lần trước nhận nhau, hai người thế nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp lại, mỗi ngày cũng chỉ có thể thông qua tin nhắn mới biết được đối phương hiện đang làm gì.
Bất quá Viên Duyệt cũng từng nói qua, bận rộn đóng phim cũng có chỗ tốt, có thể tránh đi Tư Đồ Dật quấy rầy. Đối với điểm này, Viên Duyệt thực vừa lòng.
Tư Đồ Dật trong miệng Viên Duyệt chính là một tên văn nhã bại hoại, mặt người dạ thú, hoàn toàn tìm không thấy một chút ưu điểm!
Nhưng hôm nay đề tài trò chuyện chủ yếu cũng không phải là vấn đề đó.
Trong wechat, Viên Duyệt đang nói một chút về bộ phim lần này. Trước kia tuy rằng chỉ là trợ lý, nhưng lăn lộn ở phim trường lâu rồi, Viên Duyệt đối với việc nắm bắt cảm xúc ở trước máy quay vẫn là không tồi.
Thẩm Du cầm di động đi vào biệt thự, một bên nghe tin nhắn thoại, một bên đem balo ném lên sô-pha.
Viên Duyệt thở dài.
Thẩm Du buồn cười mà nói <Đại minh tinh không lo làm, ngược lại suốt ngày chỉ muốn đi làm quản lý?>
Viên Duyệt cười cười
Viên Duyệt kiên nhẫn nói thêm
Thẩm Du cũng không vội cự tuyệt, xếp bằng ngồi trên sô-pha nghe Viên Duyệt kể lại cốt truyện.
Tranh thủ đi vào WC một lúc, lát sau ra tới, Thẩm Du liền nhìn thấy Thẩm Tiêu đã về nhà.
Lúc này, hắn đang vẻ mặt tò mò mà ngồi ở vị trí của cô ban nãy, nghiêm túc nghe Viên Duyệt nói chuyện trong wechat. Càng nghe sắc mặt kéo đến càng dài.
Tiểu Bạch nhìn thấy Thẩm Tiêu trở về, liền cao hứng chạy tới chào hỏi, husky như sâu bám đuôi cũng hưng phấn mà đuổi đi qua. Sau đó, nó không cẩn thận đem balo của Thẩm Du tông rớt.
Thẩm Tiêu trong tay còn cầm di động, thuận tay túm lấy cặp sách dưới đất nhặt lên.
Ngay sau đó, một phong thư màu xanh lam liền từ bên trong rớt ra tới.
Thẩm Tiêu nhăn mày, cũng không thèm nhặt những thứ khác, lập tức cầm lấy lá thư mở ra xem.
Thẩm Du nhìn thấy một màn trước mặt, hối hả la lên "Không cho anh chạm vào đồ của em!"
"Chạm vào thì làm sao?" Thẩm Tiêu thờ ơ hỏi.
Dứt lời, hắn liền mở ra phong thư, nhanh mắt đọc một lượt từ trên xuống dưới. Chờ sau khi xem xong, sắc mặt Thẩm Tiêu liền giống hệt như mây đen. Nghìn nghịt một mảnh, biến hoá khôn lường.
Thẩm Tiêu một tay cầm di động, một tay cầm thư tình, từng bước từng bước tiến đến gần cô, đem Thẩm Du doạ tới mức liên tục lùi về phía sau, thảm thiết mà nhỏ giọng cầu tình "Anh..."
Thẩm Tiêu mày kiếm dựng thẳng, cả giận hỏi "Thế nhưng cũng dám thu thư tình của người khác? Còn muốn trốn đi đóng phim? Tìm chết?"
"......"
Thẩm Tiêu thấy cô một bộ lợn chết không sợ nước sôi, càng nghĩ càng giận, hắn đột nhiên giơ di động lên "bang" một tiếng mà tạp xuống mặt đất.
Thẩm Du trợn mắt lên nhìn, xà tinh bệnh này đập di động cũng sẽ sinh nghiện hay sao!?
/184
|