Thẩm Tiêu dừng xe, cũng không vội vàng bước xuống.
Hắn lấy di động ra, mở khoá, lại nhìn đến định vị trên màn hình, chấm đỏ biểu thị người kia vẫn còn ở nhà, căn bản không có động tĩnh.
Thẩm Tiêu sắc mặt nháy mắt trầm xuống, chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Thẩm Du kỳ thật không hề để ý hắn có ra ngoài hẹn hò với Bạch Mộ Tnh hay không?
Nghĩ lại tình cảnh mấy ngày nay, Thẩm Du cứ như con rối mất hồn, đối với hắn vô cùng hờ hững, Thẩm Tiêu liền bực bội.
Trạng thái này như là trở lại thật lâu trước kia, Thẩm Du luôn sợ hãi, tránh né, hận không thể đem chính mình biến thành trong suốt, mặc kệ hắn đưa cái gì cũng trắng mặt mà ăn cái đó. Hoàn toàn nhẫn nhục chịu đựng.
Khi đó hắn còn cảm thấy bộ dáng thú nhỏ bị thương kia chơi rất vui. Nhưng mấy tháng qua, Thẩm Tiêu tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ này từng chút từng chút biến hoá, giống như bức ảnh trắng đen dần được nhuộm màu, cuối cùng trở nên sặc sỡ hoạt bát động lòng người. Xem nhiều vài lần sẽ cảm thấy tâm tình tốt đẹp.
Hắn tuyệt đối không cho phép bức ảnh này lại phai màu.
Chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Tiêu, hắn nhìn một cái, cau mày nhận cuộc gọi.
Bạch Mộ Tình thanh âm ngọt nị nị vang lên "Anh tới chưa? Em đã đặt chỗ xong rồi."
Trước đây Thẩm Tiêu còn cảm thấy nữ nhân này thanh âm mềm mại dễ nghe, nhưng hiện tại ngẫm lại, vẫn là giọng nói trong trẻo như Thẩm Du nghe càng thuận tai hơn. Tuy rằng khóc nháo lên vô cùng có lực sát thương, nhưng vẫn là làm người yêu thích.
Thầm so sánh một hồi, Thẩm Tiêu mới lười nhác trả lời "Tới rồi, đợi một lát."
Ngắt điện thoại xong hắn lại kiển tra định vị, sau đó đen mặt xuống xe, biểu tình hoàn toàn không giống sắp đi hẹn hò, càng giống như là đi đòi nợ.
***
Thẩm Du bưng chén cơm, đôi đũa xoay vòng trong không khí hết nửa ngày, chính là không có tâm tư gắp đồ ăn.
Không ngờ được Thẩm Tiêu lại lấy lý do này tới áp chế cô, chắc chắn hắn đã nắm rõ cô không hề thích Bạch Mộ Tình mới dùng chiêu này khiêu khích.
Xem ra mấy ngày nay chiến tranh lạnh xác thật làm Thẩm Tiêu rất khó chịu, hắn mà cũng có ngày phải hao tổn tâm tư để giải quyết vấn đề.
Thẩm Du buông đũa, hỏi chú Lý "Trừ bỏ việc này, anh cháu còn nói gì nữa không?"
"Tiên sinh nói muốn hẹn tại quán cơm Tây ở Đế Tinh."
"......"
Hẹn thì hẹn, còn đem hành tung báo lại rõ ràng, hiển nhiên chính là là ám chỉ cho cô đi tìm!
Thẩm Du nhìn đôi đũa trên tay, nhấp môi nghĩ nghĩ. Là nên nương theo bậc thang này đi xuống, cùng Thẩm Tiêu làm hoà, thuận tiện phá đám hai người họ hẹn hò, tỏ rõ lập trường...
Hay là nên tiếp tục lạnh nhạt?
Chú Lý gắp cá bỏ vào chén cho Thẩm Du "Đây, ăn nhiều lên, tiểu thư gần đây tâm tình không tốt, ăn chút cá cho vui vẻ."
"Cháu trước giờ chỉ nghe ăn chuối có thể cải thiện tâm tình, hoá ra ăn cá cũng vậy sao?"
Chú Lý cười ha hả "Vậy tiểu thư thật sự không vui à? Vì sao vậy?"
"......"
Gừng càng già càng cay, thế nhưng lại bẫy cô!
Thẩm Du nghĩ nghĩ, đáp "Cách làm của anh cháu đôi khi khiến cháu cảm thấy không vui."
"Nhưng mà dù gì cũng là anh em, lạnh cũng lạnh mấy ngày rồi, tiểu thư tha thứ cho tiên sinh một lần đi." Chú Lý dỗ dành "Tối hôm trước chú đi kiểm tra một vòng, phát hiện tiên sinh đứng trước phòng cháu hồi lâu. Lúc đó cửa phòng đóng kín, cũng không biết là cháu đã ngủ hay chưa."
Thẩm Du thất thần, có chút giật mình "Đứng trước cửa phòng cháu làm gì? Muốn tìm cháu nói chuyện sao?"
"Có lẽ vậy đi, chú đứng ở cầu thang nhìn lén một hồi, cuối cùng tiên sinh vẫn là quay về phòng mình."
"......"
Ngày thường kiêu ngạo như vậy, thế nhưng sẽ vì cô lạnh nhạt mà đứng ngồi không yên, còn lén lút đứng trước cửa!
Nhưng mà cái này căn bản không giống tác phong của Thẩm Tiêu nha?
Trong đầu Thẩm Du không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh Thẩm Tiêu đứng lấp ló ở cửa, do dự có nên gõ cửa hay không, tâm tình cô bỗng dưng mềm đi rất nhiều.
"Chú Lý, chú ăn đi, cháu có việc phải ra ngoài rồi."
Chú Lý cũng buông chén đũa trên tay, quan tâm mà nói "Đi đâu cũng phải chờ cơm nước xong đã."
Thẩm Du lắc đầu, xoay người lên lầu đi thay quần áo, chú Lý cũng đuổi theo vài bước "Hay là chú lái xe chở tiểu thư đi?"
Thẩm Du nhìn ra ngoài trời, cuối cùng gật đầu "Vậy phiền chú Lý."
Chờ Thẩm Du lên lầu, chú Lý mới cười cười xoay người đi vào gara, trong miệng còn lẩm bẩm "Phương diện này, tiên sinh vẫn là quá thiếu kinh nghiệm."
Husky vốn định chạy theo, nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy Tiểu Bạch đang chậm rì rì mà đi về ổ mèo, không khỏi do dự một chút, sau đó nó liền vui sướng mà vọt qua, husky thích ổ mèo a!
Xe ra khỏi khu biệt thự, chú Lý cũng không hỏi Thẩm Du muốn đi đâu, chỉ thẳng hướng trung tâm thành phố mà chạy.
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn, phát hiện chú Lý đang cười đến vui vẻ, vì vậy không khỏi có chút chột dạ, bèn mở miệng nói "Cháu chỉ cảm thấy Bạch Mộ Tình không thích hợp với anh cháu mà thôi!"
Chú Lý gật gật đầu "Sau khi nghe tiểu thư nói, chú cũng có tra qua chút tin tức, xác thật không tốt. Ban đầu yêu Tư Đồ Dật, sau chia tay lại còn luôn lôi kéo người ta để hâm nóng tên tuổi, đã vậy còn cùng không ít nam nghệ sĩ khác nháo ra tai tiếng. Thật sự quá xằng bậy."
Dừng dừng, chú Lý lại nói tiếp "Tiên sinh nhà chúng ta còn chưa yêu đương bao giờ, không thể để nữ nhân kia phá hỏng thanh danh như vậy được."
Thẩm Du liên tục gật đầu, cảm thấy chú Lý đúng là thần trợ công!
Lúc này đã qua giờ cao điểm, xe cộ cực kỳ lưu thông, chú Lý không mất bao lâu đã đưa được Thẩm Du đến khu cao ốc Đế Tinh.
Thẩm Du xuống xe, vẫy vẫy tay "Chú đi trước đi, không cần chờ cháu, lát nữa cháu tìm được người rồi sẽ cùng anh trở về."
"Nhưng mà không phải tiểu thư quên mang di động sao? Lỡ tìm không thấy tiên sinh thì thế nào?"
"Tự cháu bắt xe về vẫn được mà."
"Thôi, hay là cầm lấy di động của chú đi."
Thẩm Du vẫn kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.
Địa điểm Thẩm Tiêu cùng Bạch Mộ Tình hẹn kỳ thật rất có tiếng, ngay tiệm cơm Tây ở tầng cao nhất của toà nhà.
Dọc theo đường đi, Thẩm Du vẫn là cố gắng nghĩ thêm vài phương án, xem lát nữa phải lên sân khấu như thế nào, làm sao để chính mình thoạt nhìn không quá gượng gạo.
Chờ khi Thẩm Du lên đến nơi mới vui vẻ phát hiện, tiệm cơm Tây chỉ chiếm một nửa tầng lầu, một nửa còn lại chính là mấy cửa hàng chuyên bán nữ trang, quần áo.
Vì vậy không hề nghĩ ngợi, cô liền lập tức bay thẳng đến cửa hàng giáp với quán ăn.
Bởi vì gấp gáp đi ra ngoài nên Thẩm Du chỉ ăn vận đơn giản, áo thun quần jeans, cả di động cũng không mang, vì vậy lúc đi vào cửa hàng kỳ thực vẫn là có hơi chột dạ. Cô làm bộ làm tịch đi lòng vòng xem quần áo, thỉnh thoảng thông qua vách kính nhìn ra tiệm cơm Tây phía bên kia.
Nhân viên cửa hàng vốn dĩ thực nhiệt tình mà lại đây giới thiệu, thế nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ như tới bắt gian của Thẩm Du, sắc mặt không khỏi lạnh đi vài phần "Tiểu thư, cô muốn vào trong thử đồ hay không?"
Thẩm Du quyết đoán nhét quần áo trên tay lại cho nhân viên "Không cần, cứ để tôi xem thêm một lát."
Nhân viên cửa hàng cầm lấy quần áo, đầy mặt khinh thường.
Thẩm Du quay đầu lại nhìn một cái, sau đó mở miệng "Từ từ, chị quay lại đây."
Nhân viên cửa hàng rất không kiên nhẫn mà hỏi "Xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách?"
Thẩm Du chỉ vào một chiếc váy treo trên tường "Lấy cái kia xuống cho tôi thử, còn có, giày và túi xách đi kèm, đều đem đến đây."
Nhân viên cửa hàng:......
Vừa rồi còn làm ra vẻ nghèo kiết xác, vì cái gì nháy mắt liền trở nên hào khí tận trời như vậy đâu?
Nhưng khách hàng có yêu cầu, phận làm nhân viên không thể cự tuyệt, chỉ có thể thật mau đi vào trong chuẩn bị đồ đạc cho tốt.
Chờ Thẩm Du thay váy, đổi giày xong xuôi, thời điểm cô bước ra từ phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng đứng cạnh thậm chí còn có loại ảo giác trên người vị khách này phát ra ánh sáng.
Ngực đầy, eo mảnh, mông kiều. Váy mặc vào trên người chẳng khác nào được mang đi triển lãm.
Tuy rằng có mang kính cận, nhưng sau khi xoã tóc ra lại cho người ta cảm giác hài hoà đến lạ.
Thẩm Du nhìn mình trong gương, tự thân cũng cảm thấy phi thường vừa lòng, liền quay đầu lại nói với nhân viên cửa hàng "Giúp tôi thanh toán."
Nhân viên cửa hàng vô cùng ngạc nhiên, cả váy lẫn túi xách và giày trên người Thẩm Du cộng lại chính là một con số không nhỏ, không nghĩ rằng đến giá cũng chưa hỏi liền trực tiếp tính tiền!
Vị nhân viên nọ mặt mày hớn hở mà nói "Dạ được, mời quý khách đi sang bên này."
Nhưng không ngờ được chính là, Thẩm Du không chỉ không đi theo, ngược lại lôi kéo nhân viên cửa hàng đi thẳng đến vách kính, chỉ sang phía đối diện "Chị nhìn thấy cái bàn đằng kia không? Ngay sát vách."
Đối phương vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn nhìn theo hướng Thẩm Du vừa chỉ, phát hiện đằng kia hẳn là một đôi tình lữ. Nam nhân bóng dáng thoạt nhìn rất cao lớn, hắn ngồi cách vách tương đối gần cho nên có thể trông thấy, còn người bạn gái lại ngồi ở đối diện, nhìn không đến mặt.
"Thấy rồi, thế nào vậy ạ?"
Thẩm Du cười cười "Chị đi tính tiền, sau đó cầm hoá đơn đem cho người ngồi kia, bảo anh ta tới đây thanh toán."
"......"
Đây là cái thao tác gì? Người trước mặt này rốt cuộc là chính thất tới bắt gian hay là tiểu tam đi tranh sủng nha!
Nhìn đối phương vẻ mặt hoài nghi, Thẩm Du lại nói "Chị có muốn bán được hàng không? Muốn bán thì cứ y vậy mà làm."
"Thật sự được sao?"
"Được, mau mau sang đó, chờ lát nữa người đi mất rồi thì không bán được nữa đâu."
Nhân viên cửa hàng nửa tin nửa ngờ, chạy tới trình bày tình huống cho cửa hàng trưởng nghe, sau đó đem hoá đơn lại cho Thẩm Du ký tên rồi mới đi sang bên kia.
***
Bữa cơm này, Thẩm Tiêu ăn đến thất thần.
Lúc đó nhận được tin nhắn của Bạch Mộ Tình, hắn liền thuận miệng đồng ý. Nào ngờ được lại nhàm chán như vậy, từ lúc tới đây hắn chỉ toàn nghĩ đến bỏ của chạy lấy người.
Sớm biết sẽ vô vị như vậy, còn không bằng ở nhà chơi với chó mèo.
Tưởng tượng đến cảnh đi về nhà, Thẩm Tiêu không khỏi nhớ đến ở đó còn có cô em gái đang cùng hắn chiến tranh lạnh, trong lòng bực bội không thôi.
Bạch Mộ Tình huyên thuyên nửa ngày, phát hiện Thẩm Tiêu một câu cũng chưa nghe lọt, lúc này cũng là lửa giận ngút trời nhưng lại không có cách nào phát tiết.
"Anh cứ nhìn điện thoại từ tối đến giờ, có việc gì vậy?"
Thẩm Tiêu chính là theo dõi định vị, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích, hắn đang buồn bực muốn chết đây!
"Cứ việc ăn, ăn xong liền đi."
Bạch Mộ Tình nhíu mày "Anh..."
Lúc này, một người con gái đột nhiên đi tới, cực kỳ lễ phép mà nói với bọn họ "Quấy rầy một chút, tiên sinh, có vị tiểu thư đang mua sắm trong cửa hàng chúng tôi, quên mang tiền, nói là đem sang đây cho ngài thanh toán."
Bạch Mộ Tình lạnh mặt hỏi "Có lầm hay không vậy?"
Thẩm Tiêu cũng là vẻ mặt khó chịu. Người trước mặt nhìn không đáng tin chút nào, tuy nhiên hắn vẫn nhìn xem một chút.
"Tiên sinh, mời xem."
Thẩm Tiêu liếc mắt, vừa trông thấy tên người ký trên hoá đơn liền rũ mắt, trực tiếp đứng lên.
"Dẫn đường."
Nhân viên cửa hàng nội tâm vui sướng, lập tức liền vui vẻ dẫn đường. Thực mau, hai người đã vội vàng rời đi.
Mà Bạch Mộ Tình bị bỏ lại lúc này đã không tài nào hiểu được.
Thật vất vả mới hẹn được Thẩm Tiêu, chuyện chính còn chưa kịp bàn đã bị nữ nhân khác cướp đi rồi?
Ả quả thực muốn chống mắt lên xem kẻ này là ai!
Hắn lấy di động ra, mở khoá, lại nhìn đến định vị trên màn hình, chấm đỏ biểu thị người kia vẫn còn ở nhà, căn bản không có động tĩnh.
Thẩm Tiêu sắc mặt nháy mắt trầm xuống, chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Thẩm Du kỳ thật không hề để ý hắn có ra ngoài hẹn hò với Bạch Mộ Tnh hay không?
Nghĩ lại tình cảnh mấy ngày nay, Thẩm Du cứ như con rối mất hồn, đối với hắn vô cùng hờ hững, Thẩm Tiêu liền bực bội.
Trạng thái này như là trở lại thật lâu trước kia, Thẩm Du luôn sợ hãi, tránh né, hận không thể đem chính mình biến thành trong suốt, mặc kệ hắn đưa cái gì cũng trắng mặt mà ăn cái đó. Hoàn toàn nhẫn nhục chịu đựng.
Khi đó hắn còn cảm thấy bộ dáng thú nhỏ bị thương kia chơi rất vui. Nhưng mấy tháng qua, Thẩm Tiêu tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ này từng chút từng chút biến hoá, giống như bức ảnh trắng đen dần được nhuộm màu, cuối cùng trở nên sặc sỡ hoạt bát động lòng người. Xem nhiều vài lần sẽ cảm thấy tâm tình tốt đẹp.
Hắn tuyệt đối không cho phép bức ảnh này lại phai màu.
Chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Tiêu, hắn nhìn một cái, cau mày nhận cuộc gọi.
Bạch Mộ Tình thanh âm ngọt nị nị vang lên "Anh tới chưa? Em đã đặt chỗ xong rồi."
Trước đây Thẩm Tiêu còn cảm thấy nữ nhân này thanh âm mềm mại dễ nghe, nhưng hiện tại ngẫm lại, vẫn là giọng nói trong trẻo như Thẩm Du nghe càng thuận tai hơn. Tuy rằng khóc nháo lên vô cùng có lực sát thương, nhưng vẫn là làm người yêu thích.
Thầm so sánh một hồi, Thẩm Tiêu mới lười nhác trả lời "Tới rồi, đợi một lát."
Ngắt điện thoại xong hắn lại kiển tra định vị, sau đó đen mặt xuống xe, biểu tình hoàn toàn không giống sắp đi hẹn hò, càng giống như là đi đòi nợ.
***
Thẩm Du bưng chén cơm, đôi đũa xoay vòng trong không khí hết nửa ngày, chính là không có tâm tư gắp đồ ăn.
Không ngờ được Thẩm Tiêu lại lấy lý do này tới áp chế cô, chắc chắn hắn đã nắm rõ cô không hề thích Bạch Mộ Tình mới dùng chiêu này khiêu khích.
Xem ra mấy ngày nay chiến tranh lạnh xác thật làm Thẩm Tiêu rất khó chịu, hắn mà cũng có ngày phải hao tổn tâm tư để giải quyết vấn đề.
Thẩm Du buông đũa, hỏi chú Lý "Trừ bỏ việc này, anh cháu còn nói gì nữa không?"
"Tiên sinh nói muốn hẹn tại quán cơm Tây ở Đế Tinh."
"......"
Hẹn thì hẹn, còn đem hành tung báo lại rõ ràng, hiển nhiên chính là là ám chỉ cho cô đi tìm!
Thẩm Du nhìn đôi đũa trên tay, nhấp môi nghĩ nghĩ. Là nên nương theo bậc thang này đi xuống, cùng Thẩm Tiêu làm hoà, thuận tiện phá đám hai người họ hẹn hò, tỏ rõ lập trường...
Hay là nên tiếp tục lạnh nhạt?
Chú Lý gắp cá bỏ vào chén cho Thẩm Du "Đây, ăn nhiều lên, tiểu thư gần đây tâm tình không tốt, ăn chút cá cho vui vẻ."
"Cháu trước giờ chỉ nghe ăn chuối có thể cải thiện tâm tình, hoá ra ăn cá cũng vậy sao?"
Chú Lý cười ha hả "Vậy tiểu thư thật sự không vui à? Vì sao vậy?"
"......"
Gừng càng già càng cay, thế nhưng lại bẫy cô!
Thẩm Du nghĩ nghĩ, đáp "Cách làm của anh cháu đôi khi khiến cháu cảm thấy không vui."
"Nhưng mà dù gì cũng là anh em, lạnh cũng lạnh mấy ngày rồi, tiểu thư tha thứ cho tiên sinh một lần đi." Chú Lý dỗ dành "Tối hôm trước chú đi kiểm tra một vòng, phát hiện tiên sinh đứng trước phòng cháu hồi lâu. Lúc đó cửa phòng đóng kín, cũng không biết là cháu đã ngủ hay chưa."
Thẩm Du thất thần, có chút giật mình "Đứng trước cửa phòng cháu làm gì? Muốn tìm cháu nói chuyện sao?"
"Có lẽ vậy đi, chú đứng ở cầu thang nhìn lén một hồi, cuối cùng tiên sinh vẫn là quay về phòng mình."
"......"
Ngày thường kiêu ngạo như vậy, thế nhưng sẽ vì cô lạnh nhạt mà đứng ngồi không yên, còn lén lút đứng trước cửa!
Nhưng mà cái này căn bản không giống tác phong của Thẩm Tiêu nha?
Trong đầu Thẩm Du không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh Thẩm Tiêu đứng lấp ló ở cửa, do dự có nên gõ cửa hay không, tâm tình cô bỗng dưng mềm đi rất nhiều.
"Chú Lý, chú ăn đi, cháu có việc phải ra ngoài rồi."
Chú Lý cũng buông chén đũa trên tay, quan tâm mà nói "Đi đâu cũng phải chờ cơm nước xong đã."
Thẩm Du lắc đầu, xoay người lên lầu đi thay quần áo, chú Lý cũng đuổi theo vài bước "Hay là chú lái xe chở tiểu thư đi?"
Thẩm Du nhìn ra ngoài trời, cuối cùng gật đầu "Vậy phiền chú Lý."
Chờ Thẩm Du lên lầu, chú Lý mới cười cười xoay người đi vào gara, trong miệng còn lẩm bẩm "Phương diện này, tiên sinh vẫn là quá thiếu kinh nghiệm."
Husky vốn định chạy theo, nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy Tiểu Bạch đang chậm rì rì mà đi về ổ mèo, không khỏi do dự một chút, sau đó nó liền vui sướng mà vọt qua, husky thích ổ mèo a!
Xe ra khỏi khu biệt thự, chú Lý cũng không hỏi Thẩm Du muốn đi đâu, chỉ thẳng hướng trung tâm thành phố mà chạy.
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn, phát hiện chú Lý đang cười đến vui vẻ, vì vậy không khỏi có chút chột dạ, bèn mở miệng nói "Cháu chỉ cảm thấy Bạch Mộ Tình không thích hợp với anh cháu mà thôi!"
Chú Lý gật gật đầu "Sau khi nghe tiểu thư nói, chú cũng có tra qua chút tin tức, xác thật không tốt. Ban đầu yêu Tư Đồ Dật, sau chia tay lại còn luôn lôi kéo người ta để hâm nóng tên tuổi, đã vậy còn cùng không ít nam nghệ sĩ khác nháo ra tai tiếng. Thật sự quá xằng bậy."
Dừng dừng, chú Lý lại nói tiếp "Tiên sinh nhà chúng ta còn chưa yêu đương bao giờ, không thể để nữ nhân kia phá hỏng thanh danh như vậy được."
Thẩm Du liên tục gật đầu, cảm thấy chú Lý đúng là thần trợ công!
Lúc này đã qua giờ cao điểm, xe cộ cực kỳ lưu thông, chú Lý không mất bao lâu đã đưa được Thẩm Du đến khu cao ốc Đế Tinh.
Thẩm Du xuống xe, vẫy vẫy tay "Chú đi trước đi, không cần chờ cháu, lát nữa cháu tìm được người rồi sẽ cùng anh trở về."
"Nhưng mà không phải tiểu thư quên mang di động sao? Lỡ tìm không thấy tiên sinh thì thế nào?"
"Tự cháu bắt xe về vẫn được mà."
"Thôi, hay là cầm lấy di động của chú đi."
Thẩm Du vẫn kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.
Địa điểm Thẩm Tiêu cùng Bạch Mộ Tình hẹn kỳ thật rất có tiếng, ngay tiệm cơm Tây ở tầng cao nhất của toà nhà.
Dọc theo đường đi, Thẩm Du vẫn là cố gắng nghĩ thêm vài phương án, xem lát nữa phải lên sân khấu như thế nào, làm sao để chính mình thoạt nhìn không quá gượng gạo.
Chờ khi Thẩm Du lên đến nơi mới vui vẻ phát hiện, tiệm cơm Tây chỉ chiếm một nửa tầng lầu, một nửa còn lại chính là mấy cửa hàng chuyên bán nữ trang, quần áo.
Vì vậy không hề nghĩ ngợi, cô liền lập tức bay thẳng đến cửa hàng giáp với quán ăn.
Bởi vì gấp gáp đi ra ngoài nên Thẩm Du chỉ ăn vận đơn giản, áo thun quần jeans, cả di động cũng không mang, vì vậy lúc đi vào cửa hàng kỳ thực vẫn là có hơi chột dạ. Cô làm bộ làm tịch đi lòng vòng xem quần áo, thỉnh thoảng thông qua vách kính nhìn ra tiệm cơm Tây phía bên kia.
Nhân viên cửa hàng vốn dĩ thực nhiệt tình mà lại đây giới thiệu, thế nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ như tới bắt gian của Thẩm Du, sắc mặt không khỏi lạnh đi vài phần "Tiểu thư, cô muốn vào trong thử đồ hay không?"
Thẩm Du quyết đoán nhét quần áo trên tay lại cho nhân viên "Không cần, cứ để tôi xem thêm một lát."
Nhân viên cửa hàng cầm lấy quần áo, đầy mặt khinh thường.
Thẩm Du quay đầu lại nhìn một cái, sau đó mở miệng "Từ từ, chị quay lại đây."
Nhân viên cửa hàng rất không kiên nhẫn mà hỏi "Xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách?"
Thẩm Du chỉ vào một chiếc váy treo trên tường "Lấy cái kia xuống cho tôi thử, còn có, giày và túi xách đi kèm, đều đem đến đây."
Nhân viên cửa hàng:......
Vừa rồi còn làm ra vẻ nghèo kiết xác, vì cái gì nháy mắt liền trở nên hào khí tận trời như vậy đâu?
Nhưng khách hàng có yêu cầu, phận làm nhân viên không thể cự tuyệt, chỉ có thể thật mau đi vào trong chuẩn bị đồ đạc cho tốt.
Chờ Thẩm Du thay váy, đổi giày xong xuôi, thời điểm cô bước ra từ phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng đứng cạnh thậm chí còn có loại ảo giác trên người vị khách này phát ra ánh sáng.
Ngực đầy, eo mảnh, mông kiều. Váy mặc vào trên người chẳng khác nào được mang đi triển lãm.
Tuy rằng có mang kính cận, nhưng sau khi xoã tóc ra lại cho người ta cảm giác hài hoà đến lạ.
Thẩm Du nhìn mình trong gương, tự thân cũng cảm thấy phi thường vừa lòng, liền quay đầu lại nói với nhân viên cửa hàng "Giúp tôi thanh toán."
Nhân viên cửa hàng vô cùng ngạc nhiên, cả váy lẫn túi xách và giày trên người Thẩm Du cộng lại chính là một con số không nhỏ, không nghĩ rằng đến giá cũng chưa hỏi liền trực tiếp tính tiền!
Vị nhân viên nọ mặt mày hớn hở mà nói "Dạ được, mời quý khách đi sang bên này."
Nhưng không ngờ được chính là, Thẩm Du không chỉ không đi theo, ngược lại lôi kéo nhân viên cửa hàng đi thẳng đến vách kính, chỉ sang phía đối diện "Chị nhìn thấy cái bàn đằng kia không? Ngay sát vách."
Đối phương vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn nhìn theo hướng Thẩm Du vừa chỉ, phát hiện đằng kia hẳn là một đôi tình lữ. Nam nhân bóng dáng thoạt nhìn rất cao lớn, hắn ngồi cách vách tương đối gần cho nên có thể trông thấy, còn người bạn gái lại ngồi ở đối diện, nhìn không đến mặt.
"Thấy rồi, thế nào vậy ạ?"
Thẩm Du cười cười "Chị đi tính tiền, sau đó cầm hoá đơn đem cho người ngồi kia, bảo anh ta tới đây thanh toán."
"......"
Đây là cái thao tác gì? Người trước mặt này rốt cuộc là chính thất tới bắt gian hay là tiểu tam đi tranh sủng nha!
Nhìn đối phương vẻ mặt hoài nghi, Thẩm Du lại nói "Chị có muốn bán được hàng không? Muốn bán thì cứ y vậy mà làm."
"Thật sự được sao?"
"Được, mau mau sang đó, chờ lát nữa người đi mất rồi thì không bán được nữa đâu."
Nhân viên cửa hàng nửa tin nửa ngờ, chạy tới trình bày tình huống cho cửa hàng trưởng nghe, sau đó đem hoá đơn lại cho Thẩm Du ký tên rồi mới đi sang bên kia.
***
Bữa cơm này, Thẩm Tiêu ăn đến thất thần.
Lúc đó nhận được tin nhắn của Bạch Mộ Tình, hắn liền thuận miệng đồng ý. Nào ngờ được lại nhàm chán như vậy, từ lúc tới đây hắn chỉ toàn nghĩ đến bỏ của chạy lấy người.
Sớm biết sẽ vô vị như vậy, còn không bằng ở nhà chơi với chó mèo.
Tưởng tượng đến cảnh đi về nhà, Thẩm Tiêu không khỏi nhớ đến ở đó còn có cô em gái đang cùng hắn chiến tranh lạnh, trong lòng bực bội không thôi.
Bạch Mộ Tình huyên thuyên nửa ngày, phát hiện Thẩm Tiêu một câu cũng chưa nghe lọt, lúc này cũng là lửa giận ngút trời nhưng lại không có cách nào phát tiết.
"Anh cứ nhìn điện thoại từ tối đến giờ, có việc gì vậy?"
Thẩm Tiêu chính là theo dõi định vị, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích, hắn đang buồn bực muốn chết đây!
"Cứ việc ăn, ăn xong liền đi."
Bạch Mộ Tình nhíu mày "Anh..."
Lúc này, một người con gái đột nhiên đi tới, cực kỳ lễ phép mà nói với bọn họ "Quấy rầy một chút, tiên sinh, có vị tiểu thư đang mua sắm trong cửa hàng chúng tôi, quên mang tiền, nói là đem sang đây cho ngài thanh toán."
Bạch Mộ Tình lạnh mặt hỏi "Có lầm hay không vậy?"
Thẩm Tiêu cũng là vẻ mặt khó chịu. Người trước mặt nhìn không đáng tin chút nào, tuy nhiên hắn vẫn nhìn xem một chút.
"Tiên sinh, mời xem."
Thẩm Tiêu liếc mắt, vừa trông thấy tên người ký trên hoá đơn liền rũ mắt, trực tiếp đứng lên.
"Dẫn đường."
Nhân viên cửa hàng nội tâm vui sướng, lập tức liền vui vẻ dẫn đường. Thực mau, hai người đã vội vàng rời đi.
Mà Bạch Mộ Tình bị bỏ lại lúc này đã không tài nào hiểu được.
Thật vất vả mới hẹn được Thẩm Tiêu, chuyện chính còn chưa kịp bàn đã bị nữ nhân khác cướp đi rồi?
Ả quả thực muốn chống mắt lên xem kẻ này là ai!
/184
|